Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 236: Chỉ là một cô gái hơi xinh đẹp

“Người thân sao?”
Mao Hiểu Cầm nghe con trai nói ra yêu cầu ở đầu dây bên kia, thì bắt đầu tính toán trong đầu, rất nhanh đã tìm ra một người phù hợp.
“Chị hai nhà bác cả con thì sao?”
Mao Hiểu Cầm hỏi.
“Chị hai?”
Trần Trứ cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ còn vài kỷ niệm nhạt nhòa.
Loại người giống như Trần Trứ, thành tích học tập tốt, điều kiện ra đình khá giả, con một gia đình trong thành phố lớn. Nói chung, quá trình trưởng thành của hắn, giống như có quan hệ rất bình thường với họ hàng dưới quê.
Dù sao, một năm có khi không gặp nhau lần nào, mặc dù trong lòng mình đó là anh họ, kia là chị họ, nhưng để mà nói quan hệ lại hơi nhạt. Có khi không thể nào so được với những người bạn thân như Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa được.
Chuyện này không phải chê người nhà quê, hay hai gia đình xảy ra mâu thuẫn gì cả, chỉ đơn giản là không gặp nhau nhiều mà thôi. Giống như người chị họ nhà bác cả bên đường ngoại nhà hắn vậy, Trần Trứ không thường xuyên gặp mặt cho lắm. “Là Mao Hân Đồng đấy. Trước đó con bé vẫn bán hàng ở chợ Long Xuyên, mà cũng biết sử dụng máy tính đấy.”
Mao Hiểu Cầm nhắc nhở hắn, sau đó giống như đang dần nhớ lại:
“Trước đó, con bé làm cho cửa hàng gì bị đóng cửa ấy nhỉ…à Vạn Đạt. Con bé thất nghiệp ở nhà lâu rồi, nên bác cả con mới nhờ mẹ và cha con, để chúng ta giúp đỡ tìm việc cho con bé.”
“Vậy chị ấy đến Quảng Châu, ăn uống ngủ nghỉ ở đâu?”
Trần Trứ cảnh giác hỏi:
“Sẽ không ăn ngủ nhà chúng ta đấy chứ?”
Tuy Mao Thái Hậu không phải kiểu người thiên vị cho con cháu nhà mẹ đẻ của mình, nhưng vẫn thản nhiên nói:
“Tiểu Đồng là chị con, ở nhà chúng ta thì sao chứ?”
Có điều sau đó bà vẫn nói cho Trần Trứ nghe:
“Chỗ đơn vị cha con có rất nhiều phòng ký túc còn trống, ở nhờ một phòng cũng được.”
Phòng ký túc xá đơn vị của cha hắn có hoàn cảnh cực kỳ kém. Trần Trứ đã qua đó mấy lần rồi, chỗ đó nát đến mức đèn hành lang mờ mờ ảo ảo, có khi còn không có, nên nhân viên chính thức chẳng ai thèm vào đó ở cả. Nhưng nói gì thì nói, dù chỗ đó nát thế nào nhưng ngủ nghỉ vẫn tương đối an toàn. Nếu Trần Bồi Tùng không phải lãnh đạo đơn vị, thì sao có thể thích vào thì vào được? “Vậy mẹ hỏi thử ý kiến của chị họ xem thế nào.”
Trần Trứ cảm thấy chị ấy đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng sao. Sau đó, Trần Trứ quyết định sắp xếp tới đài truyền hình bàn chuyện hợp tác. Khả năng đây là lần hoạt động tốn tiền nhất kể từ sau khi hắn dự định lập nghiệp, cho nên Trần Trứ phải chuẩn bị đầy đủ mời được. Hắn không chỉ lấy toàn bộ giấy tờ đúng chuẩn luật pháp, đồng thời đổ dồn hết tiền tài khoản chứng khoán và tiền công ty vào một tài khoản duy nhất. Đồng thời, Trần Trứ viết một phần bản thảo liên quan đến việc trang web Học Tập Trung Đại cống hiến thế nào cho xã hội. Cho nên, hai ngày tiếp theo hắn bận tới tối mắt tối mũi. Sau khi mọi thư đã chuẩn bị xong, Trần Trứ dự định về phòng ký túc nghỉ trưa một lát, còn buổi chiều xin nghỉ học đến đài truyền hình. Chỉ là, thời điểm hắn đi qua thao trường, thì nhìn thấy trên sân bóng rổ, các lớp năm nhất đang tranh tài trong một cuộc thi bóng rổ. Trần Trứ nhớ rõ, cuộc thi này bắt đầu tổ chức sau kỳ nghỉ Quốc Khánh. Các Viện, các trường tổ chức thi đấu theo thể thức đánh vòng tròn một lượt. Có nghĩa đội thắng có điểm, đội thua không bị đào thải, mà vẫn tiếp tục thi đấu tuần tiếp theo, chọn ra 4 đội nhiều điểm nhất thi đấu vòng loại trực tiếp. Nhưng bên trong đại học Trung Đại có quá nhiều học viện, nên đến giờ đã là giữa tháng 12 mà giải đấu vẫn chưa kết thúc. Trần Trứ cũng đi đến, dự định trải nghiệm một chút không khí cuồng nhiệt trên sân đấu, hưởng thụ cảm giác tuổi trẻ nhiệt huyết. Trận đấu đang diễn ra là bán kết giữa học viện Công Trình và học viện Công nghệ thông tin , còn Lĩnh Viện đã loại từ sớm. Nói chung, nam sinh Lĩnh Viện đều sở hữu tế bào vận động quá kém. Trước đó, Lĩnh Viện còn cố gắng tìm những người cao ráo như Trần Trứ, hi vọng Trần Trứ có thể tham gia vào đội bóng rổ. Tất nhiên, Trần Trứ sẽ từ chối rồi. Tuy trình độ thể chất của hắn cũng được, nhưng làm gì có thời gian luyện tập bóng rổ hàng ngày chứ. “Bóng tốt.”
Chủ lục học viện Công nghệ thông tin vừa ném một quả bóng đẹp mắt vào rổ, nên lập tức khán giả xung quanh la hét khen ngợi. Khán giả xung quanh có rất nhiều nam sinh, nhưng nữ sinh cũng không ít. Dù sao, thành viên đội bóng rổ trong trường học lúc nào cũng được ưa thích, đồng thời nhận được tư cách lựa chọn bạn gái. “Trần Trứ?”
Trong đám đông hô hào cuồng nhiệt, bỗng có một người gọi tên của mình. Trần Trứ quay đầu lại nhìn, thì ra là Biện Tiểu Liễu đã lâu không gặp. Cô mặc một chiếc áo len màu vàng, trên đầu là mái tóc được bện thành hai đầu. Nhưng vì khuôn mặt cô khá xinh đẹp, cho nên loại phong cách hơi cổ điển này vẫn không hề quê mùa, mà ngược lại khiến người nhìn thấy ngây thơ hoạt bát. “Chào cậu.”
Trần Trứ khách sáo nói:
“Cậu cũng đến đây xem bóng rổ à?”
Nếu không phải vô tình gặp phải, Trần Trứ có khi đã quên đi người này không chừng. “Mình và bạn cùng phòng đến xem.”
Biện Tiểu Liễu chỉ vào cô bạn hơi nhiều răng bên cạnh. Có lẽ, trong trận đấu này có nam thần của cô gái nhiều răng, nên bản thân cô chẳng thèm quan tâm đến Trần Trứ, mà chỉ chăm chú theo dõi trận đấu. Sau đó, cô nhìn thấy bạn mình đang cùng người khác trò chuyện nên mới tò mò nhìn lại. Biện Tiểu Liễu vô tình gặp được Trần Trứ, nên nội tâm vô cùng kích động. Mặc dù, cô vẫn nhìn thẳng về phía sân bóng, nhưng trong tầm nhìn lúc nào cũng có Trần Trứ. Hôm nay, Trần Trứ mặc bộ đồ thể thao đơn giản. Giữa ánh nắng mặt trời mùa đông, một thanh niên với mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hai hàng lông mày vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Chẳng trách Trịnh Hạo từng nhận xét, trên người Trần Trứ tỏa ra thứ ánh sáng cực kỳ đàn ông. Thỉnh thoảng, trong đôi mắt lại lộ ra chút thâm trầm, khiến người nhìn cảm nhận được, đây là một người vừa đẹp trai lại vừa có khí chất thong dong tự tin. “Sao Trần Trứ ngày càng có sức hút vậy chứ?”
Biện Tiểu Liễu nghĩ thầm, nhưng cách nói chuyện cực kỳ thận trọng:
“Gần đây cậu đang bận gì vậy? Trong bộ tổ chức mấy cuộc họp đều không thấy cậu?”
Trần Trứ thuận miệng trả lời:
“Bận tối mắt tối mũi. Chuyện trong bộ làm phiền mọi người rồi, cuối năm sẽ mời mọi người một bữa.”
Biện Tiểu Liễu nghe thấy câu trả lời tính chất công việc, thì bĩu môi không hài lòng lắm. Cậu mời thì mời mình mình là được, mời mọi người làm gì? Cô đang muốn trả lời, thì trên sân bóng rổ bỗng vang lên tiếng còi xé tai, thì ra có người phạm lỗi nên trận đấu bị dừng lại. Trần Trứ không muốn xem nữa, nên phất tay nói:
“Mình có chuyện đi trước đây.”
“Hả?”
Biện Tiểu Liễu bỗng thấy hụt hẫng. Hai người học cùng một trường, mà rất lâu mới thấy Trần Trứ một lần, mặc dù bản thân cô cũng không biết mình phải trò chuyện với Trần Trứ như thế nào, nhưng chỉ muốn gặp hắn nói chuyện dăm ba câu là thỏa mãn rồi. Nhưng cô lại chẳng có lý do gì để giữ cậu ta ở lại, nên Biện Tiểu Liễu chỉ đành giậm chân một cái, tức giận vì sao trận đấu dừng lại không đúng lúc như thế chứ? “Ai vậy?”
Nữ sinh nhiều răng hỏi, cô cảm giác được thái độ của Biện Tiểu Liễu với nam sinh kia hơi khác. “Trần Trứ.”
Biện Tiểu Liễu hít một hơi, rồi buồn rầu nói. “Hả? Cậu ta là Trần Trứ Lĩnh Viện sao?”
Cô gái nhiều răng ngạc nhiên quay qua nhìn dáng người Trần Trứ đang bước đi. Bây giờ, danh tiếng của Trần Trứ trong trường học rất lớn. Nhưng chỉ có một vài lớp học cùng nhau trong Lĩnh Viện mới thường xuyên gặp được hắn, còn những học viện khác đều rất khó gặp được. Xét cho cùng, tiếng thì nổi mà hình thì kém. Bởi vì ngay tại diễn đàn trường hoặc các hoạt động trong trường, Trần Trứ đều không tham gia. Thậm chí, có rất nhiều người trong trường rơi vào tình huống, trong đầu thì biết có một người tên Trần Trứ rất giỏi, nhưng hỏi cậu ta dáng người thế nào thì chẳng ai biết. “Trong ấn tượng của mình, Trần Trứ phải là người ăn mặc chỉn chu, trên người mặc đồ vest, dưới chân đi giày da, giống như cha của mình chứ.”
Cô gái nhiều răng ngạc nhiên nói:
“Không ngờ cậu ấy đẹp trai như vậy, cười lên cũng rất trẻ đẹp. Sao cậu biết được Trần Trứ vậy?”
“Mình và cậu ấy học cùng lớp cấp hai.”
Biện Tiểu Liễu tự hào nói. “Thì ra là bạn học cũ, sao trước đó không thấy cậu kể chuyện này?”
Cô gái nhiều răng nhịn không được mà bắt đầu hóng hớt:
“Vậy, với quan hệ của hai người, chắc là biết bạn gái của Trần Trứ đúng không? Trước đó, trong bài phỏng vấn đăng báo, cậu ấy có nói về vấn đề này. Trong diễn đàn, mình nghe mọi người đồn, cậu ta với hoa khôi Tống có quan hệ rất tốt?”
Lập tức, trong đầu Biện Tiểu Liễu hiện lên dáng vẻ một cô gái lạnh lùng, nên trong lòng cảm thấy tức giận, mạnh mồm nói:
“Ai mà biết được, khả năng trả lời cho có thôi. Với lại…” Biện Tiểu Liễu dừng lại một chút, chẳng biết do sợi dây thần kinh nào kích động, mà tiếp tục nói:
“Bạn gái thì sao chứ? Chẳng phải thời điểm học cấp hai, Trần Trứ cũng thích mình sao, đến bây giờ mỗi người một nơi còn gì?”
“Cái gì? Thật sao?”
Cô gái nhiều răng đã bị kích thích, nên chẳng thèm quan tâm đến trận bóng rổ nữa. Cô công nhận, bạn cùng phòng Biện Tiểu Liễu của mình khá xinh đẹp, nhưng so sánh với Tống Thì Vi thì khoảng cách lại quá xa. Không ngờ kết quả là, hoa khôi Tống chỉ là người đến sau cô bạn Biện Tiểu Liễu của mình? “Lừa cậu làm gì?”
Biện Tiểu Liễu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của bạn cùng phòng, thì trong lòng vô cùng thỏa mãn vui mừng. Sau đó, cô tình dùng giọng nói hờ hững như không có việc gì trả lời:
“Bọn mình đều học trường cấp hai Thập Lục. Hai đứa ngồi cùng bàn 4 năm trời, chuyện Trần Trứ thích mình, các bạn cùng lớp đều biết….”
Biện Tiểu Liễu kể một chút chuyện liên quan đến Trần Trứ thời cấp hai. Lúc đầu, cô sơn son thiếp vàng lên mặt mình thì trong lòng cũng khá lo lắng. Nhưng càng kể, cô càng nhận ra, những hành động của Trần Trứ thời cấp hai, khả năng cao là thích mình thật ấy chứ. Không phải thế, thì sao lúc chuyển bàn cậu ấy lại giúp đỡ mình? Vì sao lúc mình quên đẹp sách cậu ấy lạ cho mượn? Vì sao gặp phải đề toán khó, cậu ấy lại kiên nhẫn giảng bài cho mình? Kể đi kể lại một lúc, không chỉ cô bạn nhiều răng kia tin, mà đến chính Biện Tiểu Liễu cũng nghĩ đó là sự thật. Nhưng kể xong, cô lại buồn rầu nói:
“Có điều, đây là chuyện cũ trước kia, bây giờ cậu ấy là ngôi sao lập nghiệp trong trường. Còn mình chỉ là một cô gái hơi xinh đẹp một chút mà thôi.”
“Sao nghe cậu kể chuyện, giống như Trần Trứ là tên cặn bã vậy?”
Cô gái nhiều răng mỉm cười nói. “Con trai ai chẳng thế, trong tình yêu, người chịu thiệt luôn là con gái.”
Biện Tiểu Tiễu yếu đuối vén mái tóc ra phía sau tai, giống như một nhành hoa lung lay trước gió. “Hắt xì, hắt xì.”
Trần Trứ đang định ngủ trưa, thì không ngờ hắt xì mấy cái, giống như có ai đó vừa nói xấu mình thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận