Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 145: Người phú quý trước mặt
Sắc mặt Đồng Lan thay đổi bởi vì cô Quan từng nói mình tìm kiếm một nữ sinh tên là ‘Trần Trứ’.
Phí Duyệt Minh là sư muỗi của Đồng Lan, nên cũng nghe sư tỷ nói qua vấn đề này.
Còn giáo sư Quan Vịnh Nghi thì ngây ra một lúc lâu, sau đó đột nhiên gọi Phí Duyệt Minh lại.
“Cô Quan.”
Phí Duyệt Minh quay người, ghé sát tai xuống nghe.
“Ngày đó, ở bảo tàng mỹ thuật, có phải em chuẩn bị đưa tác phẩm của Du Huyền cho tôi xem không?”
Quan Vịnh Nghi hỏi.
“Vâng.”
Phí Duyệt Minh cười gượng nói: “Lúc đó, ngài bảo không phải của Trần Trứ, nên không xem.”
Quan Vịnh Nghi ‘A’ một tiếng, sắc mặt trở nên không vui, rồi nhìn Phí Duyệt Minh nói: “Tôi nói không xem thì em không đưa sao? Tính kiên trì không biết để đi đâu?”
“Dạ?”
Phí Duyệt Minh chép chép miệng, bà biết cô giáo của mình thích nói theo ý mình.
Nhưng đức tính này cũng có chỗ tốt, đó là bà thích bao che khuyết điểm cho người mình.
Hiện tại có thể rõ một chuyện, sau này chỉ cần Du Huyền không đốt cả ký túc xá, thì mặc kệ con bé làm chuyện gì ở Quảng Mỹ, cũng đều có người bảo vệ.
Đương nhiên, tin tức tốt thường đi kèm với tin tức không tốt lắm, hình như mình không còn cách nào nhận Du Huyền làm đệ tử. Tình hình rất có thể phát triển thành, cô bé là sư muội của mình.
Quan Vịnh Nghi thì sao, mặc dù bà đang trách mắng Phí Duyệt Minh, nhưng trong lòng có hơi xúc động.
Thì ra, ‘Trần Trứ’ không phải tên con bé, mà là Du Huyền.
Khi đó, trên tờ giấy vẽ, cô bé viết ra tên bạn trai của mình. Nếu như không phải vậy, mình đã sớm biết cô bé đó học lớp nào rồi.
Nhưng tình hình này cũng được, quanh đi quẩn lại cũng gặp được nhau, mà cơn sóng gió nhỏ lại giống liều thuốc thử để hiểu rõ tính tình một người.
Trong cả sự kiện này, Du Huyền thể hiện ra sự dũng cảm, trong sáng vô tư, thậm chí còn thể hiện cái tính ương bướng thúi hoắc ra nữa, nhưng tất cả mọi thứ lại cực kỳ hợp khẩu vị của Quan Vịnh Nghi.
Duy nhất có một thứ khiến bà không hài lòng, là cô bé này có tình cảm quá sâu đậm với bạn trai.
“Con trai thì có gì tốt chứ? Tình cảm quá sâu đậm thì người tổn thương luôn là mình.”
Quan Vịnh Nghi nghĩ thầm.
Cũng không lâu lắm, từ phía hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó trước cửa văn phòng xuất hiện hai nữ sinh.
Dẫn đầu là một nữ sinh dáng người cao gầy, cao khoảng 1 mét 7, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng có lẽ bởi vì quá tức giận, nên hốc mắt có chút hồng, khiến ánh mắt nhìn mọi người có chút lạnh lùng và bướng bỉnh.
Rất nhiều giáo viên trong đó không nhận ra Du Huyền, nhưng thời điểm cô nữ sinh này vừa xuất hiện, thì trong đầu mọi người bỗng xuất hiện một suy nghĩ:
“Nếu đây là Du Huyền, vậy hành động làm khùng làm điên của Hạ Nguyên Sướng có thể hiểu được.”
Phía sau là cô gái thấp hơn một chút. Vốn dĩ, hai người đi cùng nhau, nhưng thời điểm cô bé nhìn thấy trong văn phòng có nhiều người quá, thì không kìm được nói ‘úi’ một tiếng, sau đó giật mình lùi về phía sau.
Một lát sau, bởi vì cô lo lắng cho đứa bạn thân, nên ngó vào nhìn văn phòng, rồi từ từ bước lên.
“Du Huyền.”
Chủ nhiệm Tiêu Vĩnh Chi đi tới kéo học sinh của mình vào, tới trước mặt Quan Vịnh Nghi nói: “Đây là giáo sư Quan, may lần này có ngài ấy.”
Hiện tại, phó hiệu trưởng Đồng Lan vẫn ở đây, nên Tiêu Vĩnh Chi không dám nói nhiều. Dù sao, trước đó hiệu trưởng Đồng muốn Du Huyền viết bản kiểm điểm mà.
Đương nhiên, chuyện này không thể đổ lỗi cho Đồng Lan được. Vị trí bà đang đứng, có một số việc xử lý phải nhìn toàn cục và ứng đối cách cân bằng. Đáng tiếc, thế giới này vẫn luôn có người thoải mái phá vỡ sự cân bằng đó.
“Cám ơn giáo sư Quan…”
Du Huyền đang định nói tiếp thì đột nhiên thấy bà cụ trước mắt này khá quen.
Nhất là phong cách mặc bộ độ giả tây màu xám, rõ ràng cô đã gặp ở đâu đó rồi.
“Sao? Không nhận ra tôi à?”
Quan Vịnh Nghi nhìn chiếc lắc tay trên cổ tay Du Huyền, lại dùng cách nói mỉa mai thường nói: “Vòng tay này bao nhiêu tiền? Mấy trăm nghìn tệ hay mấy triệu?”
“Là bà?”
Du Huyên nghe được câu này, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Thì ra giáo sư Quan chính là người hôm đó tại bảo tảng mỹ thuật. Bà cụ này nói chuyện đặc biệt khó nghe, còn cãi nhau với mình về việc bật đèn tắt đèn, chẳng người nào nhịn người nào.
Thì ra bà là giáo sư Quảng Mỹ, thế mà mình vẫn nghĩ là người khóa cửa cơ đấy.
Nhưng, kể cả giáo sư, thì Du Huyền vẩn thẳng thắn trả lời: “Mặc dù không đáng tiền, nhưng em thích, bởi vì nó là đồ bạn trai em mua tặng.”
Đồng Lan và Phí Duyệt Minh đều ngây người ra. Nhất là Đồng Lan đã theo Quan Vịnh Nghi quá nhiều năm rồi, mà vẫn chưa nhìn thấy ai trả lời bà cụ nhà mình như vậy.
Hiệu trưởng Đồng lo lắng bà tức giận, nhưng không ngờ mặt bà cụ chỉ xị ra, rồi khinh thường nói: “Chỉ là món quà nhỏ đã bị mua chuộc, đúng là cô gái ngốc.”
Đồng Lan trợn trừng mắt, không ngờ cô giáo nhà mình không hề tức giận?
Thật ra, Đồng Lan sao biết được, lần đầu Du Huyền gặp Quan Vịnh Nghi, suýt chút nữa hai người đã va chạm nhau rồi. Cho nên, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, khả năng lớn sẽ quyết định sau này hai người ở cùng nhau thế nào.
“Ngốc cũng không liên quan đến ngài.”
Du Huyền sờ chiếc vòng trên cổ tay, phải công nhận mùa hè sờ vào mát mát dễ chịu.
“Tôi cũng lười quan tâm.”
Quan Vịnh Nghi bỗng chốc trở thành ‘lão ngoan đồng’, bốp chát từng câu một, không nhịn câu nào.
Cô giáo chủ nhiệm Tiêu Vĩnh Chi trợn mắt nhìn. Cô nghĩ thầm, hai người này sao đấy? Cô chỉ sợ Du Huyền chẳng may nói ra lời gì quá đáng, phá hỏng quyết định vừa rồi.
Thế là, cô kéo Du Huyền đến trước mặt hai vị giáo sư Bạch Hiểu Dương và Lạc Ngọc Băng, để Du Huyền nói lời xin lỗi, đồng thời kết thúc tranh cãi giữa hai người một già một trẻ kia.
“Không cần.”
Không ngờ, Lạc Ngọc Băng trực tiếp nói: “Xin lỗi cái gì chứ, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy Du Huyền không làm sai. Bắt nạt và quấy rồi trong học đường là hai thứ cần phải loại bỏ.”
“Tôi…”
Bạch Hiểu Dương nhìn về phía Lạc Ngọc Băng, đột nhiên có cảm giác ‘mình giống như thằng hề’.
Nếu mình sớm biết, Du Huyền và giáo sư Quan cãi nhau ngay trước mặt mọi người, mà giáo sư Quan không hề tức giận, thì mình còn so đo làm cái gì?
“Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi.”
Bạch Hiệu Dương vội vàng nói: “Tôi cũng giống giáo sư Lạc, kiên quyết nói không với hiện tượng này trong trường học.”
“Nếu không cần xin lỗi coi như xong.”
Lúc này, Quan Vịnh Nghi đứng dậy, bước rra khỏi văn phòng.
Chuyện đã giải quyết, người cũng tìm được, ở lại đây làm gì?
“Cô giáo hành xử bất công thật.”
Đồng Lan theo phía sau, nghiêng đầu qua nói nhỏ với sư muội Phí Duyệt Minh của mình: “Sau khi bà cụ biết ‘Trần Trứ’ chính là Du Huyền, cô bé bà đang tìm kiếm, thì ngay cả lời xin lỗi cũng không muốn cô bé nói.”
“Bà cụ đối xử với em cũng bất công mà?”
Phí Duyệt Minh nhếch miệng nói: “Chuyện gì tốt cũng đều cho chị, đối xử với chị chẳng khác nào con gái.”
Đồng Lan không phủ nhận, chỉ giải thích: “Người con gái này cũng bị đánh chửi nhiều nhất đấy, ai giống như Du Huyền, đúng là cách một đời được nuông chiều, sau này chắc không cần chịu khổ sở.”
Đối với điểm này, Phi Duyệt Minh đồng ý, đã không khổ cực, lại có tương lai tươi sáng trước mặt.
Nhưng với tính cách của Du Huyền, hình như mọi người không thể ghét nổi.
Cô bé không phải kiểu người biết ăn nói, không phải người nghĩ đủ mọi cách nịnh lãnh đạo, hay dùng tài năng viết công văn để lấy lòng như ai kia.
Du Huyền chính là cô gái có gì nói nấy, thẳng tưng như ruột ngựa, tất nhiên không cần lấy lòng ai. Thậm chí có người phú quý giơ tay ra, cô cũng thản nhiên quay mặt đi.
Bởi vì ngay chỗ rẽ cầu thang, Du Huyền và bạn của mình rẽ theo một hướng khác.
“Này, các em đi đâu đấy?”
Phí Duyệt Minh vội vàng gọi theo.
“Em về phòng ký túc.”
Du Huyền nghĩ thầm, chẳng phải chuyện đã được giải quyết xong rồi sao? Mình không về phòng thì đi đâu?
Miệng Quan Vịnh nghi giật giật, nhưng không nói tiếng nào mà đi thẳng xuống lầu.
Lúc này, phó hiệu trưởng Đồng Lan bỗng lo ắng. ‘Tiểu sư muội’ à? Em đang làm cái gì thế? Nếu đổi lại thành một người khác, chẳng phải nhân cơ hội này đến nịnh nọt cô Quan sao?
Đây là giáo sư cấp hai được nhà nước trợ cấp đấy? Đây chẳng phải chỉ kém giáo sư cấp một, viện sĩ một bậc thôi đó?
Trong giới nghệ thuật, cao nhất là giáo sư cấp hai, chưa từng có ai trở thành Viện Sĩ.
Đồng Lan đuổi kịp Du Huyền, sau đó kéo lại tay của cô nói: “Đừng nóng vội, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút.”
Tiêu Vĩnh Chi nhìn theo Du Huyền được hiệu trưởng thân mật kéo đi, thì trong lòng cảm thấy hâm mộ. Nhưng từ sâu trong lòng cô vẫn chúc mừng Du Huyền, hi vọng sau này con bé sẽ phát triển tốt.
Không ngờ, Đồng Lan đi được mấy bước, bỗng quay đầu nhìn Tiêu Vĩnh Chi lẻ loi đứng một mình nói: “Giảng viên Tiêu, có muốn đến phòng tôi uống nước trà không?”
“Dạ, dạ.”
Tiêu Vĩnh Chi lập tức chạy tới, khách sáo nói với Đồng Lan: “Thỉnh thoảng, khi ở nhà tôi đều uống trà, nếu hiệu trưởng Đồng không chê, chút nữa để tôi pha trà thử xem sao.”
Đồng Lan gật đầu, đây mới là hành động của người bình thường chứ.
“Giảng viên Tiêu dạy bao lâu rồi?”
Đồng Lan vừa đi, vừa thuận miệng nói chuyện.
Trong lòng Tiêu Vĩnh Chi chợt căng thẳng, bình thường lãnh đạo sẽ không tùy tiện hỏi vấn đề này. Câu hỏi chưa chắc có dụng ý gì, nhưng ít ra lãnh đạo bắt đầu quan tâm đến mình.
“Dạ hơn 4 năm rồi.”
Tiêu Vĩnh Chi cung kính trả lời.
“Ồ.”
Đồng Lan ồ một tiếng, nhưng không tiếp tục hỏi thêm vấn đề này, mà chuyển chủ đề qua thời tiết, hay một vài chuyện lông gà vỏ tỏi trong trường học.
Nhưng trái tim Tiêu Vĩnh Chi bắt đầu đập nhanh hơn. Bởi vì theo quy định, đảm nhiệm vị trí giảng viên năm năm, có thể được chọn vào danh sách bình chọn phó giáo sư.
Mặc dù cô đã viết đề xuất, nhưng không có quan hệ mạnh mẽ, nên sau 5 năm làm giảng viên vẫn phải tiếp tục xếp hàng.
Hiện tại, chẳng lẽ cơ hội của mình đã tới?
Vốn dĩ cô muốn đứng ra bảo vệ Du Huyền, không ngờ Du Huyền vô tình lại giúp mình?
Phí Duyệt Minh là sư muỗi của Đồng Lan, nên cũng nghe sư tỷ nói qua vấn đề này.
Còn giáo sư Quan Vịnh Nghi thì ngây ra một lúc lâu, sau đó đột nhiên gọi Phí Duyệt Minh lại.
“Cô Quan.”
Phí Duyệt Minh quay người, ghé sát tai xuống nghe.
“Ngày đó, ở bảo tàng mỹ thuật, có phải em chuẩn bị đưa tác phẩm của Du Huyền cho tôi xem không?”
Quan Vịnh Nghi hỏi.
“Vâng.”
Phí Duyệt Minh cười gượng nói: “Lúc đó, ngài bảo không phải của Trần Trứ, nên không xem.”
Quan Vịnh Nghi ‘A’ một tiếng, sắc mặt trở nên không vui, rồi nhìn Phí Duyệt Minh nói: “Tôi nói không xem thì em không đưa sao? Tính kiên trì không biết để đi đâu?”
“Dạ?”
Phí Duyệt Minh chép chép miệng, bà biết cô giáo của mình thích nói theo ý mình.
Nhưng đức tính này cũng có chỗ tốt, đó là bà thích bao che khuyết điểm cho người mình.
Hiện tại có thể rõ một chuyện, sau này chỉ cần Du Huyền không đốt cả ký túc xá, thì mặc kệ con bé làm chuyện gì ở Quảng Mỹ, cũng đều có người bảo vệ.
Đương nhiên, tin tức tốt thường đi kèm với tin tức không tốt lắm, hình như mình không còn cách nào nhận Du Huyền làm đệ tử. Tình hình rất có thể phát triển thành, cô bé là sư muội của mình.
Quan Vịnh Nghi thì sao, mặc dù bà đang trách mắng Phí Duyệt Minh, nhưng trong lòng có hơi xúc động.
Thì ra, ‘Trần Trứ’ không phải tên con bé, mà là Du Huyền.
Khi đó, trên tờ giấy vẽ, cô bé viết ra tên bạn trai của mình. Nếu như không phải vậy, mình đã sớm biết cô bé đó học lớp nào rồi.
Nhưng tình hình này cũng được, quanh đi quẩn lại cũng gặp được nhau, mà cơn sóng gió nhỏ lại giống liều thuốc thử để hiểu rõ tính tình một người.
Trong cả sự kiện này, Du Huyền thể hiện ra sự dũng cảm, trong sáng vô tư, thậm chí còn thể hiện cái tính ương bướng thúi hoắc ra nữa, nhưng tất cả mọi thứ lại cực kỳ hợp khẩu vị của Quan Vịnh Nghi.
Duy nhất có một thứ khiến bà không hài lòng, là cô bé này có tình cảm quá sâu đậm với bạn trai.
“Con trai thì có gì tốt chứ? Tình cảm quá sâu đậm thì người tổn thương luôn là mình.”
Quan Vịnh Nghi nghĩ thầm.
Cũng không lâu lắm, từ phía hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó trước cửa văn phòng xuất hiện hai nữ sinh.
Dẫn đầu là một nữ sinh dáng người cao gầy, cao khoảng 1 mét 7, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng có lẽ bởi vì quá tức giận, nên hốc mắt có chút hồng, khiến ánh mắt nhìn mọi người có chút lạnh lùng và bướng bỉnh.
Rất nhiều giáo viên trong đó không nhận ra Du Huyền, nhưng thời điểm cô nữ sinh này vừa xuất hiện, thì trong đầu mọi người bỗng xuất hiện một suy nghĩ:
“Nếu đây là Du Huyền, vậy hành động làm khùng làm điên của Hạ Nguyên Sướng có thể hiểu được.”
Phía sau là cô gái thấp hơn một chút. Vốn dĩ, hai người đi cùng nhau, nhưng thời điểm cô bé nhìn thấy trong văn phòng có nhiều người quá, thì không kìm được nói ‘úi’ một tiếng, sau đó giật mình lùi về phía sau.
Một lát sau, bởi vì cô lo lắng cho đứa bạn thân, nên ngó vào nhìn văn phòng, rồi từ từ bước lên.
“Du Huyền.”
Chủ nhiệm Tiêu Vĩnh Chi đi tới kéo học sinh của mình vào, tới trước mặt Quan Vịnh Nghi nói: “Đây là giáo sư Quan, may lần này có ngài ấy.”
Hiện tại, phó hiệu trưởng Đồng Lan vẫn ở đây, nên Tiêu Vĩnh Chi không dám nói nhiều. Dù sao, trước đó hiệu trưởng Đồng muốn Du Huyền viết bản kiểm điểm mà.
Đương nhiên, chuyện này không thể đổ lỗi cho Đồng Lan được. Vị trí bà đang đứng, có một số việc xử lý phải nhìn toàn cục và ứng đối cách cân bằng. Đáng tiếc, thế giới này vẫn luôn có người thoải mái phá vỡ sự cân bằng đó.
“Cám ơn giáo sư Quan…”
Du Huyền đang định nói tiếp thì đột nhiên thấy bà cụ trước mắt này khá quen.
Nhất là phong cách mặc bộ độ giả tây màu xám, rõ ràng cô đã gặp ở đâu đó rồi.
“Sao? Không nhận ra tôi à?”
Quan Vịnh Nghi nhìn chiếc lắc tay trên cổ tay Du Huyền, lại dùng cách nói mỉa mai thường nói: “Vòng tay này bao nhiêu tiền? Mấy trăm nghìn tệ hay mấy triệu?”
“Là bà?”
Du Huyên nghe được câu này, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Thì ra giáo sư Quan chính là người hôm đó tại bảo tảng mỹ thuật. Bà cụ này nói chuyện đặc biệt khó nghe, còn cãi nhau với mình về việc bật đèn tắt đèn, chẳng người nào nhịn người nào.
Thì ra bà là giáo sư Quảng Mỹ, thế mà mình vẫn nghĩ là người khóa cửa cơ đấy.
Nhưng, kể cả giáo sư, thì Du Huyền vẩn thẳng thắn trả lời: “Mặc dù không đáng tiền, nhưng em thích, bởi vì nó là đồ bạn trai em mua tặng.”
Đồng Lan và Phí Duyệt Minh đều ngây người ra. Nhất là Đồng Lan đã theo Quan Vịnh Nghi quá nhiều năm rồi, mà vẫn chưa nhìn thấy ai trả lời bà cụ nhà mình như vậy.
Hiệu trưởng Đồng lo lắng bà tức giận, nhưng không ngờ mặt bà cụ chỉ xị ra, rồi khinh thường nói: “Chỉ là món quà nhỏ đã bị mua chuộc, đúng là cô gái ngốc.”
Đồng Lan trợn trừng mắt, không ngờ cô giáo nhà mình không hề tức giận?
Thật ra, Đồng Lan sao biết được, lần đầu Du Huyền gặp Quan Vịnh Nghi, suýt chút nữa hai người đã va chạm nhau rồi. Cho nên, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, khả năng lớn sẽ quyết định sau này hai người ở cùng nhau thế nào.
“Ngốc cũng không liên quan đến ngài.”
Du Huyền sờ chiếc vòng trên cổ tay, phải công nhận mùa hè sờ vào mát mát dễ chịu.
“Tôi cũng lười quan tâm.”
Quan Vịnh Nghi bỗng chốc trở thành ‘lão ngoan đồng’, bốp chát từng câu một, không nhịn câu nào.
Cô giáo chủ nhiệm Tiêu Vĩnh Chi trợn mắt nhìn. Cô nghĩ thầm, hai người này sao đấy? Cô chỉ sợ Du Huyền chẳng may nói ra lời gì quá đáng, phá hỏng quyết định vừa rồi.
Thế là, cô kéo Du Huyền đến trước mặt hai vị giáo sư Bạch Hiểu Dương và Lạc Ngọc Băng, để Du Huyền nói lời xin lỗi, đồng thời kết thúc tranh cãi giữa hai người một già một trẻ kia.
“Không cần.”
Không ngờ, Lạc Ngọc Băng trực tiếp nói: “Xin lỗi cái gì chứ, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy Du Huyền không làm sai. Bắt nạt và quấy rồi trong học đường là hai thứ cần phải loại bỏ.”
“Tôi…”
Bạch Hiểu Dương nhìn về phía Lạc Ngọc Băng, đột nhiên có cảm giác ‘mình giống như thằng hề’.
Nếu mình sớm biết, Du Huyền và giáo sư Quan cãi nhau ngay trước mặt mọi người, mà giáo sư Quan không hề tức giận, thì mình còn so đo làm cái gì?
“Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi.”
Bạch Hiệu Dương vội vàng nói: “Tôi cũng giống giáo sư Lạc, kiên quyết nói không với hiện tượng này trong trường học.”
“Nếu không cần xin lỗi coi như xong.”
Lúc này, Quan Vịnh Nghi đứng dậy, bước rra khỏi văn phòng.
Chuyện đã giải quyết, người cũng tìm được, ở lại đây làm gì?
“Cô giáo hành xử bất công thật.”
Đồng Lan theo phía sau, nghiêng đầu qua nói nhỏ với sư muội Phí Duyệt Minh của mình: “Sau khi bà cụ biết ‘Trần Trứ’ chính là Du Huyền, cô bé bà đang tìm kiếm, thì ngay cả lời xin lỗi cũng không muốn cô bé nói.”
“Bà cụ đối xử với em cũng bất công mà?”
Phí Duyệt Minh nhếch miệng nói: “Chuyện gì tốt cũng đều cho chị, đối xử với chị chẳng khác nào con gái.”
Đồng Lan không phủ nhận, chỉ giải thích: “Người con gái này cũng bị đánh chửi nhiều nhất đấy, ai giống như Du Huyền, đúng là cách một đời được nuông chiều, sau này chắc không cần chịu khổ sở.”
Đối với điểm này, Phi Duyệt Minh đồng ý, đã không khổ cực, lại có tương lai tươi sáng trước mặt.
Nhưng với tính cách của Du Huyền, hình như mọi người không thể ghét nổi.
Cô bé không phải kiểu người biết ăn nói, không phải người nghĩ đủ mọi cách nịnh lãnh đạo, hay dùng tài năng viết công văn để lấy lòng như ai kia.
Du Huyền chính là cô gái có gì nói nấy, thẳng tưng như ruột ngựa, tất nhiên không cần lấy lòng ai. Thậm chí có người phú quý giơ tay ra, cô cũng thản nhiên quay mặt đi.
Bởi vì ngay chỗ rẽ cầu thang, Du Huyền và bạn của mình rẽ theo một hướng khác.
“Này, các em đi đâu đấy?”
Phí Duyệt Minh vội vàng gọi theo.
“Em về phòng ký túc.”
Du Huyền nghĩ thầm, chẳng phải chuyện đã được giải quyết xong rồi sao? Mình không về phòng thì đi đâu?
Miệng Quan Vịnh nghi giật giật, nhưng không nói tiếng nào mà đi thẳng xuống lầu.
Lúc này, phó hiệu trưởng Đồng Lan bỗng lo ắng. ‘Tiểu sư muội’ à? Em đang làm cái gì thế? Nếu đổi lại thành một người khác, chẳng phải nhân cơ hội này đến nịnh nọt cô Quan sao?
Đây là giáo sư cấp hai được nhà nước trợ cấp đấy? Đây chẳng phải chỉ kém giáo sư cấp một, viện sĩ một bậc thôi đó?
Trong giới nghệ thuật, cao nhất là giáo sư cấp hai, chưa từng có ai trở thành Viện Sĩ.
Đồng Lan đuổi kịp Du Huyền, sau đó kéo lại tay của cô nói: “Đừng nóng vội, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút.”
Tiêu Vĩnh Chi nhìn theo Du Huyền được hiệu trưởng thân mật kéo đi, thì trong lòng cảm thấy hâm mộ. Nhưng từ sâu trong lòng cô vẫn chúc mừng Du Huyền, hi vọng sau này con bé sẽ phát triển tốt.
Không ngờ, Đồng Lan đi được mấy bước, bỗng quay đầu nhìn Tiêu Vĩnh Chi lẻ loi đứng một mình nói: “Giảng viên Tiêu, có muốn đến phòng tôi uống nước trà không?”
“Dạ, dạ.”
Tiêu Vĩnh Chi lập tức chạy tới, khách sáo nói với Đồng Lan: “Thỉnh thoảng, khi ở nhà tôi đều uống trà, nếu hiệu trưởng Đồng không chê, chút nữa để tôi pha trà thử xem sao.”
Đồng Lan gật đầu, đây mới là hành động của người bình thường chứ.
“Giảng viên Tiêu dạy bao lâu rồi?”
Đồng Lan vừa đi, vừa thuận miệng nói chuyện.
Trong lòng Tiêu Vĩnh Chi chợt căng thẳng, bình thường lãnh đạo sẽ không tùy tiện hỏi vấn đề này. Câu hỏi chưa chắc có dụng ý gì, nhưng ít ra lãnh đạo bắt đầu quan tâm đến mình.
“Dạ hơn 4 năm rồi.”
Tiêu Vĩnh Chi cung kính trả lời.
“Ồ.”
Đồng Lan ồ một tiếng, nhưng không tiếp tục hỏi thêm vấn đề này, mà chuyển chủ đề qua thời tiết, hay một vài chuyện lông gà vỏ tỏi trong trường học.
Nhưng trái tim Tiêu Vĩnh Chi bắt đầu đập nhanh hơn. Bởi vì theo quy định, đảm nhiệm vị trí giảng viên năm năm, có thể được chọn vào danh sách bình chọn phó giáo sư.
Mặc dù cô đã viết đề xuất, nhưng không có quan hệ mạnh mẽ, nên sau 5 năm làm giảng viên vẫn phải tiếp tục xếp hàng.
Hiện tại, chẳng lẽ cơ hội của mình đã tới?
Vốn dĩ cô muốn đứng ra bảo vệ Du Huyền, không ngờ Du Huyền vô tình lại giúp mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận