Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 195: Sao cậu muốn bắt nạt mình?
Mặc dù Tống Thì Vi không hiểu câu ‘Tiếng pháo đêm giao thừa quá to, khiến cậu không nghe được lời chúc mừng’ có nghĩa là gì. Nhưng cô hiểu rất rõ, trong lòng Trần Trứ đang lo lắng cho mình về vấn đề gì đó, nên mới vội vàng đến đây.
Thật ra, đứng dưới góc độ một gia sư, hình như Trần Trứ lo lắng vớ vẩn thì phải.
Nhưng dưới góc độ một cô gái, Tống Thì Vi cũng chẳng hiểu vì sao, trong lòng mình đột nhiên có cảm giác vui vẻ.
Hành động này của Trần Trứ, chẳng khác nào một cây bút vẽ bị gió cuốn đi, trong lúc vô tình thêm một chút màu sắc vào cuộc sống một cô gái vốn dĩ chẳng nhiễm chút hạt bụi nào.
Nhưng với tính cách của Tống Thì Vi, cô sẽ không thể hiện quá rõ ràng, dù Trần Trứ lên tiếng chào hỏi chủ căn nhà này rời đi, cô vẫn bình tĩnh nhìn.
Có điều cậu bé đeo mắt kính đen đang được dạy kèm thì khác, cậu rõ ràng cảm nhận được thay đổi của vị gia sư xinh đẹp trước mặt. Mặc dù trước và sau khi anh trai kia đến chỉ thay đổi rất nhỏ.
Phải miêu tả nó như thế nào đây? Từ sau khi người được gọi là thanh tra kia đến, mặc dù chị gái xinh đẹp vẫn lạnh lùng, nhưng lớp băng mỏng bao quanh người chị gái đã biến mất. Thậm chí, trên mặt nước vốn dĩ phẳng lặng như tờ lại có thêm vài gợn sóng.
Thiếu niên đeo kính cận bỗng có cảm giác ghét anh trai thanh tra kia. Bởi vì, thiếu niên có nội tâm yếu ớt thường mẫn cảm, cậu phát hiện ra thái độ của chị gia sư thay đổi bởi vì anh trai mặt trắng kia.
Cứ như vậy, đầu óc cậu không tài nào tập trung nổi, mãi cho đến khi giọng nói của chị gia sư dừng lại.
Cô nhìn đồng hồ nói:
“Hết giờ rồi.”
Lúc này, thiếu niên đeo mắt kính mới phản ứng kịp, thì ra mẹ của mình chỉ thuê hai tiếng, để xem hiệu quả thế nào mà thôi.
“Mẹ, mẹ, mẹ.”
Thiếu niên đeo kính mắt vội vàng gọi mẹ mình. Đến khi mẹ cậu bé xuất hiện, cậu lập tức nói: “Mẹ tăng thêm thời gian dạy kèm đi, con muốn tiếp tục học.”
“Hiện tại không dạy được.”
Tống Thì Vi lắc đầu: “Chiều chị còn phải lên lớp.”
“Vậy, vậy lần sau…”
Thiếu niên đeo mắt kính đến gần mẹ nói: “Mẹ, vậy mẹ nhanh chóng thuê toàn thời gian với chị gia sư này đi.”
Người mẹ trung niên do dự một chút. Mặc dù dạy kèm có hiệu quả tốt, cũng không thể nào thuê nhiều như thế được.
Một tiếng phải trả 150 tệ, một tuần dạy kèm 4 tiếng đồng hồ, một tháng từ 15 đến 20 tiếng còn được. Nếu nhiều hơn, kể cả gia đình có điều kiện như bà cũng cảm thấy rất khó chống đỡ.
Ngay thời điểm hai mẹ con còn đang bàn bạc, thì Tống Thì Vi đã dọn xong đồ rời đi.
Theo quy định của trang web Học Tập, gia sư không được phép lén lút trao đổi tiền nong với khách hàng. Toàn bộ quá trình đều thông qua bộ phận phục vụ khách hàng kết nối, nếu không nghe lời cảnh cáo, tạo thành ảnh hưởng đến trang web, sẽ chịu mọi hình phạt.
Có điều, Tống Thì Vi mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Trần Trứ còn chưa đi.
Hắn ngồi ở chỗ bậc cầu thang, trông có vẻ buồn ngủ nên ngáp liên tục, tay còn cầm điện thoại chẳng biết đang nghịch cái gì. Thỉnh thoảng có gia đình sống trong chung cư đi qua, hắn theo bản năng ngồi nép mông lại, cố gắng không làm người qua đường khó chịu.
Dáng vẻ đáng thương, cùng với trạng thái buồn ngủ, nhưng vẫn không quên tỏ ra lịch sự.
Trần Trứ còn chưa biết dáng vẻ của mình bây giờ đáng thương thế nào. Dù sao hắn nhìn thấy Tống Thì Vi ra ngoài, thì đứng dậy phủi phủi bụi dưới mông, sau đó không nói lời nào mà đi thẳng tới bến xe bus.
Còn chỗ vai trái của hắn, có lẽ do ngồi dựa vào tường nên khiến cả một khoảng dính đầy vôi trắng.
“Vì lo lắng cho mình, mà cậu ấy ngồi ở đây cả tiếng đồng hồ chờ mình sao?”
Tống Thì Vi âm thầm suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô nhớ đến giờ tự học buổi tối lúc còn học cấp ba. Một nam sinh vẫn luôn hướng nội ít nói, bởi vì không muốn mình bị quấy rầy, mà đứng ra bảo vệ trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Lông mi thật dài của Tống Thì Vi khẽ chớp chớp. Đột nhiên, cô rất muốn lại gần giúp đỡ Trần Trứ phủi lớp vôi trắng đang bám trên áo kia đi. Nhưng ngay lập tức, cô cảm giác cử chỉ đó hình như hơi thân mật thì phải…
Ngay thời điểm cô còn đang do dự, Trần Trứ đang đi trước bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt Tống Thì Vi lập tức quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.
“Mình dự định xóa thông tin của cậu trên trang web học tập.”
Trần Trứ muốn trao đổi chuyện chính. Vừa rồi, hắn không phải cố tình không để ý Tống Thì Vi, mà có lý do vừa mới tỉnh ngủ, nên vẫn còn mơ màng.
“Vì sao?”
Tống Thì Vui cúi đầu nhìn xuống chân, vì cô không muốn Trần Trứ nhìn thấy nét mặt của mình bây giờ, nhưng cô rất muốn từ chính miệng Trần Trứ nói ra lý do.
“Mình không thể lúc nào cũng đi theo cậu thế này được.”
Trần Trứ bất đắc dĩ nói.
“Ồ.”
Tống Thì Vi gật đầu.
Lúc này, một chiếc xe con lướt qua, cuốn theo từng chiếc lá rụng bay lên không trung. Chẳng hiểu tại sao, Tống Thì Vi có cảm giác ngay cả cơn gió cũng thêm phần lưu luyến, đến mặt trời cũng thêm phần lãng mạn.
Mùa thu đúng là mùa thật tốt, bởi vì nó trung hòa giữa mùa hè và mùa đông, một chút nóng, lại pha thêm một chút lạnh.
Trong lòng Trần Trứ quả thật đất đắc dĩ. Chuyện này giống như việc app đi nhờ xe Tích Tích ở thời sau, những nữ sinh có vẻ bề ngoài xuất sắc sẽ chẳng bao giờ biết được mình gặp phải tên lái xe biến thái thế nào.
Đương nhiên, công việc gia sư sẽ bớt đi một phần nguy hiểm, dù sao những vị phụ huynh có thể thuê được gia sư đều thuộc gia đình có điều kiện, nên mức độ đánh đổi của bọn họ sẽ cao hơn bình thường. Nhưng loại cấp bậc như Du Huyền và Tống Thì Vi này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
“Nhưng bây giờ hắn còn chưa có cách giải quyết nào cho ổn thỏa cả.”
Trần Trứ nghĩ thầm, chủ nhật này Cá Lúc Lắc cũng phải hoàn thành xong buổi dạy kèm kia. Khi đó, hắn nhất định phải tự mình đưa cô đi, sau đó cũng xóa thông tin của cô ở trong web.
“Cuối tuần này cậu rảnh không?”
Ở bến xe bus, Tống Thì Vi đột nhiên hỏi.
“Cuối tuấn…”
Trần Trứ nghĩ xem vì sao hoa khôi Tống lại hỏi câu này. Đột nhiên, hắn nhớ ra Mao Thái Hậu từng nói, cuối tuần này Tống Tác Dân về Quảng Châu, ông ấy dự định mời hai nhà cùng nhau ăn cơm.
“Cậu muốn nói tới chuyện ăn cơm sao? Mình thấy không thành vấn đề.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Nếu sau này mình bắt nạt cậu, sợ rằng giám đốc Tống sẽ gọi cảnh sát đến, sau đó bắn mình mấy viên đạn không chừng.”
Trần Trứ tưởng mình đùa hài hước. Không ngờ, Tống Thì Vi lại nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Vậy sao cậu lại bắt nạt mình?”
“Mình…”
Trần Trứ nghẹn lời, nhưng nếu sau này hai bên đi lại gần gũi với nhau, thì cô đúng là người chịu thiệt.
Cũng may, lúc này xe bus đưa hai người về trường đã đến, nên cả hai lần lượt bước lên xe.
Tống Thì Vi vẫn theo thói quen ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, để lại vị trí bên cạnh đường đi, còn Trần Trứ cũng như bình thường ngồi xuống chỗ đó.
Tống Thì Vi không hỏi thêm vấn đề ‘bắt nạt’ nữa. Trần Trứ cũng không ngu đến mức nhắc lại chuyện này. Cả đường đi, hai người chẳng nói với nhau câu nào, chỉ thỉnh thoảng xe bus cua gấp, nên đầu gối hai người sẽ nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Sau khi xuống bến xe bus, Trần Trứ định kiếm chút gì đó ăn sau đó mới lên lớp học, còn Tống Thì Vi muốn cầm sách vở về phòng ký túc, nên Trần Trứ nói: “Vậy mình đi trước đây.”
“Được.”
Tống Thì Vi gật đầu nói. Nhưng Trần Trứ vừa đi được hai bước, thì nghe giọng Tống Thì Vi ở phía sau nhắc nhở: “Chỗ vai áo cậu có dính vết vôi.”
Trần Trứ liếc nhìn, rồi phủi phủi mấy cái, chỉ là phủ không thể sạch hết được.
Trong tầm mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc quần bò bao bọc đôi chân thẳng tắp đang lại gần chỗ mình.
Trần Trứ ngẩng đầu lên, hắn nghĩ chẳng lẽ Tống Thì Vi lại giúp mình phủi áo?
Mối quan hệ của hai người đã đến mức tiếp xúc gần như vậy rồi sao?
“Cậu trở về.”
Tống Thì Vi đứng đó nhìn bờ vai bẩn của hắn, nhưng không làm gì cả, chỉ lạnh lùng nói: “Tốt nhất thay một chiếc áo khác.”
Cô nhắc nhở xong thì xoay người đi về phía kí túc xá.
“Còn tưởng rằng có được sự phục vụ của hoa khôi Tống chứ?
Trần Trứ nghĩ thầm.
Thực tế, vừa rồi Tống Thì Vi định làm thế thật, nhưng cô nhìn thấy một nhóm sinh viên đang đi tới, nên đã đổi thành nhắc nhở.
Có điều, trên đường trở về phòng ký túc, Tống Thì Vi cảm thấy bầu trời hôm nay thật sáng. Trong khuôn viên trường có hai hàng cây xanh, xung quanh còn có thấp thoáng những cây hoa nhỏ, màu vàng thanh nhã, mà trắng tinh khiết, màu tím nồng nhiệt mà sâu lắng, mỗi cây đều đua nhau nở bông, thật là đẹp.
“Reng reng reng.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là cha Tống Tác Dân gọi đến.
“Con đang nghỉ trưa sao?”
Tống Tác Dân mỉm cười hỏi: “Cha gửi tin mà không thấy con nhắn lại.”
“Không phải.”
Tống Thì Vi trả lời: “Con đi dạy kèm.”
“Dạy kèm?”
Tống Tác Dân giật mình, sau đó lập tức hỏi:
“Là trang web Học Tập kia sao? Con đi một mình?”
Khi lão Tống nhắc đến hai từ ‘một mình’, giọng điệu của ông vừa có chút lo lắng lại có ý trách móc.
“Không phải.”
Tống Thì Vi vừa đi ngang một hàng hoa quế, nên ngửi được mùi thơm ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Trần Trứ luôn ở bên ngoài chờ con.”
“Ha ha, thì ra là như vậy.”
Lúc này, Tống Tác Dân mới đổi giận thành vui. Bản thân ông sao nỡ trách con gái yêu được, mà trách móc kia là dành cho Trần Trứ.
“Mà thằng nhóc này làm rất tốt. Cha đã xem qua trang web của thằng bé rồi, nếu điều hành chuẩn chỉ thì hiệu quả sẽ không kém đâu.”
Tống Tác Dân vui mừng nói, lại còn nói đùa một câu:
“Nhưng lá gan cậu ta cũng lớn đấy, thế mà trong bài phỏng vấn dám trực tiếp tỏ tình với con. Con cũng không biết đâu, mẹ con khi biết chuyện phản ứng lớn thế nào. Bà ấy nói, nếu Trần Trứ không xin lỗi, thì sẽ không cùng thằng bé ăn cơm cùng nhau đấy.”
Thật ra, đứng dưới góc độ một gia sư, hình như Trần Trứ lo lắng vớ vẩn thì phải.
Nhưng dưới góc độ một cô gái, Tống Thì Vi cũng chẳng hiểu vì sao, trong lòng mình đột nhiên có cảm giác vui vẻ.
Hành động này của Trần Trứ, chẳng khác nào một cây bút vẽ bị gió cuốn đi, trong lúc vô tình thêm một chút màu sắc vào cuộc sống một cô gái vốn dĩ chẳng nhiễm chút hạt bụi nào.
Nhưng với tính cách của Tống Thì Vi, cô sẽ không thể hiện quá rõ ràng, dù Trần Trứ lên tiếng chào hỏi chủ căn nhà này rời đi, cô vẫn bình tĩnh nhìn.
Có điều cậu bé đeo mắt kính đen đang được dạy kèm thì khác, cậu rõ ràng cảm nhận được thay đổi của vị gia sư xinh đẹp trước mặt. Mặc dù trước và sau khi anh trai kia đến chỉ thay đổi rất nhỏ.
Phải miêu tả nó như thế nào đây? Từ sau khi người được gọi là thanh tra kia đến, mặc dù chị gái xinh đẹp vẫn lạnh lùng, nhưng lớp băng mỏng bao quanh người chị gái đã biến mất. Thậm chí, trên mặt nước vốn dĩ phẳng lặng như tờ lại có thêm vài gợn sóng.
Thiếu niên đeo kính cận bỗng có cảm giác ghét anh trai thanh tra kia. Bởi vì, thiếu niên có nội tâm yếu ớt thường mẫn cảm, cậu phát hiện ra thái độ của chị gia sư thay đổi bởi vì anh trai mặt trắng kia.
Cứ như vậy, đầu óc cậu không tài nào tập trung nổi, mãi cho đến khi giọng nói của chị gia sư dừng lại.
Cô nhìn đồng hồ nói:
“Hết giờ rồi.”
Lúc này, thiếu niên đeo mắt kính mới phản ứng kịp, thì ra mẹ của mình chỉ thuê hai tiếng, để xem hiệu quả thế nào mà thôi.
“Mẹ, mẹ, mẹ.”
Thiếu niên đeo kính mắt vội vàng gọi mẹ mình. Đến khi mẹ cậu bé xuất hiện, cậu lập tức nói: “Mẹ tăng thêm thời gian dạy kèm đi, con muốn tiếp tục học.”
“Hiện tại không dạy được.”
Tống Thì Vi lắc đầu: “Chiều chị còn phải lên lớp.”
“Vậy, vậy lần sau…”
Thiếu niên đeo mắt kính đến gần mẹ nói: “Mẹ, vậy mẹ nhanh chóng thuê toàn thời gian với chị gia sư này đi.”
Người mẹ trung niên do dự một chút. Mặc dù dạy kèm có hiệu quả tốt, cũng không thể nào thuê nhiều như thế được.
Một tiếng phải trả 150 tệ, một tuần dạy kèm 4 tiếng đồng hồ, một tháng từ 15 đến 20 tiếng còn được. Nếu nhiều hơn, kể cả gia đình có điều kiện như bà cũng cảm thấy rất khó chống đỡ.
Ngay thời điểm hai mẹ con còn đang bàn bạc, thì Tống Thì Vi đã dọn xong đồ rời đi.
Theo quy định của trang web Học Tập, gia sư không được phép lén lút trao đổi tiền nong với khách hàng. Toàn bộ quá trình đều thông qua bộ phận phục vụ khách hàng kết nối, nếu không nghe lời cảnh cáo, tạo thành ảnh hưởng đến trang web, sẽ chịu mọi hình phạt.
Có điều, Tống Thì Vi mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Trần Trứ còn chưa đi.
Hắn ngồi ở chỗ bậc cầu thang, trông có vẻ buồn ngủ nên ngáp liên tục, tay còn cầm điện thoại chẳng biết đang nghịch cái gì. Thỉnh thoảng có gia đình sống trong chung cư đi qua, hắn theo bản năng ngồi nép mông lại, cố gắng không làm người qua đường khó chịu.
Dáng vẻ đáng thương, cùng với trạng thái buồn ngủ, nhưng vẫn không quên tỏ ra lịch sự.
Trần Trứ còn chưa biết dáng vẻ của mình bây giờ đáng thương thế nào. Dù sao hắn nhìn thấy Tống Thì Vi ra ngoài, thì đứng dậy phủi phủi bụi dưới mông, sau đó không nói lời nào mà đi thẳng tới bến xe bus.
Còn chỗ vai trái của hắn, có lẽ do ngồi dựa vào tường nên khiến cả một khoảng dính đầy vôi trắng.
“Vì lo lắng cho mình, mà cậu ấy ngồi ở đây cả tiếng đồng hồ chờ mình sao?”
Tống Thì Vi âm thầm suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô nhớ đến giờ tự học buổi tối lúc còn học cấp ba. Một nam sinh vẫn luôn hướng nội ít nói, bởi vì không muốn mình bị quấy rầy, mà đứng ra bảo vệ trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Lông mi thật dài của Tống Thì Vi khẽ chớp chớp. Đột nhiên, cô rất muốn lại gần giúp đỡ Trần Trứ phủi lớp vôi trắng đang bám trên áo kia đi. Nhưng ngay lập tức, cô cảm giác cử chỉ đó hình như hơi thân mật thì phải…
Ngay thời điểm cô còn đang do dự, Trần Trứ đang đi trước bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt Tống Thì Vi lập tức quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.
“Mình dự định xóa thông tin của cậu trên trang web học tập.”
Trần Trứ muốn trao đổi chuyện chính. Vừa rồi, hắn không phải cố tình không để ý Tống Thì Vi, mà có lý do vừa mới tỉnh ngủ, nên vẫn còn mơ màng.
“Vì sao?”
Tống Thì Vui cúi đầu nhìn xuống chân, vì cô không muốn Trần Trứ nhìn thấy nét mặt của mình bây giờ, nhưng cô rất muốn từ chính miệng Trần Trứ nói ra lý do.
“Mình không thể lúc nào cũng đi theo cậu thế này được.”
Trần Trứ bất đắc dĩ nói.
“Ồ.”
Tống Thì Vi gật đầu.
Lúc này, một chiếc xe con lướt qua, cuốn theo từng chiếc lá rụng bay lên không trung. Chẳng hiểu tại sao, Tống Thì Vi có cảm giác ngay cả cơn gió cũng thêm phần lưu luyến, đến mặt trời cũng thêm phần lãng mạn.
Mùa thu đúng là mùa thật tốt, bởi vì nó trung hòa giữa mùa hè và mùa đông, một chút nóng, lại pha thêm một chút lạnh.
Trong lòng Trần Trứ quả thật đất đắc dĩ. Chuyện này giống như việc app đi nhờ xe Tích Tích ở thời sau, những nữ sinh có vẻ bề ngoài xuất sắc sẽ chẳng bao giờ biết được mình gặp phải tên lái xe biến thái thế nào.
Đương nhiên, công việc gia sư sẽ bớt đi một phần nguy hiểm, dù sao những vị phụ huynh có thể thuê được gia sư đều thuộc gia đình có điều kiện, nên mức độ đánh đổi của bọn họ sẽ cao hơn bình thường. Nhưng loại cấp bậc như Du Huyền và Tống Thì Vi này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
“Nhưng bây giờ hắn còn chưa có cách giải quyết nào cho ổn thỏa cả.”
Trần Trứ nghĩ thầm, chủ nhật này Cá Lúc Lắc cũng phải hoàn thành xong buổi dạy kèm kia. Khi đó, hắn nhất định phải tự mình đưa cô đi, sau đó cũng xóa thông tin của cô ở trong web.
“Cuối tuần này cậu rảnh không?”
Ở bến xe bus, Tống Thì Vi đột nhiên hỏi.
“Cuối tuấn…”
Trần Trứ nghĩ xem vì sao hoa khôi Tống lại hỏi câu này. Đột nhiên, hắn nhớ ra Mao Thái Hậu từng nói, cuối tuần này Tống Tác Dân về Quảng Châu, ông ấy dự định mời hai nhà cùng nhau ăn cơm.
“Cậu muốn nói tới chuyện ăn cơm sao? Mình thấy không thành vấn đề.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Nếu sau này mình bắt nạt cậu, sợ rằng giám đốc Tống sẽ gọi cảnh sát đến, sau đó bắn mình mấy viên đạn không chừng.”
Trần Trứ tưởng mình đùa hài hước. Không ngờ, Tống Thì Vi lại nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Vậy sao cậu lại bắt nạt mình?”
“Mình…”
Trần Trứ nghẹn lời, nhưng nếu sau này hai bên đi lại gần gũi với nhau, thì cô đúng là người chịu thiệt.
Cũng may, lúc này xe bus đưa hai người về trường đã đến, nên cả hai lần lượt bước lên xe.
Tống Thì Vi vẫn theo thói quen ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, để lại vị trí bên cạnh đường đi, còn Trần Trứ cũng như bình thường ngồi xuống chỗ đó.
Tống Thì Vi không hỏi thêm vấn đề ‘bắt nạt’ nữa. Trần Trứ cũng không ngu đến mức nhắc lại chuyện này. Cả đường đi, hai người chẳng nói với nhau câu nào, chỉ thỉnh thoảng xe bus cua gấp, nên đầu gối hai người sẽ nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Sau khi xuống bến xe bus, Trần Trứ định kiếm chút gì đó ăn sau đó mới lên lớp học, còn Tống Thì Vi muốn cầm sách vở về phòng ký túc, nên Trần Trứ nói: “Vậy mình đi trước đây.”
“Được.”
Tống Thì Vi gật đầu nói. Nhưng Trần Trứ vừa đi được hai bước, thì nghe giọng Tống Thì Vi ở phía sau nhắc nhở: “Chỗ vai áo cậu có dính vết vôi.”
Trần Trứ liếc nhìn, rồi phủi phủi mấy cái, chỉ là phủ không thể sạch hết được.
Trong tầm mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc quần bò bao bọc đôi chân thẳng tắp đang lại gần chỗ mình.
Trần Trứ ngẩng đầu lên, hắn nghĩ chẳng lẽ Tống Thì Vi lại giúp mình phủi áo?
Mối quan hệ của hai người đã đến mức tiếp xúc gần như vậy rồi sao?
“Cậu trở về.”
Tống Thì Vi đứng đó nhìn bờ vai bẩn của hắn, nhưng không làm gì cả, chỉ lạnh lùng nói: “Tốt nhất thay một chiếc áo khác.”
Cô nhắc nhở xong thì xoay người đi về phía kí túc xá.
“Còn tưởng rằng có được sự phục vụ của hoa khôi Tống chứ?
Trần Trứ nghĩ thầm.
Thực tế, vừa rồi Tống Thì Vi định làm thế thật, nhưng cô nhìn thấy một nhóm sinh viên đang đi tới, nên đã đổi thành nhắc nhở.
Có điều, trên đường trở về phòng ký túc, Tống Thì Vi cảm thấy bầu trời hôm nay thật sáng. Trong khuôn viên trường có hai hàng cây xanh, xung quanh còn có thấp thoáng những cây hoa nhỏ, màu vàng thanh nhã, mà trắng tinh khiết, màu tím nồng nhiệt mà sâu lắng, mỗi cây đều đua nhau nở bông, thật là đẹp.
“Reng reng reng.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là cha Tống Tác Dân gọi đến.
“Con đang nghỉ trưa sao?”
Tống Tác Dân mỉm cười hỏi: “Cha gửi tin mà không thấy con nhắn lại.”
“Không phải.”
Tống Thì Vi trả lời: “Con đi dạy kèm.”
“Dạy kèm?”
Tống Tác Dân giật mình, sau đó lập tức hỏi:
“Là trang web Học Tập kia sao? Con đi một mình?”
Khi lão Tống nhắc đến hai từ ‘một mình’, giọng điệu của ông vừa có chút lo lắng lại có ý trách móc.
“Không phải.”
Tống Thì Vi vừa đi ngang một hàng hoa quế, nên ngửi được mùi thơm ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Trần Trứ luôn ở bên ngoài chờ con.”
“Ha ha, thì ra là như vậy.”
Lúc này, Tống Tác Dân mới đổi giận thành vui. Bản thân ông sao nỡ trách con gái yêu được, mà trách móc kia là dành cho Trần Trứ.
“Mà thằng nhóc này làm rất tốt. Cha đã xem qua trang web của thằng bé rồi, nếu điều hành chuẩn chỉ thì hiệu quả sẽ không kém đâu.”
Tống Tác Dân vui mừng nói, lại còn nói đùa một câu:
“Nhưng lá gan cậu ta cũng lớn đấy, thế mà trong bài phỏng vấn dám trực tiếp tỏ tình với con. Con cũng không biết đâu, mẹ con khi biết chuyện phản ứng lớn thế nào. Bà ấy nói, nếu Trần Trứ không xin lỗi, thì sẽ không cùng thằng bé ăn cơm cùng nhau đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận