Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 250: Người đổ vỏ

“Sao bố cậu lại đến đây?”
Trần Trứ trước đây đã từng gặp người đàn ông trung niên đẹp trai này ở cửa hàng tiện lợi, đó chính là bố của Du Huyền.
Nhưng lúc đó, Trần Trứ không biết tên ông ấy, cho nên khi chuyện với Hoàng Bách Hàm thì chỉ gọi là "bố của Du Huyền", sau này khi yêu Du Huyền mới biết tên ông ấy là Du Hiếu Lương.
"Mình phải đi thủ đô một thời gian dài, ở nhà chỉ còn bà nội."
Du Huyền đoán biết được lý do, nên giải thích:
"Nên ông ấy mới tranh thủ thời gian đến thăm bà, không ngờ ông ấy cũng đến sân bay."
"Ba đến để tiễn con."
Lúc này, cha của Du Huyền nhanh chóng bước tới trước mặt con gái, trên khuôn mặt có chút gì đó muốn lấy lòng.
Du Huyền nhíu mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Du Hiếu Lương đứng một lúc, không chờ được phản hồi từ con gái, ông cười gượng vài tiếng rồi đi tới chào hỏi giáo sư Quan và Đồng Lan.
Trước đây khi trò chuyện, Du Huyền tình cờ nhắc đến việc bố mình hình như là lãnh đạo tầm trung của một công ty quản lý tài sản.
Quản lý tầm trung của công ty quản lý tài sản, đại khái là người quản lý một khu dân cư, một tòa nhà thương mại hoặc một khu công nghệ nào đó.
Thu nhập có lẽ không thấp, nhưng cũng không cao lắm, dù sao bản chất vẫn là người phục vụ, không phải là kỹ sư công nghệ cao không thể thay thế.
Quan Vịnh Nghi và Đồng Lan chỉ biết rằng mẹ của Du Huyền đã qua đời, nhưng không nghe nhiều về tình hình của bố cô.
Nhưng từ việc Du Huyền dùng điện thoại sản xuất trong nước giá vài trăm đồng, thường xuyên đi làm thêm ở các trung tâm dạy vẽ, có lẽ bố cô cũng khá khó khăn.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, có vẻ không đúng lắm, vì bố của Du Huyền còn đeo chìa khóa xe ô tô bên hông.
Dù chỉ là loại Toyota bình thường, nhưng dù sao cũng là người có xe con.
"Xin cảm ơn hai giáo sư đã chăm sóc Du Huyền, còn đưa con bé đi thủ đô mở mang tầm mắt…"
Du Hiếu Lương hết lòng bày tỏ sự biết ơn.
Đồng Lan vì nể mặt Du Huyền mà hàn huyên vài câu với ông.
Giáo sư Quan chỉ gật đầu, bà làm việc không phải vì mong đền đáp, chỉ đơn thuần là thích Du Huyền.
Du Hiếu Lương trò chuyện một lúc, lập tức cảm thấy bà cụ trông bình thường nhưng uy nghiêm này không phải người bình thường.
Thêm vào đó, người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngoài bốn mươi bên cạnh, trình độ trò chuyện dường như cũng khá cao.
Nói chuyện với họ, ông cảm thấy tự ti, hoặc có thể bản chất con người ông đã thiếu tự tin sẵn rồi.
Chỉ cẩn bản thân ông nhận ra cuộc nói chuyện không thoải mái, ông liền cảm thấy bối rối, sau khi bày tỏ lòng biết ơn một lần nữa thì rời đi một cách gượng gạo.
"Du Huyền và bố em ấy khá giống nhau."
Đồng Lan nói.
Câu này chắc là khen ngợi, vì biệt danh "Dư mỹ nhân" đã lan truyền khắp trường Quảng Mỹ rồi.
Ai mà nói giống Du Huyền, dù là nam hay nữ, thì chắc chắn là người đẹp.
"Tính cách thì chẳng giống chút nào!"
Giáo sư Quan thản nhiên đáp lại.
"Haha…"
Đồng Lan không nhịn được cười, trong từ điển cuộc đời của tiểu sư muội chắc không có chữ "sợ hãi", dù sao đến bà cụ mà cô bé còn cãi nhau được cơ mà.
Bố của Du Huyền ngoại hình rất tốt, nhưng nhìn là biết người không thể làm chủ gia đình, tính cách mềm yếu không có trách nhiệm.
Du Hiếu Lương đến chào hỏi theo lễ nghi thông thường, giống như phụ huynh gặp giáo viên chủ nhiệm ở trường trung học, cũng chạy đến nói vài câu hy vọng họ đối xử tốt với con mình.
Cuối cùng, Du Hiếu Lương vẫn quay lại bên cạnh Du Huyền.
Chỉ là Du Huyền vẫn không để ý, lặng lẽ nhìn ra xa, hoàn toàn phớt lờ người đàn ông trung niên mình gọi là "bố" này.
"Tiểu Dư, cháu cũng đến tiễn à."
Du Hiếu Lương chắc là biết Ngô Dư, nên chào hỏi cô bé một tiếng.
Không ngờ Ngô Dư biết rất rõ về "bố của Du Huyền", hoặc nói cô biết một số hành động của người này…
Ban đầu không muốn để ý, nhưng cuối cùng nghĩ đến đối phương là người lớn, Ngô Dư mới miễn cưỡng "Vâng" một tiếng.
"Cháu là ai?"
Lúc này, Du Hiếu Lương mới "lộ bài", sau khi đi vòng một vòng, cuối cùng nhìn Trần Trứ.
Trần Trứ chắc chắn không thể giống như Ngô Dư, lần đầu gặp mặt đã lạnh lùng với "bố vợ".
"Chào chú Du, cháu là Trần Trứ, bạn trai của Du Huyền."
Du Huyền không nói gì, nhưng nắm chặt tay Trần Trứ thêm một chút.
"Ồ, ồ, ồ..."
Từ câu trả lời của chàng trai này, ý tứ trong đó đã quá rõ ràng rồi, nên Du Hiếu Lương nhíu mày, trong giọng nói có chút buồn bã:
"Đã có bạn trai rồi, vậy mà bố còn không biết."
"Tại sao phải cho bố biết?"
Du Huyền lạnh lùng hỏi lại một câu.
Du Hiếu Lương bị con gái hỏi lại, không có dũng khí tức giận. Dưới tác động của cảm giác tội lỗi, ông cũng không dám lên tiếng dạy dỗ, trông giống như quả cà sau sương thu.
Bên ngoài nhìn vẫn ổn, nhưng thực tế đã không còn đứng thẳng được nữa.
"Cậu đừng nói chuyện với chú như vậy mà..."
Chủ nhiệm Trần lên tiếng làm dịu không khí.
Trong từ điển cuộc đời của Du Huyền, thực sự không có từ "sợ hãi", nhưng cô lại rất nghe lời Trần Trứ, khi Trần Trứ khuyên bảo, cô cũng không chấp nữa.
Du Hiếu Lương không khỏi kinh ngạc liếc nhìn, tính cách còn gái mình ra sao ông vẫn biết rõ, khi nào trở nên dịu dàng như vậy?
"Chú Du, có lẽ Du Huyền phải ở lại thủ đô một thời gian, tâm trạng vẫn còn lưu luyến nơi này, nên thái độ không được tốt lắm."
Trần Trứ còn bịa ra một lý do.
Dù nghe có vẻ giả tạo, nhưng có thể làm Du Hiếu Lương cảm thấy dễ chịu hơn chút. Hóa ra, thái độ của con gái bây giờ không hoàn toàn vì mình, mà do sắp phải chia li với bạn trai, và bạn thân.
Ông nhìn thấy Trần Trứ quan tâm giúp mình giữ thể diện, ánh mắt Du Hiếu Lương dần bớt đi một phần khó chịu, nhưng muốn hoàn toàn xóa bỏ thì không thể.
Không có người cha nào hoàn toàn yên tâm về con rể, đặc biệt là có một cô con gái xinh đẹp như Du Huyền, đổi lại là bất kỳ ông bố vợ nào cũng cảm thấy ghen tị như vừa mất mát gì đó.
"Không sao, không sao, Du Huyền trước đây chưa từng đến thủ đô, chắc chắn sẽ có chút không quen."
Du Hiếu Lương cũng theo lời Trần Trứ nói, tự mình bước xuống, sau đó từ túi áo lấy ra một phong bì.
"Lần đầu tiên đi xa."
Ông Lương đưa phong bì đến trước mặt Du Huyền:
"Có gì thích thì mua chút, ông bà xưa nói rằng đi đường đem thêm chút tiền thì bớt đi một phần khó khăn."
Trần Trứ liếc qua, từ độ dày của phong bì, đoán chừng khoảng 2000 nhân dân tệ.
Số tiền này không nhiều không ít, nhưng việc đích thân mang tới sân bay cũng thể hiện tình yêu thương của người cha.
Nhưng Du Huyền nhíu mày, định mở miệng mỉa mai, Du Hiếu Lương dường như biết con gái muốn nói gì, ông vội vàng thẳng thắn trước:
"Số tiền này dì Đường của con không biết, bà ấy sẽ không cãi nhau với bố ở nhà, cũng… cũng sẽ không trách mẹ con."
"Bà ấy chỉ dám trách mẹ con sau lưng thôi."
Du Huyền mặt đầy giận dữ, đôi mắt sáng như tranh thủy mặc, từng chữ từng chữ nói:
"Nếu trước mặt, con sẽ tát bà ta!"
"Không đâu, không đâu."
Du Hiếu Lương vội nói:
"Tiểu Diệp sắp mười tuổi rồi, bà ấy còn muốn mời con dự tiệc sinh nhật."
"Không đi!"
Du Huyền từ chối thẳng thừng.
Trần Trứ quay đầu hỏi Ngô Dư:
"Tiểu Diệp là ai vậy?"
"Là con gái của người phụ nữ đó."
Ngô Dư rõ ràng biết nhiều hơn một chút, dù sao Trần Trứ và Du Huyền khi ở bên nhau, rất ít khi nhắc đến bố của Du Huyền, càng không nói về tình trạng gia đình hiện tại của ông ấy.
"Mười tuổi à…"
Trần Trứ tính toán thời gian, ngạc nhiên hỏi:
"Không phải là con ruột của chú Du sao?"
"Hoàn toàn không!"
Ngô Ngọc đầy vẻ khinh bỉ:
"Nên đôi khi tớ thật sự không hiểu bố của Du Huyền, bỏ con gái ruột không nuôi, lại đi nuôi con người khác."
Trần Trứ cũng ngây người ra một lúc, con mẹ nó, đây không phải là người đổ vỏ trong truyền thuyết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận