Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 240: Uống thay

Trần Trứ nghĩ thầm, nhìn mình làm quái gì vậy?
Kể cả hôm nay cô có nôn trên bàn, tôi cũng không giúp cô uống rượu đâu.
Trên bàn rượu, nếu mỹ nữ uống quá nhiều, thì nhìn tình huống có thể cản việc uống lại. Nhưng tình hình của Hoàng Xán Xán bây giờ rất rõ ràng, cô được gọi đến để tăng bầu không khí cho bàn nhậu, nên chắc chắn cô phải bắt nhịp với hoạt động ở nơi đây.
Tất cả mọi người muốn nhìn cô say, chỉ có thằng đần mới đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân trong tình huống này.
Trước đây, Trần Trứ đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi vừa bước vào thể chế. Trong quá trình ăn uống, chẳng biết cô gái xinh đẹp nũng nịu thế nào, khiến đám người trẻ mụ mị đầu óc, chẳng còn suy nghĩ được gì, nên tỏ ra anh hùng đứng ra giúp cô gái uống đỡ.
Nhìn thì có vẻ chàng trai là nam tử hán đại trượng phu, nhưng thực tế trong suy nghĩ của lãnh đạo, thì loại thanh niên này chỉ thích thể hiện thái quá. Lúc này, lãnh đạo Vạn Đạt, Vương Hữu Khánh cầm cốc rượu đứng lên, nói vài câu chúc mừng. Sau đó, tất cả mọi người uống một hơi cạn sạch chén đầu tiên, coi như thông báo buổi xã giao hôm nay chính thức bắt đầu. Tiếp đó, ba món rau được mang lên, năm món nóng hổi khác cũng xuất hiện trên bàn, thêm vào đó mọi người đều uốn rượu trắng, cho nên không khí trong phòng dần trở nên nóng bỏng. Ngay lập tức người phục vụ, hạ thấp nhiệt độ điều hòa ở trong phòng xuống. Dần dần, có người đứng lên mời rượu. Trong đó, Vương Hữu Khánh, Lương Hạo Tuyền, còn cả Hoàng Xán Xán đều là người được chọn. Vương Hữu Khánh là người có tiền, làm ông chủ của công ty lớn, lại là người tổ chức bữa ăn này.
Còn Lương Hạo Tuyền là phó giám đốc đài truyền hình, cũng là người có địa vị trong bữa tiệc. Cho nên, tất cả mọi người đều đi đến kinh rượu hai người này, đây là lễ tiết. Còn Hoàng Xán Xán thì sao? Đối với con trai mà nói, cô là bình hoa, là mỹ nữ xinh đẹp ngực bự, cũng là người dẫn chương trình cao cao tại thượng. Cho nên con trai tìm đến cô mời rượu, trong đầu chắc chắn có suy nghĩ lệch lạc. Bọn họ muốn nhìn mỹ nữ uống say, muốn xem mỹ nữ xấu mặt, muốn quần áo trên người mỹ nữ không ngay ngắn…
Làm nhữ vậy không chỉ khiến không khí bàn nhậu trở nên náo nhiệt, mà còn thỏa mãn nội tâm nguyên thủy nhất, gần với ‘loài’ nhất của con người. Trần Trứ uống cạn chén rượu đầu tiên, ăn vài miếng đồ ăn lót dạ, sau đó mặc kệ phục vụ tiếp tục rót đầy chén của mình. Hắn thuộc loại người vừa biết uống rượu vừa biết nói chuyện, nên tất nhiên muốn cụng chén giao lưu với mọi người rồi. Quan trọng nhất là tuyên truyền giới thiệu một chút về Công nghệ thông tin SuiHui, tìm kiếm cơ hội cho trang web Học Tập Trung Đại. Kết quả, không ngờ Cá Lúc Lắc gọi điện tới, bởi vì sau khi lên xe đến giờ Trần Trứ không đọc tin nhắn, mà bình thường giờ này hắn đang ăn cơm ở nhà ăn, không thể nào không đọc tin nhắn được. Nên Du Huyền có chút lo lắng, bèn gọi điện tới hỏi thăm. Du Huyền nghe thấy Trần Trứ đang phải đi xã giao thì nhẹ nhàng nói, giống như một người vợ hiền:
“Vậy khi nào về phòng ký túc gọi lại cho mình nhá?”
Du Huyền cũng không biết bạn trai mình uống rượu rất ghê, mà Trần Trứ lại chưa bao giờ thể hiện khả năng này. Thậm chí, Cá Lúc Lắc còn suy nghĩ, sau này Trần Trứ đến gia đình mình, gặp mấy người chú người bác uống rượu như nước lã của mình, phải làm thế nào để bảo vệ Trần Trứ đây. Sau khi cúp điện thoại, Trần Trứ trở lại phòng riêng, thì phát hiện ra mọi người đã đi hết một vòng. Trong phòng, có rất nhiều người là bạn của Vương Hữu Khánh, nên nghề nghiệp chính là liên quan đến thiết kế hoặc bán vật liệu xây dựng. Nên đám người này uống rượu rất vội rất khỏe, không hề có tư tưởng nâng lên nhấp môi rồi đặt xuống. Trong khi đó, do tửu lượng của Hoàng Xán Xán khá bình thường, đã thế cách uống rượu nhanh, rượu còn là rượu trắng, thì thân thể bắt đầu xuất hiện cảm giác mơ màng, ánh mắt chớp chớp, hai gò má đỏ như thoa má hồng.
Trần Trứ ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng nhận ra hô hấp của cô đã hơi lớn, có lẽ đang cố gắng bình tĩnh lại, hoặc chịu đựng dạ dày đang cào xé… Đột nhiên, Hoàng Xán Xán đứng vội lên, chạy nhanh về hướng nhà vệ sinh. “Cạch’ một tiếng, cửa nhà vệ sinh đóng lại, nhưng không tránh được tiếng nôn mửa truyền ra. Mấy trung niên trên bàn liếc nhìn nhau, bọn họ đầu têu trò này nên khi đạt được đều cảm thấy vui mừng. Bọn họ không phải muốn mỹ nữ uống say rồi làm ra mấy trò phạm pháp, mà đơn giản muốn nhìn thất cảm giác chật vật của mỹ nữ mà thôi. Như vậy cũng giúp bọn họ thỏa mãn ý đồ chinh phục mãnh liệt và cảm giác biến thái của bản thân rồi. Một lát sau, Hoàng Xán Xán cũng đã đi ra. Cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng tác dụng thật sự không lớn lắm, nên đi đường vẫn còn hơi loạng choạng. Dáng vẻ đi dày cao gót không còn chỉn chu như trước, mà xiêu vẹo giống như sắp ngã đến nơi.
Vốn dĩ mái tóc được uốn gọn gàng, thì nay đã có mấy lọn tóc đã buông xuống mặt, đung đa đung đưa. Nhưng làn da trắng pha thêm chút hồng, bộ ngực to phập phồng, dáng vẻ tiều tụy mê người, càng khiến cho người nhìn say đắm. Trạng thái bây giờ của cô có lẽ là nửa say nửa tỉnh, tuy ý thức vẫn còn nhưng không thể khống chế nổi thân thể.
Nếu bây giờ bảo cô về nhà, cô chắc chắn biết đường về. Nhưng bảo cô lái xe, cô sẽ mạnh mẽ đâm hết mọi chướng ngại phía trước.
“Cô Hoàng, xin lỗi vừa rồi uống còn chưa đã, chúng ta uống thêm chén nữa.”
Lúc này, có một trung niên bụng phệ đi tới, xem ra ông muốn cho chị gái ngực bự này gục hẳn rồi. “Triệu tổng, tôi thật sự không uống tiếp được, cho tôi nghỉ chút nữa đã?”
Hoàng Xán Xán vội vàng khoát tay, giọng nói giống như cầu xin. “Nghỉ một chút cũng được.”
Nhưng gã đàn ông trung niên vẫn không chịu buông tha:
“Nhưng tôi đã cầm cốc tới đây rồi, uống nốt chén rồi nghỉ cũng được mà.”
“Được.”
Hoàng Xán Xán không còn cách nào khác, chỉ có thể rót đầy rượu vào cốc của mình. Trần Trứ thản nhiên ngồi nhìn. Hắn sẽ không đứng lên nói:
“Ông không thấy sao? Người ta đã uống quá nhiều rồi.”
Hắn không phải quân nhân đặc chủng xuyên không tới đô thị, mà nhìn thấy mỹ nữ uống nhiều sẽ ra tay giúp đỡ. Đây là cuộc sống thật, kể cả lính đặc chủng trong trường hợp này, cũng phải tạ lễ ba cốc rồi ngồi xuống.
“Khụ khụ khụ.”
Hoàng Xán Xán cố gắng nắm mũi uống rượu, không ngờ rượu vừa đến cổ đã ho sặc sụa. Trong tầm mắt của Trần Trứ, bộ ngực khủng kia điên cuồng rung lắc. Trần Trứ giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng theo lẽ thường, Hoàng Xán Xán là đồng nghiệp với Lương Hạo Tuyền và Dương Quang, đáng lẽ hai người không thể để cô uống đến mức mất hết mặt mũi chứ? Nhưng vừa rồi, mọi người kính rượu một vòng, quả thực hơi nhanh, nên Lương sư huynh cũng uống đến mức hơi choáng rồi.
Nhất là Vương Hữu Khánh ở bên liên tục giật giây cho đám bạn tới mời rượu Lương Hạo Tuyền.
Có lẽ, đây là cách mà dân bất động sản thể hiện sự nhiệt tình, một khi đã uống, không bò về thì không đủ hứng thú. Còn Dương Quang, mặc dù ông rất lo lắng, nhưng bản thân còn phải lái xe, nên không thể giúp lãnh đạo uống rượu được. Hoàng Xán Xán lo cho mình không xong, thì còn trông chờ gì. Trần Trứ thì sao, cậu ta là một sinh viên năm nhất, thì uống được bao nhiêu…
“Hả? Cậu ta đứng lên làm gì thế?”
Đột nhiên Dương Quang thấy Trần Trứ, một tay cầm cốc rượu, một tay cầm chai đựng rượu trong suốt chuyên để phục vụ rượu trắng đứng lên. Hắn đi thẳng đến chỗ Lương Hạo Tuyền. Trần Trứ không tham gia vòng mời rượu đầu tiên, nên sau khi bản thân được nghỉ ngơi một vòng, thì dự định đi một vòng nhã nhặn kính mọi người một cốc. Nhưng hắn nhìn thấy sư huynh của mình sắp đến giới hạn, chuẩn bị xấu mặt. Thì bản thân tính toán một chút, sau đó đứng dậy đến bên cạnh Lương sư huynh.
Mặc dù hành động này không tránh được việc gây phản cảm, nhưng nếu phân tích kỹ vấn đề này thì: Chỉ cần bản thân hắn thể hiện tốt, vậy sẽ tránh khỏi nghi ngờ muốn cướp đoạt danh tiếng. Đơn giản là hắn còn nhỏ tuổi, trong thời điểm quan trọng, nhấc mông lên làm việc ‘mặc kệ mâu thuận, chào đón khó khăn, gánh trọn áp lực’, tạo thành chiến tích cứu lấy hình tượng lãnh đạo. Vừa hay có người muốn đi tới mời Lương Hạo Tuyền. Trần Trứ nhớ người này họ Quý, có mở một cửa hàng nội thất.
“Quý tổng.”
Đột nhiên Trần Trứ nói:
“Ngài cũng thấy rồi đấy, sư huynh của tôi đã uống hơi nhiều, lần nay tôi thay mặt mời ngài được không?”
“Uống thay?”
Tất cả mọi người trong bữa ăn hôm nay đều quen biết nhau, nên rất nhanh hiểu ra ý định của Trần Trứ. Nhưng mọi người nhìn thấy khuôn mặt non choẹt của Trần Trứ, thì ai nấy cũng nghi ngờ người trẻ tuổi này có khả năng này sao? Loại rượu này, muốn uống thay thì uống thay sao? Đến ngay cả Lương Hạo Tuyền cũng ngạc nhiên nhìn Trần Trứ, sau đó thở phì phò nói:
“Tiểu Trần, quay lại chỗ mình đi.”
Hiện tại, Lương Hạo Tuyền vẫn khống chế được ý thức, nên ông không muốn tiểu sư đệ bị đám người trên bàn vây công, lại càng không muốn Trần Trứ uống gục trên bàn, sẽ khiến Tống Tác Dân khó chịu với mình.
“Vâng, em nghe sư huynh.”
Tràn Trứ rất biết nghe lời, trả lời nhẹ nhàng khiêm tốn. Nhưng hắn vẫn nhấc cốc rượu lên, mỉm cười nói:
“Nhưng em đã đến đây rồi, hay trước tiên kính Quý tổng một chén đã.”
“Móa nó, không nghe khuyên bảo đúng không?”
Vương Hữu Khánh cũng mặc kệ Trần Trứ bao nhiêu tuổi, thằng nhóc nhà cậu muốn uống thay đúng không? Vậy được, cứ theo quy củ mà làm.
“Cậu tên là…”
Vương Hữu Khánh chẳng thèm nhớ tên Trần Trứ. Nhưng Trần Trứ không hề tức giận, mà mỉm cười đưa danh thiếp của mình qua. Vương Hữu Khánh cầm lấy xem:
“SuiHui…Trần Trứ đúng không?”
“Lão Quý đến đây là để kính lão Lương. Nếu cậu đau lòng sư huynh của mình, dự định đứng ra uống thay cậu ấy cũng bình thường thôi.”
Vương Hữu Khánh dơ ngón tay trỏ mập mạp thô ráp của mình lên:
“Nhưng cậu phải uống hai chén.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận