Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 118: Mình sợ, cậu bảo vệ mình nha?

“Chẳng phải trên xe bus có điều hòa sao?”
Ngô Dư vẫn chưa hiểu nên hỏi cố: “Làm sao mặt cậu đỏ như vậy? Còn toát nhiều mồ hôi nữa, chỗ cậu đứng điều hòa bị hỏng sao?”
“Không biết.”
Du Huyền tức giận trả lời. Cô không muốn trả lời cô bạn thân đang rất tò mò, mà dẫn tất cả mọi người vào cửa hàng lẩu ở Đông Sơn Khẩu.
Giống như Cosplayer đều biết khu vực tổ chức cosplay ở đâu. Du Huyền là người Xuyên Du, tất nhiên cô biết chỗ nào có lẩu Tứ Xuyên chính tông.
Bọn họ chọn một chiếc bàn chữ nhật lớn ngồi xuống, Trần Trứ ngồi bên cạnh Du Huyền, Hoàng Bách Hàm ngồi bên triệu Viên Viên.
Vương Trường Hoa và Ngô Dư định chia ra mỗi người một bên, nhưng phục vụ đi qua áy náy nói: “Xin lỗi quý khách, xin để lại một mặt để chúng tôi đưa thức ăn lên.”
“Hả?”
Vương Trường Hoa rất không tình nguyện ngồi bên cạnh Ngô Dư. Cậu ta bĩu môi nói: “May là mình chưa có bạn gái chính thức, nếu không tình huống này khó mà giải thích được.”
Ngô Dư nghe được câu này, tức đến mức ngứa răng ngứa lợi, đáng lẽ ra người khó chịu phải là mình chứ nhỉ?
Cô quay qua nói với Hoàng Bách Hàm: “Lần sau, cậu ngồi cùng mình, vất cả Viên Viên ngồi với tên ngu xuẩn này.”
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên mỉm cười gật đầu.
Sau đó, mỗi người gọi món mà mình thích lên. Đến lượt Trần Trứ gọi, Du Huyền cầm lấy nói: “Để mình chọn cho.”
Thời điểm pha chế nước chấm, Du Huyền nói Trần Trứ ngồi nói chuyện với mọi người: “Để mình pha nước chấm cho.”
Đến khi thức ăn được mang lên, Du Huyền nghiêng đầu qua nói: “Cậu muốn ăn cái gì để mình nhúng cho?”
“Móa.”
Vương Trường Hoa tỏ ra tức giận, quăng đũa xuống: “Không phải làm gì cả, có người hầu đến tận miệng. Mình còn đang phải ăn lông gà đây, Du Huyền con gái Xuyên Du bọn cậu đều như vậy sao?”
Du Huyền gắp một miếng thịt bò đã mềm đặt vào bát Trần Trứ, mỉm cười nói: “Chính cậu kiếm một cô chẳng phải biết rồi sao?”
“Tiếc rằng người yêu trên mạng của mình ở Quảng Châu mà không phải Xuyên Du…”
Vương Trường Hoa có chút nuối tiếc.
Vừa rồi, Du Huyền và Ngô Dư đang dạy học, nên không nghe được Vương Trường Hoa kể về mối tình trên mạng của mình, thế là vội vàng nói cậu ta kể lại.
Thế là Vương Trường Hoa đành phải lấy điện thoại di động ra, mở ra phần tin nhắn cho hai người này xem.
Mặc dù Ngô Dư miệng nói khinh thường, nhưng vần ngồi sát lại chỗ Du Huyền, cùng nhau đọc tin nhắn.
Trường Hoa Tựa Cẩm nói: “Cuộc sống thật tốt nếu im lặng. Đồng chí à, cậu nhìn đó mà học tập một chút, tìm một người con trai phải như mình đây này, vẻ ngoài phóng đãng không chút trói buộc, nhưng nội tâm lại nhẹ nhàng cẩn thận. Mọi người có tâm, ông trời sẽ đáp lại.”
“À thế à…”
Ngô Dư đan chéo hai tay, làm ký hiệu ‘stop’ nói: “Nếu mình tìm bạn trai như cậu, có lẽ mẹ mình sẽ nghĩ con trai trên đời chết hết cả rồi.”
Vương Trường Hoa nhổ vỏ tôm trong miệng ra nói: “Vậy cậu thật đáng thương, vì con trai chết hết mà chẳng ai muốn cậu…”
Hai người này đấu võ mồm quá là điều bình thường luôn, nên mọi người trong nhóm Cos chẳng có gì ngạc nhiên. Nói chuyện một lúc chủ đề đã đi đến cuộc thi vẽ tranh ‘Chén đá trắng’.
“Thế nào rồi?”
Trần Trứ hỏi: “Mình nghe nói có cả giáo sư đến hướng dẫn nữa mà, cậu thấy có tác dụng gì không?”
“Trình độ giáo sư không phải bàn cãi, là người nổi tiếng trong viện, còn được phong đại sư quốc gia.”
Du Huyền nói: “Có điều ngài ấy còn chưa tới hướng dẫn được, trước kỳ nghỉ bọn mình chỉ ở trong phòng vẽ tập tành vài bài đơn giản.”
Du Huyền nói đến đây thì bỏ đũa xuống, giọng nói có phần lo lắng: “Khi đó mình và tiểu Dư mới biết, thì ra sinh viên tham gia cuộc thi năm nhất này chỉ có 7 người, còn lại 40 thí sinh khác là đểu là sinh viên năm hai, năm ba cả.”
“Vậy cũng không có gì, đừng đặt nặng vấn đề giải thưởng.”
Trần Trứ cảm thấy nên an ủi bạn gái một chút: “Coi như học tập.”
“Nói thì nói thế đó.”
Du Huyền mỉm cười nói: “Nếu có giải thưởng chẳng phải tốt hơn sao? Giải nhất tận 5000 tệ đấy.”
“Cos tỷ, nếu chị đạt được giải nhất, có dự định gì không?
Triệu Viên Viên tò mò hỏi.
“À…”
Du Huyền chớp chớp mắt: “Trước tiên giữ bí mật, nhưng nhất định sẽ mời Viên Viên ăn cơm.
Triệu Viên Viên nghe thấy lập tức vỗ tay, cười hi hi.
Sinh nhật Trần Trứ vào tháng 11, vốn dĩ Du Huyền nghĩ mình bị ép dự thi, nhưng sau đó lại hi vọng mình có thể đạt được giải. 5000 thì hơi xa với, còn 3000 thì chưa biết được.
Đến lúc đó mình gom góp lại, cùng lắm dạy thêm một buổi nữa, sẽ đủ tiền mua quà cho chủ nhiệm Trần rồi.
Hiện tại, cậu ấy còn đang dùng chiếc Haier đấy.
“Loại điện thoại này mình dùng còn được, nhưng chủ nhiệm Trần không được.”
Du Huyền âm thầm tính đi tính lại, bản thân đã hạ quyết tâm muốn đổi điện thoại tốt hơn cho Trần Trứ.
“Vậy sau kỳ nghỉ là bọn cậu tham gia huấn luyện rồi đúng không?”
Đột nhiên Trần Trứ nhớ ra một việc.
“Đúng vậy.”
Du Huyền giơ tay lên, nhéo vành tai khá dày của Trần Trứ: “Chủ nhiệm Trần, cậu đừng quên, cậu hứa sẽ đến thăm mình nhiều hơn đấy.”
Trần Trứ còn chưa nói gì, Ngô Dư bên cạnh đã tranh nói trước: “Chủ nhiệm Trần, cậu phải đến nhiều mới được. Trước tên, bọn mình mới tập trung một bữa, nhưng có một số học trưởng biết Du Huyền có bạn trai rồi, mà vẫn lẽo đẽo theo sau xin cách liên lạc. Đây là lần đầu tiên mình có cảm giác đám con trai học nghệ thuật có chút buồn nôn.”
Thật ra, không chỉ có con trai học nghệ thuật, mà ở đâu cũng có người này người kia, đã thế mỹ nữ siêu cấp còn vô cùng khan hiếm nữa chứ.
Có một số con trai không có giới hạn đạo đức, trong suy nghĩ của bọn họ có bạn trai chỉ là một loại chướng ngại vật, thậm chí có người cảm thấy tình huống này mới đã, bởi vì có đối thủ cạnh tranh mới càng hấp dẫn.
“Vậy mình nhất định phải đến tuyên thệ chủ quyền mới được.”
Trần Trứ nhìn Du Huyền vừa cười vừa nói.
Du Huyền đáp lại bằng cách chớp chớp hàng mi dài xinh đẹp, rồi dùng móng tay nhẹ nhàng tăng thêm chút lực ở vàng tai Trần Trứ, khiến tai Trần Trứ hiện lên một dấu móng tay giống như vầng trăng khuyết.
Có chút mập mờ, có chút kích thích, còn con mẹ nó cảm giác thoải mái.
Cùng với đó là ánh mắt hút hồn tự nhiên của Du Huyền khiến lòng Trần Trứ như bốc hỏa. Hắn nghiêm mặt nói với mọi người: “Các cậu ăn nhanh còn về, tránh cho cha mẹ mọi người lo lắng.”
Mọi người trong bàn đâu phải người ngu, nên Ngô Dư lập tức trợn mắt nói: “Chủ nhiệm Trần một lòng muốn cùng Du Huyền đi xem phim rồi.”
Vương Trường Hoa bên cạnh cũng hát theo: “Nếu đã chê bọn mình rồi, thì ăn nhanh thôi, trả lại không gian riêng tư cho người ta.”
Hai đứa này cũng thú vị thật đấy, tuy gặp nhau là cãi nhau như chó với mèo, nhưng thỉnh thoảng sẽ phối hợp với nhau, lại còn khá mượt mà nữa chứ.
7 giờ 30 phút, rốt cuộc mọi người đã ăn no, ai muốn về nhà thì về nhà, ai muốn hẹn hò thì hẹn hò.
Trần Trứ để Hoàng Bách Hàm đưa Viên Viên về, sau đó nói với Vương Trường Hoa: “Mày đưa Ngô Dư về, nhà hai người về một hướng, chỉ là mày phải đi thêm một chặng xe bus nữa, thôi chịu khó một chút.”
“Hả?”
Cả hai đều cảm thấy xúi quẩy.
Nhưng Trần Trứ mặc kệ, bởi vì thời gian tiếp theo là của hắn với Cá Lúc Lắc.
Hai người tiến vào trung tâm thương mại Đông Sơn Khẩu, rồi đi lên tầng năm, nơi này có một rạp chiếu phim.
Có điều, bây giờ vẫn trong thời gian nghỉ quốc khánh, tuy không náo nhiệt bằng tương lai chục năm sau, nhưng bây giờ không có đặt vé trên app, chỉ có thể mua trực tiếp từ quầy bán vé. Trần Trứ nghiên cứu một chút, thấy bộ phim ‘Transformers’ có thể xem được.
Còn những phim còn lại toàn là phim đâu đâu ‘Gen quyết định người yêu của ta’…Chỉ cần nghe tên thôi đã thấy chi phí sản xuất không nhiều.
“Cậu muốn xem phim nào?”
Trần Trứ hỏi ý kiến Cá Lúc Lắc.
“Phim gì mình cũng xem được, cậu chọn đi.”
Một tay Du Huyền ôm bó hoa, một tay khác nắm tay Trần Trứ, ánh mắt đảo quanh đại sảnh náo nhiệt trước quầy bán vé, bỗng khuôn mặt có chút nhớ nhung kèm với buồn buồn.
“Sao vậy?’.
Trần Trứ lập tức phát hiện thái độ này.
“Trước đó, khi mẹ còn chưa mất, cả nhà ba người bọn mình rất thường xuyên đi xem phim.”
Du Huyền nhẹ nhàng trả lời Trần Trứ.
Trần Trứ thở dài trong lòng, rồi nắm chặt bàn tay Cá Lúc Lắc, ra hiệu cô đừng suy nghĩ bậy ra. Sau đó hắn đi mua hai vé phim ‘Transformers’.
Trần Trứ cảm thấy, cặp đôi yêu nhau tốt nhất đừng xem phim tình cảm, bởi vì nó phản chiếu một phần tình cảm của cả hai, lại rất dễ liên tưởng lên người mình.
Trong thực tế, sẽ có rất nhiều cô gái hỏi: “Nếu có một ngày, chẳng may mình rời đi, cậu sẽ tìm một cô gái khác chứ?”
Nếu trả lời là ‘tìm’, nhất định sẽ cãi nhau.
Còn nếu trả lời là ‘không tìm’, thì đối phương cảm thấy mình thật dối trá.
Cho nên, chọn một bộ phim thì né phim tình cảm ra, chọn lấy một bộ phim bắn nhau hoặc khoa học viễn tưởng, nhìn khẩu súng Gatling xả đạn, kèm theo âm thanh bùm bùm sống động cho sướng, tội đếch gì phải làm khổ mình.
Cũng không lâu lắm phim chuẩn bị được chiếu, Trần Trứ nắm tay Du Huyền muốn vào trong rạp, đột nhiên ở bên cạnh cũng có một đôi sinh viên nam nữ trẻ tuổi.
Nữ sinh thúc giục: “Nhanh nào, phim sắp chiếu rồi.”
Còn nam sinh tìm đủ mọi lý do câu giờ, giây dày mình bị tuột, mình mua bắp rang bơ, mình muốn đi vệ sinh…
Trần Trứ nghĩ mãi mà không biết nguyên nhân gì. Cho đến khi, mình và Du Huyền đã ngồi vào vị trí, sau đó một lúc thì đèn trong rạp cũng tắt hết, lúc này đôi kia mới tiến vào.
Lúc này, nam sinh rất lịch sự nói: “Chỗ này tối đen, lại có bậc thang, để mình dắt cậu đi?”
Nữ sinh do dự một chút, nhưng cảm thấy bậc thang trong này khá cao, nên cuối cùng vẫn đưa tay cho nam sinh dắt.
“Thì ra có ý đồ cả.”
Lúc này Trần Trứ mới hiểu ra, thế là chuyện mình vừa phát hiện cho Du Huyền nghe, đồng thời còn đưa ra ý kiến: “Cậu tin hay không? Nếu phim chậm mấy phút nữa mới chiếu, tên con trai kia có thể tìm cả lý do sinh con để kéo dài không chừng.”
“Hả…”
Du Huyền mỉm cười. Đây là lần đầu tiên xem phim với chủ nhiệm Trần, chút nữa cô phải chụp kiểu ảnh làm kỷ niệm mới được.
Nhưng trong hoàn cảnh môi trường có chút sáng, lại chút tối, thỉnh thoảng ánh đèn sẽ chiếu lên khuôn mặt Du Huyền, vừa có chút mê ly lại có chút kích thích.
“Muốn mình ôm không?”
Trần Trứ sốt ruột hỏi.
Du Huyền không trả lời, trong mắt ánh có chút ý cười, rồi chỉ chỉ vào chỗ tựa tay trên ghế cách hai người.
Ý cô là chỗ này có vật cản trở, không tiện cho lắm.
“Mình nhớ cái tỳ tay này có thể nhấc lên mà?”
Trần Trứ nghĩ thầm.
Nhưng đây là năm 2007, Trần Trứ có dùng hết sức cũng không thể nào nhấc nó lên được.
“Đồ năm 2007 này lạc hậu thật đấy.”
Trần Trứ lắc đầu, nếu là năm 2024 thì trong rạp chiếu phim còn có cả giường dành cho tình nhân nữa cơ.
Sau khi phim được chiếu, rốt cuộc Trần Trứ cũng từ bỏ ý định này, nhưng hắn vẫn tìm cho mình lý do đàng hoàng: “Mình chỉ sợ, chút nữa hình ảnh trong phim làm cậu sợ, nếu như không có thứ này ngăn lại, cậu sẽ nép vào trong ngực mình trốn thôi.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Du Huyền bỗng nhiên sáng lên, cô ghé lại gần lỗ tai Trần Trứ, nói như thở ra: “Có phải vừa làm hành động đó vừa nói…”
“Mình sợ, cậu bảo vệ mình nha?”
Giọng nói đặc biệt của vùng Xuyên Du, lại thêm câu cuối Du Huyền nói đặc biệt mê người.
Câu này đối với bất kỳ người con trai nào cũng là tuyệt chiêu tất sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận