Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 230: Muốn đẩy cô ấy ra xa mình
Không khí bữa ăn này có hơi kỳ lạ, bởi vì Trần Trứ, Hoàng Bách Hàm hay cả Triệu Viên Viên cũng đã từng nghe Vương Trường Hoa nói về sự tích của cậu bạn cùng phòng Trịnh Hạo này.
Nhưng vô tình thay Du Huyền và Ngô Dư lại không biết gì. Bình thường, Trần Trứ sẽ nói với Du Huyền đủ loại chuyện trên trời dưới đất, nhưng sẽ chẳng thừa hơi kể ra chuyện kia.
Nên cả ba người Trần Trứ đều cảm thấy: Này? Ngô Dư, sao cậu lại coi trọng loại người này chứ?
Thôi thì bỏ qua vấn đề là một tên cặn bã, nhưng đã là cặn bã còn vắt cổ chày ra nước nữa đấy?
Du Huyền nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu Dư muốn yêu đương? Thế mà không nói cho mình biết. Còn Vương Trường Hoa thì sao, mặc dù cậu ta cho rằng Ngô Dư là khủng long bạo chúa, nhưng rõ ràng Trịnh Hạo không xứng. Nhất là khi cậu ta nghĩ đến việc Ngô Dư yêu Trịnh Hạo thật, thì sau này sẽ hối hận mà đau lòng, khiến bản thân cũng có chút khó chịu. Nhưng cậu ta nhìn thấy Ngô Dư cũng không ghét Trịnh Hạo, thì bản thân cậu ta cũng không hiểu hai người này quen thân với nhau từ khi nào. Cuối cùng, vẫn là Trần Trứ bảo Vương Trường Hoa ngồi xuống, lẻ loi trơ trọi một góc bàn.
“Vừa rồi cậu đừng đực mặt ra đó nghĩ gì thế?”
Ngô Dư thấy Vương Trường Hoa thất thần một lúc thế là tò mò hỏi. Miệng Vương Trường Hoa giật giật, nhưng vẫn trả lời như ngày bình thường:
“Liên quan quái gì đến cậu?”
“Tốt, tốt, thì không liên quan đến mình, coi như mình lắm mồm mới quan tâm hỏi cậu.”
Ngô Dư tức giận nói. “Chồn chúc tết gà, chắc chắn cậu có ý đồ xấu…” Tính cách một khi đã định hình, thì Vương Trường Hoa cứ theo bản năng cãi nhau với Ngô Dư thôi. Nhưng hôm nay lại có sự khác biệt, bởi vì bình thường hai người ngồi cạnh nhau, nên cãi nhau chỉ cho vui cửa vui nhà. Còn hôm nay mỗi người một góc, đã thế ở giữa lại còn có người, nên cãi nhau mới giống như cãi nhau thật, chẳng có chút nào gọi là vui đùa. “Đúng vậy, mình biết mình là đứa không tim không phổi.”
Ngô Dư chế giễu lại:
“Sao mình có lòng tốt được chứ.”
Ngô Dư cũng có chút tức giận. Bình thường, Vương Trường Hoa sẽ cười hì hì nói ‘hảo nam không đấu với phái nữ’, tuy lùi một bước nhưng vẫn sẽ tiếp tục trêu đùa Ngô Dư. Nhưng hôm nay, chẳng biết trong lòng Vương Trường Hoa đang khó chịu cái gì, chỉ hừ một tiếng nói:
“Cậu biết là được, lòng tốt bị chó ăn mất rồi.”
Ngô Dư cũng giống như Du Huyền, tính cách của hai cô gái này không dễ bị người ta bắt nạt, nên trừng mắt định bật lại. Mặc dù Trần Trứ không biết Ngô Dư sẽ nói gì, nhưng hắn có thể đoán được, lời mà cô sắp nói sẽ làm tổn thương tình cảm, nên chỉ còn cách vội vàng nói xen vào:
“Hai người cãi nhau là chuyện bình thường, bọn mình cũng quen rồi, nhưng các cậu đừng lấy Hoàng Bách Hàm ra làm trò đùa vậy có được không?”
“Ai kéo cậu ta vào làm gì?”
Lập tức, Ngô Dư trừng mắt nhìn Trần Trứ nói.
“Thì lòng tốt bị chó ăn đó…” Trần Trứ nhún vai nói. “Mịa.”
Hoàng Bách Hàm tức giận vỗ bàn, đồng thời hét về phía Trần Trứ:
“Đại Hoàng là Đại Hoàng, chó là chó, mày không thể ghép lại cái thành một được…” Có Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm ngắt lời, nên Vương Trường Hoa và Ngô Dư mới yên tĩnh lại được. Trịnh Hạo bên cạnh cũng an ủi Ngô Dư:
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều là bạn cả mà.”
“Ừ.”
Gương mặt xinh đẹp của Ngô Dư vẫn xị ra, đã thế còn khó chịu nhìn Vương Trường Hoa. Cô dùng vẻ bề ngoài tức giận để che giấu đi sự tủi thân trong lòng. Trong suy nghĩ của Ngô Dư, mình chỉ muốn quan tâm tên ngốc Vương Trường Hoa một chút, cậu ta không cảm ơn thì thôi, lại còn nói mấy lời khó nghe. Còn Vương Trường Hoa cảm thấy, chỉ cần Trịnh Hạo an ủi, lại khiến Ngô Dư tư từ bình tĩnh lại. Nhưng Vương Trường Hoa trong cơn tức giận lại có một suy nghĩ. Đúng vậy. Mình có thân phận gì chứ? Người ta thích kết bạn với ai là quyền của người ta, mình là cái thá gì mà xen vào? Nhưng con chó Trịnh Hạo này, suốt ngày đến quan bar chơi gái, sớm muộn gì cậu cũng phải hối hận khóc lóc thôi. Tuy Vương Trường Hoa và Ngô Dư không thèm để ý đến nhau nữa, nhưng vẫn trò chuyện với mọi người về kỳ thi tiếng ánh cấp bốn, cấp sáu sắp tới. Trong số những người ở đây, Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên nhắm mắt cũng thi qua tiếng anh cấp bốn. Còn Trần Trứ học quá lệch, đã thế nửa học kỳ trôi qua mà chẳng ôn được gì. Vương Trường Hoa và Trịnh Hạo là hai tên chẳng học hành gì, nên thi đậu là thứ quá xa vời.
Chỉ có Du Huyền và Ngô Dư là thoải mái nhất, bởi vì sinh viên nghệ thuật không cần thi tiếng anh cấp bốn, cấp sáu. “Học nghệ thuật thoải mái vậy sao?”
Triệu Viên Viên hâm mộ nói:
“Em nghe mấy chị khóa trên nói, trường bọn em nếu không lấy được chứng chỉ tiếng anh cấp bốn sẽ không được tốt nghiệp.”
“Viên Viên, với trình độ của em thì tiếng anh cấp bốn có là gì.”
Du Huyền không hề nghi ngờ điểm này.
“Nhưng mà Cos tỷ à, em muốn thi cấp sáu nữa.”
Triệu Viên Viên đang dùng thìa lấy hệt hạt cam dưới đáy ra, sau đó múc từng thìa múi cam cho vào miệng, mà không để sót lại bất kỳ thứ gì. Không cần biết Viên Viên ăn gì, nhưng cũng khiến người bên cạnh cảm nhận cô đang ăn thứ ngon nhất trong đời, có khi khiến người thấy vô tình chảy nước miếng trong miệng nữa ấy chứ. Mọi người cứ như vậy trò chuyện, hết chuyện nọ xọ chuyện kia, nên rất nhanh đã có nhiều món ăn đặt trên bàn. Đầu tiên, Trần Trứ đổ đầy nước ngọt vào cốc, rồi giơ lên nói:
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng mình, đưa tiền cho mình đầu tư cổ phiếu. Rất may không phụ sự tín nhiệm ấy, trước khi cổ phiếu bị nhấn chìm đã rút ra được, trong đó có cả tiền lời và quà tặng.”
“Mình sẽ chuyển tiền vốn và lãi vào tài khoản mọi người.”
Trần Trứ nói tiếp:
“Còn quà tặng, ăn xong chúng ta sẽ tới siêu thị máy tính Cương Đỉnh lựa chọn.”
“Nào, cạn lý. Hoàng Bách Hàm nghe mà sướng hết cả người, nên uống một hơi hết cả cốc Cô ca. “Anh Bách Hàm ngóng trông chiếc điện thoại mới cả nửa năm trời rồi.”
Triệu Viên Viên nói kháy một câu. “Ực ực…” Hoàng Bách Hàm mỉm cười:
“Anh không phải người ham hư vinh, hay thích những thứ bên ngoài. Nhưng cái điện thoại nát này, đúng là không thể dùng được.”
“Đừng lấy cớ, mày là đứa ham hư vinh.”
Trần Trứ bĩu môi nói:
“Tao và Du Huyền vẫn dùng chiếc điện thoại trong nước, mặc dù vẻ bề ngoài có hơi lòe loẹt nhưng bọn tao có cảm giác gì đâu?”
Trong đầu Hoàng Bách Hàm lại tức giận mắng, sao mày so tao với hai người được. Một đứa mới là sinh viên đã lập nghiệp, còn một người xinh đẹp nhứ thế? Sao giống người bình thường như bọn tao được? Bọn mày lấy một phương diện chẳng ai thèm để ý đến mình, rồi nói nó chẳng có vấn đề gì? Nhưng qua việc này cũng thành công giấu được Cá Lúc Lắc vụ vay tiền.
Cô tưởng rằng do bạn bè thân thiết tín nhiệm sinh viên Kinh Tế Lĩnh Viện, nên đưa tiền cho hắn đầu tư cổ phiếu. Cho nên, mọi thứ đều khiến Trần Trứ hài lòng, bản thân có tiền để đầu tư, các bạn cũng có thêm niềm vui. Tuy rằng, thời gian trước đó mình ăn trực khắp nơi, còn Du Huyền không biết tình huống nên không thấy mình chịu khổ chút nào. Còn với người ngoài, bọn họ chẳng thèm quan tâm thế nào, nhưng có thể cùng ăn cơm với Tống Thì Vi, đó quả thật con mẹ nó phúc tổ ba đời rồi. Sau khi ăn trưa xong, mấy người cùng nhau đến siêu thị máy tính Cương Đỉnh. Viên Viên chọn chiếc laptop Lenovo giá 6.000 tệ, Hoàng Bách Hàm tất nhiên chọn Nokia N95 đúng theo mơ ước rồi, còn Vương Trường Hoa không thiếu điện thoại, cũng không thiếu laptop nên quyết định mua chiếc xe điện. “Ngồi xe ô tô chỉ thấy tắc đường, lái xe lại chẳng lãng mạn chút nào.”
Vương Trường Hoa vênh mặt nói:
“Thế giới này, chuyện lãng mạn nhất, là dùng chiếc xe điện chở bạn gái. Tại buổi trời chiều đấy gió, hai người vừa đi vừa hát ca.”
Suýt chút nữa Ngô Dư nhịn không được mà châm chọc, nhưng đột nhiên nhớ ra hai người vừa mới cãi nhau, thế là nhịn không nói. Nhưng bản thân cô nghe được lời đề nghị này, đúng là rất thích. Còn cô gái yêu đương mù quáng cũng bắt đầu hành động. Du Huyền lập tức khoác tay Trần Trứ, ánh mắt hút hồn khẽ chớp chớp:
“Chủ nhiệm Trần, mình cũng muốn ngồi sau xe của cậu.”
Du Huyền mỉm cười, còn dùng hai tay lắc lư tay Trần Trứ. Trần Trứ nghĩ thầm, con lợn Vương Trường Hoa ngốc thật, ngay cả bạn gái còn chưa có, mà đã nghĩ đến bước hai người trải qua giây phút lãng mạn rồi. Nó giống như việc một người chẳng thể mua được Ferrari hay Porsche, nhưng từ hình dáng đến cấu tạo, đến cả nội thất cũng biết rất kỹ càng. Trần Trứ sao có thể từ chối yêu cầu của Cá Lúc Lắc được, nên thoải mái nói:
“Bây giờ đi xem xe, tối nay mình sẽ lái xe trở cậu về Phiên Ngu.”
“Được. Chủ nhiệm Trần, cậu đúng là…” Du Huyền giơ ngón cái lên, lộ ra ngón tay tinh tế tựa như búp măng non. “Chỉ có vậy thôi à?”
Trần Trứ cố tình nói:
“Mình còn tưởng rằng cậu sẽ hôn mình chứ?”
Du Huyền đảo mắt nhìn xung quanh. Bởi vì siêu thị máy tính Cương Đỉnh có rất nhiều người ra vào, đã thế hôm nay là cuối tuần, mà người đi qua đi lại ai chẳng liếc nhìn hai cô gái xinh đẹp như Du Huyền và Ngô Dư chứ. Cho nên, Trần Trứ chỉ định nói đùa, ai mà ngờ được. Khi cả đám cùng nhau vào cửa hàng laptop, đột nhiên Du Huyền giật giật ống tay áo của Trần Trứ.
“Sao thế?”
Trần Trứ quay đầu lại. Lúc này, Du Huyền đã nhón chân lên, trước mấy ánh mắt của đám bạn, mặc kệ bọn nó mắt mở to mồm há hốc, mà nhẹ nhàng hôn lên má Trần Trứ.
“Vậy…Được rồi chứ?”
Du Huyền ngẩng khuôn mặt trái xoan lên, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm, như muốn đoạt hết hồn phách người đối diện. Mái tóc dài, thỉnh thoảng có vài sợi đỏ, khẽ đung đưa trên bờ vai. Nét mặt thẹn thùng, nhưng chất chứa bên trong là cản đảm và tự hào. Tuy Trần Trứ rất động lòng, nhưng vẫn ra vẻ chính nhân quân tử nói:
“Vợ chồng với nhau, ai lại chơi trò hôn trộm thế?”
“Ha ha ha.”
Du Huyền bị dáng vẻ nghiêm túc của Trần Trứ làm cho bật cười. Nhưng khi Trần Trứ định quay vào tính tiền, thì cô lại kéo ống tay áo hắn lại. “Vậy là được rồi.”
Trần Trứ chững chạc đàng hoàng nói:
“Mọi người còn đang chờ đấy, để lần sau hẹn hò riêng với nhau, mình cho cậu hôn thoải mái.”
“Trên mặt cậu có vết son.”
Du Huyền cười ha ha, sau đó lấy khăn giấy từ trong túi ra, lại gần lau sạch vết son trên mặt Trần Trứ.
“Cám ơn.”
Trần Trứ cúi xuống, giống như hắn đang hưởng thụ cảm giác được người yêu phục vụ này. Nhưng thực tế thì, trái tim Trần Trứ đang đập rất nhanh, hắn vội vàng cúi đầu xuống để giấu đi khuôn mặt mình, để tránh trường hợp bị người quen nhìn thấy. Cũng may không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, đã thế hành động thân mật của hai người, lại khiến đám bạn học hâm mộ. Tại sao Ngô Dư muốn yêu đương, không phải vì nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn, mà do bản thân đã thấy quá nhiều lần bạn thân và bạn trai của cô bạn có hành động thân mật. Đột nhiên cô nhận ra, nếu có một người bên cạnh vui đùa với mình, giúp mình mỉm cười, là một người bạn trai có lòng bao dung thì tốt biết bao. Hoàng Bách Hàm cảm thấy khó chịu, nếu Mưu Giai Văn không từ chối mình, khả năng hai người bây giờ cũng như vậy rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, bởi vì bây giờ cậu rất thích học tỷ Hứa, mà trong đầu chưa bao giờ nghĩ tới muốn chở cô trên chiếc xe điện. Không biết có phải do chị ấy không thích xe điện, hay bởi vì từ sâu trong lòng, cậu muốn dành những thứ lãng mạn đẹp đẽ nhất cho bạn học tiểu Mưu. “Ai dà.”
Hoàng Bách Hàm thở dài một hơi. Viên Viên ngồi bên cạnh uống sữa chua, nhìn hành động thân mật của Cos tỷ và anh Trần Trứ, nhưng suy nghĩ lại bay đến cạnh Sweet tỷ, sau đó cảm giác phiền muộn lại dâng lên. Còn Trịnh Hạo tất nhiên là thèm nhỏ rãi rồi, bởi vì Du Huyền mới chính cô bạn gãi lý tưởng kia. Xinh đẹp vô cùng, tính cách ngọt ngào gợi cảm, đã thế còn rất yêu bạn trai. Từ lúc mọi người tập trung đến giờ, ánh mắt của cô ấy chỉ tập trung vào bạn trai mình. Đến ngay cả nói chuyện trời đất với người khác, thì bàn tay cô vẫn nắm chặt tay Trần Trứ.
“Nhưng nuôi loại nữ sinh này chắc rất tốn tiền đây.”
Trịnh Hạo bắt đầu tính toán. Lúc này, Du Huyền quay qua hỏi Vương Trường Hoa:
“Cậu nói chiếc xe điện kia bao nhiêu tiền?”
“Hơn 1000.”
Vương Trường Hoa trả lời:
“Mình đã sớm tìm kiếm trên mạng rồi, đó là xe nhập khẩu từ Đài Loan, màu trắng siêu dễ thương.”
“Hơn 1000?”
Du Huyền nhíu mày lại, rõ ràng cô không ưng cái giá tiền này cho lắm. “Trần Trứ lắm tiền lắm. Trên QQ, mình đã hỏi cậu ta tình huống lợi nhuận của trang web rồi.”
Vương Trường Hoa khinh thường nói. Kể cả Trần Trứ khiêm tốn nên không nói ra số tiền cụ thể. Nhưng Vương Trường Hoa đã cố tình hỏi thăm ‘lợi nhuận mỗi ngày’ có vượt qua 1.000 tệ không? Khi đó, Trần Trứ nói rất rõ, nếu lợi nhuận một ngày thấp hơn 2.000 thì không thể tồn tại được, nên Vương Trường Hoa biết bây giờ thằng bạn của mình rất có tiền. Đây còn chưa tính lợi nhuận đầu tư cổ phiếu đấy. Nhưng Vương Trường Hoa không hề ghen tị. Một phần, vì hoàn cảnh gia đình cậu ta không tệ, còn một phần cậu ta luôn tin tưởng Trần Trứ nhất định trở thành học sinh nổi bật nhất Trung Đại. Hơn nữa, Trần Trứ cũng đồng ý với mình vấn đề này rồi. “Chuyện này không liên quan đến việc có tiền hay không có tiền.”
Du Huyền không vui, lại còn nghiêm túc cảnh cáo Vương Trường Hoa:
“Chút nữa, khi chúng ta đi mua xe, hai cậu ở ngoài, để mình mặc cả với ông chủ.”
Vương Trường Hoa nhếch miệng người. Có lẽ, Du Huyền cảm thấy nếu có hai tên nam sinh này bên cạnh, sẽ khiến bản thân không thể nào sử dụng hết năng lực bản thân. “Không ngờ, thạo cả việc quản lý tài chính.”
Trịnh Hạo khá bất ngờ về chuyện này. “Đi nào.”
Vương Trường Hoa thoải mái đồng ý:
“Cậu cứ kiếm về giá tốt nhất, còn tiền cứ để Trần Trứ lo.”
“Không cần cậu ấy, mình cũng có tiền.”
Du Huyền kiêu ngạo giơ giơ túi xách của mình, nhíu mày nói:
“Tiền của cậu ấy cũng là của mình, giống nhau cả mà.”
“Trên đời còn có cô gái như vậy sao?”
Trịnh Hạo trợn tròn mắt. Cậu ta là người chìm đắm trong quán bar, nên chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp gì với con gái. Giống như một tên ăn mày, cả đời chưa uống nước ngọt, nên mãi mãi không hiểu được thế giới này tốt đẹp thế nào. Cũng không lâu lắm, Trần Trứ đã ra ngoài, trong tay hắn là chiếc laptop và chiếc điện thoại Nokia N95. Hoàng Bách Hàm lập tức cầm lấy, thích thú đùa nghịch không nỡ buông tay ra. “Bây giờ sao? Đi xem xe chứ?”
Trần Trứ hỏi. “Không phải nói đi xem triển lãm tranh sao? Hoàng Bách Hàm là người thứ nhất từ chối:
“Tao muốn đi xem triển làm tranh, chụp một vài kiểu ảnh.”
Tâm lý này cũng khá dễ hiểu, một người bỗng nhận được món đồ chơi yêu thích, tất nhiên muốn cầm nó đùa nghịch rồi. “Xe vớ vẩn’ xem làm cái gì chứ? Nói không chừng đến đó lại nhớ Mưu Giai Văn. “Còn những người khác?”
Trần Trứ liếc nhìn Triệu Viên Viên, xoa xoa đầu cô nói:
“Viên Viên cũng đi cùng Bách Hàm đi, đến chỗ mua xe chạy tới chạy lui mệt người.”
Trần Trứ rất thương cô em gái này. “Em sao cũng được.”
Từ trước đến nay Viên Viên luôn là cô gái biết nghe lời. “Còn mọi người?”
Trần Trứ quay qua hỏi Ngô Dư và Trịnh Hạo. Bản thân Ngô Dư rất muốn đi xem xe điện, nhưng Trịnh Hạo lại nói:
“Hay chúng ta tới triển lãm tranh trước, nếu không anh Hoàng và Viên Viên sẽ không tìm được vị trí khu vực triển lãm.”
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên không phải sinh viên mỹ thuật, tất nhiên bọn họ không biết khu vực triển lãm tranh ở đâu rồi. Miếng Ngô Dư hơi động đậy một chút, đang định khuyên Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đi xem xe trước, không ngờ Vương Trường Hoa xía miệng thối vào cười nhạo:
“Đi xem triển lãm thì đi thôi, đã sớm vạch định từ trước rồi mà? Soa giờ còn giả bộ do dự cái gì nữa?”
“Được, mình và Trịnh Hạo cùng đi xem triển lãm tranh.”
Ngô Dư giậm chân một cái, không thèm nói câu nào nữa mà xoay người rời đi. “Tiểu Dư, tiểu Dư…” Trịnh Hạo vui vẻ trong lòng, cũng vội vàng đuổi theo. “Đừng nghịch điện thoại nữa.”
Trần Trứ vỗ vai Hoàng Bách Hàm, ý bảo cậu ta và Viên Viên đuổi theo. Tuy Đại Hoàng khá lầm lì cộng thêm tính cách hướng nội, nhưng cậu ta không ngốc. Chỉ một giây, Đại Hoàng đã hiểu ý của Trần Trứ, nên vội vàng đuổi theo sau Trịnh Hạo. Lúc này, Du Huyền đứng đó trách mắng Vương Trường Hoa:
“Sao cậu phải đối xử với tiểu Dư như vậy? Cậu ấy cũng đâu trêu chọc cậu?”
Vương Trường Hoa không trả lời, nhưng trong lòng đang rất khó chịu, nhất là câu cuối cùng của Ngô Dư ‘mình và Trịnh Hạo đi xem triển lãm tranh’, khiến cho bản thân cậu cực kỳ muốn đẩy Ngô Dư rời xa mình, giống như sẵn sàng bỏ đi mối quan hệ bạn bè này. “Đừng mắng chửi Vương Trường Hoa nữa. Mình nói qua với cậu về Trịnh Hạo nhá.”
Trần Trứ nắm tay Du Huyền bước ra ngoài:
“Cậu là một tên cực kỳ cặn bã…”
Nhưng vô tình thay Du Huyền và Ngô Dư lại không biết gì. Bình thường, Trần Trứ sẽ nói với Du Huyền đủ loại chuyện trên trời dưới đất, nhưng sẽ chẳng thừa hơi kể ra chuyện kia.
Nên cả ba người Trần Trứ đều cảm thấy: Này? Ngô Dư, sao cậu lại coi trọng loại người này chứ?
Thôi thì bỏ qua vấn đề là một tên cặn bã, nhưng đã là cặn bã còn vắt cổ chày ra nước nữa đấy?
Du Huyền nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu Dư muốn yêu đương? Thế mà không nói cho mình biết. Còn Vương Trường Hoa thì sao, mặc dù cậu ta cho rằng Ngô Dư là khủng long bạo chúa, nhưng rõ ràng Trịnh Hạo không xứng. Nhất là khi cậu ta nghĩ đến việc Ngô Dư yêu Trịnh Hạo thật, thì sau này sẽ hối hận mà đau lòng, khiến bản thân cũng có chút khó chịu. Nhưng cậu ta nhìn thấy Ngô Dư cũng không ghét Trịnh Hạo, thì bản thân cậu ta cũng không hiểu hai người này quen thân với nhau từ khi nào. Cuối cùng, vẫn là Trần Trứ bảo Vương Trường Hoa ngồi xuống, lẻ loi trơ trọi một góc bàn.
“Vừa rồi cậu đừng đực mặt ra đó nghĩ gì thế?”
Ngô Dư thấy Vương Trường Hoa thất thần một lúc thế là tò mò hỏi. Miệng Vương Trường Hoa giật giật, nhưng vẫn trả lời như ngày bình thường:
“Liên quan quái gì đến cậu?”
“Tốt, tốt, thì không liên quan đến mình, coi như mình lắm mồm mới quan tâm hỏi cậu.”
Ngô Dư tức giận nói. “Chồn chúc tết gà, chắc chắn cậu có ý đồ xấu…” Tính cách một khi đã định hình, thì Vương Trường Hoa cứ theo bản năng cãi nhau với Ngô Dư thôi. Nhưng hôm nay lại có sự khác biệt, bởi vì bình thường hai người ngồi cạnh nhau, nên cãi nhau chỉ cho vui cửa vui nhà. Còn hôm nay mỗi người một góc, đã thế ở giữa lại còn có người, nên cãi nhau mới giống như cãi nhau thật, chẳng có chút nào gọi là vui đùa. “Đúng vậy, mình biết mình là đứa không tim không phổi.”
Ngô Dư chế giễu lại:
“Sao mình có lòng tốt được chứ.”
Ngô Dư cũng có chút tức giận. Bình thường, Vương Trường Hoa sẽ cười hì hì nói ‘hảo nam không đấu với phái nữ’, tuy lùi một bước nhưng vẫn sẽ tiếp tục trêu đùa Ngô Dư. Nhưng hôm nay, chẳng biết trong lòng Vương Trường Hoa đang khó chịu cái gì, chỉ hừ một tiếng nói:
“Cậu biết là được, lòng tốt bị chó ăn mất rồi.”
Ngô Dư cũng giống như Du Huyền, tính cách của hai cô gái này không dễ bị người ta bắt nạt, nên trừng mắt định bật lại. Mặc dù Trần Trứ không biết Ngô Dư sẽ nói gì, nhưng hắn có thể đoán được, lời mà cô sắp nói sẽ làm tổn thương tình cảm, nên chỉ còn cách vội vàng nói xen vào:
“Hai người cãi nhau là chuyện bình thường, bọn mình cũng quen rồi, nhưng các cậu đừng lấy Hoàng Bách Hàm ra làm trò đùa vậy có được không?”
“Ai kéo cậu ta vào làm gì?”
Lập tức, Ngô Dư trừng mắt nhìn Trần Trứ nói.
“Thì lòng tốt bị chó ăn đó…” Trần Trứ nhún vai nói. “Mịa.”
Hoàng Bách Hàm tức giận vỗ bàn, đồng thời hét về phía Trần Trứ:
“Đại Hoàng là Đại Hoàng, chó là chó, mày không thể ghép lại cái thành một được…” Có Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm ngắt lời, nên Vương Trường Hoa và Ngô Dư mới yên tĩnh lại được. Trịnh Hạo bên cạnh cũng an ủi Ngô Dư:
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều là bạn cả mà.”
“Ừ.”
Gương mặt xinh đẹp của Ngô Dư vẫn xị ra, đã thế còn khó chịu nhìn Vương Trường Hoa. Cô dùng vẻ bề ngoài tức giận để che giấu đi sự tủi thân trong lòng. Trong suy nghĩ của Ngô Dư, mình chỉ muốn quan tâm tên ngốc Vương Trường Hoa một chút, cậu ta không cảm ơn thì thôi, lại còn nói mấy lời khó nghe. Còn Vương Trường Hoa cảm thấy, chỉ cần Trịnh Hạo an ủi, lại khiến Ngô Dư tư từ bình tĩnh lại. Nhưng Vương Trường Hoa trong cơn tức giận lại có một suy nghĩ. Đúng vậy. Mình có thân phận gì chứ? Người ta thích kết bạn với ai là quyền của người ta, mình là cái thá gì mà xen vào? Nhưng con chó Trịnh Hạo này, suốt ngày đến quan bar chơi gái, sớm muộn gì cậu cũng phải hối hận khóc lóc thôi. Tuy Vương Trường Hoa và Ngô Dư không thèm để ý đến nhau nữa, nhưng vẫn trò chuyện với mọi người về kỳ thi tiếng ánh cấp bốn, cấp sáu sắp tới. Trong số những người ở đây, Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên nhắm mắt cũng thi qua tiếng anh cấp bốn. Còn Trần Trứ học quá lệch, đã thế nửa học kỳ trôi qua mà chẳng ôn được gì. Vương Trường Hoa và Trịnh Hạo là hai tên chẳng học hành gì, nên thi đậu là thứ quá xa vời.
Chỉ có Du Huyền và Ngô Dư là thoải mái nhất, bởi vì sinh viên nghệ thuật không cần thi tiếng anh cấp bốn, cấp sáu. “Học nghệ thuật thoải mái vậy sao?”
Triệu Viên Viên hâm mộ nói:
“Em nghe mấy chị khóa trên nói, trường bọn em nếu không lấy được chứng chỉ tiếng anh cấp bốn sẽ không được tốt nghiệp.”
“Viên Viên, với trình độ của em thì tiếng anh cấp bốn có là gì.”
Du Huyền không hề nghi ngờ điểm này.
“Nhưng mà Cos tỷ à, em muốn thi cấp sáu nữa.”
Triệu Viên Viên đang dùng thìa lấy hệt hạt cam dưới đáy ra, sau đó múc từng thìa múi cam cho vào miệng, mà không để sót lại bất kỳ thứ gì. Không cần biết Viên Viên ăn gì, nhưng cũng khiến người bên cạnh cảm nhận cô đang ăn thứ ngon nhất trong đời, có khi khiến người thấy vô tình chảy nước miếng trong miệng nữa ấy chứ. Mọi người cứ như vậy trò chuyện, hết chuyện nọ xọ chuyện kia, nên rất nhanh đã có nhiều món ăn đặt trên bàn. Đầu tiên, Trần Trứ đổ đầy nước ngọt vào cốc, rồi giơ lên nói:
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng mình, đưa tiền cho mình đầu tư cổ phiếu. Rất may không phụ sự tín nhiệm ấy, trước khi cổ phiếu bị nhấn chìm đã rút ra được, trong đó có cả tiền lời và quà tặng.”
“Mình sẽ chuyển tiền vốn và lãi vào tài khoản mọi người.”
Trần Trứ nói tiếp:
“Còn quà tặng, ăn xong chúng ta sẽ tới siêu thị máy tính Cương Đỉnh lựa chọn.”
“Nào, cạn lý. Hoàng Bách Hàm nghe mà sướng hết cả người, nên uống một hơi hết cả cốc Cô ca. “Anh Bách Hàm ngóng trông chiếc điện thoại mới cả nửa năm trời rồi.”
Triệu Viên Viên nói kháy một câu. “Ực ực…” Hoàng Bách Hàm mỉm cười:
“Anh không phải người ham hư vinh, hay thích những thứ bên ngoài. Nhưng cái điện thoại nát này, đúng là không thể dùng được.”
“Đừng lấy cớ, mày là đứa ham hư vinh.”
Trần Trứ bĩu môi nói:
“Tao và Du Huyền vẫn dùng chiếc điện thoại trong nước, mặc dù vẻ bề ngoài có hơi lòe loẹt nhưng bọn tao có cảm giác gì đâu?”
Trong đầu Hoàng Bách Hàm lại tức giận mắng, sao mày so tao với hai người được. Một đứa mới là sinh viên đã lập nghiệp, còn một người xinh đẹp nhứ thế? Sao giống người bình thường như bọn tao được? Bọn mày lấy một phương diện chẳng ai thèm để ý đến mình, rồi nói nó chẳng có vấn đề gì? Nhưng qua việc này cũng thành công giấu được Cá Lúc Lắc vụ vay tiền.
Cô tưởng rằng do bạn bè thân thiết tín nhiệm sinh viên Kinh Tế Lĩnh Viện, nên đưa tiền cho hắn đầu tư cổ phiếu. Cho nên, mọi thứ đều khiến Trần Trứ hài lòng, bản thân có tiền để đầu tư, các bạn cũng có thêm niềm vui. Tuy rằng, thời gian trước đó mình ăn trực khắp nơi, còn Du Huyền không biết tình huống nên không thấy mình chịu khổ chút nào. Còn với người ngoài, bọn họ chẳng thèm quan tâm thế nào, nhưng có thể cùng ăn cơm với Tống Thì Vi, đó quả thật con mẹ nó phúc tổ ba đời rồi. Sau khi ăn trưa xong, mấy người cùng nhau đến siêu thị máy tính Cương Đỉnh. Viên Viên chọn chiếc laptop Lenovo giá 6.000 tệ, Hoàng Bách Hàm tất nhiên chọn Nokia N95 đúng theo mơ ước rồi, còn Vương Trường Hoa không thiếu điện thoại, cũng không thiếu laptop nên quyết định mua chiếc xe điện. “Ngồi xe ô tô chỉ thấy tắc đường, lái xe lại chẳng lãng mạn chút nào.”
Vương Trường Hoa vênh mặt nói:
“Thế giới này, chuyện lãng mạn nhất, là dùng chiếc xe điện chở bạn gái. Tại buổi trời chiều đấy gió, hai người vừa đi vừa hát ca.”
Suýt chút nữa Ngô Dư nhịn không được mà châm chọc, nhưng đột nhiên nhớ ra hai người vừa mới cãi nhau, thế là nhịn không nói. Nhưng bản thân cô nghe được lời đề nghị này, đúng là rất thích. Còn cô gái yêu đương mù quáng cũng bắt đầu hành động. Du Huyền lập tức khoác tay Trần Trứ, ánh mắt hút hồn khẽ chớp chớp:
“Chủ nhiệm Trần, mình cũng muốn ngồi sau xe của cậu.”
Du Huyền mỉm cười, còn dùng hai tay lắc lư tay Trần Trứ. Trần Trứ nghĩ thầm, con lợn Vương Trường Hoa ngốc thật, ngay cả bạn gái còn chưa có, mà đã nghĩ đến bước hai người trải qua giây phút lãng mạn rồi. Nó giống như việc một người chẳng thể mua được Ferrari hay Porsche, nhưng từ hình dáng đến cấu tạo, đến cả nội thất cũng biết rất kỹ càng. Trần Trứ sao có thể từ chối yêu cầu của Cá Lúc Lắc được, nên thoải mái nói:
“Bây giờ đi xem xe, tối nay mình sẽ lái xe trở cậu về Phiên Ngu.”
“Được. Chủ nhiệm Trần, cậu đúng là…” Du Huyền giơ ngón cái lên, lộ ra ngón tay tinh tế tựa như búp măng non. “Chỉ có vậy thôi à?”
Trần Trứ cố tình nói:
“Mình còn tưởng rằng cậu sẽ hôn mình chứ?”
Du Huyền đảo mắt nhìn xung quanh. Bởi vì siêu thị máy tính Cương Đỉnh có rất nhiều người ra vào, đã thế hôm nay là cuối tuần, mà người đi qua đi lại ai chẳng liếc nhìn hai cô gái xinh đẹp như Du Huyền và Ngô Dư chứ. Cho nên, Trần Trứ chỉ định nói đùa, ai mà ngờ được. Khi cả đám cùng nhau vào cửa hàng laptop, đột nhiên Du Huyền giật giật ống tay áo của Trần Trứ.
“Sao thế?”
Trần Trứ quay đầu lại. Lúc này, Du Huyền đã nhón chân lên, trước mấy ánh mắt của đám bạn, mặc kệ bọn nó mắt mở to mồm há hốc, mà nhẹ nhàng hôn lên má Trần Trứ.
“Vậy…Được rồi chứ?”
Du Huyền ngẩng khuôn mặt trái xoan lên, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm, như muốn đoạt hết hồn phách người đối diện. Mái tóc dài, thỉnh thoảng có vài sợi đỏ, khẽ đung đưa trên bờ vai. Nét mặt thẹn thùng, nhưng chất chứa bên trong là cản đảm và tự hào. Tuy Trần Trứ rất động lòng, nhưng vẫn ra vẻ chính nhân quân tử nói:
“Vợ chồng với nhau, ai lại chơi trò hôn trộm thế?”
“Ha ha ha.”
Du Huyền bị dáng vẻ nghiêm túc của Trần Trứ làm cho bật cười. Nhưng khi Trần Trứ định quay vào tính tiền, thì cô lại kéo ống tay áo hắn lại. “Vậy là được rồi.”
Trần Trứ chững chạc đàng hoàng nói:
“Mọi người còn đang chờ đấy, để lần sau hẹn hò riêng với nhau, mình cho cậu hôn thoải mái.”
“Trên mặt cậu có vết son.”
Du Huyền cười ha ha, sau đó lấy khăn giấy từ trong túi ra, lại gần lau sạch vết son trên mặt Trần Trứ.
“Cám ơn.”
Trần Trứ cúi xuống, giống như hắn đang hưởng thụ cảm giác được người yêu phục vụ này. Nhưng thực tế thì, trái tim Trần Trứ đang đập rất nhanh, hắn vội vàng cúi đầu xuống để giấu đi khuôn mặt mình, để tránh trường hợp bị người quen nhìn thấy. Cũng may không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, đã thế hành động thân mật của hai người, lại khiến đám bạn học hâm mộ. Tại sao Ngô Dư muốn yêu đương, không phải vì nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn, mà do bản thân đã thấy quá nhiều lần bạn thân và bạn trai của cô bạn có hành động thân mật. Đột nhiên cô nhận ra, nếu có một người bên cạnh vui đùa với mình, giúp mình mỉm cười, là một người bạn trai có lòng bao dung thì tốt biết bao. Hoàng Bách Hàm cảm thấy khó chịu, nếu Mưu Giai Văn không từ chối mình, khả năng hai người bây giờ cũng như vậy rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, bởi vì bây giờ cậu rất thích học tỷ Hứa, mà trong đầu chưa bao giờ nghĩ tới muốn chở cô trên chiếc xe điện. Không biết có phải do chị ấy không thích xe điện, hay bởi vì từ sâu trong lòng, cậu muốn dành những thứ lãng mạn đẹp đẽ nhất cho bạn học tiểu Mưu. “Ai dà.”
Hoàng Bách Hàm thở dài một hơi. Viên Viên ngồi bên cạnh uống sữa chua, nhìn hành động thân mật của Cos tỷ và anh Trần Trứ, nhưng suy nghĩ lại bay đến cạnh Sweet tỷ, sau đó cảm giác phiền muộn lại dâng lên. Còn Trịnh Hạo tất nhiên là thèm nhỏ rãi rồi, bởi vì Du Huyền mới chính cô bạn gãi lý tưởng kia. Xinh đẹp vô cùng, tính cách ngọt ngào gợi cảm, đã thế còn rất yêu bạn trai. Từ lúc mọi người tập trung đến giờ, ánh mắt của cô ấy chỉ tập trung vào bạn trai mình. Đến ngay cả nói chuyện trời đất với người khác, thì bàn tay cô vẫn nắm chặt tay Trần Trứ.
“Nhưng nuôi loại nữ sinh này chắc rất tốn tiền đây.”
Trịnh Hạo bắt đầu tính toán. Lúc này, Du Huyền quay qua hỏi Vương Trường Hoa:
“Cậu nói chiếc xe điện kia bao nhiêu tiền?”
“Hơn 1000.”
Vương Trường Hoa trả lời:
“Mình đã sớm tìm kiếm trên mạng rồi, đó là xe nhập khẩu từ Đài Loan, màu trắng siêu dễ thương.”
“Hơn 1000?”
Du Huyền nhíu mày lại, rõ ràng cô không ưng cái giá tiền này cho lắm. “Trần Trứ lắm tiền lắm. Trên QQ, mình đã hỏi cậu ta tình huống lợi nhuận của trang web rồi.”
Vương Trường Hoa khinh thường nói. Kể cả Trần Trứ khiêm tốn nên không nói ra số tiền cụ thể. Nhưng Vương Trường Hoa đã cố tình hỏi thăm ‘lợi nhuận mỗi ngày’ có vượt qua 1.000 tệ không? Khi đó, Trần Trứ nói rất rõ, nếu lợi nhuận một ngày thấp hơn 2.000 thì không thể tồn tại được, nên Vương Trường Hoa biết bây giờ thằng bạn của mình rất có tiền. Đây còn chưa tính lợi nhuận đầu tư cổ phiếu đấy. Nhưng Vương Trường Hoa không hề ghen tị. Một phần, vì hoàn cảnh gia đình cậu ta không tệ, còn một phần cậu ta luôn tin tưởng Trần Trứ nhất định trở thành học sinh nổi bật nhất Trung Đại. Hơn nữa, Trần Trứ cũng đồng ý với mình vấn đề này rồi. “Chuyện này không liên quan đến việc có tiền hay không có tiền.”
Du Huyền không vui, lại còn nghiêm túc cảnh cáo Vương Trường Hoa:
“Chút nữa, khi chúng ta đi mua xe, hai cậu ở ngoài, để mình mặc cả với ông chủ.”
Vương Trường Hoa nhếch miệng người. Có lẽ, Du Huyền cảm thấy nếu có hai tên nam sinh này bên cạnh, sẽ khiến bản thân không thể nào sử dụng hết năng lực bản thân. “Không ngờ, thạo cả việc quản lý tài chính.”
Trịnh Hạo khá bất ngờ về chuyện này. “Đi nào.”
Vương Trường Hoa thoải mái đồng ý:
“Cậu cứ kiếm về giá tốt nhất, còn tiền cứ để Trần Trứ lo.”
“Không cần cậu ấy, mình cũng có tiền.”
Du Huyền kiêu ngạo giơ giơ túi xách của mình, nhíu mày nói:
“Tiền của cậu ấy cũng là của mình, giống nhau cả mà.”
“Trên đời còn có cô gái như vậy sao?”
Trịnh Hạo trợn tròn mắt. Cậu ta là người chìm đắm trong quán bar, nên chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp gì với con gái. Giống như một tên ăn mày, cả đời chưa uống nước ngọt, nên mãi mãi không hiểu được thế giới này tốt đẹp thế nào. Cũng không lâu lắm, Trần Trứ đã ra ngoài, trong tay hắn là chiếc laptop và chiếc điện thoại Nokia N95. Hoàng Bách Hàm lập tức cầm lấy, thích thú đùa nghịch không nỡ buông tay ra. “Bây giờ sao? Đi xem xe chứ?”
Trần Trứ hỏi. “Không phải nói đi xem triển lãm tranh sao? Hoàng Bách Hàm là người thứ nhất từ chối:
“Tao muốn đi xem triển làm tranh, chụp một vài kiểu ảnh.”
Tâm lý này cũng khá dễ hiểu, một người bỗng nhận được món đồ chơi yêu thích, tất nhiên muốn cầm nó đùa nghịch rồi. “Xe vớ vẩn’ xem làm cái gì chứ? Nói không chừng đến đó lại nhớ Mưu Giai Văn. “Còn những người khác?”
Trần Trứ liếc nhìn Triệu Viên Viên, xoa xoa đầu cô nói:
“Viên Viên cũng đi cùng Bách Hàm đi, đến chỗ mua xe chạy tới chạy lui mệt người.”
Trần Trứ rất thương cô em gái này. “Em sao cũng được.”
Từ trước đến nay Viên Viên luôn là cô gái biết nghe lời. “Còn mọi người?”
Trần Trứ quay qua hỏi Ngô Dư và Trịnh Hạo. Bản thân Ngô Dư rất muốn đi xem xe điện, nhưng Trịnh Hạo lại nói:
“Hay chúng ta tới triển lãm tranh trước, nếu không anh Hoàng và Viên Viên sẽ không tìm được vị trí khu vực triển lãm.”
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên không phải sinh viên mỹ thuật, tất nhiên bọn họ không biết khu vực triển lãm tranh ở đâu rồi. Miếng Ngô Dư hơi động đậy một chút, đang định khuyên Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đi xem xe trước, không ngờ Vương Trường Hoa xía miệng thối vào cười nhạo:
“Đi xem triển lãm thì đi thôi, đã sớm vạch định từ trước rồi mà? Soa giờ còn giả bộ do dự cái gì nữa?”
“Được, mình và Trịnh Hạo cùng đi xem triển lãm tranh.”
Ngô Dư giậm chân một cái, không thèm nói câu nào nữa mà xoay người rời đi. “Tiểu Dư, tiểu Dư…” Trịnh Hạo vui vẻ trong lòng, cũng vội vàng đuổi theo. “Đừng nghịch điện thoại nữa.”
Trần Trứ vỗ vai Hoàng Bách Hàm, ý bảo cậu ta và Viên Viên đuổi theo. Tuy Đại Hoàng khá lầm lì cộng thêm tính cách hướng nội, nhưng cậu ta không ngốc. Chỉ một giây, Đại Hoàng đã hiểu ý của Trần Trứ, nên vội vàng đuổi theo sau Trịnh Hạo. Lúc này, Du Huyền đứng đó trách mắng Vương Trường Hoa:
“Sao cậu phải đối xử với tiểu Dư như vậy? Cậu ấy cũng đâu trêu chọc cậu?”
Vương Trường Hoa không trả lời, nhưng trong lòng đang rất khó chịu, nhất là câu cuối cùng của Ngô Dư ‘mình và Trịnh Hạo đi xem triển lãm tranh’, khiến cho bản thân cậu cực kỳ muốn đẩy Ngô Dư rời xa mình, giống như sẵn sàng bỏ đi mối quan hệ bạn bè này. “Đừng mắng chửi Vương Trường Hoa nữa. Mình nói qua với cậu về Trịnh Hạo nhá.”
Trần Trứ nắm tay Du Huyền bước ra ngoài:
“Cậu là một tên cực kỳ cặn bã…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận