Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 66: Có cậu sẽ không cô độc
Có lẽ, ngay chính bản thân Kỷ Hải Tinh cũng không bao giờ biết được, vì sao mình đưa bạn gái đến nhập học, sau khi trở về bỗng trở thành bạn trai cũ?
Nó giống như tình trạng của Biện Tiểu Liễu bây giờ, vì sao vừa rồi Tống Thì Vi đã đồng ý kết bạn QQ với mình rồi, vậy mà không nói câu nào lập tức xóa kết bạn?
Từ một điểm này để xem xét, có thể thấy hai người này đúng là một đôi mà trời đất tạo nên.
Trần Trứ bước ra khỏi tòa nhà trung tâm MBA của Lĩnh Viện, vừa hay nhìn thấy cha mẹ đang đứng cách đó không xa. Hắn đi tới thì thấy cha mẹ đang nói về Tống Thì Vi.
“Sao thế mẹ?”
Trần Trứ tò mò hỏi.
“Vừa rồi mẹ nhìn thấy Vi Vi, hình như vừa rồi con bé cũng ở phòng hội nghị nghe nói chuyện.”
Mao Hiểu Cầm tỏ ra tiếc nuối: “Mẹ đang định gọi con bé đi ăn cơm, không ngờ mẹ con bé cũng có mặt. Với lại, mẹ có cảm giác, cảm giác…”
Mao Thái Hậu dừng lại một chút.
Trần Trứ nhìn mẹ mình.
“Cảm giác…”
Mao Hiểu Cầm đang tìm từ để miêu tả: “Mẹ của Vi Vi có hơi nghiêm khắc, chỉ vì Vi Vi ra ngoài chậm mấy phút, mà ba ta muốn nhăn mày chất vấn gì sao ra muốn…”
Trần Trứ yên lặng gật đầu, mà không đưa ra ý kiến gì cả.
Lão Trần lên tiếng ngắt lời: “Được rồi, chuyện nhà người ta, không nên thảo luận sau lưng. Đói quá, chúng ta kiếm gì ăn cơm, với lại trải nghiệm cơm trường học một chút.”
“Đi thôi.”
Mao Hiểu Cầm cũng thấy không nên nói vấn đề kia nữa. Nhưng với độ tuổi này của bà, chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy gia đình Tống Thì Vi đang gặp vấn đề.
Khu phía Nam của Trung Đại có tổng cộng năm nhà ăn, được đặt tên lần lượt là: Tùng Đào Viên, Xuân Huy Viên, Khang Nhạc Viên, nhà ăn số 1 và nhà ăn số 5.
Lần trước, khi Trần Trứ tham gia hoạt động có hẹn với đại học, bản thân đã thưởng thức qua món ăn với Tùng Đào Viên, lần này chỗ hắn lại gần với Xuân Huy Viên hơn, nên hắn dẫn theo cha mẹ tới ăn ở Xuân Huy Viên.
Trong phòng ăn, đã có sinh viên năm nhất ngồi trong đó. Bởi vì bên cạnh đám người này vẫn còn ba lô hành lý, cộng với thái độ ngó nghiêng tò mò là có thể nhìn ra.
So với đám sinh viên mới này, nhũng học trưởng học tỷ ở lại học hè, rõ ràng thái độ hay phong cách của bọn họ tự nhiên hơn rất nhiều.
Chân đi đôi dép xỏ ngón, mặc một chiếc quần cộc, thỉnh thoảng ngắm nhìn các em gái xinh đẹp giản dị, nhưng sau đó chỉ cắm mặt vào ăn như hổ đói.
Mao Hiểu Cầm thực sự thích cảnh náo nhiệt này, nên bảo Trần Trứ gọi thêm nhiều đồ ăn tới, coi như tiệc chúc mừng.
Ngoài miệng Trần Trứ đồng ý dứt khoát, nhưng thật ra miệng đã bắt đầu thấy đắng chát. Trên người mình, tất cả mệnh giá tiền cộng lại chỉ vừa tròn 200 tên, vậy mà mẹ mình còn muốn gọi nhiều đồ ăn.
Vốn dĩ, hắn dự định mua 100 phiếu ăn, thì bỗng chốc tiêu hết 40 phiếu rồi.
“Lão Trần, cá này ăn được, xương sườn cũng khá ngon, chỉ có trứng gà kho hơi mặn…”
Mao Hiểu Cầm vừa ăn, vừa bình phẩm về đồ ăn của Xuân Huy Viên.
Có điều, bà nhìn thấy con trai mình không vui cho lắm, nên quan tâm hỏi: “Con không ăn đồ ăn quen sao?”
Trần Trứ chỉ chờ có thế: “Mẹ, con muốn ăn đồ mẹ nấu, đêm nay con về nhà ăn cơm được không?”
Mao Thái Hậu nghe thấy con trai nói vậy, thì trong lòng bà vui lắm. Mặc dù, thằng bé đã đậu đại học, nhưng nó vẫn không muốn rời xa mình.
Cho nên, bà vui mừng đồng ý: “Được chứ, sau khi tan làm mẹ sẽ mua đồ ăn về nấu.”
“Vậy…Con có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày được không?”
Trần Trứ có ý hỏi dò.
Mao Hiểu Cầm nghĩ con trai nũng nịu, bởi vì làm gì có đứa nào thi đậu đại học còn muốn về nhà bị cha mẹ trông coi? Nên bà mỉm cười nói: “Chỉ cần con muốn về nhà, lúc nào mẹ cũng nấu cơm cho con ăn.”
Trần Bồi Tùng cũng tưởng như thế, chứ sao mà biết được trong túi Trần Trứ sắp rỗng tuếch rồi, nên căn dặn thêm vài điều: “Nếu con rỗi thì gọi Viên Viên ra ngoài ăn cơm. Con bé ở nhà được chú Triệu và Dì Lư con nâng như nâng trứng, vì vậy mới nhập học có lẽ không quen.”
Triệu Viên Viên học Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc, cũng là học viện nằm ở khu Nam.
“Vâng.”
Trần Trứ nghĩ thầm Viên Viên là ‘nhà đầu tư thiên sứ’, sau hắn quên được.
Nhưng có hơi mất mặt, bởi vì ăn mời Viên Viên đi ăn cơm, mà con bé toàn là người phải trả tiền.
Hắn ăn cơm trưa xong, thì đi nhận đệm giường, chăn màn phục vụ cho huấn luyện quân sự.
Những cái đệm này đều là đệm mới vừa nhập vào kho, còn tỏa là mùi nhựa plastic hơi nồng. Có điều, Mao Hiểu Cầm đã sớm chuẩn bị chăn đệm phơi thơm tho rồi, đây cũng là chỗ tốt của sinh viên bản địa nhận được.
Sau đó, lão Trần và Mao Hiểu Cầm đi theo Trần Trứ tới nhìn phòng ký túc xá một chút.
Khu ký túc xá của Trung Đại được chia thành Trung Uyển, Tây Uyển, và Đông Uyển. Đông Uyển dành cho con trai, con gái ở Tây Uyển, còn Trung Uyển dành cho các nghiên cứu sinh, hoặc sinh viên nước ngoài tới du học.
Hình thức phòng của Đồng Uyển vẫn như thường, đều là 6 người một phòng, còn giường trong phòng được sắp xếp theo kiểu giường hai tầng.
Lúc báo danh, Trần Trứ còn chưa biết gì, nhưng hắn vừa tới cửa đã nhận ra mình được sắp xếp ở phòng số ‘520’ trong ký túc xá nam.
“Ký túc xá thì đúng chuẩn ký túc xá đấy, nhưng cái số phòng này thật sự không ngửi nổi.”
- Giải thích, Số 502 ở Trung Quốc đọc gần giống với tôi yêu bạn. Hết giải thích.
Trần Trứ nghĩ thầm.
Từ bây giờ trở đi, những thứ mà Trần Trứ trải qua đời trước sẽ hoàn toàn mất tác dụng.
Bởi vì trước đó hắn học Hoa Công, còn bây giờ là Trung Đại, bạn cùng phòng sẽ là người khác, tính cách của mỗi người đều cần hắn trải qua một thời gian quan sát mới biết được.
Hắn đẩy cửa vào, bên trong đã có hai bạn tới trước.
Nếu như tính cả trợ thủ Lưu Kỳ Minh của thầy chủ nhiệm, bởi vì cậu ta nói cũng là bạn cùng phòng của mình, thì có ba người đã xuất hiện.
Có điều khiến Trần Trứ ngạc nhiên chính là, không ngờ hai bạn cùng phòng đến trước đều đang đọc sách.
Mà hai người này tập trung đọc thật chứ không phải làm cho có. Hai người cắm mặt xuống bàn, vừa đọc vừa dùng bút đánh dấu điểm cần nhớ, bỗng cả nhà Trần Trứ xuất hiện, phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Hai bạn cùng phòng thấy cha mẹ bạn mình đến cùng, thì đều lễ phép đứng lên. Nhưng mặt hai đứa này cứ nghệt ra, giống như biết là phải chào đấy, mà chưa rõ nên mở miệng thế nào.
Trần Trứ đối với thái độ căng thẳng này quá quen thuộc. Bởi lúc trước hắn học ở lớp 12 11 Chấp Tín cũng là kiểu người như vậy.
Chẳng trách bọn nó cứ cắm đầu vào đọc sách, bởi vì đây là thói quen hằng ngày của cả hai, nếu không như vậy cũng không thể nào thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại được.
Với lại, hai thằng con trai sợ giao tiếp, thì đọc sách ngoại trừ có thể giết thời gian, còn có tác dụng giảm đi sự xấu hổ.
Còn Mao Thái Hậu khi nhìn thấy những người bạn trạc tuổi con mình, thì cảm xúc giống như người lớn trong nhà, nói chuyện rất tự nhiên: “Chào các cháu, cô là mẹ Trần Trứ. Các cháu đến từ đâu? Sao không thấy cha mẹ đưa các cháu đến?...”
Nếu là trước kia, Trần Trứ sẽ cảm thấy mẹ mình nói hơi nhiều, tự nhiên tự lành ‘quấy rầy’ người khác làm gì?
Nhưng hắn trải qua cuộc sống bên ngoài xã hội, bản thân đã hiểu hành động của mẹ. Trần Trứ biết, mẹ chỉ muốn tìm hiểu một chút những người sẽ sống cùng con trai mình 4 năm tiếp theo thế nào.
Đây là bản năng của một người mẹ.
Cho nên, Trần Trứ không xen vào. Hắn từ chối để cha mẹ giúp mình trải đệm, mà tự giác đến giường làm việc đó, đồng thời nghe mẹ mình nói chuyện cùng mấy đứa bạn cùng phòng.
Một đứa tên là Từ Mộc, người Hành Dương Hồ Nam, dáng người gầy gò, làn da ngăm đen, còn cách nói chuyện có thể tính là bình tĩnh trung thực.
Một đứa khác tên là Chử Nguyên Vĩ, là người nội thành Việt Đông, quận Trạm Giang, nghe nói còn là Trạng Nguyên của quận.
Bởi vì hai người đều từ nơi khác đến, cho nên tra mẹ đưa tới rất sớm, và cũng đã trở về.
Sau khi Trần Trứ dọn dẹp xong xuôi, dự định đưa cha mẹ rời đi.
“Tiểu Từ, tiểu Chử, khi nào rảnh mời hai đứa đến nhà cô ăn cơm…”
Mao Thái Hậu khách sáo mời hai người bạn cùng phòng, hi vọng lời mời của mình có thể giúp con trai kéo gần khoảng cách với mọi người hơn.
Trần Trứ đối với hành động của mẹ chẳng hề ngăn cản, mặc dù hắn biết bản thân mình không cần, nhưng Mao Thái Hậu cần là được.
Mẹ nói xong, sẽ khiến trong đầu mẹ yên tâm, giống như ý tốt của mình sẽ giúp các bạn trong phòng đối xử với Trần Trứ tốt hơn.
Hắn tiễn cha mẹ trở về, bản thân cũng quay trở lại phòng 520, trong phòng Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ lại tiếp tục đọc sách.
Hai người không hề phản ứng gì, ai làm việc của người nấy, khiến cả phòng chỉ vang lên tiếng lật trang giấy.
Trần Trứ không lên tiếng quấy rầy, đây là chuyện bình thường trong đại học. Mặc dù Trần Trứ nhất định sẽ kéo bọn họ cùng nói chuyện chém gió, nhưng đây là trường học đỉnh cấp trong số các trường 985, nên Trần Trứ cảm thấy cần phải tôn trọng không gian riêng của mỗi người.
Đồng thời, hắn cũng muốn bản thân hưởng một chút cảm giác cô độc.
Lên đại học, áp lực học tập thực sự kém cấp ba quá nhiều. Nên dưới tình huống cảm xúc không bị kéo căng ra như dây đàn, cô độc sẽ dần dần biến mất vào trong lòng.
Có lẽ một ngày, người đó sẽ nhuộm một mái đầu mới, tạo kiểu tóc cho là đẹp trai, đổi một chiếc giày da sáng bóng, mặc vào bộ quần áo hợp thời, cuối cùng chỉ đi đến nhà ăn ăn cơm, rồi quay lại phòng ký túc.
Cũng có thể vào một buổi chiều, người đó tỉnh giấc sau giấc ngủ, thấy trong phòng ký túc không có ai, ngoài trời tối đen như mực, trông thật giống ngày tận thế, kiểm tra điện thoại lại chẳng thấy có một chút tin tức nào.
Đây là sự cô độc của sinh viên bình thường, thứ mà trước đây Trần Trứ đã trải nghiệm qua.
Trần Trứ không có tâm trạng đọc sách, mới ngày đầu báo danh không nhất thiết phải quá nguyên tắc, nên hắn nhẹ nhàng mở điện thoại ra nghịch, đã thấy Du Huyền nhắn cho mình mấy tin nhắn:
Cá Lúc Lắc: Chủ nhiệm Trần, cậu đến trường nhập học rồi sao?
Cá Lúc Lắc: Trung Đại thế nào, nhớ chụp ảnh gửi mình xem đấy, không lúc mình tìm cậu sẽ bị lạc.
Cá Lúc Lắc: Mình cũng đang thu dọn đồ đạc, cậu ăn cơm chưa?
Trần Trứ gõ cạch cạch nhắn tin lại.
Trầm Trứ: Mình vừa trở về phòng ký túc, buổi sáng bận rộn liên miên nên không cầm điện thoại.
Cá Lúc Lắc: Mình cũng đoạn được cậu khá bận. Giờ cậu đang làm gì đấy?
Trầm Trứ: Mình vừa trải giường xong, hơi mệt.
Cá Lúc Lắc: Đến đây mình xoa cho.
Cá Lúc Lắc: Nếu mình đi cùng thì tốt biết bao, mình sẽ giúp cậu trải giường.
Trần Trứ không tự chủ được mỉm cười, hạnh phúc duỗi người một cái.
Lần này, chắc chắn sẽ không cô độc.
Nó giống như tình trạng của Biện Tiểu Liễu bây giờ, vì sao vừa rồi Tống Thì Vi đã đồng ý kết bạn QQ với mình rồi, vậy mà không nói câu nào lập tức xóa kết bạn?
Từ một điểm này để xem xét, có thể thấy hai người này đúng là một đôi mà trời đất tạo nên.
Trần Trứ bước ra khỏi tòa nhà trung tâm MBA của Lĩnh Viện, vừa hay nhìn thấy cha mẹ đang đứng cách đó không xa. Hắn đi tới thì thấy cha mẹ đang nói về Tống Thì Vi.
“Sao thế mẹ?”
Trần Trứ tò mò hỏi.
“Vừa rồi mẹ nhìn thấy Vi Vi, hình như vừa rồi con bé cũng ở phòng hội nghị nghe nói chuyện.”
Mao Hiểu Cầm tỏ ra tiếc nuối: “Mẹ đang định gọi con bé đi ăn cơm, không ngờ mẹ con bé cũng có mặt. Với lại, mẹ có cảm giác, cảm giác…”
Mao Thái Hậu dừng lại một chút.
Trần Trứ nhìn mẹ mình.
“Cảm giác…”
Mao Hiểu Cầm đang tìm từ để miêu tả: “Mẹ của Vi Vi có hơi nghiêm khắc, chỉ vì Vi Vi ra ngoài chậm mấy phút, mà ba ta muốn nhăn mày chất vấn gì sao ra muốn…”
Trần Trứ yên lặng gật đầu, mà không đưa ra ý kiến gì cả.
Lão Trần lên tiếng ngắt lời: “Được rồi, chuyện nhà người ta, không nên thảo luận sau lưng. Đói quá, chúng ta kiếm gì ăn cơm, với lại trải nghiệm cơm trường học một chút.”
“Đi thôi.”
Mao Hiểu Cầm cũng thấy không nên nói vấn đề kia nữa. Nhưng với độ tuổi này của bà, chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy gia đình Tống Thì Vi đang gặp vấn đề.
Khu phía Nam của Trung Đại có tổng cộng năm nhà ăn, được đặt tên lần lượt là: Tùng Đào Viên, Xuân Huy Viên, Khang Nhạc Viên, nhà ăn số 1 và nhà ăn số 5.
Lần trước, khi Trần Trứ tham gia hoạt động có hẹn với đại học, bản thân đã thưởng thức qua món ăn với Tùng Đào Viên, lần này chỗ hắn lại gần với Xuân Huy Viên hơn, nên hắn dẫn theo cha mẹ tới ăn ở Xuân Huy Viên.
Trong phòng ăn, đã có sinh viên năm nhất ngồi trong đó. Bởi vì bên cạnh đám người này vẫn còn ba lô hành lý, cộng với thái độ ngó nghiêng tò mò là có thể nhìn ra.
So với đám sinh viên mới này, nhũng học trưởng học tỷ ở lại học hè, rõ ràng thái độ hay phong cách của bọn họ tự nhiên hơn rất nhiều.
Chân đi đôi dép xỏ ngón, mặc một chiếc quần cộc, thỉnh thoảng ngắm nhìn các em gái xinh đẹp giản dị, nhưng sau đó chỉ cắm mặt vào ăn như hổ đói.
Mao Hiểu Cầm thực sự thích cảnh náo nhiệt này, nên bảo Trần Trứ gọi thêm nhiều đồ ăn tới, coi như tiệc chúc mừng.
Ngoài miệng Trần Trứ đồng ý dứt khoát, nhưng thật ra miệng đã bắt đầu thấy đắng chát. Trên người mình, tất cả mệnh giá tiền cộng lại chỉ vừa tròn 200 tên, vậy mà mẹ mình còn muốn gọi nhiều đồ ăn.
Vốn dĩ, hắn dự định mua 100 phiếu ăn, thì bỗng chốc tiêu hết 40 phiếu rồi.
“Lão Trần, cá này ăn được, xương sườn cũng khá ngon, chỉ có trứng gà kho hơi mặn…”
Mao Hiểu Cầm vừa ăn, vừa bình phẩm về đồ ăn của Xuân Huy Viên.
Có điều, bà nhìn thấy con trai mình không vui cho lắm, nên quan tâm hỏi: “Con không ăn đồ ăn quen sao?”
Trần Trứ chỉ chờ có thế: “Mẹ, con muốn ăn đồ mẹ nấu, đêm nay con về nhà ăn cơm được không?”
Mao Thái Hậu nghe thấy con trai nói vậy, thì trong lòng bà vui lắm. Mặc dù, thằng bé đã đậu đại học, nhưng nó vẫn không muốn rời xa mình.
Cho nên, bà vui mừng đồng ý: “Được chứ, sau khi tan làm mẹ sẽ mua đồ ăn về nấu.”
“Vậy…Con có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày được không?”
Trần Trứ có ý hỏi dò.
Mao Hiểu Cầm nghĩ con trai nũng nịu, bởi vì làm gì có đứa nào thi đậu đại học còn muốn về nhà bị cha mẹ trông coi? Nên bà mỉm cười nói: “Chỉ cần con muốn về nhà, lúc nào mẹ cũng nấu cơm cho con ăn.”
Trần Bồi Tùng cũng tưởng như thế, chứ sao mà biết được trong túi Trần Trứ sắp rỗng tuếch rồi, nên căn dặn thêm vài điều: “Nếu con rỗi thì gọi Viên Viên ra ngoài ăn cơm. Con bé ở nhà được chú Triệu và Dì Lư con nâng như nâng trứng, vì vậy mới nhập học có lẽ không quen.”
Triệu Viên Viên học Ngôn Ngữ và Văn Học Trung Quốc, cũng là học viện nằm ở khu Nam.
“Vâng.”
Trần Trứ nghĩ thầm Viên Viên là ‘nhà đầu tư thiên sứ’, sau hắn quên được.
Nhưng có hơi mất mặt, bởi vì ăn mời Viên Viên đi ăn cơm, mà con bé toàn là người phải trả tiền.
Hắn ăn cơm trưa xong, thì đi nhận đệm giường, chăn màn phục vụ cho huấn luyện quân sự.
Những cái đệm này đều là đệm mới vừa nhập vào kho, còn tỏa là mùi nhựa plastic hơi nồng. Có điều, Mao Hiểu Cầm đã sớm chuẩn bị chăn đệm phơi thơm tho rồi, đây cũng là chỗ tốt của sinh viên bản địa nhận được.
Sau đó, lão Trần và Mao Hiểu Cầm đi theo Trần Trứ tới nhìn phòng ký túc xá một chút.
Khu ký túc xá của Trung Đại được chia thành Trung Uyển, Tây Uyển, và Đông Uyển. Đông Uyển dành cho con trai, con gái ở Tây Uyển, còn Trung Uyển dành cho các nghiên cứu sinh, hoặc sinh viên nước ngoài tới du học.
Hình thức phòng của Đồng Uyển vẫn như thường, đều là 6 người một phòng, còn giường trong phòng được sắp xếp theo kiểu giường hai tầng.
Lúc báo danh, Trần Trứ còn chưa biết gì, nhưng hắn vừa tới cửa đã nhận ra mình được sắp xếp ở phòng số ‘520’ trong ký túc xá nam.
“Ký túc xá thì đúng chuẩn ký túc xá đấy, nhưng cái số phòng này thật sự không ngửi nổi.”
- Giải thích, Số 502 ở Trung Quốc đọc gần giống với tôi yêu bạn. Hết giải thích.
Trần Trứ nghĩ thầm.
Từ bây giờ trở đi, những thứ mà Trần Trứ trải qua đời trước sẽ hoàn toàn mất tác dụng.
Bởi vì trước đó hắn học Hoa Công, còn bây giờ là Trung Đại, bạn cùng phòng sẽ là người khác, tính cách của mỗi người đều cần hắn trải qua một thời gian quan sát mới biết được.
Hắn đẩy cửa vào, bên trong đã có hai bạn tới trước.
Nếu như tính cả trợ thủ Lưu Kỳ Minh của thầy chủ nhiệm, bởi vì cậu ta nói cũng là bạn cùng phòng của mình, thì có ba người đã xuất hiện.
Có điều khiến Trần Trứ ngạc nhiên chính là, không ngờ hai bạn cùng phòng đến trước đều đang đọc sách.
Mà hai người này tập trung đọc thật chứ không phải làm cho có. Hai người cắm mặt xuống bàn, vừa đọc vừa dùng bút đánh dấu điểm cần nhớ, bỗng cả nhà Trần Trứ xuất hiện, phá vỡ không khí yên tĩnh này.
Hai bạn cùng phòng thấy cha mẹ bạn mình đến cùng, thì đều lễ phép đứng lên. Nhưng mặt hai đứa này cứ nghệt ra, giống như biết là phải chào đấy, mà chưa rõ nên mở miệng thế nào.
Trần Trứ đối với thái độ căng thẳng này quá quen thuộc. Bởi lúc trước hắn học ở lớp 12 11 Chấp Tín cũng là kiểu người như vậy.
Chẳng trách bọn nó cứ cắm đầu vào đọc sách, bởi vì đây là thói quen hằng ngày của cả hai, nếu không như vậy cũng không thể nào thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại được.
Với lại, hai thằng con trai sợ giao tiếp, thì đọc sách ngoại trừ có thể giết thời gian, còn có tác dụng giảm đi sự xấu hổ.
Còn Mao Thái Hậu khi nhìn thấy những người bạn trạc tuổi con mình, thì cảm xúc giống như người lớn trong nhà, nói chuyện rất tự nhiên: “Chào các cháu, cô là mẹ Trần Trứ. Các cháu đến từ đâu? Sao không thấy cha mẹ đưa các cháu đến?...”
Nếu là trước kia, Trần Trứ sẽ cảm thấy mẹ mình nói hơi nhiều, tự nhiên tự lành ‘quấy rầy’ người khác làm gì?
Nhưng hắn trải qua cuộc sống bên ngoài xã hội, bản thân đã hiểu hành động của mẹ. Trần Trứ biết, mẹ chỉ muốn tìm hiểu một chút những người sẽ sống cùng con trai mình 4 năm tiếp theo thế nào.
Đây là bản năng của một người mẹ.
Cho nên, Trần Trứ không xen vào. Hắn từ chối để cha mẹ giúp mình trải đệm, mà tự giác đến giường làm việc đó, đồng thời nghe mẹ mình nói chuyện cùng mấy đứa bạn cùng phòng.
Một đứa tên là Từ Mộc, người Hành Dương Hồ Nam, dáng người gầy gò, làn da ngăm đen, còn cách nói chuyện có thể tính là bình tĩnh trung thực.
Một đứa khác tên là Chử Nguyên Vĩ, là người nội thành Việt Đông, quận Trạm Giang, nghe nói còn là Trạng Nguyên của quận.
Bởi vì hai người đều từ nơi khác đến, cho nên tra mẹ đưa tới rất sớm, và cũng đã trở về.
Sau khi Trần Trứ dọn dẹp xong xuôi, dự định đưa cha mẹ rời đi.
“Tiểu Từ, tiểu Chử, khi nào rảnh mời hai đứa đến nhà cô ăn cơm…”
Mao Thái Hậu khách sáo mời hai người bạn cùng phòng, hi vọng lời mời của mình có thể giúp con trai kéo gần khoảng cách với mọi người hơn.
Trần Trứ đối với hành động của mẹ chẳng hề ngăn cản, mặc dù hắn biết bản thân mình không cần, nhưng Mao Thái Hậu cần là được.
Mẹ nói xong, sẽ khiến trong đầu mẹ yên tâm, giống như ý tốt của mình sẽ giúp các bạn trong phòng đối xử với Trần Trứ tốt hơn.
Hắn tiễn cha mẹ trở về, bản thân cũng quay trở lại phòng 520, trong phòng Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ lại tiếp tục đọc sách.
Hai người không hề phản ứng gì, ai làm việc của người nấy, khiến cả phòng chỉ vang lên tiếng lật trang giấy.
Trần Trứ không lên tiếng quấy rầy, đây là chuyện bình thường trong đại học. Mặc dù Trần Trứ nhất định sẽ kéo bọn họ cùng nói chuyện chém gió, nhưng đây là trường học đỉnh cấp trong số các trường 985, nên Trần Trứ cảm thấy cần phải tôn trọng không gian riêng của mỗi người.
Đồng thời, hắn cũng muốn bản thân hưởng một chút cảm giác cô độc.
Lên đại học, áp lực học tập thực sự kém cấp ba quá nhiều. Nên dưới tình huống cảm xúc không bị kéo căng ra như dây đàn, cô độc sẽ dần dần biến mất vào trong lòng.
Có lẽ một ngày, người đó sẽ nhuộm một mái đầu mới, tạo kiểu tóc cho là đẹp trai, đổi một chiếc giày da sáng bóng, mặc vào bộ quần áo hợp thời, cuối cùng chỉ đi đến nhà ăn ăn cơm, rồi quay lại phòng ký túc.
Cũng có thể vào một buổi chiều, người đó tỉnh giấc sau giấc ngủ, thấy trong phòng ký túc không có ai, ngoài trời tối đen như mực, trông thật giống ngày tận thế, kiểm tra điện thoại lại chẳng thấy có một chút tin tức nào.
Đây là sự cô độc của sinh viên bình thường, thứ mà trước đây Trần Trứ đã trải nghiệm qua.
Trần Trứ không có tâm trạng đọc sách, mới ngày đầu báo danh không nhất thiết phải quá nguyên tắc, nên hắn nhẹ nhàng mở điện thoại ra nghịch, đã thấy Du Huyền nhắn cho mình mấy tin nhắn:
Cá Lúc Lắc: Chủ nhiệm Trần, cậu đến trường nhập học rồi sao?
Cá Lúc Lắc: Trung Đại thế nào, nhớ chụp ảnh gửi mình xem đấy, không lúc mình tìm cậu sẽ bị lạc.
Cá Lúc Lắc: Mình cũng đang thu dọn đồ đạc, cậu ăn cơm chưa?
Trần Trứ gõ cạch cạch nhắn tin lại.
Trầm Trứ: Mình vừa trở về phòng ký túc, buổi sáng bận rộn liên miên nên không cầm điện thoại.
Cá Lúc Lắc: Mình cũng đoạn được cậu khá bận. Giờ cậu đang làm gì đấy?
Trầm Trứ: Mình vừa trải giường xong, hơi mệt.
Cá Lúc Lắc: Đến đây mình xoa cho.
Cá Lúc Lắc: Nếu mình đi cùng thì tốt biết bao, mình sẽ giúp cậu trải giường.
Trần Trứ không tự chủ được mỉm cười, hạnh phúc duỗi người một cái.
Lần này, chắc chắn sẽ không cô độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận