Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 107: Dựa thế lập nghiệp
Hiện tại, Trần Trứ còn chưa biết suy nghĩ và cầu tiến của Cá Lúc Lắc đã thay đổi. Hắn giúp Kỳ Chính viết tổng kết mãi tới 10 giờ tối, mới có thể chấm dấu chấm cuối cùng.
Trần Trứ thở ra một hơi thật sâu, bởi vì trong một nửa tháng này, hắn vừa giúp Kỳ Chính hoàn thành đề xuất tăng cường cải cách, vừa viết thông báo thu phí nhà ở phúc lợi, còn thêm vào văn bản tổng kết nữa.
Đồng thời, hắn còn giúp trưởng phòng Uông Quý đánh máy hai phần bản thảo để đóng dấu.
Bản thảo đóng dấu không khó lắm, nhưng viết công văn đối với người bình thường là một việc vô cùng hại não. Kể cả Trần Trứ, bởi vì hắn phải viết đúng mực ‘phải chừa lại một phần nào đó để Kỳ Chính còn sửa’, nên ba công văn này chẳng khác gì ba công văn lớn.
Trong khoảng thời gian này, hắn còn chưa về thăm nhà, chỉ đi Quãng Mỹ một lần, càng đừng nói đến việc gặp mặt mấy đứa banj thân.
May mắn, khổ cực kèm với nỗ lực sẽ có ngày hưởng thành quả.
Hắn không chỉ nhận được một văn phòng nhỏ, còn có chìa khóa vào tòa nhà phát triển và quy hoạch, cũng có thể lợi dụng việc đến phòng Kỳ Chính nhờ ông sửa lại công văn, mà có thể thuận tay đặt một vài hồ sơ xét duyệt ở vị trí phía trước hoặc chỗ dễ nhìn thấy.
Hắn tắt máy tính, tắt đèn, đóng cửa…Lúc này, Trần Trứ bước đi trong bóng tối trong tòa nhà tổng hợp, nhưng nơi đây vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Hắn giật mình nhớ lại thời điểm năm đó mình tăng ca ở ủy ban tỉnh.
Mãi cho đến khi hắn ra khỏi tòa nhà tổng hợp, nhìn nhóm sinh viên hay một cặp đôi nào đó, bọn họ đang dạo bước trên con đường quanh trường, xung quanh vang lên đủ loại âm thanh, tiếng xì xào bàn tán, tỏa ra hơi thở thanh xuân cuồng nhiệt, chẳng cần quan tâm tới ánh nhìn của người khác.
Bấy giờ, Trần Trứ mới bừng tỉnh đây là đại học. Hắn cúi xuống nhìn tay của mình, không có cặp công văn, chỉ mà một cái cặp sinh viên bình thường.
“Viết công văn đến mức đầu óc mộng mị rồi.”
Trần Trứ nghĩ trong lòng, có điều tổng kết đã hoàn thành, hồ sơ tích lũy trong khoa quản lý dự toán đã phê duyệt gần hết, thời gian tiếp theo sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu như vậy, hiện tại địa vị của mình là gì?
Thật ra không tính là địa vị, mà nghiêng nhiều hơn về phần dựa thế và tạo thế.
Đương nhiên mặc kệ nó là gì, đây là những thứ mà Trần Trứ cố gắng mới có được. Mình phải tính toán lợi dụng tài nguyên, biến dự định trong lòng trở thành thực chất.
Cho nên, sau khi Trần Trứ trở lại phòng ký túc, hắn lập tức gọi cho Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ ở khoa IT. Trần Trứ không nói tình huống cụ thể, chỉ bảo có chuyện cần nhờ hai người tư vấn.
Diệp Hiểu Phong biết ơn đối với chuyện Trần Trứ giúp đỡ mình chuyển nhà, nên mời mọi người tới làm khách, vừa ăn vừa có thể nói chuyện.
Trần Trứ thấy như vậy cũng được. Thế là, ngày hôm sau, khi vừa tan học, hắn đi tới căn phòng trọ của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ.
Nơi này, bếp núc vẫn sử dụng hàng ngày, còn chú chó đen nhỏ nhảy cẫng lên đón Trần Trứ, cứ như chào mừng anh Trần Trứ tới nhà chơi.
Diệp Hiểu Phong nhìn thấy Trần Trứ cầm theo trái dưa hấu, thì nhịn không được nói: “Em trai, lần sau cậu đừng cầm theo đồ gì đến nhà anh nữa.”
Trần Trứ mỉm cười: “Cũng không thể để hai bả vai khiêng theo một cái miệng tới ăn được.”
Hắn dừng lại một chút, rồi chân thành nói: “Hôm nay, em thật sự có vấn đề cần anh tư vấn.”
Diệp Hiểu Phong tưởng rằng Trần Trứ gặp vấn đề về phương diện học tập. Nhưng khi Hạ Dụ đến, mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm, mới phát hiện ra Trần Trứ chỉ là tân sinh, thế mà nghĩ đến việc lập nghiệp.
“Tạo một trang web mua bán phòng, cho thuê phòng? Sau đó tìm công ty bất động sản hợp tác?”
Hạ Dụ ngạc nhiên hô to.
Trước đó, khi còn câu lạc bộ Côn Trùng Bay, mọi người tụ tập lại với nhau bởi vì có cùng sở thích. Sau đó, mọi người cùng nhau tham ra các cuộc thi lập trình trong trường, ngoài trường.
Nhưng, mọi người chưa từng nghĩ tới việc kiếm tiền từ tài năng này.
Dù sao, cả đám đều là sinh viên, chỉ giống như mấy người học giỏi thời cấp ba, muốn kiếm về thành tích hay được mọi người công nhận. Nhưng đám bọn họ sẽ định dùng điểm vật lý cao để kiếm tiền sao?
Lĩnh Viện có phải mỗi sinh viên đều chảy xuôi dòng máu kinh doanh?
“Đúng.”
Trần Trứ gật đầu, sau đó hỏi Diệp Hiểu Phong: “Anh Diệp, kỹ thuật này có khó lắm không?”
Diệp Hiểu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Code một trang web không khó, dù là yêu cầu của cậu phức tạp đi chăng nữa. Đơn giản là tăng thêm nhiều link liên kết lại với nhau. Anh có thể làm được, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn thôi, nhung…”
Diệp Hiểu Phong đẩy đẩy gọng kính: “Nhưng nếu em muốn web đi theo hướng thị trường, thì phía sau cần có người am hiểu backend, cùng với người duy trì và bảo hành.”
“Có người nào am hiểu phương diện này không?”
Trần Trứ nhìn Hạ Dụ.
Trước đó, Hạ Dụ chủ tịch câu lạc bộ, nên biết rất rõ sở trường của từng người, nên lập tức nói: “Có Mông Phóng.”
“Còn có giao diện trang web, bố cục sắp xếp trang chính, cùng với các phương tiện kết nối.”
Diệp Hiểu Phong nói ra yêu cầu.
“Cái này Liên Lực làm được, nhưng cậu ta muốn đi du học.”
Hạ Dụ nghĩ một chút rồi nói: “Kỹ thuật này có lẽ Quách Nguyên giỏi hơn, nhưng tính tình của cậu ta không ổn, thích thì làm không thích thì thôi.”
Trần Trứ cảm thấy mấy vấn đề này không quan trọng, mới bắt đầu làm việc ai chẳng gặp khó khăn, nhưng hắn tin mình có thể giải quyết mọi vấn đề.
Vừa gặp mặt, chẳng phải Ngải Văn Đào đều tỏ ra mình cao cao tại thượng sao? Vậy mà mấy ngày sau đã phải xị mặt tới xin lỗi mình.
“Nói cách khác, vấn đề kỹ thuật không thành vấn đề?”
Trần Trứ đưa ra một câu tổng kết.
“Không.”
Diệp Hiểu Phong lắc đầu: “Còn một điểm khó khăn. Fontend hay backend đối với mấy đứa sinh viên IT bọn anh không thành vấn đề. Nhưng vấn đề lớn nhất là Server.”
Trần Trứ im lặng lắng nghe.
“Server là thứ quản lý trang web, nó quyết định đến việc trang web đó có ổn định hay không. Nhất là em muốn lưu trữ dữ liệu ảnh lớn, nên yêu cầu đối với server sẽ càng cao.”
Diệp Hiểu Phong nói ra khó khăn: “Trang web mà em muốn xây dựng nên, riêng tiền thuê máy chủ đã lên tới mấy triệu, có khi còn không đủ.”
Diệp Hiểu Phong vẫn chốt một câu, có khi còn không đủ.
Nhưng vấn đề này Trần Trứ không muốn mình bỏ tiền ra làm, nên hắn thăm dò một câu: “Trường chúng ta có máy chủ đủ để phục vụ chuyện này sao?”
Diệp Hiểu Phong liếc nhìn Hạ Dụ, sau đó trả lời: “Tất nhiên là có. Trong học viện sẽ có một vài phòng thí nghiệm cấp quốc gia, có một số vừa mới được xây dựng, nên việc lưu trữ và băng thông không thành vấn đề.”
“Em trai.”
Lúc này, Hạ Dụ mới nghi ngờ hỏi: “Cậu không định có ý đồ gì với máy chủ của trường chứ?”
Đúng là Trần Trứ có tính toán qua việc này. Hắn là một đứa nghèo rớt mùng tơi, ăn cơm còn phải đi ăn trực, thì làm gì có khả năng dựng một máy chủ cỡ lớn.
Nhưng, loại đồ vật trong phòng thí nghiệm mới cũng không cần phải nghĩ, mặc dù Trần Trứ thèm máy chủ ở trong phòng này lắm, nhưng hiện tại còn quá sớm. Phải mấy năm nữa, loại đồ vật này mới được đầu tư và vận hành.
“Phòng cũ thì sao?”
Trần Trứ mỉm cười nói đùa: “Những máy chủ cũ thì sao? Nếu chúng ta trực tiếp xin sử dụng, có phải độ khó là rất lớn không?”
Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ đều lắc đầu, đến cả con chó đen nằm dưới đất cũng đong đưa cái đầu chó, thật giống như nó có thể hiểu tiếng người vậy.
“Bình thường ai sẽ cho cậu mượn sử dụng máy chủ chứ? Ai cũng biết trong ngân hàng có tiền, nhưng cậu không có thẻ ngân hàng, ai cho cậu rút tiền ra chứ?”
Hạ Dụ lấy một ví dụ cụ thể.
Trần Trứ biết chuyện này. Nên vấn đề quan trọng nhất lúc này là làm cách nào để có được thẻ ngân hàng, sau đó hợp lý hóa việc sử dụng máy chủ của trường.
Thật ra, trong lòng Trần Trứ đã vạch ra một kế hoạch.
Đầu tiên, hắn hợp tác với Trịnh Cự của đoàn ủy, tạo ra một hạng mục nghiên cứu khoa học hoặc hỗ trợ sinh viên lập nghiệp trong trường. Sau đó, để anh ta trình hồ sơ lên khoa quản lý dự toán để phê duyệt. Thế là hoạt động trở thành hợp thức hóa.
Sau đó, hắn dựa vào hoạt động này, mượn dùng máy chủ của trường.
Tốt nhất là hắn biến toàn bộ hoạt động trở thành quá trình lập nghiệp, đặt dưới sự quản lý của một giáo sư trong viện, cũng có thể để người đó làm giáo sư chỉ đạo hoặc đại loại như một vị cố vấn.
Làm như vậy, mình có thể đường đường chính chính sử dụng máy chủ của trường.
Đương nhiên, vị giáo sư chỉ đạo này không thể hít khí trời, mà tiền phụ cấp và lương phải cung kính dâng lên tận tay. Hơn nữa, hắn cần người trung gian móc nối mối quan hệ này.
Kỳ Chính tạm được, nhưng trưởng phòng Uông lại là nhân tuyển vô cùng phù hợp.
Hiện tại, Trần Trứ dựa vào người giúp đánh bản thảo, phải làm cách nào vận dụng cái này để phát huy.
“Anh Diệp, chị Hạ.”
Trần Trứ nghĩ một lúc sau mới đột nhiên hỏi: “Trong học viện của anh chị, có người nào cấp bậc phó giáo sư trở lên, nhưng đang trong tình huống buồn bực chán nản, vì hạng mục mình đề xuất từ đầu đến cuối không được duyệt?”
Thời điểm Trần Trứ học nghiên cứu sinh, đúng là gặp một giảng viên trong tình huống này.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, không tài nào xin được hạng mục lớn. Thỉnh thoảng từ trên người giáo sư có tiếng rớt xuống một hạng mục bọn họ chẳng thèm làm, đã khiến cho mấy vị giảng viên kia tranh nhau đỏ cả mắt.
Mà mấy hạng mục này được bao nhiêu chứ, 500 nghìn đã là hết cỡ rồi, mà số tiền này đâu phải nhận được toàn bộ đâu chứ.
Cho nên, tuy bọn họ mang hàm phó giáo sư thật đấy, nhưng cuộc sống trải qua vất vả, không bằng những giáo sư lái xe xịn ở nhà to. Bọn họ ra đường còn phải đi xe bus.
Nhưng, những người này mới là đối tượng phù hợp với Trần Trứ.
Trần Trứ thở ra một hơi thật sâu, bởi vì trong một nửa tháng này, hắn vừa giúp Kỳ Chính hoàn thành đề xuất tăng cường cải cách, vừa viết thông báo thu phí nhà ở phúc lợi, còn thêm vào văn bản tổng kết nữa.
Đồng thời, hắn còn giúp trưởng phòng Uông Quý đánh máy hai phần bản thảo để đóng dấu.
Bản thảo đóng dấu không khó lắm, nhưng viết công văn đối với người bình thường là một việc vô cùng hại não. Kể cả Trần Trứ, bởi vì hắn phải viết đúng mực ‘phải chừa lại một phần nào đó để Kỳ Chính còn sửa’, nên ba công văn này chẳng khác gì ba công văn lớn.
Trong khoảng thời gian này, hắn còn chưa về thăm nhà, chỉ đi Quãng Mỹ một lần, càng đừng nói đến việc gặp mặt mấy đứa banj thân.
May mắn, khổ cực kèm với nỗ lực sẽ có ngày hưởng thành quả.
Hắn không chỉ nhận được một văn phòng nhỏ, còn có chìa khóa vào tòa nhà phát triển và quy hoạch, cũng có thể lợi dụng việc đến phòng Kỳ Chính nhờ ông sửa lại công văn, mà có thể thuận tay đặt một vài hồ sơ xét duyệt ở vị trí phía trước hoặc chỗ dễ nhìn thấy.
Hắn tắt máy tính, tắt đèn, đóng cửa…Lúc này, Trần Trứ bước đi trong bóng tối trong tòa nhà tổng hợp, nhưng nơi đây vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Hắn giật mình nhớ lại thời điểm năm đó mình tăng ca ở ủy ban tỉnh.
Mãi cho đến khi hắn ra khỏi tòa nhà tổng hợp, nhìn nhóm sinh viên hay một cặp đôi nào đó, bọn họ đang dạo bước trên con đường quanh trường, xung quanh vang lên đủ loại âm thanh, tiếng xì xào bàn tán, tỏa ra hơi thở thanh xuân cuồng nhiệt, chẳng cần quan tâm tới ánh nhìn của người khác.
Bấy giờ, Trần Trứ mới bừng tỉnh đây là đại học. Hắn cúi xuống nhìn tay của mình, không có cặp công văn, chỉ mà một cái cặp sinh viên bình thường.
“Viết công văn đến mức đầu óc mộng mị rồi.”
Trần Trứ nghĩ trong lòng, có điều tổng kết đã hoàn thành, hồ sơ tích lũy trong khoa quản lý dự toán đã phê duyệt gần hết, thời gian tiếp theo sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu như vậy, hiện tại địa vị của mình là gì?
Thật ra không tính là địa vị, mà nghiêng nhiều hơn về phần dựa thế và tạo thế.
Đương nhiên mặc kệ nó là gì, đây là những thứ mà Trần Trứ cố gắng mới có được. Mình phải tính toán lợi dụng tài nguyên, biến dự định trong lòng trở thành thực chất.
Cho nên, sau khi Trần Trứ trở lại phòng ký túc, hắn lập tức gọi cho Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ ở khoa IT. Trần Trứ không nói tình huống cụ thể, chỉ bảo có chuyện cần nhờ hai người tư vấn.
Diệp Hiểu Phong biết ơn đối với chuyện Trần Trứ giúp đỡ mình chuyển nhà, nên mời mọi người tới làm khách, vừa ăn vừa có thể nói chuyện.
Trần Trứ thấy như vậy cũng được. Thế là, ngày hôm sau, khi vừa tan học, hắn đi tới căn phòng trọ của Diệp Hiểu Phong và Lăng Lệ Lệ.
Nơi này, bếp núc vẫn sử dụng hàng ngày, còn chú chó đen nhỏ nhảy cẫng lên đón Trần Trứ, cứ như chào mừng anh Trần Trứ tới nhà chơi.
Diệp Hiểu Phong nhìn thấy Trần Trứ cầm theo trái dưa hấu, thì nhịn không được nói: “Em trai, lần sau cậu đừng cầm theo đồ gì đến nhà anh nữa.”
Trần Trứ mỉm cười: “Cũng không thể để hai bả vai khiêng theo một cái miệng tới ăn được.”
Hắn dừng lại một chút, rồi chân thành nói: “Hôm nay, em thật sự có vấn đề cần anh tư vấn.”
Diệp Hiểu Phong tưởng rằng Trần Trứ gặp vấn đề về phương diện học tập. Nhưng khi Hạ Dụ đến, mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm, mới phát hiện ra Trần Trứ chỉ là tân sinh, thế mà nghĩ đến việc lập nghiệp.
“Tạo một trang web mua bán phòng, cho thuê phòng? Sau đó tìm công ty bất động sản hợp tác?”
Hạ Dụ ngạc nhiên hô to.
Trước đó, khi còn câu lạc bộ Côn Trùng Bay, mọi người tụ tập lại với nhau bởi vì có cùng sở thích. Sau đó, mọi người cùng nhau tham ra các cuộc thi lập trình trong trường, ngoài trường.
Nhưng, mọi người chưa từng nghĩ tới việc kiếm tiền từ tài năng này.
Dù sao, cả đám đều là sinh viên, chỉ giống như mấy người học giỏi thời cấp ba, muốn kiếm về thành tích hay được mọi người công nhận. Nhưng đám bọn họ sẽ định dùng điểm vật lý cao để kiếm tiền sao?
Lĩnh Viện có phải mỗi sinh viên đều chảy xuôi dòng máu kinh doanh?
“Đúng.”
Trần Trứ gật đầu, sau đó hỏi Diệp Hiểu Phong: “Anh Diệp, kỹ thuật này có khó lắm không?”
Diệp Hiểu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Code một trang web không khó, dù là yêu cầu của cậu phức tạp đi chăng nữa. Đơn giản là tăng thêm nhiều link liên kết lại với nhau. Anh có thể làm được, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn thôi, nhung…”
Diệp Hiểu Phong đẩy đẩy gọng kính: “Nhưng nếu em muốn web đi theo hướng thị trường, thì phía sau cần có người am hiểu backend, cùng với người duy trì và bảo hành.”
“Có người nào am hiểu phương diện này không?”
Trần Trứ nhìn Hạ Dụ.
Trước đó, Hạ Dụ chủ tịch câu lạc bộ, nên biết rất rõ sở trường của từng người, nên lập tức nói: “Có Mông Phóng.”
“Còn có giao diện trang web, bố cục sắp xếp trang chính, cùng với các phương tiện kết nối.”
Diệp Hiểu Phong nói ra yêu cầu.
“Cái này Liên Lực làm được, nhưng cậu ta muốn đi du học.”
Hạ Dụ nghĩ một chút rồi nói: “Kỹ thuật này có lẽ Quách Nguyên giỏi hơn, nhưng tính tình của cậu ta không ổn, thích thì làm không thích thì thôi.”
Trần Trứ cảm thấy mấy vấn đề này không quan trọng, mới bắt đầu làm việc ai chẳng gặp khó khăn, nhưng hắn tin mình có thể giải quyết mọi vấn đề.
Vừa gặp mặt, chẳng phải Ngải Văn Đào đều tỏ ra mình cao cao tại thượng sao? Vậy mà mấy ngày sau đã phải xị mặt tới xin lỗi mình.
“Nói cách khác, vấn đề kỹ thuật không thành vấn đề?”
Trần Trứ đưa ra một câu tổng kết.
“Không.”
Diệp Hiểu Phong lắc đầu: “Còn một điểm khó khăn. Fontend hay backend đối với mấy đứa sinh viên IT bọn anh không thành vấn đề. Nhưng vấn đề lớn nhất là Server.”
Trần Trứ im lặng lắng nghe.
“Server là thứ quản lý trang web, nó quyết định đến việc trang web đó có ổn định hay không. Nhất là em muốn lưu trữ dữ liệu ảnh lớn, nên yêu cầu đối với server sẽ càng cao.”
Diệp Hiểu Phong nói ra khó khăn: “Trang web mà em muốn xây dựng nên, riêng tiền thuê máy chủ đã lên tới mấy triệu, có khi còn không đủ.”
Diệp Hiểu Phong vẫn chốt một câu, có khi còn không đủ.
Nhưng vấn đề này Trần Trứ không muốn mình bỏ tiền ra làm, nên hắn thăm dò một câu: “Trường chúng ta có máy chủ đủ để phục vụ chuyện này sao?”
Diệp Hiểu Phong liếc nhìn Hạ Dụ, sau đó trả lời: “Tất nhiên là có. Trong học viện sẽ có một vài phòng thí nghiệm cấp quốc gia, có một số vừa mới được xây dựng, nên việc lưu trữ và băng thông không thành vấn đề.”
“Em trai.”
Lúc này, Hạ Dụ mới nghi ngờ hỏi: “Cậu không định có ý đồ gì với máy chủ của trường chứ?”
Đúng là Trần Trứ có tính toán qua việc này. Hắn là một đứa nghèo rớt mùng tơi, ăn cơm còn phải đi ăn trực, thì làm gì có khả năng dựng một máy chủ cỡ lớn.
Nhưng, loại đồ vật trong phòng thí nghiệm mới cũng không cần phải nghĩ, mặc dù Trần Trứ thèm máy chủ ở trong phòng này lắm, nhưng hiện tại còn quá sớm. Phải mấy năm nữa, loại đồ vật này mới được đầu tư và vận hành.
“Phòng cũ thì sao?”
Trần Trứ mỉm cười nói đùa: “Những máy chủ cũ thì sao? Nếu chúng ta trực tiếp xin sử dụng, có phải độ khó là rất lớn không?”
Diệp Hiểu Phong và Hạ Dụ đều lắc đầu, đến cả con chó đen nằm dưới đất cũng đong đưa cái đầu chó, thật giống như nó có thể hiểu tiếng người vậy.
“Bình thường ai sẽ cho cậu mượn sử dụng máy chủ chứ? Ai cũng biết trong ngân hàng có tiền, nhưng cậu không có thẻ ngân hàng, ai cho cậu rút tiền ra chứ?”
Hạ Dụ lấy một ví dụ cụ thể.
Trần Trứ biết chuyện này. Nên vấn đề quan trọng nhất lúc này là làm cách nào để có được thẻ ngân hàng, sau đó hợp lý hóa việc sử dụng máy chủ của trường.
Thật ra, trong lòng Trần Trứ đã vạch ra một kế hoạch.
Đầu tiên, hắn hợp tác với Trịnh Cự của đoàn ủy, tạo ra một hạng mục nghiên cứu khoa học hoặc hỗ trợ sinh viên lập nghiệp trong trường. Sau đó, để anh ta trình hồ sơ lên khoa quản lý dự toán để phê duyệt. Thế là hoạt động trở thành hợp thức hóa.
Sau đó, hắn dựa vào hoạt động này, mượn dùng máy chủ của trường.
Tốt nhất là hắn biến toàn bộ hoạt động trở thành quá trình lập nghiệp, đặt dưới sự quản lý của một giáo sư trong viện, cũng có thể để người đó làm giáo sư chỉ đạo hoặc đại loại như một vị cố vấn.
Làm như vậy, mình có thể đường đường chính chính sử dụng máy chủ của trường.
Đương nhiên, vị giáo sư chỉ đạo này không thể hít khí trời, mà tiền phụ cấp và lương phải cung kính dâng lên tận tay. Hơn nữa, hắn cần người trung gian móc nối mối quan hệ này.
Kỳ Chính tạm được, nhưng trưởng phòng Uông lại là nhân tuyển vô cùng phù hợp.
Hiện tại, Trần Trứ dựa vào người giúp đánh bản thảo, phải làm cách nào vận dụng cái này để phát huy.
“Anh Diệp, chị Hạ.”
Trần Trứ nghĩ một lúc sau mới đột nhiên hỏi: “Trong học viện của anh chị, có người nào cấp bậc phó giáo sư trở lên, nhưng đang trong tình huống buồn bực chán nản, vì hạng mục mình đề xuất từ đầu đến cuối không được duyệt?”
Thời điểm Trần Trứ học nghiên cứu sinh, đúng là gặp một giảng viên trong tình huống này.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, không tài nào xin được hạng mục lớn. Thỉnh thoảng từ trên người giáo sư có tiếng rớt xuống một hạng mục bọn họ chẳng thèm làm, đã khiến cho mấy vị giảng viên kia tranh nhau đỏ cả mắt.
Mà mấy hạng mục này được bao nhiêu chứ, 500 nghìn đã là hết cỡ rồi, mà số tiền này đâu phải nhận được toàn bộ đâu chứ.
Cho nên, tuy bọn họ mang hàm phó giáo sư thật đấy, nhưng cuộc sống trải qua vất vả, không bằng những giáo sư lái xe xịn ở nhà to. Bọn họ ra đường còn phải đi xe bus.
Nhưng, những người này mới là đối tượng phù hợp với Trần Trứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận