Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 407: Lễ tình nhân Tống Thì Vi (5)

Trước đây một mực dự định về quê tổ chức, chẳng qua ý kiến của "Con rể" là muốn ở lại Quảng Châu, với lại lý do của hắn vô cùng hợp lý.
"Đầu tháng ba Huyền muội muốn tham gia một triển lãm tranh thi đấu, chúng ta muốn xem thành tích thế nào rồi tính tiếp, nếu chuyện đó ảnh hưởng đến việc nàng giành giải thì không về nữa, Du Hiếu Lương vẫn chưa chắc chắn về chuyện này."
"Có lẽ phong tục ở chỗ chúng ta là như vậy..."
Ba của Đô Đô vừa muốn nêu ý kiến, nhưng nghĩ đến chuyện ăn tết này đã không chỉ một lần tranh luận.
Kết quả, bị Du nãi nãi vô tình cắt ngang.
"Phong tục thì là phong tục, nhưng tình huống cụ thể cần phân tích cụ thể! Nếu Huyền muội mà đạt giải thì chắc chắn còn có những quá trình khác, lỡ mà trì hoãn lần này thì sao?"
Du nãi nãi hoàn toàn không hề dao động như Du Hiếu Lương.
Nàng nói chắc nịch:
"Tiền đồ của Huyền muội là quan trọng nhất, nếu tẩu tử ngươi còn sống, nhất định cũng không muốn tiền đồ của Huyền muội bị trì hoãn!"
Đây là lời mà Trần Trứ đã từng nói, nãi nãi hẳn là đã nghe thấy nên bây giờ mới nhắc lại.
Chỉ là ba của Đô Đô dường như không đồng tình.
"Tiền đồ gì chứ."
Hắn bĩu môi nói:
"Một người phụ nữ cuối cùng rồi cũng chỉ là giúp chồng dạy con, vẽ có giỏi đến đâu thì thế nào? Ở quảng trường Thiên Phủ đầy người vẽ chân dung, một bức hai đồng, trả giá xuống một đồng cũng được..."
Quảng trường Thiên Phủ là một trong những địa điểm náo nhiệt nhất của Xuyên Du, gần giống với khu vực sân vận động phía tây ở Quảng Châu.
Đương nhiên ba của Đô Đô kiến thức cũng có hạn, hắn cho rằng kết cục của sinh viên mỹ thuật đều là ra đường bày quầy vẽ chân dung cho người khác.
Trong lời của hắn vô tình lộ ra tư tưởng phong kiến cố hữu là phụ nữ nên giúp chồng dạy con, nếu có thành tựu lớn quá thì ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự hòa thuận của vợ chồng.
"Ngươi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện!"
Du nãi nãi liếc cháu trai một cái, lười giải thích với hắn.
Thật ra trong lòng nãi nãi cũng tán thành quan niệm "phụ nữ phải lo cho gia đình, phải lo sự nghiệp".
Nhưng nãi nãi lại cảm thấy gia đình Trần Trứ có điều kiện tốt hơn.
Lão nhân gia lo lắng cháu gái gả đi về sau, nếu không có chút năng lực thì có thể không được nhà chồng coi trọng.
Cho nên bà ủng hộ cháu gái cố gắng đạt được nhiều giải thưởng trước khi kết hôn, để mang theo vinh dự về nhà chồng, chí ít cũng có thể tăng thêm vị thế của mình.
Nãi nãi không hiểu rõ Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm là người thế nào, thật ra bọn họ tuyệt đối không phải kiểu cha mẹ chồng khó tính.
Chẳng qua nãi nãi là người luôn nghĩ cho con cháu, theo bản năng lại tính toán cho bọn họ rất nhiều.
Dù đôi khi người ngoài cảm thấy đó là chuyện vẽ vời thêm, nhưng trong mắt người lớn có quan hệ huyết thống, họ luôn lo lắng con cháu chưa chuẩn bị đủ chu toàn.
Trong bếp, nước gừng đường đỏ của Du Huyền đã "ùng ục ùng ục" nấu xong.
Những cuộc đối thoại bên ngoài, nàng đều nghe được.
Du Huyền cũng cảm thấy việc tổ chức nghi thức ở Quảng Châu thì tốt hơn, không hoàn toàn chỉ vì đề nghị của chủ nhiệm Trần mà còn vì...
Thành phố này là nơi mẹ cô làm việc, lập gia đình, và an nghỉ, Du Huyền năm nào cũng sẽ đến nghĩa trang vào ngày thanh minh để tưởng niệm.
Nếu chuyển về quê Xuyên Du tổ chức nghi thức, tuy là theo phong tục nhưng Du Huyền luôn cảm thấy như thế sẽ làm phiền đến mẹ.
"Xoạch" một tiếng, Du Huyền tắt bếp ga, ra ngoài lục lọi cái gì đó trong ngăn kéo dưới tủ TV.
"Con tìm gì vậy?"
Nãi nãi hỏi.
"Con nhớ là ở đây có bộ cốc gấu trúc nhỏ và thìa, con tìm cho Đô Đô uống..."
Du Huyền nói.
"Đâu cần phiền phức vậy!"
Mẹ Đô Đô khoát tay:
"Cứ lấy bừa một cái bát là được rồi."
Trong lúc đang nói, Du Huyền đã tìm được chiếc cốc sứ in hình hoạt hình gấu trúc, đến cả chiếc thìa cũng là hình măng trúc xanh biếc, nhìn rất đáng yêu.
"Nước gừng này hơi cay."
Du Huyền nâng cốc sứ hình hoạt hình lên, nhẹ nhàng nói:
"Con dùng cái này dỗ nàng uống hết."
Vừa nãy ở gần bếp ga quá lâu, đến nỗi khuôn mặt trái xoan đặc trưng của Du Huyền cũng ửng hồng một tầng, trông như ráng chiều khi hoàng hôn.
Vì vừa làm việc nên tay áo nàng xắn lên quên thả xuống, để lộ một nửa cổ tay trắng mịn, trên ống tay áo còn dính vài giọt nước gừng sôi, nhưng nàng chẳng hề để ý.
Ở Du Huyền luôn toát lên một vẻ hiền dịu, nữ tính và quyến rũ tự nhiên hòa quyện vào nhau.
Dù người thân đã rất quen với Du Huyền rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị vẻ đẹp trong lúc giơ tay nhấc chân của nàng làm kinh ngạc."
Con đã bảo Huyền muội sau này sẽ là một cô vợ tốt mà."
Mẹ Đô Đô nhìn Du Huyền rót nước gừng vào cốc "gấu trúc nhỏ", có chút ngại ngùng nói:
"Chị không có đủ kiên nhẫn để dỗ Đô Đô đâu."
"Huyền muội đúng là..."
Nãi nãi cũng hài lòng gật đầu, cháu gái giỏi giang, đảm đang lại rộng lượng, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân vạn người chọn một.
Đứa bé Trần Trứ kia, nói nó mộ tổ bốc khói xanh không sai chút nào!
. Du Huyền bưng "Trà gừng phiên bản gấu trúc nhỏ" trở về phòng ngủ, cô em họ đang cầm chiếc hộp giấy chưa hoàn thành xem xét khắp nơi.
Đôi mắt đen láy mở to, vẻ mặt trông như vừa phát hiện một món đồ chơi thú vị.
"A tỷ!"
Du Đô Đô chỉ vào một dãy số trên mặt hộp, hỏi:
"Số 230 này là có ý gì?"
"Con đoán xem !"
Du Huyền nhéo nhẹ mũi nàng, cười đùa với em gái.
"Hừm !"
Du Đô Đô không hỏi thẳng câu trả lời, ưỡn bụng nhỏ, lớn tiếng nói:
"Có phải là sinh nhật bạn trai của chị không?"
Du Huyền xoa đầu cô nhóc mũm mĩm:
"Tháng hai làm gì có ngày 30 mà!"
"Không có sao?"
Du Đô Đô tiện miệng hỏi tiếp:
"A tỷ, sao tháng hai không có ngày 30 vậy?"
"Ừm..."
Lần này thì ngay cả Cos Tỷ cũng không biết giải thích sao, giống như ai cũng biết "1 cộng 1 bằng 2", nhưng nếu bảo chứng minh tại sao ra 2 thì lại khó giải thích.
"Bởi vì đó là quy định của trường học!"
Du Huyền cũng có lúc thông minh, nàng nhanh trí trả lời.
"Trường học ạ."
Du Đô Đô ngay lập tức tin.
Cô bé mới vào lớp mầm non không lâu, cũng giống những bạn nhỏ khác, đang tiếp nhận các quy tắc ở trường.
Hiện giờ trong lòng Du Đô Đô, trường mầm non chính là nơi uy nghiêm nhất trên thế giới, cô giáo Hồ ở lớp nhỏ còn lợi hại hơn cả Siêu Nhân Điện Quang.
"Vậy 230 là gì ạ?"
Trẻ con rất hiếu kỳ, vì chúng đang dần tiếp xúc và tìm hiểu thế giới này, nên thường thấy gì cũng hỏi.
Có bộ sách thiếu nhi gọi là "10 vạn câu hỏi vì sao" chuyên giải quyết những vấn đề vô lý mà chúng hay thắc mắc. "Đó là... ừm... thời gian hẹn hò của chị với bạn trai."
Du Huyền có chút xấu hổ, nhưng có chút không quen khi nói những chuyện này với cô em họ 3 tuổi.
Thời điểm cô và Trần Trứ nắm tay nhau cũng chính là bắt đầu xác định mối quan hệ, ngày hôm đó là 28 tháng 6 năm 2007, cũng là ngày biết kết quả thi đại học.
Từ 28 tháng 6 năm 2007 đến 14 tháng 2 năm 2008 vừa tròn 230 ngày.
"Lâu vậy ạ!"
Du Đô Đô kinh ngạc thốt lên.
"Thật lâu sao?"
Du Huyền nghĩ bụng còn chưa đến một năm, nhưng nghĩ Du Đô Đô mới có 3 tuổi rưỡi, 230 ngày đã bằng một phần năm cuộc đời của nàng rồi.
"Thôi không nói nữa, nước gừng không còn nóng nữa đâu."
Du Huyền gọi cô em gái đến uống.
Du Đô Đô đã sớm ngửi thấy mùi gừng nồng nặc, nghe xong liền biết là cho mình uống, quay người định chạy ra ngoài:
"A tỷ, con buồn ngủ muốn ngủ rồi, ngủ ngon..."
"Không được!"
Du Huyền kéo cô bé như kéo heo con, bế Du Đô Đô ngồi lên đùi mình.
Một tay ôm lấy nàng, một tay múc thìa rồi thổi cho nguội, dỗ dành:
"A tỷ cho thêm táo đỏ vào nên sẽ không đắng đâu, con nếm thử một chút xem."
"Vậy được rồi."
Du Đô Đô ủ rũ nhìn đôi chân ngắn bé xíu của mình.
Trong những lần "đọ sức" với mẹ ngày trước, nàng sớm đã hiểu trước mặt người lớn thì trẻ con chẳng có sức phản kháng gì.
May là hình gấu trúc nhỏ trên cốc và thìa cũng phần nào chuyển bớt sự chú ý của cô bé, với lại là a tỷ xinh đẹp giống mama dỗ dành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận