Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 210: Làm cách nào để nịnh lãnh đạo không tham tiền tài
Trần Trứ đúng kiểu thối mồm, không ngờ đoán mò mà lại gần đúng.
Ngô Dư cảm thấy cô đơn, bởi vì cả một ngày trời chẳng thấy cô bạn thân nhất đâu, bản thân cô lại lười về nhà, cho nên nằm lẻ loi một mình trong phòng ký túc cả ngày trời.
Nhất là cả ngày hôm nay Trịnh Hạo nhắn tin đến không ngừng.
Buổi sáng:
Trịnh Hạo: Chào buổi sáng, hôm nay lại là ngày trời nắng đẹp.
Ngô Dư: Chào buổi sáng.
Trịnh Hạo: Cậu thích trời nắng hay trời mưa.
Ngô Dư: Trời nắng.
Trịnh Hạo: Hai thứ mình đều không thích, mình chỉ thích nói chuyện cùng với cậu.
Ngô Dư: À… Buổi sáng:
Trịnh Hạo: Ăn sáng xong, cậu định làm gì? Ngô Dư: Nằm trong phòng ký túc xem phim. Trịnh Hạo: Bạn của cậu đâu? Ngô Dư: Đi hẹn hò rồi. Trịnh Hạo: Ngày nắng, đúng là một ngày rất tốt để hẹn hò, không nên nằm mốc meo trong phòng ký túc. Tinh Quang Thành có mở triển lãm Anime đấy, cậu thấy hứng thú không? Ngô Dư: Mình không thích xem mangan, nếu có triển lãm tranh thì sẽ xem chút. Trịnh Hạo: Nếu có triển lãm tranh, mình có thể hẹn cậu đi không? Ngô Dư: Lúc ấy sẽ gọi theo mấy người bạn đi cùng. Buổi chiều: Trịnh Hạo: Cậu ngủ trưa dậy rồi à? Ngô Dư: Ừ. Trịnh Hạo: Trưa nay mình cũng tính ngủ, mà nhìn thấy QQ của cậu khiến bản thân quá mệt, nên chưa kịp ngủ. Ngô Dư: Vì sao lại mệt? Trịnh Hạo: Bởi vì mình cứ xem đi xem lại hết các dòng trạng thái hay ảnh mà cậu đăng.
Ngô Dư: Ồ, cậu biết nói chuyện thật đấy. Ban đêm: Trịnh Hạo: Bạn của cậu đã về rồi sao? Ngô Dư: Vừa mới về, còn cầm về cho mình một hộp ô mai. Trịnh Hạo: Vậy được rồi, mình muốn quang minh chính đại nghỉ việc. Trịnh Hạo: Bạn của cậu đã về, nên nhiệm vụ nói chuyện với cậu để lại cho cô ấy. Ngô Dư: Ha ha, cám ơn cậu. Trịnh Hạo: Phải là mình cám ơn cậu mới đúng, vì đã cho mình cơ hội được làm bạn với cậu một ngày. Đáng tiếc, cơ hội này chỉ ở trên QQ, nếu lần sau Vương Trường Hoa đến trường bọn cậu chơi, mình có thể đi cùng không?
Ngô Dư: Thoải mái đi, lúc đó sẽ mời các cậu ăn cơm. Tuy cuộc trò chuyện nhắt gừng, lại nhắn tin giống kiểu bình thường, nhưng ẩn ý xung quanh mấy câu đó vô cùng có trình độ, vừa hài hước, có chút động viên, lại giống như bạn bè tri kỷ. Một khi có được cơ hội thêm liên lạc với bạn nữ, thì làm cách nào để có thể nói chuyện cũng là môn một học vấn. Ít nhất phải thỏa mãn 3 điều kiện trong 4 điều kiện cần, thì cuộc nói chuyện mới có thể tiếp tục diễn ra. Những điều kiện này đã được đám người trên mạng tổng kết năm 2004, được gọi là ‘giá trị cảm xúc’. Cho nên, nghe thì có vẻ như Trịnh Hạo nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng ít ra Ngô Dư không cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng còn hiểu ý tứ của cậu ta mà bật cười thích thú. Cho nên, mỗi khi nhìn thấy giao diện tin nhắn của cậu ta nhấp nháy, thì trong đầu cô sẽ có một chút mong chờ. Kể cả khi Du Huyền quay trở về, thì cảm giác mong chờ này tạm thời biến mất. Lúc đó, Ngô Dư vừa ăn ô mai, vừa phàn nàn việc cos tỷ trọng sắc khinh bạn, nói cô ra ngoài một phát đi cả ngày. Có điều, trước khi đi ngủ, Trịnh Hạo vẫn đúng hẹn chúc ngủ ngon. Lúc này trong đầu Ngô Dư bỗng sinh ra cảm giác, được quan tâm đúng như dự đoán. “Cảm giác quái gì vậy.”
Ngô Dư nghĩ thầm trong lòng, nhưng thật ra cô cảm thấy cảm giác này cũng được.
Hôm sau là thứ hai, mà thời sinh viên đại học, ngày thứ hai là trương trình học nặng nhất. Lớp Trần Trứ có tiết 8 giờ sáng, nên mấy đứa bạn cùng phòng vội vàng vừa chạy vừa xoa ken mắt. 2 tiết đầu tiên buổi sáng vẫn là tiết triết học ‘tư tưởng đạo đức và cơ sở pháp luật’, đây là tiết học mà ba lớp trong Lĩnh Viện học cùng nhau. Thời điểm Tống Thì Vi bước vào lớp học, vẫn khiến mọi người chú ý. Có điều, ai nấy đều biết được cô chẳng quan tâm lắm đến sự chú ý của mọi người. Toàn bộ Lĩnh Viện cũng chẳng có mấy người nói chuyện được với cô, còn con trai đã ít lại càng ít hơn. Hiện tại, khóa 07 có duy nhất một người con trai mới lập nghiệp là Trần Trứ.
Hai tiết học này Trần Trứ chẳng nghe lọt tai được câu nào, bởi hắn còn đang suy nghĩ định ra điều lệ và chế độ cho công ty, đồng thời tính toán nên trả lương cho đám người Phương Tinh thế nào. Đám người Tống Tình là nhân viên toàn thời gian, mỗi tháng nhận được 600 tệ lương cơ bản cộng với trích phần trăm. Nhưng đám người Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến là nhân viên kỹ thuật và điều hành trang web.
Nên cuối cùng Trần Trứ tạm thời cho Phương Tinh 1.800 tệ, còn Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Thi là 1.600 tệ. Nếu các cô gái này có thời gian chăm sóc khách hàng, vẫn sẽ được hưởng trích phần trăm 39 tệ trên 1 hội viên. Sở dĩ hắn cho Phương Tinh cao hơn 200 tệ, không chỉ bởi vì cô gái này có tư chất lãnh đạo, mà có đôi khi Trần Trứ hoặc Tằng Khôn giao nhiệm vụ nào đấy đều sẽ thông qua Phương Tinh liên hệ với hai cô gái còn lại. Nói chung có nhiệm vụ vào sẽ trực tiếp giao cho Phương Tinh, còn tiến hành thế nào tự cô sắp xếp. Một người làm nhiều việc hơn, nhưng nhận được tiền lương bằng nhau, tất nhiên vừa mới bắt đầu còn hứng thú và nhiệt tình sẽ không để ý, nhưng thời gian lâu dài chắc chắn sẽ có ý kiến.
Cho nên, số tiền 200 tệ này thực tế là khẳng định vị trí tổ trưởng của cô ấy rồi. Nếu sau này công ty mở rộng quy mô, người đầu tiên cần tính toán chắc chắn là những nhân viên như Phương Tinh. Trần Trứ đang múa bút trên vở thành công văn hoàn chỉnh, thì Lưu Kỳ Minh bên cạnh liếc nhìn, sau đó bĩu môi nói:
“Vừa rồi giáo sư Trương còn lên án một số công ty đưa ra chế độ hút máu, không ngờ kẻ định lại ở ngay bên cạnh chúng ta.”
“Không có quy định sao thành hình được?”
Trần Trứ mỉm cười:
“Đến cả tao là ông chủ của công ty, mà ở trong trường làm thêm mỗi tháng được 300 tệ, thì với số tiền 1.600! 1.800 này vẫn có lương tâm hơn trường học nhiều làm.”
Câu này của Trần Trứ đúng là khiến Lưu Kỳ Minh không tài nào phản bác được. Buổi sáng còn hai tiết ‘kinh tế vĩ mô’, chỉ có điều mới học được một nửa thì Trịnh Cự đột nhiên gọi điện tới. Anh ta mừng rỡ nói, việc sử dụng phòng máy chủ cũ của trường đã được đại hội đảng ủy trường thông qua. Nếu Đoàn Ủy dùng danh nghĩa đơn vị chỉ đạo lập nghiệp để gửi văn kiện, hành động giấy trắng mực đen này, tất nhiên sẽ dễ dàng nhận được quyền sử dụng phòng máy chủ cũ rồi. “Bí thư Hoàng Nghị vì chuyện của cậu mà chạy tới chạy lui, bỏ ra rất nhiều công sức đấy.”
Trịnh Cự nhấn mạnh một câu. Ngay lập tức Trần Trứ hiểu nghĩa câu nói này, nên nhẹ nhàng nói:
“Bí thư Hoàng có thích đồ vật gì hoặc cảm thấy hứng thú lĩnh vực nào không?”
“Bí thư Hoàng là người không thích vật ngoài thân.”
Trịnh Cự nói:
“Cậu đừng phí sức suy nghĩ vấn đề này. Tôi nói cho cậu nghe chuyện này, mong cậu nhớ kỹ trong lòng là được.”
Trần Trứ không trả lời câu này.
Nếu một người khổ sở chạy tới chạy lui vì việc gì đó, mà mục đích không phải vì tiền, thì tất nhiên vì danh rồi. Nói chung bên trong chỗ làm việc nào cũng sẽ gặp vấn đề này, nếu một lãnh đạo không ham tiền tài nhưng lại rất để ý đến thanh danh, vậy phải làm gì để thỏa mãn nguyện vọng này của lãnh đạo đây? Giữa trưa, khi các tiết học đã xong, Trần Trứ đi đến Thung Lũng Công Nghệ. Bây giờ, chỉ có ba người Hạ Tuệ Lan, Tống Tính và Trương Quang Phong ở văn phòng. Dù sao, mấy người này làm full time, còn tất cả những người còn lại hoặc có nhiệm vụ học tập hoặc có nhiệm vụ dạy học. Bên ngoài văn phòng đã có bảng hiệu mới, trên đó viết ‘Công Ty Trách nhiệm Hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui’. “Chủ nhiệm Mẫn vừa sai người đưa tới.”
Trương Quảng Phong cố tình đứng lên nói. Trước kia, Trương Quảng Phong làm việc trong thể chế, mặc dù chỉ là cộng tác viên. Tuy bây giờ anh ta đã làm cho công ty tư nhân, nhưng thực chất từ bên trong vẫn tồn tại cảm giác ‘tôn ti trật tự và giai cấp’ hơn rất nhiều so với Hạ Tuệ Lan và Tống Tình. Trần Trứ gật đầu, sau đó sờ bảng hiệu bằng inox này, nhưng trong lòng mắng thầm một câu.
Thung Lũng Công Nghệ vì muốn theo đuổi nét đẹp chỉnh thể và chỉn chu, cho nên tất cả công ty trong này đều sử dụng một phong cách bảng hiệu. Trần Trứ cảm thấy quy định này thiếu khoa học và có phần ngu ngốc. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn phải kiếm cơm ở chỗ này, nên chỉ có thể chấp nhận. Huống chi, trợ lý nhỏ Mẫn Vũ phương của viện trưởng vì nhận được lì xì 1.000 tệ, nên cố tình cấp cho Công nghệ thông tin SuiHui biển hiệu trong thời gian rất ngắn. Sau khi giáo sư Tằng Khôn tới, Trần Trứ bắt đầu công bố quy định công ty. Buổi chiều, Tằng Khôn sẽ phái tới công ty máy chủ ở bên ngoại thành, dời data của trang web học tập về máy chủ của trường, đồng thời lấy 40 nghìn trở về.
Trong thời gian này, ông cần người giúp đỡ thì cứ thoải mái sắp xếp. Buổi chiều, Trương Quảng Phong và Tống Tình lau sạch bảng hiệu, đồng thời mua một tấm vải đỏ đặt lên phía trước. Hạ Tuệ Lan liên hệ với bên viễn thông tới lắp đặt điện thoại.
Bên trong văn phòng của Thung Lũng Công Nghệ đều đã có sẵn dây điện thoại, nên công việc lắp đặt cũng khá đơn giản. Trần Trứ đi đến siêu thị máy tính Cương Đỉnh, mua thêm hai máy in, sau đó in ra điều lệ và chế độ công ty ghim lên bảng xốp. Tóm lại, tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, có khó khăn gì thì lập tức báo cáo. Nhưng qua một buổi tối Qua một buổi tối, Trần Trứ vẫn không thấy ai gọi điện tới phàn nàn với mình. Sau đó, hắn mới biết được Tằng Khôn và đám người Phương Tinh bàn bạc, vì để việc di chuyển dữ liệu không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của trang web Học Tập, nên bọn họ quyết định hai giờ mới bắt đầu di chuyển. Tống Tình và Trương Quảng Phong muốn chọn một tấm vải phù hợp, nên đã đo kích thước rồi đến chợ vải vóc. Còn cô Hạ liên hệ xong với bên viễn thông, sau đó đến cửa hàng bán điện thoại bàn, mua về lắp đặt cho mỗi bàn một cái.
Trần Trứ chuyển máy in tới, gắn điều lệ và chế độ công ty lên tấm bảng xốp.
Đến bây giờ, Công nghệ thông tin SuiHui đã không còn là xác rỗng nữa, cũng không giống như gánh hát rong, mà nó là một công ty có máu có thịt, có cả trái tim. Trần Trứ tự hào nhìn một vòng. Cảm xúc mọi người cũng không kém chút nào, nhất là giáo sư Tằng và Phương Tinh. Có thể nói, bọn họ tận mắt chứng kiến Công nghệ thông tin SuiHui từ khi không có gì. Thật ra Trần Trứ rất muốn nói một câu ‘công việc hoàn thành’, nhưng lại cảm thấy câu nói này không phù hợp với hình tượng của mình, nên đi ra ngoài gọi điện cho Trịnh Cự.
“Dự kiến công ty chính thức hoạt động trong hai ngày tới.”
Trần Trứ nói. “Hả? Chẳng phải công ty đã hoạt động được mấy ngày rồi sao?”
Trịnh Cự thấy kỳ lạ. Mấy ngày vừa qua, thỉnh thoảng anh ta sẽ ghé qua văn phong ở Thung Lũng Công Nghệ, và nhìn thấy mọi người bắt đầu kiếm tiền rồi. “Bắt đầu làm việc là bắt đầu làm việc, còn hoạt động là hoạt động, hai thứ này không ảnh hưởng gì.”
Trần Trứ giải thích:
“Nó giống như trong tình yêu, phải có thời điểm chính thức tỏ tình. Trước đó, công ty chính thức làm việc, nhưng cũng phải làm nghi thức thông báo hoạt động chứ?’ Thật ra, Trần Trứ còn không có tư cách dùng ví dụ này, bởi hắn chưa từng tỏ tình với Du Huyền. Có lẽ về sau sẽ thiếu một cái nữa. Nhưng giải thích như vậy thì Trịnh Cự đã hiểu:
“Cậu muốn mời bí thư Hoàng tới khai mở bảng hiệu.”
“Đúng vậy.”
Trần Trứ cười ha ha nói:
“Bí thư Hoàng bỏ nhiều công sức giúp Công nghệ thông tin SuiHui như vậy, thì Công nghệ thông tin SuiHui khác gì đứa con trai của ngài ấy. Cho nên nghi thức khai mở bảng hiệu, tất nhiên phải mời bí thư Hoàng bớt chút thời gian tham gia rồi.”
Bí thư Hoàng Nghị không phải muốn tên tuổi sao? Vậy mình sắp xếp nghi thức khai mở bảng hiệu cho ông ấy, để ông ấy cảm thấy mình bỏ công bỏ sức ra có báo đáp. “Vậy là cậu giỏi.”
Trịnh Cự phục rồi:
“Sau khi bí thư Hoàng tham gia nghi thức mở bảng hiệu, thì tương đương với gộp ngài ấy với Công nghệ thông tin SuiHui thành một chỗ. Từ nay về sau, có chuyện gì cần ngài ấy hỗ trợ, tất nhiên ngài ấy chẳng còn ý gì phải từ chối nữa.”
“Đây là suy đoán của anh thôi. Tôi chỉ chân thành mới lãnh đạo, còn mời cả viện trưởng Thư của Lĩnh Viện, trưởng phòng Uông phòng Quy Hoạch và Phát Triển.”
Trần Trứ không thừa nhận:
“Mặt khác, anh giúp tôi liên hệ với đài phát thanh trường. Đến lúc đó, nói bọn họ cử phóng viên tới phỏng vấn trực tiếp, phải kéo căng nghi thức lên mức nhất định mới được.”
Ngô Dư cảm thấy cô đơn, bởi vì cả một ngày trời chẳng thấy cô bạn thân nhất đâu, bản thân cô lại lười về nhà, cho nên nằm lẻ loi một mình trong phòng ký túc cả ngày trời.
Nhất là cả ngày hôm nay Trịnh Hạo nhắn tin đến không ngừng.
Buổi sáng:
Trịnh Hạo: Chào buổi sáng, hôm nay lại là ngày trời nắng đẹp.
Ngô Dư: Chào buổi sáng.
Trịnh Hạo: Cậu thích trời nắng hay trời mưa.
Ngô Dư: Trời nắng.
Trịnh Hạo: Hai thứ mình đều không thích, mình chỉ thích nói chuyện cùng với cậu.
Ngô Dư: À… Buổi sáng:
Trịnh Hạo: Ăn sáng xong, cậu định làm gì? Ngô Dư: Nằm trong phòng ký túc xem phim. Trịnh Hạo: Bạn của cậu đâu? Ngô Dư: Đi hẹn hò rồi. Trịnh Hạo: Ngày nắng, đúng là một ngày rất tốt để hẹn hò, không nên nằm mốc meo trong phòng ký túc. Tinh Quang Thành có mở triển lãm Anime đấy, cậu thấy hứng thú không? Ngô Dư: Mình không thích xem mangan, nếu có triển lãm tranh thì sẽ xem chút. Trịnh Hạo: Nếu có triển lãm tranh, mình có thể hẹn cậu đi không? Ngô Dư: Lúc ấy sẽ gọi theo mấy người bạn đi cùng. Buổi chiều: Trịnh Hạo: Cậu ngủ trưa dậy rồi à? Ngô Dư: Ừ. Trịnh Hạo: Trưa nay mình cũng tính ngủ, mà nhìn thấy QQ của cậu khiến bản thân quá mệt, nên chưa kịp ngủ. Ngô Dư: Vì sao lại mệt? Trịnh Hạo: Bởi vì mình cứ xem đi xem lại hết các dòng trạng thái hay ảnh mà cậu đăng.
Ngô Dư: Ồ, cậu biết nói chuyện thật đấy. Ban đêm: Trịnh Hạo: Bạn của cậu đã về rồi sao? Ngô Dư: Vừa mới về, còn cầm về cho mình một hộp ô mai. Trịnh Hạo: Vậy được rồi, mình muốn quang minh chính đại nghỉ việc. Trịnh Hạo: Bạn của cậu đã về, nên nhiệm vụ nói chuyện với cậu để lại cho cô ấy. Ngô Dư: Ha ha, cám ơn cậu. Trịnh Hạo: Phải là mình cám ơn cậu mới đúng, vì đã cho mình cơ hội được làm bạn với cậu một ngày. Đáng tiếc, cơ hội này chỉ ở trên QQ, nếu lần sau Vương Trường Hoa đến trường bọn cậu chơi, mình có thể đi cùng không?
Ngô Dư: Thoải mái đi, lúc đó sẽ mời các cậu ăn cơm. Tuy cuộc trò chuyện nhắt gừng, lại nhắn tin giống kiểu bình thường, nhưng ẩn ý xung quanh mấy câu đó vô cùng có trình độ, vừa hài hước, có chút động viên, lại giống như bạn bè tri kỷ. Một khi có được cơ hội thêm liên lạc với bạn nữ, thì làm cách nào để có thể nói chuyện cũng là môn một học vấn. Ít nhất phải thỏa mãn 3 điều kiện trong 4 điều kiện cần, thì cuộc nói chuyện mới có thể tiếp tục diễn ra. Những điều kiện này đã được đám người trên mạng tổng kết năm 2004, được gọi là ‘giá trị cảm xúc’. Cho nên, nghe thì có vẻ như Trịnh Hạo nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng ít ra Ngô Dư không cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng còn hiểu ý tứ của cậu ta mà bật cười thích thú. Cho nên, mỗi khi nhìn thấy giao diện tin nhắn của cậu ta nhấp nháy, thì trong đầu cô sẽ có một chút mong chờ. Kể cả khi Du Huyền quay trở về, thì cảm giác mong chờ này tạm thời biến mất. Lúc đó, Ngô Dư vừa ăn ô mai, vừa phàn nàn việc cos tỷ trọng sắc khinh bạn, nói cô ra ngoài một phát đi cả ngày. Có điều, trước khi đi ngủ, Trịnh Hạo vẫn đúng hẹn chúc ngủ ngon. Lúc này trong đầu Ngô Dư bỗng sinh ra cảm giác, được quan tâm đúng như dự đoán. “Cảm giác quái gì vậy.”
Ngô Dư nghĩ thầm trong lòng, nhưng thật ra cô cảm thấy cảm giác này cũng được.
Hôm sau là thứ hai, mà thời sinh viên đại học, ngày thứ hai là trương trình học nặng nhất. Lớp Trần Trứ có tiết 8 giờ sáng, nên mấy đứa bạn cùng phòng vội vàng vừa chạy vừa xoa ken mắt. 2 tiết đầu tiên buổi sáng vẫn là tiết triết học ‘tư tưởng đạo đức và cơ sở pháp luật’, đây là tiết học mà ba lớp trong Lĩnh Viện học cùng nhau. Thời điểm Tống Thì Vi bước vào lớp học, vẫn khiến mọi người chú ý. Có điều, ai nấy đều biết được cô chẳng quan tâm lắm đến sự chú ý của mọi người. Toàn bộ Lĩnh Viện cũng chẳng có mấy người nói chuyện được với cô, còn con trai đã ít lại càng ít hơn. Hiện tại, khóa 07 có duy nhất một người con trai mới lập nghiệp là Trần Trứ.
Hai tiết học này Trần Trứ chẳng nghe lọt tai được câu nào, bởi hắn còn đang suy nghĩ định ra điều lệ và chế độ cho công ty, đồng thời tính toán nên trả lương cho đám người Phương Tinh thế nào. Đám người Tống Tình là nhân viên toàn thời gian, mỗi tháng nhận được 600 tệ lương cơ bản cộng với trích phần trăm. Nhưng đám người Phương Tinh và Ninh Luyến Luyến là nhân viên kỹ thuật và điều hành trang web.
Nên cuối cùng Trần Trứ tạm thời cho Phương Tinh 1.800 tệ, còn Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Thi là 1.600 tệ. Nếu các cô gái này có thời gian chăm sóc khách hàng, vẫn sẽ được hưởng trích phần trăm 39 tệ trên 1 hội viên. Sở dĩ hắn cho Phương Tinh cao hơn 200 tệ, không chỉ bởi vì cô gái này có tư chất lãnh đạo, mà có đôi khi Trần Trứ hoặc Tằng Khôn giao nhiệm vụ nào đấy đều sẽ thông qua Phương Tinh liên hệ với hai cô gái còn lại. Nói chung có nhiệm vụ vào sẽ trực tiếp giao cho Phương Tinh, còn tiến hành thế nào tự cô sắp xếp. Một người làm nhiều việc hơn, nhưng nhận được tiền lương bằng nhau, tất nhiên vừa mới bắt đầu còn hứng thú và nhiệt tình sẽ không để ý, nhưng thời gian lâu dài chắc chắn sẽ có ý kiến.
Cho nên, số tiền 200 tệ này thực tế là khẳng định vị trí tổ trưởng của cô ấy rồi. Nếu sau này công ty mở rộng quy mô, người đầu tiên cần tính toán chắc chắn là những nhân viên như Phương Tinh. Trần Trứ đang múa bút trên vở thành công văn hoàn chỉnh, thì Lưu Kỳ Minh bên cạnh liếc nhìn, sau đó bĩu môi nói:
“Vừa rồi giáo sư Trương còn lên án một số công ty đưa ra chế độ hút máu, không ngờ kẻ định lại ở ngay bên cạnh chúng ta.”
“Không có quy định sao thành hình được?”
Trần Trứ mỉm cười:
“Đến cả tao là ông chủ của công ty, mà ở trong trường làm thêm mỗi tháng được 300 tệ, thì với số tiền 1.600! 1.800 này vẫn có lương tâm hơn trường học nhiều làm.”
Câu này của Trần Trứ đúng là khiến Lưu Kỳ Minh không tài nào phản bác được. Buổi sáng còn hai tiết ‘kinh tế vĩ mô’, chỉ có điều mới học được một nửa thì Trịnh Cự đột nhiên gọi điện tới. Anh ta mừng rỡ nói, việc sử dụng phòng máy chủ cũ của trường đã được đại hội đảng ủy trường thông qua. Nếu Đoàn Ủy dùng danh nghĩa đơn vị chỉ đạo lập nghiệp để gửi văn kiện, hành động giấy trắng mực đen này, tất nhiên sẽ dễ dàng nhận được quyền sử dụng phòng máy chủ cũ rồi. “Bí thư Hoàng Nghị vì chuyện của cậu mà chạy tới chạy lui, bỏ ra rất nhiều công sức đấy.”
Trịnh Cự nhấn mạnh một câu. Ngay lập tức Trần Trứ hiểu nghĩa câu nói này, nên nhẹ nhàng nói:
“Bí thư Hoàng có thích đồ vật gì hoặc cảm thấy hứng thú lĩnh vực nào không?”
“Bí thư Hoàng là người không thích vật ngoài thân.”
Trịnh Cự nói:
“Cậu đừng phí sức suy nghĩ vấn đề này. Tôi nói cho cậu nghe chuyện này, mong cậu nhớ kỹ trong lòng là được.”
Trần Trứ không trả lời câu này.
Nếu một người khổ sở chạy tới chạy lui vì việc gì đó, mà mục đích không phải vì tiền, thì tất nhiên vì danh rồi. Nói chung bên trong chỗ làm việc nào cũng sẽ gặp vấn đề này, nếu một lãnh đạo không ham tiền tài nhưng lại rất để ý đến thanh danh, vậy phải làm gì để thỏa mãn nguyện vọng này của lãnh đạo đây? Giữa trưa, khi các tiết học đã xong, Trần Trứ đi đến Thung Lũng Công Nghệ. Bây giờ, chỉ có ba người Hạ Tuệ Lan, Tống Tính và Trương Quang Phong ở văn phòng. Dù sao, mấy người này làm full time, còn tất cả những người còn lại hoặc có nhiệm vụ học tập hoặc có nhiệm vụ dạy học. Bên ngoài văn phòng đã có bảng hiệu mới, trên đó viết ‘Công Ty Trách nhiệm Hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui’. “Chủ nhiệm Mẫn vừa sai người đưa tới.”
Trương Quảng Phong cố tình đứng lên nói. Trước kia, Trương Quảng Phong làm việc trong thể chế, mặc dù chỉ là cộng tác viên. Tuy bây giờ anh ta đã làm cho công ty tư nhân, nhưng thực chất từ bên trong vẫn tồn tại cảm giác ‘tôn ti trật tự và giai cấp’ hơn rất nhiều so với Hạ Tuệ Lan và Tống Tình. Trần Trứ gật đầu, sau đó sờ bảng hiệu bằng inox này, nhưng trong lòng mắng thầm một câu.
Thung Lũng Công Nghệ vì muốn theo đuổi nét đẹp chỉnh thể và chỉn chu, cho nên tất cả công ty trong này đều sử dụng một phong cách bảng hiệu. Trần Trứ cảm thấy quy định này thiếu khoa học và có phần ngu ngốc. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn phải kiếm cơm ở chỗ này, nên chỉ có thể chấp nhận. Huống chi, trợ lý nhỏ Mẫn Vũ phương của viện trưởng vì nhận được lì xì 1.000 tệ, nên cố tình cấp cho Công nghệ thông tin SuiHui biển hiệu trong thời gian rất ngắn. Sau khi giáo sư Tằng Khôn tới, Trần Trứ bắt đầu công bố quy định công ty. Buổi chiều, Tằng Khôn sẽ phái tới công ty máy chủ ở bên ngoại thành, dời data của trang web học tập về máy chủ của trường, đồng thời lấy 40 nghìn trở về.
Trong thời gian này, ông cần người giúp đỡ thì cứ thoải mái sắp xếp. Buổi chiều, Trương Quảng Phong và Tống Tình lau sạch bảng hiệu, đồng thời mua một tấm vải đỏ đặt lên phía trước. Hạ Tuệ Lan liên hệ với bên viễn thông tới lắp đặt điện thoại.
Bên trong văn phòng của Thung Lũng Công Nghệ đều đã có sẵn dây điện thoại, nên công việc lắp đặt cũng khá đơn giản. Trần Trứ đi đến siêu thị máy tính Cương Đỉnh, mua thêm hai máy in, sau đó in ra điều lệ và chế độ công ty ghim lên bảng xốp. Tóm lại, tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, có khó khăn gì thì lập tức báo cáo. Nhưng qua một buổi tối Qua một buổi tối, Trần Trứ vẫn không thấy ai gọi điện tới phàn nàn với mình. Sau đó, hắn mới biết được Tằng Khôn và đám người Phương Tinh bàn bạc, vì để việc di chuyển dữ liệu không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của trang web Học Tập, nên bọn họ quyết định hai giờ mới bắt đầu di chuyển. Tống Tình và Trương Quảng Phong muốn chọn một tấm vải phù hợp, nên đã đo kích thước rồi đến chợ vải vóc. Còn cô Hạ liên hệ xong với bên viễn thông, sau đó đến cửa hàng bán điện thoại bàn, mua về lắp đặt cho mỗi bàn một cái.
Trần Trứ chuyển máy in tới, gắn điều lệ và chế độ công ty lên tấm bảng xốp.
Đến bây giờ, Công nghệ thông tin SuiHui đã không còn là xác rỗng nữa, cũng không giống như gánh hát rong, mà nó là một công ty có máu có thịt, có cả trái tim. Trần Trứ tự hào nhìn một vòng. Cảm xúc mọi người cũng không kém chút nào, nhất là giáo sư Tằng và Phương Tinh. Có thể nói, bọn họ tận mắt chứng kiến Công nghệ thông tin SuiHui từ khi không có gì. Thật ra Trần Trứ rất muốn nói một câu ‘công việc hoàn thành’, nhưng lại cảm thấy câu nói này không phù hợp với hình tượng của mình, nên đi ra ngoài gọi điện cho Trịnh Cự.
“Dự kiến công ty chính thức hoạt động trong hai ngày tới.”
Trần Trứ nói. “Hả? Chẳng phải công ty đã hoạt động được mấy ngày rồi sao?”
Trịnh Cự thấy kỳ lạ. Mấy ngày vừa qua, thỉnh thoảng anh ta sẽ ghé qua văn phong ở Thung Lũng Công Nghệ, và nhìn thấy mọi người bắt đầu kiếm tiền rồi. “Bắt đầu làm việc là bắt đầu làm việc, còn hoạt động là hoạt động, hai thứ này không ảnh hưởng gì.”
Trần Trứ giải thích:
“Nó giống như trong tình yêu, phải có thời điểm chính thức tỏ tình. Trước đó, công ty chính thức làm việc, nhưng cũng phải làm nghi thức thông báo hoạt động chứ?’ Thật ra, Trần Trứ còn không có tư cách dùng ví dụ này, bởi hắn chưa từng tỏ tình với Du Huyền. Có lẽ về sau sẽ thiếu một cái nữa. Nhưng giải thích như vậy thì Trịnh Cự đã hiểu:
“Cậu muốn mời bí thư Hoàng tới khai mở bảng hiệu.”
“Đúng vậy.”
Trần Trứ cười ha ha nói:
“Bí thư Hoàng bỏ nhiều công sức giúp Công nghệ thông tin SuiHui như vậy, thì Công nghệ thông tin SuiHui khác gì đứa con trai của ngài ấy. Cho nên nghi thức khai mở bảng hiệu, tất nhiên phải mời bí thư Hoàng bớt chút thời gian tham gia rồi.”
Bí thư Hoàng Nghị không phải muốn tên tuổi sao? Vậy mình sắp xếp nghi thức khai mở bảng hiệu cho ông ấy, để ông ấy cảm thấy mình bỏ công bỏ sức ra có báo đáp. “Vậy là cậu giỏi.”
Trịnh Cự phục rồi:
“Sau khi bí thư Hoàng tham gia nghi thức mở bảng hiệu, thì tương đương với gộp ngài ấy với Công nghệ thông tin SuiHui thành một chỗ. Từ nay về sau, có chuyện gì cần ngài ấy hỗ trợ, tất nhiên ngài ấy chẳng còn ý gì phải từ chối nữa.”
“Đây là suy đoán của anh thôi. Tôi chỉ chân thành mới lãnh đạo, còn mời cả viện trưởng Thư của Lĩnh Viện, trưởng phòng Uông phòng Quy Hoạch và Phát Triển.”
Trần Trứ không thừa nhận:
“Mặt khác, anh giúp tôi liên hệ với đài phát thanh trường. Đến lúc đó, nói bọn họ cử phóng viên tới phỏng vấn trực tiếp, phải kéo căng nghi thức lên mức nhất định mới được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận