Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 232: Lấy lui làm tiến
Trên xe bus từ Nội Thành về thành phố đại học Phiên Ngu, Du Huyền và Ngô Dư ngồi cạnh bên nhau.
Rõ ràng đến giờ Ngô Dư vẫn không hiểu, cô chỉ cảm nhận được rõ ràng Cos tỷ đang vui vẻ cười đùa, bỗng chốc sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Nói.”
Tất nhiên, Cá Lúc Lắc không khiến mọi người thất vọng, ngay cầu hỏi đầu tiên đã tung ra một chiêu thức lớn:
“Cậu và Trịnh Hạo đã tới bước nào rồi? Hôn môi hay chưa?”
“Mình…” Đầu Ngô Dư suýt nữa bị chập IC, lên tập véo lên đùi Du Huyền một cái:
“Mình nói rồi, không như cậu nghĩ đâu, rõ ràng chưa đến bước kia được.”
“Vậy đến bước nào rồi.”
Du Huyền tỏ vẽ suy nghĩ rồi hỏi tiếp:
“Chưa hôn môi, vậy nắm tay thì sao?”
“Điên à?”
Ngô Dư tức giận nói:
“Mình và cậu ta chưa xác nhận quan hệ yêu đương, sao mà nắm tay được.”
Du Huyền nghe được câu trả lời này thì thở ra một hơi. “Sao thế?”
Ngô Dư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì mức độ hóng hớt của Cos tỷ, đã thế còn là nghiêm túc hóng hớt nữa chứ. Trông cậu ấy giống như sợ mình chịu thiệt thòi không bằng.
“Vừa rồi, lúc mình đi mua xe điện, có nghe Vương Trường Hoa và Trần Trứ nói một chút về Trịnh Hạo.”
Thế là, Du Huyền kể lại câu chuyện một năm một mười cho bạn thân nghe. Kể cả việc Trịnh Hạo thường xuyên ra vào quán bar tán gái, rồi ăn uống chơi đùa xong còn bắt con gái trả tiền hoặc cưa đôi, thậm chí khi thuê phòng cũng muốn chia đôi. Cuối cùng, ngủ xong thì lập tức rời đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Du Huyền nói xong câu cuối còn cảm thấy buồn nôn, cô nhíu mày nói:
“Vừa rồi, khi nhìn thấy tên kia, mình giống như ăn phải con ruồi, cứ trực trào buồn nôn…”
Ngô Dư nghe xong câu chuyện thì đầu óc cảm thấy trống rỗng. Nhưng có một điều khá bấy ngờ, Ngô Dư phát hiện, bản thân chẳng cảm thấy khổ sở hay tức giận gì. Thậm chí, mức độ khó chịu chẳng bằng vừa rồi khi cô cãi nhau với Vương Trường Hoa nữa. Cô chỉ thấy hơi mất mát. Loại cảm giác này phải giải thích thế nào đây? Nó giống như lúc đi dạo phố, vô tình nhìn thấy trong cửa hàng có một chiếc vòng tay rất đẹp, nhưng khi lại gần, bản thân phát hiện ra đây không phải thứ mình rất muốn kia. “Không ngờ cậu ấy là người như vậy.”
Ngô Dư buồn buồn nói. “Ai mà biết được, dù sao cậu đừng để bị gạt là tốt rồi.”
Du Huyền biết bạn thân không bị thiệt thòi, thì trong đầu cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó hỏi vì sao hai người lại quen biết nhau thế? “Chính là lần tới Trung Đại ăn lẩu đấy…” Ngô Dư kể chuyện hai người trò chuyện với nhau thế nào, sau đó kết bạn QQ ra làm sao, rồi quá trình ngày ngày trò chuyện trên QQ, nói chung là kể hết. “Đấy, mình đã thấy lạ rồi, thời gian vừa rồi cậu suốt ngày nhắn tin.”
Du Huyền chợt hiểu ra:
“Cả ngày cầm điện thoại không rời, thì ra là như vậy.”
“Trịnh Hạo là người rất biết nói chuyện.”
Ngô Dư không hề giấu giếm bạn thân một điều gì, thật thà nói:
“Mặc kệ là bên ngoài hay nhắn tin trên mạng, mình đều có cảm giác cậu ấy rất hiểu mình. Cậu ấy nói chuyện cực kỳ tâm lý, cậu có muốn đọc tin nhắn của hai đứa không?”
“Mình không đọc.”
Du Huyền không hề hứng thú với loại người kia, nhưng vẫn tò mò hỏi:
“Còn biết nói chuyện hơn cả chủ nhiệm Trần sao?”
“Sao mà so sánh được.”
Ngô Dư tức giận nói:
“Chủ nhiệm Trần nhà cậu ấy à, trong các trường hợp công khai hay xã giao, phong cách nói chuyện cực kỳ khéo léo, giống như tạo cho người đối diện cảm giác đây là người có trình độ, đủ quyết đoán, lại thêm vào tư chất lãnh đạo.”
“Còn Trịnh Hạo thì sao, cậu ta là một nam sinh dịu dàng, có thể lắng nghe lời tâm sự.”
Ngô Dư nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu bảo Trịnh Hạo đứng ở vị trí Trần Trứ, chắc chắn cậu ta chẳng biết phát biểu thế nào, nhưng bảo Trần Trứ…”
“Không có nhưng nhị gì ở đây hết.”
Du Huyền ngắt lời:
“Chủ nhiệm Trần nhà mình cũng rất hài hước, cũng cực kỳ lãng mạn.”
“Được rồi, chủ nhiệm Trần của cậu là nhất, là trời là đất, còn biết được lúc nào đánh rắm, đi ị nữa cơ.”
Ngô Dư chẳng thèm nói chuyện với Du Huyền về vấn đề này nữa. Dù sao, một người khi yêu, chẳng khác nào bộ não được bọc qua một lớp kính, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, thấy tốt. Du Huyền ở bên cạnh cười ha ha, sau đó thân mật khoác lấy tay bạn thân, tựa đầu vào vai cô ấy. Nhưng khi niềm vui nho nhỏ qua đi, Du Huyền mới nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Dư.”
“Hả?”
Ngô Dư nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. “Mình thật sự rất sợ cậu bị tổn thương.”
Du Huyền thở dài một câu. Ngô Dư cảm nhận được tình cảm từ cô bạn thân, nên đưa tay lên véo khuôn mặt cô bạn:
“Yên tâm đi, mình sẽ không ngốc như cậu đâu.”
“Mình ngốc chỗ nào?”
Du Huyền ngượng ngùng dụi đầu vào người Ngô Dư. Hai cô gái giống như hai mèo nhỏ chơi đùa với nhau. Một lúc sau, Du Huyền mới đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Thật ra, hôm nay Vương Trường Hoa cãi nhau với cậu, khả năng cũng rất lo cậu bị lừa.”
Nhắc đến Vương Trường Hoa, Ngô Dư lại cảm thấy tức ngực khó chịu, giọng nói đanh lại:
“Vậy cậu ta có thể nói thẳng với mình mà, vì sao phải dùng cách đó để nhắc nhở chứ?”
Du Huyền suy nghĩ một chút, rồi đưa ra lời giải thích bản thân thấy hợp lý nhất:
“Trịnh Hạo là bạn cùng phòng của cậu ấy, có lẽ cậu ấy cũng khó xử. Cho nên, trước mặt không biết mở lời thế nào, nhưng sau đó vẫn nói cho chúng ta biết mà.”
Kết luận này giống như Hoàng Bách Hàm suy nghĩ, thậm chí cả Trần Trứ cũng nghĩ như vậy. Tuy Ngô Dư hiểu, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được, nên hừ một tiếng nói:
“Mình không thích như vậy. Trong suy nghĩ của mình, đó là hành động vô cùng ngây thơ, kèm với cảm xúc không ổn định.”
Du Huyền chẳng biết an ủi bạn mình ra sao, bởi vì trong mắt của tất cả mọi người, thật ra Vương Trường Hoa là loại người trẻ con, ăn nói xốc nổi. Nhưng dù thế nào, buổi gặp mặt hôm nay diễn ra quá hời hợt, đến ngay cả chiếc xe điện còn chưa được lái thử. Đương nhiên, mọi người cũng không có ý kiến gì. Lúc sau, Trần Trứ còn cố tình gọi điện cho Du Huyền, hỏi thăm tình huống Ngô Dư thế nào. Trần Trứ nghe Cá Lúc Lắc nói ảnh hưởng không lớn, thì mới thoải mái cúp điện thoại. Nhưng đêm đến, khi Du Huyền và Ngô Dư cơm nước xong xuôi. Một người ngồi xem báo nội bộ Quảng Mỹ, còn một người đang xem phim trên máy tính. Khoảng 9 giờ tối, đột nhiên điện thoại Ngô Dư vang lên. Ngô Dư tiện tay mở ra xem, là tin nhắn của Trịnh Hạo gửi tới. Cậu ta hỏi:
“Cậu đang làm gì thế?”
Nếu là trước đây, Ngô Dư nhất định sẽ nhắn tin trả lời, nhưng hiện tại chỉ nhìn lướt qua. Cách 15 phút, điện thoại lại ‘ting ting’. Ngô Dư mở ra, vẫn là tin nhắn của Trịnh Hạo. Cậu ta nhắn:
“Mình biết cậu khẳng định nghe được vài câu chuyện, nhưng dù sao cũng nên nghe mình giải thích chứ?”
Ngô Dư bỏ điện thoại xuống. Khoảng 30 phút sau, điện thoại ting ting rất nhiều lần. Ngô Dư nhíu mày, dự định nhắn cho Trịnh Hạo đừng làm phiền mình nữa. Nhưng không ngờ bên trong xuất hiện một lúc mấy tin nhắn. Trịnh Hạo: Mình chỉ nói với cậu thế này, đó hoàn toàn là hiểu lầm. Trịnh Hạo: Mình có thể thề với trời, tin hay không là tùy cậu.
Trịnh Hạo: Sau này chúng ta không thể là bạn, cũng không còn liên lạc với nhau nữa. Nhưng mình hi vọng làm sáng tỏ hiểu lầm trong lòng cậu. Trịnh Hạo: Mình không hi vọng dùng hình ảnh xấu xa kia bước ra khỏi cuộc sống của cậu. Đối với mình, đó là loại sỉ nhục. Một câu cuối cùng này, đơn giản sử dụng chiêu thức lấy lui làm tiến. Trịnh Hạo đã trò chuyện với Ngô Dư một khoảng thời gian, nên cậu ta biết cô gái này bề ngoài thì mạnh mẽ, nhưng bên trong vô cùng ngây thơ và hiền lành. Cậu ta đánh cược, Ngô Dư sẽ cho mình cơ hội giải thích. Quả nhiên, Ngô Dư trả lời:
“Thật ra, sáng tỏ hay tối tỏ cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nhưng nếu cậu muốn giải thích thì cứ nói, nói xong đừng làm phiền mình nữa.”
Nhìn có vẻ đây là tin nhắn rất tuyệt tình, nhưng trong suy nghĩ của Trịnh Hạo, nếu có cơ hội để mình giải thích, vậy tương đương với cơ hội giúp bản thân lật ngược tình thế. Nên cậu ta nhanh chóng nhắn lại: Trịnh Hạo: Trước đó chẳng phải đã từng nói với cậu, do đoạn tình cảm trước đây, nên mình thường xuyên đến quán bar sao? Trịnh Hạo: Mình đi quán bar đơn giản vì muốn quên đi vết thương kia, mà rượu là cách chữa lành tốt nhất. Trịnh Hạo: Mình chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ nữ sinh nào trong quán bar cả. Ngô Dư nghe được những lời này, có thể kinh nghiệm yêu đương bản thân còn thiếu nên tin là thật Cô nghĩ rằng, nếu đã không gặp nhau nữa, thì mọi người cần gì phải làm quá đáng quá, cứ nói hết nghi vấn để người ta giải thích tất cả cho thoải mái. Thật ra, đây là át chủ bài cuối cùng mà Trịnh Hạo đưa ra. Nếu Ngô Dư không đồng ý, khả năng Trịnh Hạo sẽ lúng túng, cuối cùng là đủ loại giải thích phía sau, mà càng giải thích sẽ càng dễ mắc sai lầm. Nhưng bây giờ tốt rồi, Trịnh Hạo đã biết làm thế nào để tổ son trát phấn cho bản thân rồi. Trịnh Hạo: Mình bủn xỉn? Vậy cho mình hỏi, chiều nay khi mọi người xem triển lãm tranh xong, ai là người trả tiền ở quán chè? Ngô Dư suy nghĩ một chút, hình như Trịnh Hạo chủ động đi gọi đồ thì phải, đồng thời gọi cho cả Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên mà không cần mọi người phải chia tiền. Trịnh Hạo: Còn nói mình suốt ngày ra ngoài thuê phòng với phụ nữ trong quán bar? Vậy cho mình hỏi Vương Trường Hoa có chứng cứ gì không? Có phải trong đầu óc tăm tối của cậu ta, cứ đến quán bar là nhất định phải ngủ với gái à? Ngô Dư ngẩn người ra, mình cũng đâu nhìn thấy đâu, đây đều là lời kể của bạn thân mà. Trịnh Hạo: Trong quán bar nhiều loại người lắm. Có loại người đến chỉ để nhảy nhót, có người đến chỉ uống rượu nghe nhạc. Đây, đây mới chính là quán bar mà mình thường xuyên đến. Ngay lập tức, Trịnh Hạo gửi tới vài bức ảnh. Ngô Dư nhìn qua, phát hiện trong bức ảnh là một quán bar với ánh đèn neon lấp lánh. Trên sân khấu là một nam sinh cầm theo chiếc đàn ghi ta vừa đánh đàn vừa hát. Phía dưới là rất nhiều người trẻ tuổi vô cùng bình thường. Hình ảnh này không giống như trong tưởng tượng, nào là các cô gái hở ngực hở đùi, giống như muốn khoe cho tất cả mọi người biết, để quảng cáo bản thân đang sở hữu những gì. Lúc này, Trịnh Hạo tiếp tục gửi tin nhắn đến.
Trịnh Hạo: Vương Trường Hoa chẳng hiểu cái gì, tưởng tất cả quán bar đều là thứ xấu xa.
Nhưng thực tế, đây chỉ là suy nghĩ của người chẳng biết gì. Trịnh Hạo: Với lại, trong ấn tượng của mình, quán bar ‘Blue’ rất hợp với sinh viên nghệ thuật như bọn cậu. Phong cách tao nhã, còn thỉnh thoảng có ca sĩ hát dân ca tới biểu diễn nữa.
Trịnh Hạo: Mình rất muốn mời cậu, cả hoa khôi Du, anh Trần, anh Hoàng, Viên Viên cùng tới. Chúng ta có thể quây quần lại nghe nhạc nói chuyện. Còn vấn đề tiền bạc, hết bao nhiêu cứ tính cho mình. Nếu được thì ngay hôm Giáng Sinh, chúng ta cùng đi? Thật ra, một khi để Trịnh Hạo giải thích, thì bản thân Ngô Dư đã rơi vào bố cục của cậu ta rồi. Nhất là tự mình cậu ta có thể lấy ra chứng cứ, chứng minh mình không làm mấy điều xấu xa kia. Đã thế, cậu ta còn chủ động mời mọi người đến tụ họp nơi mình thường xuyên đến, còn hứa sẽ trả tiền bữa đi chơi hôm đó. Sao mình có cảm giác đây không phải loại người đi thuê phòng còn bắt cưa đôi nhỉ?
“Chẳng lẽ Vương Trường Hoa đã lầm?”
Nhưng tạm thời chưa thể nghe một bên được, bởi vì cô tin tưởng Vương Trường Hoa hơn Trịnh Hạo. Cho nên Ngô Dư nghĩ, mình tìm Vương Trường Hoa hỏi kỹ lại mới được, hỏi xem cậu ấy có chứng cứ hay không?
“Cậu lại nhắn tin với ai đấy?”
Đột nhiên, Du Huyền bên cạnh quay qua hỏi. Ngô Dư giật mình, sợ bạn thân phát hiện ra mình đang nhắn tin với Trịnh Hạo, như vậy Du Huyền sẽ điên lên. Nếu đây có thể là chuyện hiểu lầm, mình nên làm sáng tỏ trước rồi hãy nói. Cô do dự chút, sau đó trả lời:
“Mình nói chuyện với bạn, không biết lễ Giáng Sinh sắp tới định làm gì?”
“Đúng nhỉ, sắp tới 25 tháng 12 rồi.”
Du Huyền suy nghĩ vấn đề khác, bản thân cũng đang tự hỏi trong lòng. “Không biết lễ Giáng Sinh đầu tiên, mình và chủ nhiệm Trần đi đâu?”
Rõ ràng đến giờ Ngô Dư vẫn không hiểu, cô chỉ cảm nhận được rõ ràng Cos tỷ đang vui vẻ cười đùa, bỗng chốc sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Nói.”
Tất nhiên, Cá Lúc Lắc không khiến mọi người thất vọng, ngay cầu hỏi đầu tiên đã tung ra một chiêu thức lớn:
“Cậu và Trịnh Hạo đã tới bước nào rồi? Hôn môi hay chưa?”
“Mình…” Đầu Ngô Dư suýt nữa bị chập IC, lên tập véo lên đùi Du Huyền một cái:
“Mình nói rồi, không như cậu nghĩ đâu, rõ ràng chưa đến bước kia được.”
“Vậy đến bước nào rồi.”
Du Huyền tỏ vẽ suy nghĩ rồi hỏi tiếp:
“Chưa hôn môi, vậy nắm tay thì sao?”
“Điên à?”
Ngô Dư tức giận nói:
“Mình và cậu ta chưa xác nhận quan hệ yêu đương, sao mà nắm tay được.”
Du Huyền nghe được câu trả lời này thì thở ra một hơi. “Sao thế?”
Ngô Dư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì mức độ hóng hớt của Cos tỷ, đã thế còn là nghiêm túc hóng hớt nữa chứ. Trông cậu ấy giống như sợ mình chịu thiệt thòi không bằng.
“Vừa rồi, lúc mình đi mua xe điện, có nghe Vương Trường Hoa và Trần Trứ nói một chút về Trịnh Hạo.”
Thế là, Du Huyền kể lại câu chuyện một năm một mười cho bạn thân nghe. Kể cả việc Trịnh Hạo thường xuyên ra vào quán bar tán gái, rồi ăn uống chơi đùa xong còn bắt con gái trả tiền hoặc cưa đôi, thậm chí khi thuê phòng cũng muốn chia đôi. Cuối cùng, ngủ xong thì lập tức rời đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Du Huyền nói xong câu cuối còn cảm thấy buồn nôn, cô nhíu mày nói:
“Vừa rồi, khi nhìn thấy tên kia, mình giống như ăn phải con ruồi, cứ trực trào buồn nôn…”
Ngô Dư nghe xong câu chuyện thì đầu óc cảm thấy trống rỗng. Nhưng có một điều khá bấy ngờ, Ngô Dư phát hiện, bản thân chẳng cảm thấy khổ sở hay tức giận gì. Thậm chí, mức độ khó chịu chẳng bằng vừa rồi khi cô cãi nhau với Vương Trường Hoa nữa. Cô chỉ thấy hơi mất mát. Loại cảm giác này phải giải thích thế nào đây? Nó giống như lúc đi dạo phố, vô tình nhìn thấy trong cửa hàng có một chiếc vòng tay rất đẹp, nhưng khi lại gần, bản thân phát hiện ra đây không phải thứ mình rất muốn kia. “Không ngờ cậu ấy là người như vậy.”
Ngô Dư buồn buồn nói. “Ai mà biết được, dù sao cậu đừng để bị gạt là tốt rồi.”
Du Huyền biết bạn thân không bị thiệt thòi, thì trong đầu cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó hỏi vì sao hai người lại quen biết nhau thế? “Chính là lần tới Trung Đại ăn lẩu đấy…” Ngô Dư kể chuyện hai người trò chuyện với nhau thế nào, sau đó kết bạn QQ ra làm sao, rồi quá trình ngày ngày trò chuyện trên QQ, nói chung là kể hết. “Đấy, mình đã thấy lạ rồi, thời gian vừa rồi cậu suốt ngày nhắn tin.”
Du Huyền chợt hiểu ra:
“Cả ngày cầm điện thoại không rời, thì ra là như vậy.”
“Trịnh Hạo là người rất biết nói chuyện.”
Ngô Dư không hề giấu giếm bạn thân một điều gì, thật thà nói:
“Mặc kệ là bên ngoài hay nhắn tin trên mạng, mình đều có cảm giác cậu ấy rất hiểu mình. Cậu ấy nói chuyện cực kỳ tâm lý, cậu có muốn đọc tin nhắn của hai đứa không?”
“Mình không đọc.”
Du Huyền không hề hứng thú với loại người kia, nhưng vẫn tò mò hỏi:
“Còn biết nói chuyện hơn cả chủ nhiệm Trần sao?”
“Sao mà so sánh được.”
Ngô Dư tức giận nói:
“Chủ nhiệm Trần nhà cậu ấy à, trong các trường hợp công khai hay xã giao, phong cách nói chuyện cực kỳ khéo léo, giống như tạo cho người đối diện cảm giác đây là người có trình độ, đủ quyết đoán, lại thêm vào tư chất lãnh đạo.”
“Còn Trịnh Hạo thì sao, cậu ta là một nam sinh dịu dàng, có thể lắng nghe lời tâm sự.”
Ngô Dư nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu bảo Trịnh Hạo đứng ở vị trí Trần Trứ, chắc chắn cậu ta chẳng biết phát biểu thế nào, nhưng bảo Trần Trứ…”
“Không có nhưng nhị gì ở đây hết.”
Du Huyền ngắt lời:
“Chủ nhiệm Trần nhà mình cũng rất hài hước, cũng cực kỳ lãng mạn.”
“Được rồi, chủ nhiệm Trần của cậu là nhất, là trời là đất, còn biết được lúc nào đánh rắm, đi ị nữa cơ.”
Ngô Dư chẳng thèm nói chuyện với Du Huyền về vấn đề này nữa. Dù sao, một người khi yêu, chẳng khác nào bộ não được bọc qua một lớp kính, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, thấy tốt. Du Huyền ở bên cạnh cười ha ha, sau đó thân mật khoác lấy tay bạn thân, tựa đầu vào vai cô ấy. Nhưng khi niềm vui nho nhỏ qua đi, Du Huyền mới nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Dư.”
“Hả?”
Ngô Dư nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. “Mình thật sự rất sợ cậu bị tổn thương.”
Du Huyền thở dài một câu. Ngô Dư cảm nhận được tình cảm từ cô bạn thân, nên đưa tay lên véo khuôn mặt cô bạn:
“Yên tâm đi, mình sẽ không ngốc như cậu đâu.”
“Mình ngốc chỗ nào?”
Du Huyền ngượng ngùng dụi đầu vào người Ngô Dư. Hai cô gái giống như hai mèo nhỏ chơi đùa với nhau. Một lúc sau, Du Huyền mới đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Thật ra, hôm nay Vương Trường Hoa cãi nhau với cậu, khả năng cũng rất lo cậu bị lừa.”
Nhắc đến Vương Trường Hoa, Ngô Dư lại cảm thấy tức ngực khó chịu, giọng nói đanh lại:
“Vậy cậu ta có thể nói thẳng với mình mà, vì sao phải dùng cách đó để nhắc nhở chứ?”
Du Huyền suy nghĩ một chút, rồi đưa ra lời giải thích bản thân thấy hợp lý nhất:
“Trịnh Hạo là bạn cùng phòng của cậu ấy, có lẽ cậu ấy cũng khó xử. Cho nên, trước mặt không biết mở lời thế nào, nhưng sau đó vẫn nói cho chúng ta biết mà.”
Kết luận này giống như Hoàng Bách Hàm suy nghĩ, thậm chí cả Trần Trứ cũng nghĩ như vậy. Tuy Ngô Dư hiểu, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được, nên hừ một tiếng nói:
“Mình không thích như vậy. Trong suy nghĩ của mình, đó là hành động vô cùng ngây thơ, kèm với cảm xúc không ổn định.”
Du Huyền chẳng biết an ủi bạn mình ra sao, bởi vì trong mắt của tất cả mọi người, thật ra Vương Trường Hoa là loại người trẻ con, ăn nói xốc nổi. Nhưng dù thế nào, buổi gặp mặt hôm nay diễn ra quá hời hợt, đến ngay cả chiếc xe điện còn chưa được lái thử. Đương nhiên, mọi người cũng không có ý kiến gì. Lúc sau, Trần Trứ còn cố tình gọi điện cho Du Huyền, hỏi thăm tình huống Ngô Dư thế nào. Trần Trứ nghe Cá Lúc Lắc nói ảnh hưởng không lớn, thì mới thoải mái cúp điện thoại. Nhưng đêm đến, khi Du Huyền và Ngô Dư cơm nước xong xuôi. Một người ngồi xem báo nội bộ Quảng Mỹ, còn một người đang xem phim trên máy tính. Khoảng 9 giờ tối, đột nhiên điện thoại Ngô Dư vang lên. Ngô Dư tiện tay mở ra xem, là tin nhắn của Trịnh Hạo gửi tới. Cậu ta hỏi:
“Cậu đang làm gì thế?”
Nếu là trước đây, Ngô Dư nhất định sẽ nhắn tin trả lời, nhưng hiện tại chỉ nhìn lướt qua. Cách 15 phút, điện thoại lại ‘ting ting’. Ngô Dư mở ra, vẫn là tin nhắn của Trịnh Hạo. Cậu ta nhắn:
“Mình biết cậu khẳng định nghe được vài câu chuyện, nhưng dù sao cũng nên nghe mình giải thích chứ?”
Ngô Dư bỏ điện thoại xuống. Khoảng 30 phút sau, điện thoại ting ting rất nhiều lần. Ngô Dư nhíu mày, dự định nhắn cho Trịnh Hạo đừng làm phiền mình nữa. Nhưng không ngờ bên trong xuất hiện một lúc mấy tin nhắn. Trịnh Hạo: Mình chỉ nói với cậu thế này, đó hoàn toàn là hiểu lầm. Trịnh Hạo: Mình có thể thề với trời, tin hay không là tùy cậu.
Trịnh Hạo: Sau này chúng ta không thể là bạn, cũng không còn liên lạc với nhau nữa. Nhưng mình hi vọng làm sáng tỏ hiểu lầm trong lòng cậu. Trịnh Hạo: Mình không hi vọng dùng hình ảnh xấu xa kia bước ra khỏi cuộc sống của cậu. Đối với mình, đó là loại sỉ nhục. Một câu cuối cùng này, đơn giản sử dụng chiêu thức lấy lui làm tiến. Trịnh Hạo đã trò chuyện với Ngô Dư một khoảng thời gian, nên cậu ta biết cô gái này bề ngoài thì mạnh mẽ, nhưng bên trong vô cùng ngây thơ và hiền lành. Cậu ta đánh cược, Ngô Dư sẽ cho mình cơ hội giải thích. Quả nhiên, Ngô Dư trả lời:
“Thật ra, sáng tỏ hay tối tỏ cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nhưng nếu cậu muốn giải thích thì cứ nói, nói xong đừng làm phiền mình nữa.”
Nhìn có vẻ đây là tin nhắn rất tuyệt tình, nhưng trong suy nghĩ của Trịnh Hạo, nếu có cơ hội để mình giải thích, vậy tương đương với cơ hội giúp bản thân lật ngược tình thế. Nên cậu ta nhanh chóng nhắn lại: Trịnh Hạo: Trước đó chẳng phải đã từng nói với cậu, do đoạn tình cảm trước đây, nên mình thường xuyên đến quán bar sao? Trịnh Hạo: Mình đi quán bar đơn giản vì muốn quên đi vết thương kia, mà rượu là cách chữa lành tốt nhất. Trịnh Hạo: Mình chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ nữ sinh nào trong quán bar cả. Ngô Dư nghe được những lời này, có thể kinh nghiệm yêu đương bản thân còn thiếu nên tin là thật Cô nghĩ rằng, nếu đã không gặp nhau nữa, thì mọi người cần gì phải làm quá đáng quá, cứ nói hết nghi vấn để người ta giải thích tất cả cho thoải mái. Thật ra, đây là át chủ bài cuối cùng mà Trịnh Hạo đưa ra. Nếu Ngô Dư không đồng ý, khả năng Trịnh Hạo sẽ lúng túng, cuối cùng là đủ loại giải thích phía sau, mà càng giải thích sẽ càng dễ mắc sai lầm. Nhưng bây giờ tốt rồi, Trịnh Hạo đã biết làm thế nào để tổ son trát phấn cho bản thân rồi. Trịnh Hạo: Mình bủn xỉn? Vậy cho mình hỏi, chiều nay khi mọi người xem triển lãm tranh xong, ai là người trả tiền ở quán chè? Ngô Dư suy nghĩ một chút, hình như Trịnh Hạo chủ động đi gọi đồ thì phải, đồng thời gọi cho cả Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên mà không cần mọi người phải chia tiền. Trịnh Hạo: Còn nói mình suốt ngày ra ngoài thuê phòng với phụ nữ trong quán bar? Vậy cho mình hỏi Vương Trường Hoa có chứng cứ gì không? Có phải trong đầu óc tăm tối của cậu ta, cứ đến quán bar là nhất định phải ngủ với gái à? Ngô Dư ngẩn người ra, mình cũng đâu nhìn thấy đâu, đây đều là lời kể của bạn thân mà. Trịnh Hạo: Trong quán bar nhiều loại người lắm. Có loại người đến chỉ để nhảy nhót, có người đến chỉ uống rượu nghe nhạc. Đây, đây mới chính là quán bar mà mình thường xuyên đến. Ngay lập tức, Trịnh Hạo gửi tới vài bức ảnh. Ngô Dư nhìn qua, phát hiện trong bức ảnh là một quán bar với ánh đèn neon lấp lánh. Trên sân khấu là một nam sinh cầm theo chiếc đàn ghi ta vừa đánh đàn vừa hát. Phía dưới là rất nhiều người trẻ tuổi vô cùng bình thường. Hình ảnh này không giống như trong tưởng tượng, nào là các cô gái hở ngực hở đùi, giống như muốn khoe cho tất cả mọi người biết, để quảng cáo bản thân đang sở hữu những gì. Lúc này, Trịnh Hạo tiếp tục gửi tin nhắn đến.
Trịnh Hạo: Vương Trường Hoa chẳng hiểu cái gì, tưởng tất cả quán bar đều là thứ xấu xa.
Nhưng thực tế, đây chỉ là suy nghĩ của người chẳng biết gì. Trịnh Hạo: Với lại, trong ấn tượng của mình, quán bar ‘Blue’ rất hợp với sinh viên nghệ thuật như bọn cậu. Phong cách tao nhã, còn thỉnh thoảng có ca sĩ hát dân ca tới biểu diễn nữa.
Trịnh Hạo: Mình rất muốn mời cậu, cả hoa khôi Du, anh Trần, anh Hoàng, Viên Viên cùng tới. Chúng ta có thể quây quần lại nghe nhạc nói chuyện. Còn vấn đề tiền bạc, hết bao nhiêu cứ tính cho mình. Nếu được thì ngay hôm Giáng Sinh, chúng ta cùng đi? Thật ra, một khi để Trịnh Hạo giải thích, thì bản thân Ngô Dư đã rơi vào bố cục của cậu ta rồi. Nhất là tự mình cậu ta có thể lấy ra chứng cứ, chứng minh mình không làm mấy điều xấu xa kia. Đã thế, cậu ta còn chủ động mời mọi người đến tụ họp nơi mình thường xuyên đến, còn hứa sẽ trả tiền bữa đi chơi hôm đó. Sao mình có cảm giác đây không phải loại người đi thuê phòng còn bắt cưa đôi nhỉ?
“Chẳng lẽ Vương Trường Hoa đã lầm?”
Nhưng tạm thời chưa thể nghe một bên được, bởi vì cô tin tưởng Vương Trường Hoa hơn Trịnh Hạo. Cho nên Ngô Dư nghĩ, mình tìm Vương Trường Hoa hỏi kỹ lại mới được, hỏi xem cậu ấy có chứng cứ hay không?
“Cậu lại nhắn tin với ai đấy?”
Đột nhiên, Du Huyền bên cạnh quay qua hỏi. Ngô Dư giật mình, sợ bạn thân phát hiện ra mình đang nhắn tin với Trịnh Hạo, như vậy Du Huyền sẽ điên lên. Nếu đây có thể là chuyện hiểu lầm, mình nên làm sáng tỏ trước rồi hãy nói. Cô do dự chút, sau đó trả lời:
“Mình nói chuyện với bạn, không biết lễ Giáng Sinh sắp tới định làm gì?”
“Đúng nhỉ, sắp tới 25 tháng 12 rồi.”
Du Huyền suy nghĩ vấn đề khác, bản thân cũng đang tự hỏi trong lòng. “Không biết lễ Giáng Sinh đầu tiên, mình và chủ nhiệm Trần đi đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận