Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 70: Từ 0% đến ích phần trăm

Cảm giác bây giờ của Trần Trứ miêu tả một cách đơn giản là thế này, sau khi hắn vừa ngủ dậy, bỗng nhiên phát hiện trong điện thoại có hai cuộc điện thoại của lãnh đạo tỉnh mà mình không nghe.
Mặc dù hắn biết hai vị lãnh đạo đó tìm mình, nhưng chưa hẳn biết họ tìm mình vì vấn đề gì, khiến ngay lập tức cảm giác bối rối hoàn toàn xâm chiếm não bộ, để hắn vội vàng gọi điện thoại lại cho hai vị lãnh đạo đó.
Hắn mở nhóm ‘C O S’ ra, mấy đứa bạn bên trong chỉ đang trò chuyện về hoàn cảnh trường của mình, thỉnh thoảng còn nói xấu về ký túc xá và đồ ăn trong căng tin.
Còn trong nhóm ‘Sweet’, chủ yếu là Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm nói chuyện với nhau. Hai người này đều học ở Hoa Công, một đứa học học viện Bưu Chính Viễn Thông, còn một người học học viện Sinh Học và Công Nghệ.
Hai học viện đều nằm trong một khu vực, kèm với đó đây là trò chuyện trên QQ, không xấu hổ giống như trò chuyện trực tiếp, dù sao nói sai câu nào có thể thu hồi câu đó.
Nhưng, nói chuyện kiểu từ nhóm này qua nhóm khác đồng cấp nhau, rất dễ khiến nhắn tin nhầm. Trần Trứ kiểm tra tin nhắn, không ngờ thằng nhóc Hoàng Bách Hàm này giỏi thật, nhắn đồng thời hai nhóm mà chưa hề có tin nhắn nào nhắn nhầm.
Giống như kiểu:
Đại Hoàng nhắn tin trong nhóm COS: Tống Thì Vi, cậu và Trần Trứ cùng nhau ăn trưa sao?
Trần Trứ đoán, nếu tin nhắn này được gửi, trong nhóm lập tức dừng nhắn tin ít nhất 10 phút, ngay cả đến một đứa hay lải nhải như Vương Trường Hoa cũng không dám gửi một tin nhắn nào.
“Vậy rời khỏi nhóm Sweet là giải quyết được rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm, bởi thật sự hai người chẳng có quan hệ gì.
Có điều, hôm nay hắn mới vào nhóm, nếu thoát ra chắc chắn Tống Thì Vi hoặc Mưu Giai Văn sẽ nghĩ mình có ý kiến gì với một trong hai cô. Cho nên, Trần Trứ dự định chờ thêm hai ngày nữa, chờ tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ say sẽ âm thầm rời khỏi nhóm chat.
Trước kia, nếu bản thân hắn tham gia nhóm Wechat nào, giống như tham gia một cuộc họp chẳng hạn, thì sau khi cuộc họp kết thúc, bình thường ăn sẽ chờ đến đêm khuya mới thoát ra khỏi nhóm.
Trần Trứ quyết định như vậy, sau đó nhấn vào avatar QQ của Mưu Giai Văn, định giải thích với bà cô này một chút.
Trầm Trứ: Cậu có đây không, mình nói với cậu một chuyện.
Văn Văn: Đây, vừa rồi cậu đi đâu đấy?
Trầm Trứ: Mình ngủ quên mất. À…Nếu mình nói, thật ra quan hệ giữa mình vào Tống Thì Vi không giống như mọi người nghĩ, thật ra hai đứa mình chẳng có quan hệ gì, thì cậu sẽ nghĩ thế nào?
Văn Văn: Cậu tưởng mình là gà đúng không?
Trầm Trứ: ?
Văn Văn: Sao vậy? Cậu thấy một cô gái khác ở Trung Đại đẹp hơn Vi Vi đúng không? Trước đó mình rất kính nể cậu, bởi vì cậu có can đảm ra mặt cho Vi Vi, không những thế còn cố gắng phấn đấu nâng cao thành tích hóc tập, lại vì tình yêu mà điền nguyện vọng vào một học viện. Bây giờ các cậu đã trở thành giai thoại được khen ngợi ở Chấp Tin rồi, không ngờ vừa mới lên đại học đã định quất ngựa truy phong?
Trầm Trứ: …
Văn Văn: Nói thật đi, có phải cậu và Vi Vi cãi nhau rồi không? Mình có thể giúp hai cậu hòa giải. Hè này, mình đọc nhiều tiểu thuyết lắm, cảm giác trong chuyện tình yêu không có gì mình không biết cả…
Trầm Trứ: Không cần. Mưu Giai Văn, có phải trong đợt hè vừa rồi, cậu còn chơi một trò chơi hai chữ?
Văn Văn: Trò gì hai chữ? C S à?”
Trần Trứ có cảm giác không muốn trả lời tin nhắn nữa. Trước đó, không phải hắn chưa từng thử qua việc giải thích, nhưng rõ ràng không có người nào tin tưởng hắn cả.
Còn có Tống Thì Vi?
Cô vẫn ở trong nhóm ‘Sweet’, không thoát nhóm cũng không nói chuyện, thật sự không biết cô gái này nghĩ gì?
Thờ ơ bởi vì lời đồn này quá nhàm chán? Nên bản thân chẳng thèm giải thích?
Trần Trứ không biết Tống Thì Vi nghĩ gì, nhưng hắn vẫn quyết định hai ngày nữa, vào ban đêm sẽ âm thầm thoát nhóm.
Sau đó hắn nói vài câu với bạn cùng phòng, rồi nhìn người giàu nhất phòng là Đường Tuấn Tài đang ngồi làm power point trên lap top. Hắn nhìn thấy cánh tay đang lộ ra của thằng này chảy lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta nhìn thấy Trần Trứ đã tỉnh, bèn quay lại hỏi: “Trần Trứ, cậu có thể đổi chỗ cho mình được không?”
Trong căn phòng ký túc xá này, giường và bàn học của Trần Trứ được sắp xếp ở giữa.
Nơi này không bị ánh nắng mặt trời chiếu đến, khi mở cửa cũng không bị quấy rầy. Trên đầu là quạt trần, có thể nói là vị trí đắc địa trong toàn bộ căn phòng.
Chỗ của Đường Tuấn Tài nằm ở sát ban công, nên buổi chiều dù kéo hết cả rèm cửa vẫn bị ánh nắng xuyên qua vải lụa phả hơi nóng lên người.
Trần Trứ nghe được lời này, không ngờ ‘người muốn khởi nghiệp lại nói trực tiếp vậy sao?’. Hắn lập tức trả lời: “Không đổi, cậu sợ nóng, chứ mình không sợ à?”
Trần Trứ trả lời vô cùng dứt khoát, không chút dài dòng hay khách sáo gì. Căn bản không hề cho người hỏi chút thể diện nào, ngay cả cách trả lời cũng có phần lạnh lùng.
Đường Tuấn Tài ngạc nhiên chút, sau đó yên lặng quay người tiếp tục dùng máy tính.
Còn ba người còn lại trong lòng là Từ Mộc, Chử Nguyên Vĩ và Vu Dự cũng có chút ngạc nhiên.
Bởi vì, ấn tượng đầu tiên của bọn họ với Trần Trứ là người nhẹ nhàng, tốt tính, thường chủ động giúp đỡ mọi người. Không ngờ, khi hắn nghiêm túc lại khiến người khác giật mình như vậy.
Trong phòng ký túc, vì câu trả lời của Trần Trứ, mà không khí có phần trì trệ rất nhiều.
Trần Trứ không quan tâm vấn đề này, mà thản nhiên đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Trần Trứ khác Viên Viên, cũng không phải sinh viên mới chập chững vào trường, bởi vì da mặt có chút mỏng mà không dám từ chối, hoặc lúng túng không biết trả lời thế nào.
Suy nghĩ của hắn đơn giản thôi, càng là yêu cầu không hợp lý, càng phải trả lời dứt khoát, không cần quan tâm lời từ chối của mình ảnh hưởng đến mối quan hệ của các bạn trong phòng.
Nếu hôm nay, Trần Trứ đổi chỗ cho Đường Tuấn Tài, có lẽ thời gian ngắn thằng này sẽ vô cùng cảm kích mình, nhưng nửa tháng trôi qua, cậu ta sẽ nhanh chóng quên đi nhân tình này.
Lúc đó, chỉ mình Trần Trứ phải chịu đựng cái nóng của mùa hè trong khó chịu.
Trong phòng ký túc xá ở đại học, 70% mâu thuẫn đều xuất phát từ việc ‘từ chối không dứt khoát’. Nên một số người cảm thấy mình giúp đỡ nhiều như vậy, kiểu giúp lấy hộ cơm về, trả lại đồ căn tin, hay cho mượn sửa rửa mặt…
Còn phía còn lại cảm thấy mấy việc này đâu phải mình ép cậu làm, với lại sau khi cậu làm xong mình còn ‘cảm ơn’ mà?
Khả năng có một vài đứa ngu xuẩn cho rằng lời cảm ơn nghĩa là trả lại nhân tình.
Trần Trứ rửa mặt xong, lập tức đi ra kéo rèm chỗ ban công ra, rồi mở cửa ban công, bước ra ngoài hoạt động một chút thân thể.
Do không có rèm cửa che lại, nên chỗ ngồi của Đường Tuấn Tài ngay cạnh ban công, lập tức bị ánh nắng bóng rát của mặt trời chiếu thẳng vào.
Cậu ta nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa ban công vừa được mở ra, rồi nhìn về bóng lưng thẳng tắp của Trần Trứ bên ngoài ban công. Miệng cậu ta nhích nhích hai lần, cuối cùng cũng chẳng dám nói câu gì, mà tiếp tục cắm mặt vào máy tính làm Powerpoint.
Nhưng ánh mặt trời mùa hè thực sự quá sáng, khiến màn hình máy tính không tài nào thích nghi được, nên cậu ta không tài nào nhìn thấy gì trên màn hình cả.
Đường Tuấn Tài nhịn không được lại ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự nhìn về phía Trần Trứ.
Tất nhiên, hành động này là Trần Trứ cố tình làm, để xem thằng nhóc Đường Tuấn Tài không biết trời cao đất rộng là gì phản ứng thế nào?
Có điều, Trần Trứ không phải kiểu người thích làm gì thì làm bên ngoài xã hội, mà xã hội hiện đại không phải giọng ai lớn hơn thì người đó đúng.
Hắn dựa vào bình tĩnh và im lặng, để thể hiện cho mọi người thấy rõ tính cách của mình.
Trong bầu không khí yên tĩnh, mấy ngươi Từ Mộc và Vu Dự nhìn lẫn nhau, mà không biết phải làm gì.
Cưới cùng, vẫn là Đường Tuấn Tài bước ra ngoài ban công, vừa giống như xin lỗi, vừa giống giải thích nói: “Vừa rồi, mình đang lên kế hoạch làm thêm, lại thêm bị ánh mặt trời chiếu vào khó chịu, nên cách nói chuyện không được tốt lắm. Mình xin lỗi.”
Lúc này, Trần Trứ mới quay người lại, thể hiện ra dáng vẻ nhẹ nhàng giống bình thường, nhưng hắn không hề trả lời lý do ‘bị ánh mặt trời chiếu vào’ khiến bản thân bực bội của Đường Tuấn Tái.
Thằng này có bị ngu không vậy? Bị ánh mặt trời chiếu vào thì muốn đổi chỗ cho người khác, thế sao mày không bảo đuổi học luôn đi?
“Kế hoạch làm thêm gì vậy?”
Trần Trứ mỉm cười hỏi, cũng tạo cho Đường Tuấn Tài bậc thang, nhưng không xoay người rời đi, mà vẫn đứng đó phơi nắng.
“Sáng hôm nay, mình đến khu lập nghiệp của trường, tìm tới trung tâm tiếng anh Nhã Tư kiếm về công việc làm thêm.”
Đường Tuấn Tài nói: “Đơn giản là đi khắp nơi phát tờ rơi, kéo các bạn học đến học tiếng anh cấp sáu của trung tâm Nhã Tư trước khi thi đầu vào.”
Trần Trứ đột nhiên nhớ nha, với trình độ tiếng anh của mình, thì con mẹ nó đúng là người duy nhất có trình độ tiếng anh cấp 4 ở Lĩnh Viện không chừng.
Nhưng ngoài mặt, Trần Trứ vẫn khen Đường Tuấn Tài: “Đúng là thương nhân Triều Sán. Bọn mình còn đang ăn ngủ với đọc sách, mà cậu đã âm thầm tìm được công việc làm thêm rồi.”
“Đâu có, tìm lung tung thôi.”
Đường Tuấn Tài khiêm tốn nói.
Dưới khả năng làm chủ câu chuyện, Trần Trứ khiến buổi trò chuyện của hai bỗng chốc thêm vui vẻ, khúc mắc mới tạo ra vừa rồi cũng từ từ biến mất.
Lúc trở lại phòng ký túc, Trần Trứ chủ động kéo rèm cửa lại, che kín không để ánh nắng chiếu thẳng vào chỗ Đường Tuấn Tài đang ngồi.
Không ngờ trên mặt Đường Tuấn Tài lộ ra nét ‘thở dài’ kết hợp với ‘thụ sủng nhược kinh’.
Đám bạn cùng phòng khác cũng nhìn về phía Trần Trứ, cũng hiểu ra một số thứ. Lúc này, Từ Mộc bỗng nhiên giơ tay nói: “Trần Trứ, có người trong nhóm tìm cậu.”
Trần Trứ mở điện thoại ra, nhấn vào nhóm chát ‘lớp kinh tế Lĩnh Viện 2007’, Khang Lương Tùng đang nhắn tin trong đó.
Khang Lương Tùng: Qua hai ngày báo danh, 35 bạn lớp chúng ta đã đến đông đủ. Chủ nhiệm lớp, giáo sư Hứa nói chúng ta, 7 giờ tối nay tập trung tại phòng 302 khu nhà dạy học. Mời mọi người đến tham gia đúng giờ.
Khang Lương Tùng: Hiện tại mình sẽ đến phòng 302 khu nhà dạy học trước. Trần Trứ, phiền cậu thông báo cho các bạn nam hoặc bạn cùng phòng chưa biết. Mình sợ có người không thấy thông báo này.
Trần Trứ mỉm cười, đây rõ ràng là hành động Khang Lương Tùng đoạt danh tiếng của Lưu Kỳ Minh. Không ngờ cạnh tranh đã đến mức phô bày ra ánh sáng thế cơ à?
Có điều, chuyện này chẳng liên quan tới mình. Hắn định trả lời ‘ừ’, đột nhiên nhớ ra mình chưa đổi lại tên trong nhóm này.
Thế là hắn đổi nickname thành tên thật.
Trần Trứ: Ừ.
Đây là tên của Trần Trứ, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt tất cả bạn học.
Trước mắt, biểu đồ tiến độ trong lớp kinh tế như sau:
Lưu Kỳ Minh: Cậu ta tiếp tục bận rộn một ngày, tăng từ 10% lên 12%.
Khang Lương Tùng: Cũng bận rộn cả ngày, nhưng trong nhóm của lớp phát huy vô cùng tích cực, nên từ 10 % tăng lên 13%.
Trần Trứ nói: ích %, ích là biến số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận