Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 211: Nhất định không tỏ tình
Trần Trứ nói là làm, nhưng đối với việc mời lãnh đạo, nhất định phải đứng trước mặt mời mới đủ chân thành.
Cũng may, Trần Trứ có ‘tai mắt’ ở khắp nơi, nên vị trí của lãnh đạo ở đâu đều nắm rất rõ.
Đoàn ủy thì có Trịnh Cự, còn phòng làm việc của viện trưởng Lĩnh Viện thì có trợ lý Mẫn Vũ Phương, còn phòng Quy Hoạch và Phát Triển có Triệu Viên Viên. Cho nên, việc mời mấy vị lãnh đạo này vô cùng thuận lợi, ban đầu bọn họ chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó đều gật đầu đồng ý.
Người có quan hệ thân thiết nhất với Trần Trứ là trưởng phòng Uông, ông cũng ít tâm tư nhất. Nên Trần Trứ đưa ra lời mời mở bảng hiệu, thì trưởng phòng Uông đồng ý nhanh nhất.
Thư Nguyên là viện trưởng học viện Trần Trứ đang học, nên bản thân ông phần lớn là hứng thú với Trần Trứ, vì vậy thoải mái đồng ý cho Trần Trứ mặt mũi. Còn bí thư Đoàn Ủy Hoàng Nghị, mục đích chủ yếu là lợi ích bản thân, đương nhiên một phần trong đó là nhờ Trịnh Cự ở bên cạnh nói chuyện giúp. Tóm lại, chạng vạng tối ngày thứ 4, chỉ là một buổi chiều bình thường không có gì lạ. Tại trang web Trung Đại và diễn đàn của trường, đột nhiên xuất hiện một tin tức: Sáng ngày 5 tháng 12, tại Thung Lũng Công Nghệ, Trần Trứ là sinh viên năm nhất Lĩnh Viện, người sáng lập ra công ty Trách nhiệm Hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui, sẽ cử hành nghi thức khai mở bảng hiệu. Hoạt động lần này có mặt của bí thư đoàn ủy Hoàng Nghị, trưởng phòng Quy Hoạch và Phát Triển Uông Quý, viện trưởng Lĩnh Viện Thư Nguyên.
Trong ngày cử hành nghi thức, bí thư Hoàng Nghị phát biểu…
Viện trưởng Thư Nguyên nói chuyện…
Trưởng phòng Uông Quý nói lời chào mừng…
Trong bài tin tức còn có hình ảnh Hoàng Nghị, Thư Nguyên, Uông Quý mỉm cười, cùng nhau kéo tấm vải đỏ xuống. Trong bức ảnh này còn có những người khác, bao gồm Trịnh Cự, Mẫn Vũ Phương, khoa trưởng Kỳ Chính, giám đốc Công nghệ thông tin SuiHui Tằng Khôn, cùng toàn thể nhân viên và sinh viên làm thêm. Về phần người sáng lập Trần Trứ, hắn đứng ở trong đám người, khiêm tốn giống như vô tình lọt vào bức ảnh vậy. Tin tức này đối với sinh viên không có tác dụng gây ra tiếng vang quá lớn, mà bọn họ còn thấy trường học điên rồi.
Trần Trứ còn lên cả Báo Chiều Dương Thành rồi, mà trong trường còn tuyên truyền lại làm gì? Chuyện này giống như người bình thường xem bản tin thời sự lúc 19 giờ tối, bọn họ nhìn không rõ ý nghĩa chính thức của bản tin này là gì. Nhưng nghi thức khai mở bảng hiệu này đối với lãnh đạo trong trường lại khác, bởi vì cách nhìn nhận của bọn họ rất rõ ràng, là phía sau SuiHui có ít nhất ba vị lãnh đạo kia hỗ trợ, mà đây chỉ là vẻ bề ngoài. “Hạ Dụ, SuiHui đã có phòng làm việc riêng rồi, còn ở trong Thung Lũng Công Nghệ nữa.”
Diệp Hiểu Phong nhìn thấy bên trong diễn đàn đưa tin, thì lập tức gọi điện cho Hạ Dụ. “Mình thấy rồi.”
Hạ Dụ nhỏ giọng nói. Phải công nhận SuiHui phát triển quá nhanh, vừa rồi khi gặp mặt SuiHui còn chưa có địa điểm làm việc cụ thể. Bây giờ mới qua được mấy ngày chứ? Trong ảnh kia là văn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, máy tính bàn máy in đều có đủ cả. Còn đám người Phương Tinh của học viện Phần Mềm, ai nấy đều niểm nở. Có lẽ dưới môi trường làm việc hiện đại hóa, làm việc cũng thoải mái hơn rất nhiều. “Vốn dĩ những thứ này nên thuộc về chúng ta.”
Diệp Hiểu Phong cười gượng, giọng nói vừa chua chát vừa hâm mộ. Hạ Dụ nghe được mà thấy khó thở, nhưng vẫn cố gắng vực lại tinh thần:
“Được rồi, không nên hối hận. Bây giờ việc chính của chúng ta là phải nối lại mối liên kết với Trần Trứ.”
“Nhưng em Trần cũng đâu muốn quan tâm tới chúng ta?”
Diệp Hiểu Phong thở dài. Bây giờ đám người bọn họ đã quá mức hối hận, bởi vì khi đó đã không nghe lọt tai ý kiến của một ông chủ như Trần Trứ. “Mình biết tính của Trần Trứ, nhưng chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Giọng nói Hạ Dụ có phần nắm chắc:
“Mình đã hẹn ăn cơm cùng với hoa khôi Tống, em ấy đã đồng ý.”
“Thật sao?’ Diệp Hiểu Phong ngạc nhiên, sau đó trở nên vui mừng:
“Đội trưởng Hạ được đấy, thế mà nghĩ ra con đường phu nhân. Mình và đám người Mông Nghị chỉ có thể buồn rầu nhìn đám người học viện Phần Mềm tranh hết, còn cậu lại nghĩ được cách.”
“Đó là đương nhiên, ít ra mình cũng đã từng thành lập và tổ chức một câu lạc bộ mà.”
Hạ Dụ thản nhiên nói, sau đó bỗng cảm thấy uể oải. Thật ra, trước đó, cơ sở của cô còn tốt hơn rất nhiều so với Trần Trứ. Bởi vì, trước khi câu lạc bộ Côn Trùng Bay giải tán, bọn họ đã nhận được rất nhiều giải thưởng. Nhưng bản thân cô chưa từng nghĩ ứng dụng các thiết kế ấy vào đời sống, hoặc bản thân không biết thành lập công ty và đưa sản phẩm ra thị trường thế nào. Cũng giống như trong bản tin vừa được công bố kia, cô không biết làm cách nào để nhận được phòng làm việc hiện đại như vậy. Thật ra, với tầm mắt của Hạ Dụ vẫn chỉ nhìn đến căn phòng làm việc kia, mà không để ý tới ba vị lãnh đạo xuất hiện trong nghi thức mở bảng hiệu, thì vĩnh viễn cô không tài nào hiểu nổi, vì sao Trần Trứ lại phát triển nhanh chóng như vậy. “Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Diệp Hiểu Phong vội vàng nói vào trong điện thoại:
“Quyết định hôm nay mời hoa khôi Tống đi, dù sao ở nhà nấu ăn cũng thuận tiện.”
“Không ra ngoài ăn sao?”
Hạ Dụ định ra ngoài đặt một phòng ăn riêng, làm vậy mới tỏ rõ thành ý. “Không ra nhà hàng ăn.”
Diệp Hiểu Phong lắc đầu:
“Tiền trong tài khoản cổ phiếu của hoa khôi Tống nhiều như vậy, chắc chắn gia đình em ấy có điều kiện, nên loại sơn hào hải vị nào chả ăn qua rồi. Em ấy còn để ý chuyện chúng ta mời khách ở nhà hàng sao?”
“Mình để ý, em ấy khá tò mò ở căn phòng mình thuê kia. Mình có cảm giác, em ấy giống như một đứa trẻ thỉnh thoảng mới được về quê chơi ấy.”
“Vậy thử thôi.”
Hạ Dụ lập tức gọi điện thoại cho Tống Thì Vi. Vốn dĩ cô vẫn còn đang lăn tăn, nên đầu tiên là bảo ‘để gọi điện đặt trước một phòng ở nhà hàng’, nhưng lại thấy Tống Thì Vi không nói gì. Nên Hạ Dụ vội vàng đổi thành ‘nhưng nhà hàng báo không còn phòng nào tốt, nên quyết định đến phòng thuê của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ, tự mình nấu cơm.”
“Được.”
Lần này Tống Thì Vi đồng ý. Nhưng cô cũng nói là bản thân đang làm việc nhóm, nên phải hoàn thành mới qua đó được. Tất nhiên Hạ Dụ đồng ý rồi. Hôm này, bọn họ đưa ra lời mời đột xuất, mà cô cảm thấy rõ ràng Tống Thì Vi có chuyện. Nhưng em ấy vẫn đồng ý tới, nên Hạ Dụ có thể khẳng định, tuy vẻ bề ngoài hoa khôi Tống lạnh lùng, nhưng bên trong vẫn có lòng trắc ẩn. “Cám ơn em.”
Cuối cùng, Hạ Dụ nói lời cám ơn từ sâu trong lòng. “Không có gì.”
Tống Thì Vi lạnh lùng trả lời. Sau khi cô cúp điện thoại ngẩng đầu lên, thì phát hiện ra mấy người trong nhóm đều đang đợi mình. Hôm nay, giáo viên bố trí một đội để thảo luận. Nên sau khi tan học, Tống Thì Vi cùng các bạn trong tổ làm việc kiếm một chỗ uống cà phê bên trong nhà ăn. Cả đám ngồi quây quần lại thảo luận chủ đề ‘xu hướng và vấn đề của thị trường cổ phiếu trong tương lai’. Trong nhóm có ba nam ba nữ, Tòng Ny cũng ở trong nhóm này. Từ trước đến nay, Tống Thì Vi ở đâu thì cô ở đó, nói chung cô gái này sẽ cố gắng hết mức có thể để được ở bên cạnh Tống Thì Vi. Còn ba cậu nam sinh kia khi được ghép vào tổ cùng với Tống Thì Vi, thì tâm trạng trở nên vui vẻ. Bọn họ ước, mỗi ngày đều được giáo viên sắp xếp làm việc theo nhóm, để nhận lấy cơ hội tiếp xúc với hoa khôi Tống. “Xin lỗi, mình ra ngoài gọi điện thoại chút.”
Sau khi Tống Thì Vi nói chuyện với Hạ Dụ, thì đứng dậy đi ra ngoài. Đám con trai cứ như bị thôi miên, không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên dõi theo bóng dáng Tống Thì Vi bước đi. Mãi cho đến khi Tòng Ny phì cười thành tiếng, thì mấy cậu con trai mới xấu hổ phát hiện hành động của mình hơi quá. “Tòng Ny, câu là bạn tốt của Tống Thì Vi. Cậu có biết, rốt cuộc Tống Thì Vi thích người con trai thế nào không?”
Một tên con trai thấy Tòng Ny suốt ngày đi cùng Tống Thì Vi, nên nghĩ rằng hai người rất thân thiết. “Chuyện này có thể nói sao?”
Tòng Ny trợn mắt nói. “Cậu nói cho bọn mình biết đi, mình sẽ mời cậu ăn tối một tuần.”
Một tên con trai khác trêu đùa. “Ai thèm mấy bữa ăn tối của các cậu.”
Tòng Ny nhấp một ngụm cà phê, khiến đôi môi hơi dính mới tầng chất lỏng màu xám:
“Trong mắt của mình, các cậu quá ngây thơ, năng lực lại không đủ, nên đừng nói chuyện này nữa.”
“Vậy thế nào mới tính là đủ năng lực?”
Một nam sinh còn lại tỏ ra không phục. Đúng lúc này, Tống Thì Vi trở về sau khi nói chuyện xong. Tòng Ny vội vàng giả vờ không có việc gì, câu nói ‘Năng lực mạnh ít ra phải khởi nghiệp từ năm nhất đại học’ cũng chưa kịp nói ra. Tống Thì Vi ra ngoài gọi điện cho Trần Trứ, cô kể chuyện Hạ Dụ hẹn mình ra ngoài ăn cơm cho Trần Trứ nghe. Phản ứng đầu tiên của Trần Trứ là hơi bất ngờ, nhưng sau đó cảm thấy chuyện này không quan trọng. “Bọn họ thấy mình không có phản ứng gì, bắt đầu đi đường vòng qua cậu để cứu nước sao?”
Trần Trứ mỉm cười nói. “Vậy mình nên thể hiện thái độ gì?”
Tống Thì Vi không quan tâm câu trêu chọc của Trần Trứ, mà hỏi thăm xem Trần Trứ tính toán gì với đội của Hạ Dụ. Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói:
“Cậu thay mình động viên bọn họ, để bọn họ kiên nhẫn thêm một thời gian nữa. Đồng thơi, để bọn họ nghiệm ra một chút sai lầm trước kia, đừng để đến lúc cơ hội thứ hai xuất hiện vẫn không biết quý trọng.”
“Ừ.”
Tống Thì Vi dừng lại một chút. Có một vấn đề cô vẫn mơ màng không rõ, nhưng hình như Trần Trứ bên kia đang rất bận, nên vừa nói hai câu đã vội vàng cúp điện thoại. “…Mình lấy thân phận gì để động viên?”
Tống Thì Vi nghĩ thầm. … “Bà chủ.”
Thời điểm, Tống Thì Vi xuất hiện trước cửa phòng trọ của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ, Hạ Dụ lập tức đi ra chào hỏi. “Chào học tỷ Hạ.”
Tống Thì Vi gật đầu, nhưng trong lòng bỗng hít một hơi thật sâu. Thì ra thân phận của mình đã sớm hình thành trong nhận thức của người khác, nhưng vì sao Trần Trứ chỉ mới tỏ tình trên mặt báo, mà chưa từng nói với mình? Cậu ấy sợ thất bại sao? Hình như chuyện này không giống tác phong của cậu ấy cho lắm. “Em Tống, Vi Vi, bà chủ…” Diệp Hiểu Phong, Lăng Lệ Lệ, Mông Nghị và Quách Nguyên đều tiến lên chào hỏi, đủ loại xưng hô được sử dụng. Ba tháng trước, khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cảm giác đầu tiên của bọn họ là em gái sinh viên năm nhất Tống Thì Vi này quá xinh đẹp, hơn nữa là cảm giác vượt trội về mặt khí chất so với những sinh viên khác. Hiện tại, cảm giác vượt trội này đã sớm biến mất, mà thay vào đó là cảm giác lo lắng sợ sệt khi đối mặt với Tống Thì Vi. Tống Thì Vi rõ ràng cảm nhận được thái đội của mấy người Hạ Dụ. Mặc dù cô không lên tiếng động viên, nhưng quay qua chơi đùa với chú chó đen nhỏ. Tuy một thời gian rồi cô chưa tới đây, nhưng chú chó nhỏ vẫn luôn nhớ Tống Thì Vi, nên lập tức vui vẻ chạy tới chạy lui quanh người cô. Trong phòng bếp, Lăng Lệ Lệ và bạn trai mình là Diệp Hiểu Phong đang xào rau, cô bỗng nhiên nói:
“Các anh vẫn luôn thấy Trần Trứ rất giỏi, nhưng thật ra em Tống cũng không hề đơn giản.”
“Là sao?”
Diệp Hiểu Phong không hiểu. “Em ấy thông qua việc chơi đùa với tiểu Hắc, từ từ giảm bớt cảm giác xa cách bẩm sinh trên người. Tuy em ấy nói rất ít, nhưng bởi vì chơi đùa với chú chó nhỏ, nên toát ra thái độ gần gũi bình dị.”
Lăng Lệ Lệ bĩu môi:
“Anh nhìn Hạ Dụ đã bình tĩnh hơn kia, bây giờ bắt đầu kể khổ liên mồm rồi đó.”
Diệp Hiểu Phong được bạn gái nhắc nhở thì mới quay qua nhìn. Hạ Dụ đang khách sáo nói:
“Em Tống, xin em nhắn giùm với Trần tổng, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của cậu ấy, một lần nữa tiến hành sửa đổi lại giao diện. Hiện tại, tôi đưa cho em nhìn qua một chút.”
Hạ Dụ bắt đầu giải thích công dụng và cách thức hoạt động của trang web. Còn Tống Thì Vi ở bên cạnh không động viên cũng không chê trách, để cho Hạ Dụ không tài nào nhìn ra thái độ của mình. Sau đó, Hạ Dụ tức giận nói:
“Không phải tôi châm ngòi ly dán đâu, mà mấy người Phương Tinh bên học viện Phần Mềm có trình độ kỹ thuật hơi thấp. Trang web Học Tập phần lớn là do giáo sư Tằng hỗ trợ thiết kế, nếu giao cho chúng tôi chắc chắn hiệu xuất nhanh hơn.”
Tống Thì Vi bình tĩnh nói:
“Mới đầu, Trần Trứ dùng hết tài nguyên ủng hộ trang web An Cư, còn thuê cả khách sạn, vì sao các chị không làm ra thành quả nào?”
Hạ Dụ nghẹn họng, không biết nói gì. Cô chỉ đành hỏi dò:
“Ý của sư đệ Trần thế nào? Cậu ấy còn muốn tiếp tục xây dựng An Cư không?”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng hỏi lại:
“Hiện tại, các anh chị có ý nghĩ rời khỏi hạng mục này không?”
Hạ Dụ khẳng định chắc chắn:
“Không hề. Bọn chị đều cảm thấy không phục, rõ ràng bọn chỉ bỏ công, bỏ sức nhiều hơn, vì sao đám người học viện Phần Mềm lại được hưởng thành quả?”
“Còn có, bọn chỉ bỏ thời gian cả một học kỳ để làm ra trang web này, tất nhiên cả đám đều muốn nhìn nó xuất hiện trong thị trường.”
Đương nhiên đám người Hạ Dụ cũng có suy nghĩ riêng:
“Nếu kiếm được công việc này, sau khi ra trường có thể điền vào C V xin việc, sẽ giúp bọn họ có một C V đẹp đẽ hơn.”
Chuyện này giống như việc theo đuổi một cô gái. Một anh chàng đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, nên không muốn từ bỏ một cách dễ dàng. Còn trong kinh tế học, nó có tên là ‘chi phí chìm’. Hiện tại, đám người Hạ Dụ còn chưa có suy nghĩ, sau khi mình tốt nghiệp sẽ ở lại Công nghệ thông tin SuiHui làm việc, bởi vì đây chỉ là công ty nhỏ mới thành lập. Dù bây giờ có người hỏi thăm đám người Phương Tinh và Ninh Luyến Luyện, bọn họ cũng chỉ coi SuiHui là nơi để rèn luyện và kiếm thêm tiền. “Nếu một học kỳ đã gần kết thúc, vậy kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa.”
Tống Thì Vi nhìn Hạ Dụ, ánh mắt giống như mặt hồ cuối thu, yên tĩnh sâu lắng nhưng không hề có tính công kích. “Nếu học kỳ này không có cơ hội, còn học kỳ tiếp theo. Lập nghiệp không phải so sánh vấn đề nhanh chậm, nhưng em đồng ý việc hạng mục được phân chia thành tốt và không tốt bằng.”
Tống Thì Vi muốn thể hiện rõ thái độ của Trần Trứ, đồng thời nói ra cái nhìn của mình:
“Còn vấn đề đánh giá hạng mục thế nào, không phải nhìn xem cái nào ra thị trường trước và sau.”
Đám người nghe được câu nói này dù có ngu đến mấy cũng hiểu rõ ý của bà chủ. Cả đám liếc mắt nhìn nhau, cố gắng giữ vững tâm lý phấn đấu. Điều này chứng tỏ Trần Trứ không muốn bỏ trang web An Cư, hơn nữa còn ôm kỳ vọng rất lớn. Cái gì? Trần Trứ còn chưa lên tiếng? Thái độ của bà chủ và ông chủ khác nhau sao? Hiện tại, mọi người đã hiểu rõ tính cách của Trần Trứ, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng bản chất thật lại không muốn nghi ngờ và khiêu chiến quyền lực của hắn. Cũng giống như, Tống Thì Vi bình thường không hay nói chuyện, nhưng tầm mắt lại đủ đứng trên bọn họ. “Chuyện này chẳng khác gì chuyện yêu đương.”
Quang Nguyên vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, mỉm cười nói:
“Người được công bố quan hệ yêu đương, chưa hẳn sẽ đi đến cuối cùng. Mà là người đầu tiên nhận đăng ký kết hôn mới là người thắng cuối cùng.”
“Cậu đưa ra cái ví dụ quái gở gì thế?’ Hạ Dụ mỉm cười mắng:
“Chẳng liên quan gì cả.”
Nếu Trần Trứ đã cam đoan, đám người nhóm thiết kế trang web An Cư cũng không còn lo lăng như trước nữa, nên lúc ăn cơm có thể nói chuyện cười đùa được rồi. Nếu không phải Tống Thì Vi còn ở đây, bọn họ đã lấy bia ra cụng vài cốc rồi. “Ting.”
9 giờ, vừa mới ăn cơm xong xuôi, Tống Thì Vi đã nhận được tin nhắn Trần Trứ gửi tới. Trần Trứ: Nói chuyện sao rồi? Tống Thì Vi: Lời muốn nói đã nói hết. Trần Trứ: OK. Tống Thì Vi không trả lời lại, mà cất điện thoại đi, ngồi đó với mọi người thêm một lúc nữa, khoảng 9 giờ 30 cô lên tiếng chào mọi người để về. “Bà chủ, tôi đưa em về.”
Hạ Dụ đứng ở bậc cầu thang nói:
“Trời đã muộn thế này rồi.”
“Không cần.”
Tống Thì Vi lắc đầu từ chối. Hạ Dụ chỉ khách sáo nói thôi. Chứ với một sinh viên năm ba như cô, nửa đêm không ngủ được còn chạy quanh trường lôi kéo đám người Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ ra ngoài ăn khuya, bản thân chẳng thấy nơi này nguy hiểm chỗ nào. Nhưng cô còn chưa xét đến vấn đề nhan sắc của mình. Tóc cắt ngắn, cuống họng thô to, nhìn qua chẳng khác gì một đứa con trai. Tống Thì Vi đi xuống, bèn mở đèn trên điện thoại ra. Bởi vì sau khi ra khỏi cửa có một đoạn ngõ ngắn tối đen như mực. Tình huống Thành Trung Thôn đều là như vậy, bởi vì những người thuê nhà ở đây đều điên cuồng xây thêm ra ngoài, nên ban ngày còn chả có ánh sáng nào chiếu được vào, chứ đừng nói gì buổi tối. Tống Thì Vi mới đi được hai bước, đột nhiên phát hiện có người phía trước. Bóng người này mờ mờ không rõ khuôn mặt, nhưng đối phương nhìn thấy Tống Thì Vi, vậy mà nhìn không chớp mắt. Tống Thì Vi lo lắng, cô hơi lùi về phía cầu thang, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trần Trứ.
“Sự dịu dàng đáng chết của anh, khiến trái tim em nhói đau, khiến nước mắt em nhạt nhòa…”
Năm 2007, bài hát nhạc chuông xếp hạng nhất ‘sự dịu dàng đáng chết’ bỗng nhiên vang lên trong bóng tối. Ngoài ở phía bên ngoài kia giơ điện thoại lên. Lúc này, nhờ ánh sáng mờ mờ, rốt cuộc Tống Thì Vi đã nhận ra ngoài đó là Trần Trứ. “Sao cậu tới đây?”
Mặc dù Tống Thì Vi lên tiếng hỏi, nhưng trong đầu cô đã âm thầm đoán được mục đích của Trần Trứ. “Buồn quá nên đi dạo.”
Trần Trứ mỉm cười nói. Miệng Tống Thì Vi khẽ nhúc nhích, nhưng câu ‘cậu thấy muộn quá nên lo lắng an toàn của mình’ lại rất khó nói ra khỏi miệng. “Vừa rồi, khi gửi tin nhắn cho mình, cậu đã đến rồi sao?”
Tống Thì Vi hỏi một câu. “Lúc ấy đang ở đối diện.”
Trần Trứ chỉ vào quầy bán đồ nướng nhanh bên kia đường. “Ồ, chờ nửa tiếng.”
Tống Thì Vi hiểu rồi. Mặc dù Trần Trứ đợi nửa tiếng, nhưng hắn vẫn không muốn nói ra nguyên nhân. Giống như câu nói tỏ tình, chỉ muốn giấu thật sâu trong lòng. Ngay cả đám người Hạ Dụ đều gọi mình là bà chủ, còn cậu lại tỏ ra cái gì cũng không biết. Không ngờ Tống Thì Vi luôn tỏ ra bản thân thân lạnh lùng, bây giờ cũng có chút tức giận. Cô đột nhiên không muốn quan tâm đến Trần Trứ nữa, mà bước nhanh trở về trường học. “Cậu đi nhanh thế làm gì, cẩn thận xe,” Trần Trứ ngơ ngác chẳng hiểu gì, chỉ đánh bước vội đuổi theo. Hắn vội vàng giơ tay ngăn lại những chiếc xe thấy người mà không thèm giảm tốc độ. Tống Thì Vi bước rất nhanh, khiến mái tóc đuôi ngựa phía sau cô đung đưa. Tâm lý cô bây giờ giống như đứa trẻ, một chút vui vẻ một chút hờn rỗi, rất khó xác định rõ thái độ. Nhưng cảnh tượng đêm nay quả thực rất được, phía trên bầu trời Trung Đại, rất nhiều vì sao lấp lánh. Ánh trăng sáng kèm theo mùi hương hoa quế thấp thoáng trong không khí, cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua. Giống như trong bóng đêm lạnh lùng như nước, cả người hình như được tỏa sáng. Tống Thì Vi bước vào khuôn viên trường học, chẳng biết có phải bớt giận hay không, hay là muốn đi dạo thêm với Trần Trứ một chút nữa, mà bước chân dần chậm lại. Mãi cho đến trước cửa ký túc xá nữ, Tống Thì Vi mới xoay người lại, mặc dù nét mặt vẫn lạnh lùng thanh tao như bình thường. Nhưng từ sâu trong ánh mắt, đã giống như đóa hoa Khô Mộc Tía nở rộ trong ánh trăng, chỉ là bây giờ đã giấu đi nét động tình mà thôi. “Thứ 6 cha mình về Quảng Châu, có lẽ thứ bảy sẽ mời cùng nhau ăn cơm.”
Tống Thì Vi nói. “Mình sẽ sắp xếp tốt thời gian.”
Trần Trứ gật đầu nói. Tống Thì Vi dừng lại hai giây, nhưng cô phát hiện Trần Trứ chẳng định làm gì, nên lập tức quay người lên lầu. Dù sao, một giây đó, cô đột nhiên hiểu ra, tại sao nữ sinh lại thích phàn nàn về bạn trai mình với bạn thân. Bây giờ, Tống Thì Vi rất muốn phàn nàn thật nhiều điều về Trần Trứ với tiểu Mưu.
Cũng may, Trần Trứ có ‘tai mắt’ ở khắp nơi, nên vị trí của lãnh đạo ở đâu đều nắm rất rõ.
Đoàn ủy thì có Trịnh Cự, còn phòng làm việc của viện trưởng Lĩnh Viện thì có trợ lý Mẫn Vũ Phương, còn phòng Quy Hoạch và Phát Triển có Triệu Viên Viên. Cho nên, việc mời mấy vị lãnh đạo này vô cùng thuận lợi, ban đầu bọn họ chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó đều gật đầu đồng ý.
Người có quan hệ thân thiết nhất với Trần Trứ là trưởng phòng Uông, ông cũng ít tâm tư nhất. Nên Trần Trứ đưa ra lời mời mở bảng hiệu, thì trưởng phòng Uông đồng ý nhanh nhất.
Thư Nguyên là viện trưởng học viện Trần Trứ đang học, nên bản thân ông phần lớn là hứng thú với Trần Trứ, vì vậy thoải mái đồng ý cho Trần Trứ mặt mũi. Còn bí thư Đoàn Ủy Hoàng Nghị, mục đích chủ yếu là lợi ích bản thân, đương nhiên một phần trong đó là nhờ Trịnh Cự ở bên cạnh nói chuyện giúp. Tóm lại, chạng vạng tối ngày thứ 4, chỉ là một buổi chiều bình thường không có gì lạ. Tại trang web Trung Đại và diễn đàn của trường, đột nhiên xuất hiện một tin tức: Sáng ngày 5 tháng 12, tại Thung Lũng Công Nghệ, Trần Trứ là sinh viên năm nhất Lĩnh Viện, người sáng lập ra công ty Trách nhiệm Hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui, sẽ cử hành nghi thức khai mở bảng hiệu. Hoạt động lần này có mặt của bí thư đoàn ủy Hoàng Nghị, trưởng phòng Quy Hoạch và Phát Triển Uông Quý, viện trưởng Lĩnh Viện Thư Nguyên.
Trong ngày cử hành nghi thức, bí thư Hoàng Nghị phát biểu…
Viện trưởng Thư Nguyên nói chuyện…
Trưởng phòng Uông Quý nói lời chào mừng…
Trong bài tin tức còn có hình ảnh Hoàng Nghị, Thư Nguyên, Uông Quý mỉm cười, cùng nhau kéo tấm vải đỏ xuống. Trong bức ảnh này còn có những người khác, bao gồm Trịnh Cự, Mẫn Vũ Phương, khoa trưởng Kỳ Chính, giám đốc Công nghệ thông tin SuiHui Tằng Khôn, cùng toàn thể nhân viên và sinh viên làm thêm. Về phần người sáng lập Trần Trứ, hắn đứng ở trong đám người, khiêm tốn giống như vô tình lọt vào bức ảnh vậy. Tin tức này đối với sinh viên không có tác dụng gây ra tiếng vang quá lớn, mà bọn họ còn thấy trường học điên rồi.
Trần Trứ còn lên cả Báo Chiều Dương Thành rồi, mà trong trường còn tuyên truyền lại làm gì? Chuyện này giống như người bình thường xem bản tin thời sự lúc 19 giờ tối, bọn họ nhìn không rõ ý nghĩa chính thức của bản tin này là gì. Nhưng nghi thức khai mở bảng hiệu này đối với lãnh đạo trong trường lại khác, bởi vì cách nhìn nhận của bọn họ rất rõ ràng, là phía sau SuiHui có ít nhất ba vị lãnh đạo kia hỗ trợ, mà đây chỉ là vẻ bề ngoài. “Hạ Dụ, SuiHui đã có phòng làm việc riêng rồi, còn ở trong Thung Lũng Công Nghệ nữa.”
Diệp Hiểu Phong nhìn thấy bên trong diễn đàn đưa tin, thì lập tức gọi điện cho Hạ Dụ. “Mình thấy rồi.”
Hạ Dụ nhỏ giọng nói. Phải công nhận SuiHui phát triển quá nhanh, vừa rồi khi gặp mặt SuiHui còn chưa có địa điểm làm việc cụ thể. Bây giờ mới qua được mấy ngày chứ? Trong ảnh kia là văn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, máy tính bàn máy in đều có đủ cả. Còn đám người Phương Tinh của học viện Phần Mềm, ai nấy đều niểm nở. Có lẽ dưới môi trường làm việc hiện đại hóa, làm việc cũng thoải mái hơn rất nhiều. “Vốn dĩ những thứ này nên thuộc về chúng ta.”
Diệp Hiểu Phong cười gượng, giọng nói vừa chua chát vừa hâm mộ. Hạ Dụ nghe được mà thấy khó thở, nhưng vẫn cố gắng vực lại tinh thần:
“Được rồi, không nên hối hận. Bây giờ việc chính của chúng ta là phải nối lại mối liên kết với Trần Trứ.”
“Nhưng em Trần cũng đâu muốn quan tâm tới chúng ta?”
Diệp Hiểu Phong thở dài. Bây giờ đám người bọn họ đã quá mức hối hận, bởi vì khi đó đã không nghe lọt tai ý kiến của một ông chủ như Trần Trứ. “Mình biết tính của Trần Trứ, nhưng chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Giọng nói Hạ Dụ có phần nắm chắc:
“Mình đã hẹn ăn cơm cùng với hoa khôi Tống, em ấy đã đồng ý.”
“Thật sao?’ Diệp Hiểu Phong ngạc nhiên, sau đó trở nên vui mừng:
“Đội trưởng Hạ được đấy, thế mà nghĩ ra con đường phu nhân. Mình và đám người Mông Nghị chỉ có thể buồn rầu nhìn đám người học viện Phần Mềm tranh hết, còn cậu lại nghĩ được cách.”
“Đó là đương nhiên, ít ra mình cũng đã từng thành lập và tổ chức một câu lạc bộ mà.”
Hạ Dụ thản nhiên nói, sau đó bỗng cảm thấy uể oải. Thật ra, trước đó, cơ sở của cô còn tốt hơn rất nhiều so với Trần Trứ. Bởi vì, trước khi câu lạc bộ Côn Trùng Bay giải tán, bọn họ đã nhận được rất nhiều giải thưởng. Nhưng bản thân cô chưa từng nghĩ ứng dụng các thiết kế ấy vào đời sống, hoặc bản thân không biết thành lập công ty và đưa sản phẩm ra thị trường thế nào. Cũng giống như trong bản tin vừa được công bố kia, cô không biết làm cách nào để nhận được phòng làm việc hiện đại như vậy. Thật ra, với tầm mắt của Hạ Dụ vẫn chỉ nhìn đến căn phòng làm việc kia, mà không để ý tới ba vị lãnh đạo xuất hiện trong nghi thức mở bảng hiệu, thì vĩnh viễn cô không tài nào hiểu nổi, vì sao Trần Trứ lại phát triển nhanh chóng như vậy. “Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Diệp Hiểu Phong vội vàng nói vào trong điện thoại:
“Quyết định hôm nay mời hoa khôi Tống đi, dù sao ở nhà nấu ăn cũng thuận tiện.”
“Không ra ngoài ăn sao?”
Hạ Dụ định ra ngoài đặt một phòng ăn riêng, làm vậy mới tỏ rõ thành ý. “Không ra nhà hàng ăn.”
Diệp Hiểu Phong lắc đầu:
“Tiền trong tài khoản cổ phiếu của hoa khôi Tống nhiều như vậy, chắc chắn gia đình em ấy có điều kiện, nên loại sơn hào hải vị nào chả ăn qua rồi. Em ấy còn để ý chuyện chúng ta mời khách ở nhà hàng sao?”
“Mình để ý, em ấy khá tò mò ở căn phòng mình thuê kia. Mình có cảm giác, em ấy giống như một đứa trẻ thỉnh thoảng mới được về quê chơi ấy.”
“Vậy thử thôi.”
Hạ Dụ lập tức gọi điện thoại cho Tống Thì Vi. Vốn dĩ cô vẫn còn đang lăn tăn, nên đầu tiên là bảo ‘để gọi điện đặt trước một phòng ở nhà hàng’, nhưng lại thấy Tống Thì Vi không nói gì. Nên Hạ Dụ vội vàng đổi thành ‘nhưng nhà hàng báo không còn phòng nào tốt, nên quyết định đến phòng thuê của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ, tự mình nấu cơm.”
“Được.”
Lần này Tống Thì Vi đồng ý. Nhưng cô cũng nói là bản thân đang làm việc nhóm, nên phải hoàn thành mới qua đó được. Tất nhiên Hạ Dụ đồng ý rồi. Hôm này, bọn họ đưa ra lời mời đột xuất, mà cô cảm thấy rõ ràng Tống Thì Vi có chuyện. Nhưng em ấy vẫn đồng ý tới, nên Hạ Dụ có thể khẳng định, tuy vẻ bề ngoài hoa khôi Tống lạnh lùng, nhưng bên trong vẫn có lòng trắc ẩn. “Cám ơn em.”
Cuối cùng, Hạ Dụ nói lời cám ơn từ sâu trong lòng. “Không có gì.”
Tống Thì Vi lạnh lùng trả lời. Sau khi cô cúp điện thoại ngẩng đầu lên, thì phát hiện ra mấy người trong nhóm đều đang đợi mình. Hôm nay, giáo viên bố trí một đội để thảo luận. Nên sau khi tan học, Tống Thì Vi cùng các bạn trong tổ làm việc kiếm một chỗ uống cà phê bên trong nhà ăn. Cả đám ngồi quây quần lại thảo luận chủ đề ‘xu hướng và vấn đề của thị trường cổ phiếu trong tương lai’. Trong nhóm có ba nam ba nữ, Tòng Ny cũng ở trong nhóm này. Từ trước đến nay, Tống Thì Vi ở đâu thì cô ở đó, nói chung cô gái này sẽ cố gắng hết mức có thể để được ở bên cạnh Tống Thì Vi. Còn ba cậu nam sinh kia khi được ghép vào tổ cùng với Tống Thì Vi, thì tâm trạng trở nên vui vẻ. Bọn họ ước, mỗi ngày đều được giáo viên sắp xếp làm việc theo nhóm, để nhận lấy cơ hội tiếp xúc với hoa khôi Tống. “Xin lỗi, mình ra ngoài gọi điện thoại chút.”
Sau khi Tống Thì Vi nói chuyện với Hạ Dụ, thì đứng dậy đi ra ngoài. Đám con trai cứ như bị thôi miên, không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên dõi theo bóng dáng Tống Thì Vi bước đi. Mãi cho đến khi Tòng Ny phì cười thành tiếng, thì mấy cậu con trai mới xấu hổ phát hiện hành động của mình hơi quá. “Tòng Ny, câu là bạn tốt của Tống Thì Vi. Cậu có biết, rốt cuộc Tống Thì Vi thích người con trai thế nào không?”
Một tên con trai thấy Tòng Ny suốt ngày đi cùng Tống Thì Vi, nên nghĩ rằng hai người rất thân thiết. “Chuyện này có thể nói sao?”
Tòng Ny trợn mắt nói. “Cậu nói cho bọn mình biết đi, mình sẽ mời cậu ăn tối một tuần.”
Một tên con trai khác trêu đùa. “Ai thèm mấy bữa ăn tối của các cậu.”
Tòng Ny nhấp một ngụm cà phê, khiến đôi môi hơi dính mới tầng chất lỏng màu xám:
“Trong mắt của mình, các cậu quá ngây thơ, năng lực lại không đủ, nên đừng nói chuyện này nữa.”
“Vậy thế nào mới tính là đủ năng lực?”
Một nam sinh còn lại tỏ ra không phục. Đúng lúc này, Tống Thì Vi trở về sau khi nói chuyện xong. Tòng Ny vội vàng giả vờ không có việc gì, câu nói ‘Năng lực mạnh ít ra phải khởi nghiệp từ năm nhất đại học’ cũng chưa kịp nói ra. Tống Thì Vi ra ngoài gọi điện cho Trần Trứ, cô kể chuyện Hạ Dụ hẹn mình ra ngoài ăn cơm cho Trần Trứ nghe. Phản ứng đầu tiên của Trần Trứ là hơi bất ngờ, nhưng sau đó cảm thấy chuyện này không quan trọng. “Bọn họ thấy mình không có phản ứng gì, bắt đầu đi đường vòng qua cậu để cứu nước sao?”
Trần Trứ mỉm cười nói. “Vậy mình nên thể hiện thái độ gì?”
Tống Thì Vi không quan tâm câu trêu chọc của Trần Trứ, mà hỏi thăm xem Trần Trứ tính toán gì với đội của Hạ Dụ. Trần Trứ suy nghĩ chút rồi nói:
“Cậu thay mình động viên bọn họ, để bọn họ kiên nhẫn thêm một thời gian nữa. Đồng thơi, để bọn họ nghiệm ra một chút sai lầm trước kia, đừng để đến lúc cơ hội thứ hai xuất hiện vẫn không biết quý trọng.”
“Ừ.”
Tống Thì Vi dừng lại một chút. Có một vấn đề cô vẫn mơ màng không rõ, nhưng hình như Trần Trứ bên kia đang rất bận, nên vừa nói hai câu đã vội vàng cúp điện thoại. “…Mình lấy thân phận gì để động viên?”
Tống Thì Vi nghĩ thầm. … “Bà chủ.”
Thời điểm, Tống Thì Vi xuất hiện trước cửa phòng trọ của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ, Hạ Dụ lập tức đi ra chào hỏi. “Chào học tỷ Hạ.”
Tống Thì Vi gật đầu, nhưng trong lòng bỗng hít một hơi thật sâu. Thì ra thân phận của mình đã sớm hình thành trong nhận thức của người khác, nhưng vì sao Trần Trứ chỉ mới tỏ tình trên mặt báo, mà chưa từng nói với mình? Cậu ấy sợ thất bại sao? Hình như chuyện này không giống tác phong của cậu ấy cho lắm. “Em Tống, Vi Vi, bà chủ…” Diệp Hiểu Phong, Lăng Lệ Lệ, Mông Nghị và Quách Nguyên đều tiến lên chào hỏi, đủ loại xưng hô được sử dụng. Ba tháng trước, khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cảm giác đầu tiên của bọn họ là em gái sinh viên năm nhất Tống Thì Vi này quá xinh đẹp, hơn nữa là cảm giác vượt trội về mặt khí chất so với những sinh viên khác. Hiện tại, cảm giác vượt trội này đã sớm biến mất, mà thay vào đó là cảm giác lo lắng sợ sệt khi đối mặt với Tống Thì Vi. Tống Thì Vi rõ ràng cảm nhận được thái đội của mấy người Hạ Dụ. Mặc dù cô không lên tiếng động viên, nhưng quay qua chơi đùa với chú chó đen nhỏ. Tuy một thời gian rồi cô chưa tới đây, nhưng chú chó nhỏ vẫn luôn nhớ Tống Thì Vi, nên lập tức vui vẻ chạy tới chạy lui quanh người cô. Trong phòng bếp, Lăng Lệ Lệ và bạn trai mình là Diệp Hiểu Phong đang xào rau, cô bỗng nhiên nói:
“Các anh vẫn luôn thấy Trần Trứ rất giỏi, nhưng thật ra em Tống cũng không hề đơn giản.”
“Là sao?”
Diệp Hiểu Phong không hiểu. “Em ấy thông qua việc chơi đùa với tiểu Hắc, từ từ giảm bớt cảm giác xa cách bẩm sinh trên người. Tuy em ấy nói rất ít, nhưng bởi vì chơi đùa với chú chó nhỏ, nên toát ra thái độ gần gũi bình dị.”
Lăng Lệ Lệ bĩu môi:
“Anh nhìn Hạ Dụ đã bình tĩnh hơn kia, bây giờ bắt đầu kể khổ liên mồm rồi đó.”
Diệp Hiểu Phong được bạn gái nhắc nhở thì mới quay qua nhìn. Hạ Dụ đang khách sáo nói:
“Em Tống, xin em nhắn giùm với Trần tổng, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của cậu ấy, một lần nữa tiến hành sửa đổi lại giao diện. Hiện tại, tôi đưa cho em nhìn qua một chút.”
Hạ Dụ bắt đầu giải thích công dụng và cách thức hoạt động của trang web. Còn Tống Thì Vi ở bên cạnh không động viên cũng không chê trách, để cho Hạ Dụ không tài nào nhìn ra thái độ của mình. Sau đó, Hạ Dụ tức giận nói:
“Không phải tôi châm ngòi ly dán đâu, mà mấy người Phương Tinh bên học viện Phần Mềm có trình độ kỹ thuật hơi thấp. Trang web Học Tập phần lớn là do giáo sư Tằng hỗ trợ thiết kế, nếu giao cho chúng tôi chắc chắn hiệu xuất nhanh hơn.”
Tống Thì Vi bình tĩnh nói:
“Mới đầu, Trần Trứ dùng hết tài nguyên ủng hộ trang web An Cư, còn thuê cả khách sạn, vì sao các chị không làm ra thành quả nào?”
Hạ Dụ nghẹn họng, không biết nói gì. Cô chỉ đành hỏi dò:
“Ý của sư đệ Trần thế nào? Cậu ấy còn muốn tiếp tục xây dựng An Cư không?”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng hỏi lại:
“Hiện tại, các anh chị có ý nghĩ rời khỏi hạng mục này không?”
Hạ Dụ khẳng định chắc chắn:
“Không hề. Bọn chị đều cảm thấy không phục, rõ ràng bọn chỉ bỏ công, bỏ sức nhiều hơn, vì sao đám người học viện Phần Mềm lại được hưởng thành quả?”
“Còn có, bọn chỉ bỏ thời gian cả một học kỳ để làm ra trang web này, tất nhiên cả đám đều muốn nhìn nó xuất hiện trong thị trường.”
Đương nhiên đám người Hạ Dụ cũng có suy nghĩ riêng:
“Nếu kiếm được công việc này, sau khi ra trường có thể điền vào C V xin việc, sẽ giúp bọn họ có một C V đẹp đẽ hơn.”
Chuyện này giống như việc theo đuổi một cô gái. Một anh chàng đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, nên không muốn từ bỏ một cách dễ dàng. Còn trong kinh tế học, nó có tên là ‘chi phí chìm’. Hiện tại, đám người Hạ Dụ còn chưa có suy nghĩ, sau khi mình tốt nghiệp sẽ ở lại Công nghệ thông tin SuiHui làm việc, bởi vì đây chỉ là công ty nhỏ mới thành lập. Dù bây giờ có người hỏi thăm đám người Phương Tinh và Ninh Luyến Luyện, bọn họ cũng chỉ coi SuiHui là nơi để rèn luyện và kiếm thêm tiền. “Nếu một học kỳ đã gần kết thúc, vậy kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa.”
Tống Thì Vi nhìn Hạ Dụ, ánh mắt giống như mặt hồ cuối thu, yên tĩnh sâu lắng nhưng không hề có tính công kích. “Nếu học kỳ này không có cơ hội, còn học kỳ tiếp theo. Lập nghiệp không phải so sánh vấn đề nhanh chậm, nhưng em đồng ý việc hạng mục được phân chia thành tốt và không tốt bằng.”
Tống Thì Vi muốn thể hiện rõ thái độ của Trần Trứ, đồng thời nói ra cái nhìn của mình:
“Còn vấn đề đánh giá hạng mục thế nào, không phải nhìn xem cái nào ra thị trường trước và sau.”
Đám người nghe được câu nói này dù có ngu đến mấy cũng hiểu rõ ý của bà chủ. Cả đám liếc mắt nhìn nhau, cố gắng giữ vững tâm lý phấn đấu. Điều này chứng tỏ Trần Trứ không muốn bỏ trang web An Cư, hơn nữa còn ôm kỳ vọng rất lớn. Cái gì? Trần Trứ còn chưa lên tiếng? Thái độ của bà chủ và ông chủ khác nhau sao? Hiện tại, mọi người đã hiểu rõ tính cách của Trần Trứ, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng bản chất thật lại không muốn nghi ngờ và khiêu chiến quyền lực của hắn. Cũng giống như, Tống Thì Vi bình thường không hay nói chuyện, nhưng tầm mắt lại đủ đứng trên bọn họ. “Chuyện này chẳng khác gì chuyện yêu đương.”
Quang Nguyên vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, mỉm cười nói:
“Người được công bố quan hệ yêu đương, chưa hẳn sẽ đi đến cuối cùng. Mà là người đầu tiên nhận đăng ký kết hôn mới là người thắng cuối cùng.”
“Cậu đưa ra cái ví dụ quái gở gì thế?’ Hạ Dụ mỉm cười mắng:
“Chẳng liên quan gì cả.”
Nếu Trần Trứ đã cam đoan, đám người nhóm thiết kế trang web An Cư cũng không còn lo lăng như trước nữa, nên lúc ăn cơm có thể nói chuyện cười đùa được rồi. Nếu không phải Tống Thì Vi còn ở đây, bọn họ đã lấy bia ra cụng vài cốc rồi. “Ting.”
9 giờ, vừa mới ăn cơm xong xuôi, Tống Thì Vi đã nhận được tin nhắn Trần Trứ gửi tới. Trần Trứ: Nói chuyện sao rồi? Tống Thì Vi: Lời muốn nói đã nói hết. Trần Trứ: OK. Tống Thì Vi không trả lời lại, mà cất điện thoại đi, ngồi đó với mọi người thêm một lúc nữa, khoảng 9 giờ 30 cô lên tiếng chào mọi người để về. “Bà chủ, tôi đưa em về.”
Hạ Dụ đứng ở bậc cầu thang nói:
“Trời đã muộn thế này rồi.”
“Không cần.”
Tống Thì Vi lắc đầu từ chối. Hạ Dụ chỉ khách sáo nói thôi. Chứ với một sinh viên năm ba như cô, nửa đêm không ngủ được còn chạy quanh trường lôi kéo đám người Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ ra ngoài ăn khuya, bản thân chẳng thấy nơi này nguy hiểm chỗ nào. Nhưng cô còn chưa xét đến vấn đề nhan sắc của mình. Tóc cắt ngắn, cuống họng thô to, nhìn qua chẳng khác gì một đứa con trai. Tống Thì Vi đi xuống, bèn mở đèn trên điện thoại ra. Bởi vì sau khi ra khỏi cửa có một đoạn ngõ ngắn tối đen như mực. Tình huống Thành Trung Thôn đều là như vậy, bởi vì những người thuê nhà ở đây đều điên cuồng xây thêm ra ngoài, nên ban ngày còn chả có ánh sáng nào chiếu được vào, chứ đừng nói gì buổi tối. Tống Thì Vi mới đi được hai bước, đột nhiên phát hiện có người phía trước. Bóng người này mờ mờ không rõ khuôn mặt, nhưng đối phương nhìn thấy Tống Thì Vi, vậy mà nhìn không chớp mắt. Tống Thì Vi lo lắng, cô hơi lùi về phía cầu thang, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trần Trứ.
“Sự dịu dàng đáng chết của anh, khiến trái tim em nhói đau, khiến nước mắt em nhạt nhòa…”
Năm 2007, bài hát nhạc chuông xếp hạng nhất ‘sự dịu dàng đáng chết’ bỗng nhiên vang lên trong bóng tối. Ngoài ở phía bên ngoài kia giơ điện thoại lên. Lúc này, nhờ ánh sáng mờ mờ, rốt cuộc Tống Thì Vi đã nhận ra ngoài đó là Trần Trứ. “Sao cậu tới đây?”
Mặc dù Tống Thì Vi lên tiếng hỏi, nhưng trong đầu cô đã âm thầm đoán được mục đích của Trần Trứ. “Buồn quá nên đi dạo.”
Trần Trứ mỉm cười nói. Miệng Tống Thì Vi khẽ nhúc nhích, nhưng câu ‘cậu thấy muộn quá nên lo lắng an toàn của mình’ lại rất khó nói ra khỏi miệng. “Vừa rồi, khi gửi tin nhắn cho mình, cậu đã đến rồi sao?”
Tống Thì Vi hỏi một câu. “Lúc ấy đang ở đối diện.”
Trần Trứ chỉ vào quầy bán đồ nướng nhanh bên kia đường. “Ồ, chờ nửa tiếng.”
Tống Thì Vi hiểu rồi. Mặc dù Trần Trứ đợi nửa tiếng, nhưng hắn vẫn không muốn nói ra nguyên nhân. Giống như câu nói tỏ tình, chỉ muốn giấu thật sâu trong lòng. Ngay cả đám người Hạ Dụ đều gọi mình là bà chủ, còn cậu lại tỏ ra cái gì cũng không biết. Không ngờ Tống Thì Vi luôn tỏ ra bản thân thân lạnh lùng, bây giờ cũng có chút tức giận. Cô đột nhiên không muốn quan tâm đến Trần Trứ nữa, mà bước nhanh trở về trường học. “Cậu đi nhanh thế làm gì, cẩn thận xe,” Trần Trứ ngơ ngác chẳng hiểu gì, chỉ đánh bước vội đuổi theo. Hắn vội vàng giơ tay ngăn lại những chiếc xe thấy người mà không thèm giảm tốc độ. Tống Thì Vi bước rất nhanh, khiến mái tóc đuôi ngựa phía sau cô đung đưa. Tâm lý cô bây giờ giống như đứa trẻ, một chút vui vẻ một chút hờn rỗi, rất khó xác định rõ thái độ. Nhưng cảnh tượng đêm nay quả thực rất được, phía trên bầu trời Trung Đại, rất nhiều vì sao lấp lánh. Ánh trăng sáng kèm theo mùi hương hoa quế thấp thoáng trong không khí, cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua. Giống như trong bóng đêm lạnh lùng như nước, cả người hình như được tỏa sáng. Tống Thì Vi bước vào khuôn viên trường học, chẳng biết có phải bớt giận hay không, hay là muốn đi dạo thêm với Trần Trứ một chút nữa, mà bước chân dần chậm lại. Mãi cho đến trước cửa ký túc xá nữ, Tống Thì Vi mới xoay người lại, mặc dù nét mặt vẫn lạnh lùng thanh tao như bình thường. Nhưng từ sâu trong ánh mắt, đã giống như đóa hoa Khô Mộc Tía nở rộ trong ánh trăng, chỉ là bây giờ đã giấu đi nét động tình mà thôi. “Thứ 6 cha mình về Quảng Châu, có lẽ thứ bảy sẽ mời cùng nhau ăn cơm.”
Tống Thì Vi nói. “Mình sẽ sắp xếp tốt thời gian.”
Trần Trứ gật đầu nói. Tống Thì Vi dừng lại hai giây, nhưng cô phát hiện Trần Trứ chẳng định làm gì, nên lập tức quay người lên lầu. Dù sao, một giây đó, cô đột nhiên hiểu ra, tại sao nữ sinh lại thích phàn nàn về bạn trai mình với bạn thân. Bây giờ, Tống Thì Vi rất muốn phàn nàn thật nhiều điều về Trần Trứ với tiểu Mưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận