Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 169: Hai mươi nghìn như muối bỏ bể

Vô tình, hai vợ chồng trung niên thể hiện tình cảm, ân ái trước mặt con trai, khiến Trần Trứ hơi khó chịu.
Sau khi, hắn lấy được số điện thoại của Đặng Chi, cảm thấy thời gian cũng vừa khớp, nên lập tức về trường lên lớp học.
Buổi chiều, lớp hắn học hai tiết toán cao cấp. Mà kể ra cũng lạ, toán học trên đại học có một điểm rất lạ, mà toán thời cấp ba không thể bào bằng được, phải cực kỳ cô gắng mới theo kịp tư duy của giáo sư.
Nhưng, nếu như trong lúc vô tình, sinh viên cúi xuống cắn móng tay, hoặc nhặt nắp bút, hoặc nhắn một tin nhắn…
Tóm lại, chỉ cần làm một động tác trong khoảng thời gian rất ngắn, sau đó ngẩng đầu lên, đột nhiên chẳng hiểu giáo sư đang viết gì trên bảng, nghe thầy cô giáo nói chẳng khác nào vịt nghe sấm.
Cho nên, Trần Trứ không dám lười biếng, chăm chú nghe thấy giáo giảng hai tiết toán cao cấp. Tiếp theo là môn chuyên ngành kinh tế, nên lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, Trần Trứ gọi điện cho Đặng Chi.
Sau một hồi chuông vang lên, điện thoại đã được nối thông.
Nhưng ở đầu dây bên kia khá ồn ào, giống như đang có rất nhiều người đang nói chuyện, thảo luận, thậm chí cãi vã, giống như đang đóng bộ phim sitcom ‘chuyện ban biên tập’ ấy.
“A lô?”
Một giọng nữ vang lên, vội vã mà ngắn gọn, giống như bản thân không có thời gian để nói nhiều.
“Chào chị…”
Trần Trứ đang suy nghĩ không biết nên chào hỏi thế nào, kết quả hắn chỉ do dự một vài giây, thì Đặng Chi cảm thấy Trần Trứ hơi mất thời gian, bèn hỏi thẳng: “Gửi bản thảo hay tố giác?”
“Gửi bản thảo, nhưng đây là một bài viết quảng cáo mềm.”
Trần Trứ vội nói.
Quảng cáo mềm là một trong số các loại quảng cáo, nó khác với quảng cáo cứng là không trực tiếp giới thiểu sản phẩm của mình. Mà nó dùng một bên thứ ba để quảng cáo nó, chẳng hạn dựa vào các nghiên cứu, đánh giá trực tiếp hoặc các dịch vụ công cộng, làm như vậy thương hiệu sẽ có độ tin cậy cao hơn.
“Quảng cáo thì thêm QQ bàn bạc cho rõ.”
Đăng Chi đọc ID QQ của mình, rồi lập tức cúp điện thoại.
“Thái độ làm việc cứng thật đấy…”
Trần Trứ nghĩ thầm, đây là năm 2007, báo chí và đài truyền hình truyền thống vẫn cực kỳ có địa vị.
Nhưng nhiều nhất địa vị này chỉ tồn tại thêm 10 năm nữa, khi mà truyền thông trên mạng bùng nổ. Năm 2024 gần như không còn người nào đọc báo giấy, ngoại trừ một số đơn vị chính phủ cố tình đặt hàng để duy trì.
Nhưng tình thế bây giờ lại khác, người ta vẫn nằm ở thế mạnh, nên Trần Trứ tìm kiếm QQ của Đặng Chi, nickname QQ của cô ấy là ‘Chi Chi’.
Hắn thêm bạn bè, rất nhanh Đặng Chi đã đồng ý. Nhưng Trần Trứ còn chưa kịp giới thiệu thân phận của mình, thì cô đã trực tiếp gửi một hình ảnh tới.
Trần Trứ nhìn gần màn hình điện thoại một chút.
Bảng báo giá quảng cáo “Báo chiều Dương Thành”.
1. Tiểu đề chính 400 tệ. Giới hạn 10 ký tự.
2. Tiêu đề chính 200 tệ. Giới hạn 10 ký tự.
3. Mỗi từ trong văn bản 5 tệ. Giới hạn 1000 ký tự, mỗi hình ảnh 300 tệ. Giới hạn 20 xăng-ti-mét vuông.
4. Không quảng cáo ở vị trí A, vị trí B thêm 15%, vị trí C không thu thêm phí.
Trong đó, ABC là vị trí trang bìa của tờ báo, vị trí A là tốt nhất, còn vị trí C là kém nhất.
Trần Trứ tính toán một chút, nếu như mình muốn quảng cáo vị trí B, cộng với văn bản phỏng vấn hơn 800 chữ, vậy phải trả 5000 tệ.
Tiền đăng ký công ty, danh thiếp, soạn thảo hợp đồng đã mất tầm 2500 tệ.
Còn tiền lương của giáo sư Tằng, Trần Trứ không muốn tính toán chi li ở chuyện này. Hắn muốn lôi kéo Tằng Khôn, để hắn có không gian phát triển trong trường học, nên Trần Trứ định trả lương cho Tằng Khôn là 10 nghìn một tháng.
Tổng cộng đã tới 18 nghìn rồi.
Hắn còn dư 2500 tệ, lại mời đoàn đội một bữa, coi như vừa tròn, không thừa ra một đồng nào.
Hai ngày trước hắn còn cảm giác mình đúng là ‘chó nhà giàu’, thì bây giờ lại cảm nhận được nghèo rớt mùng tơi. Bây giờ, hắn mới thấm câu, thời gian đầu khởi nghiệp, một đồng tiền muốn tách làm đôi.
“Tích Tích tích.”
Tiếng tin nhắn QQ vang lên, Chi Chi gửi tới một tin nhắn hỏi chấm?
Cô thấy đối phương suy nghĩ hơi lâu, mà chưa nhắn tin lại, nên chủ động nhắn lại hỏi, nếu đối phương không đồng ý mình cũng không cần mất thời gian.
Hiện tại, Trần Trứ đang trong giờ học, nên lén lút trả lời tin nhắn.
Trầm Trứ: Chị Chi Chi, em là Trần Trứ.
Chi Chi: Trần Trứ là ai?
Mắt Trần Trứ chớp chớp vài cái, sau đó mới giới thiệu thân phận của mình.
Trầm Trứ: Cha em là Trần Bồi Tùng, khi em còn bé cha em làm ở đội thanh tra thuộc sở lao động, bác Đặng Quang Vinh còn bế em mấy lần.
Lần này, Đặng Chi không nhắn tin lại ngay. Có khả năng vừa rồi cô hiểu nhầm thân phận của Trần Trứ, nên một lúc sau mới nhắn tin lại.
Chi Chi: Trần Trứ à? Xin lỗi em, lại gửi cho em tin nhắn công việc. Vừa rồi, chú Trần còn gọi điện cho chị hỏi thăm, mà chị đang bận qua nên quên mất.
Trầm Trứ: Không sao, bởi vì chúng ta đã lâu chẳng liên hệ gì. Lần này, em cố tình liên lạc với chị đúng là liên quan đến sự việc phỏng vấn đăng báo.
Chi Chi: Không thành vấn đề, trước tiên em làm ra một bản thảo sơ bộ, rồi gửi đây cho chị, chị sẽ xem và sữa lại.
Trầm Trứ: Vâng, cám ơn chị Chi Chi.
Chi Chi: Không cần khách sáo.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, tất nhiên không có tình huống Đặng Chi hỏi thăm ‘em bây giờ thế nào, thật lâu rồi hai chị em không gặp nhau, em có muốn cùng nhau ăn một bữa?’ đại loại như vậy.
Ban đêm, khi Trần Trứ trở về phòng ký túc, hắn mở chiếc laptop vừa mới mượn được của Tống Thì Vi ra, dựa vào mạch suy nghĩ mà viết ra bản thảo phỏng vấn.
Đây chẳng khác gì viết bài văn giới hạn 800 chữ, cần phải tính toán cẩn thận phù hợp với độ dài cho phép. Đầu tiên hắn giới thiệu trường mình đang học, thân phận, rồi tên công ty, còn có hai nghiệp vụ đang tiến hành, ý nghĩa của việc vừa lập nghiệp vừa học đại học.
Nói thật, với độ dài của bản thảo, khó nhất là hai từ ‘ý nghĩa’, chỉ cần cảm xúc hơi quá là vượt qua số lượng từ.
“Kể mà cho mình viết văn thì tốt hơn.”
Trần Trứ buồn rầu nghĩ tới. Bởi vì, nếu viết văn, hắn sẽ thoải mái bộc lộ cảm xúc, nhưng đây là việc làm ăn, quá một chữ là thêm 5 tệ.
Cuối cùng, nói đi nói lại Trần Trứ vẫn là công chức nhà nước, nên cắt chỗ này bớt chỗ kia cũng viết ra tờ bản thảo phóng vấn 820 chữ.
“Tăng thêm 100 tệ, sáng ngày mai ăn ít đi một cái bánh bao vậy.”
Trần Trứ nói đùa trong lòng một câu, sau đó thêm vào một cái tiêu đề không quá 10 chữ ‘Hành trình lập nghiệp tại Trung Đại của Trần Trứ’, rồi gửi cho Đặng Chi.
Hắn đợi nửa tiếng sau, vẫn không thấy QQ của Chi Chi gửi tin nhắn trả lời. Trần Trứ có thể hiểu được, Đặng Chi là người bận rộn, có lẽ phải một thời gian sau mới có tin nhắn trả lời.
Sáng hôm sau, lợi dụng thời gian nghỉ giữa buổi, Trần Trứ hẹn Trịnh Cự đến phòng làm việc của Tằng Khôn ở học viện Công Nghệ Thông Tin.
Tằng Khôn tưởng rằng bọn họ tới đưa tiền làm giám khảo của cuộc thi.
Dù sao cuộc thi thiết kế trang web nói lên mơ ước cuộc sống đã kết thúc được 1 tuần. Dựa theo các hoạt động bình thường, khi cuộc thi kết thúc sẽ lập tức gửi tiền phí làm giám khảo.
Nhưng Tằng Khôn cũng biết mình không làm gì nhiều, từ đầu đến đuôi giống như treo cái tên của mình lên đó, cho nên không quá vội vã lắm.
Ông đã xem mấy tác phẩm đạt giải trong cuộc thi lần này, bản thân cảm thấy ý tưởng rất mới mẻ, nhưng thiết kế website bình thường, nên không gian để phát triển cực kỳ rộng.
“Giáo sư Tằng.”
Trần Trứ khách sáo đưa một phong bì qua.
Đây là phí giảm khảo, nó được đặt trong một phong bì màu hồng, đúng tiêu chuẩn.
Bởi vì bề ngoài phong bì có màu đục, nên người khác không biết bên trong đựng cái gì, rất có hiệu quả che giấu.
Trong lòng Tằng Khôn cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì tự nhiên có thêm 2000 tệ thì ai chẳng vui.
Có lẽ, phần lớn đàn ông sau khi cưới là như vậy, tiền lương cao mấy cũng phải để ở nhà, còn tiền phí làm ban giám khảo là của mình.
“Tốt.”
Tằng Khôn cố nén cảm giác vui mừng. Dù sao, ông chỉ là phó giáo sư, trừ tiền lương ra còn chẳng có nguồn thu nhập bên ngoài nào khác.
Thế nhưng, khi tay ông cầm đến phong bì, thì Tằng Khôn giật mình nhìn Trần Trứ.
Chuyện gì thế?
Độ dày không đúng.
Không phải quá ít, mà là quá nhiều. Chẳng lẽ 2000 bên trong chỉ toàn là tờ 10 tệ?
Trần Trứ mỉm cười không nói chuyện, sau đó đưa một tờ danh thiếp được thiết kế cao cấp.
Tằng Khôn ngơ ngác cầm lấy, nhìn lướt qua tên của mình trong danh thiếp, khiến hô hấp trở nên dồn dập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận