Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 263: Màn Biểu Diễn Đặc Sắc Của Muôn Loài Vào Đêm Giáng Sinh

Khi Ngô Dư và Lộ Điềm đang xem phim, Trần Trứ cũng vừa kết thúc tiết học thứ hai và nhận được báo cáo từ Trương Quảng Phong.
Anh ta báo cáo rằng đã mua pháo hoa theo yêu cầu và để ở văn phòng.
"Cảm ơn."
Trần Trứ lịch sự nói:
"Còn cần phiền anh đợi ở văn phòng một chút, nếu tôi cần, anh giúp tôi mang chúng ra cổng Thung Lũng Công Nghệ nhá."
"Không vấn đề gì, tôi sẽ chờ tín hiệu của ngài."
Trương Quảng Phong vội vàng đáp.
Lúc này, cuối cùng Trần Trứ cũng nhắn tin cho Tống Thì Vi:
"Đêm nay là đêm Noel, cậu muốn cùng đi không?"
Chẳng bao lâu, hắn nhận được tin nhắn trả lời từ Tống Thì Vi:
"Đi đâu?"
Dù câu trả lời ngắn gọn, nhưng đó chính là phong cách của Sweet tỷ, hơn nữa điều này cũng có nghĩa là đồng ý cùng đi, suôn sẻ đến không chút trở ngại.
Dù nằm trong dự liệu của Trần Trứ, nhưng hán cũng không khỏi thấy hơi nhẹ nhàng.
Giống như vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, bàn bạc xem tối nay ăn gì sau giờ làm.
"Vẫn là nên có chút gì đó kích thích sẽ thú vị hơn."
Trần Trứ nghĩ ngợi lung tung.
Không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến từ "kích thích", hình ảnh trong đầu anh lại là cô chị ngực lớn Hoàng Xán Xán của đài truyền hình.
Trần Trứ vội lắc đầu, tập trung lại vào vấn đề hiện tại.
Pháo hoa được giấu làm bất ngờ, nói thẳng ra thì mất vui, vì vậy Trần Trứ hỏi:
"Cậu có ý tưởng gì không? Mình nghĩ là ăn tối rồi xem phim nữa?"
"Xem phim à?"
Tống Thì Vi nhìn tin nhắn của Trần Trứ, đôi mắt long lanh, hàng mi dài khẽ cong lên, rung động như bươm bướm bay lên.
Mưu Giai Văn vẫn đang lải nhải phàn nàn về Hoàng Bách Hàm, Tống Thì Vi suy nghĩ một chút rồi nói với bạn thân:
"Trần Trứ mời mình đi xem phim tối nay."
"Thật à?"
Phản ứng đầu tiên của Mưu Giai Văn là rất vui, cô luôn tự hào rằng mình là nhân chứng cho cặp đôi hoàn hảo từ thời trung học này, thấy hai người tình cảm sâu đậm thì vô thức thấy vui mừng.
Nhưng một lúc sau, cô lại thấy việc chỉ đi xem phim có vẻ hơi không xứng với đánh giá cao của mình về Trần Trứ.
"Chỉ đi xem phim thôi à?"
Mưu Giai Văn hỏi.
"Ừ."
Tống Thì Vi trả lời.
"Gì chứ!"
Mưu Giai Văn "bấm bấm bấm" nhắn tin:
"Mới khen cậu ta ngầm lãng mạn, cuối cùng đêm Noel lại chỉ định đi xem phim? Không có hoạt động nào khác sao?"
Thật ra, Trần Trứ và Tống Thì Vi chưa từng đi xem phim cùng nhau, tất cả những việc mà các cặp đôi thường làm đối với họ đều là lần đầu tiên.
"Mình thấy vậy cũng tốt rồi."
Tống Thì Vi trả lời:
"Mình ít khi đi xem phim, cả ba năm cấp ba cũng chưa từng đi."
"Cậu đó cậu!"
Mưu Giai Văn vừa nói vừa tỏ vẻ thất vọng:
"Có lúc cậu quá nhạt nhẽo và thờ ơ, những điều nên cố gắng thì không cố gắng. Trần Trứ là người khéo léo, chắc chắn cậu ấy có rất nhiều cách để làm cậu vui."
"Thật sự mình thấy vậy là ổn rồi."
Tống Thì Vi vẫn trả lời như vậy.
"Không phải là cậu thấy ổn! Mà là mình phải cảm thấy ổn! Cậu trực tiếp nói với Trần Trứ, nói cho cậu ấy biết điều cậu muốn làm nhất vào đêm Giáng sinh."
Mưu Giai Văn không để Tống Thì Vi kịp phản đối mà "ra lệnh": "Hai cậu là một cặp đôi, không nên quá khách sáo như vậy, cứ như bạn bè thì còn gọi gì là yêu đương chứ."
Dù bản thân vẫn là "tay mơ" trong chuyện tình cảm, nhưng Mưu Giai Văn dựa vào việc đã đọc vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình, bắt đầu hướng dẫn bạn thân cách yêu.
Ban đầu Tống Thì Vi không quá để ý, nhưng khi nghe từ "tương kính như tân" thì trong lòng có chút chạm đến.
Giữa cô và Trần Trứ thực sự quá khách sáo, thậm chí lúc mới bắt đầu, Tống Thì Vi từng cảm thấy hai người "bị áp lực dư luận mà yêu nhau."
Hiện tại, dường như cả hai cũng chưa thật sự thân thiết đến mức không còn khoảng cách.
Thực tế, đây là hiện tượng bình thường, cả hai thậm chí còn chưa nắm tay nhau một cách chính thức. Tình yêu mà không có sự tương tác cơ thể, không có sự phân phát hormone, giống như chiếc xe thiếu dầu bôi trơn.
Có thể vận hành bình thường, nhưng lúc nào cũng sẽ có chút khô khan.
"Có thể nói ra không?"
Tống Thì Vi rất tin tưởng bạn học Tiểu Mưu.
"Tất nhiên là có thể!"
Mưu Giai Văn trả lời đầy tự tin, dù sao thì chuyện này không phải xảy ra với mình, Tiểu Mưu không hề lo lắng, cổ vũ, xúi giục mà không chút áp lực tâm lý.
Tống Thì Vi im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhắn tin cho Trần Trứ.
Thời Vi: Xem phim cũng tốt, nhưng mình muốn leo núi Bạch Vân hơn, được không?
Quả nhiên, Trần Trứ có chút bất ngờ, theo tính cách của hoa khôi Tống, cô ấy chắc chắn sẽ không đưa ra ý kiến gì.
Nhưng leo núi cũng không phải là không được, mối quan hệ của mình và Tống Thì Vi cũng đã được định hình nhờ lần leo núi trước.
Nếu Sweet tỷ muốn nhớ lại kỷ niệm, cũng có thể hiểu được.
"Vậy nhé! Chúng ta thu dọn và gặp nhau ở cửa, sau đó bắt xe đi núi Bạch Vân."
Trần Trứ quyết đoán trả lời.
Tối nay hắn khá bận, vì sau khi leo núi còn phải bắn pháo hoa, sau đó mới gọi điện cho Du Huyền.
Đêm Giáng sinh không thể cùng nhau trải qua, không gọi điện chắc chắn là không được.
Vì vậy, mới 4 giờ chiều, Hắn đã kéo Tống Thì Vi đi leo núi.
Tống Thì Vi không biết nhiều lý do như vậy, nghĩ rằng nếu bây giờ đi núi Bạch Vân có lẽ vẫn kịp ngắm cảnh "hoàng hôn trên núi", nên cũng đồng ý.
20 phút sau, Trần Trứ rửa mặt, thay đồ nhưng khi hắn đang đi về phía cổng trường thì Tống Thì Vi bất ngờ gọi điện.
"Cậu đến rồi à?"
Trần Trứ cười nói:
"Nhanh thật đấy, tớ cũng sắp đến nơi rồi."
"Mình đến rồi, nhưng..."
Tống Thì Vi ngập ngừng một chút rồi bình tĩnh nói:
"Mẹ mình cũng đến."
"Cái gì?"
Trần Trứ ngỡ ngàng hạ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường. Hình ảnh chiếc SUV Volvo màu đen quen thuộc đập vào mắt mình.
Bên cạnh đó là Tống Thì Vi, cô ấy mặc một bộ đồ thể thao Adidas màu trắng, đi đôi giày thể thao trắng. Ngoài logo Adidas màu xanh da trời trên ngực áo, gần như không có trang trí gì thêm.
Dù màu sắc đơn giản và phong cách mặc giản dị, nhưng lại tôn lên gương mặt thanh khiết và cổ điển của mỹ nhân khuôn mặt trái xoan, tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ.
Mái tóc dài đen mượt không còn buông thả trên vai như trước, mà hiếm hoi được buộc thành đuôi ngựa cao, để lộ đường nét cổ thanh tú và gợi cảm, làn da trắng mịn màng.
Cô yên lặng nhìn Trần Trứ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng lướt qua, tóc cô như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng, đuôi tóc nhẹ nhàng lay động, cả bức tranh đẹp cứ như vậy được khắc họa ra.
Nếu như không có sự hiện diện của Lục Mạn, người đeo kính viền vàng, đứng cạnh cửa xe, khoanh tay và ánh mắt lạnh lùng nhìn thì thật tuyệt vời.
"Ai dà..."
Trần Trứ muốn tự tát mình một cái, vừa nói buổi hẹn hò này suôn sẻ đến không có chút trở ngại, nhưng ngay lập tức có chuyện dùng để chứng minh suy nghĩ này sai, sai hoàn toàn.
Thực ra nghĩ kỹ thì cũng hiểu được, giáo sư Lục đề phòng mình như đề phòng cáo ăn trộm gà, sao có thể không lường trước được việc đôi tình nhân trẻ đi chơi đêm Giáng sinh?
Chắc hẳn bà ấy đã không lên lớp buổi chiều, chỉ đứng canh ở cổng trường!
Nhưng đã đến đây rồi, quay đầu lại chắc chắn sẽ bị Lục Mạn khinh bỉ đến cùng. Trần Trứ chỉ còn cách cứng rắn tiến tới, trước tiên gật đầu chào Tống Thì Vi, rồi lịch sự chào Lục Mạn:
"Giáo sư Lục."
Lục Mạn nheo mắt nhìn Trần Trứ một lúc, không rõ là bà "hừ" một tiếng hay "ừ" một tiếng, cũng coi như là đáp lại.
Trần Trứ biết Lục giáo sư là bậc trưởng bối và luôn không có ấn tượng tốt về mình, nên cũng không quan tâm.
Thực ra, việc Lục Mạn không mắng mỏ Trần Trứ ngay lập tức đã là nể mặt con gái rồi.
Vì khi vừa gặp ở cổng, Tống Thì Vi không nói một lời, bảo về nhà cũng không về, bảo lên xe cũng không lên, chỉ đứng yên đó.
Nhưng trong vẻ mặt bình thản ấy, lại ẩn chứa một sự kiên quyết và nổi loạn đến cùng.
Như núi lửa dưới biển, bên trên phủ băng, bên dưới lại sôi sục dung nham.
Lần đầu tiên, Lục Mạn thấy cô con gái ngoan ngoãn của mình một tinh thần "bất chấp tất cả".
Ban đầu, bà định ép buộc Tống Thì Vi về nhà, không cho đi chơi Giáng sinh.
Nhưng bây giờ Lục Mạn đột nhiên lo sợ, sợ rằng hôm nay bà càng nghiêm khắc hơn, áp lực càng nặng, lò xo bị nén càng chặt, thì thực sự sẽ xảy ra kết cục "cứng quá dễ gãy".
Bà chỉ có một cô con gái này, cả cuộc đời sau này đều dành hết cho Tống Thì Vi. Nếu Tống Thì Vi có chuyện gì, Lục Mạn thực sự không biết phải sống sao.
"Hai đứa định đi đâu?"
Lục Mạn lạnh lùng hỏi.
Trần Trứ nhìn Tống Thì Vi trước, thấy sweet tỷ không có ý định trả lời, nên hắn chỉ có thể thở dài rồi nhanh chóng trả lời:
"Chúng cháu định đi leo núi."
"Leo núi Bạch Vân à?"
Sắc mặt Lục Mạn dịu đi chút ít, leo núi có nhiều người nên bà không lo Trần Trứ có ý đồ xấu.
Hơn nữa, leo núi đêm Giáng sinh là một hoạt động khá lành mạnh, trong suy nghĩ của Lục Mạn, việc này sạch sẽ hơn nhiều so với việc ở trong rạp chiếu phim tối đen.
Với lại, đây không phải lần đầu tiên hai đứa này leo núi Bạch Vân.
Nghĩ kỹ thì xem biểu hiện của con gái, có vẻ như hôm nay nhất định phải leo núi.
Lục Mạn nhíu mày suy nghĩ lúc lâu, rồi đột nhiên nói với Trần Trứ và Tống Thì Vi:
"Hai đứa cùng lên xe đi."
"Cái gì?"
Dù tâm lý của Trần Trứ mạnh mẽ thế nào, lúc này cũng cảm thấy mơ hồ.
"Giáo sư Lục định làm gì vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Trần Trứ chỉ có hai khả năng, một là dẫn mình về nhà ăn cơm, hai là đưa mình đến nơi hẻo lánh rồi trừ khử, để tránh mình tiếp tục làm phiền sweet tỷ.
Nghĩ kỹ, khả năng thứ hai còn cao hơn.
"Chết thật, mình còn chưa chạm vào hoa khôi Tống..."
Trần Trứ đang cảm thấy rất oan ức thì nghe Lục Mạn nói:
"Tôi sẽ đưa hai đứa đến núi Bạch Vân."
"Ra là không muốn cả hai đi xe buýt."
Trần Trứ hiểu ra.
Nhưng giáo sư Lục lại nói tiếp:
"Sau đó, tôi sẽ chờ hai đứa dưới chân núi."
"Chết tiệt..."
Trần Trứ nghĩ may mà không nghĩ đến việc leo núi cùng, nếu không thì bị giám sát cả hành trình rồi.
Tống Thì Vi nhíu mày, dường như không hài lòng với quyết định bá đạo của mẹ mình.
Trần Trứ tất nhiên cũng không hài lòng, ai muốn hẹn hò dưới sự giám sát của người lớn, mình đâu phải học sinh tiểu học.
Nhưng hôm nay là đêm Giáng sinh, Trần Trứ bình tĩnh nghĩ lại, cãi nhau vì chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng mà còn có thể không hoàn thành kế hoạch đã định ra.
Còn có một số lý do khác, ví dụ như hiện giờ đang ở cổng trường, đàm phán quá lâu dễ thu hút sự chú ý của các bạn học khác;
Và buổi tối còn phải dành thời gian gọi điện cho Du Huyền, không thể quá muộn, nếu không Cos tỷ sẽ nghĩ đêm Giáng sinh sao lại muộn vậy mới có thời gian, chẳng lẽ vừa có hoạt động với ai sao?
Vì vậy, Trần Trứ chủ động nói:
"Nếu dì không thấy phiền thì bọn cháu cảm ơn dì nhiều."
Giáo sư Lục có chút ngạc nhiên khi thấy Trần Trứ lại là người đầu tiên hiểu được sự lo lắng của mình, nhưng vẫn lườm hắn một cái và nói:
"Lần trước cậu dụ tôi làm tài xế thì đâu có khách sáo như vậy."
"Khụ khụ khụ..."
Trần Trứ đỏ mặt, rồi giả vờ quên đi chuyện cũ, quay đầu nói với Tống Thì Vi:
"Hay là chúng ta lên xe trước đi, bây giờ qua đó vẫn kịp ngắm hoàng hôn."
Tống Thì Vi gật đầu, ngồi vào ghế sau của chiếc Volvo.
Lục Mạn lắc đầu, không chỉ vì con gái lại nghe lời Trần Trứ như vậy, mà còn vì khi lên xe, cô ấy cố ý ngồi dịch vào trong, để chừa một khoảng trống cho Trần Trứ.
Giáo sư Lục cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp, đạp ga để chiếc Volvo từ từ lăn bánh hướng về núi Bạch Vân.
Hiện giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm nên đường vành đai trong không đông đúc, Lục Mạn vừa lái xe vừa lén quan sát hai người trẻ ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Con gái thì khỏi phải nói, nhan sắc luôn được mọi người khen ngợi.
Còn Trần Trứ, với mái tóc ngắn gọn gàng, ngoại hình cũng khá ổn nhờ vào làn da trắng di truyền từ mẹ là Mao Hiểu Cầm, trông khá điển trai.
Cộng thêm kinh nghiệm sống và sự thông minh, gương mặt hắn luôn mang một nụ cười hiền hòa, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự sâu sắc và chín chắn. Về ngoại hình, Trần Trứ thực sự không có gì đáng chê.
Nói về gia đình, Lục Mạn hơi cau mày.
Bố là công chức, mẹ là bác sĩ ở bệnh viện hạng ba, tuy so với nhà mình thì không thể gọi là "môn đăng hộ đối", nhưng gia đình Trần Trứ lại khá ổn định và là gia đình có gốc có rễ đàng hoàng.
Vấn đề lớn nhất là Trần Trứ hiện tại, không thể so sánh với những tinh hoa tốt nghiệp từ các trường Ivy League, những trường đại học hàng đầu nước Mỹ.
Nhưng Trần Trứ lại là sinh viên của Đại học Trung Đại, khả năng xin vào các trường Ivy League rất lớn. Tổng thể mà nói, hiện tại hắn chỉ còn thiếu một chút, nhưng lại có tiềm năng trong tương lai.
Còn về việc Trần Trứ hiện đang khởi nghiệp, Lục Mạn chẳng hề để mắt tới.
Mỗi năm Tống Tác Dân thu nhập cùng cổ tức cũng lên tới hàng triệu, nếu Lục Mạn không thích, thì thương nhân sở hữu tài sản hàng chục triệu cũng không thể ngồi cùng bàn.
Có lẽ chỉ khi tài sản lên đến hàng tỷ, chuyển từ danh xưng thương nhân đầy mùi tiền sang danh xưng "doanh nhân" tham gia Hội đồng nhân dân, mới có thể khiến Lục Mạn nhìn nhận khác đi.
Giáo sư Lục rất đắn đo, như đang chọn một món hàng, nhưng lại thấy đầy khuyết điểm khiến bà không hài lòng, với tính cách cầu toàn của mình, điều này thực sự khiến bà khó chịu.
"Trần Trứ."
Đang lái xe, Lục Mạn đột nhiên lên tiếng.
"Giáo sư Lục."
Trần Trứ nghiêng người về phía trước, tỏ vẻ lắng nghe.
"Cậu sau này có dự định gì không?"
Lục Mạn đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng:
"Dự định tiếp tục khởi nghiệp hay tập trung vào việc nâng cao học vấn?"
Trần Trứ nghe vậy thì lập tức hiểu ra, dường như giáo sư Lục không thích việc mình đi theo con đường khởi nghiệp, bà thiên về việc nâng cao học vấn hơn.
Nếu không có việc trùng sinh, việc nâng cao học vấn đối với Trần Trứ cũng là một lựa chọn tốt, dù sao hắn cũng giỏi về khoa học kỹ thuật, nên việc học thạc sĩ hay tiến sĩ sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Nhưng giờ hắn biết xu hướng phát triển xã hội trong hai mươi năm tới, và cũng có năng lực trở thành một người tiên phong, nên Trần Trứ không muốn tiếp tục đi học lãng phí thời gian nữa.
"Cháu sẽ luôn học hỏi, nhưng không nhất thiết phải vùi đầu vào sách vở."
Trần Trứ suy nghĩ một lúc rồi khiêm tốn trả lời:
"Khởi nghiệp luôn có nhiều rủi ro, nên hiện tại mục đích chính của cháu là tích lũy kinh nghiệm, và không quên mình vẫn là một sinh viên."
Nghe Trần Trứ nói vậy, Lục Mạn ngầm gật đầu, tạm coi như thằng bé này còn dạy bảo được.
"Nhưng..."
Trần Trứ tiếp tục nói:
"Nếu giữa khởi nghiệp và học hành có mâu thuẫn, cháu nghĩ bản thân vẫn sẽ ưu tiên khởi nghiệp, vì điều này giúp cháu có cảm giác tìm được ý nghĩa mới."
"Ồ."
Giáo sư Lục lập tức không vui, chút thiện cảm vừa có đã tan biến ngay. Một chàng trai không nghe lời tuyệt đối không thể làm con rể bà.
Trần Trứ nhận ra sắc mặt giáo sư Lục không tốt, cũng không cố gắng nịnh nọt, mà chỉ mỉm cười áy náy với Tống Thì Vi. Ý của hắn không thể theo ý mẹ cô, mong cô thông cảm.
Nhưng trong mắt Tống Thì Vi, Trần Trứ nên kiên định với nguyên tắc của mình. Trước đây cô đã bị áp bức quá lâu, nếu bạn trai vẫn phải răm rắp nghe lời mẹ cô thì thật là... quá nhạt nhẽo!
Trong không gian nhỏ bé của xe, ba người mỗi người một tâm trạng, nhưng đều có sự đồng thuận ngầm là không tranh luận gì, tạo nên bầu không khí kỳ lạ, ngượng ngùng và yên tĩnh.
Núi Bạch Vân không xa trung tâm đại học, chẳng mấy chốc đã đến chân núi.
Có lẽ vì là dịp lễ, hôm nay người leo núi khá đông, mới 5 giờ rưỡi mà gần như không còn chỗ đậu xe.
Tuy nhiên, cảnh sắc lúc này rất đẹp, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi trong thời điểm hoàng hôn, bầu trời trải dài một vệt hoàng hôn rực rỡ, từ nhạt đến đậm như đổ tràn một biển vàng ròng, đỉnh núi phủ mây khói mờ ảo, như dựng lên một bức màn ngũ sắc.
Hít sâu một hơi, lồng ngực tràn đầy cảm giác no đủ ion âm.
Lục Mạn dừng xe lại, bề ngoài là dặn dò Tống Thì Vi nhưng thực chất là cảnh cáo Trần Trứ:
"Hai tiếng sau phải xuống, và không được đi cổng khác."
Nếu bình thường Trần Trứ sẽ cảm thấy quá nghiêm khắc, nhưng hôm nay hắn phải cảm ơn vì giới hạn hai tiếng này, giúp mình có thể gọi điện cho Du Huyền sớm hơn.
Cảm ơn giáo sư Lục đã giúp mình quản lý thời gian!
Còn về lời cảnh cáo sau đó, là do lần trước Trần Trứ và Tống Thì Vi leo núi xong lại lén đi ra bằng cổng khác, khiến giáo sư Lục phải ôm cục tức về nhà.
Trần Trứ và Tống Thì Vi đều không trả lời, khi đi được vài bước rời khỏi bãi đậu xe, chiếc Volvo cũng dần khuất khỏi tầm nhìn. Tống Thì Vi nhẹ nhàng hỏi:
"Mẹ tớ từng tìm cậu à?"
"Đã gặp rồi."
Trần Trứ nói đùa:
"Mình từng nghĩ giáo sư Lục sẽ đưa ra một chiếc thẻ, nói rằng bên trong có 5 triệu, yêu cầu mình rời xa con gái bà..."
Trần Trứ kể lại toàn bộ cuộc gặp gỡ đầu tiên với giáo sư Lục cho Tống Thì Vi.
Hai người dưới bóng râm của những người leo núi, từ từ tiến lên đỉnh.
Cùng lúc đó, Ngô Dư và Lộ Điềm cũng vừa xem xong phim.
Hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, vừa đi vừa trò chuyện về nội dung phim.
Thực ra, cả hai cô gái đều không hứng thú lắm với thể loại phim chiến tranh này, nhưng nó giúp họ giết thời gian, tiếp theo là dự định tìm một quán nướng để ăn uống vui vẻ.
"Tiểu Dư."
Lộ Điềm đột nhiên chỉ vào điện thoại của Ngô Dư nói:
"Màn hình điện thoại của cậu đang nhấp nháy kìa."
"Thật sao?"
Ngô Dư nhìn qua, thì ra là Trịnh Hạo gọi tới, và còn có nhiều cuộc gọi nhỡ khác của cậu ấy nữa.
Ngô Dư do dự một chút, nghĩ xem có nên nghe điện thoại trước mặt Lộ Điềm hay không.
Thật ra giữa cô và Trịnh Hạo không có gì không thể nói trước mặt bạn bè, cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là cô lo Lộ Điềm sẽ kể chuyện này với Du Huyền, rồi cos tỷ có thể sẽ mắng mình:
"Sao cậu còn liên lạc với tên cặn bã đó?"
"Chỉ tiếc là chưa kịp giải thích với cos tỷ, có thể những tin đồn về Trịnh Hạo là hiểu lầm."
Ngô Dư nghĩ thầm trong lòng.
"Sao cậu không nghe điện thoại?"
Lộ Điềm thấy bạn cùng phòng có vẻ ngẩn người, nên thắc mắc hỏi lý do.
"Không có gì đâu."
Ngô Dư nghĩ đợi cos tỷ về, mình sẽ nói với cậu ấy. Không phải là muốn giải thích cho Trịnh Hạo, chỉ là cảm thấy giấu giếm bạn thân mãi cũng không hay.
"Alo?"
Ngô Dư nghe máy.
"Gửi nhiều tin nhắn QQ, điện thoại cũng gọi mấy cuộc, cuối cùng cậu cũng nghe rồi."
Trịnh Hạo giả vờ thở hổn hển nói:
"Tớ còn tưởng cậu bị bắt cóc lên sao Hỏa rồi, về Trái Đất đi, sao Hỏa nguy hiểm lắm!"
Đây là câu thoại nổi tiếng trong phim "Đội Bóng Thiếu Lâm " của Châu Tinh Trì. Ngô Dư nghe vậy thì mỉm cười, rồi hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Du Huyền đi thủ đô rồi, tớ chỉ muốn quan tâm xem cậu đêm Giáng sinh thế nào thôi."
Trịnh Hạo giả vờ bản thân đang khá ấm ức:
"Nhưng cả buổi chiều cậu không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn..."
"Buổi chiều tớ ra ngoài với bạn cùng phòng có chút việc."
Ngô Dư và Lộ Điềm tìm được quán nướng, ngồi xuống gọi món, lúc này cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
"Sao cậu biết Du Huyền đi thủ đô?"
Ngô Dư hỏi.
"Cậu quên rồi à?"
Trịnh Hạo nhanh chóng đáp:
"Cậu từng đăng một dòng trạng thái trên QQ, nói rằng rất nhớ Du Huyền đang ở thủ đô xa xôi."
Ngô Dư nghe vậy không nhịn được cười khúc khích:
"Tớ đăng lúc nửa đêm, và xóa ngay sau đó vì cos tỷ nói tớ sến súa, sao cậu cũng thấy được?"
Vào lúc một, hai giờ sáng, đó là thời gian Trịnh Hạo đang đi bar săn mồi, trong lịch trình sinh hoạt của anh ta, đó là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất trong ngày.
Vì vậy cậu ta có thừa thời gian, vừa uống rượu vừa lướt QQ, rồi ngẫu nhiên lắc lư xúc xắc, hưởng thụ một cuộc sống hoàn hảo.
Nhưng cậu ta sẽ không nói thật mà trả lời:
"Cậu là người duy nhất trong danh sách bạn bè QQ của tớ được đặc biệt quan tâm, bất cứ điều gì cậu làm tớ đều lập tức thấy."
"Những trạng thái trên không gian QQ của cậu, tớ đều âm thầm xem rất nhiều lần rồi."
Giọng điệu Trịnh Hạo đầy quyến luyến và chân thành, từng chữ từng lời nói với Ngô Dư.
"Cảm ơn cậu."
Ngô Dư thực sự cảm động.
Bất kỳ cô gái độc thân nào chưa từng yêu, khi được một chàng trai quan tâm và thích mình như vậy, ngoài trừ những người giỏi đùa giỡn tình cảm như Hứa Duyệt, phần lớn đều sẽ cảm động trong lòng.
Trịnh Hạo, người đã trải qua nhiều "rèn luyện", mỗi lần trò chuyện với cậu ta, thật sự khiến giá trị cảm xúc được đẩy lên mức cao nhất.
"Chúng ta cần gì phải cảm ơn nhau!"
Trịnh Hạo cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền mỉm cười nói:
"Du Huyền đã đi thủ đô, cậu cũng một mình, tớ cũng một mình, hay là chúng ta cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh đi."
Du Huyền đã đi thủ đô, Ngô Dư thực sự cảm thấy đêm Giáng sinh này khá cô đơn. Thực tế là từ khi Du Huyền và Trần Trứ yêu nhau, Ngô Dư luôn thường xuyên cảm thấy có chút cô độc.
Nhưng cô lại nghĩ rằng "xách túi" là việc chỉ có bạn trai mới có thể làm, đêm Giáng sinh cũng chỉ có bạn trai mới có thể cùng nhau đón.
"Chắc không được đâu."
Ngô Dư không từ chối quá thẳng thừng, cô nhìn qua Lộ Điềm, tìm một lý do hợp lý:
"Tớ còn bạn cùng phòng nữa."
"Sao cơ?"
Lộ Điềm cảm thấy hình như đang nói đến mình, nên lập tức chạy đến ngồi bên cạnh Ngô Dư để nghe.
Ngô Dư đẩy vài lần nhưng không được, đành để mặc.
"Có bạn cùng phòng càng tốt mà."
Trịnh Hạo thản nhiên nói:
"Tớ có thể rủ thêm hai người bạn nữa, đều là sinh viên, chúng ta đến quán bar Blue mà tớ từng nói với cậu, cùng nhau nghe nhạc, uống chút cocktail, trò chuyện về cuộc sống và lý tưởng."
Nghe đến đi quán bar, Ngô Dư càng không có hứng thú. Không phải cô ghét nơi đó, mà lý do vẫn giống như trước:
Cô có thể đi quán bar với bạn trai, có thể đi với bạn thân, nhưng không muốn đi với những chàng trai chưa xác định mối quan hệ.
"Thôi, thôi."
Ngô Dư vội vàng nói:
"Bạn cùng phòng của tớ phải về ký túc xá sớm, hôm nay không tiện..."
"Ai nói là tớ phải về sớm!"
Không ngờ, Lộ Điềm lại lên tiếng "phản đối", cô hào hứng nói với điện thoại:
"Mấy giờ, tụ tập ở đâu, bên cậu có nhiều trai đẹp không?"
"Nhiều, nhiều, toàn trai đẹp!"
Trịnh Hạo nhanh chóng đáp lời.
"Chết tiệt!"
Ngô Dư che ống nghe, quay sang lườm Lộ Điềm:
"Cậu bị gì vậy, sao lại muốn đi quán bar?"
"Hôm nay là đêm Giáng sinh mà."
Lộ Điềm xúi giục:
"Về ký túc xá sớm thì trông như chúng ta không ai rủ đi chơi vậy, với lại đó là người thích cậu, quán bar cũng không phải cái gì đáng sợ, chúng ta đi trò chuyện và làm quen với vài người bạn mới thì có sao đâu."
"Người thích gì chứ..."
Ngô Dư bật cười.
"Tiểu Dư, cậu đừng phủ nhận, tớ nghe thấy hết rồi."
Lộ Điềm vừa nói đầy khí thế:
"Là bạn cùng phòng và bạn thân tốt của cậu, nếu Du Huyền không ở đây, tớ chắc chắn phải đi kiểm tra giúp cậu. Hơn nữa..."
Giọng Lộ Điềm dịu lại, lắc lắc cánh tay Ngô Dư năn nỉ:
"Quán bar Blue đó hình như khá nổi tiếng, một người bạn của tớ ở Hoa Sư cũng từng giới thiệu quán này. Chúng ta nghe vài bài hát rồi về ký túc xá thôi."
Ngô Dư bị bạn cùng phòng làm phiền đến phát mệt, hơn nữa cuộc gọi của Trịnh Hạo vẫn đang chờ, thời gian cũng còn sớm...
Ngô Dư suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy chúng ta thống nhất nhé, không được uống rượu, chỉ nghe hai bài hát rồi về ký túc xá."
Cả Ngô Dư và Lộ Điềm đều chưa từng yêu ai, hai người vẫn còn quá ngây thơ, hoặc nói là thiếu ý thức cảnh giác, không hề nghĩ rằng một khi đã vào quán bar, mọi thứ có thể không còn theo ý mình.
"Vậy tớ và bạn cùng phòng ăn xong sẽ qua đó."
Ngô Dư buông điện thoại, nói với Trịnh Hạo đang đợi tin tốt.
"Được! Quán Blue gần Sun Plaza, các cậu cứ gọi taxi qua."
Trịnh Hạo cố nén sự phấn khích trong giọng nói, chỉ cần đến quán bar, đó sẽ là lãnh địa của cậu ta.
Những người bạn được gọi là "bạn" của cậu ta đều là những tay "cua gái" hoàn hảo, nhiều người trong số đó cùng lúc hẹn hò với vài cô bạn gái. Hợp tác để chinh phục hai cô sinh viên thiếu kinh nghiệm này thì dễ như trở bàn tay.
Hơn sáu giờ tối, trung tâm thương mại Sun Plaza vẫn rất nhộn nhịp, bên trong và bên ngoài đủ loại âm thanh đan xen, đèn neon đã bắt đầu nhấp nháy, mọi người tấp nập mua sắm hoặc ăn uống.
Dân số Quảng Châu vốn đã rất đông đúc, đến kỳ nghỉ lễ những nơi này luôn chật cứng người.
Một chiếc taxi từ từ dừng lại bên đường, bước xuống là một nam một nữ trông như sinh viên đại học.
Chàng trai trông có vẻ hơi nhút nhát, bất ngờ nhìn thấy đám đông như vậy, có chút không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, ngay cả khi đi bộ cũng có thói quen nhìn chằm chằm vào phía trước chân mình.
Cậu ăn mặc khá giản dị, chỉ là bộ áo hoodie và quần jean thương hiệu tầm trung khoảng 100 tệ, nước da đen sạm. Nhìn chiếc taxi khuất xa, dường như còn cảm thấy tiếc nuối vì phí taxi vừa bỏ ra.
Nhưng cô gái bên cạnh thì lại sành điệu hơn nhiều.
Cô mặc một chiếc sườn xám viền vàng tối màu, trên vai khoác một chiếc khăn lông nhỏ ấm áp, mái tóc xoăn được chăm sóc cẩn thận, trông có chút "quý phái".
Cô không cao nhưng tỉ lệ rất đẹp, đi đôi giày cao gót đen nhỏ, sườn xám để lộ đôi chân thon dài mặc quần tất đen, khiến đàn ông nhìn vào không tự chủ được mà nhìn ngắm đôi ba lần.
Xuống xe, cô trực tiếp khoác tay chàng trai bên cạnh, cười tươi nói:
"Bách Hàm, hôm nay thật đông đúc! May mà chúng ta không ở lại ký túc xá, chúng ta ăn xong rồi đi bar, dù sao cũng gần mà."
"À... ừ... sao cũng được..."
Cảm nhận nhiệt độ và sự mềm mại từ cánh tay, cơ thể chàng trai đột nhiên cứng lại, cúi đầu lắp bắp nói.
Cặp đôi này không ai khác chính là Hoàng Bách Hàm và Hứa Duyệt. So với sự thành thạo của Hứa Duyệt, Hoàng Bách Hàm vẫn chưa quen với sự thân mật đột ngột này, có chút lúng túng lùi lại một chút, không dám quá gần.
Hứa Duyệt thầm thấy buồn cười, cô vốn định cảm ơn Hoàng Bách Hàm - "người hùng" của mình, nên cho cậu ta một chút lợi ích, không ngờ cậu bé lại không dám nhận, quả nhiên là người thật thà.
Hai người chọn một quán lẩu ếch khô, nhưng cũng phải xếp hàng đợi hơn 20 phút.
Những lần trước đi ra ngoài, Hứa Duyệt đều tranh trả tiền trà sữa, Hoàng Bách Hàm nghĩ rằng sau nhiều lần "khảo sát", Hứa Duyệt có thể có vài khuyết điểm, nhưng ít nhất không phải là người tham tiền.
Đặc biệt là đêm Giáng sinh hôm nay lại do mình chủ động mời cô đi, nên từ lúc bắt taxi, Hoàng Bách Hàm đã quyết định không để cô tốn một xu nào.
"Hôm nay phải thể hiện sự hào phóng của mình!"
Hoàng Bách Hàm nghĩ thầm.
Cậu có 800 tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, lại là người địa phương, nên ăn uống hàng ngày không phải lo lắng gì, trước đây không yêu đương thì thỉnh thoảng còn có dư.
Bây giờ anh mang theo khoảng 1000 tệ, với quan niệm và nhận thức tiêu dùng hiện tại của Hoàng Bách Hàm, hai người ăn và uống rượu tối nay chắc chắn đủ.
Nhưng cậu vẫn khá cẩn thận, dùng khả năng toán học hạng giỏi của mình để tính toán từng đồng chi tiêu.
Tiền taxi hết 32 tệ, lẩu ếch khô 98 tệ, nhưng giữa chừng Hứa Duyệt đòi uống trà sữa, tốn thêm 12 tệ nữa.
Tính lại cũng không nhiều, Hoàng Bách Hàm hào phóng trả tiền, trong lòng hoàn toàn thoải mái, cậu luôn nghĩ rằng ăn uống là phần quan trọng nhất của buổi hẹn hò.
"Đi thôi!"
Hứa Duyệt cầm lấy túi xách, đôi giày cao gót kêu lách cách:
"Bây giờ chúng ta đi quán bar Blue!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận