Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 233: Sau này không cần lên lớp của tôi nữa

Du Huyền còn đang tưởng tượng ra cảnh mình đi chơi với Trần Trứ đêm Giáng Sinh, còn chủ nhiệm Trần hoàn toàn chẳng nghĩ đến chuyện này, bởi vì hắn có rất nhiều chuyện cần phải tính toán.
Hiện tại, trong mắt hắn, lễ Giáng Sinh đơn giản là một dấu hiệu mà thôi.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh. Chủ nhật, Trần Trứ về nhà một chuyện, còn chuyện đứa con trai thường xuyên trở về nhà, Mao Hiểu Cầm cũng không thấy ngạc nhiên nữa rồi.
Có điều, Mao Thái Hậu vẫn thấy xúc động với lời phát biểu được đăng báo của Trần Trứ.
“Hai ngày này, thị trường cổ phiếu gọi là ‘chợ đóng cửa’.”
Bây giờ Mao Hiểu Cầm còn biết một vài tiếng lóng trong cổ phiếu, nên bà tức giận nói:
“Dù sao hai ngày qua, mẹ và cha con rất đau đầu. Bởi có rất nhiều bạn bè thân thích gọi điện tới.”
“Ồ, bạn bè các cô các chú nói gì thế mẹ?”
Trần Trứ vừa ăn bánh bao, vừa hứng thú hỏi. “Bọn họ nói con là thằng bé miệng còn hôi sữa, làm trang web thì tập trung vào làm, không có việc gì thì bình luận về vấn đề thị trường chứng khoán làm gì?”
Mao Hiểu Cầm vừa giúp con trai bóc trứng gà vừa nói:
“Bác Quan còn lo lắng con bị người xấu đẩy lên, trở thành dê thế tội.”
Trần Trứ nhịn không được bật cười:
“Sao bọn họ không hiểu con đang học Kinh tế ở Lĩnh Viện nhỉ? Trong thời điểm hiện tại, con đưa ra suy nghĩ cũng không quá đáng chứ? Với lại, với thân phận của con, làm gì đủ trình độ làm dê thế tội?”
“Xã hội rất phức tạp, nếu con không phải con mẹ, thì bản thân cũng khá nghi ngờ.”
Tất nhiên Mao Hiểu Cầm không thể yên tâm nói:
“Đầu tuần sau, cổ phiếu rất có khả năng tăng lại. Bác Quan của con còn chắc chắn thứ hai sẽ tăng. Con có chắc chắn không đấy, mẹ sợ mấy lời phát biểu đó sẽ làm hại con.”
“Một hai ngày tiếp theo tăng hay không thì con không biết, nhưng con biết kết quả cuối cùng là sụp đổ.”
Trần Trứ thật thà nói. “Nếu hôm nay không giảm, cha mẹ con sẽ bị rất nhiều người trào phúng đấy.”
Mao Hiểu Cầm bóc sạch vỏ trứng gà ra, rồi đặt vào trước mặt Trần Trứ. “Trào phúng thì kệ thôi, cùng lắm một hai câu chứ mấy.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Cái này mẹ nên học cha con, dù âm thanh bên ngoài thế nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cha được. Với lại, thông qua chuyện này, số lượt người truy cập vào trang web không ngừng tăng lên, qua đó thúc đẩy nghiệp vụ và chất lượng cùng phát triển.”
“Hôm qua có bao nhiêu phụ huynh trở thành hội viên?”
Mao Hiểu Cầm thuận miệng hỏi. Bà là sinh viên tốt nghiệp trường y ra, nên đối với cách thức vận hành trang web của con trai cũng hiểu khá rõ. “Hôm qua có 47 người, hiện tại không chỉ là người Quảng Châu, mà có cả địa phương xa xa như Thiểu Quan và Triều Châu, cũng có phụ huynh bỏ tiền ra trở thành hội viên.”
Nhưng số liệu này, Trần Trứ nắm rõ như lòng bàn tay. “47 người?”
Mao Hiểu Cầm giật mình hỏi lại. Vậy chẳng phải nhận vào 20 nghìn à? Bà không ngờ, chỉ một trang web có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy. Trần Trứ chẳng coi là gì. Hiện tại, trang web đang trong quá trình bành trướng lực ảnh hưởng, nên một ngày kiếm được 20 nghìn đã là gì? Thực tế, thời điểm hiện tại đối với trang web Học Tập, vừa ngọt ngào lại vừa đau đầu. Cách thức quảng cáo mới không ngừng được tung ra, dồn dập vào xuất hiện. Nhưng với vì mở rộng quá nhanh, khiến những thành phố cấp ba cấp bốn phía dưới, thiếu hụt gia sư nghiêm trọng. Tuy Trần Trứ đã nghĩ ra cách giải quyết, nhưng hắn cảm thấy vẫn nên đến công ty bàn bạc cùng với mọi người một chút.
“Mẹ thấy trang web của con chẳng phải làm gì.”
Mao Hiểu Cầm nói. Nhưng đối với câu nói này của mẹ ruột, hắn chẳng thể làm gì chỉ đành cười trừ, còn đổi lại người khác nói Trần Trứ như vậy, hắn nhất định sẽ kiện tội phỉ báng. “Mẹ, có nhiều cái mẹ không hiểu. Bọn con phục vụ người có nhu cầu, cung cấp đủ mọi thứ giúp việc này thuận tiện nhất.”
Trần Trứ mỉm cười:
“Mẹ thấy bọn con không làm gì, chứng tỏ mẹ không phải đối tượng phục vụ của trang web này.”
Một câu của Trần Trứ nói thẳng đến trọng tâm vấn đề. Chuyện này giống như siêu thị online, nếu kiếm được vị khách tầm 50 đến 60 tuổi là điều cực kỳ hiếm có. Bởi vì những người này đã về hưu, thời gian có rất nhiều, nên cực kỳ thích tự mình đi chợ, chọn những loại ra loại thịt tươi ngon. Cho nên, bọn họ không phải đối tượng nhắm đến của trang web siêu thị online. Nhưng, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng cho Mao Thái Hậu hiểu được, nên ăn uống xong một cốc sữa bò thì lập tức đến trường. Sáng thứ 2 vẫn là bốn tiết như bình thường, hai tiết chính trị, hai tiết kinh tế vi mô. Trong hai tiết chính trị, thị trường cổ phiếu cũng dần dần mở ra. Nhưng khiến Trần Trứ thất vọng, là thị trưởng cổ phiếu vẫn ổn định, còn có mã cổ phiếu xu hướng tăng lên. Hiện tượng này chẳng khác gì màu hồng trong thị trường, đang dần có xu hướng tăng trưởng ổn định. “Ai dà.”
Trần Trứ lắc đầu. “Sao đấy?”
Lưu Kỳ Minh ở bên cạnh trêu đùa:
“Cuối tuần vừa rồi, mày với bạn gái cãi nhau à?”
“Không phải, là chuyện công việc.”
Trần Trứ không nói nguyên nhân cụ thể, bởi vì chẳng có đứa bạn nào trong phòng quan tâm đến thị trường cổ phiếu cả, cũng không ai biết thị trường chứng khoán đang nổi cơn giông bão. “Sắp cuối kỳ rồi, tập trung ôn tập để thi đấy.”
Hiếm có cơ hội để Lưu Kỳ Minh nhắc nhở Trần Trứ, nên cu cậu nắm bắt rất nhanh:
“Dù sao, chúng ta là sinh viên, lập nghiệp thì lập nghiệp, trong đó có rất nhiều nguy hiểm. Mày đừng để rơi vào tình trạng, lập nghiệp không xong, tốt nghiệp cũng không được.”
“Bí thư Lưu nói rất đúng.”
Trần Trứ mỉm cười không hề tức giận, còn hùa theo nói. “Mày biết là tốt.”
Lưu lão đại có chút thỏa mãn, dù sao bây giờ Trần Trứ cũng là nhân vật có tiếng trong lứa sinh viên năm nhất. Nhưng thằng bạn này vẫn nghe lọt tai mấy lời nhắc nhở chứ không hề kiêu ngạo. Thật ra, theo đánh giá của Lưu Kỳ Minh, lão Lục rất có tư chất lãnh đạo. Trên cơ bản, hắn không nói lời thô tục, làm việc bình tĩnh gọn gàng, cực kỳ khiêm tốn dù đã thành công một chút, thêm vào đó hắn cực kỳ kiên nhẫn. Loại người như vậy, dù đứng ở đâu đều có thể tỏa sáng. Bản thân Trần Trứ đang dần tỏa ra ánh sáng của tầng lớp tinh anh trong môi trường đô thị. Sau khi học xong hai tiết chính trị, Trần Trứ và Tống Thì Vi đi qua liếc nhìn nhau. Mặc dù hai người không chào hỏi, nhưng Trần Trứ cảm giác được Sweet tỷ dừng lại nhìn mình một chút. “Có phải cậu muốn trưa nay cùng ăn cơm với mình?”
Trần Trứ gửi cho Tống Thì Vi một tin nhắn. “Ừ.”
Tống Thì Vi trả lời ngắn gọn, nhưng không hề từ chối việc này. “Vậy chút nữa gặp nhau ở nhà ăn số năm.”
Trần Trứ cảm thấy Sweet tỷ khá thú vị, đôi khi trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, người bên cạnh cần phải phán đoán mới được. Đoán đúng cô sẽ rất vui, nhưng cô sẽ không thể hiện quá rõ ràng. Đoán sai cô cũng không trách mắng gì cả. “Thế giới nội tâm của hoa khôi Tống thật phong phú, nhưng cần một người đến hướng dẫn mới mở ra được.”
Trần Trứ cũng cho rằng, mình đang là người nắm giữ chìa khóa cánh cửa ấy. Nếu không, tình huống sau này chính là, cô sống trong môi trường hoàn cảnh gia đình ngột ngạt, những cảm xúc xấu của cô không thể nào tiêu tan, mà cứ như vậy âm thầm nằm lại trong người. Rồi đến một ngày nào đó, cảm giác xa cách người sẽ càng nghiêm trọng, cuối cùng thành một người cô độc. “Có thể tính mình đang làm chuyện tốt không?”
Trên đường đến phòng học tiết kinh tế vi mô, Trần Trứ đang tự nhủ trong lòng. Trong phòng học, giáo sư Thiệu Hành đã có mặt ở đó. Quan điểm dạy học của giáo sư Thiệu vô cùng đặc biệt, thậm chí có thể dùng hai từ ‘mạnh dạn và sắc bén’ để hình dung, nhưng bên trong đó là kiến thực kinh tế vô cùng uyên bác. Cách làm người của ông cũng khá cao ngạo, nên rất xem thường những đồng nghiệp ngồi không ăn bám. Thậm chí, trên lớp, ông còn thẳng thắn phê bình một số chính sách quy phạm. Ông thuộc loại người rất thích tranh luận nhưng cách dạy học lại rất được lòng học sinh. Sau khi tất cả sinh viên ổn định chỗ ngồi, Thiệu Hoành không giống như mọi ngày là bắt tay vào giảng dạy, mà ông nhìn một vòng quanh lớp, rồi đột nhiên hỏi:
“Trần Trứ có ở đây không?’ Tất cả bạn học trong lớp đều nhìn về phía Trần Trứ, đến ngay cả bản thân Trần Trứ cũng không hiểu gì, chỉ đành đứng dậy trả lời:
“Dạ, em ở đây, giáo sư Thiệu.”
“Ừ.”
Giáo sư Thiệu Hoành liếc nhìn Trần Trứ một cái, sau đó thản nhiên nhìn xuống dưới, giống như đang kiểm tra quá trình điểm danh của hắn vậy. “Chuyện gì đấy? Chẳng lẽ do lão Lục xin nghỉ hơi nhiều, nên giáo sư Thiệu định dùng nó để giết gà dọa khỉ?”
“Không thể nào, giáo sư Thiệu có phong cách dạy kiểu phương tây. Tao thấy thầy ấy không giống kiểu người quan cách kia đâu.”
“Cái này khó mà khẳng định được. Bản chất thầy ấy vẫn là người thế hệ trước, nên vẫn có một vài nguyên tắc. Thầy ấy không đánh rớt tín chỉ lão Lục đấy chứ?”
Mấy đứa bạn trong phòng 520 ghé đầu vào nhau thảo luận. Lúc này, giáo sư Thiệu đột nhiên hỏi:
“Trên báo chiều Dương Thành, có một bài viết nói về quan điểm thị trường cổ phiếu, em cảm thấy quan điểm của mình là chính xác sao?”
“Bài viết nào?”
Tất cả mọi người nghe mà chẳng hiểu gì. Bởi vì trong lớp Kinh Tế này, ngoại trừ Trần Trứ ra, thì không có một ai khác chơi chứng khoán. Dù sao, cả lớp mới là sinh viên năm nhất, mà với độ tuổi 18 đến 19 thì ai mà nghĩ sẽ trải nghiệm nhưng công việc này. Trần Trứ nghĩ thầm trong đầu, chẳng lẽ giáo sư Thiệu cũng chơi cổ phiếu, cho nên không đồng ý đối với nhận định tiêu cực của mình? Nhưng sự việc đã như vậy rồi, Trần Trứ không thể lùi bước được. Hắn đã làm xong tư tưởng đại chiến với giáo sư Thiệu ba trăm hiệp, nên bình tĩnh trả lời:
“Em thấy quan điểm của mình vô cùng chính xác.”
Giáo sư Thiệu nghe xong, thì chăm chú nhìn Trần Trứ một lúc, sau đó đẩy gọng kính lên nói:
“Học kỳ này và học kỳ sau, em không cần phải lên lớp của tôi nữa.”
“Hả…”
Cả lớp bỗng nhiên vang lên tiếng rầm rì thảo luận. Trần Trứ ở trong lớp hay ở phòng ký túc đều được mọi người quý mến, nên không biết phạm phải sai lầm gì mà khiến giáo sư Thiệu chán ghét như vậy. Đến Trần Trứ cũng thấy giật mình, hắn nhớ lại xem thời gian gần đây mình có làm gì khiến giáo sư Thiệu khó chịu không. Nhưng giáo sư Thiệu Hoành tiếp tục nói:
“Học tập kiến thức là để áp dụng ra bên ngoài thị trường. Mà bây giờ, từ việc em lập nghiệp, cho đến việc can đảm bảo vệ quan điểm của mình đối với thị trường cổ phiếu…”
“Mặc kệ em có thành công hay không, cũng không cần biết quan điểm của em đúng hay không, thì tôi đều cảm thấy em đã vượt xa so với những bạn trong lớp rồi.”
Giọng nói của giáo sư Thiệu Hoành không hề có một chút châm chọc, hay đùa đùa cợt cợt nào, mà ông nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng:
“Em lên lớp của tôi chỉ tổ phí thời gian.”
“Dù các giáo sư khác suy nghĩ thế nào, nhưng tôi cho em thoải mái nghỉ lớp của tôi, mà cuối kỳ chắc chắn sẽ đạt điểm vượt qua.”
Lúc này, giáo sư Thiệu mỉm cười khen ngợi và động viên:
“Tôi không hi vọng, vì cách thức dạy học rườm rà trong nước, mà cản trở Bill Gates hoặc Steve Job của Trung Quốc nào đó, trên con đường phát triển.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận