Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 315: Một đêm đặt nền móng cho vị thế giang hồ

"Xin lỗi thầy Trịnh nhé."
Trần Trứ nghe điện thoại hơi trễ, bắt máy liền xin lỗi Trịnh Cự.
"Không sao, không sao."
Trịnh Cự vui vẻ đáp:
"Là Đỗ Tu kêu tôi đến buổi tiệc tối của ban tuyên truyền. Cậu ấy nói cậu cũng sẽ có mặt, nên tôi gọi để xác nhận thôi."
Trần Trứ và Trịnh Cự khá thân thiết, đây là mối quan hệ gắn bó từ thời "khó khăn", còn chắc chắn hơn cả mối quan hệ với Vương Hữu Khánh.
Hiện tại, giữa hắn và gã đại lưu manh trong ngành xây dựng này vẫn duy trì mỗi quan hệ chủ yếu là hợp tác, nhưng tin vui là mối quan hệ đó cũng đang dần được củng cố.
Vì thế, Trần Trứ hỏi thẳng Trịnh Cự:
"Nghe giọng thầy vậy, có vẻ như nếu em không đi, thầy cũng sẽ không đi luôn?"
"Ừ thì..."
Trịnh Cự biết Trần Trứ không phải sinh viên bình thường, khẽ cười mà cũng chẳng thèm giấu giếm:
"Tối nay cũng có tiệc chung của ban thư ký và ban liên lạc, tôi vốn định tham gia bên đó."
"À..."
Trần Trứ bừng tỉnh.
Cũng đúng thôi, ban tuyên truyền vốn là ban "bị ghẻ lạnh" trong sáu ban của hội sinh viên, trước đây thậm chí Trịnh Cự còn không nhớ tên của trưởng ban Đỗ Tu cơ mà.
Bây giờ lại có buổi tiệc liên kết của hai ban quan trọng, tất nhiên Trịnh Cự sẽ muốn tham gia.
"Thầy Trịnh, thầy đừng đi vội."
Trần Trứ vội nói:
"Em có chút việc không quan trọng lắm, muốn trao đổi với thầy."
Trần Trứ vẫn nhớ vụ việc lặt vặt của bạn cùng phòng Lưu Kỳ Minh, định giúp cậu ấy làm quen mối quan hệ.
"Trùng hợp thật!"
Trịnh Cự liền đáp:
"Tôi cũng có chuyện nhỏ, muốn thông báo cho cậu trước."
"Vậy được rồi, hẹn gặp thầy lúc 7 giờ tối."
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Trần Trứ mới cúp máy, phát hiện ra có nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Lưu Kỳ Minh.
"Thằng nhóc này lo lắng thật."
Trần Trứ cười nhẹ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vương Hữu Khánh đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao vậy, anh Vương?"
Trần Trứ ngạc nhiên hỏi:
"Tôi vừa nói gì sai à?"
"Không có gì."
Vương Hữu Khánh thở dài:
"Chỉ là thấy cậu chẳng giống sinh viên chút nào."
Nghe vậy, Trần Trứ không giận, cầm quyển sách giơ lên:
"Sao lại không giống? Chiều nay tôi còn định ôn thi nghiêm túc, nhưng nói chuyện một hồi quên luôn."
"Nếu kỳ thi tới không giành được học bổng..."
Trần Trứ đầy tiếc nuối nói:
"Thì học đại học chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
"Học bổng của các cậu bao nhiêu vậy?"
Vương Hữu Khánh tò mò hỏi.
"Khoảng 400 tệ là mức thấp nhất."
Trần Trứ trả lời thật thà:
"Chắc tôi chỉ lấy được mức thấp nhất thôi."
"Con mẹ nó!"
Vương Hữu Khánh lập tức mất hứng.
Vừa mới nói đến việc hợp tác có thể trị giá bốn mươi triệu, thậm chí bốn trăm triệu, giờ lại quay ra bảo rất coi trọng học bổng 400 tệ.
Sao người này có thể giả tạo đến thế chứ!
"Được rồi, được rồi, ông đây đi uống rượu đây!"
Vương Hữu Khánh đứng dậy vươn vai:
"Cậu cũng gặp Mã Hải Quân rồi đấy. Anh ta là cựu quân nhân, kín miệng lắm, lại còn rất am hiểu các nghi thức cơ bản khi lái xe."
Trần Trứ ngẩn người:
"Nghi thức cơ bản là sao?"
"Là kiểu lên xuống xe phải mở cửa cho cậu ấy."
Vương Hữu Khánh nói:
"Tối nay để anh ta chở cậu về, trải nghiệm chút dịch vụ này."
"Tôi đâu có quan trọng mấy thứ đó."
Trần Trứ cười khẩy, nhưng vẫn định nhờ Mã Hải Quân chở mình về.
Chủ yếu là để xem anh ta lái xe có ổn không, và kiểm tra hiệu suất của chiếc S600 vừa mới mượn được này.
Trước khi rời đi, Trần Trứ cũng tỏ ra lịch sự, nói:
"Cảm ơn anh Vương đã cho mượn xe và tài xế. Nhân tiện, em có tin vui muốn báo cho anh."
"Tin vui gì thế?"
Vương Hữu Khánh liền phấn chấn.
"Để tăng cường khả năng chống rủi ro cho công ty môi giới, và với tinh thần 'uống nước nhớ nguồn' cao cả..."
"Em đã tặng 15% cổ phần của công ty cho trường đại học của mình."
Trần Trứ nghiêm túc nói.
"Hả?"
Nụ cười trên gương mặt của Vương Hữu Khánh dần đông cứng:
"Sao cậu không bàn bạc với bọn tôi trước?"
"Tin xấu thì mới cần bàn bạc."
Trần Trứ cười mỉm:
"Còn tin tốt thì nên là một bất ngờ, đúng không anh Vương? Anh không thấy vui sao?"
Nói xong, Trần Trứ cầm sách lên, lịch sự đóng cửa và rời khỏi phòng.
Vương Hữu Khánh ngồi ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng nhận ra đây là lời cảnh cáo của Trần Trứ đối với sự thất hứa lần trước của chủ tịch Khúc.
Nếu Vương Hữu Khánh đứng hoàn toàn về phía chủ tịch Khúc, thì đây chắc chắn là một tin xấu.
Bởi vì rất có thể nó sẽ gây sự chú ý đến từ một hiệu trưởng cấp phó bộ của trường 985.
Nhưng nếu trong lòng Vương Hữu Khánh có ý đứng về phía Trần Trứ, thì đây lại là một tin tốt.
Lời cảnh cáo này là cần thiết. Lần đầu có thể thỏa mãn yêu cầu của chủ tịch Khúc, nhưng nếu không có biện pháp thích hợp, chắc chắn sẽ có lần thứ hai và thứ ba.
Dần dần, nó sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn xấu, và cuối cùng công ty môi giới bất động sản sẽ đi vào ngõ cụt.
"Đúng là một chiêu thông minh."
Vương Hữu Khánh khẽ nhếch môi.
Đưa một trường đại học 985 như Trung Đại vào cuộc chơi, vừa lôi kéo một người mà chủ tịch Khúc phải e dè, vừa giúp Trần Trứ nâng cao danh tiếng trong trường, có khi còn thu được một số lợi ích.
Quả là một mũi tên trúng ba đích.
Vương Hữu Khánh đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ châm một điếu thuốc, nhìn chiếc S600 chầm chậm rời khỏi tòa nhà.
Một lúc sau, Vương Hữu Khánh nhả ra một làn khói trắng, ánh mắt dần trở nên kiên quyết, như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Trong việc này, Vương Hữu Khánh quyết định đứng về phía Trần Trứ.
Không hẳn chỉ vì mối quan hệ giữa hai người, mà còn vì lợi ích của chính bản thân.
Trước đây, Vương Hữu Khánh từng nói với Trần Trứ, ông ta muốn xem công ty môi giới bất động sản là đường lui trong trường hợp thất bại ở Vạn Đạt.
Vì vậy, ông không muốn để chủ tịch Khúc hủy hoại nó.
Dĩ nhiên, việc mà Vương Hữu Khánh cần làm cũng đơn giản thôi: tận dụng lúc chủ tịch Khúc vẫn còn tin tưởng mình, che giấu chuyện Trung Đại đã tham gia cổ phần, và tiếp tục dùng tài nguyên của tập đoàn để phát triển công ty môi giới.
"Đợi đến ngày chủ tịch Khúc phát hiện ra..."
Vương Hữu Khánh nghiến mạnh đầu thuốc.
Đến lúc đó rồi tính sau. Giờ cứ làm tạm một kẻ "ăn cây táo rào cây sung" đã!
..
Vào năm 2008, chiếc Mercedes S600 là một chiếc xe sang có giá trị hàng triệu tệ.
Tống Tác Dân của Trung Tín cũng sử dụng chiếc xe này.
Với những đường nét mượt mà, vẻ ngoài sáng bóng, khi chiếc xe lướt trên con đường tấp nập, nó toát ra một sự lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần.
Ngay cả người không rành về xe cũng biết chiếc xe này chắc chắn không hề rẻ.
Trần Trứ ngồi ở hàng ghế sau, xét về độ thoải mái khi ngồi, hiệu suất của xe vẫn rất tuyệt vời.
Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ, mặc dù xe được chăm sóc thường xuyên, nhưng vẫn có mùi khói thuốc và rượu nhẹ bám trên da ghế.
Chiếc xe này là xe tiếp khách của công ty bất động sản, không biết đã tiếp đón bao nhiêu vị lãnh đạo say rượu rồi, nên nó chẳng khác gì một ngôi sao đỏ của phố đèn đỏ.
Dù đẹp nhưng đã được sử dụng nhiều lần.
Nhưng không sao, Trần Trứ chỉ cần chiếc xe "đẹp" là đủ. Ngày mai chỉ cần làm sao cho Uông Hải Tân phải ngả mũ là được.
Trần Trứ vừa nghĩ vừa lẩm bẩm học thuộc kiến thức trong sách.
Dù gì cũng đã mang sách theo, không học thì thấy như mang theo vô ích.
Nhưng trong mắt Mã Hải Quân, điều này thật kỳ lạ.
Anh ta đã từng chở rất nhiều người, có người say rượu ngất xỉu, có người thản nhiên hôn hít người tình, cũng có người gọi điện mắng chửi cấp dưới ầm ĩ...
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta phục vụ một ông chủ sinh viên ngồi đọc sách im lặng như thế.
Đúng là giờ này ở Quảng Châu đang kẹt xe, Mã Hải Quân lo rằng sẽ không kịp đưa Trần Trứ đến nơi vào lúc 7 giờ. Anh ta liếc nhìn Trần Trứ qua gương chiếu hậu, ngập ngừng một lúc rồi nói:
"Trần tổng, có lẽ chúng ta sẽ không đến kịp lúc 7 giờ."
"Ồ?"
Trần Trứ ngẩng lên khỏi dòng chữ "Tiền tệ là cốt lõi của các hoạt động kinh tế..."
Nhìn qua cửa sổ, thấy hàng dài xe cộ đông nghịt, Trần Trứ mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
"Không sao đâu. Đã muộn rồi thì cứ từ từ, khi nào ngang qua cửa hàng quà tặng thì dừng lại, tôi muốn mua một bó hoa tặng một đàn chị đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, chúc cô ấy may mắn."
Mã Hải Quân gật đầu, ông chủ sinh viên này quả thật rất điềm tĩnh.
Hơn nữa, Trần tổng cũng không giống mấy vị lãnh đạo, gặp một người lạ là bắt đầu khoe khoang về con cái của mình.
Hoặc là hỏi đông hỏi tây về gia đình người khác, như thể muốn tìm kiếm cảm giác vượt trội từ một người tài xế.
Trần Trứ không làm vậy, bởi trong suốt những năm tháng làm việc trong hệ thống nhà nước, hắn đã gặp quá nhiều lãnh đạo ngớ ngẩn kiểu này khi đi công tác rồi.
Sau khi nghe Mã Hải Quân nói xong, Trần Trứ chỉ rút điện thoại ra, lần lượt nhắn tin cho Trịnh Cự, Đỗ Tu và Lưu Kỳ Minh về việc có thể mình sẽ đến trễ.
Nhắn cho Trịnh Cự như một lời thông báo giữa bạn bè;
Nhắn cho Lưu Kỳ Minh để bạn cùng phòng bớt lo lắng, rằng mình sẽ không thất hứa;
Còn nhắn cho Đỗ Tu như một hành động xã giao, vì dẫu sao tối nay cũng là tiệc tất niên của ban tuyên truyền, mà Đỗ Tu lại là trưởng ban.
Tuy nhiên, phản ứng của ba người khi nhận tin nhắn lại khác nhau.
Lưu Kỳ Minh chỉ còn biết bất lực, cậu đã nhắc nhở Trần Trứ rất kỹ về việc đừng đến trễ, vậy mà cuối cùng hắn vẫn trễ.
Đỗ Tu thì chỉ biết cười khổ.
Trần Trứ đã tham gia tiệc của ban tuyên truyền tổng cộng ba lần, lần nào cũng đến trễ.
Lần đầu đến trễ, Trần Trứ bị Dương Cẩm Tường và Biện Tiểu Liễu đá xoáy vài câu, ăn nửa chừng thì bỏ về.
Lần thứ hai đến trễ, cả ban, bao gồm cả Đỗ Tu, đều kiên nhẫn chờ hắn.
Lần thứ ba này thì còn đỉnh hơn, không chỉ có mình Đỗ Tu đợi, mà cả thầy Trịnh Cự từ đoàn ủy cũng đợi mà không hề phàn nàn gì.
"Vậy nên..."
Đỗ Tu cúi đầu, nghịch các đường chỉ trên khăn trải bàn, trong lòng không khỏi thắc mắc:
Chúng ta học cùng trường, ăn cùng nhà ăn, rốt cuộc là khác nhau từ điểm nào nhỉ?
"Thầy Trịnh, thầy có muốn thêm nước không ạ?"
Tiếng nói ngọt ngào cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Tu.
Hóa ra là Biện Tiểu Liễu thấy trong cốc của thầy Trịnh hết nước, liền chủ động đứng lên rót thêm.
Nhìn dáng vẻ khéo léo của Biện Tiểu Liễu, Đỗ Tu bỗng thấy buồn cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ai cũng biết, Biện Tiểu Liễu và Dương Cẩm Tường đều là bạn học cấp hai của Trần Trứ, còn Biện Tiểu Liễu lại từng là bạn cùng bàn với hắn.
Vậy mà lúc mới nhập học, không hiểu vì lý do gì, cả hai người này lại dám lớn tiếng với Trần Trứ.
Giờ thì hay rồi, Trần Trứ đã ăn uống, trò chuyện với cả lãnh đạo nhà trường, còn hai người kia vẫn đang phải cúi mình trước thầy Trịnh.
Với mối quan hệ hiện tại của Trần Trứ trong trường, mặc kệ là giúp đỡ một bạn học hay làm khó một bạn học, đối với hắn chắc đều rất dễ dàng.
"Nhưng mà, mấy chuyện đó cũng không liên quan đến mình nữa."
Bề ngoài Đỗ Tu không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thực ra trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Năm tới bản thân cũng sẽ lên năm tư, chắc chắn phải rời khỏi vị trí trưởng ban, theo thứ tự thì Ngải Văn Đào sẽ là người kế nhiệm.
Nhưng giờ lại xuất hiện biến số là Trần Trứ, kết quả ra sao thật khó đoán.
Không phải Trần Trứ sẽ thay thế Ngải Văn Đào, một sinh viên năm nhất làm trưởng ban thì đúng là chuyện chưa từng nghe thấy, và với tính cách khiêm tốn của mình, Trần Trứ cũng sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng ai sẽ làm trưởng ban tuyên truyền sau này, Đỗ Tu cảm thấy rất có thể đoàn ủy sẽ phải hỏi ý kiến của Trần Trứ.
Có lẽ xã hội là vậy, Trần Trứ rõ ràng không quan tâm đến hội sinh viên, các cuộc họp chẳng bao giờ thấy mặt hắn.
Nhưng cũng vì năng lực quá mạnh, bây giờ hội sinh viên lại phải quay sang nịnh hắn.
Trong phòng tiệc, thời gian chờ đợi đã kéo dài, những lời xã giao nhiệt tình, những lời nhắc nhở cần thiết, và những câu nói khách sáo đã được nói hết cả rồi.
Mọi người chỉ còn biết lướt điện thoại, rồi ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy người quen mà mình không thân lắm, rồi mỉm cười xã giao.
Hoặc giả vờ như không thấy, đảo mắt một vòng rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục lướt điện thoại.
Có một chút không khí ngại ngùng đang lan tỏa.
Cho đến khi điện thoại của thầy Trịnh Cự reo lên, thầy bước ra ngoài nghe máy, mọi người mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Xem ra, có giáo viên ở đó, dù ít dù nhiều cũng khiến mọi người không thoải mái.
"Kỳ Minh, cậu là bạn cùng phòng của Trần Trứ."
Phó ban Nghê Khả Hân bất ngờ hỏi:
"Cậu ấy đi đâu rồi, cậu biết không?"
Kỳ sau Nghê Khả Hân sẽ rời khỏi hội sinh viên, nên tâm lý khá thoải mái.
Những điều mà người khác không dám nói hoặc không tiện nói, cô ấy lại ít bận tâm hơn nhiều.
Còn một lý do khác nữa, mặc dù trên danh nghĩa đây là tiệc tất niên của ban tuyên truyền, nhưng thực chất cũng là buổi chia tay của cô.
Dù không có hoa cũng chẳng có quà, nhưng trưởng ban Đỗ Tu đã nói là có ý nghĩa này.
Giờ thì Trần Trứ lại đến trễ, Nghê Khả Hân không khỏi có chút khó chịu trong lòng.
"Em cũng không biết nữa."
Lưu Kỳ Minh khó xử đáp:
"Chiều nay cậu ấy vừa học xong là vội vàng bắt xe buýt đi rồi."
"Khởi nghiệp đã lâu, lại nổi tiếng thế này."
Nghê Khả Hân bông đùa:
"Sao bây giờ Trần Trứ vẫn còn đi xe buýt vậy?"
Trong phòng tiệc, không ai đáp lại.
Nghê Khả Hân thì sắp rời đi, nhưng những người còn lại đều vẫn đang hoạt động trong hội sinh viên. Ai lại muốn công khai chê bai Trần Trứ khi biết rõ hắn có tầm ảnh hưởng lớn như vậy trong trường?
Huống hồ, hầu hết mọi người ở đây đều từng bị Trần Trứ "vả mặt" ít nhiều, từ Biện Tiểu Liễu, Dương Cẩm Tường, đến Đỗ Tu và Ngải Văn Đào.
Giờ đây, chỉ còn lại Nghê Khả Hân, Nghiêm Nhụy, và Giang Vận, ba cô gái là chưa từng có va chạm gì với Trần Trứ.
Dù vậy, Nghiêm Nhụy và Giang Vận vốn không có nhiều cơ hội gặp mặt Trần Trứ, nên cũng chẳng có hiểu lầm hay ác cảm nào.
Khi nghe học tỷ Nghê Khả Hân nói đùa có phần mỉa mai, Nghiêm Nhụy nhanh trí chuyển chủ đề.
Cô chỉ ra phía ngoài, nói:
"Anh Đỗ, anh nhìn kìa, có phải thầy Trịnh đang đứng với học tỷ Thượng Đông Linh bên ban thư ký và học tỷ Đào Lệ bên ban liên lạc không?"
"Cuối cùng cũng có chuyện gì đó phá vỡ được bầu không khí ngại ngùng này rồi."
Mọi người đều nghĩ như vậy, rồi đồng loạt nhìn ra ngoài.
Không ngờ đúng là có người từ ban thư ký và ban liên lạc của hội sinh viên đang đứng đó thật.
"Vừa rồi là họ gọi điện cho thầy Trịnh à?"
Nhìn thấy cảnh Trịnh Cự cùng Thượng Đông Linh và Đào Lệ nói cười vui vẻ, Biện Tiểu Liễu mới nhận ra.
Nhận thấy sự việc đã không thể giấu được nữa, Đỗ Tu đành thẳng thắn nói:
"Thật ra, hôm nay cũng là tiệc liên hoan cuối năm của ban thư ký và ban liên lạc. Ban đầu thầy Trịnh định tham dự bên đó."
"Nhưng khi nghe tin Trần Trứ sẽ tham gia buổi tiệc của chúng ta, thầy mới đổi ý."
"Thượng Đông Linh và Đào Lệ chắc không biết lý do, nên mới chạy sang đây hỏi."
"Thì ra là vậy."
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Nhưng thực ra, biết rồi lại cảm thấy càng khó chịu hơn, cứ như thể mình bị người ta chọn lựa rồi bỏ lại.
Nghê Khả Hân vốn đã không vui, giờ lại càng giận hơn.
"Hai chị học tỷ đó thật quá đáng!"
Giờ đây Nghê Khả Hân giống như một nhân viên sắp nghỉ việc, trút hết những uất ức đã giấu trong lòng từ trước.
"Dựa vào việc ban của mình quan trọng hơn, lần nào cũng muốn tranh giành hào quang."
Nghê Khả Hân không hài lòng nói:
"Giờ thầy Trịnh đã quyết định tham dự tiệc của chúng ta rồi, vậy mà họ còn phải chạy qua chất vấn, tưởng hội sinh viên là nhà họ mở ra chắc?"
"Thôi nào, thôi nào."
Đỗ Tu giơ tay xua đi, khuyên nhủ:
"Tính cách của Đông Linh và Đào Lệ là vậy, đừng chấp với họ làm gì."
"Không được! Bình thường thì nhịn cho qua cũng được, nhưng hôm nay tôi không muốn nhịn nữa."
Nghê Khả Hân bất ngờ đứng dậy:
"Tôi muốn hỏi hai chị học tỷ xem có ý gì, còn định kéo thầy Trịnh đi đâu nữa?"
Nói xong, Nghê Khả Hân liền bước nhanh ra ngoài.
Đỗ Tu lo lắng chuyện sẽ trở nên căng thẳng, liền vội vàng đuổi theo. Nhưng ra đến nơi thì thấy chủ tịch hội sinh viên Triệu Thần và phó chủ tịch Văn Tuyền cũng có mặt.
Lúc này Đỗ Tu mới biết, buổi tiệc liên hoan này không chỉ mời thầy Trịnh, mà còn mời cả Triệu Thần và Văn Tuyền.
"Chà!"
Đỗ Tu thầm nghĩ, nửa cán bộ hội sinh viên có mặt ở đây rồi, không lẽ tối nay thật sự xảy ra xung đột sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận