Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 224: Tặng quà cho phụ nữ

Buổi ăn trưa kiểu này, Trần Trứ cực kỳ ít đi ăn một mình với Tống Thì Vi.
Có điều, hai người dùng cơm khá bình thường, không hề giống những cặp đôi yêu nhau khác, anh đút em một miếng, em đút anh một việc. Nhìn Tống Thì Vi và Trần Trứ ăn cơm giống như bạn bè bình thường hơn, đơn giản là ngồi cùng nhau nói chuyện.
Cũng may, Trần Trứ vẫn luôn giữ được tác phong của cán bộ kỳ cựu, còn một người có tính tình lạnh lùng, nên cả hai đều không muốn quá thân mật ở môi trường đông người.
Hơn nữa, cả hai ăn xong thì ai làm việc nấy.
Trần Trứ tới văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ, còn Tống Thì Vi về ký túc xá nghỉ ngơi. Cho nên, người ngoài nhìn vào chẳng thấy giống hai người này hẹn hò gì cả. Nếu có người muốn tung tin đồn thì phải thông minh lắm mới vẽ ra một câu chuyện đáng tin.
Trần Trứ đến văn phòng, thì cũng là lúc ba nhân viên làm toàn thời gian vừa mới đi ăn về. Tống Tình đang ngồi ở bàn máy tính ghi chép sổ tay công việc. Bản thân cô đã từng trải qua rất nhiều khổ cực, nhưng phong cách làm việc rất tận tụy, cách sống cũng hoạt bát nhiệt tình, đồng thời khá giỏi về vấn đề tổng kết kinh nghiệm được mất. Trương Quảng Phong thì đang pha trà. Bản thân anh chàng này vẫn bị ảnh hưởng của một chút thói quen bên trong thể chế, sau bữa ăn thường sẽ uống nước trà. Trà là anh ta cầm theo từ nhà tới, nói thật giá trị của nó khá thấp. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài mảnh trà rơi xuống đất, người này sẽ nhặt lên, thổi thổi vài cái rồi bỏ vào chén.
Còn Hạ Tuệ Lan chẳng biết đang gọi điện cho ai, nhưng qua thái độ vào dáng vẻ bất đắc dĩ kiểu này, thì khá giống với gọi điện cho con cái. Bởi vì chỉ có con cái mới khiến cha mẹ rơi vào tình huống, trong đầu rất muốn từ bỏ nhưng lại không đành lòng. Do bậc làm cha làm mẹ có thân phận khác nhau, nên biểu hiện của bọn họ trong cuộc sống cũng khác biệt rõ ràng. Mặc dù bây giờ có hai nhân viên đang làm việc riêng, nhưng Trần Trứ không hề tức giận. Bởi vì đây là thời gian nghỉ trưa, sao bắt nhân viên giống như lừa kéo xe được, phải để cho mọi người có một chút thời gian nghỉ ngơi chứ.
Có điều, thông qua việc này, có thể nhìn ra mọi người đem việc riêng tới nơi làm việc, chứng tỏ bọn họ đang dần thích ứng với công việc và hoàn cảnh nơi này. Ba người nhìn thấy Trần Trứ thì đều đứng lên chào hỏi. Trần Trứ gật đầu chào lại, sau đó hỏi thăm một chút tình hình công việc hôm qua. Cuối cùng, một mình hắn bắt xe tới trung tâm mua sắm ở Thiên Hà Thành. Thiên Hà Thành năm 2007 hoàn toàn khác với năm 2024.
Thật ra, kể cả vào năm 2024, thì loại người nhác đi dạo như Trần Trứ cũng không nắm rõ tình hình bên trong thành phố cho lắm.
Cuối cùng, hắn phải hỏi thăm một chút mới tìm được mấy cửa hàng bán đồ trang điểm cho phái nữ.
Mà mấy cửa hàng có thể vào Thiên Hà Thành buôn bán thì phần lớn đều là hàng hiệu, ví dụ như Clinique, Shiseid, Lancome…đủ các thể loại sản phẩm cao cấp. Hắn đứng ở bên ngoài quan sát các cửa hàng, thỉnh thoảng còn ngửi được các mùi hương ngọt ngào ở bên trong. Cuối cùng, Trần Trứ lựa chọn cửa hàng bán đồ trang điểm của Estee Lauder.
Trần Trứ chọn cửa hàng này không phải vì nhãn hiệu này quá vượt trội. Mà vì lần trước hắn cùng Đặng Chi ăn cơm, trong lúc vô tình, hắn phát hiện ra sản phẩm Đặng Chi sử dụng có loại nhãn hiệu này. Tuy trình độ tiếng anh của Trần Trứ không tốt, nhưng dòng chữ Estee Lauder vẫn nhớ được. Lần này, hắn đi dạo quanh các cửa hàng bán đồ trang điểm, thật ra không phải mua cho Du Huyền hay Tống Thì Vi, mà chuẩn bị quà cho Đặng Chi. Công nghệ thông tin Suihui có bước khởi đầu thuận lợi, trong đó công lao rất lớn thuộc về Đặng Chi, cho nên Trần Trứ phải trả lại nhân tình cho người chị này. Nhưng món nợ nhân tình này đúng là quá khó trả lại. Đặng Chi giúp Trần Trứ, bởi vì nghĩ đến mối quan hệ giữa hai gia đình. Cô vẫn nhớ tới Trần Trứ là thằng bé vắt mũi chưa sạch bám theo sau mình.
Nếu như không có mối quan hệ này, cô chắc chắn sẽ không giúp đỡ. Đã là nợ nhân tình, hắn không thể đưa thẳng bao lì xì hoặc tặng một thẻ ngân hàng để người ta mua sắm được rồi. Kể cả hắn có tặng thì Đặng Chi cũng không cầm, mà tặng món đồ này quá dung tục, tất nhiên sẽ phá vỡ mối quan hệ ‘chị em’ kia rồi. Vậy phải tặng quà thế nào đây? Vừa phải trả lại ân tình, vừa phải duy trì và tăng thêm mối quan hệ cá nhân giữa hai người? Đáp án chỉ có thể tặng đồ dùng cá nhân. Còn đồ dùng các nhân không chỉ là mấy đồ nội y, mà còn có rất nhiều đồ vật luôn mang theo bên mình. Đối với một người con gái, thật ra đồ trang điểm là lựa chọn rất tốt. Bởi vì, mỗi ngày người ta đều sử dụng, khi đó cô ấy sẽ nhớ tới Trần Trứ. Nhưng muốn tặng đồ trang điểm cần phải rất cẩn thận, hoặc có thể giống như Trần Trứ nhìn thấy đồ người ta đang dùng, nếu không phải hỏi thăm thật kỹ mới mua để tặng được. Bởi vì, đồ trang điểm của con gái giống như con trai đeo bao cao su, phải là những nhãn hiệu quen thuộc mới sử dụng được.
“Anh chàng đẹp trai, muốn mua đồ trang điểm tặng cho bạn gái sao? Xin mời vào xem một chút.”
Một nữ nhân viên của cửa hàng trang điểm, nhìn thấy Trần Trứ bước vào cửa thì mỉm cười chào mời. Mấy cô gái nhân viên trong các cửa hàng kiểu này đều khá xinh xắn, dáng người không thấp, đã thế con mặc đồng phục và dùng kiểu tóc của tiếp viên hàng không nữa chứ. Tóm lại, đây là chính sách marketing của các nhãn hiệu. Bởi vì, nhân viên nữ xinh đẹp không chỉ thu hút khách hàng, mà con làm tăng hình tượng của nhãn hiệu lên. Còn chuyện ăn mặc hay trang điểm lộng lẫy, phần lớn là thể hiện ra trình độ trang điểm của cửa hàng, đồng thời kích thích suy nghĩ mua sắm của khách hàng.
“Ngài muốn mua cho ai vậy?”
Tất nhiên Trần Trứ không thể mua cho hắn dùng được, cho nên hắn vừa bước vào cửa hàng, nữ nhân viên của cửa hàng đã mỉm cười, chuẩn bị sẵn sàng tư vấn cho khách hàng.
“Cô gái khoảng 25 đến 26 tuổi, là lãnh đạo làm việc trong văn phòng, làn da khá trắng. Không biết cửa hàng có kem dưỡng da hoặc kem dưỡng ẩm nào tốt không?”
Trần Trứ tả yêu cầu của mình.
“Vậy ngài đến chỗ kia nhìn xem một chút. Bây giờ chuẩn bị đến mùa đông, thời tiết hanh khô, nếu người làm việc với máy tính nhiều sẽ ảnh hưởng tới làn da. Mà sản phẩm của chúng tôi không hề gây ra kích thích da, bôi lên sẽ cảm nhận rõ rệt thấm vào bên trong, có tác dụng dưỡng ẩm, duy trì thời gian lâu dài…” Nói chung, nhân viên cửa hàng này có kỹ năng tư vấn hơi kém.
Lời nói ra giống như đọc thuộc lòng, chẳng có chút tình cảm nào trong đó. Nhưng Trần Trứ không quan tâm lắm, cuối cùng hắn chọn một bộ sản phẩm bao gồm kem dưỡng ẩm, nước hoa, kem ngăn ngừa tàn nhan, được đặt trong một hộp quà. Một hộp quà được đựng trong một túi xách cao cấp, đúng là đẳng cấp hẳn lên.
Nhưng với giá tiền 2.888 tệ, nó còn nhiều hơn lương một tháng của công nhân bình thường. Sau khi Trần Trứ trở lại văn phòng, hắn lo lắng Đặng Chi đang nghỉ chưa nên nhắn tin qua hỏi thăm trước ‘chị Chi Chi đang nghỉ ngơi sao?’. Mãi cho đến khi Đặng Chi nhắn tin lại ‘chị không’, thì Trần Trứ mới gọi điện tới. Điện thoại vừa kết nối, phía đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng ồn ào, giống như có một nhóm người đang thảo luận công việc.
“Trần Trứ, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Đặng Chi giống như đang cố gắng kìm nén cơn giận, có lẽ cô mới vừa cãi nhau với giám đốc hoặc lãnh đạo gì đó. Trần Trứ cảm thấy nhức nhức cái đầu, không ngờ mình gọi ngay vào lúc người ta đang khó chịu nhất. Có điều, nếu hắn đã gọi tới rồi, nên đành phải nói rõ ràng thôi:
“Chị Chi Chi, gần đây chị có rảnh không. Nhờ bài phỏng vấn kia của chị, nên em vẫn muốn mời riêng chị một bữa…”
“Không cần.”
Trần Trứ còn chưa nói hết câu, Đặng Chi đã thẳng thắn từ chối:
“Giữa chúng ta không cần phải vậy. Với lại, bài phỏng vấn ấy được đăng vào giai đoạn trước, nên tác dụng cũng có hạn, còn phía sau công ty muốn phát triển, tất nhiên dựa hoàn toàn vào em rồi.”
“Chị Chi Chi, bài phỏng vấn đó có tác dụng rất lớn.”
Trần Trứ nghiêm túc nói:
“Nếu như không có bài báo đó, thì phải sau hai tháng kinh doanh, công ty của em mới nhìn ra được lợi nhuận.”
Lúc đầu, theo kế hoạch của Trần Trứ, hắn muốn đặt quảng cáo ở mục B17 ‘cuộc sống hàng ngày’, rồi từ đó mở rộng ra. Nhưng đây chỉ là một mánh khóe nhỏ, kiếm về lượng khách hàng không nhiều. Quan trọng nhất, hắn cần thời gian duy trì để chờ tiền cổ phiếu về, rồi mới tiến hành mở rộng. Không ngờ, Đặng Chi trực tiếp chuyển bài phỏng vấn của hắn lên mục B03 ‘tiêu điểm đô thị’, thế là từ mức độ phủ sóng hay được chú ý, thậm chí bây giờ lượng khách hàng của công ty vẫn được hưởng nhờ bài phỏng vấn này. “Đó là do số lượng sinh viên tham gia dạy kèm và thiết kế trang web rất tốt.”
Đặng Chị không muốn giành công:
“Nếu em muốn mở một trang web kinh doanh thứ khác chưa hẳn đạt được hiệu quả này. Không giành công tương đương với việc không muốn nhận ân tình này. Trần Trứ suy nghĩ vài giây, sau đó quyết định trở thành trưởng phòng Trần, đổi một cách thức thuyết phục khác. “Chị Chi Chi.”
Giọng nói lần này của Trần Trứ có phần tha thiết hơn:
“Có khả năng chị còn không rõ, một bài phỏng vấn đặt ở vị trí được nhiều người quan tâm, là sự giúp đỡ lớn thế nào đối với công ty mới thành lập như bọn em. Nó vừa giúp đỡ SuiHui tăng tốc độ phát triển và đuổi kịp khả năng thích ứng với thị trường.”
“Hiện tại, mặc dù công ty vẫn còn đơn sơ, nhưng tóm lại cái gì cần đã chuẩn bị đầy đủ. Cho nên, em rất muốn mời chị đến phòng làm việc ngồi một chút.”
“Dù sao, nói xa nói gần, đây cũng là công ty do chị nâng đỡ, nên chị cũng phải đến nghe bọn em báo cáo một chút chứ…”
Đặng Chi nghe được mấy câu chân tình thiết tha này của Trần trứ, cũng hiểu được sự chân thành của Trần Trứ. Nhưng bản thân cô vẫn thấy chuyện này không cần thiết phải gióng chống khua chiêng như thế, nên nghĩ một chút rồi nói:
“Chờ chị xong chuyện ở tòa soạn đã, có thời gian nhất định sẽ qua chỗ em. Hiện tại, chị còn có việc, nên cúp máy trước đây.”
Đặng Chi nói xong cũng không đợi Trần Trứ trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lắc đầu. “Lúc trước, thằng bé đi theo mình vẫn là đứa trẻ con, không ngờ bây giờ đã trưởng thành đến mức độ này.
Cu cậu không chỉ biết hứng lấy cơ hội, mà còn biết mời khách cảm ơn.”
Đặng Chi nghĩ thầm, sau đó lại cầm sổ tay đi tới phòng họp. Cứ 10 phút thì trong phòng họp lại tổ chức một buổi ‘biện luận’, về chuyên mục ‘tầm nhìn tài chính’ nằm trong phần ‘tiêu điểm đô thị’. Vừa rồi mọi người vừa mới cãi nhau một trận to, bây giờ lại tiếp tục tập hợp lại, ai uống trà thì uống trà, ai uống cà phê thì uống cà phê, để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu. Biên tập của chuyên mục ‘tầm nhìn tài chính’ là một người con trai trẻ tuổi. Anh ta vẫn luôn nhìn về phía Đặng Chi, trong ánh mắt là tán thưởng và cảm mến. Nhân dịp thời gian nghỉ ngơi, bản thân anh ta tự cho rằng mình đủ thân quen để nói mấy lời châm chọc:
“Đặng biên, vừa rồi ra ngoài nhận điện thoại của ai vậy? Đừng nói với tôi là mấy người con trai yêu thầm đấy nhá?”
Giọng nói của anh ta đúng là nồng nặc mùi ghen tuông. Đột nhiên, Đặng Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam đồng nghiệp, nhưng không hề trả lời một câu nào. Mãi cho đến khi vị đồng nghiệp nam này đỏ bừng cả mặt, bắt buộc phải nói lời xin lỗi:
“Đặng biên, tôi chỉ nói đùa thôi mà…” Lúc này, Đặng Chi mới thu hồi lại ánh mắt nhìn anh ta, sau đó cô gõ gõ tay xuống bàn, nhìn một lượt khắp cả phòng nghiêm túc nói:
“Tôi hi vọng, trong giờ làm việc, mọi người nên có thái độ nghiêm túc, cần phải chăm chú hơn, đừng dùng mấy trò đùa vô nghĩa, nên dùng tâm tư đó cho công việc thì tốt hơn.”
“Vâng…” Tổng biên tập chuyên mục ‘tiêu điểm thành thị’ Diêm Dược Lâm đứng ra hòa giải:
“Mọi người tiếp tục thảo luận đi, hiện tại giá trịnh cổ phiếu đã lên tới mức trước nay chưa từng có. Nhưng bên phía Mỹ, tình hình tài chính đang trên bờ vực sụp đổ. Nên theo mọi người, thị trường chứng khoán của chúng ta có khả năng bị tình hình tài chính nước Mỹ ảnh hưởng hay không?”
Diêm Dược Lâm vừa nói vừa âm thầm thở dài với Đặng Chi. Cấp dưới có năng lực mạnh mẽ, sẽ giúp lãnh đạo bớt được rất nhiều thời gian. Nhưng nếu cấp dưới vừa có năng lực mạnh vừa cá tính mạnh, thì thường xuyên cướp mất uy tín của mình, đúng là khiến lãnh đạo đau đầu.
Về phần Trần Trứ, sau lần đầu tiên hắn mới thất bại, cũng không hề thấy chán nản. Loại chuyện tặng quà trả ân tình này, điều quan trọng nhất là phải kiên nhẫn, đừng vì đối phương bận rộn mà dễ dàng từ bỏ. Đối phương từ chối thì mình mời nhiều lần, từ chối càng nhiều càng thể hiện lòng thành của người tặng quà. Cho nên, cứ hai ba ngày Trần Trứ lại gọi cho Đặng Chi một lần, kết quả vẫn bị từ chối. “Gần đây thị trường kinh tế tương đối phức tạp, cả ngày tòa soạn bàn bạc xoay quanh vấn đề thị trường chứng khoán trong và ngoài nước.”
Đặng Chi nói:
“Thôi để lần sau đi, với lại em vẫn là sinh viên đấy, có lập nghiệp cũng phải chú ý đến việc học mới được.”
Câu dăn dạy này rất giống người chị dạy đứa em của mình, nên Trần Trứ cũng hùa theo:
“Chị Chi Chi cũng phải chú ý sức khỏe đấy, thời gian gần đây em thấy chị chẳng được nghỉ trưa buổi nào.”
“Quen rồi.”
Qua hai ngày nữa, quảng cáo của trang web Học Tập đã được đài phát thanh giao thông Quảng Châu đã chính thức lên sóng, vậy mà Trần Trứ vẫn chưa mời được Đặng Chi tới văn phòng làm việc ở Thung Lũng Công Nghệ. Hắn phải quyết đoán lên mới được. Hắn dành ra một buổi chiều không lên lớp tiết nào cả, trực tiếp đi tới tòa nhà làm việc của Báo Chiều Dương Thành, sau đó gọi điện cho Đăng Chi. “Chị Chi Chi.”
Trần Trứ nói:
“Đêm nay chị có rảnh không, hai chị em mình cùng nhau ăn cơm.”
“Không cần đâu.”
Đặng Chi vừa nghe điện thoại vừa gõ bàn phím:
“Chị bận lắm…”
“Thế nhưng em đang dưới sân tòa nhà làm việc của chị này.”
Trần Trứ nói. “Hả?”
Đặng Chị giật mình, sau đó đi đến cử sổ nhìn xuống dưới sân tòa nhà. Bên ngoài, từng hạt mưa thi nhau rơi xuống, ở dưới đó có một người cầm theo ô đứng đó, không nhìn rõ mặt mũi.
“Em thật sự cố chấp mà.”
Đặng Chi hít một hơi rồi nói.
“Không biết tinh thần cỡ này có thể khiến chị Chi Chi cảm động không?”
Trần Trứ mỉm cười nói.
“Ai dà, em ở tiệm báo ven đường chờ chị một chút.”
Mặc dù Đặng Chi vẫn cảm thấy không cần thiết, nhưng người ta đã mời lần thứ ba rồi, nếu mình còn không đi thì Trần Trứ sẽ nghĩ mình thế nào? Như vậy, giữa hai người sẽ nảy sinh hiểu lầm không cần thiết. Trần Trứ thấy Đặng Chi cuối cùng cũng đồng ý thì tỏ ra vui mừng. Hắn lập tức gọi điện cho mấy sinh viên trong công ty tập trung tại văn phòng, kiên nhẫn chờ đợi Đặng Chi xuất hiện. Hôm này, đột nhiên có cơn mưa xuất hiện, phía trên đầu là từng áng mây màu xám, khiến cho cả thành phố chìm trong bầu không khí ẩm ướt mênh mông. Hắn đợi khoảng mấy phút, thì có một chiếc xe BMW 3 Series màu bạc từ dưới bãi đỗ xe của tòa nhà đi lên, sau đó dừng lại trước mặt Trần Trứ. Cửa sổ xe từ từ mở ra, lập tức một người phụ nữ xinh đẹp, có mái tóc ngắn như Quế Luân Mỹ xuất hiện. Ánh mắt sắc bén sáng ngời, khí chật tự tin, nhìn thẳng về phía Trần Trứ, cô bĩu môi nói:
“Lên xe đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận