Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 385: Giao thừa năm 2008

Không ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc theo cách này.
Đường Tuyền ngồi tù, Đường Tương Nguyệt sống trong sợ hãi, hối hận. "Lớn mạnh" như Đường thị gia tộc bỗng chốc tan thành mây khói.
Điều trớ trêu nhất là chỉ có Trần Trứ, "kẻ chủ mưu" cùng "người bị hại" Đường Tương Nguyệt là hiểu rõ sự tình.
Cos tỷ vẫn ngỡ bạn trai là cậu thanh niên ấm áp như nắng hè.
Lão Du xem "con rể" vẫn như cậu sinh viên danh giá, tiền đồ vô lượng.
Trưa đó Trần Trứ ở lại ăn cơm, Du Huyền biết bạn trai không ăn cay nên cố ý làm hai mâm đồ Quảng Đông thanh đạm.
Đường Tương Nguyệt tất nhiên không thoải mái, mùa xuân năm nay cô ta không có ngày nào yên ổn, có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Trong tình huống này, Đường Tuyền ít nhất cũng phải hai năm mới có thể ra tù, xem như Đường Tương Nguyệt cùng nhà anh trai xem như đường ai nấy đi.
Nhưng lúc xuống lầu, cô ta vẫn lộ rõ vẻ mặt không nỡ.
Tuy Lão Du không nói gì nhưng Trần Trứ sợ nhạc phụ mềm lòng, lại động lòng trắc ẩn mà mềm lòng tha thứ.
"Chuyện này không liên quan đến ta."
Trần Trứ nói được làm được, hắn sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện tình cảm rách nát của những đôi vợ chồng trung niên ly hôn.
Trên bàn cơm, không ai nhắc đến chuyện nhà họ Đường nữa mà chủ yếu bàn về việc chuẩn bị đón Tết.
Nghe bà nội cùng Du Hiếu Lương nói, năm nay họ hàng bên kia muốn đến Nghiễm Châu.
Một là để con cháu đến Nghiễm Châu chơi, mở mang kiến thức; Hai là thăm bà nội; Ba là bàn bạc việc "lập bia".
Theo tục lệ, mẹ Du Huyền mất ba năm sẽ "lập bia", nhưng năm đó đúng lúc Du Huyền thi đại học nên lùi lại một năm.
Bây giờ Du Huyền đã học năm nhất, chuyện "lập bia" cũng nên được đưa lên bàn bạc.
Bình thường phải trở về quê làm, người Trung Quốc ta vốn chú trọng "lá rụng về cội", bà nội và Du Hiếu Lương cũng luôn dự tính như vậy.
Khoảng tầm Thanh minh năm nay Du Huyền sẽ xin nghỉ về quê, trước sau mất khoảng một tháng.
Lúc trước Du Huyền có nhắc với Trần Trứ, lúc đó Trần Trứ lấy lý do "mình là con rể nên phải tham gia, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập và công việc" nên muốn dời địa điểm về Nghiễm Châu.
Thực ra lý do này không đủ thuyết phục, dù sao cũng là vợ người ta, con dâu người ta, mẹ người ta, dựa vào cái gì bắt người ta theo ý mình?
Nhưng trùng hợp là tại bữa tiệc mừng thọ của Lưu Diệp, Trần Trứ lại thể hiện sự chững chạc, khiêm tốn.
Dù bị Đường Tương Nguyệt bôi nhọ nhưng vẫn có thể bỏ qua hiềm khích cũ mà dẫn đường cho cô ta.
Đó là tấm lòng bao dung đến nhường nào! Hành động ấy thật giàu lòng nhân ái!
Bên cạnh đó còn có hành động tinh tế khi âm thầm thay bình phong nhà họ Du, nhận được sự tán thưởng của bà nội và Du Hiếu Lương.
Hơn nữa ai cũng nhận ra tình cảm giữa Huyền muội muội và cậu nhóc này rất tốt.
Vì vậy, khi Du Huyền nói ra ý kiến của Trần Trứ, bà nội và Lão Du chẳng những không bất ngờ mà còn nghiêm túc thảo luận.
"Cũng phải, qua lại mất một tháng, quả thật hơi lâu."
Lão Du vốn là người dễ bị thuyết phục, tính cách này được thể hiện rõ ràng trong cuộc xung đột với Đường thị huynh muội.
Bây giờ, ông ta lại lặp lại sai lầm đó.
"Vâng ạ, đầu tháng ba Du Huyền phải tham gia cuộc thi thư pháp tranh xuân, nếu cuối cùng em ấy đạt giải thì chắc chắn sẽ còn nhiều hoạt động tiếp theo."
Trần Trứ vẫn đang cố gắng thuyết phục:
"Về quê nhất định sẽ làm lỡ một số cơ hội tốt."
"Nhưng, tục lệ "lập bia" của chúng ta là phải về quê mà."
Du Hiếu Lương khó khăn lên tiếng.
Ông ta vẫn nghiêng về việc về quê hơn vì như vậy sẽ thuận tiện hơn cho họ hàng đến thăm hỏi.
"Tục lệ không phải luật pháp, cũng không có quy định nào là không thể thay đổi hay phá vỡ."
Trần Trứ lập tức nói:
"Lập bia vốn là để tưởng nhớ người thân đã khuất, hình thức chỉ là phương tiện, tấm lòng mới là quan trọng nhất, hơn nữa làm ở Nghiễm Châu cũng đâu thua kém gì ở quê."
"Huống hồ anh biết."
Trần Trứ lại đánh một ván bài tình cảm:
"Nếu dì còn sống, dì ấy nhất định không muốn Du Huyền bỏ bê việc học hành mà về quê làm những chuyện này."
Nhắc đến người đã khuất, mọi người đều im lặng.
Tuy nhiên, hiệu quả rất rõ ràng, vẻ mặt bà nội, Lão Du và Huyền muội muội đều có chút xúc động.
Một lát sau, "người nắm quyền" trong nhà lên tiếng:
"Có muốn về quê hay không thì đến Tết hãy bàn bạc với cậu cháu và mọi người sau, nhưng..."
Bà cụ bổ sung một câu rất dứt khoát:
"Nếu việc đó thực sự ảnh hưởng đến tương lai của Huyền muội muội, bà nghĩ ở lại Nghiễm Châu cũng được!"
Trần Trứ thở phào nhẹ nhõm, tuy có vẻ mọi chuyện vẫn phải chờ đến khi có kết quả của cuộc thi thư pháp tranh xuân của cos tỷ mới có thể quyết định.
Nhưng với trình độ hội họa và linh khí toát ra trong bức tranh của cô nàng, Trần Trứ vô cùng tự tin.
. Ăn cơm xong, Trần Trứ đợi thêm một lát để lấy bánh trứa mà Du Huyền đã hấp cho.
Cô ấy làm rất nhiều, có phần của bố mẹ Trần Trứ, thầy Quan và dĩ nhiên là cả Ngô Đồng.
Trần Trứ không thích mấy món ngọt lắm, có lẽ do tuổi tác của hắn còn khá nhỏ.
Có nghiên cứu cho thấy, người càng lớn tuổi thì càng thích ăn đồ ngọt.
Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm tan làm, thấy bánh trứa trong tủ lạnh, họ lập tức hiểu chúng từ đâu mà có.
Họ vui vẻ nhận lấy, hôm sau đưa Trần Trứ ít đậu hũ Hà Nguyên cho Du Huyền và bà nội.
Hành động này không chỉ là sự đáp lễ mà còn giống như tín hiệu ngầm đồng ý cho hai đứa nhỏ qua lại.
Thời gian trôi nhanh, Tết âm lịch 2008 đã đến rất gần.
Do tính chất công việc đặc thù của Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm, kế hoạch đón Tết nhà Trần Trứ luôn phải "linh động".
"Linh động" ở đây không phải tùy tiện mà là không thể lên kế hoạch trước được.
Mao Hiểu Cầm còn đỡ, bệnh viện luôn có lịch trực cụ thể, ít khi xảy ra chuyện lớn yêu cầu tất cả bác sĩ hủy nghỉ.
Nhưng lão Trần thì khác, thân là lãnh đạo cơ sở hạng A, vào những ngày lễ quan trọng như thế này càng phải trực tiếp túc trực, đảm bảo để người dân đón Tết an toàn, vui vẻ.
Trước đây, Trần Trứ không hiểu vì sao mùng Một Tết mà bố vẫn phải đến cơ quan.
Về sau, khi bản thân trở thành lãnh đạo, Trần Trứ nhanh chóng hiểu ra.
Đầu tiên là để trấn an cấp dưới.
Nghĩ mà xem, nhân viên cấp dưới đã làm việc quần quật cả năm, cũng nên để họ nghỉ ngơi một chút.
Như vậy, sang năm khi điều động cấp dưới, lãnh đạo sẽ không cảm thấy áy náy.
Hai là để tiện bề sắp xếp công việc chung.
Tuy luôn phải đề cao sự "ổn định" nhưng kỳ thực dịp Tết rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lãnh đạo trực tiếp túc trực tại cơ quan, khi có tình huống bất ngờ xảy ra, với chức trách của mình, họ có thể nhanh chóng điều động nhân lực đi giải quyết vấn đề.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, cấp trên có văn bản yêu cầu thực hiện chế độ lãnh đạo đi cơ sở và cán bộ trực Tết.
Nhất là trong giai đoạn đặc thù, điều này càng được chú trọng.
Vào dịp Tết những năm 2019 đến2022, khi Trần Trứ trực Tết thường xuyên nhận được điện thoại "kiểm tra đột ngột" từ cấp trên.
Chính là họ sẽ bất ngờ gọi điện thoại đến văn phòng hoặc điện thoại bàn của anh.
Lần một không nghe máy có thể là do đang bận.
Lần hai không nghe máy có thể do không nghe thấy chuông.
Nhưng đến lần thứ ba vẫn không nghe, coi như có thể xác định bạn không có mặt ở văn phòng.
Nếu không có lý do gì để giải thích, rất có thể bạn sẽ bị phê bình trước toàn cơ quan.
Dưới nhiệm kỳ của lãnh đạo trực tiếp, về cơ bản có thể nói, con đường thăng quan tiến chức của bạn sau này xem như chấm dứt.
Tuy năm 2008 chưa có vấn đề gì nghiêm trọng, chế độ kiểm tra cũng chưa gắt gao như vậy nhưng sáng mùng 7 Tết, Trần Bồi Tùng vẫn phải đến cơ quan một vòng.
May mà năm ngoái Mao bác sĩ đã "vớt" được chút thời gian, kéo Trần Trứ đi mua sắm Tết.
Ngoài câu đối, tranh tết thì còn có kẹo, bánh quy, quýt,...
Từ khi có ký ức, Trần Trứ luôn cảm thấy mỗi lần qua Tết, dưới gầm ghế sofa nhà mình đều có vỏ quýt khô.
Có lẽ do kết quả thi cuối kỳ của Trần Trứ khá tốt nên khi mua sắm Tết, Mao thái hậu không hỏi đến chuyện chuyên ngành, bà hiếm khi quan tâm đến việc phát triển của công ty.
Trần Trứ cũng thành thật báo cáo, do đặc thù ngành "gia sư", nhân viên của công ty tại Nghiễm Châu đều được yêu cầu tăng ca ngày Tết.
Tất nhiên, tiền làm thêm giờ cũng vô cùng hậu hĩnh, các loại phụ cấp đều được nhân ba.
Ví dụ như trước kia, dạy thêm cho một học viên mới sẽ nhận được 39 tệ tiền hoa hồng thì giờ đã là 117 tệ.
Dịp Tết, kiếm được hai, ba vạn tệ là chuyện rất bình thường, ai nấy đều không còn bất mãn, ngược lại còn rất nhiệt tình làm việc.
Trần Trứ giải thích đây là chiếc bánh ngọt cậu ấy chia cho mọi người ở chỗ làm để đảm bảo hệ thống mạng hoạt động bình thường, giữ gìn danh tiếng không dễ có được.
Mao Hiểu Cầm từ đầu tới cuối không hề nghe ngóng bất kỳ thông tin gì về Tống Giai Giai có lẽ vì nhà nàng đã xảy ra chuyện.
Mao bác sĩ là một người phụ nữ rất nguyên tắc và có giới hạn, con trai đã chọn Du Huyền thì nàng cũng không cần thiết phải bận tâm đến "cô vợ hụt" kia nữa.
Thật ra thì Trần Trứ cũng đã gần hai tuần rồi chưa gặp Sweet tỷ. Cô nàng bị Lục giáo sư cấm túc, sau đó lại đến Châu Hải thăm người thân, hai người chỉ có thể liên lạc qua QQ. Thời gian cứ thế trôi qua, tuy bình lặng nhưng lại mang đến cảm giác đủ đầy, bình yên. Chớp mắt một cái đã đến Tết Nguyên Đán. Đây là cái Tết đầu tiên Trần Trứ được sống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận