Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 174: Chuẩn bị đón tiếp

Trần Trứ rất coi trọng buổi phỏng vấn ngày mốt. Đăng Chi nghĩ tới tình cảm của hai nhà trước kia, nên mới tranh thủ cho hắn cơ hội này, nên hắn nhất định không thể làm hỏng được.
Cơ hội chỉ đến một lần, người khác sẽ không cho mình cơ hội thứ hai.
Trần Trứ suy đi tính lại rồi, nên quyết định cách thức đón tiếp sẽ giống như đối với lãnh đạo trong thể chế.
Làm như vậy tuy hơi trịnh trọng, nhưng khả năng không bị trách cứ. Mặc kệ trong trường hợp nào, nếu quá trình tiếp đón nhiều lễ thì không bị trách.
Hôm nay là 19, vậy ngày kia là 21, đủ thời gian để Trần Trứ chuẩn bị quà tặng kỹ càng.
Tặng quà cũng là một môn nghệ thuật, quá quý thì Trần Trứ không đủ tiền, hơn nữa hắn cũng không biết tính cách của Đặng Chi thế nào.
Chẳng may người ta ghét ác như cừu, tặng cho người ta phong bì chẳng khác nào đặt mình trước họng súng.
Tiếp theo, tặng quà phải thể hiện được ngành nghề của công ty công nghệ thông tin Suihui.
Tốt nhất, người ta có thể thường xuyên dùng đến.
Trần Trứ suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn chưa biết nên chọn gì giữa USB và mờ pê ba. Cuối cùng, hắn tính toán lại tiền trên người mình, nên quyết định chọn USB.
Sau khi hết tiết buổi sáng, Trần Trứ còn không kịp ăn cơm, đã đi xe bus đến siêu thị máy tính Cương Đình, mua năm cái USB.
Sau đó, hắn lại đến cửa hàng in ấn trên đường Lộc Hồ kia, hỏi thăm xem chỗ họ có cách nào khắc chữ vào USB hay không? Hắn muốn dùng Laser in lên USB dòng chữ ‘Công Nghệ Thông Tin SuiHui’.
Ông chủ cửa hàng in ấn nói cửa hàng của mình quá nhỏ, mà toàn bộ Quảng Châu có khả năng làm việc này chỉ có Đồ Văn Đại Dương mà thôi.
Trần Trứ lại đi tới Đồ Văn Đại Dương, đây là cửa hàng được thành lập vào năm 1995, là một cửa hàng chuyên về đồ họa và in ấn. Trong nước, có rất nhiều chi nhánh của cửa hàng này, nên khi nghe được yêu cầu của Trần Trứ, nhân viên nói việc này đơn giản, bởi vì bọn họ có máy laser chuyên để in lên vật dụng.
Nhưng một cái USB khắc chữ phải thêm tận 20 tệ, năm cái phải trả tới 100 tệ.
Số tiền này đối với hắn bây giờ cực kỳ quan trọng, nhưng Trần Trứ là người biết cái gì quan trọng hơn, nên vẫn thoải mái trả tiền.
Hắn đứng đó, nhìn từng nét xuất hiện sau khi bút laser lướt qua trên mặt vỏ USB. Từng dọng chữ của ‘Công Nghệ Thông Tin Suihui’ hiện ra, khiến Trần Trứ vô cùng hài lòng.
Này? Đây là một hành động xâm hại bản quyền, trái pháp luật đấy?
Vậy anh gọi cảnh sát đến bắt tôi đi?
Năm 2007, cảnh sát đâu quan tâm tới những sự việc này.
Tiếp theo, Trần Trứ lại quay về trường học, buổi chiều hắn còn phải lên lớp.
Hắn đến quầy bán đồ ăn vặt, mua một cái bánh mỳ, rồi cầm theo vào lớp. Lợi dụng lúc giáo viên đang chỉnh Power Point, Trần Trứ cúi xuống vội vàng ăn cái bánh mì, sau đó tu ừng ực mấy ngụm nước khoáng.
Bạn cùng phòng là Từ Mộc nhìn thấy Trần Trứ khổ sở vậy, thì nhịn không được hỏi: “Lão Lục, gần đây mày bận cái gì đấy? Sao cơm chưa cũng không kịp ăn?”
“Tao vội vàng cất cánh.”
Trần Trứ nói đùa một câu.
“Dừng.”
Lưu Kỳ Minh ở bên cạnh thở dài nói một chữ.
Lưu lão đại là người hiểu Trần Trứ hơn so với đám bạn cùng phòng. Bởi bản thân cậu đã trải qua hai sự kiện là ‘tranh cử lớp trưởng’ và ‘tham gia hội học sinh’. Trần Trứ là người tính toán quá tỉ mỉ, giai đoạn giữa vẫn luôn âm thầm, nhưng cuối cùng lại tạo ra tiếng vang lớn nhất.
Cả phòng đều cảm giác được, hai tuần nay Trần Trứ vô cùng bận rộn. Kể từ sau ngày sinh nhật của hắn, cả đám thường xuyên không thấy bóng dáng Trần Trứ đâu, khiến hoa khôi Tống thời gian này một mình đi tới nhà ăn, thư viện, thỉnh thoảng chỉ xuất hiện thêm cô gái mập mạp kia nữa thôi.
Trần Trứ chuẩn bị lâu như vậy, không biết muốn làm chuyện lớn gì nữa đây?
Trong lòng Lưu Kỳ Minh ngứa ngáy khó chịu vô cùng, nên nhỏ giọng hỏi: “Lão Lục, có phải học kỳ sau mày sẽ thay thế Đỗ Tu trở thành bộ trưởng đúng không? Mày là anh em tốt của tao, Đỗ Tu lại là đồng hương của tao, mày có thể để anh ấy thoải mái rời đi được không?”
“Hả?”
Mắt Trần Trứ chớp chớp mấy cái: “Chẳng lẽ hành động của tao rất giống ý đồ cướp đoạt vị trí sao?”
“Xưa nay, đại tướng không nghe lời, phần lớn vì muốn làm phản.”
Lưu Kỳ Minh nghiêm túc nói.
Trần Trứ ở trong mắt các thành viên bộ tuyên truyền, chẳng khác nào vị đại tướng kia. Dù sao, Đỗ Tu không dám đụng vào hắn, còn Ngải Văn Đào và Nghê Khả Hân, hai vị phó bộ trưởng này thường ngày chẳng ai nhắc tới cái tên Trần Trứ cả.
“Nói bậy nói bạ.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Tao cảm thấy bộ trưởng Đỗ làm việc rất tốt, chỉ là tao đang có việc khác cần làm.”
Lưu Kỳ Minh không hỏi thêm nữa. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của cậu ta. Tóm lại, có thể dùng một cậu không tiện nói để miêu tả Trần Trứ thế này, thằng này chính là loại chó không cắn người, bình thường luôn tỏ ra nho nhã lịch sự, nói chuyện cực kỳ gần gũi.
Nhưng, một khi hắn nhe răng ra, thì có lẽ mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Ba tiết học buổi chiều kết thúc, Trần Trứ lại tiếp tục công đoạn chuẩn bị. Hắn sử dụng tàu điện ngầm đi đến phía tây Giang Nam.
Nơi đây, hắn tìm được một xưởng chuyên chế tạo hộp quà và túi đựng. Trần Trứ yêu cầu in 5 cái hộp cùng với túi đựng có in rõ dòng chữ ‘Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Công Nghệ Thông Tin SuiHui Quảng Châu’, đồng thời trong ngày mai phải hoàn thành.
Ông chủ khẳng định đây là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm gấp sẽ phải thêm tiền. Một hộp quà, cùng một cái túi gần 30 tệ.
Giá tiền này với ăn cướp có khác gì nhau đâu, nhưng ông chủ thấy Trần Trứ đang cần dùng gấp, cho nên cố tình nâng giá.
“Ông có thể bớt chút được không, lần sau rất có thể tôi sẽ đặt hàng số lượng lớn.”
Trần Trứ thương lượng với ông chủ.
Nhưng sao ông chủ đã trung tuổi này có thể ăn bánh vẽ được chứ, nên mỉm cười trả lời: “Lần sau, nếu cậu đặt hàng số lượng lớn, tôi khẳng định sẽ cho cậu cái giá hài lòng.”
Đúng là đàn ông trung tuổi là khó lừa nhất.
Trần Trứ chỉ đành mắng thầm một câu, sau đó cắn răng chấp nhận mức giá 30 tệ một đơn.
Khi mọi chuyện đã xong, Trần Trứ bước ra khỏi xưởng đã là 8 giờ tối. Hắn đói bụng quá phải vào một cửa hàng ăn nhanh, nấu một bát mì hộp ăn tạm.
Thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu lên, phát hiện gió thổi lướt qua cánh tay mình, có cảm giác lành lạnh mát mát. Cách đó không xa là những hàng cây phong, phía trên là những tán lá vàng đang đua nhau rơi xuống.
Trần Trứ đột nhiên nhân ra, mùa thu Quảng Châu tới rồi.
Mùa thu ở Quảng Châu rất ngắn, nó chỉ diễn ra trong vòng hai tuần, gần như chớp mắt đã qua. Khả năng bây giờ còn mặc quần áo ngắn tay, nhưng sau hai tuần đã bắt đầu tháng 12, khi đó thời tiết đã vào đông rồi.
Nhưng khi mùa thu đến, cảm giác cô đơn lại ùa về. Nhất là thời điểm cả ngày trời mệt mỏi, lẻ loi trơ trọi ngồi ăn cơm một mình, khiến muộn phiền cứ quanh quẩn trong đầu.
Thế là, Trần Trứ lấy điện thoại ra kiểm tra. Không có gì bất ngờ xảy ra, Du Huyền gửi đến rất nhiều tin nhắn, đều là tin nhắn chia sẻ những việc thường ngày cô làm.
Cá Lúc Lắc: Chủ nhiệm Trần, cậu ăn sáng chưa? Buổi sáng hôm nay trời có vẻ lạnh, mà tối hôm qua cậu đã lấy chăn mền chưa vậy?
Cá Lúc Lắc: Mình vừa tan học, chuẩn bị tới phòng vẽ tranh.
Cá Lúc Lắc: Chủ nhiệm Trần, mình mới thấy một đóa Phù Dung rất đẹp, dung lượng tháng này vẫn còn, để mình chụp gửi cho cậu xem.
Lúc Trần Trứ ở trong trường thì còn bớt chút thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng nhắn lại một vài tin nhắn. Nhưng khi hắn ra khỏi trường, thì chẳng còn thời gian nhìn điện thoại, nên phải ba bốn tiếng đồng hồ mới nhắn lại một tin nhắn.
Du Huyền gửi tin nhắn đến, thấy bạn trai không trả lời lại tin nhắn của mình, thì tự hiểu Trần Trứ đang làm việc.
Bạn thân, bạn cùng phòng với cô là Ngô Dư, nhìn thấy cảnh này nên bĩu môi nói: “Du mỹ nhân của chúng ta thế này, chắc là chủ nhiệm Trần lại bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi đúng không?”
Nói chung đám bạn thân đều biết thời gian gần đây Trần Trứ bận rộn, nên cả đám hùa nhau nhắn tin trong nhóm là Trần Trứ bị người ngoài hành tinh bắt đi, bởi đang trò chuyện chớp mắt đã không thấy đâu rồi.
“Chủ nhiệm Trần ra khỏi trường học đi mua sắm, chắc có việc bên ngoài rồi.”
Du Huyền buồn rầu nói.
“Lần này Trần Trứ hơi quá đáng rồi đấy. Vậy mà để bạn gái như hoa như ngọc của mình ở Quảng Mỹ lâu như vậy?”
Ngô Dư có chút không hiểu nổi, một sinh viên đại học có thể bận đến vậy sao? Kể cả lập nghiệp thì thế nào chứ? Bên trong Quảng Mỹ cũng có đầy người lập nghiệp đấy thôi, bọn họ đơn giản kiếm một xe đẩy nhỏ, bán mấy đồ quần áo giày dép ở chợ đêm là cùng.
Tuy công việc của Trần Trứ hơn việc bán đồ, bởi vì việc này có trình độ khoa học kỹ thuật cao hơn, nhưng hơn thì sao chứ? Chẳng lẽ đến mức một tháng kiếm mấy trăm nghìn tiền lời sao?
Đối với một sinh viên năm 2007, thì số tiền mấy trăm nghìn là cực kỳ lớn. Ngô Dư công nhận Trần Trứ rất giỏi, nhưng để mà kiếm mấy trăm nghìn là nói phét, may ra thì kiếm được mấy chục đã giỏi lắm rồi.
Du Huyền thở dài một cái, sau đó vỗ vỗ vai Ngô Dư nói: “Phạt cậu theo mình đến phòng vẽ tranh.”
“Lại đi?”
Bây giờ Ngô Dư nghe đến mấy chữ phòng vẽ tranh, thì cơ thể bỗng dưng thấy ngứa ngáy.
Gần đây, Du Huyền không có việc gì thì lập tức đến phòng vẽ tranh. Nhất là khi hiệu trưởng Đồng Lan đưa cả chìa khóa phòng vẽ tranh cho Du Huyền, thì cô đến đó càng thường xuyên hơn.
“Mình không làm gì cậu, vì sao bị phạt?”
Ngô Dư muốn lười biếng một chút, để bản thân có một buổi tối thoải mái.
“Cậu nói xấu chủ nhiệm Trần, chính là có tội rồi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền trở nên ‘dữ dằn’, thúc giục Ngô Dư chuẩn bị đồ nhanh lên.
“Thua, hết cứu. Sau này hai người có xảy mâu thuẫn gì, hay có đánh nhau, mình cũng nhất định không nói câu nào.
Ngô Dư bất đắc dĩ bị kéo tới phòng vẽ tranh.
Trong lúc đó, Du Huyền lại nhắn cho Trần Trứ một tin.
Cá Lúc Lắc: Chủ nhiệm Trần cậu đang làm gì đó? 8 giờ rồi đó, cậu đã ăn tối chưa?
Ting ting.
Lúc này, Trần Trứ vừa mới mở điện thoại ra, tin nhắn lập tức xuất hiện trước mắt.
Trầm Trứ: Mình đang chờ người mình thích, hỏi mình đang làm gì.
Cá Lúc Lắc: Ha ha.
Trong khuôn viên Quảng Mỹ, vừa rồi sắc mặt Du Huyền còn buồn buồn, chẳng hiểu vì sao lại nhoẻn miệng cười. Đôi mắt lập tức hiện ra hình cong giống như mặt trăng, khuôn mặt xinh đẹp tròn trịa, khiến đám con trai lướt qua không nhịn được há hốc mồm.
“Chủ nhiệm Trần nhắn tin lại sao?”
Ngay lập tức, Ngô Dư đoán được có chuyện gì, nên năn nỉ nói: “Hay chúng ta về đi, đừng đến phòng vẽ tranh nữa.
Du Huyền dứt khoát từ chối: “Chủ nhiệm Trần bận rộn như vậy, còn mình chỉ biết đau lòng mà không giúp được gì. Cho nên, mình không thể lãng phí thời gian, cần phải tăng cao khả năng bản thân. Làm như vậy mình mới dễ chịu được, hôm nay mình sẽ luyện tập thêm 1 tiếng nữa.”
“Cái con mẹ…”
Ngô Dư phàn nàn: “Các cậu cãi nhau mình cũng bị phát, các cậu tình chàng ý thiếp mình cũng bị phạt, thế là thế quái nào?”
Thời điểm hai cô bạn thân còn đang đùa giỡn, thì quyển bút ký trên tay Du Huyền bỗng có cơn gió lật ra, hiện lên dòng chữ ở trang giới thiệu.
“Chăm chỉ khổ luyện’, nó giống như dòng chữ được khắc lên đá, nhắc nhở con người phải chăm chỉ cố gắng, thì sau này mới đạt được thành quả xứng đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận