Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 235: Vấn đề khó khăn khi mở công ty
Việc hắn làm các bạn học biết là bình thường, nhưng muốn lãnh đạo cấp phó bộ biết là việc vô cùng khó khăn.
Năm đó, Trần Trứ trở thành ‘lãnh đạo trẻ tuổi’, mà được lãnh đạo cao nhất chú ý cũng chỉ là cấp bậc phó tỉnh.
Đương nhiên, trường học là ngành dọc, không thể nào so sánh với bên trong thể chế được. Nhưng tên của mình được hiệu trưởng La nói đến, chứng tỏ trong mảnh đất Trung Đại này đã coi như ổn định.
“Cho nên, đối với người khác, cổ phiếu chính là thuốc độc, nhưng đối với Công nghệ thông tin SuiHui và trang web Học Tập Trung Đại chính là liều thuốc dẫn cực mạnh.”
Trần Trứ cứ nghĩ ngợi như vậy, cho đến khi tới văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ. Nhưng, khi hắn vừa bước vào văn phòng, bộ dáng nhân viên bên trong khiến Trần Trứ giật nảy mình. Từng người từng người, vầng mắt thâm quầng, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, mệt mỏi đến không thể mệt mỏi hơn được. Nhưng tinh thần người nào người nấy đều phấn khởi, giống như vừa mới sử dụng ma túy vậy. Trần Trứ hỏi thăm mới biết được, mặc dù mấy ngày nay liên tục bị mắng chửi, nhưng số lượng đơn hàng lại tăng lên. Tất nhiên ‘kiếm được nhiều tiền’ sẽ cảm thấy ‘vô cớ bị mắng’ quá bình thường, nên dẫn tới tình huống như bây giờ. “Còn rất nhiều cơ hội kiếm tiền, mọi người phải bình tĩnh lại. Bởi vì với tình hình hiện tại, mọi người còn phải chịu mắng thêm một thời gian nữa.”
Trần Trứ chỉ có thể nói thật, đồng thời thuyết phục mọi người chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Đám người chơi cổ phiếu chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Rõ ràng trong bài báo được đăng lên, có lời chia sẻ của giáo sư kinh tế Quảng Kỵ, còn có cả Đặng Chi của Báo Chiều Dương Thành, đã thế còn viết phía trước của mình. Nhưng đám người chơi cổ phiếu này không biết cách liên lạc với giáo sư. Còn về ‘báo chiều Dương Thành’ không phải muốn gọi điện lúc nào cũng kết nối được. Thỉnh thoảng có một vài người gọi được, chỉ hùng hổ chửi bới hai câu là trực tiếp bị ngắt máy. Chỉ có ‘quả hồng mềm’ như trang web Học Tập Trung Đại. Cách liên lạc được công bố, mà bộ phận chăm sóc khách hàng không thể ngắt ngang được, đồng thời phải theo yêu cầu của Trần Trứ, nhỏ nhẹ với khách hàng. Cho nên, bây giờ trang web Học Tập là nơi phát tiết tốt nhất của dân chơi cổ phiếu. “Trần tổng.”
Hạ Tuệ Lan cảm thấy kỳ lạ:
“Hôm nay tôi xem giá cổ phiếu vẫn thấy tăng mà. Vì sao có nhiều người vẫn vào mắng chửi ngài…mắng chửi chúng tôi?”
Trần Trứ nhìn lịch sử trò chuyện, không ngờ nhìn thấy phong cách của giang cư mận năm 2024. Vịt Vịt: Chào ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài. Bóp Nát Đầu Chó Trần Trứ: Hôm nay lại kiếm lãi thêm 600 nữa, nên đăng ký thử hội viên, để trò chuyện với ông chủ của các người vài câu. Vị Vịt: Chào ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài. Trần Trứ Bê đê vỗ tay Bộp bộp…. Nào xếp hàng xem thằng hề nào. Vịt Vịt: Chào ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài. Trần Trứ ăn phân: Ông chủ của các người nói thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ? Vậy sao tất cả các mã cổ phiếu đều xanh lè xanh lét thế? Hay cậu ta bị mù mầu? Đến đoạn này, Hạ Tuệ Lan đã cảm thấy vô vị, nên dùng tay che lại màn hình nói:
“Được rồi, được rồi đừng xem nữa, tránh cho bị ảnh hưởng tâm tình.”
Muốn kết nối với trang web Học Tập, thì mọi người phải đăng ký tài khoản. Cho nên, không chỉ những người dân chơi cổ phiếu bức xúc, mà còn đám người hóng hớt cũng thi nhau đến đăng ký tài khoản trang web. Nhưng Trần Trứ là người trùng sinh trở về, tất nhiên những bình luận khiếm nhã khiến Hạ Tuệ Lan tức đỏ mặt, đối với Trần Trứ chẳng là gì, thậm chí còn thấy buồn cười. Nếu nơi này không phải đều là cấp dưới, chắc chắn Trần Trứ sẽ ngồi đến một góc đọc hết những tin nhắn kia. “Trần tổng.”
Trương Quảng Phong thấy Trần Trứ không nói gì, cứ nghĩ hắn đang tức giận, nên lập tức an ủi:
“Chờ thị trường chứng khoán sụp đổ, đám người kia sẽ không tới đây quấy rối nữa.”
“Ha ha, cái này chưa chắc.”
Trần Trứ hiểu rất rõ đám giang cư mận này. Hiện tại cổ phiếu tăng, bọn họ sẽ hùa vào chửi bới. Nhưng nếu cổ phiếu giảm, khi đó đám người này sẽ chịu thiệt thòi mà không tìm được chỗ phát tiết, sẽ tiếp tục vào đây, chửi bới càng độc mồm độc miệng hơn. Khi đó sẽ là các bình luận, đúng là loại thối mồm, nếu không phải do ông chủ các người ngứa mồm, thì sao thị trường cổ phiếu lại giảm…nói chung kiểu gì bọn họ cũng nói được.
Nên sao có chuyện dừng lại được chứ? Trừ khi thị trường cổ phiếu sụp đổ hoàn toàn thì bọn họ mới dừng lại. Dưới tâm lý hoảng loạn, bọn họ chợt hiểu ra, thì ra ngày đó người đưa tin có tầm nhìn xa trông rộng đến nhường nào. Nhưng bây giờ cũng tốt, thị trường cổ phiếu tăng nhẹ mà không giảm, nên bọn họ sẽ kéo thêm số lượt truy cập nhất định. Vấn đề khó khăn cần giải quyết ngay lúc này chính là ‘tốc độ phát triển của hắn quá nhanh, dẫn đến các thành phố cấp ba cấp bốn không đủ gia sư’. Lần này, Trần Trứ gọi mọi người đến, yêu cầu mọi người đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề này. Thật ra, trong tổ nhóm làm việc bây giờ chỉ có 8 người, mà so với những công ty Công nghệ thông tin khác, đúng là số lượng nghèo nàn đáng thương. Một trang app Công nghệ thông tin vượt thời đại như ‘Wechat’, mới thành lập đã có đội ngũ hơn 20 người, trong đó có 10 người phụ trách vấn đề kỹ thuật. “Mọi người cứ nói thoải mái, phải nói mới ra được cách xử lý.”
Trần Trứ thấy mọi người khá rụt rè.
Chuyện này cũng khá dễ hiểu, bởi vì đây là lần họp đầu tiên sau khi thành lập công ty, nên hắn cần cổ vũ để mọi người thoải mái, thẳng thắn hơn. Trương Quảng Phong phát hiện tổ chức này không giống bên trong thể chế, phát biểu không cần thiết phải sắp xếp theo chức vụ. Đã thế, anh ta nhìn về phía Tằng Khôn, phát hiện ra vị lãnh đạo này còn đang cau mày suy nghĩ. Nên Trương Quảng Phong muốn thể hiện một chút, bèn hắng giọng một cái rồi nói:
“Trần Tổng, nếu ngài muốn khai thác thị trường các thành phố cấp 3, cấp 4. Thì theo suy nghĩ của tôi, chúng ta nên đặt một cơ quan ở các thành phố đó.”
“Cơ quan?”
Trần Trứ cười thầm trong lòng. Trương Quảng Phong đã nhiễm quá nặng phong cách quan trường. Công ty nào sẽ dùng từ ‘cơ quan’ chứ? Bình thường người ta sẽ gọi là chi nhánh. Có điều năng lực khống chế cảm xúc của Trần Trứ quá mạnh, nên sẽ không bật cười khiến tính tích cực của Trương Quảng Phong trùng xuống. Hắn tiếp tục hỏi những người khác. “Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Nếu thuê một cơ quan, thì chi phí có phải lớn quá hay không?”
Tống Tình đưa ra nghi vấn của mình. Trương Quảng Phong thấy có người phản đối ý của mình, thì vội vàng giải thích:
“Không cần quy mô quá lớn, chỉ là thuê một căn phòng nhỏ, thuê thêm một hoặc hai nhân viên ở đó là được.”
“Nếu mỗi thành phố đều mở một cơ quan, đúng là hơi quá rồi thì phải, lãng phí nhân lực vật lực nghiêm trọng.”
Phương Tinh không đồng ý ý kiến này. Theo tình hình trang web Học Tập Trung Đại ngày càng phát triển, cô sinh viên đại học năm ba này ngày càng yêu thích công ty hơn. Cô chuẩn bị sẵn sàng, chờ Trần Trứ khởi động dự án phần mềm ‘800 triệu’ người sử dụng, qua đó nhận được vị trí nhân viên chính thức. Hai người liên tiếp đứng ra phản đối, khiến Trương Quảng Phong ngượng ngùng rút lui, không định tranh luận tiếp nữa. “Đây là hội nghị đầu tiên của công ty. Anh là người đầu tiên đứng ra phát biểu, đã là điều đáng để tuyên dương rồi.”
Trần Trứ nhẹ nhàng an ủi và khích lệ Trương Quảng Phong. Nhưng Trương Quảng Phong nghe được lời này, thì xấu hổ khoát tay nói:
“Thật ra tôi chỉ nói lung tung, bản thân chưa nghĩ kỹ đến tình huống chi phí.”
“Nếu mở thêm cơ quan khiến chi phí bỏ ra lớn, như vậy chúng ta đổi thành hình thức quảng cáo thì sao?”
Nãy giờ Tằng Khôn vẫn đang suy nghĩ bỗng đưa ra ý kiến:
“Giống như chúng ta đã làm ở đài tiếng nói giao thông ấy. Công ty có thể bắt trước làm ở các thành phố nhỏ.”
“Tuy bỏ qua vấn đề chi phí lớn, nhưng cũng cần có người qua đó đàm phán chứ?”
Mặc dù đây là ý kiến của chồng minh, nhưng Hạ Tuệ Lan hoàn toàn không đồng ý:
“Trong chúng ta, ai sẽ đi đến các thành phố liên hệ với đài phát thanh? Rồi thời gian lẫn tiền bạc nữa?”
“Cũng đúng.”
Lão Tăng không thể giải thích được. Mặc dù thành phần trí thức già có nhiều đức tính tốt, bản thân cũng rất cao thượng, tên tuổi đủ dọa rất nhiều người. Nhưng tầm nhìn bản thân quá lạc hậu, không có năng lực giải quyết vấn đề thực tế. Lúc này, Tống Tình lên tiếng lần nữa:
“Bỏ qua vấn đề thời gian chi phí, còn có một vấn đề nữa. Đó là, các thành phố nhỏ sẽ có rất ít người chịu bỏ tiền trở thành hội viên, tiểu Trang….”
Tống Tình nhìn về phía Trang Mộng Thi, bởi vì cô lớn tuổi hơn Trang Mộng Thi, nên gọi cô ấy là tiểu Trang.
“Hiện tại, ngoại trừ thành viên ở Quảng Châu đăng ký hội viên, thì người bên ngoài là bao nhiêu?”
Tống Tình hỏi. “12 người.”
Trang Mộng Thi nhẹ nhàng trả lời:
“Trong đó có 5 người mới gia nhập trong khoảng thời gian chúng ta bị mắng chửi hai ngày vừa qua.”
“Quảng Châu có 600 hội viên, mà những nơi khác không phải là Quảng Châu chỉ mới 12 người?”
Tống Tình đưa ra tổng kết:
“Chứng tỏ những nơi đó, phụ huynh chưa có nhu cầu vấn đề này. Với lại, tôi cảm thấy, nếu quảng cáo cũng không đưa đến hiệu quả nhiều lắm.”
“Vậy…Mục tiêu của chúng ta dồn hết vào những thành phố lớn sao? Trực tiếp bỏ qua những thành phố nhỏ?”
Tính cách của Ninh Luyến Luyến rất hướng nội, nên nói câu này cô đã cố gắng lắm rồi. “Bỏ…Tất nhiên là không được rồi.”
Trương Quảng Phong lắc đầu. Bước kế tiếp phải thế nào, đúng là mọi người chưa có dự định nào tốt cả. Thật ra, vấn đề này liên quan đến con đường phát triển của trang web Học Tập Trung Đại. Nên trong này, ngoại trừ Trần Trứ ra thì đúng không có một ai có thể quyết định. Nhưng, hắn gọi mọi người đến cùng nhau thương lượng, mục đích chính là giúp đoàn đội gắn kết hơn với nhau, đồng thời tăng thêm ánh sáng ‘nhân vật chính’ cho hắn. Sau một lúc im lặng, Trần Trứ mới lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này:
“Tôi có một ý tưởng, mọi người nghe một chút xem sao?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Trần Trứ, sau đó hắn mới nhẹ nhàng nói:
“Bản chất của trang web Học Tập là trang web về gia sư, nên trọng tâm là gia sư và học sinh, còn nhiệm vụ của chúng ta là giúp đỡ hai bên có công cụ liên lạc với nhau. Mỗi khu vực đều có học sinh, nhưng chỉ có thành phố lớn mới có các trường đại học, và trong đó có trường 985 và 211.”
“Cho nên, chúng ta rất may mắn khi Quảng Châu có cả 985 lẫn 211, cho nên người muốn làm gia sư ở đây không thiếu. Đó cũng chính là lợi thế của các thành phố lớn. “Còn những thành phố nhỏ thì sao? Tôi biết nhu cầu tìm người dạy kèm ở các nơi đó rất thấp, hơn nữa ở những địa phương đó có các giáo viên kinh nghiệm mở lớp dạy thêm. Nói thật, ngay từ đầu tôi đã có ý nghĩ loại bỏ các thành phố nhỏ đó ra khỏi kế hoạch.”
“Sau này, tôi suy đi nghĩ lại, nếu trang web của chúng ta muốn độc chiếm ngành nghề này, thì không nên đặt việc kiếm tiền lên mặt cân để mà cân đo đong đếm. Nổi tiếng cũng là một vấn đề chúng ta cần phải cân nhắc, cho nên ở những thành phố nhỏ, chúng ta giảm bớt một phần đăng ký hội viên.”
“12 người đăng ký hội viên.”
Trần Trứ liếc nhìn mọi người, nghiêm túc nói:
“Không thể nói chỉ có 12 người. Mà trong tình huống chúng ta chưa hề tuyên truyền, vẫn có 12 người ở nơi khác tin tưởng chúng ta. Nên vì sự tín nhiệm này, chúng ta cũng nên làm chút gì đó.”
Từng câu từng chữ của Trần Trứ nói ra có tính kích thích vô cùng hiệu quả, khiến Phương Tinh nhịn không được nói:
“Vậy chúng ta phải làm gì để đền đáp sự tín nhiệm của các vị phụ huynh chỗ đó?”
“Nếu sử dụng quảng cáo, hay thành lập cơ quan, thì với nhu cầu hay tính hiệu quả sẽ không cao.”
Trần Trứ thẳng thắn nói, nhưng giọng nói không hề có tính phê bình. Hắn từ tốn nói:
"Ý định của tôi chính là đến những thành phố nhỏ kia, tiến hành điều tra tài liệu giáo viên cấp hai cấp ba, gửi thông tin tuyên truyền của trang web. Ở nơi đó, chỉ có giáo viên đứng tuổi có kinh nghiệm mới tổ chức dạy thêm được, còn những giáo viên trẻ tuổi muốn kiếm thêm thu nhập, nhưng khổ nỗi không dám công khai mời chào với tuyên tuyền."
“Nếu như việc điều tra nghiên cứu cộng với tuyên truyền không hiệu quả, số lượng giáo viên vẫn không đủ, thì chúng ta sẽ trả lại tiền phí hội viên cho 12 vị phụ huynh kia.”
Trần Trứ nói:
“Nhưng ít ra chúng ta đã cố gắng khai thác thị trường thành phố nhỏ, còn không được là thời cơ chưa tới.”
Mọi người đều cảm thấy đây là cách giải quyết tốt, bởi vì những giáo viên trẻ trong trường học, không hề thiếu những người đã từng tốt nghiệp đại học 211. “Như vậy, ai đi đây?”
Tằng Khôn hỏi một vấn đề quan trọng. Loại chuyện này tương đương với đi một vòng quanh tỉnh, còn phải đến những trường cấp hai, cấp ba, tuyên truyền mời gọi. Nên cường độ công việc thế nào ai cũng nghĩ được. Quan trọng nhất là, chưa hẳn việc này đã đạt được hiệu quả mong muốn, mà đơn giản chỉ là thử xem thế nào thôi. Trong ánh mắt của Trương Quảng Phong có chút do dự, bởi anh ta cảm thấy mình là lựa chọn phù hợp nhất. Dù sao, bản thân mình cũng là thanh niên trai tráng, đã thế còn không phải dạy học, chỉ là trong gia đình có một cô bé mới chào đời không lâu. Nên anh ta cảm thấy không muốn rời xa gia đình vào thời điểm hiện tại. “Để tôi đi.”
Đúng lúc này, Tống Tình đột nhiên lên tiếng. “Em đi?”
Cuối cùng, Trương Quảng Phong chỉ đành cắn răng nói:
“Em là một cô gái, nên để anh…”
“Em đi, đang ở trong nước thì có gì nguy hiểm chứ.”
Tống Tình lặp lại lần nữa. Trần Trứ nhìn cô gái với gò má gầy gò. Trong khoảng thời gian này, có lẽ cô đã được ăn uống bình thường, nên mái tóc phờ phạc thêm phần sức sống hơn. Thực tế, với độ tuổi này của cô, rất nhiều người đang học nghiên cứu sinh, nhưng Tống Tình đã làm việc bên ngoài xã hội nhiều năm, để chu cấp tiền cho em trai em gái học tập, rồi phải trải qua cơn đau mất mẹ. Nhưng trên người cô vẫn luôn tỏa ra tinh thần phấn đấu, nhiệt huyết làm việc. Và Tống Tình chính là người mà Trần Trứ dự định điều đi làm chuyện này. “Được, vậy vất vả cho chị rồi.”
Trần Trứ hùa vào đồng ý. Lúc này, Trương Quảng Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giống như trên lớp kiểm tra bài cũ, thầy giáo gọi đúng người bên cạnh của mình vậy. Nhưng Trần Trứ vừa đưa ra quyết định, lại công bố thêm chuyện nữa:
“Từ nay, Tống Tình sẽ thăng chức lên làm quản lý công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui. Tiền lương tăng từ 600 lên 5.000, tiền trợ cấp công tác mỗi ngày 60 tệ. Tiền ăn ngủ do công ty chi trả.”
Từ sau khi SuiHui được thành lập, ngoại trừ Tằng Khôn là quản lý chính thức, thì rốt cuộc cũng xuất hiện vị quản lý thứ hai.
“Tôi…”
Trương Quảng Phong giật mình. Trong lòng anh ta hối hận không thôi. Nếu ông chủ công bố chuyện này sớm thì tốt rồi, dù anh ta phải tranh đoạt bể đầu cũng phải cướp được vị trí này. Tiền lương 5.000 tệ đấy, đây là số tiền cao hơn rất nhiều nhân viên công chức bên ngoài. Nhưng tại sao Trần Trứ lại không tuyên bố quyết định này sớm chứ? Bởi vì hắn muốn lựa chọn ra người can đảm đối mặt với hoàn cảnh gian khổ, thì mới đủ tư cách nhận được phần thưởng và vị trí này. Không chỉ có thế, Trần Trứ còn nói với Tống Tình:
“Trước khi chị đi công tác, công ty sẽ cấp cho chị một chiếc Laptop. Như vậy, chị có thể vừa đi công tác, vừa hỗ trợ việc phục vụ khách hàng.”
Đầu Trương Quảng Phong ong ong. Lúc này, anh ta nhận ra được thứ gì đó, hình như hiểu ra vì sao bản thân chỉ có thể làm nhân viên hợp đồng trong chừng đó thời gian. Bởi vì trong công việc anh ta quá cẩn thận, nên mỗi lần công bố danh sách nhân viên chính thức đều không có tên của mình. Thậm chí vì đơn vị xảy ra vấn đề, anh ta bị đẩy ra làm dê thế tội. Trước đó, anh ta cứ nghĩ rằng đó là do người khác có mối quan hệ tốt hơn mình. Nhưng hiện tại, Trương Quảng Phong đã hiểu một chút, thật ra trong đó phần lớn bị tính cách bản thân ảnh hưởng, nên không thể nào trở thành tâm phúc của lãnh đạo được. Cho nên, trong công việc, chỉ cần một quyết định không quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến một đời con người bình thường. Hiện tại, công ty còn nhỏ, vị trí quản lý của Tống Tình chỉ thể hiện qua số tiền lương nhận được. Nhưng khi công ty phát triển, thậm chí lên thị trường chứng khoán, thì cô chính là cổ đông. Trần Trứ tuyên bố quyết định đề bạt xong, thì lập tức nói ra vấn đề quan trọng tiếp theo:
“Quảng Đông là một thị trường rất lớn. Lấy một thành phố nằm trong tỉnh là Quảng Châu làm ví dụ. Không biết mọi người đã nhìn qua số liệu của nên giáo dục Quảng Châu mới được công bố hay không.”
“Bên trong ghi chép rất rõ ràng. Trong 7 năm gần đây, số liệu các trường trong Quảng Châu như sau: Học sinh tiểu học có 500 nghìn, học sinh cấp hai có 400 nghìn, tất cả học sinh cấp ba có 170 nghìn.”
“Đây chỉ mới là một thành phố đã có hơn 1 triệu người là khách hàng tiềm năng của trang web chúng ta. Nhưng vì sao đến bây giờ chúng ta chỉ mới có 700 hội viên? Điều này chứng tỏ số lượng khách hàng chúng ta cần khai thác còn rất nhiều.”
“Cho nên, mọi người cần phải cố gắng lên.”
Trần Trứ cho mọi người nhìn rõ mục tiêu của công ty, đồng thời nhắc nhở bản thân không được lười biếng. Sau khi Tống Tình đi công tác, trong văn phòng bỗng thiếu đi một người. Trong khi đó, Trần Trứ dự định đến đài truyền hình nói chuyện hợp tác.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, thì số lượng khách hàng sẽ tăng cực kỳ nhanh, cho nên phải tuyển thêm nhân sự chăm sóc khách hàng. Hiện tại, người muốn làm việc trong phòng chăm sóc khách hàng phải được tiến hành đào tạo, nên hắn cần phải sắp xếp một cách sớm nhất. Do Tống Tình đã được nếm quả ngọt, nên thái độ làm việc của mọi người càng trở nên chăm chỉ, đến ngay cả Trương Quảng Phong cũng không ngoại lệ, cho nên Trần Trứ dự định tiếp tục nhờ cha mẹ giúp đỡ giới thiệu.
Nhưng lần này, Trần Trứ có một yêu cầu, tìm người thân thích trong gia đình. Trần Trứ vô tình biết SuiHui trở thành xí nghiệp gia tộc. Nhưng vì sao hắn cần tuyển người thân, bởi vì theo tính toán của hắn, số lượng người trong công ty sẽ ngày càng nhiều, nên trong tập thể sẽ xuất hiện một vài chuyện không hay. Có điều, nếu có người thân của mình bên trong, thì lúc nào hắn cũng đủ khả năng khống chế được tình hình. Cách làm việc này sẽ không có bên trong sách vở, Trần Trứ không biết, chứ trưởng phòng Trần lại hiểu rất rõ.
Năm đó, Trần Trứ trở thành ‘lãnh đạo trẻ tuổi’, mà được lãnh đạo cao nhất chú ý cũng chỉ là cấp bậc phó tỉnh.
Đương nhiên, trường học là ngành dọc, không thể nào so sánh với bên trong thể chế được. Nhưng tên của mình được hiệu trưởng La nói đến, chứng tỏ trong mảnh đất Trung Đại này đã coi như ổn định.
“Cho nên, đối với người khác, cổ phiếu chính là thuốc độc, nhưng đối với Công nghệ thông tin SuiHui và trang web Học Tập Trung Đại chính là liều thuốc dẫn cực mạnh.”
Trần Trứ cứ nghĩ ngợi như vậy, cho đến khi tới văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ. Nhưng, khi hắn vừa bước vào văn phòng, bộ dáng nhân viên bên trong khiến Trần Trứ giật nảy mình. Từng người từng người, vầng mắt thâm quầng, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, mệt mỏi đến không thể mệt mỏi hơn được. Nhưng tinh thần người nào người nấy đều phấn khởi, giống như vừa mới sử dụng ma túy vậy. Trần Trứ hỏi thăm mới biết được, mặc dù mấy ngày nay liên tục bị mắng chửi, nhưng số lượng đơn hàng lại tăng lên. Tất nhiên ‘kiếm được nhiều tiền’ sẽ cảm thấy ‘vô cớ bị mắng’ quá bình thường, nên dẫn tới tình huống như bây giờ. “Còn rất nhiều cơ hội kiếm tiền, mọi người phải bình tĩnh lại. Bởi vì với tình hình hiện tại, mọi người còn phải chịu mắng thêm một thời gian nữa.”
Trần Trứ chỉ có thể nói thật, đồng thời thuyết phục mọi người chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Đám người chơi cổ phiếu chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Rõ ràng trong bài báo được đăng lên, có lời chia sẻ của giáo sư kinh tế Quảng Kỵ, còn có cả Đặng Chi của Báo Chiều Dương Thành, đã thế còn viết phía trước của mình. Nhưng đám người chơi cổ phiếu này không biết cách liên lạc với giáo sư. Còn về ‘báo chiều Dương Thành’ không phải muốn gọi điện lúc nào cũng kết nối được. Thỉnh thoảng có một vài người gọi được, chỉ hùng hổ chửi bới hai câu là trực tiếp bị ngắt máy. Chỉ có ‘quả hồng mềm’ như trang web Học Tập Trung Đại. Cách liên lạc được công bố, mà bộ phận chăm sóc khách hàng không thể ngắt ngang được, đồng thời phải theo yêu cầu của Trần Trứ, nhỏ nhẹ với khách hàng. Cho nên, bây giờ trang web Học Tập là nơi phát tiết tốt nhất của dân chơi cổ phiếu. “Trần tổng.”
Hạ Tuệ Lan cảm thấy kỳ lạ:
“Hôm nay tôi xem giá cổ phiếu vẫn thấy tăng mà. Vì sao có nhiều người vẫn vào mắng chửi ngài…mắng chửi chúng tôi?”
Trần Trứ nhìn lịch sử trò chuyện, không ngờ nhìn thấy phong cách của giang cư mận năm 2024. Vịt Vịt: Chào ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài. Bóp Nát Đầu Chó Trần Trứ: Hôm nay lại kiếm lãi thêm 600 nữa, nên đăng ký thử hội viên, để trò chuyện với ông chủ của các người vài câu. Vị Vịt: Chào ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài. Trần Trứ Bê đê vỗ tay Bộp bộp…. Nào xếp hàng xem thằng hề nào. Vịt Vịt: Chào ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài. Trần Trứ ăn phân: Ông chủ của các người nói thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ? Vậy sao tất cả các mã cổ phiếu đều xanh lè xanh lét thế? Hay cậu ta bị mù mầu? Đến đoạn này, Hạ Tuệ Lan đã cảm thấy vô vị, nên dùng tay che lại màn hình nói:
“Được rồi, được rồi đừng xem nữa, tránh cho bị ảnh hưởng tâm tình.”
Muốn kết nối với trang web Học Tập, thì mọi người phải đăng ký tài khoản. Cho nên, không chỉ những người dân chơi cổ phiếu bức xúc, mà còn đám người hóng hớt cũng thi nhau đến đăng ký tài khoản trang web. Nhưng Trần Trứ là người trùng sinh trở về, tất nhiên những bình luận khiếm nhã khiến Hạ Tuệ Lan tức đỏ mặt, đối với Trần Trứ chẳng là gì, thậm chí còn thấy buồn cười. Nếu nơi này không phải đều là cấp dưới, chắc chắn Trần Trứ sẽ ngồi đến một góc đọc hết những tin nhắn kia. “Trần tổng.”
Trương Quảng Phong thấy Trần Trứ không nói gì, cứ nghĩ hắn đang tức giận, nên lập tức an ủi:
“Chờ thị trường chứng khoán sụp đổ, đám người kia sẽ không tới đây quấy rối nữa.”
“Ha ha, cái này chưa chắc.”
Trần Trứ hiểu rất rõ đám giang cư mận này. Hiện tại cổ phiếu tăng, bọn họ sẽ hùa vào chửi bới. Nhưng nếu cổ phiếu giảm, khi đó đám người này sẽ chịu thiệt thòi mà không tìm được chỗ phát tiết, sẽ tiếp tục vào đây, chửi bới càng độc mồm độc miệng hơn. Khi đó sẽ là các bình luận, đúng là loại thối mồm, nếu không phải do ông chủ các người ngứa mồm, thì sao thị trường cổ phiếu lại giảm…nói chung kiểu gì bọn họ cũng nói được.
Nên sao có chuyện dừng lại được chứ? Trừ khi thị trường cổ phiếu sụp đổ hoàn toàn thì bọn họ mới dừng lại. Dưới tâm lý hoảng loạn, bọn họ chợt hiểu ra, thì ra ngày đó người đưa tin có tầm nhìn xa trông rộng đến nhường nào. Nhưng bây giờ cũng tốt, thị trường cổ phiếu tăng nhẹ mà không giảm, nên bọn họ sẽ kéo thêm số lượt truy cập nhất định. Vấn đề khó khăn cần giải quyết ngay lúc này chính là ‘tốc độ phát triển của hắn quá nhanh, dẫn đến các thành phố cấp ba cấp bốn không đủ gia sư’. Lần này, Trần Trứ gọi mọi người đến, yêu cầu mọi người đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề này. Thật ra, trong tổ nhóm làm việc bây giờ chỉ có 8 người, mà so với những công ty Công nghệ thông tin khác, đúng là số lượng nghèo nàn đáng thương. Một trang app Công nghệ thông tin vượt thời đại như ‘Wechat’, mới thành lập đã có đội ngũ hơn 20 người, trong đó có 10 người phụ trách vấn đề kỹ thuật. “Mọi người cứ nói thoải mái, phải nói mới ra được cách xử lý.”
Trần Trứ thấy mọi người khá rụt rè.
Chuyện này cũng khá dễ hiểu, bởi vì đây là lần họp đầu tiên sau khi thành lập công ty, nên hắn cần cổ vũ để mọi người thoải mái, thẳng thắn hơn. Trương Quảng Phong phát hiện tổ chức này không giống bên trong thể chế, phát biểu không cần thiết phải sắp xếp theo chức vụ. Đã thế, anh ta nhìn về phía Tằng Khôn, phát hiện ra vị lãnh đạo này còn đang cau mày suy nghĩ. Nên Trương Quảng Phong muốn thể hiện một chút, bèn hắng giọng một cái rồi nói:
“Trần Tổng, nếu ngài muốn khai thác thị trường các thành phố cấp 3, cấp 4. Thì theo suy nghĩ của tôi, chúng ta nên đặt một cơ quan ở các thành phố đó.”
“Cơ quan?”
Trần Trứ cười thầm trong lòng. Trương Quảng Phong đã nhiễm quá nặng phong cách quan trường. Công ty nào sẽ dùng từ ‘cơ quan’ chứ? Bình thường người ta sẽ gọi là chi nhánh. Có điều năng lực khống chế cảm xúc của Trần Trứ quá mạnh, nên sẽ không bật cười khiến tính tích cực của Trương Quảng Phong trùng xuống. Hắn tiếp tục hỏi những người khác. “Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Nếu thuê một cơ quan, thì chi phí có phải lớn quá hay không?”
Tống Tình đưa ra nghi vấn của mình. Trương Quảng Phong thấy có người phản đối ý của mình, thì vội vàng giải thích:
“Không cần quy mô quá lớn, chỉ là thuê một căn phòng nhỏ, thuê thêm một hoặc hai nhân viên ở đó là được.”
“Nếu mỗi thành phố đều mở một cơ quan, đúng là hơi quá rồi thì phải, lãng phí nhân lực vật lực nghiêm trọng.”
Phương Tinh không đồng ý ý kiến này. Theo tình hình trang web Học Tập Trung Đại ngày càng phát triển, cô sinh viên đại học năm ba này ngày càng yêu thích công ty hơn. Cô chuẩn bị sẵn sàng, chờ Trần Trứ khởi động dự án phần mềm ‘800 triệu’ người sử dụng, qua đó nhận được vị trí nhân viên chính thức. Hai người liên tiếp đứng ra phản đối, khiến Trương Quảng Phong ngượng ngùng rút lui, không định tranh luận tiếp nữa. “Đây là hội nghị đầu tiên của công ty. Anh là người đầu tiên đứng ra phát biểu, đã là điều đáng để tuyên dương rồi.”
Trần Trứ nhẹ nhàng an ủi và khích lệ Trương Quảng Phong. Nhưng Trương Quảng Phong nghe được lời này, thì xấu hổ khoát tay nói:
“Thật ra tôi chỉ nói lung tung, bản thân chưa nghĩ kỹ đến tình huống chi phí.”
“Nếu mở thêm cơ quan khiến chi phí bỏ ra lớn, như vậy chúng ta đổi thành hình thức quảng cáo thì sao?”
Nãy giờ Tằng Khôn vẫn đang suy nghĩ bỗng đưa ra ý kiến:
“Giống như chúng ta đã làm ở đài tiếng nói giao thông ấy. Công ty có thể bắt trước làm ở các thành phố nhỏ.”
“Tuy bỏ qua vấn đề chi phí lớn, nhưng cũng cần có người qua đó đàm phán chứ?”
Mặc dù đây là ý kiến của chồng minh, nhưng Hạ Tuệ Lan hoàn toàn không đồng ý:
“Trong chúng ta, ai sẽ đi đến các thành phố liên hệ với đài phát thanh? Rồi thời gian lẫn tiền bạc nữa?”
“Cũng đúng.”
Lão Tăng không thể giải thích được. Mặc dù thành phần trí thức già có nhiều đức tính tốt, bản thân cũng rất cao thượng, tên tuổi đủ dọa rất nhiều người. Nhưng tầm nhìn bản thân quá lạc hậu, không có năng lực giải quyết vấn đề thực tế. Lúc này, Tống Tình lên tiếng lần nữa:
“Bỏ qua vấn đề thời gian chi phí, còn có một vấn đề nữa. Đó là, các thành phố nhỏ sẽ có rất ít người chịu bỏ tiền trở thành hội viên, tiểu Trang….”
Tống Tình nhìn về phía Trang Mộng Thi, bởi vì cô lớn tuổi hơn Trang Mộng Thi, nên gọi cô ấy là tiểu Trang.
“Hiện tại, ngoại trừ thành viên ở Quảng Châu đăng ký hội viên, thì người bên ngoài là bao nhiêu?”
Tống Tình hỏi. “12 người.”
Trang Mộng Thi nhẹ nhàng trả lời:
“Trong đó có 5 người mới gia nhập trong khoảng thời gian chúng ta bị mắng chửi hai ngày vừa qua.”
“Quảng Châu có 600 hội viên, mà những nơi khác không phải là Quảng Châu chỉ mới 12 người?”
Tống Tình đưa ra tổng kết:
“Chứng tỏ những nơi đó, phụ huynh chưa có nhu cầu vấn đề này. Với lại, tôi cảm thấy, nếu quảng cáo cũng không đưa đến hiệu quả nhiều lắm.”
“Vậy…Mục tiêu của chúng ta dồn hết vào những thành phố lớn sao? Trực tiếp bỏ qua những thành phố nhỏ?”
Tính cách của Ninh Luyến Luyến rất hướng nội, nên nói câu này cô đã cố gắng lắm rồi. “Bỏ…Tất nhiên là không được rồi.”
Trương Quảng Phong lắc đầu. Bước kế tiếp phải thế nào, đúng là mọi người chưa có dự định nào tốt cả. Thật ra, vấn đề này liên quan đến con đường phát triển của trang web Học Tập Trung Đại. Nên trong này, ngoại trừ Trần Trứ ra thì đúng không có một ai có thể quyết định. Nhưng, hắn gọi mọi người đến cùng nhau thương lượng, mục đích chính là giúp đoàn đội gắn kết hơn với nhau, đồng thời tăng thêm ánh sáng ‘nhân vật chính’ cho hắn. Sau một lúc im lặng, Trần Trứ mới lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này:
“Tôi có một ý tưởng, mọi người nghe một chút xem sao?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Trần Trứ, sau đó hắn mới nhẹ nhàng nói:
“Bản chất của trang web Học Tập là trang web về gia sư, nên trọng tâm là gia sư và học sinh, còn nhiệm vụ của chúng ta là giúp đỡ hai bên có công cụ liên lạc với nhau. Mỗi khu vực đều có học sinh, nhưng chỉ có thành phố lớn mới có các trường đại học, và trong đó có trường 985 và 211.”
“Cho nên, chúng ta rất may mắn khi Quảng Châu có cả 985 lẫn 211, cho nên người muốn làm gia sư ở đây không thiếu. Đó cũng chính là lợi thế của các thành phố lớn. “Còn những thành phố nhỏ thì sao? Tôi biết nhu cầu tìm người dạy kèm ở các nơi đó rất thấp, hơn nữa ở những địa phương đó có các giáo viên kinh nghiệm mở lớp dạy thêm. Nói thật, ngay từ đầu tôi đã có ý nghĩ loại bỏ các thành phố nhỏ đó ra khỏi kế hoạch.”
“Sau này, tôi suy đi nghĩ lại, nếu trang web của chúng ta muốn độc chiếm ngành nghề này, thì không nên đặt việc kiếm tiền lên mặt cân để mà cân đo đong đếm. Nổi tiếng cũng là một vấn đề chúng ta cần phải cân nhắc, cho nên ở những thành phố nhỏ, chúng ta giảm bớt một phần đăng ký hội viên.”
“12 người đăng ký hội viên.”
Trần Trứ liếc nhìn mọi người, nghiêm túc nói:
“Không thể nói chỉ có 12 người. Mà trong tình huống chúng ta chưa hề tuyên truyền, vẫn có 12 người ở nơi khác tin tưởng chúng ta. Nên vì sự tín nhiệm này, chúng ta cũng nên làm chút gì đó.”
Từng câu từng chữ của Trần Trứ nói ra có tính kích thích vô cùng hiệu quả, khiến Phương Tinh nhịn không được nói:
“Vậy chúng ta phải làm gì để đền đáp sự tín nhiệm của các vị phụ huynh chỗ đó?”
“Nếu sử dụng quảng cáo, hay thành lập cơ quan, thì với nhu cầu hay tính hiệu quả sẽ không cao.”
Trần Trứ thẳng thắn nói, nhưng giọng nói không hề có tính phê bình. Hắn từ tốn nói:
"Ý định của tôi chính là đến những thành phố nhỏ kia, tiến hành điều tra tài liệu giáo viên cấp hai cấp ba, gửi thông tin tuyên truyền của trang web. Ở nơi đó, chỉ có giáo viên đứng tuổi có kinh nghiệm mới tổ chức dạy thêm được, còn những giáo viên trẻ tuổi muốn kiếm thêm thu nhập, nhưng khổ nỗi không dám công khai mời chào với tuyên tuyền."
“Nếu như việc điều tra nghiên cứu cộng với tuyên truyền không hiệu quả, số lượng giáo viên vẫn không đủ, thì chúng ta sẽ trả lại tiền phí hội viên cho 12 vị phụ huynh kia.”
Trần Trứ nói:
“Nhưng ít ra chúng ta đã cố gắng khai thác thị trường thành phố nhỏ, còn không được là thời cơ chưa tới.”
Mọi người đều cảm thấy đây là cách giải quyết tốt, bởi vì những giáo viên trẻ trong trường học, không hề thiếu những người đã từng tốt nghiệp đại học 211. “Như vậy, ai đi đây?”
Tằng Khôn hỏi một vấn đề quan trọng. Loại chuyện này tương đương với đi một vòng quanh tỉnh, còn phải đến những trường cấp hai, cấp ba, tuyên truyền mời gọi. Nên cường độ công việc thế nào ai cũng nghĩ được. Quan trọng nhất là, chưa hẳn việc này đã đạt được hiệu quả mong muốn, mà đơn giản chỉ là thử xem thế nào thôi. Trong ánh mắt của Trương Quảng Phong có chút do dự, bởi anh ta cảm thấy mình là lựa chọn phù hợp nhất. Dù sao, bản thân mình cũng là thanh niên trai tráng, đã thế còn không phải dạy học, chỉ là trong gia đình có một cô bé mới chào đời không lâu. Nên anh ta cảm thấy không muốn rời xa gia đình vào thời điểm hiện tại. “Để tôi đi.”
Đúng lúc này, Tống Tình đột nhiên lên tiếng. “Em đi?”
Cuối cùng, Trương Quảng Phong chỉ đành cắn răng nói:
“Em là một cô gái, nên để anh…”
“Em đi, đang ở trong nước thì có gì nguy hiểm chứ.”
Tống Tình lặp lại lần nữa. Trần Trứ nhìn cô gái với gò má gầy gò. Trong khoảng thời gian này, có lẽ cô đã được ăn uống bình thường, nên mái tóc phờ phạc thêm phần sức sống hơn. Thực tế, với độ tuổi này của cô, rất nhiều người đang học nghiên cứu sinh, nhưng Tống Tình đã làm việc bên ngoài xã hội nhiều năm, để chu cấp tiền cho em trai em gái học tập, rồi phải trải qua cơn đau mất mẹ. Nhưng trên người cô vẫn luôn tỏa ra tinh thần phấn đấu, nhiệt huyết làm việc. Và Tống Tình chính là người mà Trần Trứ dự định điều đi làm chuyện này. “Được, vậy vất vả cho chị rồi.”
Trần Trứ hùa vào đồng ý. Lúc này, Trương Quảng Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giống như trên lớp kiểm tra bài cũ, thầy giáo gọi đúng người bên cạnh của mình vậy. Nhưng Trần Trứ vừa đưa ra quyết định, lại công bố thêm chuyện nữa:
“Từ nay, Tống Tình sẽ thăng chức lên làm quản lý công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui. Tiền lương tăng từ 600 lên 5.000, tiền trợ cấp công tác mỗi ngày 60 tệ. Tiền ăn ngủ do công ty chi trả.”
Từ sau khi SuiHui được thành lập, ngoại trừ Tằng Khôn là quản lý chính thức, thì rốt cuộc cũng xuất hiện vị quản lý thứ hai.
“Tôi…”
Trương Quảng Phong giật mình. Trong lòng anh ta hối hận không thôi. Nếu ông chủ công bố chuyện này sớm thì tốt rồi, dù anh ta phải tranh đoạt bể đầu cũng phải cướp được vị trí này. Tiền lương 5.000 tệ đấy, đây là số tiền cao hơn rất nhiều nhân viên công chức bên ngoài. Nhưng tại sao Trần Trứ lại không tuyên bố quyết định này sớm chứ? Bởi vì hắn muốn lựa chọn ra người can đảm đối mặt với hoàn cảnh gian khổ, thì mới đủ tư cách nhận được phần thưởng và vị trí này. Không chỉ có thế, Trần Trứ còn nói với Tống Tình:
“Trước khi chị đi công tác, công ty sẽ cấp cho chị một chiếc Laptop. Như vậy, chị có thể vừa đi công tác, vừa hỗ trợ việc phục vụ khách hàng.”
Đầu Trương Quảng Phong ong ong. Lúc này, anh ta nhận ra được thứ gì đó, hình như hiểu ra vì sao bản thân chỉ có thể làm nhân viên hợp đồng trong chừng đó thời gian. Bởi vì trong công việc anh ta quá cẩn thận, nên mỗi lần công bố danh sách nhân viên chính thức đều không có tên của mình. Thậm chí vì đơn vị xảy ra vấn đề, anh ta bị đẩy ra làm dê thế tội. Trước đó, anh ta cứ nghĩ rằng đó là do người khác có mối quan hệ tốt hơn mình. Nhưng hiện tại, Trương Quảng Phong đã hiểu một chút, thật ra trong đó phần lớn bị tính cách bản thân ảnh hưởng, nên không thể nào trở thành tâm phúc của lãnh đạo được. Cho nên, trong công việc, chỉ cần một quyết định không quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến một đời con người bình thường. Hiện tại, công ty còn nhỏ, vị trí quản lý của Tống Tình chỉ thể hiện qua số tiền lương nhận được. Nhưng khi công ty phát triển, thậm chí lên thị trường chứng khoán, thì cô chính là cổ đông. Trần Trứ tuyên bố quyết định đề bạt xong, thì lập tức nói ra vấn đề quan trọng tiếp theo:
“Quảng Đông là một thị trường rất lớn. Lấy một thành phố nằm trong tỉnh là Quảng Châu làm ví dụ. Không biết mọi người đã nhìn qua số liệu của nên giáo dục Quảng Châu mới được công bố hay không.”
“Bên trong ghi chép rất rõ ràng. Trong 7 năm gần đây, số liệu các trường trong Quảng Châu như sau: Học sinh tiểu học có 500 nghìn, học sinh cấp hai có 400 nghìn, tất cả học sinh cấp ba có 170 nghìn.”
“Đây chỉ mới là một thành phố đã có hơn 1 triệu người là khách hàng tiềm năng của trang web chúng ta. Nhưng vì sao đến bây giờ chúng ta chỉ mới có 700 hội viên? Điều này chứng tỏ số lượng khách hàng chúng ta cần khai thác còn rất nhiều.”
“Cho nên, mọi người cần phải cố gắng lên.”
Trần Trứ cho mọi người nhìn rõ mục tiêu của công ty, đồng thời nhắc nhở bản thân không được lười biếng. Sau khi Tống Tình đi công tác, trong văn phòng bỗng thiếu đi một người. Trong khi đó, Trần Trứ dự định đến đài truyền hình nói chuyện hợp tác.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, thì số lượng khách hàng sẽ tăng cực kỳ nhanh, cho nên phải tuyển thêm nhân sự chăm sóc khách hàng. Hiện tại, người muốn làm việc trong phòng chăm sóc khách hàng phải được tiến hành đào tạo, nên hắn cần phải sắp xếp một cách sớm nhất. Do Tống Tình đã được nếm quả ngọt, nên thái độ làm việc của mọi người càng trở nên chăm chỉ, đến ngay cả Trương Quảng Phong cũng không ngoại lệ, cho nên Trần Trứ dự định tiếp tục nhờ cha mẹ giúp đỡ giới thiệu.
Nhưng lần này, Trần Trứ có một yêu cầu, tìm người thân thích trong gia đình. Trần Trứ vô tình biết SuiHui trở thành xí nghiệp gia tộc. Nhưng vì sao hắn cần tuyển người thân, bởi vì theo tính toán của hắn, số lượng người trong công ty sẽ ngày càng nhiều, nên trong tập thể sẽ xuất hiện một vài chuyện không hay. Có điều, nếu có người thân của mình bên trong, thì lúc nào hắn cũng đủ khả năng khống chế được tình hình. Cách làm việc này sẽ không có bên trong sách vở, Trần Trứ không biết, chứ trưởng phòng Trần lại hiểu rất rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận