Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 229: Lại gặp chuyện ‘bắt cá hai tay’

Trước kia, mấy người bạn thân tụ tập lại với nhau, đơn giản là chém gió mấy chuyện vớ vẩn.
Nhưng lần gặp nhau cuối tuần này, Trần Trứ còn có cả ‘nhiệm vụ’. Một là trả lại tiền, hai là tặng quà theo sở thích của từng đứa.
Nhưng hắn lại không muốn cho Du Huyền biết mình đã vay tiền, cho nên đã nói qua với Hoàng Bách Hàm, Triệu Viên Viên và Vương Trường Hoa trước rồi.
Đơn giản là mình giúp bọn họ đầu tư cổ phiếu, kiếm được tiền thu về cả gốc lần lãi. Tiền lãi coi như dùng để mua ‘điện thoại, máy tính, hoặc xe đạp’ gì gì đấy.
Sáng thứ bảy, Trần Trứ vừa rời khỏi giường, bước ra khỏi phòng ký túc, thì thấy thời tiết hôm nay rất đẹp.
Tháng 12 ở Quảng Châu, thời tiết đã bắt đầu lạnh, nhưng còn chưa lạnh lắm. Mặt trời giống như được bọc bởi lớp vỏ cam, khiến ánh sáng nhẹ nhàng, chiếu lên người thì ấm áp. Thời điểm con người bước đi trên đường, lại có hơi lạnh phả vào mặt. Nên lạnh cùng nóng giao thoa vào nhau, tạo ra một không khí vô cùng thoải mái, khiến mọi người chỉ muốn hét lên sung sướng. Đầu tiên, Trần Trứ đến Thung Lũng Công Nghệ. Hắn thấy cả nhân viên làm fulltime và parttime đều đầy đủ trong văn phòng, mỗi người đều tập trung nhìn vào máy tính, nhằm trả lời tất cả câu hỏi của phụ huynh. “Thế này mới tốt chứ, chỉ có các người đủ cố gắng, thì tôi mới nhanh được lái Ferrari chứ.”
Trần Trứ suy nghĩ trong lòng. Tống Thì đột nhiên lên tiếng:
“Ông chủ, sao từ tối hôm qua, cố một số khách hàng yêu cầu tư vấn. Nhưng bọn họ chẳng hỏi vấn đề gì liên quan đến gia sư mà chỉ hỏi toàn là vấn đề thị trường cổ phiếu. Bọn họ còn nói…” Tống Thì muốn nói lại thôi. “Bọn họ nói, một đứa sinh viên miệng còn hôi sữa, vậy mà dám phát biểu về tình hình kinh tế quốc gia. Đúng không?”
Trần Trứ mỉm cười bổ sung câu còn thiếu. Tống Tình thấy Trần Trứ tự mình nói ra thì mới nhẹ nhàng gật đầu. “Không sao, đừng quan tâm đến bọn họ.”
Trần Trứ khoát tay, nhưng vẫn giải thích một chút:
“Hôm qua, tôi có lời phát biểu được đăng lên ‘Báo Chiều Dương Thành’, liên quan đến thị trường cổ phiếu. Nên một số dân chơi cổ phiếu có ý nghĩ ngược lại, mà tìm không được tôi, cho nên muốn phát tiết bực tức bằng cách vào thẳng trang web của chúng ta.”
“Hả?”
Mấy người đều tỏ ra lo lắng. Phương tinh lập tức kiểm tra lưu lượng truy cập trang web, không ngờ cô nhịn không được nói:
“Con mẹ nó, từ hôm qua đến giờ có 60 nghìn lượt xem?”
“Các đồng chí đầu tư cổ phiếu nhiều vậy sao?”
Trần Trứ xoa xoa cằm, thản nhiên nói. “Ông chủ.”
Trương Quảng Phong cẩn thận hỏi:
“Chuyện này có thể ảnh hưởng đến công ty hay không?”
Hôm qua, anh ta về nhà có bàn bạc với vợ mình, sẽ toàn tâm toàn ý tham gia vào công ty. Mà bây giờ bỗng xuất hiện một nhân tố không ổn định. Trong nhà anh ta còn có con nhỏ, bản thân không sợ tăng ca, không sợ khổ, chỉ sợ công việc không ổn định. “Yên tâm đi.”
Trần Trứ vỗ vỗ vai Trương Quảng Phong an ủi:
“Tôi chỉ là đồng ký tên, phía trên còn có giáo sư kinh tế Quảng Kỵ to đùng đúng kia kìa. Mà hơn nữa, kể cả tôi đơn độc đứng ra phát biểu thì sao chứ? Tôi là một sinh viên Lĩnh Viện, còn là một nhà đầu tư chứng khoán, chẳng lẽ không thể nói ra cách nhìn của mình đối với thị trường chứng khoán sao?”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”
Trương Quảng Phong mỉm cười. Nhưng đây giống như cách cười bên trong thể chế, tuy cười mà giống như không cười. Trần Trứ cảm thấy thú vị. Lão Trương mới chỉ là nhân viên tạm thời, vậy mà hành động giống nhân viên công chức hơn cả mình. Không biết, có phải mình đã làm lãnh đạo từ lâu, nên có rất nhiều chuyện không thèm để ý. Còn Trương Quảng Phong luôn là nhân viên tạm thời, nên ở dưới tầng lớp này sẽ có vài toan tính kiểu vậy. Cho nên, cuộc sống luôn kỳ lạ, người ở trong bốn bức tường vây quanh thì muốn ra ngoài, còn người ở bên ngoài lại cực kỳ mong muốn vào trong. “Có một vài khách hàng nói chuyện rất cực đoan, nhưng mọi người phải làm tốt công việc phục vụ của mình, hay coi đây là một cơ hội, mặc dù bị mắng nhưng tăng lượt người xem.”
Trần Trứ khẳng định:
“Nhiều nhất là đến cuối tháng, tiếng xấu sẽ hóa thành tiếng tốt. Nên trong khoảng thời gian này, mọi người cứ coi là một trải nghiệm để tăng cao nghiệp vụ bản thân. Nhưng xin mọi người nhớ một điều, đừng để bị khiếu nại đấy.”
Trần Trứ căn dặn xong thì đi luôn, mặc kệ cấp dưới tự mình bơi lấy. Thực tế, Trần Trứ biết rất rõ, lần ‘nhịn nhục’ này sẽ rất khó khăn. Bởi vì, bất kể thời đại nào, thì giang cư mận vẫn là thứ gì đó rất hãm, đến hắn cũng không nghĩ ra được bọn họ sẽ dùng ngôn ngữ gì để lăng mạ. Con mẹ thằng ngu này? Mày ngu vừa thôi chứ? Biết cái gì về đầu tư cổ phiếu mà ẳng? Mày làm trang web học tập thì tập trung vào làm cho giỏi đi, đọc được vài chữ trong sách đã đòi đứng ra chỉ trỏ, mày xứng sao? Ông mày muốn report trang web ngu ngốc này? Trần Trứ đúng không, mày cứ chờ đó cho bố mày, chút nữa tao phi đến Trung Đại chém chết con mẹ mày luôn.
Trần Trứ ra khỏi văn phòng, trong lúc chờ xe bus còn cố tình mua một tờ ‘Báo Chiều Dương Thành’. Hắn cũng không phải muốn đọc, mà đơn giản định dùng cái này để khoe khoang với đám bạn thân mà thôi. Cả đám hẹn nhau tại Thiên Hà Thành, bởi vì đây là trung tâm mua sắm của Quảng Châu. Đối diện là quảng trường và bên cạnh là siêu thị máy tính Cương Đỉnh. Nếu xét về mức độ ăn chơi giải trí, thì Thiên Hà Thành đang dần bỏ ra Đông Sơn Khẩu và phố đi bộ Thượng Hạ Cửu. Trần Trứ vừa đến đã thấy Du Huyền, Ngô Dư, Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa đang ngồi trong cửa hàng trà sữa nói chuyện. Nhưng có một chuyện khá bất ngờ, là trong lần tụ tập này có cả bạn cùng phòng của Vương Trường Hoa là Trịnh Hạo. “Không có việc gì, gọi cậu ta theo làm cái gì?”
Trần Trứ không hiểu nổi. Thỉnh thoảng đến một hai lần còn được, đằng này tên đó có phải bộ phận quan trọng đếch gì đâu, mà suốt ngày Vương Trường Hoa phải đem theo bên mình vậy? Nhưng Trần Trứ thuộc loại tính cách âm hiểm, hắn sẽ không trực tiếp hỏi thẳng chuyện này, mà vẫn mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Du Huyền. Hôm nay, Du Huyền mặc một chiếc thu đông bằng len rộng rãi, cũng với chiếc quần tất màu đen, để lộ ra cái cổ vừa cao vừa trắng. Còn ngón tay giống như chiếc lô tóc, đang vo tròn mái tóc của mình, tạo thành nếp xoăn dài đến tận ngực. Theo bản năng, tay cô không ngừng xoay tròn, nhưng vẫn tập trung nghe Triệu Viên Viên nói chuyện. Khuôn mặt hút hồn, đôi môi đỏ ngọt ngào, cùng làn da trắng như tuyết. Chẳng biết cô nghe được chuyện vui gì, mà nở cụ cười rất tươi, khiến hai hàm răng trắng đều tăm tắp hiện ra, trông vô cùng đáng yêu. Sau khi cô thấy bạn trai của mình đến, thì ánh mắt lập tức chỉ tập trung về phía Trần Trứ. Đôi má bỗng nhiên ửng đỏ, xinh đẹp giống như cánh hoa đào. “Tắc đường sao?”
Du Huyền tự nhiên nắm lấy tay Trần Trứ, rồi đặt lên đầu gối của mình. Lúc này, cô mới phát hiện ra tay trái Trần Trứ cầm theo một tờ báo. “Cũng hơi tắc thôi, sáng thứ 7 mà, không đến nỗi nào.”
Trần Trứ âm thầm gãi gãi lòng bàn tay Du Huyền, đây cũng coi là bí mật của riêng hai người.
"Cái gì đây?"
Du Huyền chỉ vào tờ báo.
“À, lúc chờ xe nên mua đọc đỡ buồn ấy mà.”
Trần Trứ thản nhiên nói, sau đó mở tờ báo ra đưa cho Du Huyền.
“Trần Trứ, bây giờ mày còn thích đọc báo nữa sao?”
Vương Trường Hoa trêu đùa:
“Lúc cấp ba, cha mẹ tao muốn tao thi điểm văn cao, nên ép tao phải đọc báo. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn đọc báo nữa chứ, chẳng phải dùng điện thoại sẽ tiện hơn sao?”
Câu nói này giống như mở một chủ đề mới, khiến tất cả mọi người hứng thú kể ra những câu chuyện khác nhau, bởi vì cũng có người muốn thi được điểm văn cao, nên thường xuyên đọc báo. “Chủ nhiệm Trần, mình thấy tên của cậu này.”
Đột nhiên Du Huyền ngạc nhiên nói. “Thật sao?”
Trần Trứ giả vờ giật mình nhìn qua:
“Ồ, đúng tên của mình này, sao lại được đăng báo thế nhỉ?”
Con chó này còn nhấn mạnh chữ ‘Lại’ nữa chứ. Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa cũng nhìn lướt qua. Chỉ có con trai mới hiểu con trai nhất, lập tức hai thằng này nhận ra điều gì đó, nên lần lượt từng thằng một chỉ trích Trần Trứ, đây là buổi tập trung của bạn thân, không ngờ thằng này còn làm trò huênh hoang. Chỉ có mỹ nhân ngốc Du Huyền lúc này mới phản ứng kịp. Nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ, nên cầm tờ báo giơ giơ trước mặt Ngô Dư, mỉm cười nói:
“Tiểu Dư, cậu nhìn thây, chủ nhiệm Trần lại được đăng báo.”
“Mình không xem.”
Ngô Dư ngửa cao đầu lên:
“Đây là mấy trò vặt vạch của bạn trai cậu, nhằm khoe khoang thôi, đừng mơ mình hâm mộ cậu ta.”
“Không được.”
Du Huyền cười ha ha, rồi ôm lấy vai bạn thân của mình, ép buộc cô bạn phải đọc báo mới được. Ngay tại thời điểm hai cô gái đùa giỡn, Trần Trứ gọi Hoàng Bách Hàm đến quầy gọi món, bởi vì Trần Trứ nói tiền ăn chơi hôm nay do hắn mời. “Ba cốc trà sữa matcha trà xanh, một cốc trà đào cam xả…” Trần Trứ gọi món xong, lập tức hỏi Đại Hoàng:
“Sao Trịnh Hạo lại đến đây?”
Hoàng Bách Hàm đang chìm đắm trong niềm vui sướng sắp có điện thoại mới, nên không thèm quan tâm chuyện này:
“Không biết, tao đến đã thấy nó ở đó rồi.”
“Chút nữa, mày hỏi Vương Trường Hoa xem.”
Trần Trứ nghĩ chút rồi nói:
“Tại sao nó luôn dẫn theo Trịnh Hạo tới làm gì? Tao để ý thằng này mấy lần rồi, không giống đi một lần cho biết.”
“Nếu tao hỏi trực tiếp như vậy chẳng phải gây thù với Trịnh Hạo sao?”
Hoàng Bách Hàm do dự nói. “Mày sợ gây chuyện với nó à?”
Trần Trứ hỏi ngược lại một câu, sau đó giải thích:
“Tao muốn ở ngay trước mặt mọi người tỏ rõ bản thân đang khó chịu, cũng nhắc nhở Vương Trường Hoa, đừng gọi người không liên quan tham gia vào chuyện này.”
“Được.”
Hoàng Bách Hàm suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Mọi chuyện Hoàng Bách Hàm đều vui vẻ phối hợp, chỉ trừ vấn đề của Hứa Huyền là thằng này tương đối kháng cự. Hai người cầm theo đồ uống và bánh ngọt về chỗ ngồi. Trần Trứ mỉm cười đưa lần lượt cho tất cả mọi người, bao gồm cả Trịnh Hạo. Mọi người vừa uống trà sữa, vừa ăn đồ ngọt, sau đó thoải mái bàn tán về album mới của Châu Kiệt Luân. Hoàng Bách Hàm hút một hơi thật lớn cà trà sữa, sau đó đặt ly xuống nói:
“Vương Trường Hoa, vì sao mỗi lần cả nhóm tụ tập mày lại gọi theo Trịnh Hạo vậy? Hai đứa mày đang yêu đương với nhau à?”
Năm 2007, đã có một số sinh viên bộc lộ giới tính gay của mình. Tuy ngoài mặt, mọi người đều tỏ ra tôn trọng, nhưng sau lưng sẽ thậm thụt nói vài lời lẽ không hay. Có điều, chuyện tiếp theo khiến cả Trần Trứ cũng ngạc nhiên. Vì Vương Trường Hoa cũng tức giận, sau đó nói:
“Không phải tao gọi nó đến. Mà tao cũng rất tò mò, vì sao nó đến đây, có điều hỏi mãi nó không nói. “Cái gì?”
Lần này, đám người Trần Trứ đều nhìn về phía Trịnh Hạo, chẳng lẽ có chuyện trùng hợp vô tình gặp nhau? Đúng lúc này, Trần Trứ nghe được có người hắng giọng, rồi thẳng thắn nói:
“Là mình gọi cậu ấy tới.”
“Ngô Dư?”
Trần Trứ nhíu mày, chuyện này đúng là không ngờ tới. Hắn nhìn qua Du Huyền, đến cả Du Huyền cũng ngây người ra không hiểu gì, bởi vì cô cũng không biết chuyện này. “Là như vậy…” Trịnh Hạo đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc của mình:
“Mình nghe Ngô Dư nói, chiều nay mọi người rủ nhau đi xem triển lãm tranh. Mà mình lớn đến từng này tuổi rồi, mà chưa biết triển lãm tranh là thế nào. Cho nên mình mặt dày xin đi theo, nếu mọi người cảm thấy mình là người dư thừa, vậy mình sẽ đi ngay bây giờ.”
Đột nhiên, nét mặt Ngô Dư có chút khó coi. Đây là bạn cô mời tới, nếu phải đi như vậy, chẳng phải mình mất mặt lắm sao?”
Cô bèn tức giận nhìn Hoàng Bách Hàm nói:
“Đại Hoàng, ý cậu là gì? Có phải mình không thể gọi bạn bè đi cùng đúng không?”
“Mình…” Hoàng Bách Hàm sao dám cãi nhau với con gái, nên bắt đầu nói cà lăm. “Nói cái này làm gì chứ?”
Trần Trứ mỉm cười tới trước mặt Trịnh Hạo:
“Đại Hoàng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Tất cả mọi người ở đây là anh em tốt, sao động một chút là làm mấy trò trẻ con được chứ? Cho mình mặt mũi đừng nói chữ ‘đi’ này, trưa nay mọi người cùng nhau ăn cơm?”
Trần Trứ đứng ra nói chuyện giúp mình, nên Trịnh Hạo vui mừng nói:
“Cám ơn anh Trần.”
“Tuổi của tôi nhỏ hơn cậu nữa ấy chứ, gọi tôi là Trần Trứ được rồi.”
Trần Trứ nhẹ nhàng nói. Lúc này, Hoàng Bách Hàm cúi mặt xuống uống trà sữa, nhưng trong lòng không ngừng mắng chửi thằng chó Trần Trứ này, vì sao mình là người xấu, còn nó lại nhảy ra làm người tốt? Nhưng cậu ta chửi cho bõ tức thôi, như chẳng thèm để ý làm gì.
Bởi vì, hai đứa là bạn thân, chuyện này không thể nào bỏ được. Sau nữa, Hoàng Bách Hàm cũng biết, nếu mình là người xấu thì Trần Trứ còn đứng ra được, nếu Trần Trứ làm người xấu thì ai đứng ra giảng hòa đây? Cho nên, chuyện cứ thế trôi qua, chí ít ngoài mặt mọi người đối với việc Trịnh Hạo có mặt ở đây sẽ không nói gì.
Chỉ là Du Huyền thường xuyên chu cái môi đỏ xinh đẹp ra, tò mò nhìn cô bạn thân của mình. Ngô Dư cũng nhận ra, nên âm thầm lại gần:
“Cái cậu này, không cho phép đoán lung tung.
Chuyện không như cậu nghĩ đầu, chút nữa về ký túc xá sẽ kể cho cậu nghe.”
Cả Vương Trường Hoa cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhưng tính cách cậu ta cẩu thả, không cẩn thận như mấy cô gái, nên bản thân giống như rơi vào một vùng toàn sương mù. Khoảng 11 giờ 30 phút, có một đoàn người kéo nhau đi tìm một cửa hàng bán đồ Quảng Đông. Nhưng lúc này lại xuất hiện vấn đề, bình thường nhiều người cùng nhau ăn cơm thì không sao. Có điều, mỗi lần tụ tập hội nhóm 6 người này, đều là Trần Trứ và Du Huyền ngồi cùng nhau, Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên ngồi bên còn lại.
Nguyên nhân thế nào thì Trần Trứ đã từng nói qua rồi. Vì trước đó Hoàng Bách Hàm không quen Vương Trường Hoa, lại cảm thấy Ngô Dư khá xinh đẹp, mà ngồi cùng gái xinh rất áp lực, nên cậu ta thà ngồi với Viên Viên còn hơn. Cuối cùng, Ngô Dư và Vương Trường Hoa, hai đứa hay cãi nhau nhất là được xếp ngồi cùng một chỗ. Cũng không biết thói quen này hình thành từ bao giờ, mà mọi người cứ như vậy tự nhiên ngồi xuống. Cho nên, khi Ngô Dư kéo váy ngồi xuống, thì Vương Trường Hoa vừa chém gió với Trần Trứ xong, định đi lại bên này ngồi, thì đột nhiên thấy Trịnh Hạo ngồi xuống bên cạnh Ngô Dư. Lúc này, Vương Trường Hoa đột nhiên ngây người ra. Giống như có một đồ vật gì đó của mình, khả năng bản thân không để ý, mà sắp bị người khác lấy mất. Nên cậu bỗng nhiên có cảm giác lo lắng trống rỗng… Rồi bất chợt nhận ra, mình vẫn con rất thích món đồ chơi đó.
Thật ra, thời điểm Trịnh Hạo ngồi xuống, đến Ngô Dư cũng thấy khó chịu, kể cả cô không ghét Trịnh Hạo. Những người trên bàn cũng cảm thấy ngạc nhiên, mãi cho đến khi Trịnh Hạo nhận ra có gì đó không ổn, bởi vì mọi người đồng loạt nhìn về phía mình. Anh ta không tự tin mấy, nên nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi:
“Chỗ này muốn giữ lại làm chỗ để thức ăn lên sao? “Không có, không có…” Bây giờ, cả đám mới dần khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhưng ai nấy trong lòng đều có ‘quỷ’, dù cầm cốc trà lên nhấp cũng chẳng nhận ra có chút vì trà nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận