Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 192: Chúng tôi ở 985 chờ bạn
Sau khi viện trưởng Thư hạ quyết tâm, ông bèn đi thẳng với phòng hiệu trưởng Hứa, báo cáo toàn bộ sự kiện.
Có điều, ông không ngờ, bên trong phòng hiệu trưởng Hứa đã có khách đến trước mình, hình như bí thư đoàn ủy Hoàng Nghị đang báo cáo chuyện gì đó.
Bình thường, Thư Nguyên và Hoàng Nghị không gặp nhau mấy, bởi vì phương diện công việc không giống nhau, nó giống như từng ngành dọc bên trong thể chế vậy.
Đơn vị mỗi ngành này đều quản lý theo hình thẳng đứng, ví dụ như thuế, hải quan,…mỗi ngành nghề đều có khu vực quản lý riêng biệt.
Cho nên mỗi trong hai nơi này có chuyện gì, thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn đến người kia.
Thư Nguyên định sang phòng khác ngồi một lát, không ngờ Hứa Ninh gọi ông tiến vào: “Viện trưởng Thư, cậu cùng vào đi, nhóm chúng ta cùng nhau thảo luận một sự kiện?”
“Sự kiện?”
Thư Nguyên và Hoàng Nghị đều giật mình, bởi vì hai người không rõ lập trường của đối phương, nêm cả hai đồng thời im lặng.
Cuối cùng, hiệu trưởng Hứa thúc giục: “Bí thư Hoàng, cậu nói tiếp đi.”
“Khụ…”
Hoàng Nghị liếc nhìn Thư Nguyên, sau đó hắng giọng nói: “Hiện tại, phòng chính sách tỉnh và thành phố đều gửi thư đến, bọn họ muốn hỏi xem có phải Trần Trứ là sinh viên trong trường chúng ta, đồng thời có phải cậu sinh viên này lập nghiệp trong trường hay không? Còn có cuộc sống hằng ngày của cậu ta thế nào, nếu như không có vấn đề gì, bọn họ sẽ gửi tiền hỗ trợ xuống.”
Thư Nguyên nghĩ thầm thì ra là chuyện này. Sinh viên trong trường học lập nghiệp sẽ có chính sách hỗ trợ, không ngờ Trần Trứ đã âm thầm đi tới bước này rồi.
Chỉ là chuyện này quá trùng hợp, báo chiều Dương Thành vừa mới đăng bài phỏng vấn xong, thì đoàn ủy cũng chạy đến báo cáo Tỉnh và Thành Phố đều gửi thư đến, giống như tất cả mọi yếu tố đang tập trung lại, giúp quá trình lập nghiệp của Trần Trứ được mở rộng.
“Chẳng lẽ phía Đoàn Ủy cũng hướng về Trần Trứ?”
Thư Nguyên âm thầm suy đoán.
“Tình huống cụ thể thế nào, viện trưởng Thư có thể giải thích một chút không?”
Hứa Ninh quay qua hỏi Thư Nguyên.
“Trần Trứ đúng là sinh viên năm nhất Lĩnh Viện của bọn tôi, điều này là sự thật. Tính cách của cậu sinh viên này đều rất được.”
Thư Nguyên không đoán được chiều hướng của Đoàn Ủy, nên ông chỉ đành báo cáo tình huống theo sự thật. Ông cố gắng đứng ở vị trí khách quan nhất để đánh giá Trần Trứ:
“Về phần phương hướng lập nghiệp, loại trang web Gia Sư này ở Thủ Đô rất phổ biến, nhưng ở Quảng Đông lại vô cùng ít ỏi.”
“Có điều, theo đánh giá của tôi hình thức kinh doanh của trang web Học Tập Trung Đại rất mới, nó có sự khác biệt so với các trang web Gia Sư bình thường.”
“Mặt khác, người trẻ tuổi có ý nghĩ lập nghiệp, lại muốn áp dụng để thay đổi. Có thể nói hành động này đang cùng hướng với chính sách tự do mà trường chúng ta đề ra.”
Thư Nguyên nói xong, thì bí thư Đoàn Ủy Hoàng Nghị chớp mắt một cái, thì ra viện trưởng Thư cũng muốn giúp đỡ Trần Trứ.
Phó hiệu trưởng Hứa Ninh nghe báo cáo xong, thì ông khẽ vuột cằm tỏ ra đã hiểu.
Vấn đề sinh viên lập nghiệp ở trong trường không phải chuyện lớn, cũng không phải quy mô lên tới mấy triệu hoặc mấy chục triệu, đơn giản chuyện này được đăng báo. Cho nên, Hứa Ninh muốn tìm hiểu rõ ràng, phòng ngừa hiệu trưởng hỏi đến, lúc đó ông cũng không thể bảo mình không biết gì được.
“Nếu viện trưởng Thư đã tìm hiểu kỹ, vậy vấn đề này nhẹ nhàng.”
Hứa Ninh nói: “Bí thư Hoàng có thể trả lời tỉnh và thành phố được rồi.”
“Vâng.”
Hoàng Nghị dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Hứa, tôi nghĩ thế này, nếu tỉnh và thành phố đều hưởng ứng chính sách của quốc gia đưa ra hỗ trợ. Vậy mà trường của chúng ta không làm gì, hình như có chút…”
Hứa Ninh hiểu ý tứ của Hoàng Nghị, nên ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông có đề nghị gì cứ nói, nhưng trường học của chúng ta không thể trực tiếp cấp tiền.”
Đến bây giờ, Thư Nguyên đã chắc chắn Đoàn Ủy đứng về phía Trần Trứ. Mặc dù ông không rõ nguyên nhân là gì, nhưng thêm một người ủng hộ là chuyện tốt.
“Cũng không cần trực tiếp cấp tiền.”
Lúc này, Thư Nguyên đột nhiên đưa ra ý kiến: “Vừa rồi, Trần Trứ còn phàn nàn. Cậu bé đang đứng trước hai khó khăn, một chuyện là chưa có nơi làm việc, chuyện thứ hai là vấn đề máy chủ cho trang web.”
Hiệu trưởng Hứa và bí thư Hoàng đều nhìn về phía Thư Nguyên. Còn Thư Nguyên vẫn bình tĩnh nói: “Nơi làm việc tôi đã cấp một phòng trong Thung Lũng Công Nghệ cho cậu ta sử dụng. Nhưng cậu bé muốn sử dụng phòng máy chủ của học viện Công nghệ thông tin, việc này tôi thấy độ khó khá cao.”
“Viện trưởng Thư, khó ở chỗ nào vậy?”
Mắt Hoàng Nghị đảo một chút, giống như người ngủ gật được đưa cho một cái gối, thời điểm hỏi vô cùng khớp.
“Trước đó Trần Trứ có viết văn bản xin phó viện trưởng Trịnh Duy Địch của học viện Công nghệ thông tin sử dụng phòng máy chủ cũ.”
Thư Nguyên mỉm cười nói:
“Có lẽ cách xin không đúng, nên viện trưởng Trịnh từ chối.”
Phó hiệu trưởng Hứa Ninh cảm thấy cũng bình thường. Máy chủ là đồ vật của học viện Công nghệ thông tin, bọn họ không muốn cho mượn, mình cũng không tiện nói gì.
“Nhắc đến phòng máy chủ và viện trưởng Trịnh, thời gian gần đây tôi thấy thỉnh thoảng trên diễn đàn trường chúng ta có người đăng lên bài viết.”
Hoàng Nghĩ nghiêm túc nói: “Bài viết thảo luận vấn đề viện trưởng Trịnh cấp phòng máy chủ miễn phí cho một công ty công nghệ thông tin tên là Mẫn Hành, còn nữa là vợ của viện trưởng Trịnh cũng làm ở công ty này. Loại chuyện không có chứng cứ này, tôi đoán chỉ là tin đồn nhảm.”
“Vì lý do bảo vệ danh tiếng của giáo sư Trịnh, Đoàn Ủy chúng tôi thường xuyên phải xử lý những bài viết kiểu này.”
Bí thư Hoàng Nghị giống như đang chứng minh sự thật, nhưng trong cách nói chuyện lại khiến người nghe có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Với lại ông nói một phần có hơi nâng lên, những bài viết kia không phải năm thì mười họa mới xuất hiện, mà là cuối tuần trước đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng vấn đề này có gì khác đâu, sự thật chính là vậy.
“Trên diễn đàn nói năng không biết điểm dừng là gì, có phải trường học chúng ta nên kiểm tra lại, để trả lại sự trong sách cho viện trưởng Trịnh không?”
Thư Nguyên bình tĩnh đưa ra lời đề nghị.
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Hoàng Nghị nói theo.
Đột nhiên phó hiệu trưởng Hứa Ninh nhíu mày lại. Ông hết nhìn Hoàng Nghị lại nhìn đến Thư Nguyên, bởi vì từ trước đến nay hai người này làm gì quen thân lắm, sao hôm nay lại nhất trí vấn đề ‘Trịnh’ nhỉ?
Có điều, chuyện này liên quan đến một vị phó viện trưởng, nên Hứa Ninh phải vô cùng cần thận. Cho nên, đầu tiên Hứa Ninh nói Thư Nguyên và Hoàng Nghị đều về, để bản thân tìm hiểu tình huống kỹ hơn mới được.
Thư Nguyên và Hoàng Nghị cùng rời khỏi phòng làm việc của phó hiệu trưởng. Hai người im lặng hết một tầng cầu thang, lúc này Hoàng Nghị mới nhỏ giọng nói: “Công ty của Trần Trứ, là do Đoàn Ủy của chúng tôi chỉ đạo khởi nghiệp.”
Trịnh Cự là giáo viên chỉ đạo khởi nghiệp, nên đương nhiên Đoàn Ủy là đơn vị chỉ đạo khởi nghiệp rồi.
“Thì ra là vậy…”
Giờ Thư Nguyên mới hiểu được vì sao Đoàn Ủy lại hành động như vậy. Nhưng thật ra Thư Nguyên chỉ biết một mà không biết hai.
Ý tưởng trang web Học Tập này được phát hiện trong cuộc thi do Đoàn Ủy tổ chức. Đoàn Ủy có thể coi là ‘mái nhà’, mặc kệ sau này trang web Học Tập lớn đến mức độ nào, nhưng nếu xét về tiền căn hậu quả, thì nhật định có công nâng đỡ của Đoàn Ủy Trung Đại.
“Vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi.”
Thư Nguyên mỉm cười nói: “Bí thư Hoàng có rảnh thì đến Lĩnh Viện ngồi chơi. Chỗ chúng tôi không chỉ có một mình Trần Trứ cản đảm đứng ra thực hiện hoài bão của mình, còn có rất nhiều sinh viên khác cũng mong muốn được Đoàn Ủy quan tâm.”
“Viện trưởng Thư quá khách sáo rồi.”
Bí thư Hoàng khiêm tốn nói: “Muốn bồi dưỡng người kế tục cũng phải xem đất nơi đó thế nào. Trong suy nghĩ của tôi, cũng chỉ có Lĩnh Viện mới có mạch đất tốt để bồi dưỡng ra những đệ tử như Trần Trứ vậy.”
Sau khi hai người tách ra, vô tình Thư Nguyên đánh giá Trần Trứ lại cao thêm một bậc.
Mình là viện trưởng Lĩnh Viện, nên lên tiếng ủng hộ là điều bình thường. Nhưng Trần Trứ có thể kéo cả Đoàn Ủy lên cùng một chiếc xe ngựa thì đúng là…
“Có mấy phần bản lĩnh đấy, cũng không biết thằng bé dệt ra bao nhiêu mối quan hệ trong trường học nữa đây?”
Viện trưởng Thư mỉm cười.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Thư Nguyên cảm thấy Trịnh Duy Địch sẽ chẳng làm sao cả. Trong trường đại học, chẳng phải đây là chuyện rất bình thường, lãnh đạo học viện nào chả tính toán cho riêng bản thân mình?
Bị phát hiện thì sao?
Chỉ cần công ty Công nghệ thông tin Mẫn Hành rời đi là được, chẳng lẽ người ta đi rồi còn muốn truy cứu trách nhiệm? Vậy thì người ta sẽ tấn công lại, rất nhiều người không chịu nổi đâu.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Thư Nguyên. 8 giờ tối, khi Trần Trứ còn đang tư vấn cho các vị phụ huynh trong thư viện trường, đột nhiên Tằng Khôn gọi điện tới.
“Công nghệ thông tin Mẫn Hành đi rồi.”
Giọng nói của Tằng Khôn không kiềm chế nổi vui mừng do đã nhìn rất rất lâu:
“Ngay trong tôi nay, bọn họ đến chuyển dữ liệu ra khỏi máy chủ.”
“Nhanh vậy sao?”
Trần Trứ còn chưa biết, chiều này Thư Nguyên và Hoàng Nghị liên kết với nhau gây sức ép cho chuyện này.
Có điều, đi rồi cũng tốt, vừa hay Công nghệ thông tin SuiHui có thể đến tiếp nhận phòng máy này. Đây chính là vị trí bao nhiêu người nhìn đến đỏ cả mắt, một khi Trần Trứ còn chưa tốt nghiệp, hắn có đủ lý do chính đáng để sử dụng phòng máy này.
“Vậy công ty chỗ Hoàng Bộ kia, phiền ngài vất vả đàm phán để rút chi phí về.”
Trần Trứ dặn dò.
Nếu đã có máy chủ tốt hơn ở trong trường, vậy không cần thuê ở bên ngoài nữa, trừ tiền sử dụng mấy ngày vừa qua, thu về sẽ không ít tiền.
“Chuyện này đơn giản.”
Tằng Khôn đồng ý: “Server không ảnh hưởng quá lớn, cùng lắm chúng ta bỏ ra 2000, thu về 40 nghìn, đồng thời yêu cầu bọn họ giúp đỡ chuyển số liệu.”
“Giám đốc Tằng, ngài cứ tính toàn mà làm.”
Trần Trứ cảm thấy mọi chuyện đều đã thuận lợi. Ngay cả khi hắn trở về phòng ký túc xá, thì đám bạn cùng phòng đều hô hào mời khách.
Lưu Kỳ Minh lớn tiếng hét lên: “Tao nói mà lão Lục, thời gian gần đây mày đi sớm về trễ, mất tăm mất tích, thì ra là ông chủ khởi nghiệp.”
“Bọn mày đọc báo rồi à?”
Trần Trứ ngạc nhiên, đến bây giờ rồi mà sinh viên vẫn thích đọc báo sao?
“Cũng không phải.”
Vu Dự chỉ vào màn hình laptop, trong đó là giao diện diễn đàn trường: “Chúng ta biết tin mày lập nghiệp từ trên này, đã thế còn được đăng báo nữa.”
Trần Trứ nhìn màn hình, phía trên có rất nhiều bài viết có “Trang web Học Tập, khởi nghiệp, Trần Trứ’ hiện ra. Thì ra, mình đã trở thành người nổi tiếng trong trường rồi.
“Mời khách thì đơn giản, nhưng hai ngày tiếp theo tao hơi bận, chờ ổn định đã nhá?”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Vậy chúng tao đợi ông chủ Trần đãi một bữa ra trò.”
Từ Mộc vỗ bụng bạch bạch nói.
Lưu Kỳ Minh và Vu Dự đều cười nhạo Từ Mộc nói hơi lố. Thật ra, đám bạn cùng phòng đều cảm thấy vui vẻ với việc Trần Trứ lập nghiệp.
Dù sao, bản chất của Lĩnh Viện là kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp đây có thể là một lựa chọn, mà bây giờ bên cạnh có người đang làm, nên cũng được tính là kinh nghiệm, học sớm một chút càng tốt.
Chỉ trừ một số người dồn hết sức cho việc học tập như Chử Nguyên Vĩ, thì còn lại người như Đường Tuấn Tài đến từ Triều Sán.
Từ nhỏ, Đường Tuấn Tài đã thấm đẫm tư tưởng làm ăn, lập chí trở thành Lý Gia Thành. Cậu ta vẫn nghĩ rằng, trong phòng 520 này, người có khả năng làm quan nhất là Trần Trứ, bởi vì tên này cực kỳ dối trá.
Tiếp theo là Lưu Kỳ Minh, bởi vì thằng này ôm đùi Trần Trứ, nói không chừng còn thích theo sau sủa gâu gâu.
Còn Chử Nguyên Vĩ sẽ có thành tích sớm nhất và dự định thi nghiên cứu sinh. Về phần Từ Mộc và Vu Dự, thuộc thành phần chẳng có gì nổi bật, chỉ là hai sinh viên bình thường mà thôi.
Nhưng Đường Tuần Tài cho rằng, người đầu tiên làm ông chủ chính là mình, bởi vì những người khác chẳng có chút năng khiếu kinh doanh nào.
Không ngờ, người dẫn đầu khởi nghiệp là Trần Trứ. Trong khi đó, Đường Tuấn Tài nhờ mối quan hệ gia đình, làm thêm ở trong một trung tâm tiếng anh.
“Gì đến mức mày phải gọi tao hai tiếng ‘ông chủ’?”
Trần Trứ dối trá, nhưng chẳng hề xấu hổ nói: “Chỉ làm một trang web thôi mà, đến bây giờ còn chẳng có địa điểm làm việc, bọn mày nhìn thấy có ông chủ nào như vậy không?”
Đường Tuấn Tài nghe thấy Trần Trứ nói lời này thì trong lòng dễ chịu hơn một chút. Mặc dù bản thân vẫn còn đi làm thêm, nhưng tích lũy công trạng cũng được, nên đang dần có chỗ đứng trong công ty.
Thực tế, trung tâm tiếng anh này có cổ phần đang nằm trong tay Trung Đại, văn phòng cùng nằm ở Thung Lũng Công Nghệ bên cạnh trường. Môi trường làm việc vượt xa dân chúng bên ngoài, chẳng bao giờ phải chen lấn nóng bức.
“Lập nghiệp bữa bãi không suy nghĩ, khả năng còn không tích lũy kinh nghiệm bằng đứa đi làm thêm như mình.”
Đường Tuấn Tài âm thầm động viên bản thân.
Công ty của Trần Trứ còn chưa có nơi làm việc, riêng khoản mở đầu này đã có chút vấn đề. Còn chuyện phỏng vấn được đăng báo, thì người ta là dân bản địa Quảng Châu, chẳng phải có chút quan hệ là chuyện rất bình thường sao?
“Nếu mình đưa kịch bản tới, cũng là thiếu niên là các thành phố nhỏ, đến thành phố lập nghiệp không chừng.”
Đường Tuấn Tài nghĩ thầm.
Thực tế, giai đoạn đầu của lập nghiệp không có vấn đề gì, nhưng hiệu quả lại vượt qua dự đoán của Trần Trứ.
Số liệu không thể nào nói dối được.
4 giờ chiều, bài phỏng vấn của hắn được đăng báo, mà đến 9 giờ tối đã vượt qua con số 20 nghìn lượt xem trang web Học Tập Trung Đại của hắn rồi.
3000 người liên hệ đến Vịt Vịt phục vụ khách hàng, chỉ có điều nhân sự còn không đủ, nên chưa thể nào tư vấn hết được. Trong đoàn đội của hắn, người nào cũng gõ phím đến mức bốc khói, cũng chỉ tiếp đón được hơn 200 người.
Nhưng, bởi vì đăng ký tài khoản đều phải dùng số điện thoại, cho nên bọn hắn sẽ tiến hành gọi điện lại tư vấn sau.
Mặc dù chỉ mới tư vấn được hơn 200 người, nhưng đã có 21 phụ huynh chuyển khoản trở thành hội viên. Nếu dựa vào thị trưởng đánh giá tỷ lệ tiếp cấp là 10 chia 1. Đương nhiên tệp khách hàng này vẫn nằm trong khu vực Quảng Châu, còn người ở các thành phố khác trong tỉnh vẫn chờ đợi xem kết quả thế nào.
Nhân sự, hiệu suất làm việc, hay vấn đề về địa ý, những chuyện này phải chuyển đến địa điểm làm việc mới, rồi sau đó giải quyết từng cái một vậy.
Đương nhiên, bây giờ Trần Trứ cũng không nhàn rỗi, hắn còn đang tư vấn cho một khách hàng có nickname là ‘Tôi là heo còn bạn là ai’.
Vịt Vịt: Chào ngài, tôi thấy ngài đã chọn bạn học Mưu Giai Văn. Bạn học tiểu Mưu có trình độ ngữ văn rất tốt, xin hỏi ngài đang tìm một giáo viên dạy kèm môn ngữ văn cho con gái mình sao?
Tôi là heo còn bạn là ai: Tôi tùy tiện nhấn vào hình đó thôi. Vịt Vịt, tên của bạn thật đáng yêu.
Vịt Vịt: Bạn là học sinh?
Tôi là heo còn bạn là ai: Đúng rồi, mẹ tôi bảo tôi tìm một người dạy kèm, bởi vì sang năm tôi sẽ thi tốt nghiệp rồi. Nhưng tôi còn chưa biết chọn ai, tất cả gia sư này đều là sinh viên của trường 985 sao?
Vịt Vịt: Đương nhiên rồi. Hiện tại, những gia sư trên hệ thống của chúng tôi đều là sinh viên của các học viện tại Trung Đại và Hoa Công.
Tôi là heo còn bạn là ai: Hâm mộ thật đấy, tôi cũng không biết bản thân có thể thi đậu trường thế nào.
Vịt Vịt: Quý khách, bạn đừng quá lo lắng, một khi cầm bút lên phải duy trì được sự tự tin. Chúng tôi ở 985 chờ bạn.
Có điều, ông không ngờ, bên trong phòng hiệu trưởng Hứa đã có khách đến trước mình, hình như bí thư đoàn ủy Hoàng Nghị đang báo cáo chuyện gì đó.
Bình thường, Thư Nguyên và Hoàng Nghị không gặp nhau mấy, bởi vì phương diện công việc không giống nhau, nó giống như từng ngành dọc bên trong thể chế vậy.
Đơn vị mỗi ngành này đều quản lý theo hình thẳng đứng, ví dụ như thuế, hải quan,…mỗi ngành nghề đều có khu vực quản lý riêng biệt.
Cho nên mỗi trong hai nơi này có chuyện gì, thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn đến người kia.
Thư Nguyên định sang phòng khác ngồi một lát, không ngờ Hứa Ninh gọi ông tiến vào: “Viện trưởng Thư, cậu cùng vào đi, nhóm chúng ta cùng nhau thảo luận một sự kiện?”
“Sự kiện?”
Thư Nguyên và Hoàng Nghị đều giật mình, bởi vì hai người không rõ lập trường của đối phương, nêm cả hai đồng thời im lặng.
Cuối cùng, hiệu trưởng Hứa thúc giục: “Bí thư Hoàng, cậu nói tiếp đi.”
“Khụ…”
Hoàng Nghị liếc nhìn Thư Nguyên, sau đó hắng giọng nói: “Hiện tại, phòng chính sách tỉnh và thành phố đều gửi thư đến, bọn họ muốn hỏi xem có phải Trần Trứ là sinh viên trong trường chúng ta, đồng thời có phải cậu sinh viên này lập nghiệp trong trường hay không? Còn có cuộc sống hằng ngày của cậu ta thế nào, nếu như không có vấn đề gì, bọn họ sẽ gửi tiền hỗ trợ xuống.”
Thư Nguyên nghĩ thầm thì ra là chuyện này. Sinh viên trong trường học lập nghiệp sẽ có chính sách hỗ trợ, không ngờ Trần Trứ đã âm thầm đi tới bước này rồi.
Chỉ là chuyện này quá trùng hợp, báo chiều Dương Thành vừa mới đăng bài phỏng vấn xong, thì đoàn ủy cũng chạy đến báo cáo Tỉnh và Thành Phố đều gửi thư đến, giống như tất cả mọi yếu tố đang tập trung lại, giúp quá trình lập nghiệp của Trần Trứ được mở rộng.
“Chẳng lẽ phía Đoàn Ủy cũng hướng về Trần Trứ?”
Thư Nguyên âm thầm suy đoán.
“Tình huống cụ thể thế nào, viện trưởng Thư có thể giải thích một chút không?”
Hứa Ninh quay qua hỏi Thư Nguyên.
“Trần Trứ đúng là sinh viên năm nhất Lĩnh Viện của bọn tôi, điều này là sự thật. Tính cách của cậu sinh viên này đều rất được.”
Thư Nguyên không đoán được chiều hướng của Đoàn Ủy, nên ông chỉ đành báo cáo tình huống theo sự thật. Ông cố gắng đứng ở vị trí khách quan nhất để đánh giá Trần Trứ:
“Về phần phương hướng lập nghiệp, loại trang web Gia Sư này ở Thủ Đô rất phổ biến, nhưng ở Quảng Đông lại vô cùng ít ỏi.”
“Có điều, theo đánh giá của tôi hình thức kinh doanh của trang web Học Tập Trung Đại rất mới, nó có sự khác biệt so với các trang web Gia Sư bình thường.”
“Mặt khác, người trẻ tuổi có ý nghĩ lập nghiệp, lại muốn áp dụng để thay đổi. Có thể nói hành động này đang cùng hướng với chính sách tự do mà trường chúng ta đề ra.”
Thư Nguyên nói xong, thì bí thư Đoàn Ủy Hoàng Nghị chớp mắt một cái, thì ra viện trưởng Thư cũng muốn giúp đỡ Trần Trứ.
Phó hiệu trưởng Hứa Ninh nghe báo cáo xong, thì ông khẽ vuột cằm tỏ ra đã hiểu.
Vấn đề sinh viên lập nghiệp ở trong trường không phải chuyện lớn, cũng không phải quy mô lên tới mấy triệu hoặc mấy chục triệu, đơn giản chuyện này được đăng báo. Cho nên, Hứa Ninh muốn tìm hiểu rõ ràng, phòng ngừa hiệu trưởng hỏi đến, lúc đó ông cũng không thể bảo mình không biết gì được.
“Nếu viện trưởng Thư đã tìm hiểu kỹ, vậy vấn đề này nhẹ nhàng.”
Hứa Ninh nói: “Bí thư Hoàng có thể trả lời tỉnh và thành phố được rồi.”
“Vâng.”
Hoàng Nghị dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Hứa, tôi nghĩ thế này, nếu tỉnh và thành phố đều hưởng ứng chính sách của quốc gia đưa ra hỗ trợ. Vậy mà trường của chúng ta không làm gì, hình như có chút…”
Hứa Ninh hiểu ý tứ của Hoàng Nghị, nên ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông có đề nghị gì cứ nói, nhưng trường học của chúng ta không thể trực tiếp cấp tiền.”
Đến bây giờ, Thư Nguyên đã chắc chắn Đoàn Ủy đứng về phía Trần Trứ. Mặc dù ông không rõ nguyên nhân là gì, nhưng thêm một người ủng hộ là chuyện tốt.
“Cũng không cần trực tiếp cấp tiền.”
Lúc này, Thư Nguyên đột nhiên đưa ra ý kiến: “Vừa rồi, Trần Trứ còn phàn nàn. Cậu bé đang đứng trước hai khó khăn, một chuyện là chưa có nơi làm việc, chuyện thứ hai là vấn đề máy chủ cho trang web.”
Hiệu trưởng Hứa và bí thư Hoàng đều nhìn về phía Thư Nguyên. Còn Thư Nguyên vẫn bình tĩnh nói: “Nơi làm việc tôi đã cấp một phòng trong Thung Lũng Công Nghệ cho cậu ta sử dụng. Nhưng cậu bé muốn sử dụng phòng máy chủ của học viện Công nghệ thông tin, việc này tôi thấy độ khó khá cao.”
“Viện trưởng Thư, khó ở chỗ nào vậy?”
Mắt Hoàng Nghị đảo một chút, giống như người ngủ gật được đưa cho một cái gối, thời điểm hỏi vô cùng khớp.
“Trước đó Trần Trứ có viết văn bản xin phó viện trưởng Trịnh Duy Địch của học viện Công nghệ thông tin sử dụng phòng máy chủ cũ.”
Thư Nguyên mỉm cười nói:
“Có lẽ cách xin không đúng, nên viện trưởng Trịnh từ chối.”
Phó hiệu trưởng Hứa Ninh cảm thấy cũng bình thường. Máy chủ là đồ vật của học viện Công nghệ thông tin, bọn họ không muốn cho mượn, mình cũng không tiện nói gì.
“Nhắc đến phòng máy chủ và viện trưởng Trịnh, thời gian gần đây tôi thấy thỉnh thoảng trên diễn đàn trường chúng ta có người đăng lên bài viết.”
Hoàng Nghĩ nghiêm túc nói: “Bài viết thảo luận vấn đề viện trưởng Trịnh cấp phòng máy chủ miễn phí cho một công ty công nghệ thông tin tên là Mẫn Hành, còn nữa là vợ của viện trưởng Trịnh cũng làm ở công ty này. Loại chuyện không có chứng cứ này, tôi đoán chỉ là tin đồn nhảm.”
“Vì lý do bảo vệ danh tiếng của giáo sư Trịnh, Đoàn Ủy chúng tôi thường xuyên phải xử lý những bài viết kiểu này.”
Bí thư Hoàng Nghị giống như đang chứng minh sự thật, nhưng trong cách nói chuyện lại khiến người nghe có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Với lại ông nói một phần có hơi nâng lên, những bài viết kia không phải năm thì mười họa mới xuất hiện, mà là cuối tuần trước đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng vấn đề này có gì khác đâu, sự thật chính là vậy.
“Trên diễn đàn nói năng không biết điểm dừng là gì, có phải trường học chúng ta nên kiểm tra lại, để trả lại sự trong sách cho viện trưởng Trịnh không?”
Thư Nguyên bình tĩnh đưa ra lời đề nghị.
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Hoàng Nghị nói theo.
Đột nhiên phó hiệu trưởng Hứa Ninh nhíu mày lại. Ông hết nhìn Hoàng Nghị lại nhìn đến Thư Nguyên, bởi vì từ trước đến nay hai người này làm gì quen thân lắm, sao hôm nay lại nhất trí vấn đề ‘Trịnh’ nhỉ?
Có điều, chuyện này liên quan đến một vị phó viện trưởng, nên Hứa Ninh phải vô cùng cần thận. Cho nên, đầu tiên Hứa Ninh nói Thư Nguyên và Hoàng Nghị đều về, để bản thân tìm hiểu tình huống kỹ hơn mới được.
Thư Nguyên và Hoàng Nghị cùng rời khỏi phòng làm việc của phó hiệu trưởng. Hai người im lặng hết một tầng cầu thang, lúc này Hoàng Nghị mới nhỏ giọng nói: “Công ty của Trần Trứ, là do Đoàn Ủy của chúng tôi chỉ đạo khởi nghiệp.”
Trịnh Cự là giáo viên chỉ đạo khởi nghiệp, nên đương nhiên Đoàn Ủy là đơn vị chỉ đạo khởi nghiệp rồi.
“Thì ra là vậy…”
Giờ Thư Nguyên mới hiểu được vì sao Đoàn Ủy lại hành động như vậy. Nhưng thật ra Thư Nguyên chỉ biết một mà không biết hai.
Ý tưởng trang web Học Tập này được phát hiện trong cuộc thi do Đoàn Ủy tổ chức. Đoàn Ủy có thể coi là ‘mái nhà’, mặc kệ sau này trang web Học Tập lớn đến mức độ nào, nhưng nếu xét về tiền căn hậu quả, thì nhật định có công nâng đỡ của Đoàn Ủy Trung Đại.
“Vậy chúng ta không phải là người ngoài rồi.”
Thư Nguyên mỉm cười nói: “Bí thư Hoàng có rảnh thì đến Lĩnh Viện ngồi chơi. Chỗ chúng tôi không chỉ có một mình Trần Trứ cản đảm đứng ra thực hiện hoài bão của mình, còn có rất nhiều sinh viên khác cũng mong muốn được Đoàn Ủy quan tâm.”
“Viện trưởng Thư quá khách sáo rồi.”
Bí thư Hoàng khiêm tốn nói: “Muốn bồi dưỡng người kế tục cũng phải xem đất nơi đó thế nào. Trong suy nghĩ của tôi, cũng chỉ có Lĩnh Viện mới có mạch đất tốt để bồi dưỡng ra những đệ tử như Trần Trứ vậy.”
Sau khi hai người tách ra, vô tình Thư Nguyên đánh giá Trần Trứ lại cao thêm một bậc.
Mình là viện trưởng Lĩnh Viện, nên lên tiếng ủng hộ là điều bình thường. Nhưng Trần Trứ có thể kéo cả Đoàn Ủy lên cùng một chiếc xe ngựa thì đúng là…
“Có mấy phần bản lĩnh đấy, cũng không biết thằng bé dệt ra bao nhiêu mối quan hệ trong trường học nữa đây?”
Viện trưởng Thư mỉm cười.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Thư Nguyên cảm thấy Trịnh Duy Địch sẽ chẳng làm sao cả. Trong trường đại học, chẳng phải đây là chuyện rất bình thường, lãnh đạo học viện nào chả tính toán cho riêng bản thân mình?
Bị phát hiện thì sao?
Chỉ cần công ty Công nghệ thông tin Mẫn Hành rời đi là được, chẳng lẽ người ta đi rồi còn muốn truy cứu trách nhiệm? Vậy thì người ta sẽ tấn công lại, rất nhiều người không chịu nổi đâu.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Thư Nguyên. 8 giờ tối, khi Trần Trứ còn đang tư vấn cho các vị phụ huynh trong thư viện trường, đột nhiên Tằng Khôn gọi điện tới.
“Công nghệ thông tin Mẫn Hành đi rồi.”
Giọng nói của Tằng Khôn không kiềm chế nổi vui mừng do đã nhìn rất rất lâu:
“Ngay trong tôi nay, bọn họ đến chuyển dữ liệu ra khỏi máy chủ.”
“Nhanh vậy sao?”
Trần Trứ còn chưa biết, chiều này Thư Nguyên và Hoàng Nghị liên kết với nhau gây sức ép cho chuyện này.
Có điều, đi rồi cũng tốt, vừa hay Công nghệ thông tin SuiHui có thể đến tiếp nhận phòng máy này. Đây chính là vị trí bao nhiêu người nhìn đến đỏ cả mắt, một khi Trần Trứ còn chưa tốt nghiệp, hắn có đủ lý do chính đáng để sử dụng phòng máy này.
“Vậy công ty chỗ Hoàng Bộ kia, phiền ngài vất vả đàm phán để rút chi phí về.”
Trần Trứ dặn dò.
Nếu đã có máy chủ tốt hơn ở trong trường, vậy không cần thuê ở bên ngoài nữa, trừ tiền sử dụng mấy ngày vừa qua, thu về sẽ không ít tiền.
“Chuyện này đơn giản.”
Tằng Khôn đồng ý: “Server không ảnh hưởng quá lớn, cùng lắm chúng ta bỏ ra 2000, thu về 40 nghìn, đồng thời yêu cầu bọn họ giúp đỡ chuyển số liệu.”
“Giám đốc Tằng, ngài cứ tính toàn mà làm.”
Trần Trứ cảm thấy mọi chuyện đều đã thuận lợi. Ngay cả khi hắn trở về phòng ký túc xá, thì đám bạn cùng phòng đều hô hào mời khách.
Lưu Kỳ Minh lớn tiếng hét lên: “Tao nói mà lão Lục, thời gian gần đây mày đi sớm về trễ, mất tăm mất tích, thì ra là ông chủ khởi nghiệp.”
“Bọn mày đọc báo rồi à?”
Trần Trứ ngạc nhiên, đến bây giờ rồi mà sinh viên vẫn thích đọc báo sao?
“Cũng không phải.”
Vu Dự chỉ vào màn hình laptop, trong đó là giao diện diễn đàn trường: “Chúng ta biết tin mày lập nghiệp từ trên này, đã thế còn được đăng báo nữa.”
Trần Trứ nhìn màn hình, phía trên có rất nhiều bài viết có “Trang web Học Tập, khởi nghiệp, Trần Trứ’ hiện ra. Thì ra, mình đã trở thành người nổi tiếng trong trường rồi.
“Mời khách thì đơn giản, nhưng hai ngày tiếp theo tao hơi bận, chờ ổn định đã nhá?”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Vậy chúng tao đợi ông chủ Trần đãi một bữa ra trò.”
Từ Mộc vỗ bụng bạch bạch nói.
Lưu Kỳ Minh và Vu Dự đều cười nhạo Từ Mộc nói hơi lố. Thật ra, đám bạn cùng phòng đều cảm thấy vui vẻ với việc Trần Trứ lập nghiệp.
Dù sao, bản chất của Lĩnh Viện là kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp đây có thể là một lựa chọn, mà bây giờ bên cạnh có người đang làm, nên cũng được tính là kinh nghiệm, học sớm một chút càng tốt.
Chỉ trừ một số người dồn hết sức cho việc học tập như Chử Nguyên Vĩ, thì còn lại người như Đường Tuấn Tài đến từ Triều Sán.
Từ nhỏ, Đường Tuấn Tài đã thấm đẫm tư tưởng làm ăn, lập chí trở thành Lý Gia Thành. Cậu ta vẫn nghĩ rằng, trong phòng 520 này, người có khả năng làm quan nhất là Trần Trứ, bởi vì tên này cực kỳ dối trá.
Tiếp theo là Lưu Kỳ Minh, bởi vì thằng này ôm đùi Trần Trứ, nói không chừng còn thích theo sau sủa gâu gâu.
Còn Chử Nguyên Vĩ sẽ có thành tích sớm nhất và dự định thi nghiên cứu sinh. Về phần Từ Mộc và Vu Dự, thuộc thành phần chẳng có gì nổi bật, chỉ là hai sinh viên bình thường mà thôi.
Nhưng Đường Tuần Tài cho rằng, người đầu tiên làm ông chủ chính là mình, bởi vì những người khác chẳng có chút năng khiếu kinh doanh nào.
Không ngờ, người dẫn đầu khởi nghiệp là Trần Trứ. Trong khi đó, Đường Tuấn Tài nhờ mối quan hệ gia đình, làm thêm ở trong một trung tâm tiếng anh.
“Gì đến mức mày phải gọi tao hai tiếng ‘ông chủ’?”
Trần Trứ dối trá, nhưng chẳng hề xấu hổ nói: “Chỉ làm một trang web thôi mà, đến bây giờ còn chẳng có địa điểm làm việc, bọn mày nhìn thấy có ông chủ nào như vậy không?”
Đường Tuấn Tài nghe thấy Trần Trứ nói lời này thì trong lòng dễ chịu hơn một chút. Mặc dù bản thân vẫn còn đi làm thêm, nhưng tích lũy công trạng cũng được, nên đang dần có chỗ đứng trong công ty.
Thực tế, trung tâm tiếng anh này có cổ phần đang nằm trong tay Trung Đại, văn phòng cùng nằm ở Thung Lũng Công Nghệ bên cạnh trường. Môi trường làm việc vượt xa dân chúng bên ngoài, chẳng bao giờ phải chen lấn nóng bức.
“Lập nghiệp bữa bãi không suy nghĩ, khả năng còn không tích lũy kinh nghiệm bằng đứa đi làm thêm như mình.”
Đường Tuấn Tài âm thầm động viên bản thân.
Công ty của Trần Trứ còn chưa có nơi làm việc, riêng khoản mở đầu này đã có chút vấn đề. Còn chuyện phỏng vấn được đăng báo, thì người ta là dân bản địa Quảng Châu, chẳng phải có chút quan hệ là chuyện rất bình thường sao?
“Nếu mình đưa kịch bản tới, cũng là thiếu niên là các thành phố nhỏ, đến thành phố lập nghiệp không chừng.”
Đường Tuấn Tài nghĩ thầm.
Thực tế, giai đoạn đầu của lập nghiệp không có vấn đề gì, nhưng hiệu quả lại vượt qua dự đoán của Trần Trứ.
Số liệu không thể nào nói dối được.
4 giờ chiều, bài phỏng vấn của hắn được đăng báo, mà đến 9 giờ tối đã vượt qua con số 20 nghìn lượt xem trang web Học Tập Trung Đại của hắn rồi.
3000 người liên hệ đến Vịt Vịt phục vụ khách hàng, chỉ có điều nhân sự còn không đủ, nên chưa thể nào tư vấn hết được. Trong đoàn đội của hắn, người nào cũng gõ phím đến mức bốc khói, cũng chỉ tiếp đón được hơn 200 người.
Nhưng, bởi vì đăng ký tài khoản đều phải dùng số điện thoại, cho nên bọn hắn sẽ tiến hành gọi điện lại tư vấn sau.
Mặc dù chỉ mới tư vấn được hơn 200 người, nhưng đã có 21 phụ huynh chuyển khoản trở thành hội viên. Nếu dựa vào thị trưởng đánh giá tỷ lệ tiếp cấp là 10 chia 1. Đương nhiên tệp khách hàng này vẫn nằm trong khu vực Quảng Châu, còn người ở các thành phố khác trong tỉnh vẫn chờ đợi xem kết quả thế nào.
Nhân sự, hiệu suất làm việc, hay vấn đề về địa ý, những chuyện này phải chuyển đến địa điểm làm việc mới, rồi sau đó giải quyết từng cái một vậy.
Đương nhiên, bây giờ Trần Trứ cũng không nhàn rỗi, hắn còn đang tư vấn cho một khách hàng có nickname là ‘Tôi là heo còn bạn là ai’.
Vịt Vịt: Chào ngài, tôi thấy ngài đã chọn bạn học Mưu Giai Văn. Bạn học tiểu Mưu có trình độ ngữ văn rất tốt, xin hỏi ngài đang tìm một giáo viên dạy kèm môn ngữ văn cho con gái mình sao?
Tôi là heo còn bạn là ai: Tôi tùy tiện nhấn vào hình đó thôi. Vịt Vịt, tên của bạn thật đáng yêu.
Vịt Vịt: Bạn là học sinh?
Tôi là heo còn bạn là ai: Đúng rồi, mẹ tôi bảo tôi tìm một người dạy kèm, bởi vì sang năm tôi sẽ thi tốt nghiệp rồi. Nhưng tôi còn chưa biết chọn ai, tất cả gia sư này đều là sinh viên của trường 985 sao?
Vịt Vịt: Đương nhiên rồi. Hiện tại, những gia sư trên hệ thống của chúng tôi đều là sinh viên của các học viện tại Trung Đại và Hoa Công.
Tôi là heo còn bạn là ai: Hâm mộ thật đấy, tôi cũng không biết bản thân có thể thi đậu trường thế nào.
Vịt Vịt: Quý khách, bạn đừng quá lo lắng, một khi cầm bút lên phải duy trì được sự tự tin. Chúng tôi ở 985 chờ bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận