Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 284: Lần đầu làm cặn bã, áy náy trong lòng
"Sweet tỷ lại tưởng thật rồi."
Trần Trứ lập tức nhận ra mình chỉ nói bừa, nào là chỉ cần gặp cậu sẽ hết mệt ngay.
Kết quả là người ta tin thật, và trả lời rằng: vậy cậu chờ chút mình sẽ xuống nhà nhé.
Loại ám chỉ rõ ràng như thế này, với EQ của Trần Trứ, chẳng lẽ lại không biết điều đến mức mà trả lời rằng Mình chỉ nói đùa thôi, cậu tắm xong thì cứ ngủ đi nhé.
Nên Trần Trứ đáp lại: Tất nhiên lúc nào mình cũng muốn gặp cậu, mình sẽ đi đến dưới ký túc xá cậu đây.
Gửi xong tin nhắn này, Trần Trứ mới tiếc nuối thở dài một hơi.
Biết vậy lúc đó đã không nói đùa rồi, cần gì phải trêu chọc làm gì, hôm nay đi bao nhiêu lâu chẳng lẽ còn không rõ sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoa khôi Tống cũng không phải ai cũng có thể tán tỉnh được. Nếu không có sự đồng ý của cô ấy, nói năng bừa bãi thì cả đời cũng chỉ có thể gặp nhau trong danh sách đen thôi. Trần Trứ đi đến dưới tòa nhà Tây Uyển, lúc này bóng người đã thưa thớt. Chỉ có những sinh viên vừa mới từ lớp tự học về. Họ vội vã quay về ký túc, vai đeo balo, tay cầm bình giữ nhiệt, bước chân nhanh chóng như sợ mất đi một phút nào để học tập. Cũng có những cô gái vừa mới hẹn hò xong trở về. Khuôn mặt họ ánh lên sắc hồng hạnh phúc, cũng chạy nhanh lên lầu, sợ về muộn sẽ bị bạn cùng phòng trêu chọc. Đại học rất tự do, mỗi người đều đang làm những việc mà mình cho là có ý nghĩa. Chẳng mấy chốc, bóng dáng Tống Thì Vi xuất hiện. Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen bên ngoài, vạt áo vừa chạm đến đầu gối, dáng người cao ráo nổi bật. Dù không nhìn thấy nét mặt, cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng quyến rũ trong ánh đêm. Lúc đầu Tống Thì Vi không nhìn thấy Trần Trứ, gương mặt lạnh lùng đảo mắt một vòng. Những nữ sinh vừa học hoặc vừa hẹn hò về, ban đầu là ngẩng đầu lên cầu thang, nhưng vô tình chạm mắt Tống Thì Vi, liền vô thức chuyển ánh mắt đi chỗ khác. "Chậc chậc..."
Đứng trong bóng cây phía xa, Trần Trứ nhìn thấy cảnh này rõ mồn một, không nhịn được chặc lưỡi. Không biết có phải do vừa từ Cố Cung về hay không, Trần Trứ thấy động tác vừa rồi của Tống Thì Vi, có chút giống với Hoàng hậu cai quản hậu cung, im lặng nhưng đầy sự tự tin bình tĩnh. Trần Trứ xuất hiện, mỉm cười hì hì vẫy tay chào Sweet tỷ. Tống Thì Vi chú ý đến, cũng cúi đầu đi tới. Đến gần hơn chút nữa, Trần Trứ nhìn qua cổ áo, mới thấy bên trong chiếc áo khoác dạ là một bộ đồ ngủ bằng cotton màu xanh da trời. Xem ra, nếu không phải do Trần Trứ trêu chọc, chắc cô ấy thật sự định lên giường nghỉ ngơi rồi. Trần Trứ chỉ vào chiếc laptop trong tay Tống Thì Vi, hỏi:
"Cậu mang cái này theo làm gì?"
"Chính là những công ty có ý định đầu tư ấy."
Tống Thì Vi khẽ nói:
"Một lát nữa cậu giúp mình sàng lọc qua nhá."
Trần Trứ nói đùa một câu:
"Cậu thật sự chỉ muốn gặp mình thôi, hay là muốn mình giúp cậu đánh giá mới gặp?"
Tống Thì Vi liếc nhìn Trần Trứ, dường như cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc, cô không thèm để ý, hỏi:
"Hay là đi dạo một chút?"
"Chuẩn vị rồi."
Trần Trứ nghĩ thầm, mỗi khi Sweet tỷ cảm thấy quá chán hoặc không muốn phản hồi, cô đều tự động bỏ qua. "Đi dạo thôi!"
Trần Trứ nói:
"Đi đến hồ Đông nhé."
Tống Thì Vi không nói gì, hồ Đông cách Tây Uyển một chút, nhưng cảnh sắc rất dễ chịu. Ánh trăng như dòng nước chảy tràn xuống, tựa như biển bạc trải dài trên khuôn viên đại học yên tĩnh. Đi trên đường, như xắn ống quần bước trong làn nước biển, từng bước in dấu chân, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng thủy triều do ánh trăng tạo ra. Trần Trứ hít một hơi thật sâu, chỉ thấy toàn thân sảng khoái, liền tiện miệng tìm một chủ đề nói chuyện với Tống Thì Vi. "Sao hôm nay cậu lại búi tóc lên?"
Trần Trứ hỏi. Hôm nay Tống Thì Vi không để tóc dài xõa như thường lệ, mà hiếm khi búi thành một búi, dễ dàng dùng một chiếc kẹp tóc màu trắng ngọc trai cài lên. "Sấy vội quá, có chỗ còn chưa khô, xõa ra sẽ làm ướt quần áo."
Tống Thì Vi nói. "Trước giờ chưa thấy cậu búi tóc bao giờ."
Trần Trứ khen ngợi:
"Nhìn cũng rất xinh."
Tống Thì Vi cúi đầu. Trước đây, cậu cũng chưa từng hẹn mình đi dạo trong khuôn viên vào giờ này. Dù vậy tâm trạng vẫn rất tốt, không chỉ vì thời tiết dễ chịu mà ngay cả bóng hai người cũng thật thú vị. Bóng mình ngắn hơn Trần Trứ một chút, hai cái bóng lúc chồng lên nhau, lúc thì tách ra, lúc thì kéo dài, lúc lại thu về dưới chân. Như hai ngọn tảo biển, nhảy múa trong sóng biển. Rất nhanh hai người đi đến một ngã ba, một con đường là con đường Khang Lạc bằng phẳng, một con đường khác là con đường nhỏ giữa rừng ít người qua lại, cả hai đều có thể đi đến hồ Đông. Trần Trứ không hỏi gì, trực tiếp đi vào con đường nhỏ giữa rừng. Tống Thì Vi tự nhiên đi theo, dù cho con đường nhỏ đó bốc lên một làn sương mù, mơ màng như một giấc mơ mờ ảo. Nếu không thỉnh thoảng có bạn học vội vã chạy qua, gần như đây là một thế giới tách biệt với bên ngoài. Nhưng đó cũng là điều Trần Trứ muốn, nơi đây ánh trăng mờ mờ ảo ảo, chỉ xuyên qua tán cây chiếu xuống, lọt qua các bụi cây cao, tạo thành những bóng đen chập chờn lốm đốm. Trong sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, sự mập mờ dễ dàng nảy sinh. Trần Trứ trong lòng rạo rực, nhưng hắn rất biết cách che giấu, có lẽ do thói quen nghề nghiệp, trong lòng nghĩ đến những chuyện thân mật, nhưng ngoài mặt lại có thể nghiêm túc nói về công việc. Trần Trứ hỏi Tống Thì Vi:
"Có những công ty nào liên hệ với cậu rồi?"
Tống Thì Vi đáp:
"Phía cha đã giúp mình phát thông tin ra ngoài, mối quan hệ của cha cũng khá phức tạp nên có rất nhiều loại công ty, nhưng mình vẫn thiên về các doanh nghiệp loại hình Công nghệ thông tin hơn."
Trần Trứ gật đầu, miệng nói:
"Công nghệ thông tin đang là xu hướng cũng là cơn sốt hiện tại."
Thực ra, hắn đang liếc mắt nhìn sang bên cạnh, rồi chuẩn bị không chệch đi đâu một tay nắm lấy tay Tống Thì Vi. "Mình cũng nghĩ vậy..."
Tống Thì Vi đang nói, đột nhiên cảm thấy tay bị nắm chặt. Đây là lần thứ hai nắm tay sau đêm Giáng Sinh, khoảng cách là một tuần. Nhưng Tống Thì Vi vẫn chưa quen, Trần Trứ rõ ràng cảm nhận được cô đột nhiên căng thẳng, giọng nói cũng dừng lại ngay lập tức. Như ngọn rau non trên thớt, bị cắt gọn gàng thành từng khúc. Điều đáng nói là Trần Trứ vẫn như không có gì xảy ra, không biết xấu hổ nắm tay cô, đồng thời thúc giục:
"Nói đi chứ, cậu nói tiếp đi..."
Cảm giác này giống như khi đang làm chuyện ấy mà điện thoại của Tống Thì Vi reo lên, cô không định nghe, nhưng Trần Trứ lại yêu cầu:
"Nghe đi, nghe đi, vừa nghe vừa làm, thế này mới kích thích chứ."
Tất nhiên, đây chỉ là một cách ví von phóng đại. Tống Thì Vi cũng không phải là cô gái bình thường. Cô âm thầm khẽ hít một hơi thật sâu, kìm nén nhịp đập trái tim mạnh mẽ dưới bộ ngực của mình, để Trần Trứ nắm tay mình, giọng cố gắng không có gì thay đổi:
"Cuối cùng mình đã chọn ra sáu công ty Công nghệ thông tin mới thành lập, chúng phân bố khắp nơi..."
"Thần kinh vững đến vậy sao?"
Trần Trứ có chút kinh ngạc, quyết định thêm chút "nhiệt độ" nữa. Lúc này hắn không còn mệt và cơn buồn ngủ cũng đã biến mất từ lúc nào không hay, trước chuyện trêu chọc hoa khôi Tống, sự mệt mỏi gần như bị xua tan hoàn toàn. Trần Trứ vẫn giữ vẻ nghiêm túc, thực tế lại đang nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Tống Thì Vi. Tống Thì Vi lại ngừng nói. Lòng bàn tay bị kích thích đều đặn, có quy luật như vậy, cảm giác ngứa ngáy đó dường như lan truyền đến từng lỗ chân lông trên cơ thể. Vốn đã cố gắng để giữ bình tĩnh, Tống Thì Vi cảm thấy chân có chút run rẩy. "Trần Trứ."
Tống Thì Vi đột nhiên gọi hắn. "Ơ? Sao vậy?"
Trần Trứ quan tâm quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, đúng là người đã được rèn luyện trong môi trường quan trường khắc nghiệt. "Đến hồ Đông rồi."
Tống Thì Vi nói. "Nhanh đến vậy sao?"
Trần Trứ thật sự không chú ý, toàn bộ suy nghĩ của hắn đều dành cho việc trêu chọc hoa khôi Tống. Ngẩng đầu lên thì hồ Đông đã ở ngay trước mắt, mặt nước mang theo ánh trăng lấp lánh, lặng lẽ trong đêm, xung quanh như chìm vào giấc ngủ yên bình. Thỉnh thoảng ở một vài lùm cây xung quanh, ánh đèn điện thoại mờ ảo, hoặc vang lên tiếng thì thầm. Trần Trứ biết đó cũng là các cặp đôi trong trường, các cặp đôi trong khuôn viên trường thường có hai đặc điểm: Một là rất biết chọn chỗ, họ đặc biệt quen thuộc với những nơi ít người biết đến trong trường, luôn tìm được địa điểm thích hợp để thân mật; Hai là rất táo bạo, có thể tự nhiên hôn hít mà không để ý gì xung quanh, kể cả bên cạnh cũng là cặp đôi đang ôm nhau. "Qua bên kia ngồi một chút đi."
Tống Thì Vi chỉ vào một tảng đá dưới gốc cây, dưới ánh trăng chiếu rọi, nó như một tảng cẩm thạch trắng nằm phủ phục trên mặt đất. Bên cạnh đó còn có vài chiếc ô bị bỏ quên, có lẽ trước đó cũng là của một đôi tình nhân nào đó. "Được."
Trần Trứ nắm tay Tống Thì Vi đi qua. Thực ra đôi chân của hoa khôi Tống vẫn luôn run nhè nhẹ, nhưng tất cả đều bị che giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng như băng. Chỉ đến khi cô ngồi xuống tảng đá, cơ thể căng cứng mới thả lỏng một chút. Ngắm nhìn một lúc bầu trời trong gió mát, hồ nước không gợn sóng, Tống Thì Vi hài lòng thở dài một tiếng, nói với Trần Trứ:
"Mình mở máy tính ra một chút."
Trần Trứ sững lại, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu. Tống Thì Vi mới thả tay hắn ra, dùng cho việc mở laptop. Trần Trứ ngớ ra, hóa ra hoa khôi Tống sợ mình hiểu lầm, trước khi buông tay còn cố giải thích. Quả là con nhà gia giáo, dù đang yêu nhau, từng cử chỉ lời nói đều rất tinh tế. Khi laptop bật lên, hai khuôn mặt đều được chiếu sáng bởi màn hình xám trắng. Tống Thì Vi chuyên tâm nói:
"Đây là một công ty ở Hàng Châu, họ làm về hoạt hình 3D, mình nghĩ đây là một hướng đi sẽ rất hot trong tương lai..."
"Đây là một công ty công nghệ mới thành lập tháng 10 năm ngoái, họ muốn tạo ra cộng đồng mạng cho trẻ em đầu tiên trong nước..."
"Đây là một doanh nghiệp ở Vũ Hán, họ muốn làm nền tảng mạng xã hội..."
Trần Trứ vừa nghe vừa không nghe, ánh mắt thường lén liếc nhìn hoa khôi Tống vừa tắm xong. Khuôn mặt Sweet tỷ thực ra không có đường nét sắc sảo, ngược lại còn thuộc loại dịu dàng. Nhưng phần lớn thời gian cô lại mang vẻ thanh thoát điềm đạm, thêm vào khí chất lạnh lùng nên tạo cho người khác cảm giác xa cách. Tuy nhiên, khi ở bên Trần Trứ, cô rõ ràng rất thoải mái. Vài lọn tóc không được buộc gọn rơi xuống cằm tròn, đôi mắt trong trẻo, phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy tính, hàng mi cong vút như có làn sương mỏng phủ lên. Hai người ngồi gần nhau, Trần Trứ có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế thoang thoảng, đây không phải là mùa hoa quế nở, không biết có phải là mùi dầu gội không. Nhưng Trần Trứ lại rất mê mẩn, đặc biệt là khi nghe những tiếng thở nhẹ nhàng của Tống Thì Vi trong lúc nói chuyện, ham muốn không được thỏa mãn ở chỗ Du Huyền sáng nay giờ lại dâng lên. Trần Trứ nuốt nước bọt, lòng không yên nghĩ cách gần gũi hơn, sự chú ý không còn tập trung. Ánh mắt lơ đãng, cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ nhòa, chỉ còn lại hình bóng của Tống Thì Vi trước màn hình laptop, như thể trở thành ánh sáng duy nhất trong màn đêm tĩnh lặng. "Cậu thấy công ty nào ổn?"
Tống Thì Vi đột nhiên hỏi, kéo Trần Trứ về thực tại. Có lẽ cô đã giới thiệu xong các công ty, giờ đang muốn nghe ý kiến của hắn. Trần Trứ đang mơ màng suy nghĩ bị giật mình, ho khan hai tiếng, tận dụng cơ hội để trấn tĩnh lại, đưa mắt nhìn vào máy tính. "Công ty này..."
Trần Trứ bắt đầu phân tích ý kiến. Dù ban nãy không chú ý lắm, nhưng với kinh nghiệm của mình, cộng thêm hiểu biết về xu hướng tương lai, Trần Trứ vẫn có thể nhận định chính xác. Tống Thì Vi lắng nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trứ chăm chú. Không phải vì Trần Trứ phân tích quá hay, khiến Tống Thì Vi phải ngưỡng mộ. Mà là, tên đàn ông này giả bộ giơ tay dài, lại không biết từ lúc nào đã vòng qua vai Tống Thì Vi, dùng tư thế như ôm lấy cô để chỉ vào màn hình. Người ngoài nhìn vào, cứ như thể chàng trai đang ôm bạn gái vậy. Đây là hành vi thường thấy trong quấy rối công sở, ví dụ: Trưởng phòng họ Trần trung niên thấy cô nhân viên họ Tống trẻ gặp khó khăn khi viết báo cáo, nhân lúc tăng ca, văn phòng không có ai. Trưởng phòng lén đóng cửa, bước tới nói:
"Tiểu Tống à, viết báo cáo này có khó không? Tôi có thời gian, có thể chỉ cho cô..."
Thế là, trưởng phòng lấy cớ hướng dẫn công việc, từ phía sau cúi xuống, ôm lấy cô nhân viên trẻ, cái cằm bự bự còn tì vào vai cô:
"Phần đầu báo cáo phải có phần mở đầu, giải thích về tính khả thi và ý nghĩa quan trọng..."
Cô nhân viên trẻ thường giận mà không dám nói, vì trong thể chế không có định nghĩa rõ ràng về việc này, không nghiêm ngặt như trong công ty tư, chỉ có thể chịu đựng bị quấy rối và chiếm tiện nghi. Tất nhiên đây không phải là Trần Trứ, bởi mới hơn 30 mà hắn đã lên phó phòng, tuy chưa kết hôn nhưng cũng tài cao tám đấu, phong độ ngời ngời, tiền đồ rộng mở, không thể làm chuyện mạo hiểm này. Thường là mấy lão cán bộ hơn 40 tuổi, không hy vọng thăng tiến, vợ thì lạnh nhạt, lại có chức vụ nhất định, mấy lão cáo già ấy mới hay làm. Còn hiện tại, Trần Trứ càng không phải quấy rối, Tống Thì Vi là bạn gái hắn, bản thân chỉ là bị dung nhan thanh cao của cô thu hút, nhất thời bộc phát ý muốn gần gũi. Lý do này, gặp chú cảnh sát cũng có thể đứng vững. Nhưng gặp chủ tịch Tống và giáo sư Lục chưa chắc đã vững, vì chân có thể sẽ bị đánh gãy. "Ơ?"
Trần Trứ giữ vẻ chính khí, nhíu mày nói:
"Cậu cứ nhìn mình làm gì? Mặt mình đâu có đáp án, nhanh nghe cho kỹ đi..."
Nói xong, hắn lại giả bộ đàng hoàng ôm Tống Thì Vi vào lòng một chút. Thực ra trong lòng Trần Trứ khá căng thẳng, dù kiếp trước hay kiếp này đều là lần đầu làm chuyện này. Nhưng Tống Thì Vi thật sự rất dễ ôm. Bờ vai dưới lớp áo khoác dạ mượt mà như lụa, tay đặt lên cũng thấy thoải mái. Nhưng trong lòng cũng lo lắng, không biết Tống Thì Vi có tát mình không. Một lúc sau, Trần Trứ vẫn tiếp tục nói. Tống Thì Vi không ra tay, cô nhận ra ánh nhìn chăm chú của mình dường như không có tác dụng với bạn trai. Thế là cô cũng không giãy giụa, chỉ quay đầu im lặng nhìn vào máy tính. Sự im lặng này ngược lại khiến Trần Trứ thấy hơi thiếu tự tin. Dù sao đây cũng là lần đầu làm "cặn bã" kinh nghiệm xử lý những tình huống thế này còn cần phải tích lũy thêm. Dần dần, đối mặt với Tống Thì Vi không giãy giụa, không lên tiếng, không phản đối, nhưng cũng không có phản hồi gì, Trần Trứ hơi ngượng ngùng rút tay về. Đêm nhanh chóng lấn sâu. Xung quanh đã có vài đôi tình nhân rời đi. Họ như những đặc công nấp trong góc, nếu không đứng lên thì chẳng ai phát hiện ra. "Về thôi."
Tống Thì Vi nói. Giọng cô như tuyết tan chảy thành nước, thanh khiết và mềm mại. "Ừ."
Trần Trứ đứng dậy, giúp cô cầm máy tính. Có lẽ cái ôm đột ngột ban nãy khiến mối quan hệ giữa hai người rơi vào trạng thái hơi khó xử nhưng lại rất dễ giải quyết. Khó xử là vì Tống Thì Vi từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, không tức giận cũng không ngượng ngùng; Dễ giải quyết là vì cô cũng không phản đối. Trên đường về ký túc xá, bốn phía là sự yên tĩnh vô biên, trăng non như một chiếc vòng vàng khuyết, cùng với những ngôi sao nhỏ như hoa trắng, đính trên bầu trời xanh thẳm. Bởi vì sự ngượng ngùng, hai người không nói gì suốt đường, Trần Trứ mấy lần định mở miệng, nhưng lại thôi. Có lẽ tình huống này, ngủ một giấc ngày mai sẽ ổn thôi. Đến dưới lầu ký túc xá Tây Uyển, Trần Trứ đưa laptop cho Tống Thì Vi, tiễn cô lên lầu xong, hắn mới quay người rời đi. Nhưng mới đi được hai bước, điện thoại của Trần Trứ đột nhiên reo. Là Tống Thì Vi gọi. "Sao vậy?"
Trần Trứ nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu chưa lên đến ký túc xá à?"
"Lên rồi."
Tống Thì Vi nói:
"Mình đang đứng ngoài hành lang."
"Sao không vào?"
Trần Trứ khuyên:
"Đã muộn rồi, mai còn phải đi học..."
"Mình có chút căng thẳng, muốn bình tĩnh lại."
Tống Thì Vi nhẹ nhàng trả lời. Trần Trứ mỉm cười, hóa ra sweet tỷ không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nhưng cô sẽ dùng giọng điệu không gợn sóng để kể những cảm xúc chân thật nhất. "Để mình đứng cùng cậu một lúc."
Trần Trứ ân cần nói. Sau đó cả hai không nói gì, tận hưởng sự yên bình của làn gió thoảng qua. Một lát sau, Tống Thì Vi nói qua điện thoại:
"Thấy tốt hơn rồi, mình vào đây, Trần Trứ..."
"Ừ?"
Trần Trứ đáp. "Sau này cậu nhớ phải đối xử tốt với mình đấy."
Tống Thì Vi nói:
"Ngủ ngon, mình đi nghỉ đây."
Không hiểu sao, sau khi cúp điện thoại, Trần Trứ bỗng thấy buồn, như có gì đó đè nặng trong ngực, mà không biết cách nào để giải tỏa. "Đây là sự trừng phạt vì lòng tham sao?"
Cảm giác này cứ bám lấy Trần Trứ, cho đến khi về đến ký túc xá, nhờ vào mấy câu đùa của bạn cùng phòng mới từ từ xua tan đi phần nào. Cũng vào lúc này, Trần Trứ đột nhiên nhớ lại, trong những công ty mà Tống Thì Vi giới thiệu ban nãy, dường như có một công ty làm về cộng đồng mạng cho trẻ em. Tên nó là "Công ty Công nghệ Mạng Đào Mễ, " nếu tên này không quá nổi tiếng, thì họ đã từng phát triển một trò chơi web rất ngớ ngẩn nhưng lại cực kỳ hot. Năm 2008, trò chơi này chính thức ra mắt, tên là Mole’s World.
Trần Trứ lập tức nhận ra mình chỉ nói bừa, nào là chỉ cần gặp cậu sẽ hết mệt ngay.
Kết quả là người ta tin thật, và trả lời rằng: vậy cậu chờ chút mình sẽ xuống nhà nhé.
Loại ám chỉ rõ ràng như thế này, với EQ của Trần Trứ, chẳng lẽ lại không biết điều đến mức mà trả lời rằng Mình chỉ nói đùa thôi, cậu tắm xong thì cứ ngủ đi nhé.
Nên Trần Trứ đáp lại: Tất nhiên lúc nào mình cũng muốn gặp cậu, mình sẽ đi đến dưới ký túc xá cậu đây.
Gửi xong tin nhắn này, Trần Trứ mới tiếc nuối thở dài một hơi.
Biết vậy lúc đó đã không nói đùa rồi, cần gì phải trêu chọc làm gì, hôm nay đi bao nhiêu lâu chẳng lẽ còn không rõ sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoa khôi Tống cũng không phải ai cũng có thể tán tỉnh được. Nếu không có sự đồng ý của cô ấy, nói năng bừa bãi thì cả đời cũng chỉ có thể gặp nhau trong danh sách đen thôi. Trần Trứ đi đến dưới tòa nhà Tây Uyển, lúc này bóng người đã thưa thớt. Chỉ có những sinh viên vừa mới từ lớp tự học về. Họ vội vã quay về ký túc, vai đeo balo, tay cầm bình giữ nhiệt, bước chân nhanh chóng như sợ mất đi một phút nào để học tập. Cũng có những cô gái vừa mới hẹn hò xong trở về. Khuôn mặt họ ánh lên sắc hồng hạnh phúc, cũng chạy nhanh lên lầu, sợ về muộn sẽ bị bạn cùng phòng trêu chọc. Đại học rất tự do, mỗi người đều đang làm những việc mà mình cho là có ý nghĩa. Chẳng mấy chốc, bóng dáng Tống Thì Vi xuất hiện. Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen bên ngoài, vạt áo vừa chạm đến đầu gối, dáng người cao ráo nổi bật. Dù không nhìn thấy nét mặt, cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng quyến rũ trong ánh đêm. Lúc đầu Tống Thì Vi không nhìn thấy Trần Trứ, gương mặt lạnh lùng đảo mắt một vòng. Những nữ sinh vừa học hoặc vừa hẹn hò về, ban đầu là ngẩng đầu lên cầu thang, nhưng vô tình chạm mắt Tống Thì Vi, liền vô thức chuyển ánh mắt đi chỗ khác. "Chậc chậc..."
Đứng trong bóng cây phía xa, Trần Trứ nhìn thấy cảnh này rõ mồn một, không nhịn được chặc lưỡi. Không biết có phải do vừa từ Cố Cung về hay không, Trần Trứ thấy động tác vừa rồi của Tống Thì Vi, có chút giống với Hoàng hậu cai quản hậu cung, im lặng nhưng đầy sự tự tin bình tĩnh. Trần Trứ xuất hiện, mỉm cười hì hì vẫy tay chào Sweet tỷ. Tống Thì Vi chú ý đến, cũng cúi đầu đi tới. Đến gần hơn chút nữa, Trần Trứ nhìn qua cổ áo, mới thấy bên trong chiếc áo khoác dạ là một bộ đồ ngủ bằng cotton màu xanh da trời. Xem ra, nếu không phải do Trần Trứ trêu chọc, chắc cô ấy thật sự định lên giường nghỉ ngơi rồi. Trần Trứ chỉ vào chiếc laptop trong tay Tống Thì Vi, hỏi:
"Cậu mang cái này theo làm gì?"
"Chính là những công ty có ý định đầu tư ấy."
Tống Thì Vi khẽ nói:
"Một lát nữa cậu giúp mình sàng lọc qua nhá."
Trần Trứ nói đùa một câu:
"Cậu thật sự chỉ muốn gặp mình thôi, hay là muốn mình giúp cậu đánh giá mới gặp?"
Tống Thì Vi liếc nhìn Trần Trứ, dường như cảm thấy câu hỏi này thật ngu ngốc, cô không thèm để ý, hỏi:
"Hay là đi dạo một chút?"
"Chuẩn vị rồi."
Trần Trứ nghĩ thầm, mỗi khi Sweet tỷ cảm thấy quá chán hoặc không muốn phản hồi, cô đều tự động bỏ qua. "Đi dạo thôi!"
Trần Trứ nói:
"Đi đến hồ Đông nhé."
Tống Thì Vi không nói gì, hồ Đông cách Tây Uyển một chút, nhưng cảnh sắc rất dễ chịu. Ánh trăng như dòng nước chảy tràn xuống, tựa như biển bạc trải dài trên khuôn viên đại học yên tĩnh. Đi trên đường, như xắn ống quần bước trong làn nước biển, từng bước in dấu chân, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng thủy triều do ánh trăng tạo ra. Trần Trứ hít một hơi thật sâu, chỉ thấy toàn thân sảng khoái, liền tiện miệng tìm một chủ đề nói chuyện với Tống Thì Vi. "Sao hôm nay cậu lại búi tóc lên?"
Trần Trứ hỏi. Hôm nay Tống Thì Vi không để tóc dài xõa như thường lệ, mà hiếm khi búi thành một búi, dễ dàng dùng một chiếc kẹp tóc màu trắng ngọc trai cài lên. "Sấy vội quá, có chỗ còn chưa khô, xõa ra sẽ làm ướt quần áo."
Tống Thì Vi nói. "Trước giờ chưa thấy cậu búi tóc bao giờ."
Trần Trứ khen ngợi:
"Nhìn cũng rất xinh."
Tống Thì Vi cúi đầu. Trước đây, cậu cũng chưa từng hẹn mình đi dạo trong khuôn viên vào giờ này. Dù vậy tâm trạng vẫn rất tốt, không chỉ vì thời tiết dễ chịu mà ngay cả bóng hai người cũng thật thú vị. Bóng mình ngắn hơn Trần Trứ một chút, hai cái bóng lúc chồng lên nhau, lúc thì tách ra, lúc thì kéo dài, lúc lại thu về dưới chân. Như hai ngọn tảo biển, nhảy múa trong sóng biển. Rất nhanh hai người đi đến một ngã ba, một con đường là con đường Khang Lạc bằng phẳng, một con đường khác là con đường nhỏ giữa rừng ít người qua lại, cả hai đều có thể đi đến hồ Đông. Trần Trứ không hỏi gì, trực tiếp đi vào con đường nhỏ giữa rừng. Tống Thì Vi tự nhiên đi theo, dù cho con đường nhỏ đó bốc lên một làn sương mù, mơ màng như một giấc mơ mờ ảo. Nếu không thỉnh thoảng có bạn học vội vã chạy qua, gần như đây là một thế giới tách biệt với bên ngoài. Nhưng đó cũng là điều Trần Trứ muốn, nơi đây ánh trăng mờ mờ ảo ảo, chỉ xuyên qua tán cây chiếu xuống, lọt qua các bụi cây cao, tạo thành những bóng đen chập chờn lốm đốm. Trong sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, sự mập mờ dễ dàng nảy sinh. Trần Trứ trong lòng rạo rực, nhưng hắn rất biết cách che giấu, có lẽ do thói quen nghề nghiệp, trong lòng nghĩ đến những chuyện thân mật, nhưng ngoài mặt lại có thể nghiêm túc nói về công việc. Trần Trứ hỏi Tống Thì Vi:
"Có những công ty nào liên hệ với cậu rồi?"
Tống Thì Vi đáp:
"Phía cha đã giúp mình phát thông tin ra ngoài, mối quan hệ của cha cũng khá phức tạp nên có rất nhiều loại công ty, nhưng mình vẫn thiên về các doanh nghiệp loại hình Công nghệ thông tin hơn."
Trần Trứ gật đầu, miệng nói:
"Công nghệ thông tin đang là xu hướng cũng là cơn sốt hiện tại."
Thực ra, hắn đang liếc mắt nhìn sang bên cạnh, rồi chuẩn bị không chệch đi đâu một tay nắm lấy tay Tống Thì Vi. "Mình cũng nghĩ vậy..."
Tống Thì Vi đang nói, đột nhiên cảm thấy tay bị nắm chặt. Đây là lần thứ hai nắm tay sau đêm Giáng Sinh, khoảng cách là một tuần. Nhưng Tống Thì Vi vẫn chưa quen, Trần Trứ rõ ràng cảm nhận được cô đột nhiên căng thẳng, giọng nói cũng dừng lại ngay lập tức. Như ngọn rau non trên thớt, bị cắt gọn gàng thành từng khúc. Điều đáng nói là Trần Trứ vẫn như không có gì xảy ra, không biết xấu hổ nắm tay cô, đồng thời thúc giục:
"Nói đi chứ, cậu nói tiếp đi..."
Cảm giác này giống như khi đang làm chuyện ấy mà điện thoại của Tống Thì Vi reo lên, cô không định nghe, nhưng Trần Trứ lại yêu cầu:
"Nghe đi, nghe đi, vừa nghe vừa làm, thế này mới kích thích chứ."
Tất nhiên, đây chỉ là một cách ví von phóng đại. Tống Thì Vi cũng không phải là cô gái bình thường. Cô âm thầm khẽ hít một hơi thật sâu, kìm nén nhịp đập trái tim mạnh mẽ dưới bộ ngực của mình, để Trần Trứ nắm tay mình, giọng cố gắng không có gì thay đổi:
"Cuối cùng mình đã chọn ra sáu công ty Công nghệ thông tin mới thành lập, chúng phân bố khắp nơi..."
"Thần kinh vững đến vậy sao?"
Trần Trứ có chút kinh ngạc, quyết định thêm chút "nhiệt độ" nữa. Lúc này hắn không còn mệt và cơn buồn ngủ cũng đã biến mất từ lúc nào không hay, trước chuyện trêu chọc hoa khôi Tống, sự mệt mỏi gần như bị xua tan hoàn toàn. Trần Trứ vẫn giữ vẻ nghiêm túc, thực tế lại đang nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Tống Thì Vi. Tống Thì Vi lại ngừng nói. Lòng bàn tay bị kích thích đều đặn, có quy luật như vậy, cảm giác ngứa ngáy đó dường như lan truyền đến từng lỗ chân lông trên cơ thể. Vốn đã cố gắng để giữ bình tĩnh, Tống Thì Vi cảm thấy chân có chút run rẩy. "Trần Trứ."
Tống Thì Vi đột nhiên gọi hắn. "Ơ? Sao vậy?"
Trần Trứ quan tâm quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, đúng là người đã được rèn luyện trong môi trường quan trường khắc nghiệt. "Đến hồ Đông rồi."
Tống Thì Vi nói. "Nhanh đến vậy sao?"
Trần Trứ thật sự không chú ý, toàn bộ suy nghĩ của hắn đều dành cho việc trêu chọc hoa khôi Tống. Ngẩng đầu lên thì hồ Đông đã ở ngay trước mắt, mặt nước mang theo ánh trăng lấp lánh, lặng lẽ trong đêm, xung quanh như chìm vào giấc ngủ yên bình. Thỉnh thoảng ở một vài lùm cây xung quanh, ánh đèn điện thoại mờ ảo, hoặc vang lên tiếng thì thầm. Trần Trứ biết đó cũng là các cặp đôi trong trường, các cặp đôi trong khuôn viên trường thường có hai đặc điểm: Một là rất biết chọn chỗ, họ đặc biệt quen thuộc với những nơi ít người biết đến trong trường, luôn tìm được địa điểm thích hợp để thân mật; Hai là rất táo bạo, có thể tự nhiên hôn hít mà không để ý gì xung quanh, kể cả bên cạnh cũng là cặp đôi đang ôm nhau. "Qua bên kia ngồi một chút đi."
Tống Thì Vi chỉ vào một tảng đá dưới gốc cây, dưới ánh trăng chiếu rọi, nó như một tảng cẩm thạch trắng nằm phủ phục trên mặt đất. Bên cạnh đó còn có vài chiếc ô bị bỏ quên, có lẽ trước đó cũng là của một đôi tình nhân nào đó. "Được."
Trần Trứ nắm tay Tống Thì Vi đi qua. Thực ra đôi chân của hoa khôi Tống vẫn luôn run nhè nhẹ, nhưng tất cả đều bị che giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng như băng. Chỉ đến khi cô ngồi xuống tảng đá, cơ thể căng cứng mới thả lỏng một chút. Ngắm nhìn một lúc bầu trời trong gió mát, hồ nước không gợn sóng, Tống Thì Vi hài lòng thở dài một tiếng, nói với Trần Trứ:
"Mình mở máy tính ra một chút."
Trần Trứ sững lại, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu. Tống Thì Vi mới thả tay hắn ra, dùng cho việc mở laptop. Trần Trứ ngớ ra, hóa ra hoa khôi Tống sợ mình hiểu lầm, trước khi buông tay còn cố giải thích. Quả là con nhà gia giáo, dù đang yêu nhau, từng cử chỉ lời nói đều rất tinh tế. Khi laptop bật lên, hai khuôn mặt đều được chiếu sáng bởi màn hình xám trắng. Tống Thì Vi chuyên tâm nói:
"Đây là một công ty ở Hàng Châu, họ làm về hoạt hình 3D, mình nghĩ đây là một hướng đi sẽ rất hot trong tương lai..."
"Đây là một công ty công nghệ mới thành lập tháng 10 năm ngoái, họ muốn tạo ra cộng đồng mạng cho trẻ em đầu tiên trong nước..."
"Đây là một doanh nghiệp ở Vũ Hán, họ muốn làm nền tảng mạng xã hội..."
Trần Trứ vừa nghe vừa không nghe, ánh mắt thường lén liếc nhìn hoa khôi Tống vừa tắm xong. Khuôn mặt Sweet tỷ thực ra không có đường nét sắc sảo, ngược lại còn thuộc loại dịu dàng. Nhưng phần lớn thời gian cô lại mang vẻ thanh thoát điềm đạm, thêm vào khí chất lạnh lùng nên tạo cho người khác cảm giác xa cách. Tuy nhiên, khi ở bên Trần Trứ, cô rõ ràng rất thoải mái. Vài lọn tóc không được buộc gọn rơi xuống cằm tròn, đôi mắt trong trẻo, phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy tính, hàng mi cong vút như có làn sương mỏng phủ lên. Hai người ngồi gần nhau, Trần Trứ có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế thoang thoảng, đây không phải là mùa hoa quế nở, không biết có phải là mùi dầu gội không. Nhưng Trần Trứ lại rất mê mẩn, đặc biệt là khi nghe những tiếng thở nhẹ nhàng của Tống Thì Vi trong lúc nói chuyện, ham muốn không được thỏa mãn ở chỗ Du Huyền sáng nay giờ lại dâng lên. Trần Trứ nuốt nước bọt, lòng không yên nghĩ cách gần gũi hơn, sự chú ý không còn tập trung. Ánh mắt lơ đãng, cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ nhòa, chỉ còn lại hình bóng của Tống Thì Vi trước màn hình laptop, như thể trở thành ánh sáng duy nhất trong màn đêm tĩnh lặng. "Cậu thấy công ty nào ổn?"
Tống Thì Vi đột nhiên hỏi, kéo Trần Trứ về thực tại. Có lẽ cô đã giới thiệu xong các công ty, giờ đang muốn nghe ý kiến của hắn. Trần Trứ đang mơ màng suy nghĩ bị giật mình, ho khan hai tiếng, tận dụng cơ hội để trấn tĩnh lại, đưa mắt nhìn vào máy tính. "Công ty này..."
Trần Trứ bắt đầu phân tích ý kiến. Dù ban nãy không chú ý lắm, nhưng với kinh nghiệm của mình, cộng thêm hiểu biết về xu hướng tương lai, Trần Trứ vẫn có thể nhận định chính xác. Tống Thì Vi lắng nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trứ chăm chú. Không phải vì Trần Trứ phân tích quá hay, khiến Tống Thì Vi phải ngưỡng mộ. Mà là, tên đàn ông này giả bộ giơ tay dài, lại không biết từ lúc nào đã vòng qua vai Tống Thì Vi, dùng tư thế như ôm lấy cô để chỉ vào màn hình. Người ngoài nhìn vào, cứ như thể chàng trai đang ôm bạn gái vậy. Đây là hành vi thường thấy trong quấy rối công sở, ví dụ: Trưởng phòng họ Trần trung niên thấy cô nhân viên họ Tống trẻ gặp khó khăn khi viết báo cáo, nhân lúc tăng ca, văn phòng không có ai. Trưởng phòng lén đóng cửa, bước tới nói:
"Tiểu Tống à, viết báo cáo này có khó không? Tôi có thời gian, có thể chỉ cho cô..."
Thế là, trưởng phòng lấy cớ hướng dẫn công việc, từ phía sau cúi xuống, ôm lấy cô nhân viên trẻ, cái cằm bự bự còn tì vào vai cô:
"Phần đầu báo cáo phải có phần mở đầu, giải thích về tính khả thi và ý nghĩa quan trọng..."
Cô nhân viên trẻ thường giận mà không dám nói, vì trong thể chế không có định nghĩa rõ ràng về việc này, không nghiêm ngặt như trong công ty tư, chỉ có thể chịu đựng bị quấy rối và chiếm tiện nghi. Tất nhiên đây không phải là Trần Trứ, bởi mới hơn 30 mà hắn đã lên phó phòng, tuy chưa kết hôn nhưng cũng tài cao tám đấu, phong độ ngời ngời, tiền đồ rộng mở, không thể làm chuyện mạo hiểm này. Thường là mấy lão cán bộ hơn 40 tuổi, không hy vọng thăng tiến, vợ thì lạnh nhạt, lại có chức vụ nhất định, mấy lão cáo già ấy mới hay làm. Còn hiện tại, Trần Trứ càng không phải quấy rối, Tống Thì Vi là bạn gái hắn, bản thân chỉ là bị dung nhan thanh cao của cô thu hút, nhất thời bộc phát ý muốn gần gũi. Lý do này, gặp chú cảnh sát cũng có thể đứng vững. Nhưng gặp chủ tịch Tống và giáo sư Lục chưa chắc đã vững, vì chân có thể sẽ bị đánh gãy. "Ơ?"
Trần Trứ giữ vẻ chính khí, nhíu mày nói:
"Cậu cứ nhìn mình làm gì? Mặt mình đâu có đáp án, nhanh nghe cho kỹ đi..."
Nói xong, hắn lại giả bộ đàng hoàng ôm Tống Thì Vi vào lòng một chút. Thực ra trong lòng Trần Trứ khá căng thẳng, dù kiếp trước hay kiếp này đều là lần đầu làm chuyện này. Nhưng Tống Thì Vi thật sự rất dễ ôm. Bờ vai dưới lớp áo khoác dạ mượt mà như lụa, tay đặt lên cũng thấy thoải mái. Nhưng trong lòng cũng lo lắng, không biết Tống Thì Vi có tát mình không. Một lúc sau, Trần Trứ vẫn tiếp tục nói. Tống Thì Vi không ra tay, cô nhận ra ánh nhìn chăm chú của mình dường như không có tác dụng với bạn trai. Thế là cô cũng không giãy giụa, chỉ quay đầu im lặng nhìn vào máy tính. Sự im lặng này ngược lại khiến Trần Trứ thấy hơi thiếu tự tin. Dù sao đây cũng là lần đầu làm "cặn bã" kinh nghiệm xử lý những tình huống thế này còn cần phải tích lũy thêm. Dần dần, đối mặt với Tống Thì Vi không giãy giụa, không lên tiếng, không phản đối, nhưng cũng không có phản hồi gì, Trần Trứ hơi ngượng ngùng rút tay về. Đêm nhanh chóng lấn sâu. Xung quanh đã có vài đôi tình nhân rời đi. Họ như những đặc công nấp trong góc, nếu không đứng lên thì chẳng ai phát hiện ra. "Về thôi."
Tống Thì Vi nói. Giọng cô như tuyết tan chảy thành nước, thanh khiết và mềm mại. "Ừ."
Trần Trứ đứng dậy, giúp cô cầm máy tính. Có lẽ cái ôm đột ngột ban nãy khiến mối quan hệ giữa hai người rơi vào trạng thái hơi khó xử nhưng lại rất dễ giải quyết. Khó xử là vì Tống Thì Vi từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, không tức giận cũng không ngượng ngùng; Dễ giải quyết là vì cô cũng không phản đối. Trên đường về ký túc xá, bốn phía là sự yên tĩnh vô biên, trăng non như một chiếc vòng vàng khuyết, cùng với những ngôi sao nhỏ như hoa trắng, đính trên bầu trời xanh thẳm. Bởi vì sự ngượng ngùng, hai người không nói gì suốt đường, Trần Trứ mấy lần định mở miệng, nhưng lại thôi. Có lẽ tình huống này, ngủ một giấc ngày mai sẽ ổn thôi. Đến dưới lầu ký túc xá Tây Uyển, Trần Trứ đưa laptop cho Tống Thì Vi, tiễn cô lên lầu xong, hắn mới quay người rời đi. Nhưng mới đi được hai bước, điện thoại của Trần Trứ đột nhiên reo. Là Tống Thì Vi gọi. "Sao vậy?"
Trần Trứ nhẹ nhàng hỏi:
"Cậu chưa lên đến ký túc xá à?"
"Lên rồi."
Tống Thì Vi nói:
"Mình đang đứng ngoài hành lang."
"Sao không vào?"
Trần Trứ khuyên:
"Đã muộn rồi, mai còn phải đi học..."
"Mình có chút căng thẳng, muốn bình tĩnh lại."
Tống Thì Vi nhẹ nhàng trả lời. Trần Trứ mỉm cười, hóa ra sweet tỷ không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nhưng cô sẽ dùng giọng điệu không gợn sóng để kể những cảm xúc chân thật nhất. "Để mình đứng cùng cậu một lúc."
Trần Trứ ân cần nói. Sau đó cả hai không nói gì, tận hưởng sự yên bình của làn gió thoảng qua. Một lát sau, Tống Thì Vi nói qua điện thoại:
"Thấy tốt hơn rồi, mình vào đây, Trần Trứ..."
"Ừ?"
Trần Trứ đáp. "Sau này cậu nhớ phải đối xử tốt với mình đấy."
Tống Thì Vi nói:
"Ngủ ngon, mình đi nghỉ đây."
Không hiểu sao, sau khi cúp điện thoại, Trần Trứ bỗng thấy buồn, như có gì đó đè nặng trong ngực, mà không biết cách nào để giải tỏa. "Đây là sự trừng phạt vì lòng tham sao?"
Cảm giác này cứ bám lấy Trần Trứ, cho đến khi về đến ký túc xá, nhờ vào mấy câu đùa của bạn cùng phòng mới từ từ xua tan đi phần nào. Cũng vào lúc này, Trần Trứ đột nhiên nhớ lại, trong những công ty mà Tống Thì Vi giới thiệu ban nãy, dường như có một công ty làm về cộng đồng mạng cho trẻ em. Tên nó là "Công ty Công nghệ Mạng Đào Mễ, " nếu tên này không quá nổi tiếng, thì họ đã từng phát triển một trò chơi web rất ngớ ngẩn nhưng lại cực kỳ hot. Năm 2008, trò chơi này chính thức ra mắt, tên là Mole’s World.
Bạn cần đăng nhập để bình luận