Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 241: Nhìn giống thua, nhưng thật ra là thắng
“Uống hai chén? Vì sao phải vậy?”
Dương Quang thấy Trần Trứ dũng cảm đứng ra, thì đã xem hắn như người nhà, nên tất nhiên không muốn hắn chịu thiệt rồi.
“Không có cái gì vì sao ở đây hết.”
Vương Hữu Khánh không thèm nói lý:
“Nghề của chúng tôi có quy định là vậy, mới rượu thì tùy, uống bao nhiêu cũng được. Nhưng nếu có người giúp đỡ uống hộ, thì phải uống gấp đôi.”
“Lão Vương.”
Lương Hạo Tuyền giận tím mặt:
“Trần Trứ mới học năm nhất, còn không ra ngoài xã hôi. Ông làm thế mà được à?”
Có điều, chiêu này không dùng với đám người Vương Hữu Khánh được. Trong ngành nghề của bọn họ, lúc xã giao có thể trầm mặt xuống, cãi nhau, đánh nhau, thậm chí mâu thuẫn sứt đầu mẻ trán còn được.
Đương nhiên, xét một cách trực tiếp, thì với địa vị thân phận của Lương Hạo Tuyền bên ngoài xã hội, chẳng hề có chút ảnh hưởng, hay mức độ quyết định đến công việc của Vương Hữu Khánh, nên ông ta chẳng ngán. Cho nên, Vương Hữu Khánh thản nhiên nhìn về phía Trần Trứ nói:
“Có uống không? Nếu không uống thì về chỗ mình ngồi, mấy cậu bé thì nên ở nhà, đừng bắt trước người lớn bước vào vũng nước đục.”
Mặc kệ gặp phải người khó chơi, nhưng nếu Trần Trứ đã đứng ra, thì sao sợ loại người này. Mặc dù bây giờ hắn nhận thua cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn, kể cả Lương Hạo Tuyền cũng không thấy có gì khó chịu, suất quảng cáo kia cũng thoải mái lấy được. Nhưng từ đó về sau, mối quan hệ của hai người không còn không gian tiến tới nữa. Trần Trứ nghĩ thầm, sau đó thản nhiên nói:
“Nếu Vương tổng đã đưa ra yêu cầu, vậy khách cứ theo chủ mà làm.”
Hắn nói xong, lập tức đổ cốc rượu đầy đang cầm trong tay xuống bụng. Uống như đổ, giống như múc một chậu nước đổ đi, thoải mái nhẹ nhõm. Một cốc rượu trắng chỉ mấy giọt rượu, đối với tửu lượng như Trần Trứ chẳng khác gì món quà. Hắn uống xong chén thứ nhất, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trần Trứ đã rót đầy chén thứ hai, rồi hướng Quý tổng nói:
“Tôi cạn trước.”
Lúc này, Lương Hạo Tuyền với Dương Quang mới phản ứng kịp. Bề ngoài là sinh viên năm nhất bình tĩnh, lễ độ, nhưng bên trong là cao thủ uống rượu. Nhìn cái cách mà Trần Trứ uống rượu đúng là đã. Uống xong hai chén rượu mà môi còn chẳng thèm ướt, trông có khác gì xúc miệng không?"
Mẹ nó, nhìn lầm rồi.”
Vương Hữu Khánh âm thầm mắng một câu. Thằng nhóc da trắng thịt mềm này không ngờ thuộc dạng số má, chẳng trách dám đứng ra uống thay. Đến ngay cả vị được gọi là Quý tổng cũng ngây người ra. Nhưng khi phát hiện ra bản thân không cách nào trốn tránh chỉ đành ngửa đầu ra uống hết cả cốc, rồi quay người trở lại chỗ ngồi. Có điều, Trần Trứ gọi ông ta lại, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa tới."
Quý tổng, đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài rỗi thì đến văn phòng tôi ngồi uống trà, nói chuyện trời đất.”
“Hả?”
Quý tổng nghĩ thầm, mình là một ông chủ bán đồ vật liệu xây dựng, có liên quan gì đến trang web của các cậu đâu, đến đó làm gì? Nhưng hành động của Trần Trứ vô cùng lịch sự, nên Quý tổng cũng lấy ra một tấm danh thiếp, hờ hững nói:
“Được, vậy khi nào Trần tổng mua một căn hộ, cần đồ trang trí nhớ đến cửa hàng của tôi, chắc chắn sẽ có ưu đãi.”
“Nhờ lời tốt lành của Quý tổng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Mặc kệ trong lời nói của người ta toàn là giọng trào phúng, thì Trần Trứ cũng không hề tức giận hay nóng nảy, giọng nói bình tĩnh, trả lời cũng cực kỳ khôn khéo. Nhưng đám người làm công trình này toàn người tâm địa đen tối, hơn nữa Vương Hữu Khánh đã dự định đêm nay chuốc say Lương Hạo Tuyền rồi, tất nhiên không thể vì Trần Trứ nhảy ra mà làm hỏng kế hoạch được. Ông ta lập tức nhìn tất cả mọi người nói lớn:
“Chẳng phải bình thường các cậu luôn mồm nói tôn trọng giám đốc Lương sao? Bây giờ có cơ hội, mà sao mỗi người không đi tới kính ngài ấy một ly?”
Vương Hữu Khánh là quản lý của Vạn Đạt tại chi nhánh Quảng Đông, có thể nói ông đang cầm giữ rất nhiều tài nguyên của đám người trong này, cho nên chỉ cần ông ta ra tín hiệu, thì năm sáu người lập tức đứng dậy qua mời rượu. Lương Hạo Tuyền vừa mới nghỉ được một chút, thì lập tức cảm thấy bối rối. Ông vừa đẩy gọng kính lên, đồng thời vô thức liếc nhìn Trần Trứ. Trần Trứ cũng ngầm hiểu, nên tự mình rót đầy ly rượu, rồi khách sáo nói:
“Tâm ý của mọi người, sư huynh tôi hiểu, nhưng ngày mai ngài ấy còn có cuộc họp quan trọng, nên xin phép mọi người cho tôi nhận thay huynh ấy.”
“Cậu nghĩ kỹ chưa? Quy định không thể thay đổi được.”
Vương Hữu Khánh quyết định xử lý thằng nhóc đứng ra cản đường này, cùng lắm là vứt cậu ta vào khách sạn năm sao là được chứ gì. Trần Trứ mỉm cười:
“Không thành vấn đề.”
Sau đó, Trần Trứ dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, đón nhận đội hình xa luân chiến của 6 người đàn ôn trung niên. Nhưng thực tế là 12 người, bởi vì bọn họ uống một chén, còn Trần Trứ uống hai chén. Một cốc rượu trắng khoảng 3 hoa, 12 ly rượu trắng khoảng 3 lạng 6, cũng gần nửa cân rượu trắng rồi. Nhưng sau khi uống liền tù tì, mà mắt Trần Trứ vẫn trong veo, khuôn mặt tỉnh táo, đứng trên đất vẫn vững vàng vô cùng, thì mọi người đã hiểu ra, với tửu lượng của thằng nhóc này, số lượng vừa rồi chưa thấm vào đâu. Còn Lương Hạo Tuyền vừa ngạc nhiên vừa có chút biết ơn.
Ngạc nhiên chính là dưới vỏ bọc một sinh viên yếu đuối, đứa sư đệ này của mình còn có bản lĩnh như vậy. Biết ơn là vì, nếu không có Trần Trứ giúp đỡ, thì bây giờ mình đã say quắc cần câu rồi. Qua một vòng rượu, Trần Trứ ‘chiến thắng’ trở lại chỗ ngồi của mình. Trên bàn rượu, mọi người đã nhìn hắn bằng con mắt khác. Ngay cả ánh mắt chị gái ngực bự cũng trở nên lấp lánh, bởi vì có Trần Trứ hút toàn bộ ánh mắt, nếu không đám người kia đã tìm mình chơi đùa rồi."
Không ngờ tửu lượng của cậu tốt như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Hoàng Xán Xán chủ động bắt chuyện với Trần Trứ."
Làm gì có, không hề.”
Hoàng Xán Xán nghi ngờ liếc nhìn, nhưng ánh mắt đã say hoàn toàn rồi."
Thật?”
Trần Trứ gật đầu khẳng định:
“Rượu đã dâng lên cuống họng, chỉ cần không khống chế kịp sẽ phun ngay lập tức.”
“Nếu không chịu được phải nôn ra chứ, như thế mới thoải mái được, còn không nôn được thì dùng tay móc một chút.”
Hoàng Xán Xán nhắc nhở."
Cám ơn.”
Trần Trứ lịch sự trả lời, sau đó gắp thức ăn lấp đầy bao tử. Từ thái độ của Vương Hữu Khánh, ông ta là loại người không dễ dàng chịu thua. Vừa rồi, mình phá hỏng kế hoạch của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ tìm cơ hội cho mình ăn thiệt thòi gấp bội. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Trần Trứ, Vương Hữu Khánh thấy Trần Trứ vội vàng ăn đệm bụng, thì sao có thể cho hắn thời gian nghỉ ngơi được? Thế là, ông ta dẫn đầu kêu gào mọi người tiếp tục tới mời rượu Lương Hạo Tuyền. Nhưng mục đích lần này của ông ta không phải giám đốc Lương, mà là người trẻ tuổi Trần Trứ khiến mình vừa thua trận. Lương Hạo Tuyền cũng nhận ra ý đồ của lão Vương, nhưng vừa nhận được thời gian hồi sức, nên dạ dày lão Lương cũng đỡ hơn một chút. Nên ông không định để Trần Trứ tiếp tục giúp mình uống thay, mà rót đầy cốc rượu tự mình đón nhận."
Cái gì?”
Vương Hữu Khánh nghĩ thầm, sao có chuyện tốt vậy được. Hai sinh viên Trung Đại các người hỗ trợ lẫn nhau, tưởng rằng đám xây dựng bọn tôi là người thô lỗ, trình độ thấp đúng không?"
Lão Lương ông muốn uống thay, cũng phải uống hai chén.”
Vương Hữu Khánh mạnh miệng nói."
Đánh rắm, ông nói cái quái gì đấy?”
Lương Hạo Tuyền nhịn không được mà nói tục một câu."
Trên bàn rượu không nói đúng sai, chỉ theo quy định.”
Vương Hữu Khánh dùng dáng vẻ của mấy tên làm bất động sản lên bàn rượu, sau đó đặt hết rượu lên bàn:
“Các người bàn bạc kỹ vào, ai lên uống?”
“Vương tổng, uống rượu thôi mà, làm gì giống như đánh trận, phải phân rõ sinh tử chứ?”
Dương Quang vội vàng đứng ra hoà giải."
Lão Dương, cậu đừng nói chuyện. Nếu hôm nay cậu không lái xe, cậu nghĩ mình trốn được sao?”
Vương Hữu Khánh đúng kiểu lợn chết không sợ nước sôi, lớn tiếng nói:
“Nếu hôm nay khiến lão Lương không vui, mai tôi đến phòng làm việc đền tội. Nhưng đám người các cậu, nhất định phải có một người gục ở đây mới thôi.”
Lương Hạo Tuyền đối mặt với loại người thẳng thắn mà vô lại này, chỉ bất đắc dĩ thở dài, chứ có thể làm gì được nữa. Ông dự định liều mình tiếp đón, thì Trần Trứ lại đi tới:
“Sư huynh, vẫn để tôi tiếp đi. Ngày mai vừa hay tôi không phải lên lớp, có thể ngủ đến trưa cũng được.”
Lương Hạo Tuyền nhìn vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Trần Trứ, thì trong lòng dâng lên cảm giác tín nhiệm. Ông vỗ vai Trần Trứ dặn dò:
“Uống không được thì dừng, không cần cố quá.”
“Lão Lương, ông yên tâm.”
Vương Hữu Khánh vỗ ngực nói:
“Chỉ cần tiểu Trần nôn, chúng tôi sẽ dừng, quyết không ép thêm nữa.”
“Con mẹ nó, ông còn không ép cái đếch gì?”
Lương Hạo Tuyền và Dương Quang đều nghĩ thầm. Có điều, Trần Trứ đâu phải thằng ngu, đối phương nhiều người như vậy, ai nấy đều sẵn sàng chờ đón địch, kể cả tửu lượng của mình thế nào cùng gục thôi. Cho nên, hắn dự định ‘bắt giặc phải bắt vua trước’, đầu tiên phải hạ gục Vương Hữu Khánh trước, còn đám xung quanh đều không dám đùa giỡn quá đà."
Vương tổng.”
Trần Trứ lên tiếng nói:
“Uống rượu thì thoải mái thôi, tôi cũng là người yêu rượu, nhưng cách chơi của mọi người hình như không công bằng lắm thì phải. Chúng ta có nên thay một cách khác không?”
Vương Hữu Khánh định không đồng ý, nhưng Lương Hạo Tuyền bên cạnh cười khích tướng:
“Lão Vương lăn lộn bên ngoài xã hội, toàn dựa vào quy tắc lấy nhiều bắt nạt ít. Trần Trứ, cậu bảo lão ta chơi công bằng, tôi nghĩ lão ta không dám nhận đâu.”
“Thật sao?”
Trần Trứ tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Em còn tường Vương tổng là người quang minh lỗi lạc, nam tử hán đại trượng phu chứ? Vậy được rồi, mọi người đến đây đi.”
Vương Hữu Khánh biết rõ đây là mấy câu khích tướng, nhưng mấy lời này quả thực rất có tác dụng trên bàn nhậu, nên ông ta vỗ bàn trừng mắt nhìn Trần Trứ:
“Cách chơi mới thế nào?”
“Chúng ta một đối một.”
Trần Trứ chỉ vào bình đựng rượu trắng nói:
“Không cần đổ ra cốc, cứ cầm cả bình tu, ai không chịu được thì nói một tiếng, nhận thua với bên còn lại là được.”
“Tốt, cách này hay.”
Lương Hạo Tuyền lập tức hưởng ứng, đồng thời âm thầm khen khả năng ứng biến của Trần Trứ khi gặp vấn đề. Làm như vậy, hắn sẽ tránh được tình huống một chọi nhiều, khả năng thắng sẽ cao hơn."
Cũng không biết Vương tổng có dám chơi hay không?”
Trần Trứ vẫn dùng lại chiêu khích tướng cũ."
Tiểu Trần, sao cậu nói chuyện với Vương tổng thế chứ.”
Dương Quang cũng thuộc dạng khôn khéo có thừa:
“Tuổi Vương tổng có khi gấp đôi tuổi cậu, chẳng lẽ còn bắt nạt cậu sao?”
Cuối cùng Hoàng Xán Xán cũng tìm được cơ hội báo thù. Mặc dù bây giờ cô đứng còn không vững, nhưng lại hào hứng hô tô gọi nhỏ:
“Anh Vương, anh tuyệt đối đừng thua, khiến em gái thất vọng đấy.”
Nhiều người ép như vậy, đừng nói là Vương Hữu Khánh, đến ngay cả mấy người bên cạnh ông ta cũng không còn ý định lấy nhiều bắt nạt ít nữa. Ngay lập tức, Vương Hữu Khánh gọi phục vụ rót đầy mấy bình rượu. Nói chung bản thân ông biết rõ tửu lượng của mình, nếu nhâm nhi thì hai cân rưỡi rượu trắng chẳng là gì, nhưng nếu uống liên tục một hơi, thì chỉ khoảng 1 cân là cùng. Nếu thêm sẽ lập tức bị hạ gục. Vì vậy có thể tính, 1 bình đựng rượu khoảng 3 lạng, nên 4 bình trước mặt chính là 1 cân 2 rượu. Vương Hữu Khánh tính toán, mặc dù chỉ cần mình uống đến bình thứ 4, chắc chắn rượu từ dạ dày sẽ trào ra. Nhưng kể cả bản thân uống đến bất tỉnh nhân sự, cũng phải cứng rắn không chịu nhận thua.
Trần Trứ nhìn thấy Vương Hữu Khánh đặt 4 bình rượu trước mặt, thì cũng đoán ra được đây là giới hạn của vị đai gia bất động sản này. Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Trứ đã âm thầm cười rồi, sau đó thoải mái bày đúng số lượng bình rượu ở trước mặt mình. Vốn dĩ, Vương Hữu Khánh rất có lòng tin. Bởi ông nghĩ, Trần Trứ còn trẻ tuổi như vậy, trước đó lại uống nhiều rồi, nên bây giờ uống khoảng 8 lạng hay nửa cân là gục thôi. Nhưng một cái nhếch miệng của Trần Trứ, khiến Vương Hữu Khánh bớt đi rất nhiều lòng tự tin. Ông ta biết, có rất nhiều có gien uống rượu rất tốt, giống như khả năng giải toán vậy, đúng kiểu nghìn chén không say, trời sinh uống rượu như uống nước. Nhưng Vương Hữu Khánh không tin mình đen như vậy, mới vừa gặp đã đụng phải loại đối thủ này."
Cậu còn trẻ, anh Vương không bắt nạt cậu, bình thứ nhất để anh mày uống trước.”
Vương Hữu Khánh cầm lấy bình rượu, uống một hơi, ực ực ực. Sau khi ông ta nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, cũng chẳng thèm lau miệng, mà úp ngược bình đựng rượu xuống, chứng minh mình không để long đen."
Hay lắm anh Vương.”
Mấy ông bạn bên cạnh hô hào reo hò. Nhưng về phía Vương Hữu Khánh, ông cảm thấy khá ngạc nhiên. Bởi bản thân ông là dân công trình, mấy tình huống này đã va vấp quá nhiều, nên trình độ bây giờ đúng kiểu mưa dầm thấm lâu. Có điều, Trần Trứ nhìn thấy Vương Hữu Khánh uống một hơi cạn bình rượu, mà ánh mắt quá bình tĩnh, sau đó cầm bình rượu lên uống sạch. Rồi hắn cũng bắt trước úp bình rượu xuống. Có điều, cách uống rượu của Trần Trứ quá nhẹ nhàng, nếu không phải rượu được múc ra từ một chum, thì mọi người còn tưởng rằng hắn đang uống nước trắng cơ đấy. Vương Hữu Khánh không nói gì, cầm bình thứ hai lên uống cạn. Mặc dù bình này ông uống hết sạch, nhưng trong quá trình uống có hơi dừng lại một chút, và sau khi uống xong khẽ ợ một tiếng. Điều này chứng tỏ điều gì? Dạ dạy của ông đã đi tới giới hạn.
Trần Trứ cầm lấy bình rượu thứ hai, nâng lên nhìn một chút. Cũng không biết làm sao, trong lòng Lương Hạo Tuyền, Dương Quang và Hoàng Xán Xán đều cảm thấy lo lắng. Uống rượu đến mức độ lo lắng như xem World Cup, đúng là vô cùng kích thích. Cũng may, Trần Trứ không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn cũng cầm lên bình thứ hai uống sạch. Nhưng quá trình uống bình này nhẹ nhàng hơn Vương Hữu Khánh nhiều lắm, chỉ là trên người bốc ra mùi rượu có hơi nồng rồi. Lại thêm một bình rượu nữa, Vương Hữu Khánh cầm lên mà do dự một lúc, sau đó vẫn nâng lên, hít một hơi thật sâu, sau đó giống như liều chết đánh bom cảm tử vậy.
Có điều, mọi người đều nhận ra, quá trình uống bình thứ ba của Vương Hữu Khánh cực kỳ gian nan. Uống bình rượu mà dừng đến ba lần, bởi vì nếu không dừng lại hít thở, thì lập tức nôn ngay tại chỗ. Mắt ông cũng dần hiện lên tia máu, thật khó khăn lắm mới uống hết ngụm cuối cùng. Bản thân bây giờ chẳng còn sức lực để khiêu khích nữa, cũng chẳng có thái độ thể hiện gì. Cả người đứng thẳng ở đó, cố gắng ép lại quá trình trào ngược bên trong dạ dày. Lúc này, Trần Trứ cũng cầm lên bình rượu thứ ba. Khiến Hoàng Xán Xán ở bên kia không nhịn được nắm chặt nắm đấm. Rõ ràng, Vương Hữu Khánh đã đến giới hạn cuối cùng, chỉ cần Trần Trứ làm được giống như hai lần trước, thì chắc chắn lấy được phần thắng.
Thái độ Trần Trứ nhẹ nhàng như thế, chắc không thành vấn đề chứ? Thời điểm Trần Trứ uống bình thứ ba, cả phòng ăn lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn số lượng rượu trong bình đang dần giảm bớt đi. Vương Hữu Khánh không dám nói lời nào, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Bởi ông ta biết tình huống hiện tại của mình thế nào, chỉ cần uống thêm một ngụm rượu nữa thôi, là ông sẽ lập tức nôn ngay, đồng thời chịu xấu mặt trước đám bạn bè. Thế nhưng, Trần Trứ đối diện vẫn quá nhẹ nhàng, mặt không đỏ, tai không đỏ, khiến người khác không thể nào biết được tửu lượng của hắn ra sao."
Không ngờ chịu thiệt ở chỗ này.”
Vương Hữu Khánh thở dài một hơi. Ông đã chuẩn bị cầm lấy bình rượu thứ 4 lên để uống, bởi vì ông tuyệt đối không nhận thua. Thế nhưng, chuyện vượt ra khỏi suy nghĩ của mọi người. Lúc Trần Trứ uống đến mức rượu trong bình chỉ còn khoảng nửa đốt ngón tay. Thì hắn đột nhiên dừng lại. Trần Trứ nhìn ra được nét lo lắng trên mặt Vương Hữu Khánh, nên hắn đặt bình rượu còn một chút xuống bàn, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Tôi không uống được nữa, tôi nhận thua.”
Dương Quang thấy Trần Trứ dũng cảm đứng ra, thì đã xem hắn như người nhà, nên tất nhiên không muốn hắn chịu thiệt rồi.
“Không có cái gì vì sao ở đây hết.”
Vương Hữu Khánh không thèm nói lý:
“Nghề của chúng tôi có quy định là vậy, mới rượu thì tùy, uống bao nhiêu cũng được. Nhưng nếu có người giúp đỡ uống hộ, thì phải uống gấp đôi.”
“Lão Vương.”
Lương Hạo Tuyền giận tím mặt:
“Trần Trứ mới học năm nhất, còn không ra ngoài xã hôi. Ông làm thế mà được à?”
Có điều, chiêu này không dùng với đám người Vương Hữu Khánh được. Trong ngành nghề của bọn họ, lúc xã giao có thể trầm mặt xuống, cãi nhau, đánh nhau, thậm chí mâu thuẫn sứt đầu mẻ trán còn được.
Đương nhiên, xét một cách trực tiếp, thì với địa vị thân phận của Lương Hạo Tuyền bên ngoài xã hội, chẳng hề có chút ảnh hưởng, hay mức độ quyết định đến công việc của Vương Hữu Khánh, nên ông ta chẳng ngán. Cho nên, Vương Hữu Khánh thản nhiên nhìn về phía Trần Trứ nói:
“Có uống không? Nếu không uống thì về chỗ mình ngồi, mấy cậu bé thì nên ở nhà, đừng bắt trước người lớn bước vào vũng nước đục.”
Mặc kệ gặp phải người khó chơi, nhưng nếu Trần Trứ đã đứng ra, thì sao sợ loại người này. Mặc dù bây giờ hắn nhận thua cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn, kể cả Lương Hạo Tuyền cũng không thấy có gì khó chịu, suất quảng cáo kia cũng thoải mái lấy được. Nhưng từ đó về sau, mối quan hệ của hai người không còn không gian tiến tới nữa. Trần Trứ nghĩ thầm, sau đó thản nhiên nói:
“Nếu Vương tổng đã đưa ra yêu cầu, vậy khách cứ theo chủ mà làm.”
Hắn nói xong, lập tức đổ cốc rượu đầy đang cầm trong tay xuống bụng. Uống như đổ, giống như múc một chậu nước đổ đi, thoải mái nhẹ nhõm. Một cốc rượu trắng chỉ mấy giọt rượu, đối với tửu lượng như Trần Trứ chẳng khác gì món quà. Hắn uống xong chén thứ nhất, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trần Trứ đã rót đầy chén thứ hai, rồi hướng Quý tổng nói:
“Tôi cạn trước.”
Lúc này, Lương Hạo Tuyền với Dương Quang mới phản ứng kịp. Bề ngoài là sinh viên năm nhất bình tĩnh, lễ độ, nhưng bên trong là cao thủ uống rượu. Nhìn cái cách mà Trần Trứ uống rượu đúng là đã. Uống xong hai chén rượu mà môi còn chẳng thèm ướt, trông có khác gì xúc miệng không?"
Mẹ nó, nhìn lầm rồi.”
Vương Hữu Khánh âm thầm mắng một câu. Thằng nhóc da trắng thịt mềm này không ngờ thuộc dạng số má, chẳng trách dám đứng ra uống thay. Đến ngay cả vị được gọi là Quý tổng cũng ngây người ra. Nhưng khi phát hiện ra bản thân không cách nào trốn tránh chỉ đành ngửa đầu ra uống hết cả cốc, rồi quay người trở lại chỗ ngồi. Có điều, Trần Trứ gọi ông ta lại, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa tới."
Quý tổng, đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài rỗi thì đến văn phòng tôi ngồi uống trà, nói chuyện trời đất.”
“Hả?”
Quý tổng nghĩ thầm, mình là một ông chủ bán đồ vật liệu xây dựng, có liên quan gì đến trang web của các cậu đâu, đến đó làm gì? Nhưng hành động của Trần Trứ vô cùng lịch sự, nên Quý tổng cũng lấy ra một tấm danh thiếp, hờ hững nói:
“Được, vậy khi nào Trần tổng mua một căn hộ, cần đồ trang trí nhớ đến cửa hàng của tôi, chắc chắn sẽ có ưu đãi.”
“Nhờ lời tốt lành của Quý tổng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Mặc kệ trong lời nói của người ta toàn là giọng trào phúng, thì Trần Trứ cũng không hề tức giận hay nóng nảy, giọng nói bình tĩnh, trả lời cũng cực kỳ khôn khéo. Nhưng đám người làm công trình này toàn người tâm địa đen tối, hơn nữa Vương Hữu Khánh đã dự định đêm nay chuốc say Lương Hạo Tuyền rồi, tất nhiên không thể vì Trần Trứ nhảy ra mà làm hỏng kế hoạch được. Ông ta lập tức nhìn tất cả mọi người nói lớn:
“Chẳng phải bình thường các cậu luôn mồm nói tôn trọng giám đốc Lương sao? Bây giờ có cơ hội, mà sao mỗi người không đi tới kính ngài ấy một ly?”
Vương Hữu Khánh là quản lý của Vạn Đạt tại chi nhánh Quảng Đông, có thể nói ông đang cầm giữ rất nhiều tài nguyên của đám người trong này, cho nên chỉ cần ông ta ra tín hiệu, thì năm sáu người lập tức đứng dậy qua mời rượu. Lương Hạo Tuyền vừa mới nghỉ được một chút, thì lập tức cảm thấy bối rối. Ông vừa đẩy gọng kính lên, đồng thời vô thức liếc nhìn Trần Trứ. Trần Trứ cũng ngầm hiểu, nên tự mình rót đầy ly rượu, rồi khách sáo nói:
“Tâm ý của mọi người, sư huynh tôi hiểu, nhưng ngày mai ngài ấy còn có cuộc họp quan trọng, nên xin phép mọi người cho tôi nhận thay huynh ấy.”
“Cậu nghĩ kỹ chưa? Quy định không thể thay đổi được.”
Vương Hữu Khánh quyết định xử lý thằng nhóc đứng ra cản đường này, cùng lắm là vứt cậu ta vào khách sạn năm sao là được chứ gì. Trần Trứ mỉm cười:
“Không thành vấn đề.”
Sau đó, Trần Trứ dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, đón nhận đội hình xa luân chiến của 6 người đàn ôn trung niên. Nhưng thực tế là 12 người, bởi vì bọn họ uống một chén, còn Trần Trứ uống hai chén. Một cốc rượu trắng khoảng 3 hoa, 12 ly rượu trắng khoảng 3 lạng 6, cũng gần nửa cân rượu trắng rồi. Nhưng sau khi uống liền tù tì, mà mắt Trần Trứ vẫn trong veo, khuôn mặt tỉnh táo, đứng trên đất vẫn vững vàng vô cùng, thì mọi người đã hiểu ra, với tửu lượng của thằng nhóc này, số lượng vừa rồi chưa thấm vào đâu. Còn Lương Hạo Tuyền vừa ngạc nhiên vừa có chút biết ơn.
Ngạc nhiên chính là dưới vỏ bọc một sinh viên yếu đuối, đứa sư đệ này của mình còn có bản lĩnh như vậy. Biết ơn là vì, nếu không có Trần Trứ giúp đỡ, thì bây giờ mình đã say quắc cần câu rồi. Qua một vòng rượu, Trần Trứ ‘chiến thắng’ trở lại chỗ ngồi của mình. Trên bàn rượu, mọi người đã nhìn hắn bằng con mắt khác. Ngay cả ánh mắt chị gái ngực bự cũng trở nên lấp lánh, bởi vì có Trần Trứ hút toàn bộ ánh mắt, nếu không đám người kia đã tìm mình chơi đùa rồi."
Không ngờ tửu lượng của cậu tốt như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Hoàng Xán Xán chủ động bắt chuyện với Trần Trứ."
Làm gì có, không hề.”
Hoàng Xán Xán nghi ngờ liếc nhìn, nhưng ánh mắt đã say hoàn toàn rồi."
Thật?”
Trần Trứ gật đầu khẳng định:
“Rượu đã dâng lên cuống họng, chỉ cần không khống chế kịp sẽ phun ngay lập tức.”
“Nếu không chịu được phải nôn ra chứ, như thế mới thoải mái được, còn không nôn được thì dùng tay móc một chút.”
Hoàng Xán Xán nhắc nhở."
Cám ơn.”
Trần Trứ lịch sự trả lời, sau đó gắp thức ăn lấp đầy bao tử. Từ thái độ của Vương Hữu Khánh, ông ta là loại người không dễ dàng chịu thua. Vừa rồi, mình phá hỏng kế hoạch của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ tìm cơ hội cho mình ăn thiệt thòi gấp bội. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Trần Trứ, Vương Hữu Khánh thấy Trần Trứ vội vàng ăn đệm bụng, thì sao có thể cho hắn thời gian nghỉ ngơi được? Thế là, ông ta dẫn đầu kêu gào mọi người tiếp tục tới mời rượu Lương Hạo Tuyền. Nhưng mục đích lần này của ông ta không phải giám đốc Lương, mà là người trẻ tuổi Trần Trứ khiến mình vừa thua trận. Lương Hạo Tuyền cũng nhận ra ý đồ của lão Vương, nhưng vừa nhận được thời gian hồi sức, nên dạ dày lão Lương cũng đỡ hơn một chút. Nên ông không định để Trần Trứ tiếp tục giúp mình uống thay, mà rót đầy cốc rượu tự mình đón nhận."
Cái gì?”
Vương Hữu Khánh nghĩ thầm, sao có chuyện tốt vậy được. Hai sinh viên Trung Đại các người hỗ trợ lẫn nhau, tưởng rằng đám xây dựng bọn tôi là người thô lỗ, trình độ thấp đúng không?"
Lão Lương ông muốn uống thay, cũng phải uống hai chén.”
Vương Hữu Khánh mạnh miệng nói."
Đánh rắm, ông nói cái quái gì đấy?”
Lương Hạo Tuyền nhịn không được mà nói tục một câu."
Trên bàn rượu không nói đúng sai, chỉ theo quy định.”
Vương Hữu Khánh dùng dáng vẻ của mấy tên làm bất động sản lên bàn rượu, sau đó đặt hết rượu lên bàn:
“Các người bàn bạc kỹ vào, ai lên uống?”
“Vương tổng, uống rượu thôi mà, làm gì giống như đánh trận, phải phân rõ sinh tử chứ?”
Dương Quang vội vàng đứng ra hoà giải."
Lão Dương, cậu đừng nói chuyện. Nếu hôm nay cậu không lái xe, cậu nghĩ mình trốn được sao?”
Vương Hữu Khánh đúng kiểu lợn chết không sợ nước sôi, lớn tiếng nói:
“Nếu hôm nay khiến lão Lương không vui, mai tôi đến phòng làm việc đền tội. Nhưng đám người các cậu, nhất định phải có một người gục ở đây mới thôi.”
Lương Hạo Tuyền đối mặt với loại người thẳng thắn mà vô lại này, chỉ bất đắc dĩ thở dài, chứ có thể làm gì được nữa. Ông dự định liều mình tiếp đón, thì Trần Trứ lại đi tới:
“Sư huynh, vẫn để tôi tiếp đi. Ngày mai vừa hay tôi không phải lên lớp, có thể ngủ đến trưa cũng được.”
Lương Hạo Tuyền nhìn vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Trần Trứ, thì trong lòng dâng lên cảm giác tín nhiệm. Ông vỗ vai Trần Trứ dặn dò:
“Uống không được thì dừng, không cần cố quá.”
“Lão Lương, ông yên tâm.”
Vương Hữu Khánh vỗ ngực nói:
“Chỉ cần tiểu Trần nôn, chúng tôi sẽ dừng, quyết không ép thêm nữa.”
“Con mẹ nó, ông còn không ép cái đếch gì?”
Lương Hạo Tuyền và Dương Quang đều nghĩ thầm. Có điều, Trần Trứ đâu phải thằng ngu, đối phương nhiều người như vậy, ai nấy đều sẵn sàng chờ đón địch, kể cả tửu lượng của mình thế nào cùng gục thôi. Cho nên, hắn dự định ‘bắt giặc phải bắt vua trước’, đầu tiên phải hạ gục Vương Hữu Khánh trước, còn đám xung quanh đều không dám đùa giỡn quá đà."
Vương tổng.”
Trần Trứ lên tiếng nói:
“Uống rượu thì thoải mái thôi, tôi cũng là người yêu rượu, nhưng cách chơi của mọi người hình như không công bằng lắm thì phải. Chúng ta có nên thay một cách khác không?”
Vương Hữu Khánh định không đồng ý, nhưng Lương Hạo Tuyền bên cạnh cười khích tướng:
“Lão Vương lăn lộn bên ngoài xã hội, toàn dựa vào quy tắc lấy nhiều bắt nạt ít. Trần Trứ, cậu bảo lão ta chơi công bằng, tôi nghĩ lão ta không dám nhận đâu.”
“Thật sao?”
Trần Trứ tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Em còn tường Vương tổng là người quang minh lỗi lạc, nam tử hán đại trượng phu chứ? Vậy được rồi, mọi người đến đây đi.”
Vương Hữu Khánh biết rõ đây là mấy câu khích tướng, nhưng mấy lời này quả thực rất có tác dụng trên bàn nhậu, nên ông ta vỗ bàn trừng mắt nhìn Trần Trứ:
“Cách chơi mới thế nào?”
“Chúng ta một đối một.”
Trần Trứ chỉ vào bình đựng rượu trắng nói:
“Không cần đổ ra cốc, cứ cầm cả bình tu, ai không chịu được thì nói một tiếng, nhận thua với bên còn lại là được.”
“Tốt, cách này hay.”
Lương Hạo Tuyền lập tức hưởng ứng, đồng thời âm thầm khen khả năng ứng biến của Trần Trứ khi gặp vấn đề. Làm như vậy, hắn sẽ tránh được tình huống một chọi nhiều, khả năng thắng sẽ cao hơn."
Cũng không biết Vương tổng có dám chơi hay không?”
Trần Trứ vẫn dùng lại chiêu khích tướng cũ."
Tiểu Trần, sao cậu nói chuyện với Vương tổng thế chứ.”
Dương Quang cũng thuộc dạng khôn khéo có thừa:
“Tuổi Vương tổng có khi gấp đôi tuổi cậu, chẳng lẽ còn bắt nạt cậu sao?”
Cuối cùng Hoàng Xán Xán cũng tìm được cơ hội báo thù. Mặc dù bây giờ cô đứng còn không vững, nhưng lại hào hứng hô tô gọi nhỏ:
“Anh Vương, anh tuyệt đối đừng thua, khiến em gái thất vọng đấy.”
Nhiều người ép như vậy, đừng nói là Vương Hữu Khánh, đến ngay cả mấy người bên cạnh ông ta cũng không còn ý định lấy nhiều bắt nạt ít nữa. Ngay lập tức, Vương Hữu Khánh gọi phục vụ rót đầy mấy bình rượu. Nói chung bản thân ông biết rõ tửu lượng của mình, nếu nhâm nhi thì hai cân rưỡi rượu trắng chẳng là gì, nhưng nếu uống liên tục một hơi, thì chỉ khoảng 1 cân là cùng. Nếu thêm sẽ lập tức bị hạ gục. Vì vậy có thể tính, 1 bình đựng rượu khoảng 3 lạng, nên 4 bình trước mặt chính là 1 cân 2 rượu. Vương Hữu Khánh tính toán, mặc dù chỉ cần mình uống đến bình thứ 4, chắc chắn rượu từ dạ dày sẽ trào ra. Nhưng kể cả bản thân uống đến bất tỉnh nhân sự, cũng phải cứng rắn không chịu nhận thua.
Trần Trứ nhìn thấy Vương Hữu Khánh đặt 4 bình rượu trước mặt, thì cũng đoán ra được đây là giới hạn của vị đai gia bất động sản này. Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Trứ đã âm thầm cười rồi, sau đó thoải mái bày đúng số lượng bình rượu ở trước mặt mình. Vốn dĩ, Vương Hữu Khánh rất có lòng tin. Bởi ông nghĩ, Trần Trứ còn trẻ tuổi như vậy, trước đó lại uống nhiều rồi, nên bây giờ uống khoảng 8 lạng hay nửa cân là gục thôi. Nhưng một cái nhếch miệng của Trần Trứ, khiến Vương Hữu Khánh bớt đi rất nhiều lòng tự tin. Ông ta biết, có rất nhiều có gien uống rượu rất tốt, giống như khả năng giải toán vậy, đúng kiểu nghìn chén không say, trời sinh uống rượu như uống nước. Nhưng Vương Hữu Khánh không tin mình đen như vậy, mới vừa gặp đã đụng phải loại đối thủ này."
Cậu còn trẻ, anh Vương không bắt nạt cậu, bình thứ nhất để anh mày uống trước.”
Vương Hữu Khánh cầm lấy bình rượu, uống một hơi, ực ực ực. Sau khi ông ta nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, cũng chẳng thèm lau miệng, mà úp ngược bình đựng rượu xuống, chứng minh mình không để long đen."
Hay lắm anh Vương.”
Mấy ông bạn bên cạnh hô hào reo hò. Nhưng về phía Vương Hữu Khánh, ông cảm thấy khá ngạc nhiên. Bởi bản thân ông là dân công trình, mấy tình huống này đã va vấp quá nhiều, nên trình độ bây giờ đúng kiểu mưa dầm thấm lâu. Có điều, Trần Trứ nhìn thấy Vương Hữu Khánh uống một hơi cạn bình rượu, mà ánh mắt quá bình tĩnh, sau đó cầm bình rượu lên uống sạch. Rồi hắn cũng bắt trước úp bình rượu xuống. Có điều, cách uống rượu của Trần Trứ quá nhẹ nhàng, nếu không phải rượu được múc ra từ một chum, thì mọi người còn tưởng rằng hắn đang uống nước trắng cơ đấy. Vương Hữu Khánh không nói gì, cầm bình thứ hai lên uống cạn. Mặc dù bình này ông uống hết sạch, nhưng trong quá trình uống có hơi dừng lại một chút, và sau khi uống xong khẽ ợ một tiếng. Điều này chứng tỏ điều gì? Dạ dạy của ông đã đi tới giới hạn.
Trần Trứ cầm lấy bình rượu thứ hai, nâng lên nhìn một chút. Cũng không biết làm sao, trong lòng Lương Hạo Tuyền, Dương Quang và Hoàng Xán Xán đều cảm thấy lo lắng. Uống rượu đến mức độ lo lắng như xem World Cup, đúng là vô cùng kích thích. Cũng may, Trần Trứ không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn cũng cầm lên bình thứ hai uống sạch. Nhưng quá trình uống bình này nhẹ nhàng hơn Vương Hữu Khánh nhiều lắm, chỉ là trên người bốc ra mùi rượu có hơi nồng rồi. Lại thêm một bình rượu nữa, Vương Hữu Khánh cầm lên mà do dự một lúc, sau đó vẫn nâng lên, hít một hơi thật sâu, sau đó giống như liều chết đánh bom cảm tử vậy.
Có điều, mọi người đều nhận ra, quá trình uống bình thứ ba của Vương Hữu Khánh cực kỳ gian nan. Uống bình rượu mà dừng đến ba lần, bởi vì nếu không dừng lại hít thở, thì lập tức nôn ngay tại chỗ. Mắt ông cũng dần hiện lên tia máu, thật khó khăn lắm mới uống hết ngụm cuối cùng. Bản thân bây giờ chẳng còn sức lực để khiêu khích nữa, cũng chẳng có thái độ thể hiện gì. Cả người đứng thẳng ở đó, cố gắng ép lại quá trình trào ngược bên trong dạ dày. Lúc này, Trần Trứ cũng cầm lên bình rượu thứ ba. Khiến Hoàng Xán Xán ở bên kia không nhịn được nắm chặt nắm đấm. Rõ ràng, Vương Hữu Khánh đã đến giới hạn cuối cùng, chỉ cần Trần Trứ làm được giống như hai lần trước, thì chắc chắn lấy được phần thắng.
Thái độ Trần Trứ nhẹ nhàng như thế, chắc không thành vấn đề chứ? Thời điểm Trần Trứ uống bình thứ ba, cả phòng ăn lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn số lượng rượu trong bình đang dần giảm bớt đi. Vương Hữu Khánh không dám nói lời nào, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Bởi ông ta biết tình huống hiện tại của mình thế nào, chỉ cần uống thêm một ngụm rượu nữa thôi, là ông sẽ lập tức nôn ngay, đồng thời chịu xấu mặt trước đám bạn bè. Thế nhưng, Trần Trứ đối diện vẫn quá nhẹ nhàng, mặt không đỏ, tai không đỏ, khiến người khác không thể nào biết được tửu lượng của hắn ra sao."
Không ngờ chịu thiệt ở chỗ này.”
Vương Hữu Khánh thở dài một hơi. Ông đã chuẩn bị cầm lấy bình rượu thứ 4 lên để uống, bởi vì ông tuyệt đối không nhận thua. Thế nhưng, chuyện vượt ra khỏi suy nghĩ của mọi người. Lúc Trần Trứ uống đến mức rượu trong bình chỉ còn khoảng nửa đốt ngón tay. Thì hắn đột nhiên dừng lại. Trần Trứ nhìn ra được nét lo lắng trên mặt Vương Hữu Khánh, nên hắn đặt bình rượu còn một chút xuống bàn, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Tôi không uống được nữa, tôi nhận thua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận