Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 117: Mua nước uống cho hạ hỏa

“Bạn học tiểu Mưu?”
Trần Trứ có nghĩ nát óc cũng không ngờ, sự việc lại đi chệch quỹ đạo trong lịch sử nhiều như vậy, không ngờ Đại Hoàng lại thích Mưu Giai Văn?
Nhưng, chỉ cần đó không phải Hứa Duyệt, đừng nói là Mưu Giai Văn, mà ngay cả Viên Viên mình cũng ủng hộ nhiệt tình.
“Mặc dù Mưu Giai Văn hơi ngốc một chút, còn suốt ngày tỏ ra mình là chuyên gia tình yêu…”
Trần Trứ chỉ mới nói được một nửa, Đại Hoàng đã tức giận ngắt lời: “Sao mày lắm lời thế? Tao chưa hề nói tính tình Du Huyền nóng nảy, hay chưa từng nói tính tình Tống Thì Vi lạnh lùng…”
“Móa nó.”
Trần Trứ nghĩ thầm, chưa có cái đếch gì đã bắt đầu bênh rồi. Với lại, mày nói Du Huyền thì nói Du Huyền, ở trung tâm dạy vẽ này nói đến Tống Thì Vi làm gì? Thằng chó này chưa yêu đã bắt đầu lây cái tính từ bụng ta suy ra bụng người của Mưu Giai Văn, thích gán ghép vớ vẩn rồi đó?
“Ý của tao là, bạn học tiểu Mưu rất tốt.”
Trần Trứ chỉ có thể mắng thầm trong lòng, còn ngoài miệng vẫn ủng hộ tuyệt đối: “Hai người ở cùng một chỗ ‘Bách Văn bất như nhất kiến’. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao đột nhiên mày lại thích tiểu Mưu?”
- Giải thích câu "Bách Văn bất như nhất kiến", ý là tiếp xúc nhiều dẫn đến tình cảm mà không phải tình yêu sét đánh. Hết giải thích.
Chỉ mới khai giảng được một tháng, đến ngay cả Trần Trứ cũng tò mò quá trình trong đó.
Đời trước, Hoàng Bách Hàm bị Hứa Duyệt lừa gạt trở thành dũng sĩ đổ vỏ, bởi vì đối phương là diễn viện hạng nặng, đến ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra.
“Tại thời gian vừa qua mày quá bận, muốn tìm mày tâm sự cũng không được, nên tao chỉ đành tìm Mưu Giai Văn chứ sao? Tính cách cậu ấy hoạt bát, mà xung quanh trường có chỗ nào ăn ngon, chơi vui, cậu ấy đều dẫn tao đi qua thử nghiệm…”
Hoàng Bách Hàm kể lại những trải nghiệm này, bỗng chốc khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, đã thế thỉnh thoảng còn không kiểm chế được xấu hổ của người mới yêu lần đầu.
Trần Trứ hiểu rồi, chinh vì mình quá bận, cho nên Hoàng Bách Hàm theo tiểu Mưu đi hết chỗ này đến chỗ khác, dần dần trái tim bị xao động?
Nhưng có một điều phải khẳng định, bạn học tiểu Mưu cũng thuộc dạng xinh đẹp, có khi còn đẹp hơn cả Biện Tiểu Liễu, đã thế còn có đôi răng khểnh cực kỳ đáng yêu.
Bởi vì ba năm cấp ba cô phải ngồi cạnh Tống Thì Vi, cho nên những đặc điểm này không thể bật lên được. Quan trọng hơn, cô là người đơn giản, nhưng tính tình cực tốt lành.
“Nếu hai người đến được với nhau, công lao thuộc về tao phải đến 80% rồi đấy.”
Thói quen nghề nghiệp của Trần Trứ lại bắt đầu, chuyện chưa đâu vào đâu đã bắt đầu tranh công.
“Chuyện này có liên quan chó gì đến mày?”
Rõ ràng Hoàng Bách Hàm cần đếch gì nể mặt thằng bạn thân của mình.
“Nếu không phải tao, Mưu Giai Văn có khỉ mà dẫn mày đi chơi?”
Trần Trứ không thèm quan tâm nói.
Hoàng Bách Hàm nghĩ một chút, hình như thằng này nói cũng đúng. Nếu không có chuyện của Trần Trứ với Tống Thì Vi, mình làm gì được tham gia vào nhóm Sweet chứ?
“Chờ năm sau tao tỏ tình xong, sẽ dẫn mày đến cao ốc Quảng Đông cảm ơn, được chưa?”
Hoàng Bách Hàm hứa hẹn một câu chắc nịch.
Cao ốc Quảng Đông năm cạnh UBND Tỉnh, nơi này thường xuyên tổ chức tiệc đứng cho lãnh đạo tỉnh. Mặc dù bây giờ có nhiều khách sạn năm sao tổ chức tiệc đứng tốt hơn, nhưng trong suy nghĩ của người địa phương, cao ốc Quảng Đông vẫn là thứ gì đó rất khó thay thế.
“Sang năm?”
Trần Trứ nghĩ thầm, chờ năm sau thì món ăn cũng đã lạnh rồi. Với lại, hắn rất sợ Đại Hoàng giẫm vào vết xe đổ, nên việc ghép hai người này thành một đôi cần phải xử lý thật nhanh, bèn nói: “Sau đợt nghỉ lễ này, mày lập tức đi tỏ tình luôn.”
Hoàng Bách Hàm thấy thời cơ không thích hợp cho lắm, với lại bản thân cậu cũng chưa chuẩn bị tốt.
“Không nhanh, lúc đó tao đi cùng mày.”
Trần Trứ biết mình thêm việc này sẽ rất bận, nhưng vì hạnh phúc cả đời của thằng bạn thân, mình nhất định phải hầu hạ bên cạnh nó.
Có thằng bạn thân ủng hộ nhiệt tình, Hoàng Bách Hàm như được tăng thêm sức mạnh, nhưng vẫn do dự hỏi: “Mày thấy có được không?”
“Tao thấy ổn mà.”
Trần Trứ ôm vai Đại Hoàng khích lệ: “Thích thì phải mạnh dạn tỏ tình, biết đâu được trong lòng Mưu Giai Văn cũng có ý với mày? Nếu cậu ấy không nghĩ vậy sao đồng ý kéo mày đi nhiều chỗ thế làm gì?”
Vốn dĩ Hoàng Bách Hàm đang cực kỳ thiếu tự tin, nhưng nghe Trần Trứ nói dă ba câu, cảm xúc lại lần nữa xôi sục, nên lập tức thiết kế phương án tỏ tình.
Trần Trứ cảm thấy đề xuất của thằng bạn thân hơi phèn, bèn nghĩ chút rồi nói: “Chờ tao có thời gian rảnh, hai đứa mình bàn bạc vấn đề này kỹ hơn.”
Hoàng Bách Hàm chỉ có thể kiềm chế lại tâm trạng kích động, một lần nữa theo Trần Trứ trở về phòng dạy vẽ.
Vương Trường Hoa đang chém gió về mối tình lãng mạn với tình yêu online, thỉnh thoảng còn mắng chửi tên bạn cùng phòng cặn bã của mình.
Bốn người vừa uống trà sữa vừa nói chuyện. Khoảng 5 giờ 30 phút, cuối cùng lớp Du Huyền đang dạy cũng hết giờ.
“Đêm nay ăn gì đây?”
Ngô Dư đi tới, cầm lấy cốc trà sữa hút lấy hút để, giống như dùng cốc trà sữa này để bù đắp cảm xúc phải nhẫn nhịn khi dạy mấy đứa nhỏ kia vậy.
“Ăn lẩu thôi.”
Vương Trường Hoa cảm thấy ở nhà ăn uống heo thì đã quá đủ rồi, ra ngoài nhất định phải ăn đồ ăn nhiều dầu nhiều mỡ cho sướng miệng.
Ý kiến này được mọi người nhất trí tán thành, cuối cùng là khâu chọn địa điểm. Phần lớn cảm thấy đến quán lẩu Xuyên Du ở gần ăn cũng được, đỡ phải đi lại nhiều.
Nhưng, Du Huyền muốn tới cửa hàng lẩu Thành Đô nằm ở Đông Sơn Khẩu.
Thành Đô tất nhiên là hương vị Thành Đô rồi, nó cũng là lẩu Tứ Xuyên, thế nhưng muốn đến Đông Sơn Khẩu cần phải đi xe một đoạn.
“Nhà hàng kia vệ sinh sạch sẽ hơn sao?”
Trần Trứ hỏi.
“Cũng không phải như vậy.”
Du Huyền lấy từ trong ví ra mấy Vocher giảm giá của cửa hàng lẩu Thành Đô, mắt chớp chớp nói: “Chuẩn bị hết hạn, không dùng thì phí.”
“Dừng.”
Tất cả mọi người đều thở dài. Vương Trường Hoa còn tưởng rằng bên kia có phục vụ xinh đẹp hơn chứ, mặc dù cậu ta chẳng hi vọng có thể gặp được người có nhan sắc như Du Huyền, nhưng thấp hơn một hai bậc cũng được, vừa ăn vừa nhìn thật tuyệt biết bao.
Ít ra đó là mỹ nữ bước ra từ Xuyên Du.
Trần Trứ nhìn phản ứng của đám bạn, mỉm cười nói với Du Huyền: “Phiếu giảm giá để lại sau chúng ta dùng. Còn tổ chức liên quan thế này không cần phải lấy ra, giúp đám người này tiết kiệm còn tỏ ra khó chịu.”
“Này…”
Âm thanh phản đối càng lớn hơn, đám bạn nhao nhao lên nói ‘người ta bảo được vợ mất chồng, hai đứa này được cả đôi’ thế mới tài. Hai đứa này tiết kiệm tiền y hệt nhau.
Nhưng cuối cùng cả đám đồng ý đến Đông Sơn Khẩu, bên này tất nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Trần Trứ và Du Huyền ăn xong còn rủ nhau đi xem phim.
Một đám người nối đuôi nhau lên xe bus, Du Huyền còn ôm trong tay bóa hoa hồng 33 bông rực rỡ.
Lên xe bus, bởi vì không còn chỗ ngồi, mà Trần Trứ lo Cá Lúc Lắc cầm quá cực khổ nên nói: “Mình cầm cho.”
“Không muốn.”
Du Huyền quay người từ chối. Người bán hoa ghi gói thành bó còn cố tình gói cả túi bóng đựng nước ở phía dưới, nên bó hoa cũng khá nặng.
Nhưng cô nghĩ, nếu đưa cho Trần Trứ, chẳng thà mình cứ ôm lấy còn hơn.
Thêm một lý do nữa, bóa hoa này cực kỳ thu hút anh nhìn, gần như hành khách nào cũng liếc nhìn nó một cái.
Nên Du Huyền cảm thấy thời điểm mình ôm bó hoa này, chẳng khác gì hoa hậu nhận vương miện. Không phải cô muốn khoe vương miện, cũng không phải vì khoe thân phận hoa hậu, chỉ muốn chia sẻ với tất cả mọi người niềm hạnh phúc của mình.
Nhưng xe bus cứ dừng lại rồi đi, thân hình Du Huyền lắc lư đứng không vững, nên Trần Trứ lại gần hỏi: “Có cần mình đỡ cậu không?”
Nếu chiều nay hai người không ôm nhau, thì đúng là Trần Trứ sẽ không hỏi thẳng như vậy. Có điều hai người đã bước qua bước này, thì câu hỏi này sẽ không còn sỗ sàng nữa.
“Ừ.”
Du Huyền gật đầu, trong lòng của cô lập tức nghĩ đến hành động lãng mạn kia.
Trên xe bus chật trội, Du Huyền dựa vào lồng ngực Trần Trứ. Trần chủ nhiệm khoác tay lên vai mình, ngay lập tức cô cảm thấy mọi phiền não trên thế giới này chẳng còn liên quan gì tới mình, chỉ hi vọng thời gian dừng lại ở đây thật tốt.
Sau đó, cô đột nhiên cảm giác, tay Trần Trứ đặt lên hông của mình.
“Sao lại ở chỗ này…”
Du Huyền giống như con nai con bị chạm đến sừng, vội vàng quay đầu lại nhìn Trần Trứ.
Trần Trứ ngơ ngác, chẳng phải nói dựa vào mình sao?
Tay không đặt ở lưng được, thì phải tìm chỗ khác chứ?
Nhưng, vòng eo của Cá Lúc Lắc đâu chỉ thon thả, mà cảm xúc chạm vào vừa mềm vừa sướng. Ngón tay chỉ vừa mới nắm lại, kể cả cách một lớp áo cũng cảm nhận được độ co dãn kinh người.
Du Huyền mất tự nhiên, lung lay thân thể mấy lần, giống như cố gắng thoát khỏi bàn tay đang tác quái của chủ nhiệm Trần.
Mặt khác, cô đang cố gắng kìm chế gein ‘sư tử Hà Đông’ đang không ngừng dâng lên kia. Có lẽ, toàn bộ thế giới này chỉ có mình Trần Trứ nhận được đãi ngộ này, nếu là người khác tới gần thôi, đã bị cô trừng mắt nhìn rồi.
Du Huyền thật vất vả chịu đựng đến điểm dừng tiếp theo, rồi cô vội vàng chạy xuống xe bus.
“Du Huyền, cửa hàng lẩu Thành Đô ở đâu đấy?”
Ngô Dư bước xuống điểm dừng xe bus nhìn ngó xung quanh.
Du Huyền vén tóc lên, để lộ ra vành tai đỏ như máu, thở ra một hơi nói: “Thời tiết nóng quá, mình đi muốn chai nước lạnh uống, cho hạ hỏa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận