Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 182: Chấp nhận được
Lục Mạn nào ngờ, Trần Trứ lừa mình lái xe đến đây để trở người, còn ghê tởm hơn nữa là thằng nhóc con này giả vờ hỏi mình vì sao không khởi động?
Có điều, Trần Trứ là giả vờ tò mò, còn Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến là hai sinh viên thật thà, bọn họ tò mò thật.
Phương Tinh ngồi trên ghế phụ còn quan tâm hỏi: “Dì à, sao sắc mặt dì tái nhợt vậy, có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có.”
Dù sao Lục Mạn cũng là giáo sư đại học, mặc dù bây giờ bà đang rất khó chịu với Trần Trứ, nhưng đối với thái độ rất lễ phép của Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến lại không đành lòng đuổi hai cô bé này xuống xe.
Thực ra, nếu Trần Trứ không yêu đương với Tống Thì Vi, thì bây giờ Lục Mạn sẽ đánh giá Trần Trứ cực cao.
Có ngoại hình, có thành tích, có năng lực, có dã tâm, đúng bốn tiêu chuẩn của thanh niên thời đại mới. Thanh niên này thích cô gái nào sẽ mạnh dạn theo đuổi cô gái đó.
Nhưng mà?
Yêu đương với con gái của tôi sao?
Vậy không được rồi, điều kiện của cậu còn chưa phù hợp, nếu dám lại gần tôi sẽ đánh gãy chân của cậu.
“Brừm.”
Lục Mạn do dự một lát, cuối cùng vẫn lạnh lùng nhấn ga. Đầu tiên là bà cũng muốn trở về Trung Đại.
Thứ hai, bên trong xe còn có hai sinh viên Trung Đại, quan trọng nhất chính là vị giáo sư của học viện Công nghệ thông tin Trung Đại kia.
Lục Mạn cũng không biết tình huống của Tằng Khôn trong trường thế nào. Đôi bên đều nghĩ rằng cả hai đều là nhân vật có tiếng, nên hành động đi nhờ xe này có thể chấp nhận được.
Nhưng, nguyên nhân của việc làm này đều dồn lên người Trần Trứ.
Chiếc Volvo từ từ lao đi. Nhưng mới vừa bắt đầu, không khi trong xe cực kỳ ngột ngạt, bởi mọi người không biết người phụ nữ trung niên xinh đẹp toát ra khi chất tri thức này là ai, bà có quan hệ gì với Trần Trứ?
Nếu quan hệ tốt, vì sao bà chẳng thèm quan tâm hỏi han Trần Trứ?
Còn quan hệ không tốt, vì sao người ta còn cố tình đến đây đưa đón?
Đây đúng là sự việc cực kỳ mâu thuẫn.
Nhưng trong đầu Trần Trứ không phải đặt ở đó, mà hôm nay hắn vừa ký hợp đồng với công ty cho thuê máy chủ, bản thân cũng đã mua xong tên miền ‘zhongdaxuexiwang’ rồi.
Tên miền này Trần Trứ đã tìm kiếm, đúng là chưa có người nào đăng ký cả.
Hôm nay, sau khi chính thức đặt bút ký hợp đồng, Trần Trứ cố tình chạy đến đây kiểm tra tốc độ đường truyền, tốc độ khởi động trang, nói chung là tạm được, dù sao thuê máy chủ cũng được hưởng 50 Mê băng thông mà.
Riêng tốc độ băng thông này đủ để 20 nghìn đến 30 nghìn người online cùng lúc cũng được, giai đoạn này coi như đủ dùng.
Thật ra, một khi đã có tên miền, chỉ cần nhập tên trang wed sẽ tiến vào trang chủ Học Tập Trung Đại ngay lập tức. Trên lý thuyết bây giờ có thể công bố ra ngoài, nhưng Trần Trứ cảm thấy còn có rất nhiều chi tiết cần tính toán lại.
Cho nên, ngay ở trên xe hắn chẳng ngại người ngoài mà bàn bạc cách khắc phục.
Trang web Học Tập được thiết kế trong thời gian ngắn, cho nên bên trong còn có rất nhiều chỗ chưa tối ưu, đồng thời còn phải chuẩn bị đến các biện pháp an toàn.
Cả nhóm đắm chìm trong rất nhiều vấn đề, khiến thời gian trôi qua quá nhanh. Đám người Trần Trứ cảm giác mới trôi qua được 5 phút, mà trường học đã xuất hiện trong tầm mắt.
Nhưng khi nhìn lại đồng hồ mới thấy đã qua được 30 phút rồi.
Lục Mạn lạnh lùng dừng xe lại hắn. Vừa rồi, bà cũng nghe được mọi người nói chuyện, thậm chí bà cũng đoán được có chuyện gì xảy ra.
Một giáo sư dẫn theo ba sinh viên đại học đến công ty tham quan học tập, đây là tổ đội làm việc bình thường. Ở Hoa Nông, bà cũng đã làm qua việc này, trước đó Lục Mạn thường xuyên dẫn theo sinh viên đến nhà máy chế biến sữa chua để tham quan.
Nhưng trong này có một chút kỳ lạ, hình như Trần Trứ là sinh viên Lĩnh Viện thì phải? Sao cậu ta lại trong đội của học viện Công nghệ thông tin?
Đương nhiên, chuyện này không quá quan trọng. Mục đích hôm nay của Lục Mạn là cảnh cáo Trần Trứ, để hắn cách xa Vi Vi một chút, không thì tự mình gánh lấy hậu quả.
“Hẹn gặp lại dì, cám ơn dì…”
Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến lễ phép chào tạm biệt Lục Mạn.
Dù sao, trên người Lục Mạn toát ra khí chất khiến đám nữ sinh vô cùng hâm mộ. Một người khi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, sau khi cưới lại có một gia đình giàu có, thân thể được chăm sóc tốt, nên dù bà đã bước qua tuổi 40 nhưng vẫn có sức hấp dẫn vô cùng.
“Cám ơn.”
Tằng Khôn cũng cảm ơn một tiếng, đồng thời lấy ra danh thiếp của mình đưa tới.
Lục Mạn khẽ cầm lấy danh thiếp, bà nhìn thấy thông tin ghi rõ, giám đốc công ty Trách nhiệm hữu hạn công nghệ thông tin SuiHui. Bà hiểu ra, vị phó giáo sư Trung Đại này được công ty tư nhân bên ngoài thuê.
“Hẹn gặp lại dì, cám ơn dì.”
Trần Trứ cũng ngoan ngoãn chào một tiếng, sau đó chuẩn bị cùng mọi người về trường học.
Lục Mạn ngẩn người ra, sau đó lớn tiếng gọi với theo: “Cậu ở lại.”
“Có chuyện gì thế ạ?”
Trần Trứ giả vờ ngốc nghếch quay đầu lại hỏi.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Mạn không ngờ thằng nhóc này đúng là thứ không thành thật, lừa mình thành tài xế lái xe, sau đó trở về thì coi như không có chuyện gì?
“Dì à, hiện tại đúng là cháu bận tối mắt tối mũi.”
Bây giờ, trong đầu Trần Trứ đang nghĩ đủ mọi cách làm thế nào để trang web ‘Học Tập Trung Đại’ được nhiều người biết đến nhất có thể, làm gì còn hơi sức đầu mà nghĩ đến chuyện yêu đương, với lại cháu với con gái yêu của gì chỉ toàn là tin đồn nhảm thôi.
Nữ nhân, giờ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình thôi.
Mặc kệ Lục Mạn đang nhíu mày, ánh mắt bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi không giữ chữ tín này.
Nhưng Trần Trứ không thể làm gì khác, chỉ đành áy náy nói: “Dì à, cháu thật sự xin lỗi. Chờ cháu giải quyết xong việc này, nhất định sẽ mời di và Tống Thì Vi ăn cơm.”
Trần Trứ nói xong bèn quay đầu đuổi theo đám người Tằng Khôn.
“Ông chủ, vị nữ sĩ đó là ai vậy?”
Phương Tinh tò mò hỏi. Trong đời này, đây là lần đầu tiên cô gặp được người phụ nữ trung niên có khí chất như vậy.
“Hả?”
Trần Trứ suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn những ánh nắng xuyên qua tầng mây, xuất hiện một vài tia nho nhỏ dưới mặt đất, rồi trả lời rất tự nhiên: “Là bạn của mẹ em thôi.”
Mặc dù Trần Trứ không quan tâm chuyện này cho lắm, nhưng giáo sư Lục làm sao nuốt trôi cục tức này chứ?
Vốn dĩ, bà chỉ muốn nói chuyện với Trần Trứ, chỉ cần Trần Trứ tỏ thái độ nhận lỗi tốt một chút, đồng thời ngoan ngoãn rời xa Tống Thì Vi, thì bà cũng chẳng quan tâm đến số tiền 50 nghìn kia, coi như là tiền bồi thường cũng được.
Lục Mạn cảm thấy, hành động của mình đã quá khoan dung độ lượng rồi. Dù sao bà cũng không muốn quấy rầy cha mẹ người ta, chỉ muốn giải quyết cá nhân mà thôi.
Nhưng bà nhìn thấy thái độ ‘ngang bướng nghịch ngợm’ của Trần Trứ, thì Lục Mạn quyết định không cho thêm cơ hội nữa, nên dự định làm hai chuyện.
Đầu tiên, bà muốn tìm cha mẹ Trần Trứ, nếu bọn họ có thể khuyên bảo Trần Trứ là tốt nhất.
Nếu không khuyên được bà sẽ làm chuyện thứ hai, là nghĩ cách cho Trần Trứ không thể học đại học nữa.
Đến lúc đó, một người còn không được học đại học, thì có mặt mũi nào ở cùng Vi Vi?
Nhưng nếu sử dụng hành động này, rất có thể bà phải vận dụng quan hệ. Nên Lục Mạn định gọi điện cho Tống Tác Dân, miễn cho lúc sau ông ấy lại nổi điên với mình.
Mặc dù trong vấn đề tình cảm hai người có chút mâu thuẫn, nhưng chỉ cần một ngày không công khai lý hôn, thì trong mắt người ngoài hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nên Lục Mạn có làm bất kỳ hành động nào cũng thể hiện thái độ của Tống Tác Dân.
Cho nên, Lục Mạn nhất định phải báo cho Tống Tác Dân biết. Tóm lại, Lục Mạn cũng là giáo sư, mặc dù bà có tức giận thế nào nhưng cách giao tiếp xã vội vẫn hiểu rất rõ ràng.
“A lô?”
Tống Tác Dân bắt điện thoại, ông ngạc nhiên không biết tại sao vợ mình lại gọi điện cho mình giờ này.
“Tôi nói với ông chuyện này, hi vọng ông nghe xong có thể bình tĩnh, còn việc bên này tôi tự có cách giải quyết.”
Lục Mạn ở trong xe bình tĩnh nói.
Bà biết, Tống Tác Dân yêu quý con gái không hề thua kém mình, nếu ông ấy biết có một nam sinh sử dụng việc yêu đương với Vi Vi để đào mỏ, có lẽ cách xử lý của ông sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng thái độ chắc chắn cứng rắn hơn.
“Chuyện gì?”
Tống Tác Dân đang đi công tác ở thủ đô, vốn dĩ ông đang định nghỉ trưa, nhưng nghe thấy vợ mình nói như vậy thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, rồi vội vàng hỏi: “Liên quan tới Vi Vi sao?’.
Phản ứng đầu tiên của Tống Tác Dân là chuyện này liên quan đến con gái của mình.
“Ừ.”
Lục Mạn thấy chồng mình lo lắng như vậy, thì trong lòng hơi có chút vui mừng.
Bà cảm thấy dù hai vợ chồng bà không còn tình cảm, có thể cãi nhau, thậm chí đánh nhau, nhưng mỗi người đều sẽ quan tâm đến con cái.
“Bà nói đi.”
Tống Tác Dân ngồi thẳng dậy trên giường, nét mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Vi Vi đang yêu.”
Lục Mạn thở dài trả lời. Mặc dù phản ứng của bà vô cùng kịch liệt, nhưng trong lòng đang tự trách bản thân rất nhiều.
Những năm gần đây, bà là người chăm sóc con gái, không ngờ con gái yêu đương lâu như vậy mà mình không biết, khả năng do mình quản lý vẫn chưa đủ nghiêm ngặt.
“Yêu đương…”
Tống Tác Dân nghe được câu này cũng nhẹ nhõm một chút. Yêu đương không phải chuyện liên quan đến sức khỏe hay tính mạng, chỉ là lựa chọn trong vấn đề tình cảm mà thôi.
“Cùng với ai?”
Tống Tác Dân tiếp tục hỏi, ông muốn biết nam sinh kia là ai?
“Cậu ta tên là Trần Trứ.’.
Lục Mạn trả lời: “Là bạn cùng lớp cấp ba với Vi Vi, hiện tại cũng đang học ở Lĩnh Viện.”
“Trần Trứ?”
Đầu tiên, Tống Tác Dân cảm thấy ngạc nhiên, sau đó ông gật đầu coi như hiểu được. Cuối cùng ông cảm thấy…Hình như có thể chấp nhận được.
Có điều, Trần Trứ là giả vờ tò mò, còn Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến là hai sinh viên thật thà, bọn họ tò mò thật.
Phương Tinh ngồi trên ghế phụ còn quan tâm hỏi: “Dì à, sao sắc mặt dì tái nhợt vậy, có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có.”
Dù sao Lục Mạn cũng là giáo sư đại học, mặc dù bây giờ bà đang rất khó chịu với Trần Trứ, nhưng đối với thái độ rất lễ phép của Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến lại không đành lòng đuổi hai cô bé này xuống xe.
Thực ra, nếu Trần Trứ không yêu đương với Tống Thì Vi, thì bây giờ Lục Mạn sẽ đánh giá Trần Trứ cực cao.
Có ngoại hình, có thành tích, có năng lực, có dã tâm, đúng bốn tiêu chuẩn của thanh niên thời đại mới. Thanh niên này thích cô gái nào sẽ mạnh dạn theo đuổi cô gái đó.
Nhưng mà?
Yêu đương với con gái của tôi sao?
Vậy không được rồi, điều kiện của cậu còn chưa phù hợp, nếu dám lại gần tôi sẽ đánh gãy chân của cậu.
“Brừm.”
Lục Mạn do dự một lát, cuối cùng vẫn lạnh lùng nhấn ga. Đầu tiên là bà cũng muốn trở về Trung Đại.
Thứ hai, bên trong xe còn có hai sinh viên Trung Đại, quan trọng nhất chính là vị giáo sư của học viện Công nghệ thông tin Trung Đại kia.
Lục Mạn cũng không biết tình huống của Tằng Khôn trong trường thế nào. Đôi bên đều nghĩ rằng cả hai đều là nhân vật có tiếng, nên hành động đi nhờ xe này có thể chấp nhận được.
Nhưng, nguyên nhân của việc làm này đều dồn lên người Trần Trứ.
Chiếc Volvo từ từ lao đi. Nhưng mới vừa bắt đầu, không khi trong xe cực kỳ ngột ngạt, bởi mọi người không biết người phụ nữ trung niên xinh đẹp toát ra khi chất tri thức này là ai, bà có quan hệ gì với Trần Trứ?
Nếu quan hệ tốt, vì sao bà chẳng thèm quan tâm hỏi han Trần Trứ?
Còn quan hệ không tốt, vì sao người ta còn cố tình đến đây đưa đón?
Đây đúng là sự việc cực kỳ mâu thuẫn.
Nhưng trong đầu Trần Trứ không phải đặt ở đó, mà hôm nay hắn vừa ký hợp đồng với công ty cho thuê máy chủ, bản thân cũng đã mua xong tên miền ‘zhongdaxuexiwang’ rồi.
Tên miền này Trần Trứ đã tìm kiếm, đúng là chưa có người nào đăng ký cả.
Hôm nay, sau khi chính thức đặt bút ký hợp đồng, Trần Trứ cố tình chạy đến đây kiểm tra tốc độ đường truyền, tốc độ khởi động trang, nói chung là tạm được, dù sao thuê máy chủ cũng được hưởng 50 Mê băng thông mà.
Riêng tốc độ băng thông này đủ để 20 nghìn đến 30 nghìn người online cùng lúc cũng được, giai đoạn này coi như đủ dùng.
Thật ra, một khi đã có tên miền, chỉ cần nhập tên trang wed sẽ tiến vào trang chủ Học Tập Trung Đại ngay lập tức. Trên lý thuyết bây giờ có thể công bố ra ngoài, nhưng Trần Trứ cảm thấy còn có rất nhiều chi tiết cần tính toán lại.
Cho nên, ngay ở trên xe hắn chẳng ngại người ngoài mà bàn bạc cách khắc phục.
Trang web Học Tập được thiết kế trong thời gian ngắn, cho nên bên trong còn có rất nhiều chỗ chưa tối ưu, đồng thời còn phải chuẩn bị đến các biện pháp an toàn.
Cả nhóm đắm chìm trong rất nhiều vấn đề, khiến thời gian trôi qua quá nhanh. Đám người Trần Trứ cảm giác mới trôi qua được 5 phút, mà trường học đã xuất hiện trong tầm mắt.
Nhưng khi nhìn lại đồng hồ mới thấy đã qua được 30 phút rồi.
Lục Mạn lạnh lùng dừng xe lại hắn. Vừa rồi, bà cũng nghe được mọi người nói chuyện, thậm chí bà cũng đoán được có chuyện gì xảy ra.
Một giáo sư dẫn theo ba sinh viên đại học đến công ty tham quan học tập, đây là tổ đội làm việc bình thường. Ở Hoa Nông, bà cũng đã làm qua việc này, trước đó Lục Mạn thường xuyên dẫn theo sinh viên đến nhà máy chế biến sữa chua để tham quan.
Nhưng trong này có một chút kỳ lạ, hình như Trần Trứ là sinh viên Lĩnh Viện thì phải? Sao cậu ta lại trong đội của học viện Công nghệ thông tin?
Đương nhiên, chuyện này không quá quan trọng. Mục đích hôm nay của Lục Mạn là cảnh cáo Trần Trứ, để hắn cách xa Vi Vi một chút, không thì tự mình gánh lấy hậu quả.
“Hẹn gặp lại dì, cám ơn dì…”
Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến lễ phép chào tạm biệt Lục Mạn.
Dù sao, trên người Lục Mạn toát ra khí chất khiến đám nữ sinh vô cùng hâm mộ. Một người khi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, sau khi cưới lại có một gia đình giàu có, thân thể được chăm sóc tốt, nên dù bà đã bước qua tuổi 40 nhưng vẫn có sức hấp dẫn vô cùng.
“Cám ơn.”
Tằng Khôn cũng cảm ơn một tiếng, đồng thời lấy ra danh thiếp của mình đưa tới.
Lục Mạn khẽ cầm lấy danh thiếp, bà nhìn thấy thông tin ghi rõ, giám đốc công ty Trách nhiệm hữu hạn công nghệ thông tin SuiHui. Bà hiểu ra, vị phó giáo sư Trung Đại này được công ty tư nhân bên ngoài thuê.
“Hẹn gặp lại dì, cám ơn dì.”
Trần Trứ cũng ngoan ngoãn chào một tiếng, sau đó chuẩn bị cùng mọi người về trường học.
Lục Mạn ngẩn người ra, sau đó lớn tiếng gọi với theo: “Cậu ở lại.”
“Có chuyện gì thế ạ?”
Trần Trứ giả vờ ngốc nghếch quay đầu lại hỏi.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Mạn không ngờ thằng nhóc này đúng là thứ không thành thật, lừa mình thành tài xế lái xe, sau đó trở về thì coi như không có chuyện gì?
“Dì à, hiện tại đúng là cháu bận tối mắt tối mũi.”
Bây giờ, trong đầu Trần Trứ đang nghĩ đủ mọi cách làm thế nào để trang web ‘Học Tập Trung Đại’ được nhiều người biết đến nhất có thể, làm gì còn hơi sức đầu mà nghĩ đến chuyện yêu đương, với lại cháu với con gái yêu của gì chỉ toàn là tin đồn nhảm thôi.
Nữ nhân, giờ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình thôi.
Mặc kệ Lục Mạn đang nhíu mày, ánh mắt bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi không giữ chữ tín này.
Nhưng Trần Trứ không thể làm gì khác, chỉ đành áy náy nói: “Dì à, cháu thật sự xin lỗi. Chờ cháu giải quyết xong việc này, nhất định sẽ mời di và Tống Thì Vi ăn cơm.”
Trần Trứ nói xong bèn quay đầu đuổi theo đám người Tằng Khôn.
“Ông chủ, vị nữ sĩ đó là ai vậy?”
Phương Tinh tò mò hỏi. Trong đời này, đây là lần đầu tiên cô gặp được người phụ nữ trung niên có khí chất như vậy.
“Hả?”
Trần Trứ suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn những ánh nắng xuyên qua tầng mây, xuất hiện một vài tia nho nhỏ dưới mặt đất, rồi trả lời rất tự nhiên: “Là bạn của mẹ em thôi.”
Mặc dù Trần Trứ không quan tâm chuyện này cho lắm, nhưng giáo sư Lục làm sao nuốt trôi cục tức này chứ?
Vốn dĩ, bà chỉ muốn nói chuyện với Trần Trứ, chỉ cần Trần Trứ tỏ thái độ nhận lỗi tốt một chút, đồng thời ngoan ngoãn rời xa Tống Thì Vi, thì bà cũng chẳng quan tâm đến số tiền 50 nghìn kia, coi như là tiền bồi thường cũng được.
Lục Mạn cảm thấy, hành động của mình đã quá khoan dung độ lượng rồi. Dù sao bà cũng không muốn quấy rầy cha mẹ người ta, chỉ muốn giải quyết cá nhân mà thôi.
Nhưng bà nhìn thấy thái độ ‘ngang bướng nghịch ngợm’ của Trần Trứ, thì Lục Mạn quyết định không cho thêm cơ hội nữa, nên dự định làm hai chuyện.
Đầu tiên, bà muốn tìm cha mẹ Trần Trứ, nếu bọn họ có thể khuyên bảo Trần Trứ là tốt nhất.
Nếu không khuyên được bà sẽ làm chuyện thứ hai, là nghĩ cách cho Trần Trứ không thể học đại học nữa.
Đến lúc đó, một người còn không được học đại học, thì có mặt mũi nào ở cùng Vi Vi?
Nhưng nếu sử dụng hành động này, rất có thể bà phải vận dụng quan hệ. Nên Lục Mạn định gọi điện cho Tống Tác Dân, miễn cho lúc sau ông ấy lại nổi điên với mình.
Mặc dù trong vấn đề tình cảm hai người có chút mâu thuẫn, nhưng chỉ cần một ngày không công khai lý hôn, thì trong mắt người ngoài hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nên Lục Mạn có làm bất kỳ hành động nào cũng thể hiện thái độ của Tống Tác Dân.
Cho nên, Lục Mạn nhất định phải báo cho Tống Tác Dân biết. Tóm lại, Lục Mạn cũng là giáo sư, mặc dù bà có tức giận thế nào nhưng cách giao tiếp xã vội vẫn hiểu rất rõ ràng.
“A lô?”
Tống Tác Dân bắt điện thoại, ông ngạc nhiên không biết tại sao vợ mình lại gọi điện cho mình giờ này.
“Tôi nói với ông chuyện này, hi vọng ông nghe xong có thể bình tĩnh, còn việc bên này tôi tự có cách giải quyết.”
Lục Mạn ở trong xe bình tĩnh nói.
Bà biết, Tống Tác Dân yêu quý con gái không hề thua kém mình, nếu ông ấy biết có một nam sinh sử dụng việc yêu đương với Vi Vi để đào mỏ, có lẽ cách xử lý của ông sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng thái độ chắc chắn cứng rắn hơn.
“Chuyện gì?”
Tống Tác Dân đang đi công tác ở thủ đô, vốn dĩ ông đang định nghỉ trưa, nhưng nghe thấy vợ mình nói như vậy thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, rồi vội vàng hỏi: “Liên quan tới Vi Vi sao?’.
Phản ứng đầu tiên của Tống Tác Dân là chuyện này liên quan đến con gái của mình.
“Ừ.”
Lục Mạn thấy chồng mình lo lắng như vậy, thì trong lòng hơi có chút vui mừng.
Bà cảm thấy dù hai vợ chồng bà không còn tình cảm, có thể cãi nhau, thậm chí đánh nhau, nhưng mỗi người đều sẽ quan tâm đến con cái.
“Bà nói đi.”
Tống Tác Dân ngồi thẳng dậy trên giường, nét mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Vi Vi đang yêu.”
Lục Mạn thở dài trả lời. Mặc dù phản ứng của bà vô cùng kịch liệt, nhưng trong lòng đang tự trách bản thân rất nhiều.
Những năm gần đây, bà là người chăm sóc con gái, không ngờ con gái yêu đương lâu như vậy mà mình không biết, khả năng do mình quản lý vẫn chưa đủ nghiêm ngặt.
“Yêu đương…”
Tống Tác Dân nghe được câu này cũng nhẹ nhõm một chút. Yêu đương không phải chuyện liên quan đến sức khỏe hay tính mạng, chỉ là lựa chọn trong vấn đề tình cảm mà thôi.
“Cùng với ai?”
Tống Tác Dân tiếp tục hỏi, ông muốn biết nam sinh kia là ai?
“Cậu ta tên là Trần Trứ.’.
Lục Mạn trả lời: “Là bạn cùng lớp cấp ba với Vi Vi, hiện tại cũng đang học ở Lĩnh Viện.”
“Trần Trứ?”
Đầu tiên, Tống Tác Dân cảm thấy ngạc nhiên, sau đó ông gật đầu coi như hiểu được. Cuối cùng ông cảm thấy…Hình như có thể chấp nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận