Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 128: Nữ cặn bã hủy một đời người

Hoa Công cũng có khu trung tâm và phân viện ở thành phố đại học. Trung tâm Hoa Công năm ở Ngũ Sơn, từ Trung Đại đi tới mất khoảng chừng 30 phút ngồi xe bus.
Trần Trứ nói mình quen khu vực này hơn Hoàng Bách Hàm là điều không cần phải bàn cãi. Hắn ở đây học tập tận 7 năm, ngay cả bụi cỏ nào thích hợp để lén lút hôi môi đều biết.
Chiều ngày hôm sau, Trần Trứ học xong tiết cuối cùng thì đón xe tới Hoa Công.
Sau khi xe bus dừng lại, một chiếc cổng quen thuộc hiện ngay trước mắt. Từng nhóm sinh viên của Hoa Công đeo cặp sách bước đi, khiến Trần Trứ giật mình tưởng mình cũng nằm trong số sinh viên đó.
Hắn mang theo tâm tình càng gần thứ quen thuộc càng lo lắng, nên việc đầu tiên hắn đến không phải gọi cho Hoàng Bách Hàm mà đi dạo một mình ở khu phía tây này.
Khu phía tây là trung tâm chính của Hoa Công, có diện tích lớn, cảnh vật thiết kế đẹp đẽ, còn có một vài phòng thí nghiệm cấp quốc gia…
Bên cạnh chính là Hoa Nông, cũng chính là nơi mẹ Tống Thì Vi đang làm việc.
Hắn từ từ bước đến sân vận động bên cạnh hồ, sau đó tìm một chỗ ‘quen thuộc’ ngồi xuống. Trước đó, mỗi khi hắn gặp phải chút khó khăn trong học tập, thì sẽ lại lang thang đến đây ngắm nhìn người ta chạy thể dục.
Khi đó, hắn cực kỳ ít nói, không giỏi giao tiếp, còn Hoàng Bách Hàm muốn thay đổi, muốn năng động hơn.
Đúng vậy, lúc đó hắn cũng vào hội học sinh, bộ sáng tạo.
Thời điểm Trần Trứ đang ngẩn người ra, thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Hoàng Bách Hàm gọi tới.
“Mày đến chưa?”
Trong điện thoại, Hoàng Bách Hàm gấp gáp nói: “Chút nữa trong bộ phải họp rồi, mày nhanh lên không tao không có thời gian đón mày đâu.”
“Tao không cần mày phải đón.”
Trần Trứ nói: “Nói phòng họp của bọn mày cho tao, tao tự tìm.”
“Được không đấy? Bọn tao họp ở địa chỉ, phòng 317 ở tòa nhà số 8, khu vực dạy học.”
Hoàng Bách Hàm vẫn chưa yên tâm: “Khu nhà dạy học ở Hoa Công loạn xị ngậu hết cả lên, nếu mày lạc đường nhớ gọi Mưu Giai Văn đấy. Cậu ấy sẽ dẫn mày đi.”
“Được rồi, mày cứ vào phòng 317 họp đi.”
Trần Trứ mỉm cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Bách Hàm nhíu chặt lông mày. Cậu ta có cảm giác như có người dùng tiếng Hán mắng mình hay sao ấy.
Tất nhiên, Trần Trứ biết phòng 317 đó nằm ở đâu. Hắn ở lại sân thể dục một lúc rồi mới từ từ đến phòng họp của bộ sáng tạo.
Khoảng thời gian đó hắn còn nhận cuộc điện thoại của Du Huyền. Cô và Ngô Dư chuẩn bị đến trung tâm mỹ thuật để tiến hành tập huấn. Từ lúc hai người ôm nhau, thời gian gọi điện tâm sự đã không nhất định phải gọi trước khi đi ngủ rồi.
Ai rỗi thì người đó chủ động gọi, nếu đối phương bận vậy một lát sau sẽ chủ động gọi lại, cảm giác vô cùng tự do thoải mái.
Du Huyền nghe nói Trần Trứ đến Hoa Công, thì vội vàng nói Trần Trứ tả một chút cảnh đẹp cho mình nghe.
“Khu vực Ngũ Sơn này đều là các trường đã xây dựng mấy chục năm rồi.”
Trần Trứ nhìn xung quanh nói: “Công trình kiến trúc đã cũ. Mình có cảm giác giống với Trung Đại, tiếng ồn xây dựng có lẽ mãi không dừng lại.”
Trần Trứ học ở đây 7 năm, thì trong suốt thời gian đó tiếng máy đóng cọc bê tông vẫn văng vẳng bên tai. Không phải chỗ này muốn dựng lên khu vực mới, thì chỗ kia phải tu sửa lại.
Quá đáng hơn chính là, hắn tham gia công tác 10 năm, sau đó trở lại trường tham gia cuộc gặp với các cựu nghiên cứu sinh, thế mà vẫn nghe tiếng máy dầm ong ong quanh quẩn bên tai.
“Trường học của bọn mình cũng vậy.”
Du Huyền nói vào trong điện thoại: “Có đôi khi mình thấy chỗ này đã tốt lắm rồi, thì hôm sau đã thấy quây lại, chẳng biết sửa chữa cái gì.”
“Du Huyền, hỏi Trần Trứ xem ở Hoa Công có nhiều anh chàng đẹp trai hay không?”
Ngô Dư ở bên cạnh nói xen vào.
Du Huyền như kiểu giơ điện thoại ra xa chút nói: “Chủ nhiệm Trần, tiểu Dư hỏi Hoa Công có nhiều anh chàng đẹp trai hay không? Bây giờ cậu ấy muốn yêu đương lắm rồi, đêm qua còn leo lên giường của mình…A…Cứu…Cứu mạng.”
Sau đó, hai người bên kia bắt đầu trêu đùa nhau. Trần Trứ nghe một chút thì mỉm cười nói: “Bên trong Hoa Công có khá nhiều người đẹp trai đấy. Dù sao, mấy học viện kỹ thuật thì con trai chiếm đa số mà.”
Tỉ lệ trai gái ở Hoa Công vào năm 2007 rơi vào khoảng nam 8 nữ 2. Thậm chí có lớp chẳng có lấy một bạn nữ nào.
Chuyện này không hề chém gió chút nào, một lớp không có con gái ở Hoa Công quá bình thường, cho nên sinh viên Hoa Công mới thở dài tự đặt tên cho mình ‘Học Viện Kỹ Thuật Nam Giới ở Ngũ Sơn’.
Về sau, trường học từ từ mở rộng tuyển sinh, các lãnh đạo trong trường cố gắng cải thiện tình hình, cuối cùng mới đẩy được tỷ lệ lên thành 7 phần 3.
“Còn con gái thì sao? Có nhiều nữ sinh xinh đẹp ở Hoa Công không?”
Du Huyền hỏi.
Ngô Dư ở bên cạnh bật cười thành tiếng, sau đó ngắt lời nói: “Chủ nhiệm Trần, Du Huyền nhà cậu lo lắng cậu ở Hoa Công ngắm nghía linh tinh đấy.”
“Con gái à?”
Lúc này, Trần Trứ đã đến bên ngoài phòng học 317. Bên trong có mười mấy sinh viên, trong đó có cả Hoàng Bách Hàm.
Ở phía trên có ba anh chị khóa trên, nhưng ánh mắt của Trần Trứ chỉ nhìn vào một cô gái nhỏ nhắn khá xinh đẹp.
Hứa Duyệt.
Nếu xét về khuôn mặt thì cô gái này không xinh bằng Biện Tiểu Liễu.
Nhưng về phương diện khí chất, thì Hứa Duyệt bỏ xa Biện Tiểu Liễu cả mấy cây số.
Hứa Duyệt chính là kiểu người, nhìn thì có vẻ vô hại, giọng nói êm tai dễ nghe, trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười như gió xuân, tuy dáng người cô không cao, nhưng bộ ngực lại khá nẩy nở.
Lấy một ví dụ để hình dung cô gái này là, lần đầu gặp được cô gái này thì trong đầu sẽ nghĩ đến đưa ngay cô ta đến khách sạn vùi dập một phen, sau đó cô ấy còn tỏ ra vô cùng xấu hổ, õng ẹo nói dăm ba câu đáng yêu.
Trần Trứ đứng ở bên ngoài phòng học, cứ đứng như vậy mà không hề rời đi. Điều này, khiến mấy vị lãnh đạo trong bộ sáng tạo cảm thấy tò mò, ai nấy đều liếc nhìn Trần Trứ.
Hứa Duyệt phát hiện Trần Trứ vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cô cũng không hề tức giận, còn dịu dàng nhìn Trần Trứ mỉm cười.
Miệng Trần Trứ giật giật, không ngờ bà chị này nhiệt tình đáp lại như vậy.
Bề ngoài là một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, không ai ngờ đến là nữ cặn bã.
Thực tế, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm học cùng với nhau nhiều năm, vậy mà không hề phát hiện ra dưới lớp vỏ bọc hiền lành, là tính cánh vô cùng buồn nôn.
Sau này Trần Trứ mới biết, vốn dĩ Hứa Duyệt có một anh bạn trai trên mang, nhưng trong trường học bởi vì nam nhiều nữ ít, nên tuy rằng cô đã đồng ý nói lời yêu thương với người khác, nhưng vẫn phòng hờ một vài trường hợp nữa.
Những lốp dự phòng khác này có cả Hoàng Bách Hàm.
Cuối cùng, trước khi tốt nghiệp cô phát hiện mình có thai. Lúc đó, chẳng hiểu vì nguyên nhân gì cô ta có thể kéo Hoàng Bách Hàm đi phá thai, sau đó hai người nói chuyện thế nào mà tốt nghiệp xong lập tức kết hôn.
Sau này Trần Trứ mới nghe đến chuyện phá thai này. Trong đầu hắn cũng không hiểu nổi, có cảm giác như câu nói ‘rõ ràng mọi người đều hiểu, chỉ có một người không hiểu’.
Nói chung chuyện này khá vớ vẩn. Lúc đó Trần Trứ chỉ có một suy nghĩ, Đại Hoàng chẳng lẽ mày sợ không tìm được vợ sao?
Càng bùng nổ hơn nữa là, Hứa Duyệt đến công ty nào làm, cũng đều cùng nam lãnh đạo phát sinh vấn đề. Sau đó, Đại Hoàng quyết định không cho cô ta đi làm nữa mà ở nhà, chỉ mình cậu ta bươn trải bên ngoài.
Công việc đâu tiên của Đại Hoàng là xí nghiệp nhà nước, bởi vì đại học chính quy ra nên kỹ thuật tốt, lại đồng ý tăng ca, nên tiền lương cộng với tiền hoa hồng cũng khá cao.
Sau khi cậu ta hùng hục cày hai năm cũng kiếm được khoảng 500 nghìn, trừ đi tiền sinh hoạt và mua sắm của gia đình cũng tiết kiệm được 300 nghìn, nhưng không ngờ lúc hỏi số tiền kia đâu thì Hứa Duyệt bảo tiêu hết rồi.
Lúc đó, Hoàng Bách Hàm với cô ta cãi nhau một trận rất lớn, đến nỗi còn phải gọi Trần Trứ đến để giải quyết chuyện này.
Phòng khách vứt bừa bãi, khắp nơi là mảnh sành, kính vỡ, còn mẹ Hoàng Bách Hàm bị tức mà phải nhập viện.
Cùng lúc đó, Hứa Duyệt ở trước mặt đám bạn bè kể khổ. Cô khóc lóc nói bản thân lo cho cái nhà này thật sự vật vả, còn Hoàng Bách Hàm suốt ngày làm ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà, thì làm sao biết được củi gạo dầu muối đắt đỏ cỡ nào.
Đó là năm 2014, tiêu dùng trong gia đình trong hai năm có thể hết hơn 500 nghìn sao?
Sự việc này về sau cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa bởi vì chuyện gia đình làm ảnh hưởng đến công việc và vị trí trong xí nghiệp nhà nước, cuối cùng Đại Hoàng phải chuyển đến vị trí không còn tốt như trước nữa.
Sau chuyện này, thái độ Hoàng Bách Hàm luôn hậm hực, thậm chí chán đời suy nghĩ tiêu cực. Cũng may, mẹ cậu ta luôn ở bên cạnh chăm sóc mới qua được thời gian khủng hoảng này.
Cuộc hôn nhân này kéo dài thêm hai năm cuối cùng cũng chấm dứt, mỗi tội mọi thứ đã quá muộn.
Suốt quãng thời gian sau, Trần Trứ lần lượt tăng chức trong thể chế, còn Đại Hoảng đổi mấy công ty, với lại bản thân không còn tinh thần sức khỏe giống như thời mới ra trường được.
Nhưng công việc sau này khi Đại Hoàng qua cái tuổi 30 đều là do Trần Trứ dùng mối quan hệ xin vào.
Cho nên, nói một cách không quá đáng là đời này coi như Hoàng Bách Hàm vứt đi.
“Trần Trứ.”
Lúc này, cuộc họp kết thúc, Hoàng Bách Hàm chạy ra, trong ánh mặt lộ ra nét vui mừng vì nhìn thấy đứa bạn thân của mình.
Trần Trứ nhìn gương mặt ngăn đen của Đại Hoàng. Hắn nghĩ thầm, cũng may có Mưu Giai Văn ở đây, nên đời này Hoàng Bách Hàm còn chưa cảm thấy thích Hứa Duyệt.
Nếu nhìn từ góc độ này, tuy bạn học tiểu Mưu mồm miệng hơn bon một tý, nhưng đúng là cứu một mạng người.
“Bách Hàm.”
Phía sau, Hứa Duyệt bước tới, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Trần Trứ, mỉm cười hỏi: “Đây là bạn cùng lớp của em sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận