Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 146: Nguyên nhân Du Huyền muốn đạt được giải thưởng
Văn phòng của Đồng Lan nằm ở tầng 4 tòa nhà tổng hợp, căn phòng đầu tiên bên trái.
Các tòa nhà trong Quảng Mỹ không phải quá cao, nên tầng 4 là vị trí đẹp nhất, không phải cao quá dễ bị ánh nắng phả vào, cũng không phải quá thấp nơi có nhiều tạp âm ồn ào.
Mặt khác, vị trí văn phòng lãnh đạo thường được bố trí ở cuối hành lang, làm như vậy tránh khỏi việc thường xuyên có người bước qua phòng, đồng thời giữ được sự riêng tư.
Cũng có người nói, hai đầu hành lang thường dành cho lãnh đạo, còn những phòng ở giữa thì sao?
Những vị trí này đều là nhân viên có địa vị thấp nhất, bởi vì văn phòng gần với nhà vệ sinh.
Vừa vào văn phòng của Đồng Lan, ấn tượng đầu tiên của Du Huyền và Ngô Dư là văn phòng này rất rộng, tiếp đến là cửa sổ trong suốt không dính một chút bụi nào. Còn phía ngoài, ánh mặt trời như thiêu như đốt, nhưng chỉ cần đặt chân vào phòng bỗng có cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Quan Vịnh Nghi nhíu mày: “Em không ở trong phòng thì bật điều hòa làm gì?”
“Đâu phải em mở đâu.”
Đồng Lan oan uổng nói: “Rõ ràng trước khi đi em đã tắt điều hòa rồi mà, có thể do trợ lý cảm thấy em trở về sẽ nóng, nên bật để đó.”
Quan Vịnh Nghi chỉ nghe mà không nói gì. Bà đã từng làm đến hiệu trưởng, tất nhiên biết một khi đạt được vị trí nào đó, kể cả mình nói không cần, nhưng sẽ có cả đống người giúp mình trải qua cuộc sống thoải mái hơn.
“Sau này không được làm như thế nữa.”
Quan Vịnh Nghi giáo dục Du Huyền bằng một câu không đầu không đuôi.
Du Huyền ngạc nhiên. Cô nghĩ thầm, giáo sư Đồng là phó hiệu trưởng, còn mình đâu phải phó hiệu trưởng, sao ngài lại kéo cả em vào thế?
“Năm đó, tiểu Đồng mới vào Quảng Mỹ.”
Ánh mắt Quan Vịnh Nghi đăm chiêu nhớ lại: “Thời điểm đó, những người trẻ tuổi rất thích kẹp tóc, sinh viên tranh nhau mua, chỉ có tiểu Đồng dùng dây cao su hay đeo ở cổ tay.”
“Tôi hỏi con bé vì sao không mua?”
Quan Vịnh Nghi nhìn vào chiếc vòng tay rẻ tiền của Du Huyền:
“Con bé nói để tiết kiệm tiền mua thêm bút màu luyện vẽ.”
Mọi người bỗng hiểu ra, giáo sư Quan nhìn thấy hình bóng Đồng Lan trên người Du Huyền.
Đồng Lan nhìn thấy nét mặt thất vọng của thầy mình thì bình tĩnh, mỉm cười nói: “Em không xinh đẹp như Du Huyền, có lẽ tài năng hội họa cũng không bằng cô bé, cho nên chỉ có thể đi con đường hành chính.”
“Chuyện này không phải điều quan trọng.”
Cô giáo Quan vỗ bàn nói: “Em tìm bạn trai kiểu gì? Trước đó đã bảo chia tay thì sống chết không chịu, hiện tại thì sao?”
“Nếu không phải vì tổn thương tình cảm, phải mất một thời gian dài để hồi phục, thì làm gì cái chức phó hiệu trưởng này làm gì?”
Quan Vịnh Nghi tiếc hận: “Nói không chừng có thể mở triển lãm tranh ở Ý rồi cũng nên.”
Có lẽ trong lòng giáo sư Quan, con đường hành chính là bước lùi của một nhà nghệ thuật, bởi vì bản thân không thể dùng toàn tâm toàn ý trên phương diện sáng tạo.
Đồng Lan đau khổ cười, cúi đầu nhìn mũi giày cao gót dưới bàn trà.
Tiêu Vĩnh Chi ở bên cạnh lo lắng đến mức nuốt nước bọt liên tục. Chuyện riêng tư trong nhà người ta, mình không thuộc gia đình người ta thì nghe cái gì?
Cô cực kỳ muốn ra khỏi đây, cũng may trên bàn có ấm trà, nên cô vội vàng cầm ấm trà đi trâm thêm nước.
Nếu Trần Trứ ở đây, nói không chừng cũng đi theo để tránh hiềm nghi.
Nhưng Du Huyền và Ngô Dư làm gì nghĩ được thứ này. Các cô không những nghe rất thoải mái, mà cảm giác nghe còn chưa đã ghiền.
Có điều, không ngờ bum mê răng rất nhanh quay trở lại trên người mình.
Quan Vịnh Nghi dạy bảo Đồng Lan xong thì nhìn về phía Du Huyền: “Còn cả em nữa, ngay cả trên giấy vẽ cũng viết tên bạn trai của mình, rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào?”
Du Huyền cảm giác câu này có chút khinh thường, nên hừ một tiếng mà không trả lời.
“Bởi vì quá kém nên không muốn nói sao?”
Quan Vịnh Nghi nhíu mày hỏi.
“Ai nói cậu ấy kém?”
Bất kể chuyện gì liên quan đến Trần Trứ, Du Huyền đều không chịu được phép khích tướng, nên lập tức nói: “Bạn trai em học Lĩnh Viện Trung Đại, thi đại học đủ điểm để vào được Bắc Đại đấy.”
“Ồ.”
Nét mặt Quan Vịnh Nghĩ vẫn bình thường, thanh niên tài giỏi bà thấy rất nhiều, chỉ quan tâm hỏi: “Hai đứa học cùng nhau?”
“Vâng.”
Du Huyền không hiểu câu này lắm, nhưng vẫn trả lời: “Bọn em học cùng cấp ba.”
Lúc này, Quan Vịnh Nghi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Phí Duyệt Minh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Du Huyền thì lên tiếng giải thích: “Ngài lo lắng em bị lừa. Bởi vì nhiều năm trước, sư tỷ bị một người con trai đã kết hôn lừa gạt.”
“Hả?”
Du Huyền ngạc nhiên. Thì ra, hiệu trưởng Đồng gặp phải tồn thương tình cảm như vậy. Nên giọng nói không kìm được an ủi: “Hiệu trưởng Đồng…”
Phí Duyệt Minh liếc nhìn Quan Vịnh Nghi rồi nói: “Em không cần gọi hiệu trưởng Đồng, bí mật gọi là sư tỷ Đồng đi.”
Quan Vịnh Nghi ngồi im không phản ứng gì.
Du Huyền nghĩ Đồng Lan nhập học sớm hơn mình, lại cùng một trường nên không từ chối cách xưng hô này: “Sư tỷ Đồng.”
Nhưng đối với Đồng Lan và Phí Duyệt Minh, gọi một tiếng ‘sư tỷ’ coi như xác nhận quan hệ. Nếu không, bà là một phó hiệu trưởng, cần gì quan tâm đến một nữ sinh?
“Ai dà, không sao.”
Đồng Lan tự mình thoát ra khỏi cơn đau kia, nên hít một hơi nói: “Bạn trai em à bạn cùng lứa, chắc hẳn tâm tư không quá sâu, cũng không cần lo lắng quá.”
“Như vậy, sinh viên Lĩnh Viện có thường xuyên đến Quảng Mỹ chỉ đạo công việc không?”
Đồng Lan mỉm cười hỏi.
Câu này có ý đùa rất rõ ràng, kèm theo cách nói chuyện của Đồng Lan cũng khá nhẹ nhàng, nên Du Huyền nghe hiểu ngay là câu trêu đùa vui vẻ.
“Cậu ấy tới đây mấy lần.”
Du Huyền buồn rầu nói: “Lúc đầu, em nói mình được giải nhì, còn muốn gọi cậu ấy tới ăn cơm.”
“Người trẻ tuổi, đoạt giải không phải tốt lắm.”
Quan Vịnh Nghi phê bình ngay: “Tuổi trẻ theo đuổi mấy thứ hư danh này làm gì?”
Trong suy nghĩ của giáo sư Quan, người trẻ tuổi phải vấp ngã, không nên thành công chớp nhoáng. Tốt nhất, trước khi con người thành công phải gặp được vô vàn khó khăn cùng cách trở, như vậy thành công mới bền, mới tạo ra tính cách cứng cỏi.
“Ai muốn hư danh chứ…Em…”
Du Huyền vốn dĩ muốn tôn trọng giáo sư Quan, nhưng bà cụ này nói câu nào khiến người ta tức câu đó, nhịn không được lại muốn cãi.
Thế nhưng, bây giờ mình nói ra nguyên nhân thật sự, ở trước mặt nhiều người như vậy thật sự không ổn.
“Đấy, chính mình cũng không giải thích được động cơ bản thân.”
Quan Vịnh Nghi giống như cũng tức giận, quay lưng về phía Du Huyền: “Còn nói không phải do ham hư danh.”
“Du Huyền, cậu ấy không phải muốn giải nhì.”
Ngô Dư thấy bạn thân bị hiểu lầm, bèn đứng ra giải thích: “Cậu ấy chỉ muốn số tiền 3000 kia thôi.”
“Cái gì?”
Nhưng người có mặt trong phòng làm việc này, đã qua thời gian thiếu tiền rồi. Thêm vào đó, mọi người vừa mới nhận ra Du Huyền, còn chưa kịp hiểu rõ hoàn cảnh của nhà cô.
Có điều, mọi người nhìn lại vòng tay rẻ tiền của Du Huyền, cũng lờ mờ đoán ra điều kiện kinh tế gia đình hẳn bình thường.
Lúc này, Phí Duyệt Minh mới nhớ ra một chuyện: “Thời điểm, em dạy trong lớp tập huấn, Du Huyền hỏi có thể tăng tiền thưởng hạng ba là 3000 tệ được không?”
“Tiểu sư muội, vấn đề tiền bạc trong gia đình em căng thẳng vậy sao?”
Giáo Sư Quan cũng nghiêng đầu qua, muốn nghe câu trả lời của Du Huyền.
“Không căng thẳng.”
Du Huyền đỏ mặt lắc đầu.
“Vậy em muốn số tiền thường này làm gì?”
Đồng Lan tiếp tục hỏi thăm.
“Dạ,…”
Du Huyền do dự không biết nên nói hay là không.
Ngô Dư nhìn thấy thì nghĩ thầm, cậu còn ngại ngùng cái gì, rất nhanh mọi người sẽ biết cậu là người yêu đương mù quáng thôi.
“Cậu ấy định lấy 3000 tiền giải thưởng, rồi dồn tiền lương làm thêm cho đủ.”
Ngô Dư trả lời hộ: “Mua cho bạn trai điện thoại mới.”
“Cậu đúng là đồ lắm lời.”
Du Huyền nhéo một cái lên đùi cô bạn thân.
Ngô Dư đau nhưng vẫn toét miệng cười.
Nhưng Quan Vịnh Nghi, Đồng Lan, hay Phí Duyệt Minh nghe được nguyên nhân này, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hiện tại là thời đại nào rồi, không phải con trai đều tặng quà cho con gái sao?
Làm gì mà nữ sinh phải nỗ lực nhiều như vậy vì nam sinh chứ?
Kể cả có trường hợp vậy đi, nếu là một cô gái xấu xí còn chấp nhận được. Nhan sắc Du Huyền không những không xấu, mà còn đẹp đến mức bao nhiều người xếp hàng tặng con bé đồ xa xỉ ấy chứ?
Bọn họ hiểu vì sao Du Huyền muốn giảm bớt chuyện và bị quấy rồi, nên quyết định dùng tên bạn trai để tham gia các cuộc thi sau này.
Vị giáo sư già Quan Vịnh Nghi đột nhiên có cảm giác nuốt phải viên thuốc đắng. Hai mươi năm trước, một nữ sinh mà mình coi trọng nhất, bị một tên đàn ông đã cưới vợ lừa gạt.
20 năm sau, vất vả lắm mình mới lại tìm được một nữ sinh từ nhân phẩm, tính tình đến tài năng hay vẻ bề ngoài đều hợp mắt, nhưng lại càng ngốc hơn.
Nhưng lần này, bà không cần phải lo lắng đối tượng đã kết hôn, nên yên tâm hơn một chút.
“Nếu tôi là ban giảm khảo, biết được thí sinh có suy nghĩ này, nhất định không cho đạt giải nào hết.”
Quan Vịnh Nghi đưa ra nhận định không chút khách sáo nào.
Nếu người bị dăn dạy là Đồng Lan hay Phí Duyệt Mình thì sẽ cúi đầu xuống lắng nghe dạy bảo.
Nhưng, Du Huyền không những không sợ giáo sư Quan, mà mạnh mẽ trả lời: “Vậy không được, nếu tài năng của em không bằng coi như đúng người đúng tội. Nhưng tranh của em đáng được giải, thì vì sao không được?”
“Hừ, dựa vào em?”
Quan Vịnh Nghi cảm thấy, mình còn chưa truyền thụ những kinh nghiệm bản thân, thì tài năng của Du Huyền có giỏi thế nào cũng không thể so được với đám sinh viên năm ba.
Lần này không thể nào có người dám gian lận.
Phí Duyệt Minh ở bên cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì Du Huyền do chính bà chỉ bảo, hơn nữa tiến bộ rất lớn.
Sao cô Quan lại xem thường như vậy. Xem thường Du Huyền, chẳng khác nào xem thường trình độ chỉ dạy của mình.
Lúc này, Tiêu Vĩnh Chi đã cầm tách trà mới tới.
Thời điểm nói đến chuyện riêng của Đồng Lan, Tiêu Vĩnh Chi chưa hề đi ra. Cô vẫn chờ câu chuyện quay về phía Du Huyền, thì lúc này Tiêu Vĩnh Chi mới xuất hiện.
Rất khó có người nghi ngờ, cô vẫn đứng ở ngoài chờ đợi, chờ cho đến khi hết chuyện nhà lãnh đạo thì mới bước vào.
Mấy người ở lại uống trà, còn Du Huyền và Ngô Dư đứng dậy rời đi.
Phí Duyệt Minh cũng tìm đại một lý do đuổi theo Du Huyền: “Nhớ rõ tôi từng nói với em, làm thế nào để lột tả được ý cảnh ‘Ráng chiều’ không?”
Du Huyền vẫn nhớ kỹ lời chỉ bảo này, nên trả lời: “Cảnh đẹp nhất là cảnh gần kết thúc, lúc đó nội tâm bản thân mới chìm trong sự tiếc nuối, cảm xúc đau khổ ùa về.”
“Đúng.”
Phí Duyệt Minh vui mừng nói: “Trời chiều đẹp vô cùng, nhưng để người ta tiếc nuối nhất vẫn là lúc hoàng hôn. Thời điểm em vẽ tranh, hãy cố gắng nhớ lại cảm giác đau buồn, khiến trái tim mình đau đớn khổ sở.”
Phí Duyệt Mình cố tình đến để nhắc nhở chuyện này. Khi bà rời đi, Ngô Dư mới hỏi: “Cos tỷ, cậu đã trải qua chuyện gì khiến bản thân đau khổ khó chịu không?”
Du Huyền gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Là lúc mẹ mình qua đời.”
“Đúng vậy.”
Nhưng Ngô Dư cảm thấy, nếu mỗi lần vẽ tranh đều nhớ đến hình ảnh này, cũng thật sự quá tàn nhẫn, thế nên hỏi thêm: “Còn chuyện nào nữa không?”
Lúc này, Du Huyền đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mặt cô bạn thân.
“Sao thế?”
Ngô Dư tò mò hỏi.
“Còn một việc, chính là…”
Du Huyền ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt trời chói mắt, trong chốc lát cơ thể có cảm giác nóng bỏng mà bất lực.
“Là lần chúng ta đến Trung Đại, mình nghe được chủ nhiệm Trần có bạn gái.”
Các tòa nhà trong Quảng Mỹ không phải quá cao, nên tầng 4 là vị trí đẹp nhất, không phải cao quá dễ bị ánh nắng phả vào, cũng không phải quá thấp nơi có nhiều tạp âm ồn ào.
Mặt khác, vị trí văn phòng lãnh đạo thường được bố trí ở cuối hành lang, làm như vậy tránh khỏi việc thường xuyên có người bước qua phòng, đồng thời giữ được sự riêng tư.
Cũng có người nói, hai đầu hành lang thường dành cho lãnh đạo, còn những phòng ở giữa thì sao?
Những vị trí này đều là nhân viên có địa vị thấp nhất, bởi vì văn phòng gần với nhà vệ sinh.
Vừa vào văn phòng của Đồng Lan, ấn tượng đầu tiên của Du Huyền và Ngô Dư là văn phòng này rất rộng, tiếp đến là cửa sổ trong suốt không dính một chút bụi nào. Còn phía ngoài, ánh mặt trời như thiêu như đốt, nhưng chỉ cần đặt chân vào phòng bỗng có cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Quan Vịnh Nghi nhíu mày: “Em không ở trong phòng thì bật điều hòa làm gì?”
“Đâu phải em mở đâu.”
Đồng Lan oan uổng nói: “Rõ ràng trước khi đi em đã tắt điều hòa rồi mà, có thể do trợ lý cảm thấy em trở về sẽ nóng, nên bật để đó.”
Quan Vịnh Nghi chỉ nghe mà không nói gì. Bà đã từng làm đến hiệu trưởng, tất nhiên biết một khi đạt được vị trí nào đó, kể cả mình nói không cần, nhưng sẽ có cả đống người giúp mình trải qua cuộc sống thoải mái hơn.
“Sau này không được làm như thế nữa.”
Quan Vịnh Nghi giáo dục Du Huyền bằng một câu không đầu không đuôi.
Du Huyền ngạc nhiên. Cô nghĩ thầm, giáo sư Đồng là phó hiệu trưởng, còn mình đâu phải phó hiệu trưởng, sao ngài lại kéo cả em vào thế?
“Năm đó, tiểu Đồng mới vào Quảng Mỹ.”
Ánh mắt Quan Vịnh Nghi đăm chiêu nhớ lại: “Thời điểm đó, những người trẻ tuổi rất thích kẹp tóc, sinh viên tranh nhau mua, chỉ có tiểu Đồng dùng dây cao su hay đeo ở cổ tay.”
“Tôi hỏi con bé vì sao không mua?”
Quan Vịnh Nghi nhìn vào chiếc vòng tay rẻ tiền của Du Huyền:
“Con bé nói để tiết kiệm tiền mua thêm bút màu luyện vẽ.”
Mọi người bỗng hiểu ra, giáo sư Quan nhìn thấy hình bóng Đồng Lan trên người Du Huyền.
Đồng Lan nhìn thấy nét mặt thất vọng của thầy mình thì bình tĩnh, mỉm cười nói: “Em không xinh đẹp như Du Huyền, có lẽ tài năng hội họa cũng không bằng cô bé, cho nên chỉ có thể đi con đường hành chính.”
“Chuyện này không phải điều quan trọng.”
Cô giáo Quan vỗ bàn nói: “Em tìm bạn trai kiểu gì? Trước đó đã bảo chia tay thì sống chết không chịu, hiện tại thì sao?”
“Nếu không phải vì tổn thương tình cảm, phải mất một thời gian dài để hồi phục, thì làm gì cái chức phó hiệu trưởng này làm gì?”
Quan Vịnh Nghi tiếc hận: “Nói không chừng có thể mở triển lãm tranh ở Ý rồi cũng nên.”
Có lẽ trong lòng giáo sư Quan, con đường hành chính là bước lùi của một nhà nghệ thuật, bởi vì bản thân không thể dùng toàn tâm toàn ý trên phương diện sáng tạo.
Đồng Lan đau khổ cười, cúi đầu nhìn mũi giày cao gót dưới bàn trà.
Tiêu Vĩnh Chi ở bên cạnh lo lắng đến mức nuốt nước bọt liên tục. Chuyện riêng tư trong nhà người ta, mình không thuộc gia đình người ta thì nghe cái gì?
Cô cực kỳ muốn ra khỏi đây, cũng may trên bàn có ấm trà, nên cô vội vàng cầm ấm trà đi trâm thêm nước.
Nếu Trần Trứ ở đây, nói không chừng cũng đi theo để tránh hiềm nghi.
Nhưng Du Huyền và Ngô Dư làm gì nghĩ được thứ này. Các cô không những nghe rất thoải mái, mà cảm giác nghe còn chưa đã ghiền.
Có điều, không ngờ bum mê răng rất nhanh quay trở lại trên người mình.
Quan Vịnh Nghi dạy bảo Đồng Lan xong thì nhìn về phía Du Huyền: “Còn cả em nữa, ngay cả trên giấy vẽ cũng viết tên bạn trai của mình, rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào?”
Du Huyền cảm giác câu này có chút khinh thường, nên hừ một tiếng mà không trả lời.
“Bởi vì quá kém nên không muốn nói sao?”
Quan Vịnh Nghi nhíu mày hỏi.
“Ai nói cậu ấy kém?”
Bất kể chuyện gì liên quan đến Trần Trứ, Du Huyền đều không chịu được phép khích tướng, nên lập tức nói: “Bạn trai em học Lĩnh Viện Trung Đại, thi đại học đủ điểm để vào được Bắc Đại đấy.”
“Ồ.”
Nét mặt Quan Vịnh Nghĩ vẫn bình thường, thanh niên tài giỏi bà thấy rất nhiều, chỉ quan tâm hỏi: “Hai đứa học cùng nhau?”
“Vâng.”
Du Huyền không hiểu câu này lắm, nhưng vẫn trả lời: “Bọn em học cùng cấp ba.”
Lúc này, Quan Vịnh Nghi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Phí Duyệt Minh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Du Huyền thì lên tiếng giải thích: “Ngài lo lắng em bị lừa. Bởi vì nhiều năm trước, sư tỷ bị một người con trai đã kết hôn lừa gạt.”
“Hả?”
Du Huyền ngạc nhiên. Thì ra, hiệu trưởng Đồng gặp phải tồn thương tình cảm như vậy. Nên giọng nói không kìm được an ủi: “Hiệu trưởng Đồng…”
Phí Duyệt Minh liếc nhìn Quan Vịnh Nghi rồi nói: “Em không cần gọi hiệu trưởng Đồng, bí mật gọi là sư tỷ Đồng đi.”
Quan Vịnh Nghi ngồi im không phản ứng gì.
Du Huyền nghĩ Đồng Lan nhập học sớm hơn mình, lại cùng một trường nên không từ chối cách xưng hô này: “Sư tỷ Đồng.”
Nhưng đối với Đồng Lan và Phí Duyệt Minh, gọi một tiếng ‘sư tỷ’ coi như xác nhận quan hệ. Nếu không, bà là một phó hiệu trưởng, cần gì quan tâm đến một nữ sinh?
“Ai dà, không sao.”
Đồng Lan tự mình thoát ra khỏi cơn đau kia, nên hít một hơi nói: “Bạn trai em à bạn cùng lứa, chắc hẳn tâm tư không quá sâu, cũng không cần lo lắng quá.”
“Như vậy, sinh viên Lĩnh Viện có thường xuyên đến Quảng Mỹ chỉ đạo công việc không?”
Đồng Lan mỉm cười hỏi.
Câu này có ý đùa rất rõ ràng, kèm theo cách nói chuyện của Đồng Lan cũng khá nhẹ nhàng, nên Du Huyền nghe hiểu ngay là câu trêu đùa vui vẻ.
“Cậu ấy tới đây mấy lần.”
Du Huyền buồn rầu nói: “Lúc đầu, em nói mình được giải nhì, còn muốn gọi cậu ấy tới ăn cơm.”
“Người trẻ tuổi, đoạt giải không phải tốt lắm.”
Quan Vịnh Nghi phê bình ngay: “Tuổi trẻ theo đuổi mấy thứ hư danh này làm gì?”
Trong suy nghĩ của giáo sư Quan, người trẻ tuổi phải vấp ngã, không nên thành công chớp nhoáng. Tốt nhất, trước khi con người thành công phải gặp được vô vàn khó khăn cùng cách trở, như vậy thành công mới bền, mới tạo ra tính cách cứng cỏi.
“Ai muốn hư danh chứ…Em…”
Du Huyền vốn dĩ muốn tôn trọng giáo sư Quan, nhưng bà cụ này nói câu nào khiến người ta tức câu đó, nhịn không được lại muốn cãi.
Thế nhưng, bây giờ mình nói ra nguyên nhân thật sự, ở trước mặt nhiều người như vậy thật sự không ổn.
“Đấy, chính mình cũng không giải thích được động cơ bản thân.”
Quan Vịnh Nghi giống như cũng tức giận, quay lưng về phía Du Huyền: “Còn nói không phải do ham hư danh.”
“Du Huyền, cậu ấy không phải muốn giải nhì.”
Ngô Dư thấy bạn thân bị hiểu lầm, bèn đứng ra giải thích: “Cậu ấy chỉ muốn số tiền 3000 kia thôi.”
“Cái gì?”
Nhưng người có mặt trong phòng làm việc này, đã qua thời gian thiếu tiền rồi. Thêm vào đó, mọi người vừa mới nhận ra Du Huyền, còn chưa kịp hiểu rõ hoàn cảnh của nhà cô.
Có điều, mọi người nhìn lại vòng tay rẻ tiền của Du Huyền, cũng lờ mờ đoán ra điều kiện kinh tế gia đình hẳn bình thường.
Lúc này, Phí Duyệt Minh mới nhớ ra một chuyện: “Thời điểm, em dạy trong lớp tập huấn, Du Huyền hỏi có thể tăng tiền thưởng hạng ba là 3000 tệ được không?”
“Tiểu sư muội, vấn đề tiền bạc trong gia đình em căng thẳng vậy sao?”
Giáo Sư Quan cũng nghiêng đầu qua, muốn nghe câu trả lời của Du Huyền.
“Không căng thẳng.”
Du Huyền đỏ mặt lắc đầu.
“Vậy em muốn số tiền thường này làm gì?”
Đồng Lan tiếp tục hỏi thăm.
“Dạ,…”
Du Huyền do dự không biết nên nói hay là không.
Ngô Dư nhìn thấy thì nghĩ thầm, cậu còn ngại ngùng cái gì, rất nhanh mọi người sẽ biết cậu là người yêu đương mù quáng thôi.
“Cậu ấy định lấy 3000 tiền giải thưởng, rồi dồn tiền lương làm thêm cho đủ.”
Ngô Dư trả lời hộ: “Mua cho bạn trai điện thoại mới.”
“Cậu đúng là đồ lắm lời.”
Du Huyền nhéo một cái lên đùi cô bạn thân.
Ngô Dư đau nhưng vẫn toét miệng cười.
Nhưng Quan Vịnh Nghi, Đồng Lan, hay Phí Duyệt Minh nghe được nguyên nhân này, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hiện tại là thời đại nào rồi, không phải con trai đều tặng quà cho con gái sao?
Làm gì mà nữ sinh phải nỗ lực nhiều như vậy vì nam sinh chứ?
Kể cả có trường hợp vậy đi, nếu là một cô gái xấu xí còn chấp nhận được. Nhan sắc Du Huyền không những không xấu, mà còn đẹp đến mức bao nhiều người xếp hàng tặng con bé đồ xa xỉ ấy chứ?
Bọn họ hiểu vì sao Du Huyền muốn giảm bớt chuyện và bị quấy rồi, nên quyết định dùng tên bạn trai để tham gia các cuộc thi sau này.
Vị giáo sư già Quan Vịnh Nghi đột nhiên có cảm giác nuốt phải viên thuốc đắng. Hai mươi năm trước, một nữ sinh mà mình coi trọng nhất, bị một tên đàn ông đã cưới vợ lừa gạt.
20 năm sau, vất vả lắm mình mới lại tìm được một nữ sinh từ nhân phẩm, tính tình đến tài năng hay vẻ bề ngoài đều hợp mắt, nhưng lại càng ngốc hơn.
Nhưng lần này, bà không cần phải lo lắng đối tượng đã kết hôn, nên yên tâm hơn một chút.
“Nếu tôi là ban giảm khảo, biết được thí sinh có suy nghĩ này, nhất định không cho đạt giải nào hết.”
Quan Vịnh Nghi đưa ra nhận định không chút khách sáo nào.
Nếu người bị dăn dạy là Đồng Lan hay Phí Duyệt Mình thì sẽ cúi đầu xuống lắng nghe dạy bảo.
Nhưng, Du Huyền không những không sợ giáo sư Quan, mà mạnh mẽ trả lời: “Vậy không được, nếu tài năng của em không bằng coi như đúng người đúng tội. Nhưng tranh của em đáng được giải, thì vì sao không được?”
“Hừ, dựa vào em?”
Quan Vịnh Nghi cảm thấy, mình còn chưa truyền thụ những kinh nghiệm bản thân, thì tài năng của Du Huyền có giỏi thế nào cũng không thể so được với đám sinh viên năm ba.
Lần này không thể nào có người dám gian lận.
Phí Duyệt Minh ở bên cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì Du Huyền do chính bà chỉ bảo, hơn nữa tiến bộ rất lớn.
Sao cô Quan lại xem thường như vậy. Xem thường Du Huyền, chẳng khác nào xem thường trình độ chỉ dạy của mình.
Lúc này, Tiêu Vĩnh Chi đã cầm tách trà mới tới.
Thời điểm nói đến chuyện riêng của Đồng Lan, Tiêu Vĩnh Chi chưa hề đi ra. Cô vẫn chờ câu chuyện quay về phía Du Huyền, thì lúc này Tiêu Vĩnh Chi mới xuất hiện.
Rất khó có người nghi ngờ, cô vẫn đứng ở ngoài chờ đợi, chờ cho đến khi hết chuyện nhà lãnh đạo thì mới bước vào.
Mấy người ở lại uống trà, còn Du Huyền và Ngô Dư đứng dậy rời đi.
Phí Duyệt Minh cũng tìm đại một lý do đuổi theo Du Huyền: “Nhớ rõ tôi từng nói với em, làm thế nào để lột tả được ý cảnh ‘Ráng chiều’ không?”
Du Huyền vẫn nhớ kỹ lời chỉ bảo này, nên trả lời: “Cảnh đẹp nhất là cảnh gần kết thúc, lúc đó nội tâm bản thân mới chìm trong sự tiếc nuối, cảm xúc đau khổ ùa về.”
“Đúng.”
Phí Duyệt Minh vui mừng nói: “Trời chiều đẹp vô cùng, nhưng để người ta tiếc nuối nhất vẫn là lúc hoàng hôn. Thời điểm em vẽ tranh, hãy cố gắng nhớ lại cảm giác đau buồn, khiến trái tim mình đau đớn khổ sở.”
Phí Duyệt Mình cố tình đến để nhắc nhở chuyện này. Khi bà rời đi, Ngô Dư mới hỏi: “Cos tỷ, cậu đã trải qua chuyện gì khiến bản thân đau khổ khó chịu không?”
Du Huyền gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Là lúc mẹ mình qua đời.”
“Đúng vậy.”
Nhưng Ngô Dư cảm thấy, nếu mỗi lần vẽ tranh đều nhớ đến hình ảnh này, cũng thật sự quá tàn nhẫn, thế nên hỏi thêm: “Còn chuyện nào nữa không?”
Lúc này, Du Huyền đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mặt cô bạn thân.
“Sao thế?”
Ngô Dư tò mò hỏi.
“Còn một việc, chính là…”
Du Huyền ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt trời chói mắt, trong chốc lát cơ thể có cảm giác nóng bỏng mà bất lực.
“Là lần chúng ta đến Trung Đại, mình nghe được chủ nhiệm Trần có bạn gái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận