Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 116: Giống như mỗi người đều đang hạnh phúc

Vương Trường Hoa nói xong, cả đám phì lên cười. Tất cả mọi người đều nhìn ra Du Huyền rất thích bó hoa này.
Mọi người hùa nhau hỏi thăm Trần Trứ mua bó hoa này bao nhiêu tiền. Vốn dĩ, Trần Trứ không muốn nói, nhưng chủ trung tâm là Sử Ngọc Thu lại thường xuyên mua hoa, cho nên liếc mắt một cái đã biết bó hoa này khoảng 300 tệ.
“Đắt vậy sao?”
Miệng Du Huyền chu lên, lòng có chút nhói, chẳng trách nhìn hoa tươi mà đẹp như vậy.
“Rồi, lần sau không mua nữa.”
Trần Trứ chỉ nói đùa một câu.
“Tốt.”
Du Huyền gật đầu, cô cảm thấy món quà này không có lời, kể cả vừa rồi khi nhận được hoa, trong lòng cô thực sự rất vui mừng.
“Nói vậy mà cậu cũng tin sao?’.
Trần Trứ nhịn không được mỉm cười: “Mình sẽ không dừng việc tặng hoa cho cậu đâu, nhưng nếu mà mua nhiều đúng là lỗ thật…À ừ…”
Trần Trứ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Sau này mình sẽ tặng cho cậu một vườn hoa hồng?”
“Hả…”
Ngô Dư vội vàng đặt tay lên ngực, giống như mấy lời sến súa này khiến cô buồn nôn, người nổi hết cả da gà.
Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa cũng tỏ rõ thái độ của mình, ai cũng nghĩ Trần Trứ đang ba hoa khoác lác.
Thật ra, Trần Trứ không định nói khoác, nếu thời điểm bây giờ một vườn hoa hồng ở vùng ngoại ô cũng không phải rất nhiều tiền.
Nhưng, kể cả không tốn nhiều tiền thì Trần Trứ đi theo con đường quan trường sẽ không thực hiện được, trừ khi hắn đi trên con đường kinh doanh.
Chỉ có Cá Lúc Lắc nghiêng đầu sang, ánh mắt mơ mang nói: “Vậy mình sẽ treo một chiếc chuông gió ở cổng vườn, khi đó có người đến mình sẽ nhanh chóng biết được.”
“Ừ, tốt nhất là đào thêm một cái hồ nho nhỏ.”
Trần Trứ bổ sung: “Như thế, chúng ta ăn cơm xong có thể đi dạo xung quanh hồ..”
“Được…”
Ngô Dư vội vàng lắc đầu, một cô gái yêu đương mù quáng, cũng không biết sao Trần Trứ vốn bình tĩnh, xử lý mọi việc trưởng thành, thì dính vào tình yếu cũng mù quáng theo vậy?
Thật ra, trong nhóm này, tâm trí vững vàng nhất là Ngô Dư. Cô cảm thấy Du Huyền và Trần Trứ là một đôi, thậm chí nếu Trần Trứ làm không tốt, thì rõ ràng không xứng với cô bạn thân yêu đương mù quáng của mình.
Còn Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Bác có chút mơ hồ. Nhưng hai đứa nhìn thấy Trần Trứ và Du Huyền thể hiện tình cảm, cũng coi như Trần Trứ đã quyết định tình yêu của mình.
Nhất là Hoàng Bách Hàm cũng đang gặp vấn đề về tình cảm. Cậu còn muốn tìm Trần Trứ hỏi han đây.
Nhưng, người rối bời nhất là Triệu Viên Viên.
Viên Viên quen Du Huyền từ rất sớm, hai người biết nhau qua bát mỳ chả cá. Nhưng sau đó cô lên đại học, lại có thời gian ở với Tống Thì Vi nhiều hơn.
Mặc dù Trần Trứ và chị Vi Vi không nói chuyện yêu đương, nhưng với một cô gái đọc truyện tiểu thuyết tình cảm, cô cảm nhận được Tống Thì Vi không hề bài xích anh Trần Trứ.
Cho nên, cô nhìn thấy anh Trần Trứ và chị Du Huyền hạnh phúc, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng trong đó còn một chút gì đó nấn ná trong lòng.
Rất nhanh, Sử ngọc Thu nhắc nhở mọi người đã đến giờ vào lớp rồi.
Du Huyền vỗ vỗ vai Ngô Dư nói: “Tiểu Dư, chúng ta vào lớp thôi.”
Ừ.”
Ngô Dư đứng lên, phàn nàn với Trần Trứ: “Chủ nhiệm Trần, cậu quản lý Du Huyền nhà cậu đi nhá? Mình chỉ vì muốn để cậu ấy đỡ buồn, không ngờ bị cậu ấy sai bảo như giáo viên giảng dạy vậy? Đêm nay cậu nhất định phải mời mình ăn thật ngon đấy?”
“Thật sao?”
Trần Trứ quay đầu lại, thấu tình đạt lý nói: “Vậy thân phận của cậu không phải giáo viên trong biên chế. Theo quy định đưa ra, bọn mình không có nghĩa vụ cung cấp bữa ăn đêm cho cậu.”
“Hả…”
Du Huyền nghe đến đây nhịn không được mỉm cười.
“Chịu hai người.”
Ngô Dư tỏ vẻ tức giận nhéo Du Huyền một cái. Du Huyền lại quay qua nói với mọi người: “Các cậu ngồi ở đây chờ mình một chút, sau đó sẽ mời mọi người uống trà sữa.”
Du Huyền nói xong, mỉm cười ngọt ngào chào Trần Trứ rồi bước đi vào lớp.
Nói là lên lớp cho oai thôi, chứ phần lớn thời gian là trông coi một đám trẻ.
Trừ khi có một đứa bé nào đặc biệt thích vẽ tranh, Du Huyền mới tập trung chỉ dạy một chút. Nhưng trung tâm thu phí khá cao, nên có đôi khi Ngô Dư sẽ đến chỉ dạy, điều này tương đương với hai sinh viên Quảng Mỹ dạy cho một đứa trẻ.
Còn bốn người ở ngoài phòng dạy vẽ ngồi nói chuyện với nhau.
Bên ngoài, trừ Trần Trứ ra, thì tất cả đều là sinh viên lần đầu lên đại học, lần thứ nhất huấn luyện quân sự, lần thư nhất được học trong giảng đường lớn cùng các lớp khác, lần thứ nhất ứng tuyển vào hội học sinh…Nên chủ đề chung có rất nhiều.
Triệu Viên Viên còn quay được video đêm học quân sự, có sinh viên hát, nhảy, đủ loại tài lẻ…Sau đó đưa di động cho Hoàng Bách Hàm xem.
Vương Trường Hoa nhìn vài giây, rồi lắc đầu nói: “Mấy đứa học giỏi thi trên 600 điểm, đúng là nhảy múa hát ca không thể nào bằng trường bọn mình.”
“Nhưng cái này có tác dụng gì chứ?”
Vương Trường Hoa xoa miệng nói: “Tao cầm mấy cái này về cho mẹ xem, mẹ tao bảo toàn đám bất học vô thuật. Nếu cầm cái video quay ở Trung Đại này về cho mẹ tao nhìn, không biết mẹ có quay xe không?”
Mặc dù Vương Trường Hoa nói như vậy, nhưng trong lòng cu cậu chẳng có chút tự ti gì, còn đàng hoàng tự giễu: “Mặc dù bọn mày học 985, nhưng Quảng Đại của bọn tao cũng được gọi là 857.”
“857 là gì?”
Hoàng Bách Hàm còn tưởng rằng bộ giáo dục vừa mới công bố chính sách mới.
“Tao có một đứa bạn cùng phòng, vừa mới học chính được hai buổi đã đi đến quán bar tán gái.”
Vương Trường Hoa giải thích: “Một tuần 7 ngày, cứ đúng 8 giờ tối lên đồ, 5 giờ sáng trở về. Cho nên, bọn tao mới gọi là trường đại học trọng điểm ‘857’. Tao còn lo có ngày nó đột tử trên bàn rượu ấy.”
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên tặc lưỡi, loại cuộc sống này cách bọn họ quá xa.
Thật ra, năm 2007 loại hình giải trí này chỉ xuất hiện ở các thành phố loại 1. Có những thành phố ở phía bắc, đến 10 giờ tối đã chẳng có bóng người trên đường, thì làm gì có loại địa phương để ăn chơi cả đêm chứ?
“Vậy nó cua…”
Hoang Bách Hàm đang định dùng từ cua gái, thế nhưng Viên Viên ở bên cạnh nên không thể dùng, bèn đổi lại cách nói khác: “Vậy cậu ta tìm bạn gái thế nào?”
“Nó nói, cùng một lúc nói với mấy cô.”
Vương Trường Hoa tức giận nói: “Thằng chó này còn khoe, với trình độ của nó yêu đương không cần bỏ một đồng tiền nào, ngay cả tiền phòng đối phương cũng phải trả, chỉ cần cái miệng dẻo là được rồi.”
Mặc dù Vương Trường Hoa thích nói phét, nhưng trong vấn đề yêu đương còn chưa tệ đến như vậy, nên trong lòng vô cùng xem thường loại người này.
“Mịa, rác rưởi vậy sao?”
Hoàng Bách Hàm cũng cảm thấy như vậy, nên hỏi: “Thằng đó có phải đứa đẹp trai nhất phòng ký túc bọn mày không?”
“Đại Hoàng, mày nói nhảm cái gì đấy?”
Vương Trường Hoa tỏ ra không vui nói: “Nó còn không đẹp trai bằng Trần Trứ, thì tuổi gì ăn được tao?”
Vừa hay, Du Huyền mới mua trà sữa về, nghe được câu nói này, cô trừng đôi mắt đẹp nhìn Vương Trường Hoa.
Vương Trường Hoa tức giận co người lại, không dám nói phét nữa.
Du Huyền bên cạnh Trần Trứ là Cá Lúc Lắc dịu dàng, nhưng trong ấn tượng của học sinh Chấp Chứ lại khác. Hình ảnh Trương Siêu ở trên sân thể dục bị ăn một cái tát vẫn rõ như ngày nào.
Trần Trứ mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Trường Hoa, chẳng phải mày cũng có người yêu trên mạng sao? Nói chuyện thế nào lấy ra cho bọn sao xem chút?”
Nói đến chuyện này, mặt Vương Trường Hoa lại hớn hở, sau đó lấy điện thoại mở ra khu vực nhắn tin QQ.
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên tò mò ngó vào xem. Đối phương lấy ảnh chân dung giống như thời xưa, có nick name là ‘Khuynh Thành, Bán Hạ’.
Nếu năm 2024 mà đặt ID này có khả năng hơi lố, nhưng năm 2007 lại vô cùng mới mẻ.
Vương Trường Hoa đặt nickname là ‘Trường Hoa, Tự Cẩm’, ảnh avatar là thời xưa. Hai người này đều sử dụng nick QQ cấp bậc VIP.
Trần Trứ nhìn nội dung hai người này nói chuyện, toàn là mấy câu kiểu ‘đang làm gì, ăn cơm chưa, nhớ ngủ sớm…” hay chia sẻ mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Nhưng Trần Trứ là người từng trải, tình cảm giữa hắn và Cá Lúc Lắc tăng mạnh chính là thời gian đó, là lúc hai người chia sẻ câu chuyện cho nhau thông qua QQ.
Cho nên, hắn thấy những tin nhắn này đặc biệt thân thiết, nên vỗ vỗ vai Trường Hoa nói: “Trường Hoa, cuối cùng cũng làm ra chuyện khiến người khác tin tưởng.”
Trường Hoa học theo phong cách Manga, dùng ngón tay cái đắc ý xoa xoa mũi.
Trần Trứ xoa xoa ngón chân, trong lòng có chút xấu hổ.
Nhưng lúc này, mọi người nhìn thấy một tin nhắn.
Khuynh thành, Bán Hạ: Em đang đi tắm. Bảo bối, thật sự muốn anh kỳ lưng giúp em quá.
Trường Hoa, tựa cẩm: hình thẹn thùng.
Sau đó, Vương Trường Hoa cầm lấy điện thoại, tỏ ra như không có việc gì nói: “Viên Viên vẫn ở đây, có một chút nội dung, trẻ nhỏ không xem được.”
“Mịa…”
Hoàng Bách Hàm nhịn không được nói: “Các người đã đến trình độ này rồi sao?”
Trần Trứ cũng có chút giật mình, mặc dù nhìn thì giống như các cặp đôi yêu nhau nhắn tin đấy, nhưng đây là trên mạng cũng không sai.
Có điều, làm gì có nữ sinh nào nói thích được nam sinh kỳ lưng chứ? Nếu nó là câu đùa giỡn một chút còn tạm được.
“Mặc dù tao thấy hơi kỳ lạ, nhưng tóm lại nên chúc phúc cho Trường Hoa.”
Trần Trứ cũng vui mừng vì bạn của mình đang hạnh phúc.
Hoàng Bách Hàm nhìn mặt mũi Vương Trường Hoa như tỏa sáng, đột nhiên nghĩ tới ‘thằng ngốc này còn kiếm được bạn gái trước cả mình’ đúng là kém cỏi. Thế là cậu ta nháy mắt bảo Trần Trứ ra một góc.
“Trần Trứ.”
Trong ánh mắt của Hoàng Bách Hàm có chút do dự, lại có chút thẹn thùng, nhưng vẫn quyết định nói ra: “Tao có cảm giác…Hình như thích một người con gái.”
“Cái gì?’.
Trần Trứ giật nảy mình. Hắn nghĩ, có lẽ sau khải giảng mình quá bận rộn, nên chưa kịp tâm sự nhiều với thằng bạn thân, không ngờ thằng chó này đã bị con mẹ nó Hứa Duyệt hớp hồn?
Sau này, cô ta khiến mẹ mày tức giận phải nhập viện đấy?
“Cô gái Hứa Duyệt kia thì có gì tốt?”
Trần Trứ cau mày nói: “Nét mặt cô ta có nhiều thứ là diễn đấy, mày biết không?”
“Cái gì?”
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ hỏi: “Bộ trưởng Hứa thì liên quan gì? Tao đang muốn hỏi mày một chút, mày cảm thấy Mưu Giai Văn thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận