Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 121: Thể hiện không cần phải ra mặt

Ngày 8 tháng 10, đây là ngày sinh viên bắt đầu học sau kỳ nghỉ Quốc Khánh. Theo thường lệ, Trần Trứ học xong chương trình học buổi sáng, thì lập tức đi đến phòng phát triển quy hoạch ở tòa nhà tổng hợp. Đến đây, hắn còn cố tình tới chào hỏi Kỳ Chính.
“Trần Trứ à.”
Kỳ Chính ngồi trên bàn làm việc, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Tào của em đúng là quý em thật đấy. Ngồi ăn một bữa cơm mà khen em đến tận 7 đến 8 lần. Tôi chơi với cậu ta hơn 20 năm nay rồi, đây là lần đầu tiên thấy lão Tào đánh giá cao một người học sinh như vậy đấy.”
‘Chủ nhiệm Tào’ chính là Tào Kinh Quân, đúng là không ngoài dự đoán của Trần Trứ, quả nhiên Kỳ Chính và lão Tào có hẹn nhau tụ tập trong mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh.
Lúc này là kết quả của việc ngày 1 tháng 10 Trần Trứ sớm đến thăm hỏi Tào Kinh Quân.
Nhìn phản ứng của Kỳ Chính Bây giờ, Trần Trứ có thể đoán ra được lão Tào đã khen mình nhiệt tình thế nào.
Trần Trứ vừa suy nghĩ trong đầu, vừa lên tiếng trả lời: “Hôm Quốc Khánh em có đến thăm thầy Tào ạ. Thầy ấy cũng căn dặn em nếu đã có cơ hội học tập bên cạnh thầy Kỳ, thì nhất định phải trân trọng cơ hội có được này.”
Thật ra, lão Tào chưa từng nói qua câu này, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc Trần Trứ mượn lão Tào, nói vài câu dễ nghe với Kỳ Chính.,
Kỳ Chính mỉm cười, bản thân ông thực sự rất thích Trần Trứ.
Biết viết công văn, biết nói chuyện, còn giúp mình sắp xếp xử lý văn kiện, thỉnh thoảng pha trà rót nước, thậm chí còn nhanh nhẹn tiếp đãi khách đến nữa…
Vì vậy, Kỳ Chính cảm thấy số tiền 300 tệ một tháng kia thật sự quá ít, đến ngay cả bạn học cũ Tào Kinh Quân nghe được cũng lắc đầu.
Nhưng không còn cách nào khác, đây là quy định của trường học, sinh viên làm thêm chỉ nhận được phụ cấp 300 tệ.
Kỳ Chính không phải người có thể thay đổi chuyện này, nên không thể trực tiếp tăng tiền lương cho Trần Trứ được.
Nhưng không phải ông không còn cách nào khác. Lúc đầu, ông dự định sẽ chắc đến chuyện này sau hai tháng nữa, có điều biểu hiện của Trần Trứ thực sự quá tốt, cho nên muốn làm trước thời hạn.
Kỳ Chính nói: “Thật ra, phía thứ viện vẫn còn thiếu một vị trí làm thêm, nếu em không ngại mệt quá, có muốn thử một chút không?”
Trần Trứ nghĩ thầm trong đầu, đến thư viện làm việc đơn giản là sắp xếp lại sách, lau giá sách, cũng không tính là mệt mỏi lắm.
Nhưng, hắn hiểu Kỳ Chính không phải muốn hắn đến làm những chuyện này, bởi vì khoa quản lý dự toán đang có một đống công việc cần mình hỗ trợ.
‘Ai dà.’.
Trần Trứ hiểu rồi, đây chính là hành động không làm mà vẫn có ăn trong truyền thuyết đây sao?
Ở thư viện tên mình được ghi vào trong đó, mỗi tháng vui vẻ nhận 300 tệ, nhưng chẳng cần phải làm gì.
Nếu đổi lại là sinh viên khác, có thể sẽ ngơ ngác thật lậu, cũng không rõ ràng đường đi nước bước trong đó, nhưng đây là Trần Trứ, một loạt thao tác này vô cùng quen thuộc.
Nhưng, việc này lại có một vấn đề.
Nếu lãnh đạo cho cấp dưới chỗ tốt, vậy cấp dưới làm hay không làm?
Vấn đề này phải phân tích một cách cực kỳ cẩn thận.
Nhưng đây lại là, lãnh đạo bởi vì làm trái quy định mà cho cấp dưới chỗ tốt, vậy cấp dưới có nhận hay là không?
Trần Trứ nói: “Em đã sớm nghe nói thư viên trường chúng ta lưu trữ rất nhiều tài liệu đặc biệt. Hiện tại, em có cơ hội đến đây để học tập, tất nhiên không hề thấy mệt mỏi rồi.”
Trần Trứ lựa chọn, chính là chắc chắn cầm lấy.
Trừ khi, tên cấp dưới đó muốn tách biệt rõ ràng với lãnh đạo, hoặc vị trí kia rất có thể khiến cấp dưới phải gánh hậu quả nặng nề về sau, còn không tuyệt đối không được từ chối.
Nếu Trần Trứ từ chối, Kỳ Chính sẽ nghĩ Trần Trứ chán ghét ý tốt của mình, hoặc Trần Trứ chưa hiểu ý đồ của mình. Tóm lại, từ chối sẽ khiến công việc sau này của mình ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cho nên, Kỳ Chính thấy Trần Trứ đã đồng ý, cũng chỉ gật đầu mà không giải thích gì thêm.
Ông biết Trần Trứ hiểu ý của ông, cũng biết Trần Trứ vui vẻ nhận ý tốt của mình.
Trong suy nghĩ của Kỳ Chính, ngồi không nhận 300 tệ tính là cái gì?
Bởi vì khoa quản lý dự toán có một đống lãnh đạo trường, các cô ấy đến trường chẳng làm việc gì, chỉ cho có tên trong danh sách rồi cuối tháng lãnh lương.
Cũng vì lý do này nên Kỳ Chính từng nói qua, cái phòng này không thể tùy tiện nhận người, bởi vì vị trí đã bị chiếm hết.
Phía trên Kỳ Chính còn một phó phòng. Hơn một năm trước, người này được cho nghỉ để chữa bệnh, mà nghỉ cho đến tận bây giờ, có điều mỗi tháng trong bảng lương đều có tên người này.
Cho nên, việc lớn việc nhỏ trong khoa đều rơi xuống đầu ông. Cũng may, Trần Trứ bỗng nhiên xuất hiện, nếu không ngay cả viết báo cáo tổng kết còn không có thời gian.”
“Được rồi, em đi làm việc đi.”
Kỳ Chính nói: “Chút nữa tôi gọi điện cho bên hậu cần xử lý, em nhớ phải hoàn tất thủ tục trong hôm nay đấy.”
Thư viện trong trường đại học đều nằm dưới quyền của phòng hậu cần. Mặc dù, Kỳ Chính không thể trực tiếp xử lý, nhưng ông có quan hệ khá tốt với bên đó, nên chỉ cần gọi điện qua nhờ là được.
“Em cám ơn thầy Kỳ.”
Trần Trứ đang định rời khỏi phòng làm việc, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn quay lại nói: “Thầy Kỳ, em có chuyện còn chưa báo cáo lại với thầy. Em đã vào hội học sinh, nhưng em hứa sẽ không làm chậm trễ công việc ở chỗ này.”
Việc Trần Trứ gia nhập hội học sinh, thời điểm đến thăm Tào Kinh Quân hắn đã nói rồi, cũng không biết lão Tào có nói lại với Kỳ Chính không.
Kỳ Chính thoải mái vẫy tay nói: “Tôi nghe lão Tào nói rồi, chúng tôi đều thống nhất cho rằng rèn luyện trong hội học sinh cũng được.”
Kể cả Trần Trứ không nhắc đến chuyện này, Kỳ Chính cũng không để trong lòng, bởi vì đây là tự do của người ta.
Nhưng Trần Trứ cố ý giải thích, sẽ khiến Kỳ Chính nghĩ tằng, đứa học sinh này tôn trọng suy nghĩ của mình.
Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Trần Trứ cầm theo giấy chứng nhận tới phòng hậu cần làm thủ tục.
Bên kia nói đã nhận được thông báo, chẳng hỏi han thêm câu nào, thoải mái cầm thông tin của Trần Trứ làm cho hắn một cái thẻ công tác.
Thế là, từ nay về sau Trần Trứ không cần quét thẻ đi vào cổng chính của thư viện nữa, mà có thể thoải mái đi cổng sau, đồng thời mỗi tháng nhận thêm 300 tệ trợ cấp.
Sau đó hai ngày, sau khi phòng quản lý dự toán phê duyệt hoạt động ‘thiết kế một trang web thể hiện ước mơ trong cuộc sống’, Trần Trứ dự định tổ chức mời các thành viên tham gia cuộc họp.
Đối với người của câu lạc bộ Côn Trùng Bay là triệu tập.
Còn đối với Trịnh Cự của Đoàn Ủy là mời.
Có điều, cần một căn phòng, nên Trần Trứ tìm đến bộ trưởng bộ tuyên truyền Đỗ Tu. Hắn khách sáo nói mình dự định cùng thầy Trịnh Cự bàn bạc một số chuyện.
Hắn hỏi không biết có thể dùng danh nghĩa của bộ để mượn một căn phòng học không?
Đỗ Tu trả lời không thành vấn đề, chút chuyện nhỏ này cứ để anh ta hỗ trợ, thế là công việc đẩy lên người Ngải Văn Đào.
Ngải Văn Đào nhận nhiệm vụ, sau đó nghĩ trong bộ vừa mới nhận mấy sinh viên mới, nên dự định dạy bọn họ làm thể nào để viết văn bản xin một phòng họp.
Thế là, Ngải Văn Đào dẫn theo 5 người mới trong 6 người vừa tuyển vào là Lưu Kỳ Minh, Dương Cẩm Tường, Biện Tiểu Liễu, Nghiêm Nhị và Giang Vận gọi tới, nghiêm túc chỉ bảo:
“Sau này bộ chúng ta sẽ thường xuyên tổ chức cuộc họp, nhưng muốn sử dụng phòng học phải có thư xin phép. Bây giờ tôi sẽ dạy các em cách viết như thế nào…”
Dương Cẩm Tường nhìn quanh một vòng, lại không thấy Trần Trứ đâu. Thật ra mọi người đều phát hiện ra chuyện này, giống như là thiếu mất một người.
Dương Cẩm Tường nhỏ giọng hỏi Lưu Kỳ Minh: “Bạn cấp hai của mình đâu rồi?”
Trong bữa tiệc lần trường, Dương Cầm Tường nhìn thấy Đỗ Tu muốn nhường vị trí chủ vị cho Trần Trứ, thì bản thân đã hiểu đây là một người có địa vị vô cùng đặc biệt.
Thời điểm nghỉ lễ Quốc Khánh, cậu ta còn muốn kết bạn QQ với Trần Trứ, hi vọng hai người có thể kéo gần mối quan hệ.
Chỉ tiếc, Trần Trứ chưa đồng ý kết bạn.
Lưu Kỳ Minh nhún vai nói: “Mình không biết, lão Lục như kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả phòng đã tập thành thói quen tình huống này rồi.”
“Bộ trưởng Ngải.”
Dương Cầm Tường suy nghĩ một chút, rồi giơ tay xin phát biểu: “Bạn học cũ của em còn chưa tới, công việc này lại quan trọng như vậy, chúng ta có thể chờ cậu ấy đến rồi mới hướng dẫn có được không ạ?”
Dương Cẩm Tường đúng là kiểu không được lợi lộc không phát biểu. Cậu ta hi vọng thái độ của mình thể hiện ra, sau đó Lưu Kỳ Minh trở về sẽ nói cho Trần Trứ biết.
“Không sao đâu bộ trưởng Ngải.”
Có điều, Biện Tiểu Liễu mỉm cười tranh nói trước: “Anh cứ nói trước đi, bọn em học xong xuôi, em sẽ tìm Trần Trứ nói lại thật kỹ càng.”
“Móa.”
Dương Cầm Tường mắng thầm trong lòng. Từ sau khi Liễu Như Yên phát hiện ra khả năng của Trần Trứ, thì luôn tìm người móc nối lại với Trần Trứ, đừng tưởng ông đây không biết.
Không ngờ, bây giờ cô ta muốn dùng cơ hội này, gặp riêng với Trần Trứ.
Nhưng bên phía Ngải Văn Đào, anh ta nhìn thấy thái độ nhiệt tình của Dương Cầm Tường và Biện Tiểu Liễu, vẫn bình tĩnh nói:
“Không cần chờ Trần Trứ, cũng không cần phải dạy Trần Trứ, bởi vì căn phòng này chính là Trần Trứ nói chúng ta mượn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận