Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 204: Tật lười biếng của sinh viên

Sau khi cúp điện thoại, Tằng Khôn bèn gọi điện cho vợ mình là Hạ Tuệ Lan để nói chuyện.
Trước đó, Hạ Tuệ Lan từng là nhân viên tài vụ của công ty nhà nước. Sau này, bà muốn dồn thời gian sắp cho con gái học đại học, và phải làm phẫu thuật vấn đề sức khỏe, nên quyết định từ chức ở nhà.
Bây giờ, bà đã ở nhà được ba bốn năm rồi. Thật ra, Hạ Tuệ Lan rất muốn ra ngoài kiếm tiền, để chia sẻ một chút gánh nặng cho chông mình.
Nhưng việc nặng nhọc bà không làm được, còn công việc nhàn hạ lại chẳng đến tần mình. Dù sao, bà cũng đã 50 tuổi, cho nên rất khó tìm một công việc phù hợp.
Bây giờ, chồng nói ở công ty có vị trí rất phù hợp với bà, nên bản thân bà cực kỳ muốn làm thử một lần. “Vậy bà đến đây một chút đi, Trần Trứ chắc đang ở trong văn phòng.”
Tằng Khôn cầm chiếc cặp công văn màu đen đã theo mình nhiều năm lên. “Ông chủ cũng ở đây sao?”
Đột nhiên Hạ Tuệ Lan cảm thấy căng thẳng. Bà đã nghe chồng mình nói rất nhiều về Trần Trứ, bản thân cũng hiểu đây là người sáng lập công ty Công nghệ thông tin SuiHui. “Ông chờ chút.”
Hạ Tuệ Lan đột nhiên quay trở lại phòng ngủ. “Không cần trang điểm...”
Tằng Khôn tưởng vợ mình về phòng chỉnh lại cách ăn mặc. Không ngờ, vợ mình lấy từ trong phòng ngủ một hộp bánh, đi tới nói:
“Lần đầu gặp mặt, đã thế người ta còn giúp gia đình mình việc lớn như thế, nếu đi tay không thì ngại lắm.”
Tằng Khôn giật mình, rồi gật đầu nói:
“Vẫn là bà suy nghĩ chu đáo.”
Hạ Tuệ Lan gật đầu không nói chuyện. Thật ra, từ trước đó bà đã nhắc nhở Tằng Khôn rất nhiều, đừng tranh cãi với lãnh đạo nữa, thỉnh thoảng đến biếu người ta chút quà. Nhưng tính tình Tằng Khôn vừa cứng đầu vừa thối, nên chẳng nghe lọt lời đề nghị này. Nếu không, ông sao đến mức chẳng nhận được hạng mục nào ở trong trường, mỗi tháng chỉ nhận về tiền lương để nuôi sống gia đình. Đương nhiên, Hạ Tuệ Lan chưa từng trách móc chồng của mình. Tính cách của ông từ xưa đến nay vẫn vậy, chẳng phải vì cái tính này mà bà mới mê mẩn ông, sau đó lựa chọn kết hôn với ông sao? Thật ra, so với rất nhiều người, gia đình Hạ Tuệ Lan không tính là khổ, chỉ là không giàu có nhưng bạn bè thân thích suy nghĩ mà thôi.
Thứ duy nhất khiến Hạ Tuệ Lan lo lắng là con gái của mình. Tằng Dục Mẫn sinh ra và lớn lên trong môi trường sung sướng. Bản thân chưa từng khổ sở hay gặp qua khó khăn lớn nào. Hơn nữa, con bé luôn nghĩ bản thân xinh đẹp, lại có một người cha làm giáo sư ở trường đại học lớn như Trung Đại, nên đặt hết hi vọng tương lai lên người cha mình. Ngoại trừ những vấn đề này, cô cũng giống như bao sinh viên, có một căn bệnh chung. Rõ ràng bản thân chẳng có tý tài năng nào, nhưng luôn cảm thấy mình xuất thân sinh viên đại học, nên khinh thường làm chuyện nhỏ, còn những chuyện lớn lao sẽ chẳng tới phiên mình. Sống mà giống như chẳng có mục đích gì để phấn đấu. “Tằng Dục Mẫn, mẹ và cha con chuẩn bị ra ngoài. Con dậy ăn sáng đi.”
Hạ Tuệ Lan đến trước phòng con gái, dùng sức gõ gõ cửa phòng mấy cái. Lúc đầu còn chẳng có tiếng động gì, nhưng gõ thêm mấy lần nữa mới vang lên giọng ngái ngủ:
“Con biết rồi, sau này mẹ đừng gọi con sớm như vậy nữa, phiền chết…”
“Chắc tối qua lại thức đêm nghịch máy tính với điện thoại rồi đây mà.”
Hạ Tuệ Lan quay qua nói với chồng mình. “Tối qua là thứ sau, chơi muộn chút cũng được.”
Tằng Khôn thở dài trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn giải thích cho con gái. “Nếu ông vẫn còn tiếp tục nuông chiều Tằng Dục Mẫn, thì sẽ biến con bé thành đồ bỏ đi đấy.”
Hạ Tuệ Lan đi về phía ga tàu điện ngầm, nhưng trong lòng giống như đeo một khối đá, nên bà vừa đi vừa nói chuyện với chồng mình:
“Coi như chúng ta bỏ qua Trần Trứ, người ta kém Tằng Dục Mẫn hai tuổi, đã sáng lập ra công ty, còn thuê được một phó giáo sư như ông.”
“Mà nói đến ba sinh viên đại học khác trong công ty của ông đi.”
Hạ Tuệ Lan tức giận nói:
“Các cô bé ấy cũng là con gái, lại còn học năm thứ ba giống Tằng Thục Mẫn. Nhưng vì sao người ta có thể sáng tạo ra trang web? Còn Tằng Thục Mẫn suốt ngày không chơi điện thoại thì ngủ, trong trường cũng chẳng học được thứ gì cho ra trò trống?”
Lần này, Tằng Khôn không biết giải thích cho con gái thế nào. Đám người Phương Tinh đúng là chịu được khổ cực. Ngay quá trình thiết kệ trang web Học Tập, mấy cô bé này đã phải tăng ca rất nhiều đêm cùng mình hoàn thiện trang web. Nhưng mặc cho mình yêu cầu mấy người Phương Tinh thế nào, các cô bé ấy cũng lập tức bật máy tính lên làm việc, không hề có nửa câu oán trách. Suốt cả quãng đường, hai vợ chồng chỉ nói về vấn đề giáo dục con cái, mãi cho tới khi tới văn phòng 311 ở Thung Lũng Công Nghệ mới thôi. Trong phòng, đám người Trần Trứ, Phương Tinh, Ninh Luyến Luyến đều ở đây. Tất cả mọi người đều lịch sự chào hỏi Hạ Tuệ Lan. Lúc này, vấn đề xưng hô bỗng trở nên khó xử. Đám người Phương Tinh có thể thoải mái gọi là dì Hạ, nhưng Trần Trứ không thể gọi vậy được, bởi vì gọi vậy sẽ hạ uy tín củ hắn xuống. Nhưng vấn đề lại không khó với Trần Trứ, hắn đứng dậy mỉm cười nói:
“Chào cô giáo Hạ, trước đó đã nghe giáo sư Tằng nhắc đến ngài.”
Vì bên trong thể chế, mọi thứ đều không qua được chức vụ, nên xưng hô bằng chức vụ sẽ không bao giờ sai. Tình huống không biết phải xưng hô thế nào, thì trong thể chế cứ gọi một tiếng ‘thầy, cô’, vừa thể hiện lịch sự vừa toát ra trình độ. “Chào Trần tổng, chào mọi người.”
Tiện tay, Hạ Tuệ Lan đưa hộp quà qua:
“Không biết, mọi người đã ăn sáng chưa, nên hai vợ chồng tôi có cầm theo ít bánh ngọt ở quê tới, nếu ăn sáng rồi có thể coi như đồ ăn vặt.”
Trần Trứ cảm thấy bất ngờ. Hắn tưởng rằng vợ giáo sư Tằng phải là người khuôn phép, ăn nói cứng nhắc như? Không ngờ bà hiểu cách đối nhân xử thế, lõi đời như vậy.”
“Đây là chuyện tốt.”
Trần Trứ cảm thấy, vấn đề quan trọng nhất của việc chăm sóc khách hàng là nghệ thuật nói chuyện. Dù sao, nhân viên phải thuyết phục một người xa lạ chịu bỏ ra số tiền 399 tệ, nên rất cần kinh nghiệm xã hội hỗ trợ. Đột nhiên, Trần Trứ sinh ra ý muốn kiểm tra. Thế là, hắn mời Hạ Tuệ Lan ngồi xuống, sau đó đưa máy tính qua nói:
“Cô Hạ, thật trùng hợp, tôi có một vấn đề muốn bàn bạc với giáo sư Tằng. Trang web của chúng ta có hai vị phụ huynh đã đóng phí hội viện, hiện tại thấy hội hấn nên muốn lấy tiền lại. Theo ngài nên xử lý thế nào?”
Trần Trứ nói xong là đi vào phòng làm việc nhỏ, bàn bạc kế hoạch tiếp theo của công ty. Nửa tiếng sau, hình như Hạ Tuệ Lan đã làm xong công việc với hai vị phụ huynh kia. Trần Trứ âm thầm kiểm tra tin nhắn trò chuyện trong mục phụ vụ khách hàng, suýt chút nữa hắn không nhịn được đã vỗ tay khen thưởng. Đối với yêu cầu trả lại tiền phí hội viện, Hạ Tuệ Lan thoải mái đồng ý.
Nhưng sau đó, bà đưa ra một lý do ‘việc chuyển khoản khá phiền toái, cần phải đến ngân hàng làm thủ tục. Cho nên, để quá trình này giảm bớt nhiều côn đoạn, bà mời phụ huynh đến văn phòng nhận tiền mặt.”
Như vậy, sẽ có một vài phụ huynh cảm thấy phiền hà, nên lười không đến lấy tiền. Kể cả có phụ huynh tới thật, khi bọn họ nhìn thấy hoàn cảnh bên trong Thung Lũng Công Nghệ. Hoặc khi mọi người nhận được cơ hội nói chuyện trực tiếp, sẽ thêm một cơ hội thuyết phục họ suy nghĩ lại. Cách giải quyết này quá hoàn hảo rồi, thậm chí còn hơn cả phương án xử lý mà Trần Trứ dự định làm. Hơn nữa tốc độ đánh chữ này, giống như Hạ Tuệ Lan đã từng tiếp xúc rất nhiều với máy tính rồi.
“Nếu vợ lão Tằng là người tùy cơ ứng biến như vậy, đáng lẽ ra hoàn cảnh lão Tằng ở trong trường không nên tệ như vậy chứ nhỉ?”
Trần Trứ hơi lăn tăn vấn đề đề. Nhưng đây là chuyện riêng của người ta, Trần Trứ không định hỏi kỹ. Nhưng nếu có sự xuất hiện của Hạ Tuệ Lan, công ty có thể thành lập một phòng ban mới rồi. Phòng đào tạo. Nhiệm vụ của phòng này là hướng dẫn những nhẫn viên mới. Nói rõ hơn, là phòng ban này sẽ dạy nhân viên làm sao để tư vấn cho khách hàng, sắp xếp giờ giấc cho gia sư tới dạy học, xử lý vấn đề khó khăn, giải quyết khiếu nại và mâu thuẫn. Đồng thời lọc ra những vấn đề thường xuyên mắc phải, viết những câu trả lời cho vấn đề này. Làm như vậy mục đích để nâng cao hiệu xuất phục vụ khách hàng. Nhưng hiện tại không cần vội vàng như vậy. Tóm lại, nếu cô Hạ đến đây làm việc, thì có thể giải quyết vấn đề nhân viên không đủ kinh nghiệm đang vô cùng bức thiết kia rồi. “Vậy mọi người làm việc đi. Trưa nay tôi phải về nhà một chuyến.”
Trần Trứ khách sáo nói với Hạ Tuệ Lan, sau đó quay qua dặn đám người Phương Tinh:
“Có vấn đề gì khó giải quyết, có thể tìm cô Hạ để hỏi.”
Trần Trứ rời khỏi phòng làm việc. Những người con lại trong văn phòng đều chăm chỉ tư vấn khách hàng. Dù sao, kinh nghiệm sống của Hạ Tuệ Lan vượt xa mấy cô nữ sinh, nên trong một buổi sáng đã hoàn thành thuyết phục được 4 phụ huynh nữa. “4 người?”
Tằng Khôn đang ăn trưa, bỗng nhìn thấy thành tích của vợ mình, thì trợn tròn mắt nói. Bốn người, tương đường với được trích phần trăm lên tới 160 tệ, mà bà ấy mới làm chưa tới hai tiếng đồng hồ. “Sao vậy? Ông khinh thường phụ nữ bọn tôi à?”
Hạ Tuệ Lan có cảm giác, chỉ cần cử động ngón tay, đã kiếm về 160 tệ. Bà cảm thấy việc này không khó, nên trong lòng càng trở nên nhiệt tình. Bà liếc nhìn chồng rồi nói:
“Sáng nay tôi còn chưa quá quen việc. Ông nhìn xem, chiều nay tôi phải hoàn thành 10 đơn hàng.”
“Bà cứ nói phét đi.”
Tằng Khôn rõ ràng không tin. Bởi vì, trong một ngày, đến Trần Trứ cũng không hoàn thành nổi 10 đơn hàng, thì làm sao một phụ nữ nhiều năm không làm việc hoàn thành nổi? “Trần Trứ phải lo lắng quá nhiều vấn đề. Cậu ta không thể bình tĩnh, thoải mái tập trung vào vấn đề tư vấn khách hàng được.”
Hạ Tuệ Lan đủ khôn khéo đểu nhận ra vấn đề chính xác:
“Nhưng tôi làm được, bởi vì việc này chẳng có chút gánh nặng nào…” Bà còn chưa nói hết câu, thì điện thoại đã vang lên. “Mẹ, trưa nay con ăn cái gì?’ Tằng Dục Mẫn nói như hét lên trong điện thoại. “Ông nhìn xe, gánh nặng tới rồi đó.”
Tằng Khôn lẩm bẩm một câu. Hạ Tuệ Lan trả lời con gái đơn giản ‘Con tự ra ngoài mà ăn’. Sau đó bà nhìn qua chồng, ý muốn bàn bạc:
“Tôi muốn gọi Tằng Dục Mẫn tới đây làm thêm.”
“Bà điên rồi à? Chúng ta kéo cả nhà đến đây làm việc, bà tưởng đây là công ty nhà mình mở ra hay sao?”
Tằng Khôn từ chối.
“Tằng Dục Mẫn làm việc không lương, con bé không cần tiền.”
Hạ Tuệ Lan nói:
“Tôi chỉ muốn dùng việc này chỉnh lại suy nghĩ của con bé, để con bé chịu khổ một chút, để con bé biết bên ngoài xã hội, cùng tuổi với nó người ta giỏi thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận