Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 140: Giải nhì
“Nhanh như vậy đã phải dự thi rồi sao?”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Vậy mình chúc Cos tỷ mạnh mẽ đoạt giải nhất nhá.”
“Cám ơn chủ nhiệm Trần đã cổ vũ.”
Nhưng Cá Lúc Lắc thẳng thắn nói: “Nhưng mình làm không được. Còn mình chúc chủ nhiệm Trần khởi nghiệp thành công, ba năm sau trở thành triệu phú.”
“Hả? Đang chúc hay rủa mình đây?”
Trần Trứ nghĩ thầm, chúc mình ba năm sau trở thành triệu phú, có khác nào động viện JackMa một tháng kiếm được 10 nghìn chứ?
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó cúp máy nghỉ ngơi.
Thời điểm buổi tập huấn ngày hôm sau, đúng như Du Huyền nói, giáo sư Phí Duyệt Minh nhắc nhở mọi người điều chỉnh cuối cùng tác phẩm của mình.
“Dựa theo tôi, các bạn chỉnh lại chút màu sắc là được, còn không cần thiết thì để nguyên cũng được.”
Phí Duyệt Minh đi một vòng trung tâm mỹ thuật: “Trong lần tập huấn này, có một số bạn học tiến bộ rất nhanh. Nếu tiếp tục tiến bộ như vậy thì có thể trở thành Hạ Nguyên Sướng thứ hai.”
Hạ Nguyên Sướng ngồi phía trên mỉm cười. Người có năng khiếu nghệ thuật tốt không hẳn là sướng, bởi vì có rất ít thời gian nghỉ ngơi.
Bọn họ phải tham gia đủ loại cuộc thi to nhỏ trong trường, rồi còn phải tham gia cuộc thi của tỉnh. Mỗi năm, 8 trường mỹ thuật lớn nhất cả nước cũng tổ chức cuộc thi, có lẽ người được nhà trường cử đi cũng có mặt anh ta.
8 trường mỹ thuật bao gồm Ương Mỹ, Quốc Mỹ, Hồ Mỹ, Tân Mỹ, Quảng Mỹ, Xuyên Mỹ, Hòa Tây Mỹ. Đây là 8 trường cao đẳng học viện mỹ thuật nổi tiếng nhất trong nước.
Quảng Mỹ trong top 8 chỉ thuộc hạng trung bình, tóm lại mỗi lần tổ chức cuộc thi đều bị Ương Mỹ và Quốc Mỹ đè đầu cưỡi cổ.
Trong học viện, có mấy vị học trưởng năm 4 đều hi vọng vào Hạ Nguyên Sướng, hi vọng anh ta có thể phá vỡ thế độc tôn của Ương Mỹ và Quốc Mỹ.
Dần dần, nguyên nhân này khiến Hạ Huyên Sướng có cảm giác.
Chuyện này giống như một bộ tiểu thuyết huyền ảo, Đại Sư Huynh và Đại Sư Tỷ phi thăng, phó thác thế hệ trẻ lại cho mình, để mình dẫn dắt các đàn em tiến về phía trước.
Rất nhanh, Phí Duyệt Minh cũng đi đến bên cạnh Ngô Dư và Ngô Huyền.
Bà nhìn qua tác phẩm của Ngô Dư vẫn như nhìn thấy phân, nên lập tức di rời ánh mắt, không muốn nhìn thêm lần nữa.
Còn tranh của Du Huyền, trước đó Phí Duyệt Minh đã nói rất rõ ràng, tư tưởng giống kỳ thi tuyển sinh quá nặng, cần từ từ cảm nhận trong từng bức tranh, thổi hồn vào từng bức tranh bằng những trải nghiệm trong cuộc sống.
Nhưng bà đánh giá Du Huyền là nữ sinh có tài năng, trong câu nói vừa rồi, người tiến bộ rất nhanh kia của Phí Duyệt Minh chính là Du Huyền.
So với những sinh viên năm nhất khác, cách hiểu của cô bé này với kiến thức mình giảng dạy rõ ràng vượt trội hơn các bạn khác.
Thế là, Phí Duyệt Minh ở lại dạy Du Huyền thêm một chút: “Bức tranh ‘ráng chiều’ này của em, chắc trong đầu em nghĩ đó là thời điểm tốt nhất, tiếc rằng nó quá gần với hoàng hôn.”
“Cảnh đẹp nhất phải là thời điểm kết thúc, khiến bản thân đắm chìm trong cảm giác tiếc nuối đau khổ, mới vẽ ra được tác phẩm mà không phải bức tranh.”
Giáo sư Phí từ từ chỉ bảo.
Du Huyền ngẩng đầu lên, câu nghe hiểu câu không.
“Nhưng không phải vội, chờ em học đến năm hai, năm ba, hẳn là có thể gửi gắm tâm tình của mình vào từng tác phẩm.
Phí Duyệt Minh tỏ ra mong chờ. Bà mong Du Huyền học đến năm hai năm ba đại học, lúc đó rất có thể bà sẽ chủ nhiệm lớp cô bé này. Khi đó, mình sẽ được nhìn thấy những sinh viên này trưởng thành đến mức nào.
Hai tiết tập huấn kết thúc, tất cả mọi người ký tên rồi nộp tác phẩm.
Nhưng, lúc Du Huyền đang ký tên của mình, bỗng cô cảm thấy kỳ lạ. Trong phòng, có mấy vị học trưởng giao tác phẩm xong, khi rời đi đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
“Đám người này điên rồi.”
Ngô Dư cũng nhận ra điều này, nên khó chịu nói.
Nếu không phải đây là ngày tập huấn cuối cùng, khả năng Du Huyền sẽ trừng mắt nhìn lại. Còn bây giờ cô lười quan tâm, thời điểm cấp ba cô đã gặp qua quá nhiều tên đần độn như vậy rồi.
“Đi thôi.”
Du Huyền dọn xong đồ, bèn kéo Ngô Dư rời đi. Đôi chân dài của hai người bước nhanh khỏi trung tâm mỹ thuật.
Mái tóc dài tung bay trên không, giống như ráng chiều xinh đẹp.
Hạ Nguyên Sướng mỉm cười nhìn theo, trong ánh mắt hiện lên sự tự tin và yêu chiều.
Buổi tối, theo thói quen, Du Huyền và Trần Trứ lại nấu cháo điện thoại, đồng thời trò chuyện về những gì mà giáo sư Phí đã nói.
Thật ra, Trần Trứ thuộc thành phần mù nghệ thuật, cho nên hắn không biết dùng cách nào để vẽ bức tranh có chứa cảm xúc của một họa sĩ.
Nhưng nghệ thuật có rất nhiều con đường dẫn tới, ví dụ như những bài thơ Đường Tống. Các nhà thơ muốn nói ra cảm xúc của mình, nên dùng những lời thơ.
“Nói như vậy, cậu rất hài lòng với đợt tập huấn lần này?”
Trần Trứ mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy.”
Du Huyền nói vào trong điện thoại: “Giáo sư Phí là giáo sư chuyên ngành của sinh viên năm hai năm ba đại học. Vốn dĩ sinh viên năm nhất như bọn mình không thể gặp được cô ấy, nhưng thông qua cuộc thi này mà được giáo sư dạy bảo.”
“Lần sau, có loại huấn luyện thiên vị này, thì Cos tỷ nên tiếp tục tham gia nha.”
Bỗng nhiên Trần Trứ cảm nhận được, trong khoảng thời gian nào đó, Cá Lúc Lắc đột nhiên dùng tâm suy nghĩ đến chuyên ngành của mình.
“Cái này phải xem ý chủ nhiệm Trần thế nào mới được.”
Cá Lúc Lắc thẳng thắn nói: “Nếu chủ nhiệm Trần phê chuẩn, thì mình sẽ tham gia. Nếu chủ nhiệm Trần không đồng ý, vậy mình sẽ không tham gia.”
“Chủ yếu, mình sợ cậu quá mệt thôi.”
Trần Trứ thở dài: “Nếu không dừng lại việc làm thêm bên kia đi, như vậy cậu sẽ bớt chút thời gian nghỉ ngơi.”
“Dừng hết sao?”
Du Huyền rất ít khi phản bác lời Trần Trứ, nên dùng giọng bàn bạc nói với Trần Trứ: “Thật ra, mình chỉ muốn giúp cô Sử, bởi vì thời cấp ba cô ấy giúp bọn mình rất nhiều. Với lại, khi mình dạy mấy người bạn nhỏ cũng thoải mái khác gì nghỉ ngơi đâu.”
“Mà mình cảm thấy chủ nhiệm Trần mệt hơn mình ấy.”
Du Huyền dừng lại một chút, rồi đau lòng nói: “Mỗi ngày cậu học rất nhiều tiết, rồi còn phải làm việc của lớp trưởng, chuyện của hội học sinh, trưa đến giúp thầy Kỳ làm việc. Bây giờ cậu còn đang khởi nghiệp nữa…”
“Mình thật sự muốn giúp cậu, nhưng không biết làm thế nào, cho nên mình nhất định không để bản thân nhàn rỗi.”
Cá Lúc Lắc hồn nhiên nói: “Như thế mình mới cảm thấy không có lỗi với chủ nhiệm Trần.”
Trần Trứ nghe thấy Du Huyền bộc bạch hết suy nghĩ trong lòng, thì mặt mo bỗng đỏ lên.
Chuyện trong lớp phần lớn do Lưu Kỳ Minh xử lý.
Mình tham gia vào hội tuyền truyền, nhưng có thể sai bảo cả bộ trường.
Chuyện chỗ Kỳ Chính, mình đã bắt đầu bồi dưỡng người thay thế rồi.
Khởi nghiệp, đúng là việc mình bỏ ra nhiều sức nhất, nhưng bản thân không cần phải ngồi gõ Code, nên ngược lại là người nhàn nhất.
“Quan trọng nhất là…”
Du Huyền bỏ qua thái độ vừa rồi, giọng nói trở nên tràn đầy sức sống: “Bây giờ mình không giúp được chủ nhiệm Trần, nhưng sau đó chưa biết chừng sẽ có cơ hội thì sao? Chủ nhiệm Trần ngày càng nổi bật, mình cũng không muốn bị bỏ lại phía sau. Tương lai, mình sẽ đứng bên cạnh cậu, mọi người cũng không thể nào nhìn vào mỗi mình cậu được.”
Trần Trứ hiểu rồi, thì ra Du Huyền không muốn giảm bớt ánh hào quang của mình, cô phải cố gắng trở thành người giúp đỡ mình trên con đường sau này.
Trần Trứ không muốn Du Huyền chịu áp lực, nên nói đùa một câu: “Mình và cậu ở bên nhau, nếu mọi người nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể mình đang trần chuồng, không mặc gì cả.”
Ba ngày sau, Du Huyền nhận được điện thoại của cô giáo chủ nhiệm Tiêu Vĩnh Chi.
“Du Huyền.”
Tiêu Vĩnh Chi tỏ ra vô cùng vui mừng: “Cô vừa nhận được tin, trong cuộc thi lần này, em đạt được giải nhì. Chúc mừng em nhá.
“Dạ?”
Du Huyền ngạc nhiên: “Không thể nào, trong khóa tập huấn, có rất nhiều anh chị giỏi hơn em mà?”
Lần này, cuộc thi ‘Đá chén trắng’, có một giải nhất, 3 giải nhì, và 5 giải ba.
Phí Duyệt Minh cảm thấy Du Huyền có thể đạt được giải ba. Bà là người trực tiếp huấn luyện mấy sinh viên này, cho nên hiểu rất rõ trình độ từng người, nên lời bà nói thường là kết quả.
“Cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Tiêu Vĩnh Chi mỉm cười: “Trong cuộc thi lần này, có một số thí sinh mắc phải sai lầm, mà em không hề mắc lỗi, nên đạt được giải nhì.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Vậy mình chúc Cos tỷ mạnh mẽ đoạt giải nhất nhá.”
“Cám ơn chủ nhiệm Trần đã cổ vũ.”
Nhưng Cá Lúc Lắc thẳng thắn nói: “Nhưng mình làm không được. Còn mình chúc chủ nhiệm Trần khởi nghiệp thành công, ba năm sau trở thành triệu phú.”
“Hả? Đang chúc hay rủa mình đây?”
Trần Trứ nghĩ thầm, chúc mình ba năm sau trở thành triệu phú, có khác nào động viện JackMa một tháng kiếm được 10 nghìn chứ?
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó cúp máy nghỉ ngơi.
Thời điểm buổi tập huấn ngày hôm sau, đúng như Du Huyền nói, giáo sư Phí Duyệt Minh nhắc nhở mọi người điều chỉnh cuối cùng tác phẩm của mình.
“Dựa theo tôi, các bạn chỉnh lại chút màu sắc là được, còn không cần thiết thì để nguyên cũng được.”
Phí Duyệt Minh đi một vòng trung tâm mỹ thuật: “Trong lần tập huấn này, có một số bạn học tiến bộ rất nhanh. Nếu tiếp tục tiến bộ như vậy thì có thể trở thành Hạ Nguyên Sướng thứ hai.”
Hạ Nguyên Sướng ngồi phía trên mỉm cười. Người có năng khiếu nghệ thuật tốt không hẳn là sướng, bởi vì có rất ít thời gian nghỉ ngơi.
Bọn họ phải tham gia đủ loại cuộc thi to nhỏ trong trường, rồi còn phải tham gia cuộc thi của tỉnh. Mỗi năm, 8 trường mỹ thuật lớn nhất cả nước cũng tổ chức cuộc thi, có lẽ người được nhà trường cử đi cũng có mặt anh ta.
8 trường mỹ thuật bao gồm Ương Mỹ, Quốc Mỹ, Hồ Mỹ, Tân Mỹ, Quảng Mỹ, Xuyên Mỹ, Hòa Tây Mỹ. Đây là 8 trường cao đẳng học viện mỹ thuật nổi tiếng nhất trong nước.
Quảng Mỹ trong top 8 chỉ thuộc hạng trung bình, tóm lại mỗi lần tổ chức cuộc thi đều bị Ương Mỹ và Quốc Mỹ đè đầu cưỡi cổ.
Trong học viện, có mấy vị học trưởng năm 4 đều hi vọng vào Hạ Nguyên Sướng, hi vọng anh ta có thể phá vỡ thế độc tôn của Ương Mỹ và Quốc Mỹ.
Dần dần, nguyên nhân này khiến Hạ Huyên Sướng có cảm giác.
Chuyện này giống như một bộ tiểu thuyết huyền ảo, Đại Sư Huynh và Đại Sư Tỷ phi thăng, phó thác thế hệ trẻ lại cho mình, để mình dẫn dắt các đàn em tiến về phía trước.
Rất nhanh, Phí Duyệt Minh cũng đi đến bên cạnh Ngô Dư và Ngô Huyền.
Bà nhìn qua tác phẩm của Ngô Dư vẫn như nhìn thấy phân, nên lập tức di rời ánh mắt, không muốn nhìn thêm lần nữa.
Còn tranh của Du Huyền, trước đó Phí Duyệt Minh đã nói rất rõ ràng, tư tưởng giống kỳ thi tuyển sinh quá nặng, cần từ từ cảm nhận trong từng bức tranh, thổi hồn vào từng bức tranh bằng những trải nghiệm trong cuộc sống.
Nhưng bà đánh giá Du Huyền là nữ sinh có tài năng, trong câu nói vừa rồi, người tiến bộ rất nhanh kia của Phí Duyệt Minh chính là Du Huyền.
So với những sinh viên năm nhất khác, cách hiểu của cô bé này với kiến thức mình giảng dạy rõ ràng vượt trội hơn các bạn khác.
Thế là, Phí Duyệt Minh ở lại dạy Du Huyền thêm một chút: “Bức tranh ‘ráng chiều’ này của em, chắc trong đầu em nghĩ đó là thời điểm tốt nhất, tiếc rằng nó quá gần với hoàng hôn.”
“Cảnh đẹp nhất phải là thời điểm kết thúc, khiến bản thân đắm chìm trong cảm giác tiếc nuối đau khổ, mới vẽ ra được tác phẩm mà không phải bức tranh.”
Giáo sư Phí từ từ chỉ bảo.
Du Huyền ngẩng đầu lên, câu nghe hiểu câu không.
“Nhưng không phải vội, chờ em học đến năm hai, năm ba, hẳn là có thể gửi gắm tâm tình của mình vào từng tác phẩm.
Phí Duyệt Minh tỏ ra mong chờ. Bà mong Du Huyền học đến năm hai năm ba đại học, lúc đó rất có thể bà sẽ chủ nhiệm lớp cô bé này. Khi đó, mình sẽ được nhìn thấy những sinh viên này trưởng thành đến mức nào.
Hai tiết tập huấn kết thúc, tất cả mọi người ký tên rồi nộp tác phẩm.
Nhưng, lúc Du Huyền đang ký tên của mình, bỗng cô cảm thấy kỳ lạ. Trong phòng, có mấy vị học trưởng giao tác phẩm xong, khi rời đi đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
“Đám người này điên rồi.”
Ngô Dư cũng nhận ra điều này, nên khó chịu nói.
Nếu không phải đây là ngày tập huấn cuối cùng, khả năng Du Huyền sẽ trừng mắt nhìn lại. Còn bây giờ cô lười quan tâm, thời điểm cấp ba cô đã gặp qua quá nhiều tên đần độn như vậy rồi.
“Đi thôi.”
Du Huyền dọn xong đồ, bèn kéo Ngô Dư rời đi. Đôi chân dài của hai người bước nhanh khỏi trung tâm mỹ thuật.
Mái tóc dài tung bay trên không, giống như ráng chiều xinh đẹp.
Hạ Nguyên Sướng mỉm cười nhìn theo, trong ánh mắt hiện lên sự tự tin và yêu chiều.
Buổi tối, theo thói quen, Du Huyền và Trần Trứ lại nấu cháo điện thoại, đồng thời trò chuyện về những gì mà giáo sư Phí đã nói.
Thật ra, Trần Trứ thuộc thành phần mù nghệ thuật, cho nên hắn không biết dùng cách nào để vẽ bức tranh có chứa cảm xúc của một họa sĩ.
Nhưng nghệ thuật có rất nhiều con đường dẫn tới, ví dụ như những bài thơ Đường Tống. Các nhà thơ muốn nói ra cảm xúc của mình, nên dùng những lời thơ.
“Nói như vậy, cậu rất hài lòng với đợt tập huấn lần này?”
Trần Trứ mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy.”
Du Huyền nói vào trong điện thoại: “Giáo sư Phí là giáo sư chuyên ngành của sinh viên năm hai năm ba đại học. Vốn dĩ sinh viên năm nhất như bọn mình không thể gặp được cô ấy, nhưng thông qua cuộc thi này mà được giáo sư dạy bảo.”
“Lần sau, có loại huấn luyện thiên vị này, thì Cos tỷ nên tiếp tục tham gia nha.”
Bỗng nhiên Trần Trứ cảm nhận được, trong khoảng thời gian nào đó, Cá Lúc Lắc đột nhiên dùng tâm suy nghĩ đến chuyên ngành của mình.
“Cái này phải xem ý chủ nhiệm Trần thế nào mới được.”
Cá Lúc Lắc thẳng thắn nói: “Nếu chủ nhiệm Trần phê chuẩn, thì mình sẽ tham gia. Nếu chủ nhiệm Trần không đồng ý, vậy mình sẽ không tham gia.”
“Chủ yếu, mình sợ cậu quá mệt thôi.”
Trần Trứ thở dài: “Nếu không dừng lại việc làm thêm bên kia đi, như vậy cậu sẽ bớt chút thời gian nghỉ ngơi.”
“Dừng hết sao?”
Du Huyền rất ít khi phản bác lời Trần Trứ, nên dùng giọng bàn bạc nói với Trần Trứ: “Thật ra, mình chỉ muốn giúp cô Sử, bởi vì thời cấp ba cô ấy giúp bọn mình rất nhiều. Với lại, khi mình dạy mấy người bạn nhỏ cũng thoải mái khác gì nghỉ ngơi đâu.”
“Mà mình cảm thấy chủ nhiệm Trần mệt hơn mình ấy.”
Du Huyền dừng lại một chút, rồi đau lòng nói: “Mỗi ngày cậu học rất nhiều tiết, rồi còn phải làm việc của lớp trưởng, chuyện của hội học sinh, trưa đến giúp thầy Kỳ làm việc. Bây giờ cậu còn đang khởi nghiệp nữa…”
“Mình thật sự muốn giúp cậu, nhưng không biết làm thế nào, cho nên mình nhất định không để bản thân nhàn rỗi.”
Cá Lúc Lắc hồn nhiên nói: “Như thế mình mới cảm thấy không có lỗi với chủ nhiệm Trần.”
Trần Trứ nghe thấy Du Huyền bộc bạch hết suy nghĩ trong lòng, thì mặt mo bỗng đỏ lên.
Chuyện trong lớp phần lớn do Lưu Kỳ Minh xử lý.
Mình tham gia vào hội tuyền truyền, nhưng có thể sai bảo cả bộ trường.
Chuyện chỗ Kỳ Chính, mình đã bắt đầu bồi dưỡng người thay thế rồi.
Khởi nghiệp, đúng là việc mình bỏ ra nhiều sức nhất, nhưng bản thân không cần phải ngồi gõ Code, nên ngược lại là người nhàn nhất.
“Quan trọng nhất là…”
Du Huyền bỏ qua thái độ vừa rồi, giọng nói trở nên tràn đầy sức sống: “Bây giờ mình không giúp được chủ nhiệm Trần, nhưng sau đó chưa biết chừng sẽ có cơ hội thì sao? Chủ nhiệm Trần ngày càng nổi bật, mình cũng không muốn bị bỏ lại phía sau. Tương lai, mình sẽ đứng bên cạnh cậu, mọi người cũng không thể nào nhìn vào mỗi mình cậu được.”
Trần Trứ hiểu rồi, thì ra Du Huyền không muốn giảm bớt ánh hào quang của mình, cô phải cố gắng trở thành người giúp đỡ mình trên con đường sau này.
Trần Trứ không muốn Du Huyền chịu áp lực, nên nói đùa một câu: “Mình và cậu ở bên nhau, nếu mọi người nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể mình đang trần chuồng, không mặc gì cả.”
Ba ngày sau, Du Huyền nhận được điện thoại của cô giáo chủ nhiệm Tiêu Vĩnh Chi.
“Du Huyền.”
Tiêu Vĩnh Chi tỏ ra vô cùng vui mừng: “Cô vừa nhận được tin, trong cuộc thi lần này, em đạt được giải nhì. Chúc mừng em nhá.
“Dạ?”
Du Huyền ngạc nhiên: “Không thể nào, trong khóa tập huấn, có rất nhiều anh chị giỏi hơn em mà?”
Lần này, cuộc thi ‘Đá chén trắng’, có một giải nhất, 3 giải nhì, và 5 giải ba.
Phí Duyệt Minh cảm thấy Du Huyền có thể đạt được giải ba. Bà là người trực tiếp huấn luyện mấy sinh viên này, cho nên hiểu rất rõ trình độ từng người, nên lời bà nói thường là kết quả.
“Cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Tiêu Vĩnh Chi mỉm cười: “Trong cuộc thi lần này, có một số thí sinh mắc phải sai lầm, mà em không hề mắc lỗi, nên đạt được giải nhì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận