Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 220: Đêm nay mình không muốn về nhà
15 phút sau, tiếng cãi nhau của hai vợ chồng đã dần lắng xuống. Dù sao, hai người đã có tuổi, tinh thần và sức lực sao bằng đám người trẻ tuổi được chứ.
Nhưng cả hai không ai thèm quan tâm đến ai, một người tức giận ngồi trong phòng ngủ, còn một người ở trong phòng đọc tin tức, có lẽ ông định dùng cách này để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ có cô giúp việc đang ngồi dưới đất, cẩn thận từng li từng tý dọn sạch mảnh vụn thủy tinh trên sàn nhà. Trong căn nhà, từng cơn gió lùa qua, khiến nó càng trở nên hiu quạnh, giống như cảnh tượng trong phim kinh dị vậy.
Một lúc sau, bỗng nhiên có tiếng mở cửa chống trộm, tiếp theo giống như có người đi ra ngoài. Cả Tống Tác Dân và Lục Mạn đều nhíu mày? Ông ra ngoài làm gì? Bởi vì sự việc này diễn ra khá nhiều lần, nên Tống Tác Dân vẫn ngồi lì trong phòng đọc tin tức, còn Lục Mạn ngôi ngây người trên giường. Cuối cùng, cả hai đều không kìm được cảm giác lo lắng với đối phương, nên đồng thời bước ra phòng khách hỏi thăm tình hình. Kết quả, cả hai chạm mặt nhau trên hành lang. Tống Tác Dân nhìn Lục Mạn, Lục Mạn nhìn Tống Tác Dân. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tống Tác Dân lên tiếng trước:
“Không phải bà ra ngoài sao?”
“Tôi ra ngoài làm gì?”
Lục Mạn tức giận nói. “Cô giúp việc cũng ở nhà, vậy ai ra ngoài…” Hai người đồng thời phản ứng, bèn vội vàng chạy tới phòng ngủ Tống Thì Vi. Cửa được mở ra, trên giường là áo ngủ vừa được thay ra, còn quyển sách trên bàn đã được lật ngược lại, nhưng người không có ở đây. Lục Mạn lập tức gọi điện cho Tống Thì Vi, còn Tống Tác Dân ở bên cạnh ghé vào nghe, cả hai đều vô cùng lo lắng. Tống Thì Vi rất ít khi không nói lời nào đã ra khỏi nhà. “Tút tút tút…” Điện thoại đang vang lên, Tống Tác Dân vô tình cúi đầu xuống, đột nhiên chỗ mu bàn tay vợ mình có một vùng bị thâm tím. Đây không phải chuyện lão Tống gây ra, mà chính là Lục Mạn tức giận đập đập đồ, không may làm mình bị thương. Tuy sự việc là như vậy, nhưng Tống Tác Dân nhìn thấy bàn tay trắng nón đang từ từ sưng lên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Một lát sau, Tống Thì Vi nhận điện thoại:
“Mẹ.”
Lục Mạn thở dài một hơi, sau đó theo bản năng nhíu mày lại, dùng giọng chất vấn hỏi:
“Con ra ngoài làm gì?”
Phía bên Tống Thì Vi khá ồn ào, giống như đứng ở ven đường nhìn làn xe lướt qua. Cô bình tĩnh trả lời:
“Con tìm Trần Trứ.”
“Con tìm cậu ta làm gì?”
Hàng lông mày đẹp của Lục Mạn càng nheo vào sâu hơn. Có điều, Tống Tác Dân nghe thấy con gái đi tìm Trần Trứ, thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Tìm Trần Trứ có gì mà lạ? Hai đứa nó là một đôi mà. Hai vợ chồng ở nhà cãi nhau, chắc chắn trong lòng con gái khó chịu, nên tìm bạn trai trò chuyện chẳng phải rất bình thường sao? “Không được, con về ngay cho mẹ.”
Lục Mạn không đồng ý, bà không thích con gái tiếp xúc với Trần Trứ một chút nào. “Con ở chỗ nào? Mẹ đến đón?”
“Không về? Con vào xe rồi đúng không?”
“Tống Thì Vi, mẹ nói cho con biết, nếu con không về mẹ sẽ báo cảnh sát.”
Lục Mạn uy hiếp, sau đó điện thoại bị cúp ngang. Trong điện thoại di động, giọng nói lập tức biến mất. Giống như có một người đang ở trái đất bị kéo lên mặt trăng, chẳng còn chút âm thanh nào. “Vi Vi ngắt điện thoại của tôi?”
Lục Mạn không thể nào tin nổi. Đứa con gái mà bà nuôi từ nhỏ đến lớn, chưa làm hành động này bao giờ? Tống Tác Dân chẳng hề cảm thấy bất ngờ, bà xem bà nói chuyện kiểu gì, gặp tôi tôi cũng tắt máy. Lục Mạn không cam lòng, nên cầm điện thoại lên tiếp tục gọi tới. Lúc này, Tống Thì Vi không ngắt máy, cũng không nhận cuộc gọi, mà cứ để điện thoại vang lên tiết tút tút cả mấy chục giây, sau đó âm thanh tự động kết thúc. Lục Mạn không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp lần nữa, rồi lại đợt tự động ngắt kết nối. Cứ như vậy, bà gọi liên tục 5 đến 6 lần sau đó nhấn trên màn hình điện thoại dãy số ‘110’, nhưng lập tức bị Tống Tác Dân ngăn lại. “Bà làm gì đấy?”
Tống Tác Dân sợ giật cả mình. “Báo cảnh sát có người bắt cóc con gái.”
Bây giờ Lục Mạn chẳng nghĩ được gì, chỉ là tức giận quá thích làm gì thì làm. “Bà đừng làm loạn.”
Suýt chút nữa, Tống Tác Dân không kìm được cảm xúc, nhưng chỉ cảnh cáo:
“Lúc đó, cảnh sát phát hiện ra Trần Trứ và Vi Vi chỉ hẹn hò bình thường, vậy chính bà sẽ bị phạt lỗi báo án giả, hơn nữa bà có nghĩ đến cảm nhận của con gái lúc đó không?”
“Chẳng lẽ cứ để hai đứa đó nam nam nữ nữ ở bên ngoài?”
Lục Mạn hỏi ngược lại. Tống Tác Dân nghĩ một chút thì thấy đúng là lạ. Bình thường, cha phải lo lắng con gái ở bên ngoài bị gì đó chứ? Nhưng chẳng hiểu tại sao khi ông gặp mặt gia đình Trần Trứ về, bản thân lại rất tin tưởng Trần Trứ. Nhưng ông hiểu suy nghĩ của vợ mình, cũng biết tính cách của bà ấy, nên chỉ đành bình tĩnh khuyên bảo:
“Vi Vi đã trưởng thành, con bé có sự lựa chọn riêng của mình. Chúng ta đừng làm chuyện gì ngăn cản cả, làm vậy chỉ tổ phản tác dụng…”
“Nhưng…” Lục Mạn lại định tranh luận tiếp. Nhưng Tống Tác Dân cảm thấy quá mệt mỏi rồi, ông có cảm giác mình không tài nào nói chuyện bình thường với vợ được. Cho nên, ông khoát tay nói:
“Hiện tại, bảo Vi Vi quay trở về là không được, tôi sẽ không đồng ý. Mà ban ngày ban mặt có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi có số điện thoại của Trần Trứ, chút nữa nhắc bọn nó về nhà sớm là được rồi.”
Lúc này, Lục Mạn mới bình tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới đồng ý. Bà đồng ý không phải vì mấy lời của chồng thuyết phục, mà bà biết bây giờ không thể nào gọi con gái trở về được. “Nhất định phải về trước khi trời tối.”
Đây là tiêu chuẩn nới lỏng cuối cùng của Lục Mạn rồi, đồng thời còn thêm một điều kiện:
“Mà một tiếng phải nhắn tin về nhà một lần.”
Tống Tác Dân lắc đầu. Ở ngoài xã hội, ông mặc sức nói to nói nhỏ, nhưng ở trong nhà hết lần này tới lần khác lại cảm thấy bất lực. Nhưng dù tốt hay xấu thì chuyện này coi như tạm lắng xuống, giúp việc cũng đã dọn hết mảnh vở bên trong thư phòng rồi. Thời điểm, bà cầm theo rác ra bên ngoài, khi bước qua người Tống Tác Dân thì vừa lịch sự vừa khách sáo hỏi:
“Tống đổng, đêm nay ngài có ăn cơm ở nhà không, để tôi còn chuẩn bị?”
Số lần Tống Tác Dân ăn cơm ở nhà ít đến đáng thương, đã thế lại vừa cãi nhau một trận với vợ, bình thường đều là xách cặp rời đi. Đến ngay cả Lục Mạn cũng đã chuẩn bị tư tưởng chồng không ăn cơm ở nhà, nên trực tiếp đi vào phòng ngủ. Thế nhưng, Tống Tác Dân nhớ đến hình ảnh mu bàn tay vợ mình bị thâm tím, thì do dự một lúc, rồi đưa ra quyết định:
“Đêm nay tôi ăn ở nhà.”
Giáo sư Lục đang bước đi bên ngoài hành lang cũng dừng lại một chút. … Trong một chiếc taxi đang bon bon trên đường Khoa Vận, Trần Trứ và Tống Thì Vi đang ngồi dưới hàng ghế sau. Buổi chiều, khi Trần Trứ nhìn thấy tin nhắn của Tống Thì Vi, thì lập tức gọi taxi tới đón cô, còn bây giờ đang chạy tới trường lái. Hình như Tống Thì Vi không muốn nói chuyện, hoặc cô không biết làm thế nào để miêu tả vấn đề cãi nhau của cha mẹ, nên im lặng ngồi nhìn là bên ngoài, mặc kệ từng cơn gió thổi mái tóc dài tung bay. Tiếp theo, cô nhận một cuộc điện thoại, sau đó mặc kệ nó rung, còn cô ngoảnh mặt làm ngơ.
“Giáo sư Lục?”
Trần Trứ ở bên cạnh hỏi. Tống Thì Vi gật gật cái cằm mượt mà. Trần Trứ bĩu môi, nếu không nhận điện thoại, không biết giáo sư Lục sẽ lo lắng đến mức độ nào. Trần Trứ đã từng gặp qua Lục Mạn, là một người xinh đẹp có khí chất học giả. Nhưng chỗ mi tâm giữa hai hàng lông mày đã thành nếp do nhíu mày quá nhiều, qua đó rất dễ đoán bà là người thường xuyên lo lắng. Bởi vì bà lo lắng quá nhiều chuyện, cho nên bản thân nhất định phải theo dõi con gái nhất cử nhất động. Nếu một ngày con gái vượt khỏi tầm khống chế của mình, những người như vậy sẽ không vui mừng vì con cái của mình đã trưởng thành, mà chỉ điên cuồng suy nghĩ, không thể nào kiềm chế nổi. Trừ khi những bậc cha mẹ kiểu này đột nhiên hiểu chuyện. Còn không, dù trái đất có thay đổi thế nào, thì con cái phải ở bên cạnh họ, thì mới khiến họ không lâm vào trạng thái lo nghĩ triền miên đó nữa. Cho nên, từ đầu đến cuối giáo sư Lục chỉ khống chế được vẻ bề ngoài, còn thực tế chẳng hiểu chút nào về suy nghĩ của con gái mình cả. Sweet tỷ, có phải cậu đang đứng trên cái đuôi phản nghịch của thời kỳ thanh xuân đúng không?
“Ting.”
Trần Trứ còn đang suy nghĩ, đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Tống Tác Dân gửi tới. Tống Tác Dân: Trần Trứ, cháu thích ăn món ăn nào, để tối chú bảo cô giúp việc nấu? Cháu và Vi Vi nhớ về ăn tối nhá?”
Trần Trứ đọc qua đã hiểu, không phải lão Tống nhắn tin cố tình mời mình ăn cơm, mà nhắc nhở phải đưa Vi Vi về trước giờ ăn cơm tối. Trần Trứ đưa di động qua trước mặt Tống Thì Vi, nhẹ nhàng nói:
“Chút nữa thi xong, chúng ta cùng nhau trở về.”
Vốn dĩ, Trần Trứ định đưa Tống Thì Vi đi đâu đó cho khuây khỏa, để đầu óc cô thoải mái hơn một chút. Tống Thì Vi đọc tin nhắn xong, cô không trả lời mà tiếp tục quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn mây bay, mặt sông, chim bay…đủ loại cảnh vật lướt qua. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên vén hai bên tóc về phía sau tai, rồi nói với Trần Trứ:
“Đêm nay mình không muốn về nhà.”
“Cái gì?”
Tim Trần Trứ bỗng đập loạn một nhịp, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt ngơ ngác của Tống Thì Vi. Hắn quyết định phải hỏi rõ chuyện này, đừng để đến khi tới khách sạn bị đuổi ra ngoài.
“Mình đi thi nên chắc chắn cầm theo căn cước công dân rồi, còn cậu có cầm theo không?”
Trần Trứ hỏi.
“Căn cước công dân?”
Tống Thì Vi ngây người ra, sau đó lập tức hiểu ý đồ của Trần Trứ. Miệng cô giật giật, trong đó còn vang lên tiếng hừ rất nhỏ. “Đêm nay, mình không muốn về sớm như vậy.”
Tống Thì Vi chỉnh lại câu nói vừa rồi của mình. “Hả…Ha ha…Thì ra là như vậy…” Trần Trứ tiếc nuối thở dài một hơi. Bởi vì bản thân hắn đã làm ra chuẩn bị đầy đủ rồi. Nhưng sau đó hắn cảm thấy thật ra chuyện này, cần quái gì phải chuẩn bị?
Nhưng cả hai không ai thèm quan tâm đến ai, một người tức giận ngồi trong phòng ngủ, còn một người ở trong phòng đọc tin tức, có lẽ ông định dùng cách này để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ có cô giúp việc đang ngồi dưới đất, cẩn thận từng li từng tý dọn sạch mảnh vụn thủy tinh trên sàn nhà. Trong căn nhà, từng cơn gió lùa qua, khiến nó càng trở nên hiu quạnh, giống như cảnh tượng trong phim kinh dị vậy.
Một lúc sau, bỗng nhiên có tiếng mở cửa chống trộm, tiếp theo giống như có người đi ra ngoài. Cả Tống Tác Dân và Lục Mạn đều nhíu mày? Ông ra ngoài làm gì? Bởi vì sự việc này diễn ra khá nhiều lần, nên Tống Tác Dân vẫn ngồi lì trong phòng đọc tin tức, còn Lục Mạn ngôi ngây người trên giường. Cuối cùng, cả hai đều không kìm được cảm giác lo lắng với đối phương, nên đồng thời bước ra phòng khách hỏi thăm tình hình. Kết quả, cả hai chạm mặt nhau trên hành lang. Tống Tác Dân nhìn Lục Mạn, Lục Mạn nhìn Tống Tác Dân. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tống Tác Dân lên tiếng trước:
“Không phải bà ra ngoài sao?”
“Tôi ra ngoài làm gì?”
Lục Mạn tức giận nói. “Cô giúp việc cũng ở nhà, vậy ai ra ngoài…” Hai người đồng thời phản ứng, bèn vội vàng chạy tới phòng ngủ Tống Thì Vi. Cửa được mở ra, trên giường là áo ngủ vừa được thay ra, còn quyển sách trên bàn đã được lật ngược lại, nhưng người không có ở đây. Lục Mạn lập tức gọi điện cho Tống Thì Vi, còn Tống Tác Dân ở bên cạnh ghé vào nghe, cả hai đều vô cùng lo lắng. Tống Thì Vi rất ít khi không nói lời nào đã ra khỏi nhà. “Tút tút tút…” Điện thoại đang vang lên, Tống Tác Dân vô tình cúi đầu xuống, đột nhiên chỗ mu bàn tay vợ mình có một vùng bị thâm tím. Đây không phải chuyện lão Tống gây ra, mà chính là Lục Mạn tức giận đập đập đồ, không may làm mình bị thương. Tuy sự việc là như vậy, nhưng Tống Tác Dân nhìn thấy bàn tay trắng nón đang từ từ sưng lên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Một lát sau, Tống Thì Vi nhận điện thoại:
“Mẹ.”
Lục Mạn thở dài một hơi, sau đó theo bản năng nhíu mày lại, dùng giọng chất vấn hỏi:
“Con ra ngoài làm gì?”
Phía bên Tống Thì Vi khá ồn ào, giống như đứng ở ven đường nhìn làn xe lướt qua. Cô bình tĩnh trả lời:
“Con tìm Trần Trứ.”
“Con tìm cậu ta làm gì?”
Hàng lông mày đẹp của Lục Mạn càng nheo vào sâu hơn. Có điều, Tống Tác Dân nghe thấy con gái đi tìm Trần Trứ, thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Tìm Trần Trứ có gì mà lạ? Hai đứa nó là một đôi mà. Hai vợ chồng ở nhà cãi nhau, chắc chắn trong lòng con gái khó chịu, nên tìm bạn trai trò chuyện chẳng phải rất bình thường sao? “Không được, con về ngay cho mẹ.”
Lục Mạn không đồng ý, bà không thích con gái tiếp xúc với Trần Trứ một chút nào. “Con ở chỗ nào? Mẹ đến đón?”
“Không về? Con vào xe rồi đúng không?”
“Tống Thì Vi, mẹ nói cho con biết, nếu con không về mẹ sẽ báo cảnh sát.”
Lục Mạn uy hiếp, sau đó điện thoại bị cúp ngang. Trong điện thoại di động, giọng nói lập tức biến mất. Giống như có một người đang ở trái đất bị kéo lên mặt trăng, chẳng còn chút âm thanh nào. “Vi Vi ngắt điện thoại của tôi?”
Lục Mạn không thể nào tin nổi. Đứa con gái mà bà nuôi từ nhỏ đến lớn, chưa làm hành động này bao giờ? Tống Tác Dân chẳng hề cảm thấy bất ngờ, bà xem bà nói chuyện kiểu gì, gặp tôi tôi cũng tắt máy. Lục Mạn không cam lòng, nên cầm điện thoại lên tiếp tục gọi tới. Lúc này, Tống Thì Vi không ngắt máy, cũng không nhận cuộc gọi, mà cứ để điện thoại vang lên tiết tút tút cả mấy chục giây, sau đó âm thanh tự động kết thúc. Lục Mạn không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp lần nữa, rồi lại đợt tự động ngắt kết nối. Cứ như vậy, bà gọi liên tục 5 đến 6 lần sau đó nhấn trên màn hình điện thoại dãy số ‘110’, nhưng lập tức bị Tống Tác Dân ngăn lại. “Bà làm gì đấy?”
Tống Tác Dân sợ giật cả mình. “Báo cảnh sát có người bắt cóc con gái.”
Bây giờ Lục Mạn chẳng nghĩ được gì, chỉ là tức giận quá thích làm gì thì làm. “Bà đừng làm loạn.”
Suýt chút nữa, Tống Tác Dân không kìm được cảm xúc, nhưng chỉ cảnh cáo:
“Lúc đó, cảnh sát phát hiện ra Trần Trứ và Vi Vi chỉ hẹn hò bình thường, vậy chính bà sẽ bị phạt lỗi báo án giả, hơn nữa bà có nghĩ đến cảm nhận của con gái lúc đó không?”
“Chẳng lẽ cứ để hai đứa đó nam nam nữ nữ ở bên ngoài?”
Lục Mạn hỏi ngược lại. Tống Tác Dân nghĩ một chút thì thấy đúng là lạ. Bình thường, cha phải lo lắng con gái ở bên ngoài bị gì đó chứ? Nhưng chẳng hiểu tại sao khi ông gặp mặt gia đình Trần Trứ về, bản thân lại rất tin tưởng Trần Trứ. Nhưng ông hiểu suy nghĩ của vợ mình, cũng biết tính cách của bà ấy, nên chỉ đành bình tĩnh khuyên bảo:
“Vi Vi đã trưởng thành, con bé có sự lựa chọn riêng của mình. Chúng ta đừng làm chuyện gì ngăn cản cả, làm vậy chỉ tổ phản tác dụng…”
“Nhưng…” Lục Mạn lại định tranh luận tiếp. Nhưng Tống Tác Dân cảm thấy quá mệt mỏi rồi, ông có cảm giác mình không tài nào nói chuyện bình thường với vợ được. Cho nên, ông khoát tay nói:
“Hiện tại, bảo Vi Vi quay trở về là không được, tôi sẽ không đồng ý. Mà ban ngày ban mặt có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi có số điện thoại của Trần Trứ, chút nữa nhắc bọn nó về nhà sớm là được rồi.”
Lúc này, Lục Mạn mới bình tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới đồng ý. Bà đồng ý không phải vì mấy lời của chồng thuyết phục, mà bà biết bây giờ không thể nào gọi con gái trở về được. “Nhất định phải về trước khi trời tối.”
Đây là tiêu chuẩn nới lỏng cuối cùng của Lục Mạn rồi, đồng thời còn thêm một điều kiện:
“Mà một tiếng phải nhắn tin về nhà một lần.”
Tống Tác Dân lắc đầu. Ở ngoài xã hội, ông mặc sức nói to nói nhỏ, nhưng ở trong nhà hết lần này tới lần khác lại cảm thấy bất lực. Nhưng dù tốt hay xấu thì chuyện này coi như tạm lắng xuống, giúp việc cũng đã dọn hết mảnh vở bên trong thư phòng rồi. Thời điểm, bà cầm theo rác ra bên ngoài, khi bước qua người Tống Tác Dân thì vừa lịch sự vừa khách sáo hỏi:
“Tống đổng, đêm nay ngài có ăn cơm ở nhà không, để tôi còn chuẩn bị?”
Số lần Tống Tác Dân ăn cơm ở nhà ít đến đáng thương, đã thế lại vừa cãi nhau một trận với vợ, bình thường đều là xách cặp rời đi. Đến ngay cả Lục Mạn cũng đã chuẩn bị tư tưởng chồng không ăn cơm ở nhà, nên trực tiếp đi vào phòng ngủ. Thế nhưng, Tống Tác Dân nhớ đến hình ảnh mu bàn tay vợ mình bị thâm tím, thì do dự một lúc, rồi đưa ra quyết định:
“Đêm nay tôi ăn ở nhà.”
Giáo sư Lục đang bước đi bên ngoài hành lang cũng dừng lại một chút. … Trong một chiếc taxi đang bon bon trên đường Khoa Vận, Trần Trứ và Tống Thì Vi đang ngồi dưới hàng ghế sau. Buổi chiều, khi Trần Trứ nhìn thấy tin nhắn của Tống Thì Vi, thì lập tức gọi taxi tới đón cô, còn bây giờ đang chạy tới trường lái. Hình như Tống Thì Vi không muốn nói chuyện, hoặc cô không biết làm thế nào để miêu tả vấn đề cãi nhau của cha mẹ, nên im lặng ngồi nhìn là bên ngoài, mặc kệ từng cơn gió thổi mái tóc dài tung bay. Tiếp theo, cô nhận một cuộc điện thoại, sau đó mặc kệ nó rung, còn cô ngoảnh mặt làm ngơ.
“Giáo sư Lục?”
Trần Trứ ở bên cạnh hỏi. Tống Thì Vi gật gật cái cằm mượt mà. Trần Trứ bĩu môi, nếu không nhận điện thoại, không biết giáo sư Lục sẽ lo lắng đến mức độ nào. Trần Trứ đã từng gặp qua Lục Mạn, là một người xinh đẹp có khí chất học giả. Nhưng chỗ mi tâm giữa hai hàng lông mày đã thành nếp do nhíu mày quá nhiều, qua đó rất dễ đoán bà là người thường xuyên lo lắng. Bởi vì bà lo lắng quá nhiều chuyện, cho nên bản thân nhất định phải theo dõi con gái nhất cử nhất động. Nếu một ngày con gái vượt khỏi tầm khống chế của mình, những người như vậy sẽ không vui mừng vì con cái của mình đã trưởng thành, mà chỉ điên cuồng suy nghĩ, không thể nào kiềm chế nổi. Trừ khi những bậc cha mẹ kiểu này đột nhiên hiểu chuyện. Còn không, dù trái đất có thay đổi thế nào, thì con cái phải ở bên cạnh họ, thì mới khiến họ không lâm vào trạng thái lo nghĩ triền miên đó nữa. Cho nên, từ đầu đến cuối giáo sư Lục chỉ khống chế được vẻ bề ngoài, còn thực tế chẳng hiểu chút nào về suy nghĩ của con gái mình cả. Sweet tỷ, có phải cậu đang đứng trên cái đuôi phản nghịch của thời kỳ thanh xuân đúng không?
“Ting.”
Trần Trứ còn đang suy nghĩ, đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Tống Tác Dân gửi tới. Tống Tác Dân: Trần Trứ, cháu thích ăn món ăn nào, để tối chú bảo cô giúp việc nấu? Cháu và Vi Vi nhớ về ăn tối nhá?”
Trần Trứ đọc qua đã hiểu, không phải lão Tống nhắn tin cố tình mời mình ăn cơm, mà nhắc nhở phải đưa Vi Vi về trước giờ ăn cơm tối. Trần Trứ đưa di động qua trước mặt Tống Thì Vi, nhẹ nhàng nói:
“Chút nữa thi xong, chúng ta cùng nhau trở về.”
Vốn dĩ, Trần Trứ định đưa Tống Thì Vi đi đâu đó cho khuây khỏa, để đầu óc cô thoải mái hơn một chút. Tống Thì Vi đọc tin nhắn xong, cô không trả lời mà tiếp tục quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn mây bay, mặt sông, chim bay…đủ loại cảnh vật lướt qua. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên vén hai bên tóc về phía sau tai, rồi nói với Trần Trứ:
“Đêm nay mình không muốn về nhà.”
“Cái gì?”
Tim Trần Trứ bỗng đập loạn một nhịp, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt ngơ ngác của Tống Thì Vi. Hắn quyết định phải hỏi rõ chuyện này, đừng để đến khi tới khách sạn bị đuổi ra ngoài.
“Mình đi thi nên chắc chắn cầm theo căn cước công dân rồi, còn cậu có cầm theo không?”
Trần Trứ hỏi.
“Căn cước công dân?”
Tống Thì Vi ngây người ra, sau đó lập tức hiểu ý đồ của Trần Trứ. Miệng cô giật giật, trong đó còn vang lên tiếng hừ rất nhỏ. “Đêm nay, mình không muốn về sớm như vậy.”
Tống Thì Vi chỉnh lại câu nói vừa rồi của mình. “Hả…Ha ha…Thì ra là như vậy…” Trần Trứ tiếc nuối thở dài một hơi. Bởi vì bản thân hắn đã làm ra chuẩn bị đầy đủ rồi. Nhưng sau đó hắn cảm thấy thật ra chuyện này, cần quái gì phải chuẩn bị?
Bạn cần đăng nhập để bình luận