Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 242: Chỉ muốn nhìn
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Người có mặt ở trong căn phòng này, đàn ông thì chẳng phải loại người đàng hoàng trung hậu, còn phụ nữ không hề ngọt ngào ngây thơ.
Ai cũng đều nhìn ra Trần Trứ không uống hết sức. Trạng thái của hắn bây giờ, khiến mọi người đều suy đoán hắn có thể uống thêm 2 bình nữa.
Vậy sao lại chủ động nhận thua?
Muốn cho Vương Hữu Khánh một cái thang bước xuống.
Nhưng thang này không phải là thang dây, mà là thang làm bằng những cây tre chắc chắn.
Hay nói một cách khác, cho dù Vương Hữu Khánh dùng thang này bước xuống dưới, thì mặt khí thế cũng thấp hơn chứ không thể như lúc đầu được.
Còn nếu ông không muốn nhận chuyện Trần Trứ làm, thì cứ tiếp tục uống, sau đó nôn ra tại chỗ. Trần Trứ là người cư xử ôn hòa, nhưng không đồng nghĩa với việc để mặc người ta bắt nạt. Tương đương với, hắn sẽ không cùng người khác cãi lộn hay vung tay múa chân đấm đá, mà chỉ dùng hành động kim bọc trong bông, là thứ mà bản thân nhuần nhuyễn nhất. Hiện tại, hắn đang kẹp cổ Vương Hữu Khánh, để xem ông ta lựa chọn thế nào. Bản chất Vương Hữu Khánh không phải loại người hành động theo cảm tính, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nhìn cách làm của ông ta có vẻ ngang ngược đấy, không thèm quan tâm đến đạo lý đấy, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bởi vì vẻ bề ngoài này rất dễ dùng trong ngành nghề bất động sản. Đương nhiên đây là cuộc sống, hoàn cảnh công việc khiến Vương Hữu Khánh ‘tiến hóa’ thành một dạng người phù hợp để sinh tồn và phát triển. Còn thực tế, Vương Hữu Khánh là sinh viên tốt nghiệp đại học kiến trúc trong nhóm 211. Ông cũng giống như Lương Hạo Tuyền, hơn chục năm trước là nhân viên nhà nước, đồng thời đã leo lên chức vụ quản lý. Giống như hai chữ SuiHui nghĩa là Ngược dòng, ông chỉ cần nghe một cái đã đọc đúng tên của nó. Chỉ đơn giản trong tình huống bình thường, ông bỏ đi cao ngạo của người học rộng biết nhiều, biến mình thành con người ít học, trình độ thấp, để dung nhập vào hoàn cảnh công việc. Một phó tổng quản lý một khu vực lớn của Vạn Đạt, làm sao tính tình giống như Lý Quỳ chạy sồng sộc lên cướp pháp trường được, mà giống như Trình Giảo Kim, bề ngoài thì thô kệch, nhưng nội tâm cực kỳ tinh tế. Cho nên, hành động chủ động hạ thấp mình của Trần Trứ, khiến Vương Hữu Khánh không cần phải xấu hổ nôn trước mặt bạn bè, cũng không cần phải nhận thua, đúng là biện pháp hòa giải tốt nhất. Mà thú vị hơn nữa là, thái độ yếu thế của Trần Trứ vừa giúp hắn điều hòa mối quan hệ, vừa giúp Lương Hạo Tuyền lấy về mặt mũi. Trong lòng Vương Hữu Khánh có phần phục rồi.
Nhưng bề ngoài ông không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ đơn giản vung tay, giống như chấp nhận hành động nhận thua của Trần Trứ. Lúc này, trận đọ rượu chính thức kết thúc, không khí bữa ăn lại trở nên hòa nhã nhẹ nhàng. Dù sao, một trận va chạm khiến người cảm xúc mọi người dâng trào. Cuối cùng, dưới khả năng xử lý tình huống khéo léo của Trần Trứ, dùng một hành động bất ngờ như diễn biến trong bộ phim để kết thúc, nên mọi người cần một thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình. Còn ‘kẻ đầu têu’ là Trần Trứ, thì trở về ngồi xuống chỗ của mình cúi đầu ăn uống, mà không hề hô to gọi lớn, hay cầm chén đi thể hiện khắp nơi. Hắn nhẹ nhàng gọi phục vụ đến, xin một cốc trà nóng, rồi ung dung thưởng thức, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn. Nếu lúc này có một vị khách bước vào, chắc chắn sẽ nghĩ Trần Trứ chỉ là một cậu sinh viên đẹp trai có phần hướng nội. Lúc này, Hoàng Xán Xán đã tỉnh táo hơn một chút, tuy vẫn còn cực kỳ chóng mặt, nhưng uống rượu trắng là vậy mà, chỉ có ngủ một giấc mới giúp cơ thể hoàn toàn tỉnh rượu được.
Cô liếc nhìn xem thái độ nho nhã điềm đạm của Trần Trứ, khiến bản thân không tài nào hiểu nổi, vì sao một người như vậy uống mấy cân rượu trắng nhẹ nhàng đến vậy, cuối cùng còn ép gã đàn ông thô lỗ như Vương Hữu Khánh phải thu lại vẻ ương bướng ban đầu."
Không ngờ tửu lượng của cậu tốt như vậy?’ Lần thứ hai Hoàng Xán Xán chủ động bắt chuyện:
“Còn nói mình sắp nôn?”
“Nào có nào có.”
Trần Trứ vẫn khách sáo một cách cực kỳ dối trá:
“Có đôi khi uống rượu rất cần đến trạng thái, vừa rồi đúng thời điểm rơi vào trạng thái tốt nhất. Nhưng thật ra tôi uống rất chật vật, bản thân đang không ngừng gồng lên chịu đựng mà thôi.”
Suýt chút nữa Hoàng Xán Xán bị chọc cho bật cười thành tiếng, cậu ta tưởng mình là một nữ sinh dễ bị lừa sao? Cô nhếch đôi môi đỏ lên, đột nhiên hỏi:
“Bình thường Trần tổng cũng lừa gạt bạn gái mình như vậy sao?”
“Hả?”
Trần Trứ ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu nói:
“Tôi chưa biết lừa là gì.”
“Thôi…” Rõ ràng Hoàng Xán Xán không tin, nhưng không hỏi thêm nữa, mà cầm điện thoại lên nhắn tin cho bạn bè của mình. Bộ móng tay được sơn màu đỏ, đang liên tục gõ gõ xuống bàn phím, phát ra âm thanh giống như chim gõ kiến mỏ đỏ gõ lên thân cây. Một lúc sau, Trần Trứ chủ động bắt chuyện."
Sao chị biết tôi có bạn gái?”
Trần Trứ tò mò hỏi, bởi hắn khẳng định mình chưa từng lộ ra thông tin này."
Vừa rồi, lúc ăn cơm, chẳng phải cậu ra ngoài gọi điện sao?”
Hoàng Xán Xán vẫn nhìn điện thoại, nhưng trả lời vô cùng tự tin:
“Con trai ra ngoài xã giao, mà chạy ra ngoài nghe điện thoại, thì trăm phần trăm gọi điện cho vợ hoặc bạn gái.”
“Bởi vì…” Hoàng Xán Xán quay đầu qua, mỉm cười đắc ý nói với Trần Trứ:
“Người tình thì không cần vội vàng gọi điện lại, chỉ cần gửi một tin nhắn đơn giản là xong rồi.”
“Thì ra là thế.”
Trần Trứ nhín vai, không ngờ người chị ngực khủng này lại có hiểu biết sâu sắc về mối quan hệ nam nữ đến vậy. Sau đó, hai người không tiếp tục trò chuyện nữa. Quan trọng nhất, Trần Trứ cảm thấy mình đã tạo dựng tốt danh tiếng rồi, không cần thiết phải có quá nhiều liên hệ với cô gái được gọi tới để làm bình hoa, thêm vào đó ai mà biết người đứng sau Hoàng Xán Xán là ai cơ chứ. Cũng may, buổi xã giao này không kết thúc quá muộn. Lương Hạo Tuyền nói chuyện một lúc với Vương Hữu Khánh rồi im lặng. Sau đó hai người cùng nhau xuống bãi đậu xe dưới sân, chẳng biết nói gì thêm một lúc nữa. Mặc dù vừa rồi, hai bên ỏm tỏi hết cả lên, nhưng đó là trên bàn rượu, một khi có tý rượu vào còn lộn xộn hơn cả trong sòng bạc. Nhưng hơi rượu vơi đi, mọi người vẫn là bạn bè."
Người sư đệ này của ông ấy à.”
Vương Hữu Khánh nhìn Trần Trứ dáng người thẳng tắp đứng cách đó không xa, thái độ bình tĩnh đón gió, mà mỉm cười nói:
“Sau này, cậu ta không phải dạng xoàng đâu.”
Lương Hạo Tuyền nghe lão này khen Trần Trứ, thì mỉm cười gọi hắn qua:
“Sự đệ, Vương tổng vừa khen cậu đấy.”
“Ồ? Em có gì đặc biệt mà khen chứ, còn chưa đến trình độ đó đậu ạ.”
Trần Trứ cẩn thận nói:
“Sau này, em còn phải học tập Lương sư huynh và Vương tổng nhiều hơn nữa mới được.”
“Được rồi, ở trước mặt đám người chúng tôi, đừng thở ra mấy câu khách sáo chó má đấy nữa.”
Vương Hữu Khánh nhìn không được khoát tay, sau đó vỗ vỗ bả vai Trần Trứ:
“Thằng nhóc, cậu có thể làm ra mặt ngoài cho tôi ăn quả ngọt, nhưng thật ra là tát tôi một cái. Chỉ riêng thủ đoạn này, tôi cảm thấy sớm muộn cậu sẽ lấy được chỗ đứng trong xã hội này.”
Bình thường, dựa theo tính cách xã giao của Trần Trứ, hắn sẽ nói ‘Mượn lời hay ý đẹp của Vương tổng, nhưng phần lớn do bản thân may mắn, chứ trong kinh doanh tôi chưa hiểu biết nhiều, phần lớn toàn làm lung tung…’, đại loại mấy câu khách sáo như vậy. Nhưng lần này, Trần Trứ trầm ngâm suy nghĩ chút, rồi nói:
“Nếu có một ngày như thế, em đến tìm anh Vương đàm phán hạng mục, hi vọng anh Vương đừng từ chối không cho em vào cửa. Vương Hữu Khánh cảm giác được câu nói này, một phần vẫn khách sáo, nhưng ẩn chứa ý đồ riêng, nên chỉ gật đầu nói:
“Vừa rồi trao đổi danh thiếp với nhau rồi, nếu hạng mục phù hợp, cậu cứ gọi thẳng cho tôi là được.”
Cuối cùng, Vương Hữu Khánh và Lương Hạo Tuyền bắt tay nhau, hẹn lần sau tiếp tục uống rượu, sau đó đi đến chỗ bạn bè của mình nói chuyện. Lương Hạo Tuyền đẩy mắt kính, nói cho cả Trần Trứ và Dương Quang nghe:
“Lão Vương làm người thế nào tôi biết rất rõ. Nhìn về ngoài ông ấy giống người cơ bắp, nhưng thật ra tính tình cực kỳ cao ngạo. Trần Trứ, hôm nay lão rất tán thưởng cậu đấy.”
“Quan trọng là mặt mũi Lương sư huynh đủ lớn.”
Trần Trứ lắc đầu nói:
“Không phải thì với vị trí của Vương tổng, thì cần gì tuân thủ quy tắc, để một đối một với em chứ?”
Lương Hạo Tuyền mỉm cười. Mặc dù chuyện này có dính líu chút với nguyên nhân này, nhưng bản thân ông luôn có suy nghĩ, với trí tuệ và nhạy bén của Trần Trứ, kể cả Vương Hữu Khánh không theo quy tắc, thì thằng bé này cũng có cách giải quyết."
Thằng bé nhà tôi, có khi lớn hơn cậu mấy tuổi.”
Lương Hạo Tuyền không khỏi xúc động tâm sự:
“Nhưng tất cả mọi mặt, không mặt nào bằng được cậu.”
Một người có thể tính là thành công trong xã hội, nhưng trước mặt người khác phàn nàn con cái trong nhà không bằng mình, vậy bản thân phải trả lời thế nào để vẹn toàn nhất? Đầu óc Trần Trứ bắt đầu nhảy số, hắn ngẩng đầu lên nhìn những ánh đèn lấp lánh của những tòa nhà cao tầng xung quanh, rồi mỉm cười nói:
“Trên thế giới này, con cái thông minh nhiều vô số kể, nhưng bậc phụ huynh thành côn như Lương sư huynh lại như lông phượng sừng lân. Ngài mới là học vị đầu tiên của anh Lương, nên anh ấy cần gì phải lo lắng chứ?”
Tâm trạng của Lương Hạo Tuyền vốn đang sa sút, nhưng nghe được lời này thì rốt cuộc cũng nở ra nụ cười. Con Dương Quang đứng ở bên cạnh, khẽ cựa quậy thân thể. May mắn Trần Trứ mới chỉ là sinh viên năm nhất, may mắn Trần Trứ tự mình lập nghiệp, cũng may mắn Trần Trứ dự định tương lai, nên hắn không thèm quan tâm đến mấy vị trí trong đài truyền hình. Bằng không, nếu trong cơ quan, có loại người biết nói chuyện, biết uống rượu lại đủ khiêm tốn và cực kỳ có năng lực, thì chỉ nghĩ thôi cũng khiến người khác có cảm giác như đứng trước một đỉnh núi cao."
Tiểu sư đệ.”
Tâm trạng của Lương Hạo Tuyền vốn dĩ đã tốt, nay càng tốt hơn, nên đột nhiên muốn bàn giao một số công việc cho Trần Trứ."
Đầu tiền, cậu về công ty nhanh chóng định ra quảng cáo, tranh thủ trước dịp nghỉ tết đưa lên truyền hình.”
“Nhớ, phải tìm một công ty quảng cáo chất lượng. Hiện tại, công ty quảng cáo tốt nhất đều ra từ học viện Mỹ Thuật Quảng Châu, khi về tôi sẽ nhắn cho cậu cách thức liên lạc, rồi tự cậu đến tìm bọn họ thương lượng.”
“Mặt khác.”
Lương Hạo Tuyền sờ cằm nói:
“Quảng cáo 10 giây quá ngắn, tôi giúp cậu điều chỉnh lên thành 20 giây.”
“Dạ?”
Trần Trứ có chút lo lắng, nếu được từ 10 giây thành 20 giây thì còn gì bằng. Nhưng món ăn nhìn thì ngon đấy, nhưng tiền trong túi của mình chỉ đủ chạy quảng cáo 10 giây là cùng. Lương Hạo Tuyền cũng nhìn ra lo lắng trong lòng Trần Trứ, nên nhẹ nhàng mỉm cười:
“Chuyện giá cả không cần phải lo lắng. Một mặt, trong nội bộ đài truyền hình sẽ có chiết khấu, còn mặt khác cậu không cần thiết phải đóng tiền đúng hạn hàng tháng, có thể kéo dài mấy tháng không thành vấn đề.”
“Còn có chuyện này?”
Trần Trứ ngạc nhiên, thì ra chỉ cần có mối quan hệ, đến cả đài truyền hình cũng có thể thương lượng. Dương Quang thấy lãnh đạo nói ra bí mật của bộ phận quảng cáo cho Trần Trứ nghe, thì đã hiểu lãnh đạo đã rất thích vị tiểu sư đệ này rồi. Cho nên, ông ta cũng dựa vào đó nói theo:
“Có một số xí nghiệp nhà nước còn chậm đến một năm. Dù sao, bọn họ vẫn đang học hành ở văn phòng chính phủ mà. À, Trần Trứ, cậu cũng đang học ở Trung Đại mà, ha ha ha…” Dương Quang ám chỉ đã quá rõ ràng rồi. Trần Trứ hiểu, nhưng hắn vẫn xoa tay nói:
“Cám ơn sư huynh và trưởng phòng Dương đã tạo điều kiện cho em, nhưng đêm nay em xuống nhiều quá sợ nhất thời không nhớ hết được.”
“Chuyện này không lo.”
Lương Hạo Tuyền nói:
“Lão Dương không uống rượu, ngày mai cậu cứ tìm lão ấy hỏi trực tiếp là được.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Dương Quang lập tức trả lời. Trên thực tế, sao có chuyện Trần Trứ không nhớ được chứ. Nhưng hắn lo lắng, hôm nay Lương sư huynh uống cũng nhiều, hoặc nhất thời hứng thú nên mới hứa hẹn. Nên hắn giả vờ mình không nhớ, để Dương Quang đứng ra làm chứng, là đêm nay phó giám đốc Lương có đưa ra hứa hẹn như vậy. Cho nên, loại người như Trần Trứ đúng là nghĩ đủ mọi ngóc ngách, hơi không để ý sẽ bị hắn bán đi lúc nào không hay. Lúc ba người còn đang nói chuyện, thì Hoàng Xán Xán đứng cách đó không xa tỏ ra mất kiên nhất, dù cô tức giận cũng không dám nói gì quá đáng:
“…Triệu tổng, tôi uống không nhiều, nên tự mình bắt xe về cũng được.”
“Triệu tổng’ chính là người đàn ông trung niên hai lần đến mời rượu chị gái ngực bự. Ông ta lái một chiếc BMW X5 đến, và vẫn bám theo không tha Hoàng Xán Xán:
“Em Hoàng, anh nhìn em đi còn không vững, nhỡ may gọi xe bus gặp người xấu thì sao?”
“Cám ơn Triệu tổng, em không sao đâu.”
Nhưng khi hai người còn đưa qua đẩy lại, thì Hoàng Xán Xán do say rượu nên loạng choạng suýt chút nữa ngã sấp xuống. Tình huống thế này khiến Triệu tổng có không gian mà thể hiện, thậm chí ông ta còn kéo Hoàng Xán Xán vào người, lời nói thì thở ra toàn hơi rượu:
“Đã như vậy rồi còn gọi xe gì nữa, sao anh yên tâm được đây?”
“Lão Dương.”
Lương Hạo Tuyền cau mày. Nhưng chỉ cần như vậy, Dương Quang đã biết lãnh đạo muốn gì, nên lập tức kể khổ:
“Giám đốc Lương, ngài cũng biết sư tử hà đông nhà tôi rồi còn gì, vì đề phòng tôi làm gì với mấy cô gái xinh đẹp trong đài truyền hình, đã sớm cảnh báo không được phép trở con gái trên xe ô tô.”
“Cậu đúng là.”
Đương nhiên Lương Hạo Tuyền cũng biết cấp dưới của mình sợ vợ, dù muốn mắng cũng không mắng được. Trần Trứ cười thầm trong lòng, không ngờ Dương Quang lại có mặt này. Nhưng ở bên kia, Triệu tổng làm ra hành động ngày càng quá đáng, đã đến mức kéo tay áo, cầm túi xách rồi. Mặc dù Triệu tổng chưa đến mức xàm sỡ, nhưng chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Mặc dù, Lương Hạo Tuyền có thể đồng ý người dẫn chương trình của mình đến làm bình hoa, lại không cho phép cô gái ấy gặp chuyện. Lương Hạo Tuyền còn đang nghĩ tìm lý do đuổi vị Triệu tổng kia đi, nhưng trong lúc vô tình trong tầm mắt lại xuất hiện Trần Trứ. Nên mắt ông sáng lên, chẳng phải đây là lựa chọn thích hợp nhất sao?"
Trần Trứ.”
Lông mày Lương Hạo Tuyền giãn ra nói:
“Cậu gọi xe đưa tiểu Hoàng về nhá?”
“Em?”
Vừa rồi, Trần Trứ còn cười vì Dương Quang sợ vợ, không ngờ chuyện đã đẩy qua mình. Theo bản năng hắn định từ chối:
“Sư huynh, bạn gái em quản lý cũng rất nghiêm…”
“Cậu thì nghiêm cái rắm gì?”
Lương Hạo Tuyền nghĩ thầm, một đứa sinh viên 18 tuổi cũng dám dùng lý do này. Ông lập tức nói:
“Cậu cứ đưa đi đi, nếu Vi Vi tức giận, thì tôi tự mình giải thích.”
Trần Trứ giật mình, hắn tưởng rằng mình nghe nhầm cái tên Vi Vi, nhưng lập tức phản ứng lại, đồng thời thấy thái độ chắc chắn của Lương sư huynh, nên chỉ đành thở dài ra đường lớn gọi taxi."
Thằng nhóc này…” Lương Hạo Tuyền nói đùa với Dương Quang:
“Lo bạn gái ghen, nên không muốn tiếp xúc nhiều với Hoàng Xán Xán. Xem ra, sau này cu cậu cũng thuộc dạng sợ vợ, tôi phải nói chuyện cậu con rể này cho lão Tống nghe mới được.”
Dương Quang cũng cười theo, còn khen ngợi phẩm đức của Trần Trứ nữa. Rất nhanh Trần Trứ đã gọi được xe taxi. Còn Dương Quang giải vây giúp chị gái ngực bự. Về phần, vị Triệu tổng kia nhìn thấy Trần Trứ đưa mỹ nữ về nhà, chỉ đành hậm hực không nói gì. Hoàng Xán Xán từ từ đi tới ven đường, lúc này Trần Trứ đã mở sẵn cửa ghế sau ra chờ đợi."
Cám ơn.”
Hoàng Xán Xán ôm bộ ngực khủng của mình bước vào trong xe. Nhưng lúc này cô bỗng do dự, không biết mình nên ngồi ở đó, hay dịch ra một chút để Trần Trứ ngồi xuống. Trần Trứ trẻ tuổi đẹp trai, thông minh lại có chí hướng, nên Hoàng Xán Xán cũng khá có thiện cảm. Nhưng kết quả khiến cô không ngờ tới, Trần Trứ lập tức đóng cửa xe vào, còn bản thân lên ngồi vào ghế lái phụ."
Không muốn ngồi cùng mình trong không gian mờ mờ ảo ảo này?”
Hoàng Xán Xán không thể tưởng tượng nổi, bởi cô rất hiểu dáng người của mình có lực hấp dẫn thế nào đối với đàn ông. Nên cuối cùng, cô cho rằng Trần Trứ đang ra vẻ. Cô gặp được quá nhiều người con trai chỉ giỏi giả vờ, nhất là những người trung niên quần áo chỉnh tề, có địa vị trong xã hội. Giống như thời điểm gần đây, cô gặp được một vị giáo sư đại học. Mới đầu quen thì ông ta chỉ trò chuyện chủ đề nghệ thuật, triết học, vũ trụ, hoặc tình trạng hôn nhân không hạnh phúc… Nhưng sau một thời gian quen nhau, thì ông ta nói muốn xem hàng của mình. Cho nên, Hoàng Xán Xán cho rằng, đám con trai trên thế giới này đều có cùng mục đích, vì muốn con gái lên giường mà trò gì cũng diễn được. Nhất là loại con trai kiếm được cơ hội đưa cô về nhà, chỉ muốn đi cùng vào nhà với mình. Rồi dùng lý do ‘hôm nay uống chưa đã, nên định uống thêm một chút nữa’. Hay ‘có vài lời muốn tâm sự, nên muốn trò chuyện cuộc sống tương lai’. Cũng có thể ‘buồn đi vệ sinh, nên muốn dùng nhà vệ sinh của mình một chút’. Nói chung đủ loại lý do, cái gì cũng lấy ra để dùng được. Cho nên, Hoàng Xán Xán muốn nhìn xem, một người ngồi cùng mình có thể ngồi nghiêm chỉnh từ đầu đến cuối, sẽ dùng loại lý do gì đây."
Bác tài.”
Một lát sau, Hoàng Xán Xán nói với tài xế xe taxi:
“Phía trước là tiểu khu nhà của tôi, anh tìm chỗ ở ven đường dừng lại nhá.”
Cô nói xong giống như vô tình liếc nhìn về phía Trần Trứ. Không ngờ, cô nghe Trần Trứ ở ghế lái phụ nói:
“Bác tài, chút nữa anh dừng cho cô ấy xuống, rồi chúng ta tiếp tục đi tiếp.”
“Hả?”
Trong đầu Hoàng Xán Xán xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
Người có mặt ở trong căn phòng này, đàn ông thì chẳng phải loại người đàng hoàng trung hậu, còn phụ nữ không hề ngọt ngào ngây thơ.
Ai cũng đều nhìn ra Trần Trứ không uống hết sức. Trạng thái của hắn bây giờ, khiến mọi người đều suy đoán hắn có thể uống thêm 2 bình nữa.
Vậy sao lại chủ động nhận thua?
Muốn cho Vương Hữu Khánh một cái thang bước xuống.
Nhưng thang này không phải là thang dây, mà là thang làm bằng những cây tre chắc chắn.
Hay nói một cách khác, cho dù Vương Hữu Khánh dùng thang này bước xuống dưới, thì mặt khí thế cũng thấp hơn chứ không thể như lúc đầu được.
Còn nếu ông không muốn nhận chuyện Trần Trứ làm, thì cứ tiếp tục uống, sau đó nôn ra tại chỗ. Trần Trứ là người cư xử ôn hòa, nhưng không đồng nghĩa với việc để mặc người ta bắt nạt. Tương đương với, hắn sẽ không cùng người khác cãi lộn hay vung tay múa chân đấm đá, mà chỉ dùng hành động kim bọc trong bông, là thứ mà bản thân nhuần nhuyễn nhất. Hiện tại, hắn đang kẹp cổ Vương Hữu Khánh, để xem ông ta lựa chọn thế nào. Bản chất Vương Hữu Khánh không phải loại người hành động theo cảm tính, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nhìn cách làm của ông ta có vẻ ngang ngược đấy, không thèm quan tâm đến đạo lý đấy, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bởi vì vẻ bề ngoài này rất dễ dùng trong ngành nghề bất động sản. Đương nhiên đây là cuộc sống, hoàn cảnh công việc khiến Vương Hữu Khánh ‘tiến hóa’ thành một dạng người phù hợp để sinh tồn và phát triển. Còn thực tế, Vương Hữu Khánh là sinh viên tốt nghiệp đại học kiến trúc trong nhóm 211. Ông cũng giống như Lương Hạo Tuyền, hơn chục năm trước là nhân viên nhà nước, đồng thời đã leo lên chức vụ quản lý. Giống như hai chữ SuiHui nghĩa là Ngược dòng, ông chỉ cần nghe một cái đã đọc đúng tên của nó. Chỉ đơn giản trong tình huống bình thường, ông bỏ đi cao ngạo của người học rộng biết nhiều, biến mình thành con người ít học, trình độ thấp, để dung nhập vào hoàn cảnh công việc. Một phó tổng quản lý một khu vực lớn của Vạn Đạt, làm sao tính tình giống như Lý Quỳ chạy sồng sộc lên cướp pháp trường được, mà giống như Trình Giảo Kim, bề ngoài thì thô kệch, nhưng nội tâm cực kỳ tinh tế. Cho nên, hành động chủ động hạ thấp mình của Trần Trứ, khiến Vương Hữu Khánh không cần phải xấu hổ nôn trước mặt bạn bè, cũng không cần phải nhận thua, đúng là biện pháp hòa giải tốt nhất. Mà thú vị hơn nữa là, thái độ yếu thế của Trần Trứ vừa giúp hắn điều hòa mối quan hệ, vừa giúp Lương Hạo Tuyền lấy về mặt mũi. Trong lòng Vương Hữu Khánh có phần phục rồi.
Nhưng bề ngoài ông không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ đơn giản vung tay, giống như chấp nhận hành động nhận thua của Trần Trứ. Lúc này, trận đọ rượu chính thức kết thúc, không khí bữa ăn lại trở nên hòa nhã nhẹ nhàng. Dù sao, một trận va chạm khiến người cảm xúc mọi người dâng trào. Cuối cùng, dưới khả năng xử lý tình huống khéo léo của Trần Trứ, dùng một hành động bất ngờ như diễn biến trong bộ phim để kết thúc, nên mọi người cần một thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình. Còn ‘kẻ đầu têu’ là Trần Trứ, thì trở về ngồi xuống chỗ của mình cúi đầu ăn uống, mà không hề hô to gọi lớn, hay cầm chén đi thể hiện khắp nơi. Hắn nhẹ nhàng gọi phục vụ đến, xin một cốc trà nóng, rồi ung dung thưởng thức, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn. Nếu lúc này có một vị khách bước vào, chắc chắn sẽ nghĩ Trần Trứ chỉ là một cậu sinh viên đẹp trai có phần hướng nội. Lúc này, Hoàng Xán Xán đã tỉnh táo hơn một chút, tuy vẫn còn cực kỳ chóng mặt, nhưng uống rượu trắng là vậy mà, chỉ có ngủ một giấc mới giúp cơ thể hoàn toàn tỉnh rượu được.
Cô liếc nhìn xem thái độ nho nhã điềm đạm của Trần Trứ, khiến bản thân không tài nào hiểu nổi, vì sao một người như vậy uống mấy cân rượu trắng nhẹ nhàng đến vậy, cuối cùng còn ép gã đàn ông thô lỗ như Vương Hữu Khánh phải thu lại vẻ ương bướng ban đầu."
Không ngờ tửu lượng của cậu tốt như vậy?’ Lần thứ hai Hoàng Xán Xán chủ động bắt chuyện:
“Còn nói mình sắp nôn?”
“Nào có nào có.”
Trần Trứ vẫn khách sáo một cách cực kỳ dối trá:
“Có đôi khi uống rượu rất cần đến trạng thái, vừa rồi đúng thời điểm rơi vào trạng thái tốt nhất. Nhưng thật ra tôi uống rất chật vật, bản thân đang không ngừng gồng lên chịu đựng mà thôi.”
Suýt chút nữa Hoàng Xán Xán bị chọc cho bật cười thành tiếng, cậu ta tưởng mình là một nữ sinh dễ bị lừa sao? Cô nhếch đôi môi đỏ lên, đột nhiên hỏi:
“Bình thường Trần tổng cũng lừa gạt bạn gái mình như vậy sao?”
“Hả?”
Trần Trứ ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu nói:
“Tôi chưa biết lừa là gì.”
“Thôi…” Rõ ràng Hoàng Xán Xán không tin, nhưng không hỏi thêm nữa, mà cầm điện thoại lên nhắn tin cho bạn bè của mình. Bộ móng tay được sơn màu đỏ, đang liên tục gõ gõ xuống bàn phím, phát ra âm thanh giống như chim gõ kiến mỏ đỏ gõ lên thân cây. Một lúc sau, Trần Trứ chủ động bắt chuyện."
Sao chị biết tôi có bạn gái?”
Trần Trứ tò mò hỏi, bởi hắn khẳng định mình chưa từng lộ ra thông tin này."
Vừa rồi, lúc ăn cơm, chẳng phải cậu ra ngoài gọi điện sao?”
Hoàng Xán Xán vẫn nhìn điện thoại, nhưng trả lời vô cùng tự tin:
“Con trai ra ngoài xã giao, mà chạy ra ngoài nghe điện thoại, thì trăm phần trăm gọi điện cho vợ hoặc bạn gái.”
“Bởi vì…” Hoàng Xán Xán quay đầu qua, mỉm cười đắc ý nói với Trần Trứ:
“Người tình thì không cần vội vàng gọi điện lại, chỉ cần gửi một tin nhắn đơn giản là xong rồi.”
“Thì ra là thế.”
Trần Trứ nhín vai, không ngờ người chị ngực khủng này lại có hiểu biết sâu sắc về mối quan hệ nam nữ đến vậy. Sau đó, hai người không tiếp tục trò chuyện nữa. Quan trọng nhất, Trần Trứ cảm thấy mình đã tạo dựng tốt danh tiếng rồi, không cần thiết phải có quá nhiều liên hệ với cô gái được gọi tới để làm bình hoa, thêm vào đó ai mà biết người đứng sau Hoàng Xán Xán là ai cơ chứ. Cũng may, buổi xã giao này không kết thúc quá muộn. Lương Hạo Tuyền nói chuyện một lúc với Vương Hữu Khánh rồi im lặng. Sau đó hai người cùng nhau xuống bãi đậu xe dưới sân, chẳng biết nói gì thêm một lúc nữa. Mặc dù vừa rồi, hai bên ỏm tỏi hết cả lên, nhưng đó là trên bàn rượu, một khi có tý rượu vào còn lộn xộn hơn cả trong sòng bạc. Nhưng hơi rượu vơi đi, mọi người vẫn là bạn bè."
Người sư đệ này của ông ấy à.”
Vương Hữu Khánh nhìn Trần Trứ dáng người thẳng tắp đứng cách đó không xa, thái độ bình tĩnh đón gió, mà mỉm cười nói:
“Sau này, cậu ta không phải dạng xoàng đâu.”
Lương Hạo Tuyền nghe lão này khen Trần Trứ, thì mỉm cười gọi hắn qua:
“Sự đệ, Vương tổng vừa khen cậu đấy.”
“Ồ? Em có gì đặc biệt mà khen chứ, còn chưa đến trình độ đó đậu ạ.”
Trần Trứ cẩn thận nói:
“Sau này, em còn phải học tập Lương sư huynh và Vương tổng nhiều hơn nữa mới được.”
“Được rồi, ở trước mặt đám người chúng tôi, đừng thở ra mấy câu khách sáo chó má đấy nữa.”
Vương Hữu Khánh nhìn không được khoát tay, sau đó vỗ vỗ bả vai Trần Trứ:
“Thằng nhóc, cậu có thể làm ra mặt ngoài cho tôi ăn quả ngọt, nhưng thật ra là tát tôi một cái. Chỉ riêng thủ đoạn này, tôi cảm thấy sớm muộn cậu sẽ lấy được chỗ đứng trong xã hội này.”
Bình thường, dựa theo tính cách xã giao của Trần Trứ, hắn sẽ nói ‘Mượn lời hay ý đẹp của Vương tổng, nhưng phần lớn do bản thân may mắn, chứ trong kinh doanh tôi chưa hiểu biết nhiều, phần lớn toàn làm lung tung…’, đại loại mấy câu khách sáo như vậy. Nhưng lần này, Trần Trứ trầm ngâm suy nghĩ chút, rồi nói:
“Nếu có một ngày như thế, em đến tìm anh Vương đàm phán hạng mục, hi vọng anh Vương đừng từ chối không cho em vào cửa. Vương Hữu Khánh cảm giác được câu nói này, một phần vẫn khách sáo, nhưng ẩn chứa ý đồ riêng, nên chỉ gật đầu nói:
“Vừa rồi trao đổi danh thiếp với nhau rồi, nếu hạng mục phù hợp, cậu cứ gọi thẳng cho tôi là được.”
Cuối cùng, Vương Hữu Khánh và Lương Hạo Tuyền bắt tay nhau, hẹn lần sau tiếp tục uống rượu, sau đó đi đến chỗ bạn bè của mình nói chuyện. Lương Hạo Tuyền đẩy mắt kính, nói cho cả Trần Trứ và Dương Quang nghe:
“Lão Vương làm người thế nào tôi biết rất rõ. Nhìn về ngoài ông ấy giống người cơ bắp, nhưng thật ra tính tình cực kỳ cao ngạo. Trần Trứ, hôm nay lão rất tán thưởng cậu đấy.”
“Quan trọng là mặt mũi Lương sư huynh đủ lớn.”
Trần Trứ lắc đầu nói:
“Không phải thì với vị trí của Vương tổng, thì cần gì tuân thủ quy tắc, để một đối một với em chứ?”
Lương Hạo Tuyền mỉm cười. Mặc dù chuyện này có dính líu chút với nguyên nhân này, nhưng bản thân ông luôn có suy nghĩ, với trí tuệ và nhạy bén của Trần Trứ, kể cả Vương Hữu Khánh không theo quy tắc, thì thằng bé này cũng có cách giải quyết."
Thằng bé nhà tôi, có khi lớn hơn cậu mấy tuổi.”
Lương Hạo Tuyền không khỏi xúc động tâm sự:
“Nhưng tất cả mọi mặt, không mặt nào bằng được cậu.”
Một người có thể tính là thành công trong xã hội, nhưng trước mặt người khác phàn nàn con cái trong nhà không bằng mình, vậy bản thân phải trả lời thế nào để vẹn toàn nhất? Đầu óc Trần Trứ bắt đầu nhảy số, hắn ngẩng đầu lên nhìn những ánh đèn lấp lánh của những tòa nhà cao tầng xung quanh, rồi mỉm cười nói:
“Trên thế giới này, con cái thông minh nhiều vô số kể, nhưng bậc phụ huynh thành côn như Lương sư huynh lại như lông phượng sừng lân. Ngài mới là học vị đầu tiên của anh Lương, nên anh ấy cần gì phải lo lắng chứ?”
Tâm trạng của Lương Hạo Tuyền vốn đang sa sút, nhưng nghe được lời này thì rốt cuộc cũng nở ra nụ cười. Con Dương Quang đứng ở bên cạnh, khẽ cựa quậy thân thể. May mắn Trần Trứ mới chỉ là sinh viên năm nhất, may mắn Trần Trứ tự mình lập nghiệp, cũng may mắn Trần Trứ dự định tương lai, nên hắn không thèm quan tâm đến mấy vị trí trong đài truyền hình. Bằng không, nếu trong cơ quan, có loại người biết nói chuyện, biết uống rượu lại đủ khiêm tốn và cực kỳ có năng lực, thì chỉ nghĩ thôi cũng khiến người khác có cảm giác như đứng trước một đỉnh núi cao."
Tiểu sư đệ.”
Tâm trạng của Lương Hạo Tuyền vốn dĩ đã tốt, nay càng tốt hơn, nên đột nhiên muốn bàn giao một số công việc cho Trần Trứ."
Đầu tiền, cậu về công ty nhanh chóng định ra quảng cáo, tranh thủ trước dịp nghỉ tết đưa lên truyền hình.”
“Nhớ, phải tìm một công ty quảng cáo chất lượng. Hiện tại, công ty quảng cáo tốt nhất đều ra từ học viện Mỹ Thuật Quảng Châu, khi về tôi sẽ nhắn cho cậu cách thức liên lạc, rồi tự cậu đến tìm bọn họ thương lượng.”
“Mặt khác.”
Lương Hạo Tuyền sờ cằm nói:
“Quảng cáo 10 giây quá ngắn, tôi giúp cậu điều chỉnh lên thành 20 giây.”
“Dạ?”
Trần Trứ có chút lo lắng, nếu được từ 10 giây thành 20 giây thì còn gì bằng. Nhưng món ăn nhìn thì ngon đấy, nhưng tiền trong túi của mình chỉ đủ chạy quảng cáo 10 giây là cùng. Lương Hạo Tuyền cũng nhìn ra lo lắng trong lòng Trần Trứ, nên nhẹ nhàng mỉm cười:
“Chuyện giá cả không cần phải lo lắng. Một mặt, trong nội bộ đài truyền hình sẽ có chiết khấu, còn mặt khác cậu không cần thiết phải đóng tiền đúng hạn hàng tháng, có thể kéo dài mấy tháng không thành vấn đề.”
“Còn có chuyện này?”
Trần Trứ ngạc nhiên, thì ra chỉ cần có mối quan hệ, đến cả đài truyền hình cũng có thể thương lượng. Dương Quang thấy lãnh đạo nói ra bí mật của bộ phận quảng cáo cho Trần Trứ nghe, thì đã hiểu lãnh đạo đã rất thích vị tiểu sư đệ này rồi. Cho nên, ông ta cũng dựa vào đó nói theo:
“Có một số xí nghiệp nhà nước còn chậm đến một năm. Dù sao, bọn họ vẫn đang học hành ở văn phòng chính phủ mà. À, Trần Trứ, cậu cũng đang học ở Trung Đại mà, ha ha ha…” Dương Quang ám chỉ đã quá rõ ràng rồi. Trần Trứ hiểu, nhưng hắn vẫn xoa tay nói:
“Cám ơn sư huynh và trưởng phòng Dương đã tạo điều kiện cho em, nhưng đêm nay em xuống nhiều quá sợ nhất thời không nhớ hết được.”
“Chuyện này không lo.”
Lương Hạo Tuyền nói:
“Lão Dương không uống rượu, ngày mai cậu cứ tìm lão ấy hỏi trực tiếp là được.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Dương Quang lập tức trả lời. Trên thực tế, sao có chuyện Trần Trứ không nhớ được chứ. Nhưng hắn lo lắng, hôm nay Lương sư huynh uống cũng nhiều, hoặc nhất thời hứng thú nên mới hứa hẹn. Nên hắn giả vờ mình không nhớ, để Dương Quang đứng ra làm chứng, là đêm nay phó giám đốc Lương có đưa ra hứa hẹn như vậy. Cho nên, loại người như Trần Trứ đúng là nghĩ đủ mọi ngóc ngách, hơi không để ý sẽ bị hắn bán đi lúc nào không hay. Lúc ba người còn đang nói chuyện, thì Hoàng Xán Xán đứng cách đó không xa tỏ ra mất kiên nhất, dù cô tức giận cũng không dám nói gì quá đáng:
“…Triệu tổng, tôi uống không nhiều, nên tự mình bắt xe về cũng được.”
“Triệu tổng’ chính là người đàn ông trung niên hai lần đến mời rượu chị gái ngực bự. Ông ta lái một chiếc BMW X5 đến, và vẫn bám theo không tha Hoàng Xán Xán:
“Em Hoàng, anh nhìn em đi còn không vững, nhỡ may gọi xe bus gặp người xấu thì sao?”
“Cám ơn Triệu tổng, em không sao đâu.”
Nhưng khi hai người còn đưa qua đẩy lại, thì Hoàng Xán Xán do say rượu nên loạng choạng suýt chút nữa ngã sấp xuống. Tình huống thế này khiến Triệu tổng có không gian mà thể hiện, thậm chí ông ta còn kéo Hoàng Xán Xán vào người, lời nói thì thở ra toàn hơi rượu:
“Đã như vậy rồi còn gọi xe gì nữa, sao anh yên tâm được đây?”
“Lão Dương.”
Lương Hạo Tuyền cau mày. Nhưng chỉ cần như vậy, Dương Quang đã biết lãnh đạo muốn gì, nên lập tức kể khổ:
“Giám đốc Lương, ngài cũng biết sư tử hà đông nhà tôi rồi còn gì, vì đề phòng tôi làm gì với mấy cô gái xinh đẹp trong đài truyền hình, đã sớm cảnh báo không được phép trở con gái trên xe ô tô.”
“Cậu đúng là.”
Đương nhiên Lương Hạo Tuyền cũng biết cấp dưới của mình sợ vợ, dù muốn mắng cũng không mắng được. Trần Trứ cười thầm trong lòng, không ngờ Dương Quang lại có mặt này. Nhưng ở bên kia, Triệu tổng làm ra hành động ngày càng quá đáng, đã đến mức kéo tay áo, cầm túi xách rồi. Mặc dù Triệu tổng chưa đến mức xàm sỡ, nhưng chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Mặc dù, Lương Hạo Tuyền có thể đồng ý người dẫn chương trình của mình đến làm bình hoa, lại không cho phép cô gái ấy gặp chuyện. Lương Hạo Tuyền còn đang nghĩ tìm lý do đuổi vị Triệu tổng kia đi, nhưng trong lúc vô tình trong tầm mắt lại xuất hiện Trần Trứ. Nên mắt ông sáng lên, chẳng phải đây là lựa chọn thích hợp nhất sao?"
Trần Trứ.”
Lông mày Lương Hạo Tuyền giãn ra nói:
“Cậu gọi xe đưa tiểu Hoàng về nhá?”
“Em?”
Vừa rồi, Trần Trứ còn cười vì Dương Quang sợ vợ, không ngờ chuyện đã đẩy qua mình. Theo bản năng hắn định từ chối:
“Sư huynh, bạn gái em quản lý cũng rất nghiêm…”
“Cậu thì nghiêm cái rắm gì?”
Lương Hạo Tuyền nghĩ thầm, một đứa sinh viên 18 tuổi cũng dám dùng lý do này. Ông lập tức nói:
“Cậu cứ đưa đi đi, nếu Vi Vi tức giận, thì tôi tự mình giải thích.”
Trần Trứ giật mình, hắn tưởng rằng mình nghe nhầm cái tên Vi Vi, nhưng lập tức phản ứng lại, đồng thời thấy thái độ chắc chắn của Lương sư huynh, nên chỉ đành thở dài ra đường lớn gọi taxi."
Thằng nhóc này…” Lương Hạo Tuyền nói đùa với Dương Quang:
“Lo bạn gái ghen, nên không muốn tiếp xúc nhiều với Hoàng Xán Xán. Xem ra, sau này cu cậu cũng thuộc dạng sợ vợ, tôi phải nói chuyện cậu con rể này cho lão Tống nghe mới được.”
Dương Quang cũng cười theo, còn khen ngợi phẩm đức của Trần Trứ nữa. Rất nhanh Trần Trứ đã gọi được xe taxi. Còn Dương Quang giải vây giúp chị gái ngực bự. Về phần, vị Triệu tổng kia nhìn thấy Trần Trứ đưa mỹ nữ về nhà, chỉ đành hậm hực không nói gì. Hoàng Xán Xán từ từ đi tới ven đường, lúc này Trần Trứ đã mở sẵn cửa ghế sau ra chờ đợi."
Cám ơn.”
Hoàng Xán Xán ôm bộ ngực khủng của mình bước vào trong xe. Nhưng lúc này cô bỗng do dự, không biết mình nên ngồi ở đó, hay dịch ra một chút để Trần Trứ ngồi xuống. Trần Trứ trẻ tuổi đẹp trai, thông minh lại có chí hướng, nên Hoàng Xán Xán cũng khá có thiện cảm. Nhưng kết quả khiến cô không ngờ tới, Trần Trứ lập tức đóng cửa xe vào, còn bản thân lên ngồi vào ghế lái phụ."
Không muốn ngồi cùng mình trong không gian mờ mờ ảo ảo này?”
Hoàng Xán Xán không thể tưởng tượng nổi, bởi cô rất hiểu dáng người của mình có lực hấp dẫn thế nào đối với đàn ông. Nên cuối cùng, cô cho rằng Trần Trứ đang ra vẻ. Cô gặp được quá nhiều người con trai chỉ giỏi giả vờ, nhất là những người trung niên quần áo chỉnh tề, có địa vị trong xã hội. Giống như thời điểm gần đây, cô gặp được một vị giáo sư đại học. Mới đầu quen thì ông ta chỉ trò chuyện chủ đề nghệ thuật, triết học, vũ trụ, hoặc tình trạng hôn nhân không hạnh phúc… Nhưng sau một thời gian quen nhau, thì ông ta nói muốn xem hàng của mình. Cho nên, Hoàng Xán Xán cho rằng, đám con trai trên thế giới này đều có cùng mục đích, vì muốn con gái lên giường mà trò gì cũng diễn được. Nhất là loại con trai kiếm được cơ hội đưa cô về nhà, chỉ muốn đi cùng vào nhà với mình. Rồi dùng lý do ‘hôm nay uống chưa đã, nên định uống thêm một chút nữa’. Hay ‘có vài lời muốn tâm sự, nên muốn trò chuyện cuộc sống tương lai’. Cũng có thể ‘buồn đi vệ sinh, nên muốn dùng nhà vệ sinh của mình một chút’. Nói chung đủ loại lý do, cái gì cũng lấy ra để dùng được. Cho nên, Hoàng Xán Xán muốn nhìn xem, một người ngồi cùng mình có thể ngồi nghiêm chỉnh từ đầu đến cuối, sẽ dùng loại lý do gì đây."
Bác tài.”
Một lát sau, Hoàng Xán Xán nói với tài xế xe taxi:
“Phía trước là tiểu khu nhà của tôi, anh tìm chỗ ở ven đường dừng lại nhá.”
Cô nói xong giống như vô tình liếc nhìn về phía Trần Trứ. Không ngờ, cô nghe Trần Trứ ở ghế lái phụ nói:
“Bác tài, chút nữa anh dừng cho cô ấy xuống, rồi chúng ta tiếp tục đi tiếp.”
“Hả?”
Trong đầu Hoàng Xán Xán xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận