Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 147: Cắn còn không nỡ

“Ừ đúng.”
Ngô Dư cũng đã nhớ ra.
Đối với Cos tỷ, một người yêu đương mù quáng, thì thời điểm cô nghe Trần Trứ có bạn gái, tuyệt đối là một trong những khoảnh khắc đau khổ nhất từ khi sinh ra tới nay.
“Cậu định trong lúc vẻ tranh dự thi sẽ nghĩ đến chuyện này sao?”
Ngô Dư hơi lo lắng, cô sợ Du Huyền kiềm chế không nổi tâm trạng của mình.
“Ừ…Mình chuẩn bị thử xem sao.”
Du Huyền suy nghĩ rồi trả lời.
“Vậy, lúc đó cậu đừng khóc đấy, nhớ cầm theo khăn tay.”
Ngô Dư nửa đùa nửa thật nói.
“Chắc chắn không rồi.”
Du Huyền nghiêng người qua, tự tin nói: “Mình sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là giả, đây là hiểu lầm, đây là tin đồn nhảm.”
“Ai mà biết được cậu, cậu với người bình thường đâu giống nhau.”
Ngô Dư lắc đầu: “Sự việc xảy ra trong cuộc thi lần này, cậu có định nói cho Trần Trứ biết không?”
Nếu nói chuyện này cho Trần Trứ nghe, tất nhiên phải kể những hành động ngu ngốc của Hạ Nguyên Sướng.
Ngô Dư đặt mình vào tình huống này, cô sẽ không nói để tránh bạn trai phải lo lắng.
“Đương nhiên phải kể cho chủ nhiệm Trần nghe rồi.”
Du Huyền trả lời không chút do dự: “Tốt xấu mình cũng không giấu giếm cậu ấy. Với lại, chẳng lẽ mình không thể kể lể với bạn trai của mình sao?”
“Nhưng, mình phải kể cả dự định muốn dùng tiền thưởng mua điện thoại cho cậu ấy.”
Du Huyền thở dài: “Hay giả vờ quên nhỉ? Kế hoạch ấp ủ khiến cậu ấy ngạc nhiên chưa thành hình đã chết rồi.”
Ngô Dư gật đầu, bởi vì cô hiểu tư duy của mình cùng cô bạn thân khác nhau.
Cách xử lý của mình, khả năng trong thời gian ngắn sẽ không sao. Nhưng chẳng may bạn trai mình sau khi biết, sẽ không quan tâm mình thẳng thắn dũng cảm, không quan tâm mình trong sạch ra sao, chỉ cần một câu nói của bạn trai sẽ khiến mình không thể trả lời.
“Sao lúc đó em không nói cho anh nghe?”
Nếu người có tính tình hẹp hòi, nói không chừng mối quan hệ giữa hai người sẽ xuất hiện vết nứt.
Nhưng với tính cách của Du Huyền, hiển nhiên cô sẽ không nghĩ xa được như vậy. Nhưng cô sẽ luôn thẳng như ruột ngựa, nên vĩnh viễn nhận được tín nhiệm từ bạn trai.
“Cos tỷ.”
Đột nhiên Du Huyền nói: “Có đôi khi mình phải học tập cái tính đanh đá của cậu.”
“Hả? Sao cậu mắng mình?”
Du Huyền không hiểu.
“Không có gì.”
Ngô Dư vỗ vỗ lưng cô bạn thân: “Nhanh gọi điện cho chủ nhiệm Trần nhà cậu đi, đồng thời nói vài câu ngọt ngào như mía lùi ấy.”
“Dừng, mình gọi điện ngay đây.”
Giờ học buổi sáng đã kết thúc, Du Huyền về ký túc xá xong thì lập tức gọi điện cho Trần Trứ, kể hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Trần Trứ nghe thấy có nam sinh dùng trò bỉ ổi để theo đuổi Du Huyền, thì quả nhiên lo lắng.
Sau đó, Trần Trứ nghe được đề nghị của giáo sư Quan Vịnh Nghi, còn cố tình xử lý cảnh cáo Hạ Nguyên Sướng, sau đó loại anh ta ra và tổ chức lại cuộc thi lần này.
Trần Trứ và Cá Lúc Lắc không giống, rất nhanh hắn đã hiểu ra tầm ảnh hưởng của giáo sư Quan ở Quảng Mỹ. Có thể nói, trong địa phận Quảng Mỹ, bà nói chuyện có tác dụng hơn phần lớn người trong đó.
“Cậu có cảm giác thế nào với giáo sư Quan?”
Trần Trứ bèn hỏi thăm.
“Mình thấy bình thường. Mỗi lần mình và bà cụ kia gặp nhau chỉ toàn cãi vã.”
Du Huyền mơ màng nói: “Cũng không biết mình và bà ấy có phải bát tự không hợp nhau hay không? Mà trong phòng hiệu trưởng Đồng, mình không nhịn được mà cãi nhau um lên.”
“Ha ha.”
Trần Trứ mỉm cười, sao có chuyện bát tự không hợp được chứ? Rõ ràng giáo sư Quan quá thích tính cách và thái độ của Du Huyền.
Có một số người tính cách là vậy, ngoài miệng thì nói toàn lời cay nghiệt chọc ngoáy, nhưng trong lòng luôn nghĩ cho người khác.
Dựa vào những điều Du Huyền miêu tả, giáo sư Quan chính là kiểu người này. Nhưng Trần Trứ sẽ không nói ra dự đoán của mình cho Du Huyền, cũng không chỉ bảo Du Huyền nên ở chung với người thế này kiểu gì.
Hắn lo lắng Cá Lúc Lắc khéo quá hóa vụng, bị những bà cụ lõi đời kia phát hiện, được không bù mất.
Chi bằng cứ để cô ấy thoải mái, thẳng thắn mà làm, tự do phát huy, nói không chừng bà cụ lại thích tính tình này.
Cho nên, Trần Trứ sẽ không quan tâm đến thân phận của giáo sư Quan, mặc dù chỉ cần tra một chút là biết tất cả thông tin. Chỉ có điều, hắn nghe Du Huyền phàn nàn về Hạ Nguyên Sướng và mấy người khóa trên chẳng tuân thủ quy tắc kia.
“Vậy lúc nào tổ chức lại cuộc thi?”
Trần Trứ hỏi.
“Xế chiều ngày mai thi rồi, mà lần này còn hạn chế thời gian, trong vòng 4 tiếng phải nộp tác phẩm.”
Du Huyền cảm thấy không tự tin cho lắm: “Bởi vì buổi triển lãm tranh cuối tháng đã lên lịch, cho nên cuộc thi phải nhanh chóng tổ chức, mình cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị kỹ càng.”
Trần Trứ gật đầu, không nói gì thêm.
Buổi chiều hôm sau, Quảng Mỹ tổ chức lại cuộc thi ‘Đá Chén Trắng’ bên trong trung tâm mỹ thuật.
Sự việc lần này, náo động đến mức thầy trò trong trường đều biết, chỉ có điều kết quả xử lý khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Ngôi sao sáng tương lai Hạ Nguyên Sướng bị cảnh cáo xử lý, mặc dù mức độ xử lý cũng không ảnh hưởng gì tới tương lai, nhưng thứ mất đi là mặt mũi.
Quan trọng nhất là, giáo sư Hạ Nho Tài không nói câu nào, tương đương với ông ấy chấp nhận cách xử lý này.
Chuyện này không phải kỳ lạ bình thường, bởi vì giáo sư Hạ luôn là người bao che khuyết điểm, còn Hạ Nguyên Sướng là học sinh mà ông cực kỳ coi trọng.
Chẳng lẽ Du Huyền có chỗ dựa mạnh hơn sao?
Rất nhanh, trong trường âm thầm tung tin đồn liên quan đến hiệu trưởng trước của Quảng Mỹ. Hai năm gần đây, giáo sư Quan phải phục vụ công việc của thế vận hội Olympic nên khá bận rộn, bọn họ đồn giáo sư Quan Vịnh Nghi đứng sau chuyện này.
Thậm chí, có người thề rằng, chính bản thân tận mắt thấy giáo sư Quan, hiệu trưởng Đồng, và Du Huyền vào phòng làm việc nói chuyện.
Thế là, vấn đề thân phận của Du Huyền bỗng chốc giống tam sao thất bản, đủ các loại suy đoán, bao nhiêu câu chuyện…đến mức bọn họ nói Quan, Đồng, Du là người cùng gia đình.
Nhưng, thông qua chuyện này lại giúp Du Huyền rất nhiều, ở trong trường sẽ giảm đi rất nhiều tên con trai muốn cưa cẩm Du Huyền.
Cuộc thi diễn ra được 3 tiếng, Ngô Dư dẫn đầu ra khỏi trung tâm mỹ thuật. Cô đứng bên ngoài vừa nghịch điện thoại, vừa chờ Du Huyền cùng về. Lúc này, một dáng người quen thuộc xuất hiện trước mặt.
“Cậu thi xong nhanh thế?”
“Cái gì đấy?”
Ngô Dư giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Trần Trứ: “Sao cậu tới đây? Vậy mà Du Huyền không nói với mình chuyện này.”
“Cậu ấy cũng không biết.”
Trần Trứ giải thích: “Chiều này, mình xin nghỉ một buổi, định tạo cho cậu ấy bất ngờ.”
“Coi như cậu có lương tâm.”
Ngô Dư bĩu môi: “Vừa rồi mình thấy Du Huyền xì mũi, chắc là vừa khóc.”
Hôm qua, Trần Trứ cũng nghe Du Huyền nói sẽ nhớ lại chuyện hiểu lầm kia để vẽ tranh. Lúc đó cảm xúc sẽ dâng trào, cảm giác khổ sở ùa về, nhằm tiến tới một bước trong hội họa.
Lúc đó, Du Huyền còn nói đùa, may đây là hiểu lầm, nếu là thật có lẽ bản thân cô không có dũng cảm để nhớ lại.
“Làm vậy có tác dụng không?”
Trần Trứ là nhân vật chính trong câu chuyện, nên bây giờ cũng hơi lúng túng.
“Mình không biết.”
Ngô Dư đúng kiểu không phải việc của mình nên mạnh dạn nâng cao quan điểm mà nói: “Thật ra, có rất nhiều giáo viên đánh giá Du Huyền đã rất giỏi so với bạn bè cùng khóa, chỉ thiếu một chút cảm giác về ý cảnh…”
Lúc này, Du Huyền cũng đã thu dọn xong dụng cụ, vừa bước ra đã thấy bạn trai và bạn thân đứng cách đó không xa.
Đúng là cô không biết Trần Trứ sẽ tới Quảng Mỹ, cho nên vừa mới nhìn thấy đã vô thức nở nụ cười ngọt ngào.
Thế nhưng, cô lại gần Trần Trứ, nhìn gương mặt Trần Trứ đang rất gần, bỗng nhớ lại cảm giác vừa rồi của mình.
Kể cả bản thân vẫn luôn nhắc nhở, đây là hành động phục vụ sáng tạo, nhưng mỗi khi nhớ lại câu ‘Trần Trứ đang ăn cơm với bạn gái’ thì Du Huyền vẫn cảm thấy khó thở, khó chịu vô cùng.
Theo cảm xúc tủi thân, nước mắt cũng vô tình trôi theo cảm xúc, rất nhanh đổ đầy hốc mắt. Du Huyền chỉ đành dùng tay gạt nước mắt, nhưng trên tay vẫn còn sót lại màu, nên phía dưới mí mắt bỗng loang lổ vết màu đỏ.
“Sao không cẩn thận vậy.”
Trần Trứ muốn giơ tay ra lau hết thuốc màu đỏ kia.
Không ngờ, Cá Lúc Lắc với đôi mắt đỏ hồng, đột nhiên bắt lấy tay của Trần Trứ, há miệng nhỏ ‘ác độc’ cắn một cái.
Cú cắn này quá nhẹ.
Ngay cả vết răng mờ mờ cũng không có.
Cho đến giờ phút cảm xúc dâng trào cô cũng không nỡ.
“Đêm nay, cậu muốn ăn gì?”
Sau đó, Du Huyền chu cái môi nhỏ, quan tâm hỏi han Trần Trứ.
“Đêm nay mình không thể ở lại đây ăn cơm được rồi.”
Trần Trứ cẩn thận lau đi vết màu dưới mắt Cá Lúc Lắc, áy náy nói: “Đêm nay mình có hẹn với đoàn đội lập nghiệp cùng nhau ăn cơm.”
Đêm nay Trần Trứ có việc thật, dựa vào báo cáo từ phía câu lạc bộ Côn Trùng Bay, bọn họ đã làm xong trang web, đang chờ hắn xem xét và đưa ra yêu cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận