Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 134: Người già gia nhập
“Giáo sư Tằng.”
Trịnh Cự nhẹ nhàng tới trước mặt Tằng Khôn, đặt hai phần văn kiện trên bàn rồi nói: “Em là tiểu Trịnh của Đoàn Ủy. Trong trường học muốn tổ chức một cuộc thi thiết kế web, chúng em muốn mời ngài đến làm giám khảo, không biết ngài có thời gian không ạ?”
Trịnh Cự vừa nói ra câu này, ba giảng viên khác trong văn phòng đều ngây người ra.
Ý gì đây?
Nếu đến tìm bọn họ, những giảng viên trẻ có trình độ cao có phải hơn không? Đoàn Ủy lại muốn mời một vị đã nhiều năm rồi không có đóng góp gì, chuyên môn bình thường, thậm chí năng lực nghiên cứu khoa học còn không đáng trở thành phó giáo sư nữa?
Nơi đây, những giảng viên trẻ tuổi đều là thành phần học vấn cực cao. Bọn họ khoảng chừng hơn 30 tuổi, dưới 40 tuổi, nhưng đều đã du học trở về, chỉ còn thiếu mỗi thời gian để lên phó giáo sư thôi.
Quan trọng nhất là, cuộc thi tài ‘thiết kế trang web nói lên giấc mơ trong cuộc sống’ này, bọn họ đã nghe qua, gần đây được hội sinh viên quảng cáo, đang cực kỳ nóng hổi.
Nếu Trịnh Cự tới tìm bọn họ, có khả năng cực cao bọn họ sẽ đồng ý.
Vị trí phó giáo sư cũng cần phải cạnh tranh. Trong khi mấy người có điều kiện không khác nhau mấy, nếu có một người tích cực tham gia các hoạt động của trường, tất nhiên sẽ đạt được ưu thế hơn phần còn lại.
Không ngờ, đám người này chọn tới chọn lui lại chọn trúng lão Tằng, mấy lãnh đạo Đoàn Ủy không phải đầu có vấn đề đấy chứ?
Có điều, nghiên cứu khoa học và hành chính là hai đường khác nhau. Nếu như đây là quốc gia khác, người nghiên cứu khoa học sẽ có quyền lên tiếng hơn.
Nhưng trong nước thì không được. Nếu tổ chức cảm thấy đồng chí Tằng Khôn thích hợp với vị trí giám khảo lần này, vậy có gì mà không được.
Đồng nghiệp phản ứng như thế, thì đến bản thân Tằng Khôn càng khó thể tin được.
Ông chính là loại người không được lãnh đạo coi trọng, không nhận được bất kỳ hạng mục nào. Với một phó giáo sư ‘xác rỗng’ cũng không thể nào kèm cặp được nghiên cứu sinh nào.
Vị trí phó giáo sư này đã lên từ nhiều năm trước. Lãnh đạo trước khi về hưu cất nhắc ông lên, cũng may từ đó đến nay có thể yên ổn ở vị trí này, với lại thời gian trước vào biên chế tương đối dễ.
Cho nên, hiện tại dù là công việc như thế nào, trên cơ bản cũng không đến lượt ông. Kể cả trong học viện Công Nghệ Thông Tin có một số lãnh đạo không vừa mắt với ông, cũng chỉ để ông ăn không ngồi chờ, còn không thể nào xa thải ông được.
Có điều, vị trí bị ghẻ lạnh đúng là cực kỳ khó chịu, dưới điều kiện chẳng có thêm phụ cấp nào, một phó giáo sư của học viện 985 lương tháng 10 nghìn, coi như phụ thuộc hoàn toàn vào tiền đóng học phí của sinh viên.
Nhưng tiền lương này ở năm 2007 thực tế là rất cao rồi. Có điều vị trí như Tằng Khôn lại thấp đến đáng thương.
Tằng Khôn đọc đi đọc lại hai phần văn bản ‘thông báo cuộc thi thiết kế website’ và ‘thư mời làm ban giám khảo’, sau đó đẩy mắt kính lên hỏi: “Vì sao các cậu lại nghĩ đến tôi?”
Đối với vấn đề này, Trịnh Cự đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi: “Trước đó, bọn em đã nghiên cứu sơ yếu lý lịch của ngài, cảm thấy quyền uy của ngài phù hợp với cuộc thi lần này, nên muốn ngài đến lãnh đạo.”
Tằng Khôn mỉm cười, ai mà tin mấy lười này chứ?
Lập trình trang web thì có gì khó đâu? Ai ở trong văn phòng này cũng đủ trình độ đến làm ban giám khảo mà?
“Không phải thấy mình không được trọng dụng, nên nghĩ muốn mời một người ít tốn chi phí nhất có thể đấy chứ?”
Tằng Khôn nghĩ thầm.
Ban giám khảo được mời đến tất nhiên phải có phí dịch vụ. Tiêu chuẩn phó giáo sư vào khoảng 1000 đến 3000, nếu gặp được bên tổ chức hào phóng thì 5000 đến 10 nghìn cũng bình thường.
Đúng là Tằng Khôn lo lắng Đoàn Ủy giảm bớt phí này, nên đặt hai phần văn kiện Đảng lên bàn, nhìn Trịnh Cự nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, gần đây tôi đang được giao nhiệm vụ dạy nghiên cứu sinh, chưa hẳn đã rỗi.”
Trịnh Cự ngạc nhiên? Giáo sư Tằng à, ngài làm ra vẻ cho ai coi vậy? Một tuần ngài có bao nhiêu tiết, chẳng phải tra một chút là ra sao? Lại còn cái gì mà dạy nghiên cứu sinh?
Nếu không phải Trần Trứ cảm thấy ngài không có chỗ dựa, dễ dàng khống chế, thì làm sao chúng tôi sẽ chọn ngài chứ?
Có điều, Trịnh Cự vẫn khách sáo nói: “Vậy ngài xem kỹ đi ạ, chúng em không quấy rầy nữa.”
Rời khỏi ký túc xá học viện Công nghệ thông tin, Trịnh Cự bắt đầu làu bàu: “Giáo sư Tằng cũng kiêu kỳ thật chứ? Tôi liên tục nhắc nhở hội học sinh tuyên truyền hoạt động này, đẩy mạnh độ nổi tiếng của cuộc thi lần này, dù mời một vị phó giáo sư trẻ tuổi đến cũng được.”
Ở trong phòng làm việc, Trần Trứ một câu cũng không nói, hắn hành động đúng chuẩn một sinh viên. Cho nên, Tằng Khôn chỉ nhìn một chút, sau đó lập tức bỏ qua, coi hắn là người giúp đỡ của Trịnh Cự.
“Đi thôi, đi ăn cơm cái đã.”
Trịnh Cự thấy đã tới giờ ăn, nên định mời Trần Trứ ăn một bữa.
Hội học sinh và giảng viên trong trường cùng nhau ăn cơm là điều bình thường, bởi vì đôi bên đều cùng nhau tổ chức rất nhiều hoạt động.
Một người 28 tuổi, chỉ là nhân viên bình thường, nên Trần Trứ giao tiếp với Trịnh Cự rất tự nhiên.
Việc thành công ngay lần đầu cực kỳ hiếm gặp, đến ngay cả trong tình yêu đều phải trải qua một chút khó khăn trắc trở, thì đến mời một vị phó giáo sư, gặp chút trục trặc cũng bình thường dễ hiểu thôi mà.
Phó giáo sư Tằng không đồng ý luôn, chứng tỏ ông còn do dự ở phương diện nào đấy. Vậy chúng ta tìm cách xem ở phương diện nào ông ấy còn lăn tăn, rồi giải quyết là được mà.
“Không cần nóng.”
Trần Trứ bình tĩnh nói: “Chúng ta đợi giáo sư Tằng tan làm, rồi mời ông ấy cùng nhau ăn trưa đi?”
“Hả?”
Trịnh Cự trừng mắt nhìn. Trước kia, anh ta có đọc qua một mẩu chuyện tương tự, trong đó nói đến một người muốn đạt được mục đích của mình, dù lần đầu tiên có bị từ chối, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, tìm cơ hội lần nữa.
Loại chuyện này nghe thì có vẻ dễ dàng làm được, nhưng trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, sau lần đầu tiên bị từ chối, rất nhiều người sẽ không còn can đảm để hỏi lần tiếp theo.
Nó giống như tỏ tình ấy, phần lớn mọi người giống như đà điểu giả chết, ngay cả can đảm đối mặt với nhau cũng không có, chứ đừng nói đến việc tỏ tình thêm lần nữa.
“Tôi cảm thấy, một vài hành động và tư duy của cậu, thật sự không nên có ở trên người có độ tuổi này.”
Trịnh Cự nhịn không được hỏi: “Có được là do môi trường gia đình sao?”
Trần Trứ mỉm cười không trả lời, nhưng rơi vào mắt Trịnh Cự lại giống như thâm sâu khó dò.
Có điều, trong lòng Trịnh Cự cực kỳ vui mừng, bởi vì càng thấy biểu hiện của Trần Trứ, anh ta càng có lòng tin với hạng mục lần này.
Nếu như tương lai suôn sẻ như trong kế hoạch của Trần Trứ, cuối cùng hạng mục sẽ đạt được lợi nhuận, đây chính là một điển hình sinh viên lập nghiệp trong đại học đấy.
Mình là giáo viên chỉ đạo, tất nhiên sẽ nhận được vinh dự vô cùng lớn. Sau này trong Đoàn Ủy không cần phải chịu nhục bước lên từng bước, cũng gọt phẳng phần nào con đường gồ ghề quanh co.
Cũng không lâu lắm, Tằng Khôn bước ra khỏi tòa nhà dạy học, lộ ra mái tóc nửa bạc nửa xám do trải qua rất nhiều mưa gió nắng nóng trong cuộc đời. Ông đứng bên ngoài một chút, rồi đẩy gọng kính bước vào nhà ăn.
“Giáo sư Tằng.”
Trần Trứ chạy đến bên cạnh.
Tằng Khôn nhìn thấy hai người vừa rồi, thì đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Không có.”
Trần Trứ nói: “Chỉ xoay quanh chuyện mời giáo sư Tằng đảm nhiệm vị trí ban giám khảo thôi ạ.”
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Trứ đã tiến lên vị trí đầu tiên, tự mình đứng ra đàm phán.
“Chuyện này…”
Tằng Khôn vừa bung dù bước đi, vừa trả lời: “Tôi đã nói là chờ một thời gian nữa mà.”
Trong lòng ông có hai lo lắng, nếu phía Đoàn Ủy không trả lời được, ông sẽ không tha gia.
Trần Trứ vẫn theo ở phía sau, mặc kệ Tằng Khôn coi hắn chẳng khác gì không khí.
Nhưng, trên đoạn đường toàn là nước mưa đọng lại, Trần Trứ thì lẩm bẩm như nói cho mình nghe: “Giày lại thấm nước rồi, hiện tại gian thương ngày càng nhiều, một đôi giày mấy trăm tệ đều không là gì. Tôi nghe bà ngoại nói, ngày xưa chỉ mất mấy đông là mua được đôi giày cao su, đi mãi chẳng hề hấn gì.”
Câu này chính là mồi câu, câu ra một câu chuyện bản thân đang cực kỳ khó chịu với xã hội hiện đại.
“Hiện tại sao có thể so với trước kia được chứ?”
Tằng Khôn hoàn toàn không ý thức được, đây chính là kỹ năng rút ngắn khoảng cách của Trần Trứ. Hoặc ông ấy có biết được, cũng không thể nào nhịn được.
“Trước kia, khi tôi xuống nông thôn.”
Tằng Khôn nói với Trần Trứ: “Bên trong đại đội phát một đôi giày, mặc kệ đất cát dưới chân thế nào, có mài cũng không hỏng được. Còn đôi giày em đang đi, chỉ cần gặp môi trường thời trước, ba ngày là xảy ra vấn đề.”
“Đúng vậy.”
Trần Trứ lập tức hùa theo: “Đừng nói là giày, dây lưng cũng thế. Em mua dây lưng mới dùng hai ngày đã có hiện tượng đứt mất, chẳng biết bây giờ có đồ vật gì khiến người ta yên tâm đây.”
“Em nhìn thấy dây lưng này của tôi không?”
Tằng Khôn chỉ vào chiếc dây lưng của mình. Trần Trứ nghĩ thầm, ngài đừng nói cái dây lưng này ngài đeo từ những năm thập niên 80 đấy nhá?
Lão Tằng à? Ông nói phét đến mức cháu không thể nào nghe nổi.
“Cái mặt thắt lưng bằng kim loại này.”
Tằng Khôn nói: “Là mặt dây lưng tôi được phát lúc xuống nông thôn đấy.”
“À…”
Trần Trứ thở ra một hơi, thì ra là mặt dây lưng, nếu là kim loại thì để đến tận bây giờ cũng hợp lý.
Trần Trứ đi theo Tằng Khôn đến phòng ăn dành cho công nhân viên chức. Đương nhiên, sẽ không có ai ngăn chuyện này, dù sao có người quen với giáo sư hoặc giáo sư có chuyện còn chưa nói xong, thì dẫn sinh viên tới đây ăn cơm cũng khá bình thường.
“Cho nên, có đôi khi em nghĩ.”
Trần Trứ tỏ ra một chút nghi ngờ, vẫn chưa xác định nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta có tiền, nhưng trên rất nhiều phương diện cũng không bằng trước kia, không biết quan điểm này đúng hay không…”
Tằng Khôn xoay người lại, nói như chém đinh chặt sắt: “Đúng, vì sao lại không đúng? Tôi nói cho em biết, hiện tại không thể nào bằng được trước kia…”
“Trước kia, đúng là có chuyện đêm đến, nhà cửa không cần phải đóng, thấy của rơi trên đường không nhặt. Hiện tại, em xem sao? Nhà ai dám không khóa cửa?”
“Trước kia, những cửa hàng bán thực phẩm, thứ nào không phải thực phẩm sạch chứ? Chỉ cần dám làm hàng vớ vẩn là bị xử bắn ngay…”
“Còn nữa, trước kia nghiên cứu học thuật một là một, hai là hai. Hiện tại, khắp nơi đều giở trò dối trá, em tưởng trường chúng ta chỗ nào cũng sạch sẽ sao?”
Trần Trứ bình tĩnh lắng nghe. Hắn biết xã hội phát triển quá nhanh, tất nhiên tệ nạn sẽ theo đó mà sinh xôi nảy nở. Đây là điều không thể nào tránh khỏi.
Bây giờ hắn là người bình thường, hoặc sau này hắn giàu có đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể thay đổi tình hình này.
Nhưng có một số ít người nhìn không được tình huống đó, cho nên mỗi khi bản thân họ gặp được bất công hoặc ngăn cản, sẽ lại nhớ đến thời đại đơn thuần mình đã từng sống trước kia.
Tằng Khôn kể xong, đột nhiên ném đũa xuống, giống như tức đến mức cơm không thèm ăn, đến lồng ngực cũng thở hổn hển gấp gáp.
Trần Trứ quay qua nói với Trịnh Cự: “Mua một chai nước suối, bỏ vào cốc tới đây.”
“Được.”
Trịnh Cự chạy ra cửa hàng giá rẻ bên ngoài phòng ăn, nhưng đi vài bước bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng mình mới là giáo viên cơ mà? Vì sao có thể ngoan ngoãn nghe lời một sinh viên chứ?
Trong phòng ăn, Trần Trứ bình tĩnh nhặt đôi đua lên, sau đó lấy một đôi đũa mới đặt vào vị trí của giáo sư Tằng.
Tằng Khôn im lặng nhìn hành động của Trần Trứ, rồi đột nhiên hỏi: “Em là sinh viên?”
“Vâng, em tên là Trần Trứ, sinh viên năm nhất Lĩnh Viện, là thành viên bộ tuyên truyền trong hội học sinh.”
Trần Trứ bình tĩnh trả lời.
“Hội học sinh? Chẳng trách đi cùng với giảng viên Đoàn Ủy.”
Tằng Khôn gật đầu: “Có rất ít người trẻ tuổi giống em, cảm thấy đời trước tốt đẹp hơn hiện tại.”
“Hôm nay, em được nghe giáo sư Tằng kể lại, càng khiến nhận thức bản thân sâu sắc hơn.”
Trần Trứ nhẹ nhàng nịnh một câu, sau đó thừa cơ hỏi: “Bộ tuyên truyền của bọn em phụ trách cuộc thi thiết kế website lần này. Em không rõ giáo sư Tằng vì sao không đồng ý chuyện này? Ngài có gì còn lo lắng sao?”
Tằng Khôn nhìn Trần Trứ, bởi vì qua cuộc nói chuyện của hai người, Tằng Khôn đoán người trẻ tuổi trước mặt có lẽ cùng suy nghĩ với mình, nên lựa chọn nói ra:
“Cũng không ngại nói cho cậu biết, một là phí dịch vụ làm giám khảo. Còn một vấn đề nữa là, trừ tôi ra, các cậu còn mời người nào khác làm giám khảo không? Nếu như vậy rất có khả năng hai bên không hợp nhau, vậy tôi tình nguyện không tham gia.”
“Giáo sư Tằng có kỳ vọng thế nào với phí dịch vụ ạ?”
Trần Trứ lập tức hỏi.
“Chí ít.”
Tằng Khôn nhíu mày nói: “Phải 2000 tệ.”
Trần Trứ cười thầm trong lòng. Giá tiền này không nhiều, không ít, nhưng phí dịch vụ luôn đi đôi với kết quả phát triển kinh thế thị trường.
Nếu như đây là thập niên 80, chẳng phải giáo sư nên miễn phí phục vụ cho trường học sao?”
Sau khi Trịnh Cự mua nước trở về, Trần Trứ không tiếp tục bàn về việc mời làm ban giám khảo nữa, mà tiếp tục trò chuyện với Tằng Khôn về quá khứ tốt đẹp, vun vén thêm quan hệ giữa hai người.
Đến khi cơm nước xong xuôi, Tằng Khôn trở về văn phòng của mình, thì Trần Trứ mới nói với Trịnh Cự: “Giáo sư Tằng có hai yêu cầu, một là phí làm ban giám khảo phải được 2000. Thứ hai, ông muốn chỉ mình làm giám khảo, nếu như đáp ứng đủ hai yêu cầu này thì ông đồng ý tham gia.”
Trịnh Cự suy nghĩ một chút, hai yêu cầu này thật ra chẳng phải là yêu cầu, kinh phí thì khoa dự toán đã phê duyệt 6000 rồi.
Nhưng có một chuyện khiến Trịnh Cự giật mình, bởi anh ta tận mắt nhìn thấy Trần Trứ và Tằng Khôn nói chuyện hòa hợp, loại năng lực giao tiếp này vượt anh ta xa tít mù tắp.
“Sau khi về phòng, em sẽ viết ra biên bản thỏa thuận, sau đó tìm thời gian thích hợp ký với giáo sư Tằng.”
Trần Trứ nói: “Xong việc này là hạng mục chính thức khởi động rồi.”
“Được rồi, thỏa thuận này để tôi viết cho.”
Trịnh Cự hít một hơi nói: “Cũng không thể để cậu làm hết mọi chuyện được, như vậy chẳng phải chúng tôi vô dụng lắm sao?”
Trịnh Cự nhẹ nhàng tới trước mặt Tằng Khôn, đặt hai phần văn kiện trên bàn rồi nói: “Em là tiểu Trịnh của Đoàn Ủy. Trong trường học muốn tổ chức một cuộc thi thiết kế web, chúng em muốn mời ngài đến làm giám khảo, không biết ngài có thời gian không ạ?”
Trịnh Cự vừa nói ra câu này, ba giảng viên khác trong văn phòng đều ngây người ra.
Ý gì đây?
Nếu đến tìm bọn họ, những giảng viên trẻ có trình độ cao có phải hơn không? Đoàn Ủy lại muốn mời một vị đã nhiều năm rồi không có đóng góp gì, chuyên môn bình thường, thậm chí năng lực nghiên cứu khoa học còn không đáng trở thành phó giáo sư nữa?
Nơi đây, những giảng viên trẻ tuổi đều là thành phần học vấn cực cao. Bọn họ khoảng chừng hơn 30 tuổi, dưới 40 tuổi, nhưng đều đã du học trở về, chỉ còn thiếu mỗi thời gian để lên phó giáo sư thôi.
Quan trọng nhất là, cuộc thi tài ‘thiết kế trang web nói lên giấc mơ trong cuộc sống’ này, bọn họ đã nghe qua, gần đây được hội sinh viên quảng cáo, đang cực kỳ nóng hổi.
Nếu Trịnh Cự tới tìm bọn họ, có khả năng cực cao bọn họ sẽ đồng ý.
Vị trí phó giáo sư cũng cần phải cạnh tranh. Trong khi mấy người có điều kiện không khác nhau mấy, nếu có một người tích cực tham gia các hoạt động của trường, tất nhiên sẽ đạt được ưu thế hơn phần còn lại.
Không ngờ, đám người này chọn tới chọn lui lại chọn trúng lão Tằng, mấy lãnh đạo Đoàn Ủy không phải đầu có vấn đề đấy chứ?
Có điều, nghiên cứu khoa học và hành chính là hai đường khác nhau. Nếu như đây là quốc gia khác, người nghiên cứu khoa học sẽ có quyền lên tiếng hơn.
Nhưng trong nước thì không được. Nếu tổ chức cảm thấy đồng chí Tằng Khôn thích hợp với vị trí giám khảo lần này, vậy có gì mà không được.
Đồng nghiệp phản ứng như thế, thì đến bản thân Tằng Khôn càng khó thể tin được.
Ông chính là loại người không được lãnh đạo coi trọng, không nhận được bất kỳ hạng mục nào. Với một phó giáo sư ‘xác rỗng’ cũng không thể nào kèm cặp được nghiên cứu sinh nào.
Vị trí phó giáo sư này đã lên từ nhiều năm trước. Lãnh đạo trước khi về hưu cất nhắc ông lên, cũng may từ đó đến nay có thể yên ổn ở vị trí này, với lại thời gian trước vào biên chế tương đối dễ.
Cho nên, hiện tại dù là công việc như thế nào, trên cơ bản cũng không đến lượt ông. Kể cả trong học viện Công Nghệ Thông Tin có một số lãnh đạo không vừa mắt với ông, cũng chỉ để ông ăn không ngồi chờ, còn không thể nào xa thải ông được.
Có điều, vị trí bị ghẻ lạnh đúng là cực kỳ khó chịu, dưới điều kiện chẳng có thêm phụ cấp nào, một phó giáo sư của học viện 985 lương tháng 10 nghìn, coi như phụ thuộc hoàn toàn vào tiền đóng học phí của sinh viên.
Nhưng tiền lương này ở năm 2007 thực tế là rất cao rồi. Có điều vị trí như Tằng Khôn lại thấp đến đáng thương.
Tằng Khôn đọc đi đọc lại hai phần văn bản ‘thông báo cuộc thi thiết kế website’ và ‘thư mời làm ban giám khảo’, sau đó đẩy mắt kính lên hỏi: “Vì sao các cậu lại nghĩ đến tôi?”
Đối với vấn đề này, Trịnh Cự đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi: “Trước đó, bọn em đã nghiên cứu sơ yếu lý lịch của ngài, cảm thấy quyền uy của ngài phù hợp với cuộc thi lần này, nên muốn ngài đến lãnh đạo.”
Tằng Khôn mỉm cười, ai mà tin mấy lười này chứ?
Lập trình trang web thì có gì khó đâu? Ai ở trong văn phòng này cũng đủ trình độ đến làm ban giám khảo mà?
“Không phải thấy mình không được trọng dụng, nên nghĩ muốn mời một người ít tốn chi phí nhất có thể đấy chứ?”
Tằng Khôn nghĩ thầm.
Ban giám khảo được mời đến tất nhiên phải có phí dịch vụ. Tiêu chuẩn phó giáo sư vào khoảng 1000 đến 3000, nếu gặp được bên tổ chức hào phóng thì 5000 đến 10 nghìn cũng bình thường.
Đúng là Tằng Khôn lo lắng Đoàn Ủy giảm bớt phí này, nên đặt hai phần văn kiện Đảng lên bàn, nhìn Trịnh Cự nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, gần đây tôi đang được giao nhiệm vụ dạy nghiên cứu sinh, chưa hẳn đã rỗi.”
Trịnh Cự ngạc nhiên? Giáo sư Tằng à, ngài làm ra vẻ cho ai coi vậy? Một tuần ngài có bao nhiêu tiết, chẳng phải tra một chút là ra sao? Lại còn cái gì mà dạy nghiên cứu sinh?
Nếu không phải Trần Trứ cảm thấy ngài không có chỗ dựa, dễ dàng khống chế, thì làm sao chúng tôi sẽ chọn ngài chứ?
Có điều, Trịnh Cự vẫn khách sáo nói: “Vậy ngài xem kỹ đi ạ, chúng em không quấy rầy nữa.”
Rời khỏi ký túc xá học viện Công nghệ thông tin, Trịnh Cự bắt đầu làu bàu: “Giáo sư Tằng cũng kiêu kỳ thật chứ? Tôi liên tục nhắc nhở hội học sinh tuyên truyền hoạt động này, đẩy mạnh độ nổi tiếng của cuộc thi lần này, dù mời một vị phó giáo sư trẻ tuổi đến cũng được.”
Ở trong phòng làm việc, Trần Trứ một câu cũng không nói, hắn hành động đúng chuẩn một sinh viên. Cho nên, Tằng Khôn chỉ nhìn một chút, sau đó lập tức bỏ qua, coi hắn là người giúp đỡ của Trịnh Cự.
“Đi thôi, đi ăn cơm cái đã.”
Trịnh Cự thấy đã tới giờ ăn, nên định mời Trần Trứ ăn một bữa.
Hội học sinh và giảng viên trong trường cùng nhau ăn cơm là điều bình thường, bởi vì đôi bên đều cùng nhau tổ chức rất nhiều hoạt động.
Một người 28 tuổi, chỉ là nhân viên bình thường, nên Trần Trứ giao tiếp với Trịnh Cự rất tự nhiên.
Việc thành công ngay lần đầu cực kỳ hiếm gặp, đến ngay cả trong tình yêu đều phải trải qua một chút khó khăn trắc trở, thì đến mời một vị phó giáo sư, gặp chút trục trặc cũng bình thường dễ hiểu thôi mà.
Phó giáo sư Tằng không đồng ý luôn, chứng tỏ ông còn do dự ở phương diện nào đấy. Vậy chúng ta tìm cách xem ở phương diện nào ông ấy còn lăn tăn, rồi giải quyết là được mà.
“Không cần nóng.”
Trần Trứ bình tĩnh nói: “Chúng ta đợi giáo sư Tằng tan làm, rồi mời ông ấy cùng nhau ăn trưa đi?”
“Hả?”
Trịnh Cự trừng mắt nhìn. Trước kia, anh ta có đọc qua một mẩu chuyện tương tự, trong đó nói đến một người muốn đạt được mục đích của mình, dù lần đầu tiên có bị từ chối, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, tìm cơ hội lần nữa.
Loại chuyện này nghe thì có vẻ dễ dàng làm được, nhưng trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, sau lần đầu tiên bị từ chối, rất nhiều người sẽ không còn can đảm để hỏi lần tiếp theo.
Nó giống như tỏ tình ấy, phần lớn mọi người giống như đà điểu giả chết, ngay cả can đảm đối mặt với nhau cũng không có, chứ đừng nói đến việc tỏ tình thêm lần nữa.
“Tôi cảm thấy, một vài hành động và tư duy của cậu, thật sự không nên có ở trên người có độ tuổi này.”
Trịnh Cự nhịn không được hỏi: “Có được là do môi trường gia đình sao?”
Trần Trứ mỉm cười không trả lời, nhưng rơi vào mắt Trịnh Cự lại giống như thâm sâu khó dò.
Có điều, trong lòng Trịnh Cự cực kỳ vui mừng, bởi vì càng thấy biểu hiện của Trần Trứ, anh ta càng có lòng tin với hạng mục lần này.
Nếu như tương lai suôn sẻ như trong kế hoạch của Trần Trứ, cuối cùng hạng mục sẽ đạt được lợi nhuận, đây chính là một điển hình sinh viên lập nghiệp trong đại học đấy.
Mình là giáo viên chỉ đạo, tất nhiên sẽ nhận được vinh dự vô cùng lớn. Sau này trong Đoàn Ủy không cần phải chịu nhục bước lên từng bước, cũng gọt phẳng phần nào con đường gồ ghề quanh co.
Cũng không lâu lắm, Tằng Khôn bước ra khỏi tòa nhà dạy học, lộ ra mái tóc nửa bạc nửa xám do trải qua rất nhiều mưa gió nắng nóng trong cuộc đời. Ông đứng bên ngoài một chút, rồi đẩy gọng kính bước vào nhà ăn.
“Giáo sư Tằng.”
Trần Trứ chạy đến bên cạnh.
Tằng Khôn nhìn thấy hai người vừa rồi, thì đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Không có.”
Trần Trứ nói: “Chỉ xoay quanh chuyện mời giáo sư Tằng đảm nhiệm vị trí ban giám khảo thôi ạ.”
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Trứ đã tiến lên vị trí đầu tiên, tự mình đứng ra đàm phán.
“Chuyện này…”
Tằng Khôn vừa bung dù bước đi, vừa trả lời: “Tôi đã nói là chờ một thời gian nữa mà.”
Trong lòng ông có hai lo lắng, nếu phía Đoàn Ủy không trả lời được, ông sẽ không tha gia.
Trần Trứ vẫn theo ở phía sau, mặc kệ Tằng Khôn coi hắn chẳng khác gì không khí.
Nhưng, trên đoạn đường toàn là nước mưa đọng lại, Trần Trứ thì lẩm bẩm như nói cho mình nghe: “Giày lại thấm nước rồi, hiện tại gian thương ngày càng nhiều, một đôi giày mấy trăm tệ đều không là gì. Tôi nghe bà ngoại nói, ngày xưa chỉ mất mấy đông là mua được đôi giày cao su, đi mãi chẳng hề hấn gì.”
Câu này chính là mồi câu, câu ra một câu chuyện bản thân đang cực kỳ khó chịu với xã hội hiện đại.
“Hiện tại sao có thể so với trước kia được chứ?”
Tằng Khôn hoàn toàn không ý thức được, đây chính là kỹ năng rút ngắn khoảng cách của Trần Trứ. Hoặc ông ấy có biết được, cũng không thể nào nhịn được.
“Trước kia, khi tôi xuống nông thôn.”
Tằng Khôn nói với Trần Trứ: “Bên trong đại đội phát một đôi giày, mặc kệ đất cát dưới chân thế nào, có mài cũng không hỏng được. Còn đôi giày em đang đi, chỉ cần gặp môi trường thời trước, ba ngày là xảy ra vấn đề.”
“Đúng vậy.”
Trần Trứ lập tức hùa theo: “Đừng nói là giày, dây lưng cũng thế. Em mua dây lưng mới dùng hai ngày đã có hiện tượng đứt mất, chẳng biết bây giờ có đồ vật gì khiến người ta yên tâm đây.”
“Em nhìn thấy dây lưng này của tôi không?”
Tằng Khôn chỉ vào chiếc dây lưng của mình. Trần Trứ nghĩ thầm, ngài đừng nói cái dây lưng này ngài đeo từ những năm thập niên 80 đấy nhá?
Lão Tằng à? Ông nói phét đến mức cháu không thể nào nghe nổi.
“Cái mặt thắt lưng bằng kim loại này.”
Tằng Khôn nói: “Là mặt dây lưng tôi được phát lúc xuống nông thôn đấy.”
“À…”
Trần Trứ thở ra một hơi, thì ra là mặt dây lưng, nếu là kim loại thì để đến tận bây giờ cũng hợp lý.
Trần Trứ đi theo Tằng Khôn đến phòng ăn dành cho công nhân viên chức. Đương nhiên, sẽ không có ai ngăn chuyện này, dù sao có người quen với giáo sư hoặc giáo sư có chuyện còn chưa nói xong, thì dẫn sinh viên tới đây ăn cơm cũng khá bình thường.
“Cho nên, có đôi khi em nghĩ.”
Trần Trứ tỏ ra một chút nghi ngờ, vẫn chưa xác định nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta có tiền, nhưng trên rất nhiều phương diện cũng không bằng trước kia, không biết quan điểm này đúng hay không…”
Tằng Khôn xoay người lại, nói như chém đinh chặt sắt: “Đúng, vì sao lại không đúng? Tôi nói cho em biết, hiện tại không thể nào bằng được trước kia…”
“Trước kia, đúng là có chuyện đêm đến, nhà cửa không cần phải đóng, thấy của rơi trên đường không nhặt. Hiện tại, em xem sao? Nhà ai dám không khóa cửa?”
“Trước kia, những cửa hàng bán thực phẩm, thứ nào không phải thực phẩm sạch chứ? Chỉ cần dám làm hàng vớ vẩn là bị xử bắn ngay…”
“Còn nữa, trước kia nghiên cứu học thuật một là một, hai là hai. Hiện tại, khắp nơi đều giở trò dối trá, em tưởng trường chúng ta chỗ nào cũng sạch sẽ sao?”
Trần Trứ bình tĩnh lắng nghe. Hắn biết xã hội phát triển quá nhanh, tất nhiên tệ nạn sẽ theo đó mà sinh xôi nảy nở. Đây là điều không thể nào tránh khỏi.
Bây giờ hắn là người bình thường, hoặc sau này hắn giàu có đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể thay đổi tình hình này.
Nhưng có một số ít người nhìn không được tình huống đó, cho nên mỗi khi bản thân họ gặp được bất công hoặc ngăn cản, sẽ lại nhớ đến thời đại đơn thuần mình đã từng sống trước kia.
Tằng Khôn kể xong, đột nhiên ném đũa xuống, giống như tức đến mức cơm không thèm ăn, đến lồng ngực cũng thở hổn hển gấp gáp.
Trần Trứ quay qua nói với Trịnh Cự: “Mua một chai nước suối, bỏ vào cốc tới đây.”
“Được.”
Trịnh Cự chạy ra cửa hàng giá rẻ bên ngoài phòng ăn, nhưng đi vài bước bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng mình mới là giáo viên cơ mà? Vì sao có thể ngoan ngoãn nghe lời một sinh viên chứ?
Trong phòng ăn, Trần Trứ bình tĩnh nhặt đôi đua lên, sau đó lấy một đôi đũa mới đặt vào vị trí của giáo sư Tằng.
Tằng Khôn im lặng nhìn hành động của Trần Trứ, rồi đột nhiên hỏi: “Em là sinh viên?”
“Vâng, em tên là Trần Trứ, sinh viên năm nhất Lĩnh Viện, là thành viên bộ tuyên truyền trong hội học sinh.”
Trần Trứ bình tĩnh trả lời.
“Hội học sinh? Chẳng trách đi cùng với giảng viên Đoàn Ủy.”
Tằng Khôn gật đầu: “Có rất ít người trẻ tuổi giống em, cảm thấy đời trước tốt đẹp hơn hiện tại.”
“Hôm nay, em được nghe giáo sư Tằng kể lại, càng khiến nhận thức bản thân sâu sắc hơn.”
Trần Trứ nhẹ nhàng nịnh một câu, sau đó thừa cơ hỏi: “Bộ tuyên truyền của bọn em phụ trách cuộc thi thiết kế website lần này. Em không rõ giáo sư Tằng vì sao không đồng ý chuyện này? Ngài có gì còn lo lắng sao?”
Tằng Khôn nhìn Trần Trứ, bởi vì qua cuộc nói chuyện của hai người, Tằng Khôn đoán người trẻ tuổi trước mặt có lẽ cùng suy nghĩ với mình, nên lựa chọn nói ra:
“Cũng không ngại nói cho cậu biết, một là phí dịch vụ làm giám khảo. Còn một vấn đề nữa là, trừ tôi ra, các cậu còn mời người nào khác làm giám khảo không? Nếu như vậy rất có khả năng hai bên không hợp nhau, vậy tôi tình nguyện không tham gia.”
“Giáo sư Tằng có kỳ vọng thế nào với phí dịch vụ ạ?”
Trần Trứ lập tức hỏi.
“Chí ít.”
Tằng Khôn nhíu mày nói: “Phải 2000 tệ.”
Trần Trứ cười thầm trong lòng. Giá tiền này không nhiều, không ít, nhưng phí dịch vụ luôn đi đôi với kết quả phát triển kinh thế thị trường.
Nếu như đây là thập niên 80, chẳng phải giáo sư nên miễn phí phục vụ cho trường học sao?”
Sau khi Trịnh Cự mua nước trở về, Trần Trứ không tiếp tục bàn về việc mời làm ban giám khảo nữa, mà tiếp tục trò chuyện với Tằng Khôn về quá khứ tốt đẹp, vun vén thêm quan hệ giữa hai người.
Đến khi cơm nước xong xuôi, Tằng Khôn trở về văn phòng của mình, thì Trần Trứ mới nói với Trịnh Cự: “Giáo sư Tằng có hai yêu cầu, một là phí làm ban giám khảo phải được 2000. Thứ hai, ông muốn chỉ mình làm giám khảo, nếu như đáp ứng đủ hai yêu cầu này thì ông đồng ý tham gia.”
Trịnh Cự suy nghĩ một chút, hai yêu cầu này thật ra chẳng phải là yêu cầu, kinh phí thì khoa dự toán đã phê duyệt 6000 rồi.
Nhưng có một chuyện khiến Trịnh Cự giật mình, bởi anh ta tận mắt nhìn thấy Trần Trứ và Tằng Khôn nói chuyện hòa hợp, loại năng lực giao tiếp này vượt anh ta xa tít mù tắp.
“Sau khi về phòng, em sẽ viết ra biên bản thỏa thuận, sau đó tìm thời gian thích hợp ký với giáo sư Tằng.”
Trần Trứ nói: “Xong việc này là hạng mục chính thức khởi động rồi.”
“Được rồi, thỏa thuận này để tôi viết cho.”
Trịnh Cự hít một hơi nói: “Cũng không thể để cậu làm hết mọi chuyện được, như vậy chẳng phải chúng tôi vô dụng lắm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận