Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 244: Có duyên với giáo sư Quan
Sáng hôm sau, ánh sáng từ phía chân trời, đâm thủng qua từng đám mây, có lẽ lại một ngày ánh sáng chói chang đây.
Cái lạnh đêm qua giống như chẳng có quan hệ gì tới thời tiết ngày hôm nay.
Thật ra, con người cũng là như vậy, tỉnh dậy sau một giấc ngủ nên Trần Trứ cũng trở lại dáng vẻ thong dong bình tĩnh như trước. Trừ Tống Thì Vi ra, ai cũng không biết tôi hôm qua hắn điên lên, làm ra mấy trò điên khùng gì.
Lúc Trần Trứ rửa mặt, thì đám bạn cùng phòng nhao nhao hỏi tối qua hắn làm gì?
Trong phòng ký túc, chỉ có Chử Nguyên Vĩ thích học tập, nên giờ giấc ngủ nghỉ cực kỳ khoa học. Còn đám người còn lại đều rất bất thường, đứa nào đứa nấy hưởng thụ không khí ầm ĩ nô đùa của tuổi trẻ.
Bọn họ không thể cả đêm ngồi học thuộc sau đó đi ngủ được, mà phải hùa cùng đám bạn khác chém gió nô đùa. Đây là những sinh viên thi trên 630 điểm, trước đó đều có tiếng con ngoan trò giỏi, nên trong lòng có nảy sinh ra một chút ghen ghét, cũng không dám trực tiếp náo loạn mâu thuẫn trong phòng. Cho nên, khi Trần Trứ về phòng ký túc, một số bạn cùng phòng đã ngủ, một số lại nằm trên giường đọc sách hoặc nghịch điện thoại."
Tối hôm qua có một bữa xã giao.”
Trần Trứ vừa đánh răng vừa trả lời."
Xã giao?”
Lưu Kỳ Minh trêu chọc:
“Đây là chênh lệch với bọn mình sao? Mấy đứa trong phòng còn dừng ở khái niệm ‘tụ tập’, thì Trần Trứ đã đến cấp bậc ‘xã giao’ rồi.”
Các bạn cùng phòng khác cũng hùa theo trêu đùa, bởi suy nghĩ của bọn họ vẫn dừng lại ở thân phận sinh viên. Chỉ có Đường Tuấn Tài khẽ liếc nhìn danh thiếp trên bàn của Trần Trứ, do tâm trạng hôm qua không ổn định nên hắn còn vứt bừa ra đó. Cậu ta hỏi:
“Lão Lục, đây là danh thiếp đám người tối qua xã giao sao?”
“Ừ.”
Trần Trứ lau mặt nói. Tối hôm qua lúc trở về, phòng ký túc tắt điện tối om, hắn chỉ nhớ đặt bừa danh thiếp lên bàn. Đường Tuấn Tài không nói tiếp nữa, mà gấp sách vở lại rồi cùng các bạn ra ngoài. Bởi cậu ta nhìn thấy trong đống danh thiếp kia, có quản lý, phó giám đốc, phó giám đốc đài truyền hình…Trong khi cậu ta còn đang dùng hết sức ôn tập để vượt qua kỳ thi tiếng anh cấp bốn. Lúc này, thứ mà Trần Trứ đang đi không giống với bọn họ nữa rồi."
Đó là cuộc sống, là mơ ước của mình.”
Đường Tuấn Tài chua chát nghĩ đến chuyện này. Khi cậu ta mới lên đại học, mơ ước giống như Trần Trứ bây giờ, có thể tự mình khởi nghiệp, cùng đám bạn bè có cùng trí hướng, ngồi bạn bạc với nhau ‘làm cái này, làm cái kia’ để công ty phát triển. Không ngờ, thời gian 1 kỳ học còn chưa trôi qua hết, bản thân vẫn còn đi làm thêm, tuy kéo được không ít học sinh cho trung tâm, tiền hoa hồng kiếm về cũng được, nhưng so với Trần Trứ thì giống như mấy trò vặt, còn chẳng xứng được đưa lên bàn cân. Buổi sáng, bọn hắn phải học hai tiết ‘mô tả về kinh tế học’ và ‘kinh tế phương tây’. Trần Trứ vừa chăm chú nghe giảng, vừa bớt chút thời gian nhắn tin với trưởng phòng quảng cáo Dương Quang, hỏi thăm cách thức liên lạc và địa chỉ công ty quảng cáo. Công ty này có tên là ‘công ty quảng cáo học viện nghệ thuật mỹ thuật Quảng Châu’, địa chỉ nằm ở khu đại học Phiên Ngu, nơi có trường đại học Quảng Mỹ. Trần Trứ nghĩ rằng, người chủ công ty này có khả năng giống mình bây giờ. Người chủ là sinh viên của Quảng Mỹ, sau đó mở một công ty, được trường học cung cấp cho nơi làm việc, nghiệp vụ, cùng với một vài phương diện kỹ thuật. Về sau công ty phát triển ngày càng lớn mạnh, rất có thể được lãnh đạo của trường tham gia đóng cổ phần, cho nên danh tiếp ngày càng lan ra rộng rãi. Buổi chiều Trần Trứ xin nghỉ, hắn đi xe bus đến trung tâm lập nghiệp của sinh viên ở Quảng Mỹ, Phiên Ngu. Người phụ trách công ty quảng cáo tên là Tang Hiển Trúc, là một người con trai hơn 30 tuổi, nhưng mái tóc để dài còn được búi cẩn thận gọn gàng, cùng với hàng râu ria được tạo hình chỉn chu. Kiểu người này, nếu bảo Trần Trứ không tham gia nghệ thuật, hắn tuyệt đối không tin. Tang Hiển Trúc đã nhận được lời giới thiệu của Dương Quang, qua đó đoán Trần Trứ có chút thân phận, cho nên đã sớm pha trà ngon chờ đợi. Kết quả, sau một lúc trò chuyện, Tang Hiển Trúc mới biết được thì ra đây là ông chủ của trang web Học Tập Trung Đại, đang rơi vào tranh luận thời gian gần đây."
Thực không dám giấu, tôi cũng là dân chơi cổ phiếu.”
Tang Hiển Trúc mỉm cười:
“Nhưng tôi cũng không tin cổ phiếu giống như lời Trần tổng nói, sẽ rơi xuống đáy vực.”
Gần đây, thị trường cổ phiếu có tăng có giảm, nhưng theo tổng thể vẫn có xu hướng tăng, nên mọi người càng không thèm quan tâm tới lời ‘nói láo’ trên báo kia. Khiến cho có một vài tình huống thế này, một số dân chơi cổ phiếu chuyên nghiệp, nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ chính là ăn cơm, đi ngủ, kiểm tra tình hình cổ phiếu, sau đó đăng nhập vào trang web Học Tập Trung Đại trêu đùa."
Tôi chỉ dựa vào cơ sở kiến thức mình đang học, đưa ra lời phát biểu, tất nhiên cũng có lúc nhìn nhận sai lầm.”
Trần Trứ khiêm tốn trả lời, mà không gân cổ lên khuyên bảo. Dù sao, nếu đám người không nghe lọt lời khuyên này không bị đánh ngã, bọn họ sẽ không hiểu được câu ‘bảo thủ chỉ ăn thiệt thòi’, cũng không hiểu lời vàng ý bạc của mình giá trị thế nào. Tiếp theo, hai người bàn bạc đến nội dung quảng cáo. Đối với Tang Hiển Trúc, một quảng cáo 20 giây trên ti vi đã đủ để nói lên rất nhiều thứ, nhưng anh ta muốn nghe một chút dự định của bên A, dù sao phải có ý đồ thì anh ta mới vẽ ra được nội dung. Tang Hiển Trúc sắp sếp thời gian một buổi chiều chỉ để đàm phán hợp đồng này. Bởi theo kinh nghiệm của mình, đây là quảng cáo 20 giây, riêng việc thảo luận nội dung có khi phải mất một tuần, sau đó lên ý tưởng, rồi còn sửa đi sửa lại thêm hai tuần nữa. Đây là tình huống vô cùng thuận lợi, nếu không thì thời gian đó khó mà hoàn thành được. Cũng may, sau khi thống nhất phương án, việc quay chụp sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Công ty của anh ta đã thành lập được 7 năm rồi, nên đã sớm hình thành đội ngũ làm việc ăn ý, thậm chí ngay cả việc chọn diễn viên cũng có đội ngũ chuyên nghiệp làm việc."
Đối với quảng cáo này, Trần tổng có ý kiến gì không?’ Tang Hiển Trúc hỏi, đồng thời mở laptop ra, sau đó gọi cấp dưới vào, bởi anh ta sợ bản thân bỏ sót ý kiến nào. Trần Trứ rất hài lòng với thái độ làm việc chuyên nghiệp này, với lại bản thân hắn cũng đã sớm vạch ra phương án. Đầu tiên, câu mời gọi ‘muốn tìm gia sư hãy đến với trang web Học Tập Trung Đại’ nhất định phải có. Vì sao hắn phải cho câu nói này xuất hiện hai lần trong quảng cáo bên phía đài phát thanh, bởi vì câu này dễ nhớ, cách đọc cũng khá vần, mà bây giờ câu nói này cũng dần có tiếng rồi. Một quảng cáo thành công, là nội dung của nó dần dần ăn sâu vào lòng người dân, biến nó trở thành phổ biến.
Ví dụ như: quảng cáo bột giặt Tide trắng gì mà sáng thế... Hay muốn mua ti vi , tủ lạnh, điều hòa hãy đến Điện Máy Xanh… Hoặc muốn nghe truyện đọc audio ở kênh nào hay nhất thì vào Truyện Đọc Việt... vân vân...
Tóm lại, đây là những ví dụ kinh điển, được đưa vào sách giáo khoa bộ môn quảng cáo.
Quảng cáo, phần chính vẫn là giới thiệu tác dụng sản phẩm, nhưng trong đó nhất định phải có một câu trong tâm, mới khiến quảng cáo đó bùng nổ. Thật ra, Tang Hiển Trúc cũng hiểu vấn đề này, tiếc rằng anh ta góp ý mà rất nhiều công ty không muốn nghe. Bọn họ chỉ muốn vẽ cho sản phẩm của mình lên tận 9 tầng trời. Nếu đổi lại là người xem quảng cáo, bọn họ chán chẳng thèm quan tâm đến nội dung đại chúng đó, chẳng thà dùng một câu nói chấn động khắc sâu vào suy nghĩ mọi người. Trần Trứ nhận ra, suy nghĩ của hai người không ngờ thống nhất như vậy. Đến cả Tang Hiển Trúc cũng vui mừng không thôi, bởi vì đây là vấn đề quan trọng trong quảng cáo, nếu đã thông nhất thì đôi bên bỏ qua rất nhiều thời gian tranh luận. Tiếp theo là nội dung quảng cáo. Qua thời gian bàn bạc, Tang Hiển Trúc biết rằng, cậu sinh viên trẻ tuổi trước mặt này, là người cực kỳ có chủ kiến, cho nên đầu tiên phải hỏi ý định của đối phương là gì.
Ý của Trần Trứ cũng dễ hiểu, quảng cáo phải nhấn mạnh được, sử dụng trang web Học Tập sẽ khiến học sinh nâng cao thành tích, từ một người điểm thấp biến thành một người điểm cao. Nhưng khung cảnh quảng cáo hơi khác một chút. Đầu tiên là một cô bé đáng yêu trong lứa tuổi học sinh, nhưng trên tay đang cầm một bài thi toán chỉ được 70 điểm. Sau đó, mẹ cô bé thông qua trang web Học Tập Trung Đại tìm được một vị gia sư tốt, khiến thành tích cô bé tăng lên vô cùng mạnh mẽ, sau đó cầm về bài thi với số điểm 98. Cuối cùng, hai mẹ con đứng cạnh bàn học tập, cô bé và mẹ cô bé vui mừng nhìn vào màn hình nói:
“Tìm gia sư hãy đến trang web Học Tập Trung Đại.”
Lúc này, quảng cáo sẽ kết thúc."
Tang tổng thấy nội dung thế nào?”
Trần Trứ nói nội dung trong tưởng tượng của mình ra, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Tang Hiển Trúc và trợ lý của anh ta đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên."
Có phải nội dung quảng cáo có vấn đề nào còn thiếu sót?”
Trần Trứ vội vàng nói:
“Quảng cáo không phải nghề của tôi, nếu có chỗ nào không đúng, mong Tang tổng góp ý.”
“Không có.”
Tang Hiển Trúc lắc đầu:
“Tình tiết quảng cáo được thiết kế vô cùng tốt, hoàn toàn phô bày tác dụng của trang web Học tập, thêm vào đó là nhắc lại hai lần câu nói dễ nhớ kia, mà nội dung và lời thoại không hề khiến người xem chán ghét.”
“Thật sao?”
Trần Trứ vẫn chưa yên tâm:
“Hay do nội dung tôi vừa nói dài dòng, một quảng cáo 20 giây không thể nào thể hiện hết hoàn toàn được?”
“Vấn đề này cũng không.”
Tang Hiển Trúc nói:
“Chỉ cần đạo diễn và biên tập xử lý tốt, thì đoạn quảng cáo 20 giây đã đủ để thể hiện toàn bộ nội dung vừa rồi.”
“Vậy sao sắc mặt của Tang tổng hơi khó sử.”
Trần Trứ tò mò hỏi:
“Khiến cho sự tự tin của tôi bị lung lay rất nhiều.”
“Khuôn mặt của tôi sao có thể khó sử được, đơn giản là ngạc nhiên, mà trong ngạc nhiên có muộn phiền…” Tang Hiển Trúc khôn khéo nịnh nọt vị khách hàng trẻ tuổi trước mặt:
“Tôi lo nếu sau này Trần tổng muốn tiến quân vào thị trường quảng cáo, chỉ riêng phần biên tập nội dung quảng cáo, cũng đủ khiến đám người chúng tôi rơi vào cảnh thất nghiệp rồi.”
“Ha ha ha.”
Trần Trứ bật cười vui vẻ, thì ra mình cũng thích nghe người khác khen."
Vẫn là câu nói trước đó, Tang tổng là người có tiếng trong nghề. Còn bản thân tôi do chuẩn bị cho lần quảng cáo này từ lâu mà thôi.”
Trần Trứ thành thật nói:
“Có chỗ nào thiếu sót, mong Tang tổng bổ sung thêm.”
“Tất nhiên rồi.”
Tang Hiển Trúc cũng nghiêm túc nói:
“Đêm nay chúng tôi sẽ mở cuộc họp triển khai, chỉ tập trung vào nội dung quảng cáo này.”
“Còn nữa…” Trần Trứ đưa ra yêu cầu:
“Tôi hi vọng cuối tháng này sẽ có quảng cáo hoàn chỉnh, để đăng lên ti vi những ngày đầu năm 2008.”
“Thời gian hơi gấp.”
Tang Hiển Trúc thấy chuyện này hơi khó, bởi vì từ giờ đến cuối tháng chỉ còn 15 ngày, mà anh ta chưa từng quay một quảng cáo nào trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng, những quảng cáo trước đó còn phải dây dưa phần nội dung và ý tưởng trong một thời gian, thì quảng cáo này đã thống nhất ý tưởng và nội dung rồi, cho nên Tang Hiển Trúc đánh liều một phen:
“Vậy chúng tôi sẽ thử một lần.”
Sau đó, Trần Trứ và Tang Hiển Trúc bàn đến vấn đề giá cả. Do quảng cáo không cần thiết mời minh tinh, chỉ cần tìm một người mẹ trung hậu và một cô bé đáng yêu biết diễn xuất là được. Chuyện này vừa đơn giản mà vừa tiết kiệm được kha khá tiền. Chủ yếu là dựng bối cảnh, âm thanh phối âm, chế tác hậu kỳ, tiền công nhân viên,…Cuối cùng, vì Tang Hiểu Trúc muốn giữ mối quan hệ với Lương Hạo Tuyền và Dương Quang, nên cho một cái giá cực kỳ hợp lý là 88 nghìn. Giá tiền này chẳng khác gì công ty bọn họ làm không công, nhưng do quá trình bàn bạc có rất nhiều điểm chung, nên giảm bớt thời gian tranh luận. Sau khi ký hợp đồng xong, trước khi đi, Trần Trứ giống như nói chuyện bình thường:
“Trước đó, tôi có đầu tư cổ phiếu, cuối cùng cảm thấy tiền lời kiếm đủ rồi thì rút lui. Tang tổng cũng nên hiểu hai từ ‘điểm dừng’.”
Mới đầu, Tang Hiển Trúc tỏ ra ngạc nhiên, sau đó gật đầu, chẳng biết anh ta có hiểu hay không. Trần Trứ ra khỏi khu vực lập nghiệp dành cho sinh viên, thì mới gọi điện cho Du Huyền, nói mình đang ở trong Quảng Mỹ, đồng thời nói mình đã bàn xong hợp đồng quảng cáo rồi."
Vì sao cậu không gọi mình đi cùng?’ Du Huyền không vui nói:
“Biết đâu mình có thể trả giá giúp cậu thì sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm, cậu đang nói đùa cái gì đấy? Nếu Tang Hiển Trúc biết cậu là bạn gái mình, chẳng may nói chuyện với Dương Quang vô tình nói ra, sau đó Dương Quang nói với Lương Hạo Tuyền, vậy chẳng phải mình giống như thằng cởi chuồng chạy nhông nhông ra đường a?"
Cậu theo con đường mỹ thuật chuyên nghiệp, còn mấy người quảng cáo học chuyên ngành thiết kế. Bọn họ không thể nào nhận ra cậu, nên chắc chắn giá tiền quảng cáo sẽ không giảm xuống.”
Trần Trứ tìm đại lý do nào đó, rồi lập tức đánh trống lảng qua chuyện khác:
“Giờ cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở tầng 3, trung trâm mỹ thuật. Cậu định đến tìm mình à?”
Giọng nói của Du Huyền giống như hạnh phúc bất ngờ ập đến."
Ừ.”
Hiện tại, Trần Trứ cũng khá quen thuộc với Quảng Mỹ, nên hắn vừa đi vừa nói:
“Chờ chút, mình đến ngay đây.”
Tầng ba trung tâm mỹ thuật toàn là các phòng nhỏ, kiến trúc không hề giống với tầng một tầng hai dùng để phục vụ cho toàn bộ sinh viên. Những phòng nhỏ này thường được dùng cho các nghiên cứu sinh học tập. Một căn phòng nhỏ này có một giáo sư, đứng ra giảng dạy cho khoảng 5 đến 6 nghiên cứu sinh. Nên không gian nhỏ có tác dụng vừa đủ, lại yên tĩnh không bị quấy rầy. Nhưng đối với Du Huyền, tiêu chuẩn có vẻ cao hơn, bởi vì trong phòng nhỏ chỉ có ba người. Ngoại trừ Du Huyền còn có Ngô Dư. Tuy cô vẫn đang nghiêm túc vẻ tranh đấy, nhưng trong đầu không ngừng than thở. Cô đến đây đơn giản giống như bồi thái tử đọc sách mà thôi. Còn người cuối cùng là mặc bộ đồ giả tây màu đen, khuôn mặt nghiêm túc, là nữ giáo sư với mái tóc đen trắng hỗn hợp. Mặc dù đầu bà không to, dáng người gầy gò nhỏ con, nhưng khí chất tỏa ra trên người cực kỳ có tính uy hiếp. Bà nhìn thấy Trần Trứ xuất hiện bên ngoài, chỉ liếc ra một cái cũng khiến Trần Trứ có cảm giác muốn đứng thẳng người lên. Đây là giáo sư Quan Vịnh Nghi sao? Trần Trứ hiểu rồi, chỉ riêng khí chất này cũng đủ chứng minh không giả được. Loại khí chất này phải được tích lũy trong thời gian dài nghiên cứu nghệ thuật, cùng với trải nghiệm cuộc sống đến mức độ nhất định, thông qua đó dần đạt được sự kính nể của người trong giới, giúp từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ tự tin. Trần Trứ lễ phép cúi đầu chào giáo sư Quan, còn giáo sư Quan nhíu mày, hỏi hai học sinh trong phòng:
“Người bên ngoài là ai?”
Du Huyền quay đầu nhìn lại, hai mắt cong lại như hình trăng lưỡi liềm:
“Giáo sư Quan, đó là bạn trai Trần Trứ của em, em có thể ra ngoài chút được không?”
Miệng giáo sư Quan giật giật, giống như bà không vui khi có người tới quấy rầy đứa đệ tử quan môn của mình vẽ tranh. Nhưng Du Huyền lợi dụng thời gian giáo sư Quan còn chưa ngăn cản, thì bước nhanh ra bên ngoài. Nếu không phải phía trong còn có giáo sư đang nhìn mình chằm chằm, thì cô chắc chắn lao ngay vào lòng Trần Trứ."
Chủ nhiệm Trần, cậu đợi mình một chút, mình vẽ xong bức tranh kia mới có thể đi được.”
Du Huyền ỉu xìu nói. Thời điểm Trần Trứ bận rộn, Du Huyền đắm chìm trong thế giới tranh vẽ không thể nào thoát ra được. Nhưng khi Trần Trứ tìm đến cô, Du Huyền lại cảm thấy việc vẽ tranh khiến mình chậm trễ thời gian, bởi vì cô rất muốn ở cùng với bạn trai của mình."
Không sao, cậu đừng quá vội vàng.”
Trần Trứ khoát tay nói:
“Vừa hay mình cũng muốn gọi cho đồng nghiệp, cả hai cùng chờ lẫn nhau.”
“Ừ.”
Du Huyền vui vẻ đồng ý, chủ nhiệm Trần nói chuyện thật biết quan tâm cảm xúc người khác. Nhưng trước khi Du Huyền trở lại phòng vẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Chủ nhiệm Trần, vừa rồi mình có hỏi giáo sư Quan. Ngài ấy nói công ty quảng cáo trong trường học kia, ông chủ chính là học sinh của bà.”
“Cái gì?”
Trần Trứ không ngờ, Cá Lúc Lắc vì muốn tiết kiệm tiền cho mình, thế mà đi tìm kiếm quan hệ. Việc này nếu xử lý không tốt, rất có thể sự thật bị bại lộ."
À…Vậy công ty quảng cáo kia nói thế nào?”
Mặc dù trong lòng Trần Trứ đang rối bởi, nhưng hắn vẫn tỉnh táo kiểm tra xem tình hình phát triển đến bước nào rồi."
Chẳng nói gì cả.”
Đột nhiên Du Huyền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, buồn buồn thở dài:
“Giáo sư Quan không thích việc chào hỏi kia. Bà nói, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, nếu không giải quyết được là do năng lực chưa đủ, cần phải bình tĩnh rồi chuẩn bị thêm.”
“Phù…” Trần Trứ khẽ thở ra một hơi. Cám ơn giáo sư Quan chí công vô tư, vô tình giúp mình tránh khỏi Tu La Tràng.
Cái lạnh đêm qua giống như chẳng có quan hệ gì tới thời tiết ngày hôm nay.
Thật ra, con người cũng là như vậy, tỉnh dậy sau một giấc ngủ nên Trần Trứ cũng trở lại dáng vẻ thong dong bình tĩnh như trước. Trừ Tống Thì Vi ra, ai cũng không biết tôi hôm qua hắn điên lên, làm ra mấy trò điên khùng gì.
Lúc Trần Trứ rửa mặt, thì đám bạn cùng phòng nhao nhao hỏi tối qua hắn làm gì?
Trong phòng ký túc, chỉ có Chử Nguyên Vĩ thích học tập, nên giờ giấc ngủ nghỉ cực kỳ khoa học. Còn đám người còn lại đều rất bất thường, đứa nào đứa nấy hưởng thụ không khí ầm ĩ nô đùa của tuổi trẻ.
Bọn họ không thể cả đêm ngồi học thuộc sau đó đi ngủ được, mà phải hùa cùng đám bạn khác chém gió nô đùa. Đây là những sinh viên thi trên 630 điểm, trước đó đều có tiếng con ngoan trò giỏi, nên trong lòng có nảy sinh ra một chút ghen ghét, cũng không dám trực tiếp náo loạn mâu thuẫn trong phòng. Cho nên, khi Trần Trứ về phòng ký túc, một số bạn cùng phòng đã ngủ, một số lại nằm trên giường đọc sách hoặc nghịch điện thoại."
Tối hôm qua có một bữa xã giao.”
Trần Trứ vừa đánh răng vừa trả lời."
Xã giao?”
Lưu Kỳ Minh trêu chọc:
“Đây là chênh lệch với bọn mình sao? Mấy đứa trong phòng còn dừng ở khái niệm ‘tụ tập’, thì Trần Trứ đã đến cấp bậc ‘xã giao’ rồi.”
Các bạn cùng phòng khác cũng hùa theo trêu đùa, bởi suy nghĩ của bọn họ vẫn dừng lại ở thân phận sinh viên. Chỉ có Đường Tuấn Tài khẽ liếc nhìn danh thiếp trên bàn của Trần Trứ, do tâm trạng hôm qua không ổn định nên hắn còn vứt bừa ra đó. Cậu ta hỏi:
“Lão Lục, đây là danh thiếp đám người tối qua xã giao sao?”
“Ừ.”
Trần Trứ lau mặt nói. Tối hôm qua lúc trở về, phòng ký túc tắt điện tối om, hắn chỉ nhớ đặt bừa danh thiếp lên bàn. Đường Tuấn Tài không nói tiếp nữa, mà gấp sách vở lại rồi cùng các bạn ra ngoài. Bởi cậu ta nhìn thấy trong đống danh thiếp kia, có quản lý, phó giám đốc, phó giám đốc đài truyền hình…Trong khi cậu ta còn đang dùng hết sức ôn tập để vượt qua kỳ thi tiếng anh cấp bốn. Lúc này, thứ mà Trần Trứ đang đi không giống với bọn họ nữa rồi."
Đó là cuộc sống, là mơ ước của mình.”
Đường Tuấn Tài chua chát nghĩ đến chuyện này. Khi cậu ta mới lên đại học, mơ ước giống như Trần Trứ bây giờ, có thể tự mình khởi nghiệp, cùng đám bạn bè có cùng trí hướng, ngồi bạn bạc với nhau ‘làm cái này, làm cái kia’ để công ty phát triển. Không ngờ, thời gian 1 kỳ học còn chưa trôi qua hết, bản thân vẫn còn đi làm thêm, tuy kéo được không ít học sinh cho trung tâm, tiền hoa hồng kiếm về cũng được, nhưng so với Trần Trứ thì giống như mấy trò vặt, còn chẳng xứng được đưa lên bàn cân. Buổi sáng, bọn hắn phải học hai tiết ‘mô tả về kinh tế học’ và ‘kinh tế phương tây’. Trần Trứ vừa chăm chú nghe giảng, vừa bớt chút thời gian nhắn tin với trưởng phòng quảng cáo Dương Quang, hỏi thăm cách thức liên lạc và địa chỉ công ty quảng cáo. Công ty này có tên là ‘công ty quảng cáo học viện nghệ thuật mỹ thuật Quảng Châu’, địa chỉ nằm ở khu đại học Phiên Ngu, nơi có trường đại học Quảng Mỹ. Trần Trứ nghĩ rằng, người chủ công ty này có khả năng giống mình bây giờ. Người chủ là sinh viên của Quảng Mỹ, sau đó mở một công ty, được trường học cung cấp cho nơi làm việc, nghiệp vụ, cùng với một vài phương diện kỹ thuật. Về sau công ty phát triển ngày càng lớn mạnh, rất có thể được lãnh đạo của trường tham gia đóng cổ phần, cho nên danh tiếp ngày càng lan ra rộng rãi. Buổi chiều Trần Trứ xin nghỉ, hắn đi xe bus đến trung tâm lập nghiệp của sinh viên ở Quảng Mỹ, Phiên Ngu. Người phụ trách công ty quảng cáo tên là Tang Hiển Trúc, là một người con trai hơn 30 tuổi, nhưng mái tóc để dài còn được búi cẩn thận gọn gàng, cùng với hàng râu ria được tạo hình chỉn chu. Kiểu người này, nếu bảo Trần Trứ không tham gia nghệ thuật, hắn tuyệt đối không tin. Tang Hiển Trúc đã nhận được lời giới thiệu của Dương Quang, qua đó đoán Trần Trứ có chút thân phận, cho nên đã sớm pha trà ngon chờ đợi. Kết quả, sau một lúc trò chuyện, Tang Hiển Trúc mới biết được thì ra đây là ông chủ của trang web Học Tập Trung Đại, đang rơi vào tranh luận thời gian gần đây."
Thực không dám giấu, tôi cũng là dân chơi cổ phiếu.”
Tang Hiển Trúc mỉm cười:
“Nhưng tôi cũng không tin cổ phiếu giống như lời Trần tổng nói, sẽ rơi xuống đáy vực.”
Gần đây, thị trường cổ phiếu có tăng có giảm, nhưng theo tổng thể vẫn có xu hướng tăng, nên mọi người càng không thèm quan tâm tới lời ‘nói láo’ trên báo kia. Khiến cho có một vài tình huống thế này, một số dân chơi cổ phiếu chuyên nghiệp, nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ chính là ăn cơm, đi ngủ, kiểm tra tình hình cổ phiếu, sau đó đăng nhập vào trang web Học Tập Trung Đại trêu đùa."
Tôi chỉ dựa vào cơ sở kiến thức mình đang học, đưa ra lời phát biểu, tất nhiên cũng có lúc nhìn nhận sai lầm.”
Trần Trứ khiêm tốn trả lời, mà không gân cổ lên khuyên bảo. Dù sao, nếu đám người không nghe lọt lời khuyên này không bị đánh ngã, bọn họ sẽ không hiểu được câu ‘bảo thủ chỉ ăn thiệt thòi’, cũng không hiểu lời vàng ý bạc của mình giá trị thế nào. Tiếp theo, hai người bàn bạc đến nội dung quảng cáo. Đối với Tang Hiển Trúc, một quảng cáo 20 giây trên ti vi đã đủ để nói lên rất nhiều thứ, nhưng anh ta muốn nghe một chút dự định của bên A, dù sao phải có ý đồ thì anh ta mới vẽ ra được nội dung. Tang Hiển Trúc sắp sếp thời gian một buổi chiều chỉ để đàm phán hợp đồng này. Bởi theo kinh nghiệm của mình, đây là quảng cáo 20 giây, riêng việc thảo luận nội dung có khi phải mất một tuần, sau đó lên ý tưởng, rồi còn sửa đi sửa lại thêm hai tuần nữa. Đây là tình huống vô cùng thuận lợi, nếu không thì thời gian đó khó mà hoàn thành được. Cũng may, sau khi thống nhất phương án, việc quay chụp sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Công ty của anh ta đã thành lập được 7 năm rồi, nên đã sớm hình thành đội ngũ làm việc ăn ý, thậm chí ngay cả việc chọn diễn viên cũng có đội ngũ chuyên nghiệp làm việc."
Đối với quảng cáo này, Trần tổng có ý kiến gì không?’ Tang Hiển Trúc hỏi, đồng thời mở laptop ra, sau đó gọi cấp dưới vào, bởi anh ta sợ bản thân bỏ sót ý kiến nào. Trần Trứ rất hài lòng với thái độ làm việc chuyên nghiệp này, với lại bản thân hắn cũng đã sớm vạch ra phương án. Đầu tiên, câu mời gọi ‘muốn tìm gia sư hãy đến với trang web Học Tập Trung Đại’ nhất định phải có. Vì sao hắn phải cho câu nói này xuất hiện hai lần trong quảng cáo bên phía đài phát thanh, bởi vì câu này dễ nhớ, cách đọc cũng khá vần, mà bây giờ câu nói này cũng dần có tiếng rồi. Một quảng cáo thành công, là nội dung của nó dần dần ăn sâu vào lòng người dân, biến nó trở thành phổ biến.
Ví dụ như: quảng cáo bột giặt Tide trắng gì mà sáng thế... Hay muốn mua ti vi , tủ lạnh, điều hòa hãy đến Điện Máy Xanh… Hoặc muốn nghe truyện đọc audio ở kênh nào hay nhất thì vào Truyện Đọc Việt... vân vân...
Tóm lại, đây là những ví dụ kinh điển, được đưa vào sách giáo khoa bộ môn quảng cáo.
Quảng cáo, phần chính vẫn là giới thiệu tác dụng sản phẩm, nhưng trong đó nhất định phải có một câu trong tâm, mới khiến quảng cáo đó bùng nổ. Thật ra, Tang Hiển Trúc cũng hiểu vấn đề này, tiếc rằng anh ta góp ý mà rất nhiều công ty không muốn nghe. Bọn họ chỉ muốn vẽ cho sản phẩm của mình lên tận 9 tầng trời. Nếu đổi lại là người xem quảng cáo, bọn họ chán chẳng thèm quan tâm đến nội dung đại chúng đó, chẳng thà dùng một câu nói chấn động khắc sâu vào suy nghĩ mọi người. Trần Trứ nhận ra, suy nghĩ của hai người không ngờ thống nhất như vậy. Đến cả Tang Hiển Trúc cũng vui mừng không thôi, bởi vì đây là vấn đề quan trọng trong quảng cáo, nếu đã thông nhất thì đôi bên bỏ qua rất nhiều thời gian tranh luận. Tiếp theo là nội dung quảng cáo. Qua thời gian bàn bạc, Tang Hiển Trúc biết rằng, cậu sinh viên trẻ tuổi trước mặt này, là người cực kỳ có chủ kiến, cho nên đầu tiên phải hỏi ý định của đối phương là gì.
Ý của Trần Trứ cũng dễ hiểu, quảng cáo phải nhấn mạnh được, sử dụng trang web Học Tập sẽ khiến học sinh nâng cao thành tích, từ một người điểm thấp biến thành một người điểm cao. Nhưng khung cảnh quảng cáo hơi khác một chút. Đầu tiên là một cô bé đáng yêu trong lứa tuổi học sinh, nhưng trên tay đang cầm một bài thi toán chỉ được 70 điểm. Sau đó, mẹ cô bé thông qua trang web Học Tập Trung Đại tìm được một vị gia sư tốt, khiến thành tích cô bé tăng lên vô cùng mạnh mẽ, sau đó cầm về bài thi với số điểm 98. Cuối cùng, hai mẹ con đứng cạnh bàn học tập, cô bé và mẹ cô bé vui mừng nhìn vào màn hình nói:
“Tìm gia sư hãy đến trang web Học Tập Trung Đại.”
Lúc này, quảng cáo sẽ kết thúc."
Tang tổng thấy nội dung thế nào?”
Trần Trứ nói nội dung trong tưởng tượng của mình ra, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Tang Hiển Trúc và trợ lý của anh ta đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên."
Có phải nội dung quảng cáo có vấn đề nào còn thiếu sót?”
Trần Trứ vội vàng nói:
“Quảng cáo không phải nghề của tôi, nếu có chỗ nào không đúng, mong Tang tổng góp ý.”
“Không có.”
Tang Hiển Trúc lắc đầu:
“Tình tiết quảng cáo được thiết kế vô cùng tốt, hoàn toàn phô bày tác dụng của trang web Học tập, thêm vào đó là nhắc lại hai lần câu nói dễ nhớ kia, mà nội dung và lời thoại không hề khiến người xem chán ghét.”
“Thật sao?”
Trần Trứ vẫn chưa yên tâm:
“Hay do nội dung tôi vừa nói dài dòng, một quảng cáo 20 giây không thể nào thể hiện hết hoàn toàn được?”
“Vấn đề này cũng không.”
Tang Hiển Trúc nói:
“Chỉ cần đạo diễn và biên tập xử lý tốt, thì đoạn quảng cáo 20 giây đã đủ để thể hiện toàn bộ nội dung vừa rồi.”
“Vậy sao sắc mặt của Tang tổng hơi khó sử.”
Trần Trứ tò mò hỏi:
“Khiến cho sự tự tin của tôi bị lung lay rất nhiều.”
“Khuôn mặt của tôi sao có thể khó sử được, đơn giản là ngạc nhiên, mà trong ngạc nhiên có muộn phiền…” Tang Hiển Trúc khôn khéo nịnh nọt vị khách hàng trẻ tuổi trước mặt:
“Tôi lo nếu sau này Trần tổng muốn tiến quân vào thị trường quảng cáo, chỉ riêng phần biên tập nội dung quảng cáo, cũng đủ khiến đám người chúng tôi rơi vào cảnh thất nghiệp rồi.”
“Ha ha ha.”
Trần Trứ bật cười vui vẻ, thì ra mình cũng thích nghe người khác khen."
Vẫn là câu nói trước đó, Tang tổng là người có tiếng trong nghề. Còn bản thân tôi do chuẩn bị cho lần quảng cáo này từ lâu mà thôi.”
Trần Trứ thành thật nói:
“Có chỗ nào thiếu sót, mong Tang tổng bổ sung thêm.”
“Tất nhiên rồi.”
Tang Hiển Trúc cũng nghiêm túc nói:
“Đêm nay chúng tôi sẽ mở cuộc họp triển khai, chỉ tập trung vào nội dung quảng cáo này.”
“Còn nữa…” Trần Trứ đưa ra yêu cầu:
“Tôi hi vọng cuối tháng này sẽ có quảng cáo hoàn chỉnh, để đăng lên ti vi những ngày đầu năm 2008.”
“Thời gian hơi gấp.”
Tang Hiển Trúc thấy chuyện này hơi khó, bởi vì từ giờ đến cuối tháng chỉ còn 15 ngày, mà anh ta chưa từng quay một quảng cáo nào trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng, những quảng cáo trước đó còn phải dây dưa phần nội dung và ý tưởng trong một thời gian, thì quảng cáo này đã thống nhất ý tưởng và nội dung rồi, cho nên Tang Hiển Trúc đánh liều một phen:
“Vậy chúng tôi sẽ thử một lần.”
Sau đó, Trần Trứ và Tang Hiển Trúc bàn đến vấn đề giá cả. Do quảng cáo không cần thiết mời minh tinh, chỉ cần tìm một người mẹ trung hậu và một cô bé đáng yêu biết diễn xuất là được. Chuyện này vừa đơn giản mà vừa tiết kiệm được kha khá tiền. Chủ yếu là dựng bối cảnh, âm thanh phối âm, chế tác hậu kỳ, tiền công nhân viên,…Cuối cùng, vì Tang Hiểu Trúc muốn giữ mối quan hệ với Lương Hạo Tuyền và Dương Quang, nên cho một cái giá cực kỳ hợp lý là 88 nghìn. Giá tiền này chẳng khác gì công ty bọn họ làm không công, nhưng do quá trình bàn bạc có rất nhiều điểm chung, nên giảm bớt thời gian tranh luận. Sau khi ký hợp đồng xong, trước khi đi, Trần Trứ giống như nói chuyện bình thường:
“Trước đó, tôi có đầu tư cổ phiếu, cuối cùng cảm thấy tiền lời kiếm đủ rồi thì rút lui. Tang tổng cũng nên hiểu hai từ ‘điểm dừng’.”
Mới đầu, Tang Hiển Trúc tỏ ra ngạc nhiên, sau đó gật đầu, chẳng biết anh ta có hiểu hay không. Trần Trứ ra khỏi khu vực lập nghiệp dành cho sinh viên, thì mới gọi điện cho Du Huyền, nói mình đang ở trong Quảng Mỹ, đồng thời nói mình đã bàn xong hợp đồng quảng cáo rồi."
Vì sao cậu không gọi mình đi cùng?’ Du Huyền không vui nói:
“Biết đâu mình có thể trả giá giúp cậu thì sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm, cậu đang nói đùa cái gì đấy? Nếu Tang Hiển Trúc biết cậu là bạn gái mình, chẳng may nói chuyện với Dương Quang vô tình nói ra, sau đó Dương Quang nói với Lương Hạo Tuyền, vậy chẳng phải mình giống như thằng cởi chuồng chạy nhông nhông ra đường a?"
Cậu theo con đường mỹ thuật chuyên nghiệp, còn mấy người quảng cáo học chuyên ngành thiết kế. Bọn họ không thể nào nhận ra cậu, nên chắc chắn giá tiền quảng cáo sẽ không giảm xuống.”
Trần Trứ tìm đại lý do nào đó, rồi lập tức đánh trống lảng qua chuyện khác:
“Giờ cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở tầng 3, trung trâm mỹ thuật. Cậu định đến tìm mình à?”
Giọng nói của Du Huyền giống như hạnh phúc bất ngờ ập đến."
Ừ.”
Hiện tại, Trần Trứ cũng khá quen thuộc với Quảng Mỹ, nên hắn vừa đi vừa nói:
“Chờ chút, mình đến ngay đây.”
Tầng ba trung tâm mỹ thuật toàn là các phòng nhỏ, kiến trúc không hề giống với tầng một tầng hai dùng để phục vụ cho toàn bộ sinh viên. Những phòng nhỏ này thường được dùng cho các nghiên cứu sinh học tập. Một căn phòng nhỏ này có một giáo sư, đứng ra giảng dạy cho khoảng 5 đến 6 nghiên cứu sinh. Nên không gian nhỏ có tác dụng vừa đủ, lại yên tĩnh không bị quấy rầy. Nhưng đối với Du Huyền, tiêu chuẩn có vẻ cao hơn, bởi vì trong phòng nhỏ chỉ có ba người. Ngoại trừ Du Huyền còn có Ngô Dư. Tuy cô vẫn đang nghiêm túc vẻ tranh đấy, nhưng trong đầu không ngừng than thở. Cô đến đây đơn giản giống như bồi thái tử đọc sách mà thôi. Còn người cuối cùng là mặc bộ đồ giả tây màu đen, khuôn mặt nghiêm túc, là nữ giáo sư với mái tóc đen trắng hỗn hợp. Mặc dù đầu bà không to, dáng người gầy gò nhỏ con, nhưng khí chất tỏa ra trên người cực kỳ có tính uy hiếp. Bà nhìn thấy Trần Trứ xuất hiện bên ngoài, chỉ liếc ra một cái cũng khiến Trần Trứ có cảm giác muốn đứng thẳng người lên. Đây là giáo sư Quan Vịnh Nghi sao? Trần Trứ hiểu rồi, chỉ riêng khí chất này cũng đủ chứng minh không giả được. Loại khí chất này phải được tích lũy trong thời gian dài nghiên cứu nghệ thuật, cùng với trải nghiệm cuộc sống đến mức độ nhất định, thông qua đó dần đạt được sự kính nể của người trong giới, giúp từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ tự tin. Trần Trứ lễ phép cúi đầu chào giáo sư Quan, còn giáo sư Quan nhíu mày, hỏi hai học sinh trong phòng:
“Người bên ngoài là ai?”
Du Huyền quay đầu nhìn lại, hai mắt cong lại như hình trăng lưỡi liềm:
“Giáo sư Quan, đó là bạn trai Trần Trứ của em, em có thể ra ngoài chút được không?”
Miệng giáo sư Quan giật giật, giống như bà không vui khi có người tới quấy rầy đứa đệ tử quan môn của mình vẽ tranh. Nhưng Du Huyền lợi dụng thời gian giáo sư Quan còn chưa ngăn cản, thì bước nhanh ra bên ngoài. Nếu không phải phía trong còn có giáo sư đang nhìn mình chằm chằm, thì cô chắc chắn lao ngay vào lòng Trần Trứ."
Chủ nhiệm Trần, cậu đợi mình một chút, mình vẽ xong bức tranh kia mới có thể đi được.”
Du Huyền ỉu xìu nói. Thời điểm Trần Trứ bận rộn, Du Huyền đắm chìm trong thế giới tranh vẽ không thể nào thoát ra được. Nhưng khi Trần Trứ tìm đến cô, Du Huyền lại cảm thấy việc vẽ tranh khiến mình chậm trễ thời gian, bởi vì cô rất muốn ở cùng với bạn trai của mình."
Không sao, cậu đừng quá vội vàng.”
Trần Trứ khoát tay nói:
“Vừa hay mình cũng muốn gọi cho đồng nghiệp, cả hai cùng chờ lẫn nhau.”
“Ừ.”
Du Huyền vui vẻ đồng ý, chủ nhiệm Trần nói chuyện thật biết quan tâm cảm xúc người khác. Nhưng trước khi Du Huyền trở lại phòng vẽ, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Chủ nhiệm Trần, vừa rồi mình có hỏi giáo sư Quan. Ngài ấy nói công ty quảng cáo trong trường học kia, ông chủ chính là học sinh của bà.”
“Cái gì?”
Trần Trứ không ngờ, Cá Lúc Lắc vì muốn tiết kiệm tiền cho mình, thế mà đi tìm kiếm quan hệ. Việc này nếu xử lý không tốt, rất có thể sự thật bị bại lộ."
À…Vậy công ty quảng cáo kia nói thế nào?”
Mặc dù trong lòng Trần Trứ đang rối bởi, nhưng hắn vẫn tỉnh táo kiểm tra xem tình hình phát triển đến bước nào rồi."
Chẳng nói gì cả.”
Đột nhiên Du Huyền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, buồn buồn thở dài:
“Giáo sư Quan không thích việc chào hỏi kia. Bà nói, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, nếu không giải quyết được là do năng lực chưa đủ, cần phải bình tĩnh rồi chuẩn bị thêm.”
“Phù…” Trần Trứ khẽ thở ra một hơi. Cám ơn giáo sư Quan chí công vô tư, vô tình giúp mình tránh khỏi Tu La Tràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận