Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 167: Cha con nói chuyện
Trần Trứ quay trở lại công ty của Lâu Chí Viễn, quả nhiên tờ giấy đăng ký kinh doanh tên ‘Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin SuiHui Quảng Châu’ có đóng dấu đỏ đã ở đó.
Trần Trứ cầm lên, nhìn trái nhìn phải. Hắn hài lòng nói: “Lâu tổng, phí tủ tục và dịch vụ hết bao nhiêu vậy?”
Năm 2007, đăng ký công ty phải trải qua rất nhiều thủ tục, từ đăng ký kinh doanh, tên đăng ký, dấu công ty, tất cả việc này đều phải trả tiền cho ban ngành chính phủ.
Còn phí dịch vụ của công ty tài chính nữa.
Cũng may Mao Thái Hậu đã chuyển tới 20 nghìn rồi, rốt cuộc Trần Trứ cũng có cảm giác ‘chó nhà giàu’ từ sau khi trùng sinh đến giờ.
“Một chút tiền thôi, coi như để kết bạn với Trần tổng.”
Lâu Chí Viễn chân thành nói.
“Tổng tiền là bao nhiêu?”
Trần Trứ hỏi lại lần nữa, nhưng giọng nói lần này đã khác rất nhiều lần trước.
“Ai dà.”
Lâu Chí Viễn thở dài. Ông ta rất muốn mượn cơ hội lần này kéo gần quan hệ với Trần Trứ, đáng tiếc khả năng của mình lộ ra lại không đủ để người ta nguyện ý kết giao.
Cho nên, Lâu Chí Viễn chỉ có thể thành thật nói: “Phí tủ tục hết 1765 tệ, còn tiền thuê dịch vụ, nếu Trần tổng nể mặt mũi tôi thì bỏ qua. Sau này, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ ới tôi một tiếng.”
Câu này nói ra rất khéo, không hề ngu ngốc dùng cụm từ ‘kết giao bạn bè’ đậm chất giang hồ kia.
Nhưng Trần Trứ vẫn từ chối ý tốt của Lâu Chí Viễn, hắn nói rất thẳng thắn: “Ít hay nhiều cũng là tiền. Mặc dù cha tôi làm quan không to, nhưng cả đời cha rất coi trọng thanh danh của mình.”
Nếu đã đến nước này, Lâu Chí Viễn không còn nói thêm được gì nữa. Nếu từ chối nữa, khác gì ảnh hưởng đến việc làm quan liêm khiết của Trần Bồi Tùng, nên chỉ còn cách cầm thêm 300 tệ tiền dịch vụ.
Bên chỗ in danh thiếp cũng đã xong. Trần Trứ kiểm tra 2 hộp danh thiếp, hắn sờ tới sờ lui, sau khi cảm thấy hài lòng mới cầm hai hộp rời đi.
Trần Trứ vừa rời đi, ông chủ của hàng in ấn nhịn không được mới hỏi Lâu Chí Viễn: “Người đó là ai vậy? Nhìn bộ dáng nịnh nọt của ông, chỉ hận không thể gả con gái cho cậu ta ấy nhỉ?”
“Ông im mẹ mồm đi, con gái tôi mới học cấp hai thôi đấy.”
Lâu Chí Viễn liếc nhìn ông chủ cửa hàng in ấn. Khiến vị chủ cửa hàng này cũng nhận ra mình nói sai rồi, đang định lên tiếng xin lỗi.
Bỗng Lâu Chí Viễn tiếc nuối nói: “À mới cấp hai cũng có thể, không chừng thử một chút cũng được. Cậu bé kia mới học năm nhất, so tuổi tác không lệch nhau là mấy.”
“Hả?”
Ông chủ cửa hàng in ấn há hốc mồm.
Sau khi Trần Trứ lấy được giấy phép kinh doanh hợp pháp, lại được Trần Bồi Tùng giới thiệu cho một văn phòng luật. Hắn thuê văn phòng luật này soạn một bản hợp đồng lao động cho Tằng Khôn.
Trong đội ngũ lập nghiệp của hắn, phần lớn là sinh viên, còn Trịnh Cự thuộc biên chế của trường học, không thích hợp với việc ký hợp đồng.
Chỉ có mình Tằng Khôn, mặc du ông vẫn trong biên chế trường học, nhưng thân phận của ông khác biệt, có thể thoải mái ra ngoài làm thuê cho bất kỳ công ty nào.
Trịnh Cự là nhân viên hành chính có nhiệm vụ trong trường học. Những người như bọn họ có hợp đồng lao động ước chế, trừ khi đạt được đủ loại phê duyệt của lãnh đạo đoàn ủy và trường học, nếu không tự tiện ra ngoài ký hợp đồng là tự hại bản thân.
Kể cả anh ta được nhà trường chấp thuận, thì bản thân cũng không thể thoải mái quản lý doanh nghiệp bên ngoài như Tằng Khôn được, cùng lắm trở thành cố vấn của công ty là cùng.
Sau khi Trần Trứ làm xong những công việc này, hắn lại trở về phòng làm việc của cha mình.
Trần Bồi Tùng cầm lấy giấy phép kinh doanh và hợp đồng lao động nhìn một chút. Ông thấy người đại diện doanh nghiệp ghi rõ cái tên ‘Trần Trứ’, bỗng cảm thấy giống như mình nhìn lầm.
“Con mở công ty rồi sao?”
Nếu bây giờ nói cảm nhận của Trần Bồi Tùng là thấy con trai mình rất giỏi phải không?
Vậy chắc chắn là không rồi.
Cha mẹ trên đời này đều như thế, nếu bây giờ Trần Trứ đạt được học bổng cấp quốc gia, hoặc may mắn đạt được nhà trường để cử, tiến vào danh sách học sinh trao đổi với các trường nước ngoài, thì chắc chắn Trần Bồi Tùng sẽ rất vui.
Bởi vì trong quan điểm của cha mẹ, con cái học giỏi mới là ưu tiên hàng đầu để khoe khoang.
Trước kia, Trần Trứ có năng lực này. Nếu có thể, lão Trần hi vọng con trai luôn giữ được tinh thần hiếu học như trước.
Hiện tại mở công ty, cơ sở bản thân quá thấp, nếu trải qua giai đoạn này, khi hạ cánh rất có thể trở thành quản lý của một công ty nào đó.
“Trên phương diện khởi nghiệp này, mặc dù thái độ của cha tiến bộ hơn mẹ con rất nhiều.
Trần Bồi Tùng nhẹ nhàng nói ra quan điểm bản thân: “Nhưng cha hi vọng qua trải nghiệm này, con có thêm kiến thức và kinh nghiệp, chỉ thế thôi.”
Nói đến đây, Trần Bồi Tùng lại nhắc đến một chuyện khác: “Thật ra, khi con muốn đầu tư cổ phiếu, cha nghĩ nếu đó là một thất bại sẽ tốt hơn. Sau đó, con sẽ hiểu ra, có vài chuyện bản thân không hiểu mà cố tình dấn thân vào, sẽ cảnh giác và suy nghĩ kỹ càng hơn.”
“Ai mà ngờ được.”
Lão Trần cười khổ: “Vận may của con tốt như vậy, chọn đúng mã cổ phiếu phát triển quá mạnh.”
“Nói không chừng vận may của con vẫn tốt, khởi nghiệp thành công thì sao?”
Trần Trứ nửa đùa nửa thật nói.
Thật ra, Trần Trứ đối với việc lập nghiệp của mình vô cùng tự tin, nhưng hắn cũng biết trong quá trình đó sẽ có rất nhiều khó khăn, chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến hắn thật bại.
Trần Bồi Tùng suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: “Hi vọng là vậy, nếu thật sự như vậy, cha mẹ con sẽ xin nghỉ hưu sớm. Lúc đó, hai vợ chồng già sẽ đi du lịch khắp nơi, hưởng phúc con trai đem lại.”
Có thể, lão Trần đã đắm chìm trong cơ quan nhà nước đủ lâu, khiến ông biết phải xử lý thế nào với vấn đề ‘tiền tài và quyền lực’. Ông nghiệm ra câu nói ‘có được là do mình may mắn, còn mất đi là do số mệnh của mình’.
“Suy nghĩ này của cha hình như khác với một số cha mẹ khác.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Người khác đều hi vọng sớm có cháu trai cháu gái, còn cha và mẹ lại muốn đi du lịch.”
“Tùy duyên thôi. Với lại, bây giờ cha còn không biết con và cô bé Xuyên Du kia, đã đến mức độ nào rồi.”
Lão Trần cũng muốn biết chuyện tình cảm của Trần Trứ bây giờ thế nào.
Đối với vấn đề này, Trần Trứ cũng chẳng muốn giấu giếm, có gì nói đó: “Con và Du Huyền đang yêu nhau.”
“Thật sao?”
Trần Bồi Tùng hơi ngạc nhiên. Bởi ông sẽ nghĩ Trần Trứ im lặng không trả lời, hoặc đánh trống lảng qua chuyện khác, không ngờ thẳng bé thoải mái trả lời như vậy.
Nếu đã vậy, Trần Bồi Tùng đứng trên lập trường người cha, ông sẽ bắt đầu nghe ngóng đến tình huống gia đình của Du Huyền thế nào.
Bởi vì một khi hai đứa đã xác định quan hệ yêu đương, lão Trần sẽ cẩn thận hỏi thăm rõ ràng. Còn Trần Trứ biết chuyện gì sẽ nói ra hết, kể cả việc hắn gặp cha của Du Huyền ở cửa hàng giá rẻ kia.
“Cậu ấy sống một mình bên ngoài, mẹ ruột qua đời, mẹ kế khó ở, cha thì nhu nhược, ở nhà còn bà ngoại đã già…”
Lão Trần tổng hợp lại tất cả tin tức một lần nữa, ông nghĩ thầm gia đình này thật đúng là…
Hiện tại, con bé ngoại trừ dáng người xinh đẹp hơn người, còn những thứ khác chẳng có ưu thế nào.
Mặc dù bản thân ông sẽ không để ý đến những chuyện này, nhưng vợ mình thì chưa hẳn. Thêm vào đó, Du Huyền là sinh viên nghệ thuật, nên vợ mình vẫn hướng về con gái của Tống Tác Dân hơn.
Nếu bác sĩ Mao biết tình hình nhà Du Huyền, rất có thể bà sẽ sinh ra tâm lý phản đối.
“Chuyện con và Du Huyền xác định mối quan hệ, tạm thời đừng nói cho mẹ con biết.”
Trần Bồi Tùng cố ý căn dặn: “Mẹ con là người hễ gặp chuyện là suy nghĩ đủ thứ. Còn hai đứa nếu ở cùng với nhau cũng phải để ý, nhớ phải suy nghĩ cho nhau, đừng vì cái tôi cao quá mà sinh ra mâu thuẫn.”
Trần Trứ hiểu nguyên nhân. Chính vì vậy, hắn mới nôn nóng lập nghiệp, để bản thân mình có đủ khả năng nói chuyện trong nhà.
Đương nhiên con đường quan trường cũng được, nhưng con đường này sẽ chậm hơn rất nhiều, hắn chỉ đành chuẩn bị càng kỹ càng tốt.
Trần Bồi Tùng chia sẻ rất nhiều cách để ‘vợ chồng’ sống chung với nhau. Mặc dù Trần Trứ và Du Huyền chỉ là người yêu, nhưng loại kinh nghiệm cuộc sống này, nghe càng nhiều thì càng tốt.
Trần Bồi Tùng nói đến khi cảm thấy miệng khô khốc, mới cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi nhìn thẳng con trai hỏi: “Bình thường, con là người khá kiên nhẫn, nhưng hôm nay mức độ kiên nhẫn đột nhiên tăng mạnh, có phải còn có chuyện gì hay không?”
Trần Trứ không ngờ cha lại hiểu mình như vậy, nên không muốn giấu giếm nữa: “Công việc của cha hẳn là tiếp xúc không ít với người của đài truyền hình hoặc là phóng viên đúng không? Có thể giới thiệu cho con một vài mối được không?”
Trần Trứ cầm lên, nhìn trái nhìn phải. Hắn hài lòng nói: “Lâu tổng, phí tủ tục và dịch vụ hết bao nhiêu vậy?”
Năm 2007, đăng ký công ty phải trải qua rất nhiều thủ tục, từ đăng ký kinh doanh, tên đăng ký, dấu công ty, tất cả việc này đều phải trả tiền cho ban ngành chính phủ.
Còn phí dịch vụ của công ty tài chính nữa.
Cũng may Mao Thái Hậu đã chuyển tới 20 nghìn rồi, rốt cuộc Trần Trứ cũng có cảm giác ‘chó nhà giàu’ từ sau khi trùng sinh đến giờ.
“Một chút tiền thôi, coi như để kết bạn với Trần tổng.”
Lâu Chí Viễn chân thành nói.
“Tổng tiền là bao nhiêu?”
Trần Trứ hỏi lại lần nữa, nhưng giọng nói lần này đã khác rất nhiều lần trước.
“Ai dà.”
Lâu Chí Viễn thở dài. Ông ta rất muốn mượn cơ hội lần này kéo gần quan hệ với Trần Trứ, đáng tiếc khả năng của mình lộ ra lại không đủ để người ta nguyện ý kết giao.
Cho nên, Lâu Chí Viễn chỉ có thể thành thật nói: “Phí tủ tục hết 1765 tệ, còn tiền thuê dịch vụ, nếu Trần tổng nể mặt mũi tôi thì bỏ qua. Sau này, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ ới tôi một tiếng.”
Câu này nói ra rất khéo, không hề ngu ngốc dùng cụm từ ‘kết giao bạn bè’ đậm chất giang hồ kia.
Nhưng Trần Trứ vẫn từ chối ý tốt của Lâu Chí Viễn, hắn nói rất thẳng thắn: “Ít hay nhiều cũng là tiền. Mặc dù cha tôi làm quan không to, nhưng cả đời cha rất coi trọng thanh danh của mình.”
Nếu đã đến nước này, Lâu Chí Viễn không còn nói thêm được gì nữa. Nếu từ chối nữa, khác gì ảnh hưởng đến việc làm quan liêm khiết của Trần Bồi Tùng, nên chỉ còn cách cầm thêm 300 tệ tiền dịch vụ.
Bên chỗ in danh thiếp cũng đã xong. Trần Trứ kiểm tra 2 hộp danh thiếp, hắn sờ tới sờ lui, sau khi cảm thấy hài lòng mới cầm hai hộp rời đi.
Trần Trứ vừa rời đi, ông chủ của hàng in ấn nhịn không được mới hỏi Lâu Chí Viễn: “Người đó là ai vậy? Nhìn bộ dáng nịnh nọt của ông, chỉ hận không thể gả con gái cho cậu ta ấy nhỉ?”
“Ông im mẹ mồm đi, con gái tôi mới học cấp hai thôi đấy.”
Lâu Chí Viễn liếc nhìn ông chủ cửa hàng in ấn. Khiến vị chủ cửa hàng này cũng nhận ra mình nói sai rồi, đang định lên tiếng xin lỗi.
Bỗng Lâu Chí Viễn tiếc nuối nói: “À mới cấp hai cũng có thể, không chừng thử một chút cũng được. Cậu bé kia mới học năm nhất, so tuổi tác không lệch nhau là mấy.”
“Hả?”
Ông chủ cửa hàng in ấn há hốc mồm.
Sau khi Trần Trứ lấy được giấy phép kinh doanh hợp pháp, lại được Trần Bồi Tùng giới thiệu cho một văn phòng luật. Hắn thuê văn phòng luật này soạn một bản hợp đồng lao động cho Tằng Khôn.
Trong đội ngũ lập nghiệp của hắn, phần lớn là sinh viên, còn Trịnh Cự thuộc biên chế của trường học, không thích hợp với việc ký hợp đồng.
Chỉ có mình Tằng Khôn, mặc du ông vẫn trong biên chế trường học, nhưng thân phận của ông khác biệt, có thể thoải mái ra ngoài làm thuê cho bất kỳ công ty nào.
Trịnh Cự là nhân viên hành chính có nhiệm vụ trong trường học. Những người như bọn họ có hợp đồng lao động ước chế, trừ khi đạt được đủ loại phê duyệt của lãnh đạo đoàn ủy và trường học, nếu không tự tiện ra ngoài ký hợp đồng là tự hại bản thân.
Kể cả anh ta được nhà trường chấp thuận, thì bản thân cũng không thể thoải mái quản lý doanh nghiệp bên ngoài như Tằng Khôn được, cùng lắm trở thành cố vấn của công ty là cùng.
Sau khi Trần Trứ làm xong những công việc này, hắn lại trở về phòng làm việc của cha mình.
Trần Bồi Tùng cầm lấy giấy phép kinh doanh và hợp đồng lao động nhìn một chút. Ông thấy người đại diện doanh nghiệp ghi rõ cái tên ‘Trần Trứ’, bỗng cảm thấy giống như mình nhìn lầm.
“Con mở công ty rồi sao?”
Nếu bây giờ nói cảm nhận của Trần Bồi Tùng là thấy con trai mình rất giỏi phải không?
Vậy chắc chắn là không rồi.
Cha mẹ trên đời này đều như thế, nếu bây giờ Trần Trứ đạt được học bổng cấp quốc gia, hoặc may mắn đạt được nhà trường để cử, tiến vào danh sách học sinh trao đổi với các trường nước ngoài, thì chắc chắn Trần Bồi Tùng sẽ rất vui.
Bởi vì trong quan điểm của cha mẹ, con cái học giỏi mới là ưu tiên hàng đầu để khoe khoang.
Trước kia, Trần Trứ có năng lực này. Nếu có thể, lão Trần hi vọng con trai luôn giữ được tinh thần hiếu học như trước.
Hiện tại mở công ty, cơ sở bản thân quá thấp, nếu trải qua giai đoạn này, khi hạ cánh rất có thể trở thành quản lý của một công ty nào đó.
“Trên phương diện khởi nghiệp này, mặc dù thái độ của cha tiến bộ hơn mẹ con rất nhiều.
Trần Bồi Tùng nhẹ nhàng nói ra quan điểm bản thân: “Nhưng cha hi vọng qua trải nghiệm này, con có thêm kiến thức và kinh nghiệp, chỉ thế thôi.”
Nói đến đây, Trần Bồi Tùng lại nhắc đến một chuyện khác: “Thật ra, khi con muốn đầu tư cổ phiếu, cha nghĩ nếu đó là một thất bại sẽ tốt hơn. Sau đó, con sẽ hiểu ra, có vài chuyện bản thân không hiểu mà cố tình dấn thân vào, sẽ cảnh giác và suy nghĩ kỹ càng hơn.”
“Ai mà ngờ được.”
Lão Trần cười khổ: “Vận may của con tốt như vậy, chọn đúng mã cổ phiếu phát triển quá mạnh.”
“Nói không chừng vận may của con vẫn tốt, khởi nghiệp thành công thì sao?”
Trần Trứ nửa đùa nửa thật nói.
Thật ra, Trần Trứ đối với việc lập nghiệp của mình vô cùng tự tin, nhưng hắn cũng biết trong quá trình đó sẽ có rất nhiều khó khăn, chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến hắn thật bại.
Trần Bồi Tùng suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: “Hi vọng là vậy, nếu thật sự như vậy, cha mẹ con sẽ xin nghỉ hưu sớm. Lúc đó, hai vợ chồng già sẽ đi du lịch khắp nơi, hưởng phúc con trai đem lại.”
Có thể, lão Trần đã đắm chìm trong cơ quan nhà nước đủ lâu, khiến ông biết phải xử lý thế nào với vấn đề ‘tiền tài và quyền lực’. Ông nghiệm ra câu nói ‘có được là do mình may mắn, còn mất đi là do số mệnh của mình’.
“Suy nghĩ này của cha hình như khác với một số cha mẹ khác.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Người khác đều hi vọng sớm có cháu trai cháu gái, còn cha và mẹ lại muốn đi du lịch.”
“Tùy duyên thôi. Với lại, bây giờ cha còn không biết con và cô bé Xuyên Du kia, đã đến mức độ nào rồi.”
Lão Trần cũng muốn biết chuyện tình cảm của Trần Trứ bây giờ thế nào.
Đối với vấn đề này, Trần Trứ cũng chẳng muốn giấu giếm, có gì nói đó: “Con và Du Huyền đang yêu nhau.”
“Thật sao?”
Trần Bồi Tùng hơi ngạc nhiên. Bởi ông sẽ nghĩ Trần Trứ im lặng không trả lời, hoặc đánh trống lảng qua chuyện khác, không ngờ thẳng bé thoải mái trả lời như vậy.
Nếu đã vậy, Trần Bồi Tùng đứng trên lập trường người cha, ông sẽ bắt đầu nghe ngóng đến tình huống gia đình của Du Huyền thế nào.
Bởi vì một khi hai đứa đã xác định quan hệ yêu đương, lão Trần sẽ cẩn thận hỏi thăm rõ ràng. Còn Trần Trứ biết chuyện gì sẽ nói ra hết, kể cả việc hắn gặp cha của Du Huyền ở cửa hàng giá rẻ kia.
“Cậu ấy sống một mình bên ngoài, mẹ ruột qua đời, mẹ kế khó ở, cha thì nhu nhược, ở nhà còn bà ngoại đã già…”
Lão Trần tổng hợp lại tất cả tin tức một lần nữa, ông nghĩ thầm gia đình này thật đúng là…
Hiện tại, con bé ngoại trừ dáng người xinh đẹp hơn người, còn những thứ khác chẳng có ưu thế nào.
Mặc dù bản thân ông sẽ không để ý đến những chuyện này, nhưng vợ mình thì chưa hẳn. Thêm vào đó, Du Huyền là sinh viên nghệ thuật, nên vợ mình vẫn hướng về con gái của Tống Tác Dân hơn.
Nếu bác sĩ Mao biết tình hình nhà Du Huyền, rất có thể bà sẽ sinh ra tâm lý phản đối.
“Chuyện con và Du Huyền xác định mối quan hệ, tạm thời đừng nói cho mẹ con biết.”
Trần Bồi Tùng cố ý căn dặn: “Mẹ con là người hễ gặp chuyện là suy nghĩ đủ thứ. Còn hai đứa nếu ở cùng với nhau cũng phải để ý, nhớ phải suy nghĩ cho nhau, đừng vì cái tôi cao quá mà sinh ra mâu thuẫn.”
Trần Trứ hiểu nguyên nhân. Chính vì vậy, hắn mới nôn nóng lập nghiệp, để bản thân mình có đủ khả năng nói chuyện trong nhà.
Đương nhiên con đường quan trường cũng được, nhưng con đường này sẽ chậm hơn rất nhiều, hắn chỉ đành chuẩn bị càng kỹ càng tốt.
Trần Bồi Tùng chia sẻ rất nhiều cách để ‘vợ chồng’ sống chung với nhau. Mặc dù Trần Trứ và Du Huyền chỉ là người yêu, nhưng loại kinh nghiệm cuộc sống này, nghe càng nhiều thì càng tốt.
Trần Bồi Tùng nói đến khi cảm thấy miệng khô khốc, mới cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi nhìn thẳng con trai hỏi: “Bình thường, con là người khá kiên nhẫn, nhưng hôm nay mức độ kiên nhẫn đột nhiên tăng mạnh, có phải còn có chuyện gì hay không?”
Trần Trứ không ngờ cha lại hiểu mình như vậy, nên không muốn giấu giếm nữa: “Công việc của cha hẳn là tiếp xúc không ít với người của đài truyền hình hoặc là phóng viên đúng không? Có thể giới thiệu cho con một vài mối được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận