Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 151: Lại đến giờ ăn cơm
Trần Trứ cảm thấy, đôi khi bản thân đùa giỡn với Tống Thì Vi một chút, thì cuộc sống trong đại học cũng nhẹ nhàng phần nào.
Khi Trần Trứ ngày càng hiểu thêm về Tống Thì Vi, nội tâm của cô không giống với vẻ bề ngoài xinh đẹp lạnh lùng kia, mà trong nội tâm của Sweet tỷ vẫn có một thế giới tình cảm mong manh và nhạy cảm.
Nhưng bởi vì môi trường gia đình, khiến tính cách của cô có phần xa lánh, kiềm chế bản thân.
Dù sao, có thể tóm gọn lại trong một câu, nếu được cô chấp nhận, thì mức độ bao dung của hoa khôi Tống cũng rất mạnh. Chỉ cần hắn không đùa giai, đòi uống cùng chai nước với cô thì bình thường cô đều không để ý.
Sau đó, Trần Trứ hít một hơi mùi thơm nhẹ nhàng xung quanh mình, rồi tiếp tục đọc nhưng bản thiết kế trang web còn sót lại, mong bản thân có thể nhìn thấy một ý tưởng tốt.
Tống Thì Vi ở bên cạnh không ngừng ghi chép, hai người chẳng hề nói chuyện với nhau câu nào. Nhưng từng tiếng viết chữ soạt soạt rơi vào tai lại khiến con người bình yên đến lạ kỳ, lại thêm cả tiếng lật sách vở, tiếng uống nước, giống như có thứ gì đó thôi miên.
Mí mặt Trần Trứ dần dần nặng trĩu rồi khép lại, hắn chẳng biết mất đi ý thức lúc nào, rồi nằm gục xuống bàn ngủ.
Thời gian qua, hắn thật sự vất vả, trong đầu có quá nhiều thứ phải tính toán, mặc dù quá trình làm việc cũng rất vui.
Nhưng có thể tiến vào giấc ngủ say thế này lúc rảnh rỗi cũng là niềm vui vô cùng.
Thậm chí, hắn còn gây ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Trên bàn này đâu chỉ có mình Tống Thì Vi, đối diện còn có các bạn đang đọc sách, bọn họ nghe được tiếng ngáy thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Thì Vi chưa bao giờ gặp phải tình huống lúng túng thế này, nên khi thấy rất nhiều ánh mắt ngơ ngác nhìn mình, thì phản ứng đầu tiên của cô là gọi Trần Trứ dậy.
Nhưng tay vừa mới đưa ra được một nửa, đột nhiên nhớ ra hắn có thể ngủ thiếp đi trong môi trường này, thì hẳn đang rất mệt mỏi. Tống Thì Vi do dự chút, cuối cùng quyết định không gọi Trần Trứ dậy nữa, mà nhìn về phía mấy bạn đối diện áy náy gật đầu. Cũng may bọn họ là sinh viên, tư tưởng tương đối rộng rãi, hoặc cũng có thể bọn họ đã nhận ra Tống Thì Vi nên không muốn so đo làm gì. Có điều, bọn họ đều tỏ ra nghi ngờ, không biết nam sinh này với Tống Thì Vi quan hệ thế nào??
Lúc này, Tống Thì Vi mới thở dài một hơn, rồi tiếp tục vùi đầu xuống viết.
Nhưng trong tầm mắt của cô, bên cạnh Trần Trứ có một đống tài liệu, còn bị cánh tay vô tình làm cho lộn xộn.
Tống Thì Vi cố gắng ép đầu cúi xuống, để tránh việc để ý lung tung. Nhưng cô vừa viết được vài chữ, thì cuối cùng không nhịn được.
Cô lại thở dài, trong ánh mắt trong trẻo hiện ra một chút bất đắc dĩ, không đành. Cô đặt bút xuống, nhặt số tài liệu này gọn vào, cẩn thận sắp xếp thành chồng cẩn thận.
Mấy nữ sinh đối diện nhìn thấy cảnh này, thì vội vàng lấy điện thoại ra gõ chữ, không biết có phải nhắn tin với đám bạn cùng phòng hay không:
“Tống Thì Vi Lĩnh Viện không ngờ đến thư viện với một nam sinh.”
Tống Thì Vi không để ý chuyện này, hoặc là nói nếu như cô lại bị gán ghép với Trần Trứ, thì thời điểm học cấp ba cô đã quen rồi.
Tất nhiên, Trần Trứ lúc này cũng không hiểu mô tê gì, hắn chỉ cảm thấy giấc ngủ này rất thoải mái. Mãi cho đến khi, chẳng biết tên ngu ngốc nào uống nước, vô tình làm trượt cái cốc khỏi tay, rơi đến keng một cái xuống đất.
Loại tiếng động bất ngờ này, nếu như bản thân không ngủ, chỉ cảm thấy giật mình một chút.
Nhưng dưới tình huống ngủ say, thật sự giống như có người dùng búa đập vào đồng mình, lập tức bị kéo ra khỏi giấc mộng.
Trần Trứ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng.
Tống Thì Vi vẫn ngồi đó viết viết. Mái tóc mềm mại của cô đung đưa, giống như chiếc đuôi ngựa đen dài, rũ xuống ngang vai. Phía trên là làn da mịn màng, đôi mắt trong veo, nhưng đang tập trung nhìn vào quyển vở.
“Mấy giờ rồi.”
Trần Trứ hỏi, bởi vì hắn phát hiện xung quanh đã có rất nhiều bàn trống. Bên trong thư viên có rất nhiều sinh viên làm thêm đã bắt đầu lau chùi và chỉnh lại sách trên giá.
Tống Thì Vi nhìn đồng hồ: “10 giờ.”
Trần Trứ gật đầu. Có vẻ như hắn vừa ngủ dậy đầu óc còn mơ màng, nên nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng trẻo giống như ngó sen của Tống Thì Vi, hỏi: “Đây là đồng hồ nhãn hiệu Ballon Bleu de Cartier sao?”
Tống Thì Vi không trả lời.
Cô không trả lời chứng tỏ là đúng rồi.
Trần Trứ mỉm cười xấu hổ, rồi vẻ bối rối cũng dần biến mất.
Ballon Bleu de Cartier là kiểu dáng mới nhất năm nay. Khả năng có nhiều người không biết đến thương hiệu này, thế mà Tống Thì Vi đã có thể đeo được kiểu dáng mới nhất.
Đồng hồ này cũng không quá đắt, chỉ khoảng 40 nghìn nhân dân tệ.
Tống Thì Vi không biết mỉm cười có ý gì, nên nghĩ một chút bèn giải thích: “Cha đi công tác mua cho mình.”
“Mình không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy số vốn ban đầu của mình, chắc cũng khoảng 40 nghìn, bằng giá chiếc đồng hồ này đi.”
Trần Trứ mỉm cười: “Đã thế còn hết mượn người này, rồi quay qua mượn người khác.”
“Cậu dùng tiền đó đầu tư cổ phiếu sao?”
Tống Thì Vi hỏi.
“Đúng vậy.”
Trần Trứ gật đầu: “Thật ra, ngay cả tiền học phí mình đều đi vay, điện thoại mua hàng sản xuất trong nước, laptop là đồ cũ mua lại, tiết kiệm toàn bộ, để đổ vào thị trường chứng khoán.”
Tống Thì Vi giật mình, cô đoán được Trần Trứ dùng hết tiền sinh hoạt để đầu tư cổ phiếu, cho nên mới đi ăn chực khắp nơi, không ngờ hắn chơi lớn hơn cô nghĩ.
Thực tế, đối với một sinh viên, có thể bỏ 130 nghìn vào thị trường chứng khoán, là thứ mà một gia đình bình thường năm 2007 không thể nào làm được.
Nhưng nếu so sánh với gia đình như Tống Thì Vi sẽ có chênh lệch thực sự quá lớn.
Dù sao, lão Tống là giám đốc của chứng khoán Trung Tín, ông không những không thiếu tiền, mà với danh tiếng này đi đâu cũng là tấm biển chữ vàng.
Lúc này, sinh viên làm thêm của thư viện đi tới lấy sách, cũng cắt ngang cuộc trò chuyện của Trần Trứ và Tống Thì Vi.
Nên Trần Trứ giơ ra một tờ giấy chứng nhận: “Anh em, chúng ta là người một nhà, chút nữa tôi thu dọn sau.”
“Hả?”
Tống Thì Vi không hiểu cụm từ ‘người một nhà’ này có ý nghĩa gì.
Không ngờ, đối phương nhìn tờ giấy chứng nhận của Trần Trứ, chỉ ngạc nhiên một chút, rồi sau đó rời đi.
“Sau này, nếu cậu quên mang theo thẻ thư viện, thì mình có thể dẫn cậu vào thư viện mà không cần.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Tống Thì Vi liếc nhìn, phát hiện ra tờ giấy chứng nhận sinh viên làm thêm trong thư viện của Trần Trứ.
“Sao cái gì cậu cũng có vậy?”
Tống Thì Vi nhịn không được lên tiếng hỏi. Cô cảm thấy bọn họ mới chỉ khai giảng được hai tháng, hắn có thể từ hội học sinh đến Đoàn Ủy, rồi làm việc trong văn phòng hành chính của lãnh đạo trường. Bây giờ hắn làm thêm cả trong thư viện, khắp mọi nơi đều thấy bóng dáng của Trần Trứ.
Cô có cảm giác, Trần Trứ đang thoải mái dạo chơi trong trường học vậy.
“Đây đã là gì.”
Trần Trứ tiếc nuối: “Một thời gian nữa, mình phải kiếm được giấy chứng nhận làm thêm trong nhà ăn. Như vậy có thể ăn cơm miễn phí hằng ngày.”
Rốt cuộc Tống Thì Vi không nhịn được nữa rồi. Vừa rồi cả hai cùng diễn kịch, cho đến bây giờ thì nụ cười tươi rói bỗng xuất hiện trên môi Tống Thì Vi.
Đây là lần thứ hai Trần Trứ nhìn thấy Tống Thì Vi cười. Vốn dĩ nét mặt đang lạnh lùng như băng tuyết lâu năm, thì giây tiếp theo đã trở nên đầy màu sắc, trên gương mặt xuất hiện một màu hồng rực rỡ động lòng người.
Tống Thì Vi thấy Trần Trứ nhìn chằm chằm vào mình thì quay đầu qua chỗ khác, dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị trở về phòng ký túc.
“À…”
Trần Trứ nói: “Đêm nay mình còn chưa ăn gì, cậu có muốn cùng nhau đi ăn khuya không?”
Hắn đã có Du Huyền, nên không thể làm gì với Tống Thì Vi. Nhưng tối nay đúng là hắn chưa ăn gì, nên tìm một chỗ ăn đồ nướng dù sao cũng tốt gấp vạn lần ăn mì tôm.
Tống Thì Vi nghe đến ăn khuya, theo bản năng cô định từ chối.
Bởi vì, từ xưa đến nay mẹ cô, Lục Mạn không muốn cô ăn những đồ ăn này.
Nhưng mỗi lần cô đi ra bên ngoài trường học, bước qua những cửa hàng đồ nướng, từng làn khói tỏa ra, khiến trong không khí toàn mùi thơm phưng phức, đúng là cô từng có ý nghĩ muốn nếm thử.
Với lại, lần này cô đi cùng Trần Trứ, cũng không phải đi với người khác.
Ngay thời điểm Tống Thì Vi do dự, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là bạn cùng phòng Tòng Ny gọi tới.
“A lô, Vi Vi, cậu đang ở đâu đấy?”
Tòng Ny hỏi.
“Thư viện.”
Lúc này, người ở trong thư viện đã rất ít rồi, nên Tống Thì Vi không ra ngoài bắt điện thoại.
“Vừa rồi mình nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn trường, có bạn học thấy cậu đi cùng một nam sinh tới thư viện.”
Tòng Ny tò mò hỏi: “Nam sinh kia là Trần Trứ sao?”
“Ừ.”
Tống Thì Vi nhỏ giọng trả lời.
“Ha ha, quả nhiên là cậu ta.”
Tòng Ni có cảm giác kiểu ‘mình phục mình quá’: “Vậy lúc nào cậu về phòng?”
“Mình..”
Tống Thì Vi nhìn qua Trần Trứ, dừng lại một chút rồi nói: “Chuẩn bị đi ăn khuya.”
Trần Trứ nghe được câu này thì mừng rơi nước mắt. Đúng là hoa khôi Tống, không đành lòng nhìn mình đói bụng, dù sao cả hai đã học cùng nhau mấy năm cấp ba cơ mà.
Cái này giống như một câu rất phổ biến trên mạng:
“Người anh em, lại đến giờ ăn cơm rồi.”
Khi Trần Trứ ngày càng hiểu thêm về Tống Thì Vi, nội tâm của cô không giống với vẻ bề ngoài xinh đẹp lạnh lùng kia, mà trong nội tâm của Sweet tỷ vẫn có một thế giới tình cảm mong manh và nhạy cảm.
Nhưng bởi vì môi trường gia đình, khiến tính cách của cô có phần xa lánh, kiềm chế bản thân.
Dù sao, có thể tóm gọn lại trong một câu, nếu được cô chấp nhận, thì mức độ bao dung của hoa khôi Tống cũng rất mạnh. Chỉ cần hắn không đùa giai, đòi uống cùng chai nước với cô thì bình thường cô đều không để ý.
Sau đó, Trần Trứ hít một hơi mùi thơm nhẹ nhàng xung quanh mình, rồi tiếp tục đọc nhưng bản thiết kế trang web còn sót lại, mong bản thân có thể nhìn thấy một ý tưởng tốt.
Tống Thì Vi ở bên cạnh không ngừng ghi chép, hai người chẳng hề nói chuyện với nhau câu nào. Nhưng từng tiếng viết chữ soạt soạt rơi vào tai lại khiến con người bình yên đến lạ kỳ, lại thêm cả tiếng lật sách vở, tiếng uống nước, giống như có thứ gì đó thôi miên.
Mí mặt Trần Trứ dần dần nặng trĩu rồi khép lại, hắn chẳng biết mất đi ý thức lúc nào, rồi nằm gục xuống bàn ngủ.
Thời gian qua, hắn thật sự vất vả, trong đầu có quá nhiều thứ phải tính toán, mặc dù quá trình làm việc cũng rất vui.
Nhưng có thể tiến vào giấc ngủ say thế này lúc rảnh rỗi cũng là niềm vui vô cùng.
Thậm chí, hắn còn gây ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Trên bàn này đâu chỉ có mình Tống Thì Vi, đối diện còn có các bạn đang đọc sách, bọn họ nghe được tiếng ngáy thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Thì Vi chưa bao giờ gặp phải tình huống lúng túng thế này, nên khi thấy rất nhiều ánh mắt ngơ ngác nhìn mình, thì phản ứng đầu tiên của cô là gọi Trần Trứ dậy.
Nhưng tay vừa mới đưa ra được một nửa, đột nhiên nhớ ra hắn có thể ngủ thiếp đi trong môi trường này, thì hẳn đang rất mệt mỏi. Tống Thì Vi do dự chút, cuối cùng quyết định không gọi Trần Trứ dậy nữa, mà nhìn về phía mấy bạn đối diện áy náy gật đầu. Cũng may bọn họ là sinh viên, tư tưởng tương đối rộng rãi, hoặc cũng có thể bọn họ đã nhận ra Tống Thì Vi nên không muốn so đo làm gì. Có điều, bọn họ đều tỏ ra nghi ngờ, không biết nam sinh này với Tống Thì Vi quan hệ thế nào??
Lúc này, Tống Thì Vi mới thở dài một hơn, rồi tiếp tục vùi đầu xuống viết.
Nhưng trong tầm mắt của cô, bên cạnh Trần Trứ có một đống tài liệu, còn bị cánh tay vô tình làm cho lộn xộn.
Tống Thì Vi cố gắng ép đầu cúi xuống, để tránh việc để ý lung tung. Nhưng cô vừa viết được vài chữ, thì cuối cùng không nhịn được.
Cô lại thở dài, trong ánh mắt trong trẻo hiện ra một chút bất đắc dĩ, không đành. Cô đặt bút xuống, nhặt số tài liệu này gọn vào, cẩn thận sắp xếp thành chồng cẩn thận.
Mấy nữ sinh đối diện nhìn thấy cảnh này, thì vội vàng lấy điện thoại ra gõ chữ, không biết có phải nhắn tin với đám bạn cùng phòng hay không:
“Tống Thì Vi Lĩnh Viện không ngờ đến thư viện với một nam sinh.”
Tống Thì Vi không để ý chuyện này, hoặc là nói nếu như cô lại bị gán ghép với Trần Trứ, thì thời điểm học cấp ba cô đã quen rồi.
Tất nhiên, Trần Trứ lúc này cũng không hiểu mô tê gì, hắn chỉ cảm thấy giấc ngủ này rất thoải mái. Mãi cho đến khi, chẳng biết tên ngu ngốc nào uống nước, vô tình làm trượt cái cốc khỏi tay, rơi đến keng một cái xuống đất.
Loại tiếng động bất ngờ này, nếu như bản thân không ngủ, chỉ cảm thấy giật mình một chút.
Nhưng dưới tình huống ngủ say, thật sự giống như có người dùng búa đập vào đồng mình, lập tức bị kéo ra khỏi giấc mộng.
Trần Trứ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng.
Tống Thì Vi vẫn ngồi đó viết viết. Mái tóc mềm mại của cô đung đưa, giống như chiếc đuôi ngựa đen dài, rũ xuống ngang vai. Phía trên là làn da mịn màng, đôi mắt trong veo, nhưng đang tập trung nhìn vào quyển vở.
“Mấy giờ rồi.”
Trần Trứ hỏi, bởi vì hắn phát hiện xung quanh đã có rất nhiều bàn trống. Bên trong thư viên có rất nhiều sinh viên làm thêm đã bắt đầu lau chùi và chỉnh lại sách trên giá.
Tống Thì Vi nhìn đồng hồ: “10 giờ.”
Trần Trứ gật đầu. Có vẻ như hắn vừa ngủ dậy đầu óc còn mơ màng, nên nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng trẻo giống như ngó sen của Tống Thì Vi, hỏi: “Đây là đồng hồ nhãn hiệu Ballon Bleu de Cartier sao?”
Tống Thì Vi không trả lời.
Cô không trả lời chứng tỏ là đúng rồi.
Trần Trứ mỉm cười xấu hổ, rồi vẻ bối rối cũng dần biến mất.
Ballon Bleu de Cartier là kiểu dáng mới nhất năm nay. Khả năng có nhiều người không biết đến thương hiệu này, thế mà Tống Thì Vi đã có thể đeo được kiểu dáng mới nhất.
Đồng hồ này cũng không quá đắt, chỉ khoảng 40 nghìn nhân dân tệ.
Tống Thì Vi không biết mỉm cười có ý gì, nên nghĩ một chút bèn giải thích: “Cha đi công tác mua cho mình.”
“Mình không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy số vốn ban đầu của mình, chắc cũng khoảng 40 nghìn, bằng giá chiếc đồng hồ này đi.”
Trần Trứ mỉm cười: “Đã thế còn hết mượn người này, rồi quay qua mượn người khác.”
“Cậu dùng tiền đó đầu tư cổ phiếu sao?”
Tống Thì Vi hỏi.
“Đúng vậy.”
Trần Trứ gật đầu: “Thật ra, ngay cả tiền học phí mình đều đi vay, điện thoại mua hàng sản xuất trong nước, laptop là đồ cũ mua lại, tiết kiệm toàn bộ, để đổ vào thị trường chứng khoán.”
Tống Thì Vi giật mình, cô đoán được Trần Trứ dùng hết tiền sinh hoạt để đầu tư cổ phiếu, cho nên mới đi ăn chực khắp nơi, không ngờ hắn chơi lớn hơn cô nghĩ.
Thực tế, đối với một sinh viên, có thể bỏ 130 nghìn vào thị trường chứng khoán, là thứ mà một gia đình bình thường năm 2007 không thể nào làm được.
Nhưng nếu so sánh với gia đình như Tống Thì Vi sẽ có chênh lệch thực sự quá lớn.
Dù sao, lão Tống là giám đốc của chứng khoán Trung Tín, ông không những không thiếu tiền, mà với danh tiếng này đi đâu cũng là tấm biển chữ vàng.
Lúc này, sinh viên làm thêm của thư viện đi tới lấy sách, cũng cắt ngang cuộc trò chuyện của Trần Trứ và Tống Thì Vi.
Nên Trần Trứ giơ ra một tờ giấy chứng nhận: “Anh em, chúng ta là người một nhà, chút nữa tôi thu dọn sau.”
“Hả?”
Tống Thì Vi không hiểu cụm từ ‘người một nhà’ này có ý nghĩa gì.
Không ngờ, đối phương nhìn tờ giấy chứng nhận của Trần Trứ, chỉ ngạc nhiên một chút, rồi sau đó rời đi.
“Sau này, nếu cậu quên mang theo thẻ thư viện, thì mình có thể dẫn cậu vào thư viện mà không cần.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Tống Thì Vi liếc nhìn, phát hiện ra tờ giấy chứng nhận sinh viên làm thêm trong thư viện của Trần Trứ.
“Sao cái gì cậu cũng có vậy?”
Tống Thì Vi nhịn không được lên tiếng hỏi. Cô cảm thấy bọn họ mới chỉ khai giảng được hai tháng, hắn có thể từ hội học sinh đến Đoàn Ủy, rồi làm việc trong văn phòng hành chính của lãnh đạo trường. Bây giờ hắn làm thêm cả trong thư viện, khắp mọi nơi đều thấy bóng dáng của Trần Trứ.
Cô có cảm giác, Trần Trứ đang thoải mái dạo chơi trong trường học vậy.
“Đây đã là gì.”
Trần Trứ tiếc nuối: “Một thời gian nữa, mình phải kiếm được giấy chứng nhận làm thêm trong nhà ăn. Như vậy có thể ăn cơm miễn phí hằng ngày.”
Rốt cuộc Tống Thì Vi không nhịn được nữa rồi. Vừa rồi cả hai cùng diễn kịch, cho đến bây giờ thì nụ cười tươi rói bỗng xuất hiện trên môi Tống Thì Vi.
Đây là lần thứ hai Trần Trứ nhìn thấy Tống Thì Vi cười. Vốn dĩ nét mặt đang lạnh lùng như băng tuyết lâu năm, thì giây tiếp theo đã trở nên đầy màu sắc, trên gương mặt xuất hiện một màu hồng rực rỡ động lòng người.
Tống Thì Vi thấy Trần Trứ nhìn chằm chằm vào mình thì quay đầu qua chỗ khác, dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị trở về phòng ký túc.
“À…”
Trần Trứ nói: “Đêm nay mình còn chưa ăn gì, cậu có muốn cùng nhau đi ăn khuya không?”
Hắn đã có Du Huyền, nên không thể làm gì với Tống Thì Vi. Nhưng tối nay đúng là hắn chưa ăn gì, nên tìm một chỗ ăn đồ nướng dù sao cũng tốt gấp vạn lần ăn mì tôm.
Tống Thì Vi nghe đến ăn khuya, theo bản năng cô định từ chối.
Bởi vì, từ xưa đến nay mẹ cô, Lục Mạn không muốn cô ăn những đồ ăn này.
Nhưng mỗi lần cô đi ra bên ngoài trường học, bước qua những cửa hàng đồ nướng, từng làn khói tỏa ra, khiến trong không khí toàn mùi thơm phưng phức, đúng là cô từng có ý nghĩ muốn nếm thử.
Với lại, lần này cô đi cùng Trần Trứ, cũng không phải đi với người khác.
Ngay thời điểm Tống Thì Vi do dự, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là bạn cùng phòng Tòng Ny gọi tới.
“A lô, Vi Vi, cậu đang ở đâu đấy?”
Tòng Ny hỏi.
“Thư viện.”
Lúc này, người ở trong thư viện đã rất ít rồi, nên Tống Thì Vi không ra ngoài bắt điện thoại.
“Vừa rồi mình nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn trường, có bạn học thấy cậu đi cùng một nam sinh tới thư viện.”
Tòng Ny tò mò hỏi: “Nam sinh kia là Trần Trứ sao?”
“Ừ.”
Tống Thì Vi nhỏ giọng trả lời.
“Ha ha, quả nhiên là cậu ta.”
Tòng Ni có cảm giác kiểu ‘mình phục mình quá’: “Vậy lúc nào cậu về phòng?”
“Mình..”
Tống Thì Vi nhìn qua Trần Trứ, dừng lại một chút rồi nói: “Chuẩn bị đi ăn khuya.”
Trần Trứ nghe được câu này thì mừng rơi nước mắt. Đúng là hoa khôi Tống, không đành lòng nhìn mình đói bụng, dù sao cả hai đã học cùng nhau mấy năm cấp ba cơ mà.
Cái này giống như một câu rất phổ biến trên mạng:
“Người anh em, lại đến giờ ăn cơm rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận