Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 88: Đi học mà giống như lén lút yêu đương

Trần Trứ đưa Tống Thì Vi và Triệu Viên Viên về ký túc xá, sau đó cũng trở về Đông Uyển.
Bạn cùng phòng đã tắm rửa xong xuôi, nên đang ngồi quây quần bàn tán về ngày đầu tiên lên lớp sẽ thế nào.
Dựa vào thời khóa biểu, sáng mai lớp kinh tế đã kín lịch, hai tiết đầu tiên là ‘đạo đức và pháp luật’, hai tiết sau là ‘kinh tế vi mô’, bắt đầu từ 8 giờ sáng đến tận 12 giờ trưa mới xong.
Nhưng bài giảng ‘đạo đức và pháp luật’ sẽ được học tại phòng của tòa nhà MBA, trong một lớp học hình bậc thang. 3 lớp của Lĩnh Viện được sắp xếp học cùng nhau.
Buổi chiều, hai tiết đầu là ‘toán cao cấp’, cùng một buổi tọa đàm với giáo sư có chủ để là kinh tế toàn cầu.
Sau khi học xong quân sự, thời khóa biểu đã được công bố, mới đầu Trần Trứ nhìn thấy còn giật mình.
Thời cấp ba, một ngày học đủ 8 tiết, sao lên đại học không hề ít đi một tiết nào?
Lưu Kỳ Minh và Đường Tuấn Tài thở dài, sao vẫn còn môn học ‘toán cao cấp’ ở đây vậy?
Thật ra, khoa kinh tế không giống như mấy khoa kiểu văn học, chỉ cần cố gắng nhớ trong sách, sau đó đi thi chép nguyên vậy là được.
Trong các trường kinh tế có tiếng thì nhất định phải học ‘toán cao cấp’, là bộ môn nâng cao của toán học, giúp học sinh phán đoán và phân tích số liệu chuẩn chỉnh.
Nhưng bọn họ chỉ thở dài vậy thôi, còn trong phòng ký túc này người thi toán thấp nhất cũng tới 132 điểm, thậm chí Trần Trứ còn được 140 điểm, có ai cảm thấy toán khó đến mức độ không vượt qua được đâu.
Đám người Từ Mộc đã sớm chuẩn bị sổ bút nhớ để đánh dấu trọng tâm. Trần Trứ sẽ không như vậy, hắn đơn giản chuẩn bị sách vở để ngày mai lên lớp, sau đó xem biểu đồ cổ phiếu, rồi nói chuyện với Du Huyền.
Ngày mai, Các Lúc Lắc sẽ kết thúc khóa huấn luyện quân sự, nên hai người tiến hành trao đổi thời khóa biểu, tìm kiếm thời gian rỗi của hai người.
Trần Trứ nhìn thấy thời khóa biểu của Quảng Mỹ thật nhẹ nhàng, thường xuyên cả một buổi chiều chỉ cần ‘nghiên cứu tác phẩm dân gian và phác họa’.
7 giờ sáng hôm sau, tất cả mọi người trong phòng ký túc 520 đều rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt, rồi cùng nhau đến nhà ăn.
Tình huống này rất giống lúc còn học quân sự, trên đường đi gặp được rất nhiều sinh viên cũng đang đi tới nhà ăn, chỉ khác một điểm là trên người không phải mặc bộ quần áo quân huân mà thôi.
Đương nhiên, đứa nào đứa nấy trông khá buồn ngủ.
Cơm nước xong xuôi, cả đám đến giảng đường hình bậc thang, thì thấy bên trong đã có lác đác vài sinh viên đến sớm.
Tại sao lại dùng từ lác đác, bởi vì giảng đường này các ghế được xếp theo hình bậc thang, nên mấy sinh viên sợ giao tiếp hoặc bạn cùng một lớp, nên chia ra các khu vực, mỗi nơi ngồi một hoặc vài người, chứ không phải ngồi cùng một chỗ.
Nhìn từ trên xuống dưới, cả phòng như bức tường bám rêu, chỗ này một mảng, chỗ kia một mảng.
Nhưng thời gian dần trôi, sinh viên tiến vào ngày càng nhiều. Các khu vực đắc địa như gần cửa sổ đã bị chiếm đóng toàn bộ, nên người đến sau chỉ còn cách chen chúc ngồi ở vị trí trung tâm.
Trong phòng ký túc 520, kể cả mấy người yêu thích học tập như Từ Mộc và Chữ Nguyên Vĩ, mặc dù vẫn đặt quyển sách lên như đang đọc, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hóng hớt, xem các bạn thảo luận cô gái kia đẹp, cô gái này đẹp.
Trước đó, tất cả mọi người đều mặc đồ quấn huấn, ngoại trừ Tống Thì Vi quá xuất chúng ra, thì trông cả đám chẳng có tí nhan sắc nào.
Nhưng bây giờ mọi người đã đổi thành quần áo mặc hằng ngày, đủ loại màu sắc lập lòe, tỏa ra ngập tràn hương vị thanh xuân.
Cũng không lâu lắm, Tống Thì Vi và các bạn cùng phòng đã tới.
Lĩnh Viện chỉ có 6 lớp, mà tiết ‘đạo đức và pháp luật’ có tận ba lớp học chung, nên khả năng gặp được Tống Thì Vi là rất cao.
Tiết đầu tiên của ‘đạo đức và pháp luật’ gặp được Tống Thì Vi, chứng tỏ trong một năm học môn học này sẽ đều gặp được cô ấy.
Đám bạn cùng phòng nghĩ đến chuyện này thì cả đám tỏ ra vui vẻ. Đi học có thể gặp được Tống Thì Vi, thì 8 giờ sáng thật sự có cảm giác mong chờ.
Trần Trứ hiểu cảm giác của đám này, còn hắn chẳng có cảm giác gì.
Có gì mà kích động vậy chứ, tối hôm qua hắn với Tống Thì Vi còn cùng nhau nấu ăn nữa đấy.
Tống Thì Vi vừa ngồi xuống, đám con trai đến chậm lập tức giống như nam châm bị hút tới gần cô. Bọn họ hi vọng trong lúc nói chuyện, có thể nói to hơn một chút, hi vọng mình vừa vô tình lộ ra sở trường của bản thân có thể thu hút chú ý của Tống Thì Vi.
Rất nhanh, một vị nữ giảng viên trung tuổi bước vào.
Dáng người cô không cao lắm, mái tóc được làm xoăn nhẹ nhàng, trên người mặc bộ đồ giả tây cùng với váy rất được ưa chuộng ở lứa tuổi trung niên, vừa toát ra khí chất học thức vừa nhẹ nhàng.
Cô là giáo sư Trương phụ trách bộ môn ‘đạo đức và pháp luật’. Ở trên mạng, chỉ cần đánh tên của cô sẽ hiện ra vô số chức vụ và danh hiệu xã hội.
Tiếng chuông vào học vang lên, giọng giáo sư Trương trầm trầm nhẹ nhàng nói: “Chào mừng các em đến với lớp học của tôi…”
Những vị giáo sư này thường có kinh nghiệm phong phú, bài giảng đều rất dễ nghe, lý luận luôn kết hợp mượt mà với thực tế, chỉ cần lên tiếng là lấy ví dụ.
“Hồi trước, tôi dạy cho mấy người Cách Lực…”
Hay.
“Ở trường đảng thị ủy Quảng Châu, thời điểm tôi làm giáo viên…”
Mặc dù giáo sư Trương không phải có ý khoe khoang, nhưng mỗi ví dụ bà lấy để giảng dạy, là thứ à người bình thường có khi cả đời cũng chưa tiếp xúc được.
Nên dùng mấy ví dụ này, có thể khiến đám sinh viên mở mang tầm mắt rất nhiều.
Vì vậy, hai tiết chính trị khiến mọi người cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng, có lẽ đây là đẳng cấp của một giáo sư đỉnh của đỉnh sở hữu chăng?
Xong môn chính trị là đến môn học riêng của từng lớp, mà Trần Trứ và Tống Thì Vi không học cùng với nhau.
Có điều, khi cả hai xuống lầu, đã gặp nhau ở cầu thang.
Nhưng chẳng ai lên tiếng chào hỏi, chỉ trao đổi ánh mắt trong không chung khi nhìn thấy nhau, sau đó ăn ý tiếp tục bước xuống, giống như cả hai chưa từng quen nhau vậy.
“Móa.”
Trần Trứ nghĩ thầm, vì sao tình huống này kích thích giống kiểu ‘yêu đương lén lút’ thế nhờ?
Chẳng lẽ chuyện này cũng thú vị?
Hai tiếp tiết theo là ‘kinh tế vĩ mô’, nên hắn đi tới phòng học nhỏ. Trên bục giảng, một giáo sư nam trung tuổi đã đứng sẵn ở đó.
Ông đang điều chỉnh máy tính, vừa sửa lại một chút bài giảng, vừa gật đầu chào hỏi sinh viên.
Trên thời khóa biểu giới thiệu đây là giáo sư Thiệu Hoành. Nhìn qua ông là người hiền lành lịch sự, nhưng thông tin của ông tỏ rõ, ông là người có kiến thức chuyên môn cực kỳ chắc chắn.
“Hoạt động kinh tế là gì?”
Tiếng chuông báo vào học vừa vang lên, giáo sư Thiệu Hoàng lập tức đưa ra một câu hỏi.
Trong phòng học, hơn ba mươi người không biết nên trả lời thế nào, có một số bạn học nhìn xuống sách giáo khoa, lẩm bẩm đọc:
“Hoạt động kinh tế là hoạt động mà con người, xí nghiệp hoặc một tổ chức nào đó, nhằm thỏa mãn nhu cầu mong muốn là tiến hành sản xuất, phân phối, trao đổi mua bán…”
“Các em đừng đọc những lời trong sách.”
Giáo sư Thiệu cau mày nói: “Những tài liệu này in ra không phải dành cho các em đọc, mà biên vội vàng cho những sinh viên Quảng Kim, Quảng Tài tham khảo.”
Trần Trứ không biết tại sao giáo sư Thiệu lại muốn hạ thấp hai học viện kia.
Nhưng sau đó ông nói tiếp: “Lúc trước, tôi viết tài liệu giảng dạy này, trong đầu tính toán muốn phần lớn sinh viên dùng để tham khảo, nhưng không bao gồm các em. Các em chỉ cần theo tôi học tập là được.”
Trần Trứ mở trang giới thiệu ra.
Ồ, không ngờ chủ biên tài liệu giảng dạy là Thiệu Hoành.
Quả nhiên, có thể trở thành giáo sư Trung Đại, thật sự không có người tầm thường.
Ngay lập tức, tất cả mọi người gấp quyển sách giáo khoa vào. Lúc này, giáo sư Thiệu mới hài lòng nói: “Vừa rồi hỏi mọi người định nghĩa hoạt động kinh tế là gì? Nhưng trước tiên chúng ta phải hiểu được mấy thuật ngữ chuyên ngành, đầu tiên là kế toán tiêu dùng hay hiểu một cách đơn giản là hành vi của người tiêu dùng.”
“Ví dụ đơn giản…”
Giáo sư Thiệu xắn tay áo lên, lớn tiếng nói: “Nếu một người trong các cậu muốn mời bạn gái đi xem phim, giá vé là 100 tệ. Trên đường, cậu tìm bạn gái mình, không may rơi mất 100 tệ kia. Câu hỏi đặt ra là, hai cái 100 tệ này khác nhau chỗ nào?”
Tất cả mọi người đều thấy không khác nhau, bởi vì mọi người vừa mới thoát khỏi cấp ba, thằng nào thằng nấy toàn độc thân. Nó cũng giống như ví dụ, một bát cháo gà 100 tệ bỏ trong bát cháo cũ, và một bát cháo gà bỏ vào bát mới, làm gì khác nhau chứ?
Giáo sư Thiệu lắc đầu, mỉm cười nói: “Nếu như, khi các cậu và bạn gái xem phim, lại phát hiện vé xem phim 100 tệ kia là bộ phim chán ngắt. Nhưng bản thân lại tiếc 100 tệ kia, nên cố gắng ngồi xem, nhưng càng xem càng khó chịu, nên quyết định bỏ đi làm việc khác.”
Sau khi mọi người nói ra ý kiến, giáo sư Thiệu mới giải thích đó là chi phí chìm. Tức là chi phí một khi đã bỏ ra sẽ không thể thay đổi.
Đó là việc bản thân đưa ra lựa chọn không tốt, đầu tư đến đâu lỗ đến đó, nhưng bản thân đã bỏ tiền ra rồi nên không muốn từ bỏ dễ dàng…
Trần Trứ đã từng học qua một trường trong nhóm 985, bản thân phát hiện ra những giáo sư trong trường giảng bài, thường có một đặc điểm.
Bọn họ không quan trọng tài liệu giảng dạy, thậm chí bọn họ còn xem thường những thứ gò bó bên trong sách. Bởi bản thân mỗi người đều có quan điểm của mình, quan điểm đó đã được nghiên cứu và chứng minh.
Chuyện này khó mà nói ai đúng ai sai được, cũng giống như những học viện trong Thanh Bắc, thường xuyên xuất hiện nhiều trường phái trong một học viện.
Những sinh viên thông minh sẽ đưa ra lý luận của riêng mình để chứng minh, còn những học sinh bình thường sẽ rất dễ dàng bị ‘tẩy não’. Dù sao đây là những sinh viên đỉnh cao trong cả nước, nếu như chỉ biết ngồi nghe sẽ rất phí đầu óc của mình.
Nếu như vậy, chẳng bằng tới học ở Quảng Kim, mỗi khi lên lớp chỉ cần nhớ lý thuyết trong sách giáo khoa, hiểu vài giải thích ý nghĩa là được, sau đó chờ kiểm tra cố gắng phát huy thật tốt.
Có điều, sau khi bọn họ tốt nghiệp, bọn họ ngồi nghe những người bạn Thanh Bắc hay Trung Đại nhìn nhận về vấn đề kinh tế.
Bản thân sinh viên Quảng Kim bỗng chốc hai mắt đen thui, ngay lập tức quên đi những định nghĩa suông trong sách giáo khoa. Khi đó, bản thân tự nhủ, không biết mình đã học gì bên trong đại học?
Tiếng chuông báo hai tiết ‘kinh tế vĩ mô’ kết thúc đã là 11 giờ 50 phút.
Trần Trứ đang định đi cùng các bạn học đến phòng ăn, thì không ngờ Kỳ Chính gọi điện tới. Ông ấy hỏi Trần Trứ có rỗi hay không, có một tài liệu cần đánh máy và đóng dấu.
Trần Trứ lập tức bỏ qua chuyện ăn cơm, vội vàng đến khu nhà tổng hợp. Lần này, hắn đã gặp được trưởng phòng Uông Quý của phòng Quy Hoạch và Phát Triển.
Tuổi tác trưởng phòng Uông quả nhiên không nhỏ, ông đeo một gọng kính lão, mái tóc đã chuyển qua màu bạc.
Có điều, Kỳ Chính một khoa trưởng khoa quản lý dự toán vẫn luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, thì nay lộ ra nét cung kính với Uông Quý.
Đừng tưởng Uông Quý chỉ là một trưởng phòng ở Trung Đại, nhưng phòng ông quản lý lại là Quy Hoạch và Phát Triển, nó chẳng khác gì ủy ban Cải Cách và Phát Triển quốc gia. Nếu điều ông đến học viện bình thường nào trong trường học, thì vị trí điều đến thấp nhất là chức phó hiệu trưởng.
“Đây là sinh viên làm thêm mới tới, sinh viên năm thứ nhất Lĩnh Viện, Trần Trứ.”
Đầu tiên, Kỳ Chính giới thiệu Trần Trứ một chút.
“Xin chào thầy Uông.”
Trần Trứ lễ phép chào hỏi.
Tình huống này, hắn không thể chào là trưởng phòng Uông được. Hiện tại, hắn dùng thân phận sinh viên, cho nên phải dựa vào thân phận này để kéo gần khoảng cách mới được.
Uông Quý ừ một tiếng, cũng không hỏi vì sao Trần Trứ đến đây làm việc.
Ông lấy tài liệu viết tay đưa cho Trần Trứ, rồi căn dặn: “Chiều nay tôi đều làm việc ở văn phòng, nếu em thấy chữ nào khó hiểu có thể đến tìm tôi.”
“Vâng.”
Trần Trứ bình tĩnh trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận