Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 200: Câu bắt chuyện của tên cặn bã
Khi đám bạn bè trong buổi tiệc tối nay đều đã có mặt tại Thung Lũng Công Nghệ, thì Trần Trứ mới chuẩn bị thu dọn đồ đạc để tới đó.
Nguyên nhân bởi vì chiều nay hắn học ba tiết, nên thời gian tan học khá muộn.
Thứ hai có một số chuyện hắn cần trao đổi với Tằng Khôn, bởi vì ông sẽ không tham gia buổi tiệc đêm nay, do vấn đề chênh lệch tuổi tác quá nhiều.
Còn nguyên nhân thứ ba, hắn cố tình ở lại lâu thêm một chút, vì phải nhắn tin cho Tống Thì Vi: Cậu phải về nhà thật à?
“Ừ.”
Tống Thì Vi nhắn lại rất nhanh.
Tính tình của cô chính là vậy, đơn giản là quá lạnh lùng. Nếu như có người không hiểu rõ Tống Thì Vi, đều nghĩ rằng cô có ý kiến gì với mình.
“Mình chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.”
Một lát sau, Trần Trứ mới nhắn tin lại.
Tống Thì Vi đang ngồi hàng ghế sau của chiếc Volvo, bỗng nhìn thấy tin nhắn của Trần Trứ thì ánh mắt giật giật.
Cô không biết từ ‘hỏi một chút’ trong câu của Trần Trứ có nghĩa là gì? Chẳng lẽ cậu ấy muốn nhắc nhở mình, sau này có về nhà thì nhớ báo cho cậu ấy một tiếng?
Nhưng công việc báo cáo này chỉ dành cho cặp đôi đang yêu nhau thôi mà, chẳng lẽ Trần Trứ cảm thấy mối quan hệ của hai người đã đi đến bước này?
“Thế nhưng khởi đầu của một tình yêu, chẳng phải nên qua một bước tỏ tình hay sao?”
Mặc dù Tống Thì Vi chưa biết yêu là gì, nhưng cô cảm giác rõ ràng có cái gì đó không đúng.
Hoặc là nói, tỏ tình chỉ là một bước trong ti vi , còn tình yêu ở hiện thực lại mơ hồ bắt đầu?
Tống Thì Vi chớp chớp hàng lông mi dài, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này, Lục Mạn nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cô con gái thường ngay lạnh lùng, bây giờ hình như có chút tâm sự.
“Con đang nghĩ gì đấy?”
Lục Mạn cau mày hỏi.
“Không có gì.”
Tống Thì Vi cất điện thoại đi, lạnh lùng trả lời.
Động tác cất điện thoại này khá tinh tế, nó giống như báo cho người bên cạnh biết mình không muốn người khác điều tra bí mật của mình. Lục Mạn ở phía trên chẳng nhìn thấy gì, nhưng đột nhiên bà trở nên tức giận.
Hình dung thế nào đây, nếu dùng một câu ví von để giải thích, giống như bản thân cả ngày cầm món đồ chơi mà mình thích ở trong lòng, đột nhiên có cảm giác nó chuẩn bị rơi vào tay người khác.
“Đang gửi tin nhắn cho Trần Trứ sao?”
Lục Mạn lạnh lùng trả lời.
Tống Thì Vi không muốn trả lời. Cô quay đầu ra ngoài nhìn cảnh vật lướt quá, từng hình ảnh giống như cuộn phim, vội vàng lùi về phía sau.
Giáo sư Lục thấy phản ứng của con gái thì càng tức giận. Bà nhíu mày nghiêm túc cảnh cáo: “Mẹ nói cho con hay, cha con muốn mời cả nhà Trần Trứ ăn cơm là việc của ông ấy. Nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không đi cùng.”
Nếu là trước kia, Tống Thì Vi sẽ im lặng chịu đựng, để bản thân dần dần tiêu hoa áp lực và những cảm xúc tiêu cực mà mẹ truyền đến.
Nhưng bây giờ cô đã thay đổi rồi, và nó bắt đầu từ cái đêm cô đi dạo cùng Trần Trứ bên bờ sông. Cô đã học được thói quen, nghe tai này, rồi cho ra tai kia.
“Không đến thì không đến thôi.”
Tống Thì Vi nghĩ thầm trong đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía từng đám mây đang tách rời nhau ra, còn bản thân lại nghĩ đến một vấn đề.
“Mẹ Trần Trứ có giống như trước đó không nhỉ? Dì lôi kéo mình hỏi rất nhiều chuyện, nói thật là mình không biết nên trả lời thế nào…”
“Tống Thì Vi, con có nghe mẹ nói không đấy?”
Cùng lúc đó, trong xe vẫn vang lên tiếng lải nhải liên miên bất tận của Lục Mạn:
“Con đừng thấy Trần Trứ lập nghiệp mà oai, trong mắt mẹ chẳng là cái gì.”
“Mẹ có rất nhiều học sinh đã từng khởi nghiệp, sau đó có tác dụng không?”
“Dù sao, mẹ không đồng ý con yêu đương với Trần Trứ. Hai đưa sớm từ bỏ ý định này đi.”
Tống Thì Vi nghe một chút, lại cảm thấy tai của mình ông ông khó chịu. Nên cô lại cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Trần Trứ: Mình sắp về nhà rồi.
“Ban đêm, nhớ ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Rất nhanh, Trần Trứ đã nhắn tin lại.
“Ừ.”
Tống Thì Vi định sẽ nhắn lại một câu như thế, nhưng bên tai vẫn văng văng tiếng mẹ líu lo phê bình không ngừng. Tống Thì Vi giống như trả thù, nhắn cho Trần Trứ một tin nhắn cực kỳ hiếm gặp.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Trần Trứ nhìn thấy tin nhắn này cũng giật mình. Hắn đang đi về phía văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ, nên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mình hẹn bàn bè cùng nhau ăn tôi.”
Tống Thì Vi không hỏi bạn bè nào? Cô chỉ trả lời lại một câu ‘ừ’, sau đó cuộc nói chuyện của hai người kết thúc.
“Có cái gì rất lạ.”
Trong tính toán của Trần Trứ, hắn nhắn tin cho Tống Thì Vi để xác định cô không ở gần trường học mà thôi. Không ngờ hai người trò chuyện lại sâu sắc như vậy.
Trước cửa phòng làm việc 311, Trần Trứ khóa màn hình điện thoại rồi bỏ trong túi, sau đó mỉm cười bước vào.
Vốn dĩ trong văn phòng khá trống trải, nhưng hôm nay xuất hiện thêm vài người, cộng với tiếng ồn ào của người trẻ tuổi, nên chớp mặt trở nên náo nhiệt.
Trần Trứ bước vào, đầu tiên là ngạc nhiên vì hôm nay Cá Lúc Lắc ăn mặc gợi cảm, sau là bị Phương Tinh và Trạng Mộng Thi kéo đến vặn hỏi.
“Ngày đó là ai ai, khi mọi người đều thấy Du Huyền xinh đẹp. Thì ai, ai giả vờ không biết, dám lớn tiếng nói là cô nữ sinh này bình thường?”
Phương Tinh không nể nang chút nào, muốn xe rách bộ mặt ‘giả dối’ của Trần Trứ.
“Ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Tôi muốn khi cậu ấy xuất hiện, sẽ khiến các chị ngạc nhiên.”
“Thật sao? Anh Trần Trứ…”
Du Huyền đi đến khoác lấy cánh tay Trần Trứ, sau đó chớp chớp đôi mắt động lòng người, giả vờ dáng vẻ làm nũng nói:
“Thế nhưng, có một vài lời thật lòng, dùng cách nói đùa để nói ra thoải mái hơn. Anh Trần Trứ thấy em bình thường, thật ra em cũng nghĩ mình như vậy. Nên anh cần phải kiếm thật nhiều tiền, để đưa em đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy…”
Du Huyền còn chưa nói xong, đã lập tức quay người lại, làm ra động tác nôn ọe, sau đó cười phá lên.
Những người khác cũng đều là thanh niên, tuổi trẻ phơi phới, nên hùa với Du Huyền cười thật to.
Phương Tinh rất thích Du Huyền, không phải bởi vì cô là bà chủ, càng không phải vì nét đẹp hay cách ăn mặc đúng gu sở thích của mình, mà phần lớn do tính cách vui vẻ thẳng thắn, rất dễ hòa đồng của cô.
Trần Trứ chào hỏi Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa, còn đối với sự có mặt của Trịnh Hạo cũng không để trong lòng. Hắn vẫy tay hô hào: “Nào, chúng ta ra ngoài ăn lẩu.”
Đêm mùa thu, thời tiết Quảng Châu dần trở nên lạnh lẽo, nên lẩu là món ăn phù hợp đề giới trẻ tụ tập.
Nhưng bên trong quán lẩu, do nhóm bọn họ quá đông, nên cần ghép bàn lại để được ngồi cùng một chỗ.
Chuyện này đối với đám người trẻ tuổi quá bình thường, cả đám xúm lại, mỗi người một tay, rất nhanh đã dọn xong chỗ ngồi.
Tất nhiên, Du Huyền sẽ ngồi cạnh Trần Trứ, còn những người khác ngồi khá thoải mái, tùy tiện ngồi xuống là được.
Giống như bên trái Du Huyền là Triệu Viên Viên, còn bên phải Trần Trứ là Vương Trường Hoa. Dù sao, bọn họ cũng đâu phải trẻ em trường mẫu giáo, nhất định phải ngồi cạnh người đó mới ăn cơm.
Không lâu lắm, nồi lẩu được đưa lên, bếp gas được bật lên, cho đồ ăn vào nồi. Tiếng nồi lẩu sôi ùng ục, sau đó là lần lượt thả thịt bò, tôm,…Rồi cả đám vừa nhúng đồ ăn, vừa thoải mái trò chuyện.
“Món lẩu này khá cay, nên mình định gọi cô ca cô la, cậu có muốn uống không?”
Lúc này, Trịnh Hạo đang ngồi cạnh Ngô Dư lên tiếng nói.
“Hả?”
Ngô Dư nhìn Trịnh Hạo. Cô biết đây là bạn cùng phòng của Vương Trường Hoa, nhưng đây là lần đầu hai người gặp mặt, cho nên từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện.
Nhưng Ngô Dư thấy người khác lịch sự quan tâm mình, nên gật đầu nói: “Cám ơn, vậy mình cũng xin một lon.”
Trịnh Hạo vẫy tay gọi phục vụ tới, sau đó kêu thêm 2 lon cô ca.
Lần này, một lý do vô cùng tự nhiên để hai người có thể nói chuyện.
Ngô Dư không biết Trịnh Hạo, nhưng vì có Vương Trường Hoa, nên Trịnh Hạo đã sớm nhìn thấy cô nữ sinh xinh đẹp Quảng Mỹ này.
Trịnh Hạo không hề có ý nghĩ nào với Du Huyền, một phần bởi cậu ta có một thói quen, không đụng đến đối tượng đã có người yêu.
Hai là bản thân Trịnh Hạo đã ra vào quán bar như cơm bữa, nên không vì vẻ bề ngoài hiền lành và tính cách nhẹ nhàng của Trần Trứ đánh lừa. Cậu ta có cảm giác, trên người Trần Trứ tỏa ra một loại năng lượng quá lớn, nếu bản thân mình không may chạm vào vẩy ngược, thì rất có thể cậu sẽ bị ăn tươi nuối sống không chừng.
Nhưng, Trịnh Hạo thực sự muốn tạo dựng quan hệ với sinh viên nghệt thuật. Bởi đám phụ nữ trong quán bar kia giống như món thịt mỡ đã tẩm ướp qua lâu, khiến người ăn nhiều có cảm giác buồn nôn, nên cậu ta định thay đổi một chút khẩu vị tươi mát.
“Cạch.”
Trịnh Hạo quan tâm đặt lon nước trước mặt Ngô Dư.
Đêm nay có quá nhiều người, mà do mấy nồi lẩu gộp lại, nên hơi nước bốc lên mù mịt. Thêm vào đó, chỉ là đám người trẻ tuổi ngồi quầy quần nói chuyện. Vì vậy, kể cả Trần Trứ có chú ý đến hành động của Trịnh Hạo, thì hắn cũng không chú ý, đơn giản cảm thấy chẳng có vấn đề gì quá lớn cả.
“Cám ơn.”
Ngô Dư cầm lấy, nói một câu cám ơn.
“Khách sáo làm gì chứ.”
Trịnh Hạo mỉm cười: “Nói thật, lần đầu tiên gặp cậu trong văn phòng, mình đã có cảm giác giống như hai ta đã từng quen biết rồi.”
Nguyên nhân bởi vì chiều nay hắn học ba tiết, nên thời gian tan học khá muộn.
Thứ hai có một số chuyện hắn cần trao đổi với Tằng Khôn, bởi vì ông sẽ không tham gia buổi tiệc đêm nay, do vấn đề chênh lệch tuổi tác quá nhiều.
Còn nguyên nhân thứ ba, hắn cố tình ở lại lâu thêm một chút, vì phải nhắn tin cho Tống Thì Vi: Cậu phải về nhà thật à?
“Ừ.”
Tống Thì Vi nhắn lại rất nhanh.
Tính tình của cô chính là vậy, đơn giản là quá lạnh lùng. Nếu như có người không hiểu rõ Tống Thì Vi, đều nghĩ rằng cô có ý kiến gì với mình.
“Mình chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.”
Một lát sau, Trần Trứ mới nhắn tin lại.
Tống Thì Vi đang ngồi hàng ghế sau của chiếc Volvo, bỗng nhìn thấy tin nhắn của Trần Trứ thì ánh mắt giật giật.
Cô không biết từ ‘hỏi một chút’ trong câu của Trần Trứ có nghĩa là gì? Chẳng lẽ cậu ấy muốn nhắc nhở mình, sau này có về nhà thì nhớ báo cho cậu ấy một tiếng?
Nhưng công việc báo cáo này chỉ dành cho cặp đôi đang yêu nhau thôi mà, chẳng lẽ Trần Trứ cảm thấy mối quan hệ của hai người đã đi đến bước này?
“Thế nhưng khởi đầu của một tình yêu, chẳng phải nên qua một bước tỏ tình hay sao?”
Mặc dù Tống Thì Vi chưa biết yêu là gì, nhưng cô cảm giác rõ ràng có cái gì đó không đúng.
Hoặc là nói, tỏ tình chỉ là một bước trong ti vi , còn tình yêu ở hiện thực lại mơ hồ bắt đầu?
Tống Thì Vi chớp chớp hàng lông mi dài, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này, Lục Mạn nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cô con gái thường ngay lạnh lùng, bây giờ hình như có chút tâm sự.
“Con đang nghĩ gì đấy?”
Lục Mạn cau mày hỏi.
“Không có gì.”
Tống Thì Vi cất điện thoại đi, lạnh lùng trả lời.
Động tác cất điện thoại này khá tinh tế, nó giống như báo cho người bên cạnh biết mình không muốn người khác điều tra bí mật của mình. Lục Mạn ở phía trên chẳng nhìn thấy gì, nhưng đột nhiên bà trở nên tức giận.
Hình dung thế nào đây, nếu dùng một câu ví von để giải thích, giống như bản thân cả ngày cầm món đồ chơi mà mình thích ở trong lòng, đột nhiên có cảm giác nó chuẩn bị rơi vào tay người khác.
“Đang gửi tin nhắn cho Trần Trứ sao?”
Lục Mạn lạnh lùng trả lời.
Tống Thì Vi không muốn trả lời. Cô quay đầu ra ngoài nhìn cảnh vật lướt quá, từng hình ảnh giống như cuộn phim, vội vàng lùi về phía sau.
Giáo sư Lục thấy phản ứng của con gái thì càng tức giận. Bà nhíu mày nghiêm túc cảnh cáo: “Mẹ nói cho con hay, cha con muốn mời cả nhà Trần Trứ ăn cơm là việc của ông ấy. Nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không đi cùng.”
Nếu là trước kia, Tống Thì Vi sẽ im lặng chịu đựng, để bản thân dần dần tiêu hoa áp lực và những cảm xúc tiêu cực mà mẹ truyền đến.
Nhưng bây giờ cô đã thay đổi rồi, và nó bắt đầu từ cái đêm cô đi dạo cùng Trần Trứ bên bờ sông. Cô đã học được thói quen, nghe tai này, rồi cho ra tai kia.
“Không đến thì không đến thôi.”
Tống Thì Vi nghĩ thầm trong đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía từng đám mây đang tách rời nhau ra, còn bản thân lại nghĩ đến một vấn đề.
“Mẹ Trần Trứ có giống như trước đó không nhỉ? Dì lôi kéo mình hỏi rất nhiều chuyện, nói thật là mình không biết nên trả lời thế nào…”
“Tống Thì Vi, con có nghe mẹ nói không đấy?”
Cùng lúc đó, trong xe vẫn vang lên tiếng lải nhải liên miên bất tận của Lục Mạn:
“Con đừng thấy Trần Trứ lập nghiệp mà oai, trong mắt mẹ chẳng là cái gì.”
“Mẹ có rất nhiều học sinh đã từng khởi nghiệp, sau đó có tác dụng không?”
“Dù sao, mẹ không đồng ý con yêu đương với Trần Trứ. Hai đưa sớm từ bỏ ý định này đi.”
Tống Thì Vi nghe một chút, lại cảm thấy tai của mình ông ông khó chịu. Nên cô lại cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Trần Trứ: Mình sắp về nhà rồi.
“Ban đêm, nhớ ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Rất nhanh, Trần Trứ đã nhắn tin lại.
“Ừ.”
Tống Thì Vi định sẽ nhắn lại một câu như thế, nhưng bên tai vẫn văng văng tiếng mẹ líu lo phê bình không ngừng. Tống Thì Vi giống như trả thù, nhắn cho Trần Trứ một tin nhắn cực kỳ hiếm gặp.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Trần Trứ nhìn thấy tin nhắn này cũng giật mình. Hắn đang đi về phía văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ, nên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mình hẹn bàn bè cùng nhau ăn tôi.”
Tống Thì Vi không hỏi bạn bè nào? Cô chỉ trả lời lại một câu ‘ừ’, sau đó cuộc nói chuyện của hai người kết thúc.
“Có cái gì rất lạ.”
Trong tính toán của Trần Trứ, hắn nhắn tin cho Tống Thì Vi để xác định cô không ở gần trường học mà thôi. Không ngờ hai người trò chuyện lại sâu sắc như vậy.
Trước cửa phòng làm việc 311, Trần Trứ khóa màn hình điện thoại rồi bỏ trong túi, sau đó mỉm cười bước vào.
Vốn dĩ trong văn phòng khá trống trải, nhưng hôm nay xuất hiện thêm vài người, cộng với tiếng ồn ào của người trẻ tuổi, nên chớp mặt trở nên náo nhiệt.
Trần Trứ bước vào, đầu tiên là ngạc nhiên vì hôm nay Cá Lúc Lắc ăn mặc gợi cảm, sau là bị Phương Tinh và Trạng Mộng Thi kéo đến vặn hỏi.
“Ngày đó là ai ai, khi mọi người đều thấy Du Huyền xinh đẹp. Thì ai, ai giả vờ không biết, dám lớn tiếng nói là cô nữ sinh này bình thường?”
Phương Tinh không nể nang chút nào, muốn xe rách bộ mặt ‘giả dối’ của Trần Trứ.
“Ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Trần Trứ mỉm cười nói: “Tôi muốn khi cậu ấy xuất hiện, sẽ khiến các chị ngạc nhiên.”
“Thật sao? Anh Trần Trứ…”
Du Huyền đi đến khoác lấy cánh tay Trần Trứ, sau đó chớp chớp đôi mắt động lòng người, giả vờ dáng vẻ làm nũng nói:
“Thế nhưng, có một vài lời thật lòng, dùng cách nói đùa để nói ra thoải mái hơn. Anh Trần Trứ thấy em bình thường, thật ra em cũng nghĩ mình như vậy. Nên anh cần phải kiếm thật nhiều tiền, để đưa em đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy…”
Du Huyền còn chưa nói xong, đã lập tức quay người lại, làm ra động tác nôn ọe, sau đó cười phá lên.
Những người khác cũng đều là thanh niên, tuổi trẻ phơi phới, nên hùa với Du Huyền cười thật to.
Phương Tinh rất thích Du Huyền, không phải bởi vì cô là bà chủ, càng không phải vì nét đẹp hay cách ăn mặc đúng gu sở thích của mình, mà phần lớn do tính cách vui vẻ thẳng thắn, rất dễ hòa đồng của cô.
Trần Trứ chào hỏi Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa, còn đối với sự có mặt của Trịnh Hạo cũng không để trong lòng. Hắn vẫy tay hô hào: “Nào, chúng ta ra ngoài ăn lẩu.”
Đêm mùa thu, thời tiết Quảng Châu dần trở nên lạnh lẽo, nên lẩu là món ăn phù hợp đề giới trẻ tụ tập.
Nhưng bên trong quán lẩu, do nhóm bọn họ quá đông, nên cần ghép bàn lại để được ngồi cùng một chỗ.
Chuyện này đối với đám người trẻ tuổi quá bình thường, cả đám xúm lại, mỗi người một tay, rất nhanh đã dọn xong chỗ ngồi.
Tất nhiên, Du Huyền sẽ ngồi cạnh Trần Trứ, còn những người khác ngồi khá thoải mái, tùy tiện ngồi xuống là được.
Giống như bên trái Du Huyền là Triệu Viên Viên, còn bên phải Trần Trứ là Vương Trường Hoa. Dù sao, bọn họ cũng đâu phải trẻ em trường mẫu giáo, nhất định phải ngồi cạnh người đó mới ăn cơm.
Không lâu lắm, nồi lẩu được đưa lên, bếp gas được bật lên, cho đồ ăn vào nồi. Tiếng nồi lẩu sôi ùng ục, sau đó là lần lượt thả thịt bò, tôm,…Rồi cả đám vừa nhúng đồ ăn, vừa thoải mái trò chuyện.
“Món lẩu này khá cay, nên mình định gọi cô ca cô la, cậu có muốn uống không?”
Lúc này, Trịnh Hạo đang ngồi cạnh Ngô Dư lên tiếng nói.
“Hả?”
Ngô Dư nhìn Trịnh Hạo. Cô biết đây là bạn cùng phòng của Vương Trường Hoa, nhưng đây là lần đầu hai người gặp mặt, cho nên từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện.
Nhưng Ngô Dư thấy người khác lịch sự quan tâm mình, nên gật đầu nói: “Cám ơn, vậy mình cũng xin một lon.”
Trịnh Hạo vẫy tay gọi phục vụ tới, sau đó kêu thêm 2 lon cô ca.
Lần này, một lý do vô cùng tự nhiên để hai người có thể nói chuyện.
Ngô Dư không biết Trịnh Hạo, nhưng vì có Vương Trường Hoa, nên Trịnh Hạo đã sớm nhìn thấy cô nữ sinh xinh đẹp Quảng Mỹ này.
Trịnh Hạo không hề có ý nghĩ nào với Du Huyền, một phần bởi cậu ta có một thói quen, không đụng đến đối tượng đã có người yêu.
Hai là bản thân Trịnh Hạo đã ra vào quán bar như cơm bữa, nên không vì vẻ bề ngoài hiền lành và tính cách nhẹ nhàng của Trần Trứ đánh lừa. Cậu ta có cảm giác, trên người Trần Trứ tỏa ra một loại năng lượng quá lớn, nếu bản thân mình không may chạm vào vẩy ngược, thì rất có thể cậu sẽ bị ăn tươi nuối sống không chừng.
Nhưng, Trịnh Hạo thực sự muốn tạo dựng quan hệ với sinh viên nghệt thuật. Bởi đám phụ nữ trong quán bar kia giống như món thịt mỡ đã tẩm ướp qua lâu, khiến người ăn nhiều có cảm giác buồn nôn, nên cậu ta định thay đổi một chút khẩu vị tươi mát.
“Cạch.”
Trịnh Hạo quan tâm đặt lon nước trước mặt Ngô Dư.
Đêm nay có quá nhiều người, mà do mấy nồi lẩu gộp lại, nên hơi nước bốc lên mù mịt. Thêm vào đó, chỉ là đám người trẻ tuổi ngồi quầy quần nói chuyện. Vì vậy, kể cả Trần Trứ có chú ý đến hành động của Trịnh Hạo, thì hắn cũng không chú ý, đơn giản cảm thấy chẳng có vấn đề gì quá lớn cả.
“Cám ơn.”
Ngô Dư cầm lấy, nói một câu cám ơn.
“Khách sáo làm gì chứ.”
Trịnh Hạo mỉm cười: “Nói thật, lần đầu tiên gặp cậu trong văn phòng, mình đã có cảm giác giống như hai ta đã từng quen biết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận