Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 127: Giám đốc Tống hứng thú với Trần Trứ
“Đây là cậu tự làm sao?”
Tòng Ny chỉ vào nụ hoa khô ở trong hộp nhựa.
Tống Thì Vi ngẩng đầu lên nhìn, xoa xoa cằm suy nghĩ.
Tòng Ny cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại thích ép hoa Mộc chứ, bình thường người ta thường ép hoa phượng bởi vì tạo hình của nó đẹp, có thể dựa vào đó vẽ thêm cũng được.
Tòng Ny cầm lấy hộp nhựa nhìn.
Đúng à nụ hoa Mộc có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí nụ hoa này hơi nhàu. Nụ hoa này đang trong quá trình mất nước đã dính vào giữa đáy hộp. Tòng Ny cảm thấy chất liệu này để DIY hơi lãng phí.
“Vi Vi, nụ hoa này rất có ý nghĩa với cậu sao?”
Tòng Ny đoán có lẽ là nguyên nhân này.
Tống Thì Vi không trả lời vấn đề này, chỉ nói qua loa: “Nghỉ Quốc Khánh ở nhà không có việc gì làm, nên mình làm cái này để giết thời gian.”
“À…”
Tòng Ny gật đầu, cô bèn thả xuống, hành động cũng không cẩn thận như lúc cầm lên vừa rồi.
Tống Thì Vi đang đọc tin tức trên mạng. Nếu như tình huống bình thường cô chỉ đọc lướt qua nội dung mà thôi.
Nhưng đêm nay, sau khi cô nghe Trần Trứ nói, đột nhiên Tống Thì Vi có cảm giác mọi tin tức đang điều hướng dư luận, cố ý khiến người dân đưa ra phán đoán sai lầm.
Cô suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha mình là Tống Tác Dân.
Nhưng cô gọi lần này không có người cầm máy, mãi đến tận 30 phút sau thì Tống Tác Dân mới gọi điện lại.
“Cha vừa mới họp xong.”
Giọng Tống Tác Dân có vẻ khàn khàn, nghe khác mệt mỏi. Nhưng sau khi Tống Thì Vi gọi điện thoại tới, thì cảm xúc của ông mới nhẹ nhàng hơn một chút: “Sao vậy con gái?”
9 giờ rồi mà vẫn phải họp, chứng tỏ bên trong Chứng Khoán Trung Tín đang có rất nhiều vấn đề.
“Vừa rồi, con và Trần Trứ có nói một chút về tình hình cổ phiếu…”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng kể lại phân tích và phán đoán của Trần Trứ cho Tống Tác Dân nghe.
Tống Tác Dân nghe xong thì dừng lại không nói gì, có lẽ ông đang đi đến chỗ nào đó thuận tiện hơn để nói chuyện.
Sau đó, Tống Tác Dân mới cười ha hả hỏi: “Trần Trứ là cậu bạn cấp ba đợt trước trong đồn công an đúng không? Nghỉ hè, mẹ cậu ta còn đến chỗ cha mở cho nó một tài khoản. Trông thằng bé đó có vẻ thành thật, mà không ngờ lá gan không hề nhỏ, hơn 100 nghìn mà chỉ mua một mã cổ phiếu.”
Tống Tác Dân nhớ rất kỹ Trần Trứ, ông đã từng thông qua con gái chuyển lời cho cậu bé này. Đầu tư cổ phiếu không nên bỏ hết trứng gà vào một giỏ.
“Vâng, là cậu ấy.”
Tống Thì Vi trả lời.
“Thằng bé đó rất có tinh thần trọng nghĩa, cha mẹ cũng là người đứng đắn. À mà, cậu bé ấy cũng học ở Lĩnh Viện Trung Đại đúng không…”
Trong suy nghĩ của Tống Tác Dân, công việc thực sự rất quan trọng, nhưng con gái còn quan trọng hơn.
Ông có thể cảm nhận được, cô con gái luôn lạnh lùng của mình hình như không bài xích cậu bé kia, nên theo bản năng ông cũng quan tâm hơn một chút.
Có lẽ vấn đề mà cha mình đang hỏi, cùng với chuyện mà mình muốn nói chẳng có tý ăn khớp nào với nhau, cho nên Tống Thì Vi im lặng, mặc cho gió đêm thổi ‘vù vù’ vào micro điện thoại.
Lão Tống xấu hổ cười trừ. Ông biết rất rõ tính con gái yêu của mình, nếu con bé không muốn trả lời vấn đề gì, sẽ có hành động như này.
Khụ.
Tống Tác Dân hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Cách nhìn của Trần Trứ đúng là khá giống với một số người trong công ty. Nhưng công ty của cha là công ty nhà nước, tất nhiên không giống với công ty tư nhân. Ông chủ một công ty tư nhân có thể quyết định công ty mình đi theo hướng nào. Còn một số người quản lý trong công ty nhà nước lại không có nhiều quyền quyết định cho lắm.”
Trong giọng nói của Tống Tác Dân không chỉ khàn khàn và mệt mỏi, mà ẩn chứa bên trong là bất đắc dĩ.
Tống Thì Vi nghe được hiểu được, một số người quản lý này trong đó có cha của mình.
Thì ra, cha cũng dự đoán được thị trường chứng khoán năm sau sẽ không ổn định.
“Vừa rồi con có đọc tin tức.”
Tống Thì Vi có cái hiểu có cái không nên hỏi tiếp: “Con thấy một số nhà phân tích tài chính trong công ty của cha phát biểu, bọn họ đều tỏ ra rất lạc quan, trong đó có một vài chuyên gia còn phán đoán thị trường có khả năng đột phá 10 nghìn điểm.”
Tống Tác Dân hỏi lại: “Trần Trứ cảm thấy việc này thế nào?”
Tống Thì Vi nhớ lại rồi trả lời: “Cậu ấy nói, đây toàn là bom khói, đừng nghe mấy lời phát biểu đó, phải tin tưởng vào phán đoán của mình.”
“Thằng bé có thể cảm nhận được sao?”
Tống Tác Dân hơi giật mình. Năm nay, Trần Trứ mới là sinh viên năm nhất, không ngờ có ánh mắt sắc bén như vậy với thị trường chứng khoán.
Cậu bé này không chỉ nhìn ra hướng đi của thị trường chứng khoán năm sau, mà còn có thể nhận ra mấy lời phát biểu kia chỉ là bom khói.
Nhưng bởi vì vấn đề kỷ luật, Tống Tác Dân không thê nói quá rõ ràng cho con gái nghe được.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Vi Vi, cha để con học tập cổ phiếu, ngay từ ban đầu đã không phải vì vấn đề lời lãi. Cha chỉ muốn con trải nghiệm biến động và thị trường bấp bênh của nó mà thôi.”
“Nếu con cảm thấy năm sau thị trường cổ phiếu bùng nổ, thì dứt khoát giữ lại. Còn nếu còn thấy lời Trần Trứ nói là đúng, vậy theo cậu ta bán hết đi.”
“Một số thời điểm, kinh nghiệm chơi cổ phiếu còn đáng giá hơn việc kiếm được ít hay nhiều.”
Mặc dù Tống Tác Dân không nói gì, nhưng với một cô gái thi đại học hơn 670 điểm, sao có thể không nghe ra ẩn ý ở trong đó.
Rất hiển nhiên, cha đồng ý với ý kiến của Trần Trứ.
“Chút nữa cha lại phải họp tiếp.”
Tống Tác Dân nói: “Qua giai đoạn này cha sẽ về Quảng Châu, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội mời Trần Trứ bữa cơm. Một khi thị trưởng cổ phiếu lên thẳng tắp, lúc đó sẽ có một vài thiên tài đầu tư hoặc nhà kinh doanh xuất hiện, không ngờ chuyện này lại xuất hiện bên cạnh chúng ta.”
Tống Tác Dân là người có kinh nghiệm vô cùng phong phú, mỗi câu mỗi chữ ông nói đều có những hàm ý khác.
Thứ nhất, ông muốn thăm dò con gái mình, xem cô đối với việc gặp mặt Trần Trứ phản ứng thế nào.
Thứ hai mới là nghe một chút cách nhìn về thị trường chứng khoán tương lai.
Thứ ba, sau khi hai bên gặp mặt nhau, ông muốn tìm hiểu cậu bé này một chút, xem gia đình Trần Trứ thế nào, tính tình ra sao, cùng với kế hoạch tương lai thế nào.
Tống Thì Vi cau mày. Cô cảm thấy yêu cầu này có chút kỳ lạ, nhưng không hiểu sao mình không hề phản cảm, thế là nói tiếp câu chuyện: “Cuối cùng, Trần Trứ còn cho con một kiến nghị.”
“Kiến nghị gì?”
Vốn dĩ Tống Tác Dân không quan tâm cho lắm, bởi vì lời từ một cậu bé mới trở thành sinh viên, tuy rằng cậu bé này khá nhạy cảm với thị trường chứng khoán, mặc dù hiếm thấy nhưng không phải chưa từng xuất hiện.
Trong lòng ông chỉ suy nghĩ, không ngờ con gái mình không phản đối cũng không đồng ý cuộc hẹn kia.
Mà ông là người cực kỳ hiểu con gái mình, đây là hành động con bé ngầm đồng ý.
Ngay khi Tống Tác Dân còn đang suy nghĩ vớ vẩn, thì giọng Tống Thì Vi nhẹ nhàng vang lên: “Trần Trứ đề nghị tra viết ra một báo cáo phân tích những nguy cơ tiềm ẩn trong thị trường cổ phiếu, nhưng không đưa ra đề nghị và hướng giải quyết cụ thể. Cha có thể gửi nó trong kênh nội bộ hoặc trực tiếp đưa cho lãnh đạo. Dù năm sau có xảy ra chuyện gì, nếu có báo cáo này sẽ cũng không rơi vào thế bị động.”
Tống Tác Dân làm trong xí nghiệp nhà nước lâu như vậy, nên chỉ cần nghe qua đã biết ý Trần Trứ là gì, đó là tránh đầu sóng ngọn gió. Nó còn có thuật ngữ chuyên nghiệp, tên là ‘tận tụy miễn trách’.
Ông không ngờ, một sinh viên đại học có thể hiểu biết nhiều đến vậy?
“Trong trường, Trần Trứ ngoại trừ học tập, còn làm cái gì nữa?”
Đây là lần đầu tiên Tống Tác Dân tỏ rõ thái độ quan tâm đến Trần Trứ.
Tính cách của Tống Thì Vi rất ít nói chuyện của người khác sau lưng, nhưng đây là nói cho cha của mình: “Cậu ấy làm lớp trưởng, vào hội học sinh, hiện tại đang muốn khởi nghiệp thì phải.”
“Khởi nghiệp?”
Lại là một hành động rất ít gặp trong môi trường sinh viên.
Lúc này, thư ký đến nhắc nhở: “Tống đổng, nhân viên đã tới đủ trong phòng họp….”
Tống Tác Dân dự định kết thúc trò chuyện. Nhưng trước khi ông nói tạm biệt bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi: “Mẹ con không biết Trần Trứ đúng không?”
“Vâng.”
Tống Thì Vi gật đầu.
Lúc này Tống Tác Dân mới thả lỏng một chút. Nếu vợ mình mà biết con gái tín nhiệm một nam sinh như thế, cũng không biết bà ấy sẽ làm chuyện gì quá khích.
Bên ngoài hành lang ký túc xá nữ, Tống Thì Vi từ từ bỏ chiếc điện thoại đã nóng xuống, hít một hơi thật sâu.
Chỉ là hiện tại không biết thôi.
Nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nhanh thôi mẹ sẽ biết mà tìm tới.
Thời điểm Tống Thì Vi và cha của mình nói chuyện về Trần Trứ, thì Trần Trứ cũng đang làm việc của mình.
Hắn thông báo cho mấy vị học trưởng học tỷ của khoa công nghệ về việc mình đã thuê phòng khách sạn ngắn hạn cho mọi người làm việc.
Vừa rồi, đám người Hạ Dụ và Diệp Hiểu Phong còn nói chuyện bên trong nhóm QQ của ‘câu lạc bộ Côn Trùng Bay’. Ai cũng cảm thấy Trần Trứ phất tay một cái là có thể giải quyết vấn đề, trông vô cùng giống ông chủ thực thụ.
Thậm chí Mông Phóng còn nói đùa: “Lúc sắp đến phiên mình trả lời, không ngờ trong lòng còn có chút lo lắng, sợ mình không nói được sẽ khiến cậu ấy không vui.”
“Gọi là Trần tổng.”
Hạ Dụ lập tức nhắc nhở.
Đúng lúc này, Hạ Dụ nhận được điện thoại của Trần Trứ, sau đó nói lại cho mọi người chuyện phòng nhà nghỉ thuê ngắn hạn.
Mông Phóng: Trần tổng nói để cậu ấy ba ngày sẽ giải quyết vấn đề, không ngờ chỉ mới qua mấy giờ đồng hồ đã giải quyết xong.
Quách Nguyên: Có tiền thật tốt.
Diệp Hiểu Phong: Nếu biết cậu ấy có ý định thuê phòng khách sạn, mình đã đề nghị thuê hẳn một căn phòng trọ, làm như vậy sẽ tiết kiệm một chút.
Hạ Dụ: Mình cũng nói ý này rồi, thế nhưng Trần tổng bảo không cần phải tiết kiệm chút tiền lẻ này, chỉ cần chúng ta làm ra thành tích là được.
Thực tế, sao Trần Trứ không nghĩ đến việc thuê một căn phòng trọ hoặc một phòng chung cư chứ?
Nhưng thời gian thuê thấp nhất là một năm, đã thế còn phải chia làm hai đợt để trả, rồi còn phải mắc mạng, tiền điện nước, thậm chí thỉnh thoảng còn tổ chức bữa tiệc. Bây giờ, sao hắn có thể gánh số tiền này được.
Nếu tính kỹ ra, so với phòng khách sạn 4 tệ một giờ còn cao hơn nhiều.
Với lại, nói như vậy hoành tráng hơn.
Trần Trứ muốn tìm cho mọi người chỗ thoải mái dễ chịu làm việc, nên trực tiếp đến khách sạn thuê một phòng, hành động đơn giản này thực chất là khoe khoang tiềm lực.
Khi công tác đã hòm hòm, Trần Trứ mới có thời gian giải quyết vấn đề Hoàng Bách Hàm bên kia, nên lập tức nhắn tin qua QQ.
Trần Trứ: Mai mày có làm gì không? Tao định qua chỗ mày chơi.
Hoàng Bách Hàm: Qua đi, mai tao dẫn mày đi dạo quanh trường của tao.
Trần Trứ: Ha ha, tao còn quen hơn cả mày ấy.
Hoàng Bách Hàm: Đừng nói phét, mày đã qua đây lần nào đâu?
Trần Trứ: Tao tới trong mơ rồi. Tao đến trưa hay là chiều tối được đây?
Hoàng Bách Hàm: Trưa đi, đêm nay tao phải tham gia cuộc họp của bộ.
Trần Trứ: Trưa mai tao có việc, tối qua tìm mày.
Thật ra, trưa hắn cũng không có việc gì, nhưng Trần Trứ muốn nhìn Hứa Duyệt hiện tại như thế nào, nên quyết định chiều tối mới đi gặp Đại Hoàng.
Tòng Ny chỉ vào nụ hoa khô ở trong hộp nhựa.
Tống Thì Vi ngẩng đầu lên nhìn, xoa xoa cằm suy nghĩ.
Tòng Ny cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại thích ép hoa Mộc chứ, bình thường người ta thường ép hoa phượng bởi vì tạo hình của nó đẹp, có thể dựa vào đó vẽ thêm cũng được.
Tòng Ny cầm lấy hộp nhựa nhìn.
Đúng à nụ hoa Mộc có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí nụ hoa này hơi nhàu. Nụ hoa này đang trong quá trình mất nước đã dính vào giữa đáy hộp. Tòng Ny cảm thấy chất liệu này để DIY hơi lãng phí.
“Vi Vi, nụ hoa này rất có ý nghĩa với cậu sao?”
Tòng Ny đoán có lẽ là nguyên nhân này.
Tống Thì Vi không trả lời vấn đề này, chỉ nói qua loa: “Nghỉ Quốc Khánh ở nhà không có việc gì làm, nên mình làm cái này để giết thời gian.”
“À…”
Tòng Ny gật đầu, cô bèn thả xuống, hành động cũng không cẩn thận như lúc cầm lên vừa rồi.
Tống Thì Vi đang đọc tin tức trên mạng. Nếu như tình huống bình thường cô chỉ đọc lướt qua nội dung mà thôi.
Nhưng đêm nay, sau khi cô nghe Trần Trứ nói, đột nhiên Tống Thì Vi có cảm giác mọi tin tức đang điều hướng dư luận, cố ý khiến người dân đưa ra phán đoán sai lầm.
Cô suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha mình là Tống Tác Dân.
Nhưng cô gọi lần này không có người cầm máy, mãi đến tận 30 phút sau thì Tống Tác Dân mới gọi điện lại.
“Cha vừa mới họp xong.”
Giọng Tống Tác Dân có vẻ khàn khàn, nghe khác mệt mỏi. Nhưng sau khi Tống Thì Vi gọi điện thoại tới, thì cảm xúc của ông mới nhẹ nhàng hơn một chút: “Sao vậy con gái?”
9 giờ rồi mà vẫn phải họp, chứng tỏ bên trong Chứng Khoán Trung Tín đang có rất nhiều vấn đề.
“Vừa rồi, con và Trần Trứ có nói một chút về tình hình cổ phiếu…”
Tống Thì Vi nhẹ nhàng kể lại phân tích và phán đoán của Trần Trứ cho Tống Tác Dân nghe.
Tống Tác Dân nghe xong thì dừng lại không nói gì, có lẽ ông đang đi đến chỗ nào đó thuận tiện hơn để nói chuyện.
Sau đó, Tống Tác Dân mới cười ha hả hỏi: “Trần Trứ là cậu bạn cấp ba đợt trước trong đồn công an đúng không? Nghỉ hè, mẹ cậu ta còn đến chỗ cha mở cho nó một tài khoản. Trông thằng bé đó có vẻ thành thật, mà không ngờ lá gan không hề nhỏ, hơn 100 nghìn mà chỉ mua một mã cổ phiếu.”
Tống Tác Dân nhớ rất kỹ Trần Trứ, ông đã từng thông qua con gái chuyển lời cho cậu bé này. Đầu tư cổ phiếu không nên bỏ hết trứng gà vào một giỏ.
“Vâng, là cậu ấy.”
Tống Thì Vi trả lời.
“Thằng bé đó rất có tinh thần trọng nghĩa, cha mẹ cũng là người đứng đắn. À mà, cậu bé ấy cũng học ở Lĩnh Viện Trung Đại đúng không…”
Trong suy nghĩ của Tống Tác Dân, công việc thực sự rất quan trọng, nhưng con gái còn quan trọng hơn.
Ông có thể cảm nhận được, cô con gái luôn lạnh lùng của mình hình như không bài xích cậu bé kia, nên theo bản năng ông cũng quan tâm hơn một chút.
Có lẽ vấn đề mà cha mình đang hỏi, cùng với chuyện mà mình muốn nói chẳng có tý ăn khớp nào với nhau, cho nên Tống Thì Vi im lặng, mặc cho gió đêm thổi ‘vù vù’ vào micro điện thoại.
Lão Tống xấu hổ cười trừ. Ông biết rất rõ tính con gái yêu của mình, nếu con bé không muốn trả lời vấn đề gì, sẽ có hành động như này.
Khụ.
Tống Tác Dân hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Cách nhìn của Trần Trứ đúng là khá giống với một số người trong công ty. Nhưng công ty của cha là công ty nhà nước, tất nhiên không giống với công ty tư nhân. Ông chủ một công ty tư nhân có thể quyết định công ty mình đi theo hướng nào. Còn một số người quản lý trong công ty nhà nước lại không có nhiều quyền quyết định cho lắm.”
Trong giọng nói của Tống Tác Dân không chỉ khàn khàn và mệt mỏi, mà ẩn chứa bên trong là bất đắc dĩ.
Tống Thì Vi nghe được hiểu được, một số người quản lý này trong đó có cha của mình.
Thì ra, cha cũng dự đoán được thị trường chứng khoán năm sau sẽ không ổn định.
“Vừa rồi con có đọc tin tức.”
Tống Thì Vi có cái hiểu có cái không nên hỏi tiếp: “Con thấy một số nhà phân tích tài chính trong công ty của cha phát biểu, bọn họ đều tỏ ra rất lạc quan, trong đó có một vài chuyên gia còn phán đoán thị trường có khả năng đột phá 10 nghìn điểm.”
Tống Tác Dân hỏi lại: “Trần Trứ cảm thấy việc này thế nào?”
Tống Thì Vi nhớ lại rồi trả lời: “Cậu ấy nói, đây toàn là bom khói, đừng nghe mấy lời phát biểu đó, phải tin tưởng vào phán đoán của mình.”
“Thằng bé có thể cảm nhận được sao?”
Tống Tác Dân hơi giật mình. Năm nay, Trần Trứ mới là sinh viên năm nhất, không ngờ có ánh mắt sắc bén như vậy với thị trường chứng khoán.
Cậu bé này không chỉ nhìn ra hướng đi của thị trường chứng khoán năm sau, mà còn có thể nhận ra mấy lời phát biểu kia chỉ là bom khói.
Nhưng bởi vì vấn đề kỷ luật, Tống Tác Dân không thê nói quá rõ ràng cho con gái nghe được.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Vi Vi, cha để con học tập cổ phiếu, ngay từ ban đầu đã không phải vì vấn đề lời lãi. Cha chỉ muốn con trải nghiệm biến động và thị trường bấp bênh của nó mà thôi.”
“Nếu con cảm thấy năm sau thị trường cổ phiếu bùng nổ, thì dứt khoát giữ lại. Còn nếu còn thấy lời Trần Trứ nói là đúng, vậy theo cậu ta bán hết đi.”
“Một số thời điểm, kinh nghiệm chơi cổ phiếu còn đáng giá hơn việc kiếm được ít hay nhiều.”
Mặc dù Tống Tác Dân không nói gì, nhưng với một cô gái thi đại học hơn 670 điểm, sao có thể không nghe ra ẩn ý ở trong đó.
Rất hiển nhiên, cha đồng ý với ý kiến của Trần Trứ.
“Chút nữa cha lại phải họp tiếp.”
Tống Tác Dân nói: “Qua giai đoạn này cha sẽ về Quảng Châu, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội mời Trần Trứ bữa cơm. Một khi thị trưởng cổ phiếu lên thẳng tắp, lúc đó sẽ có một vài thiên tài đầu tư hoặc nhà kinh doanh xuất hiện, không ngờ chuyện này lại xuất hiện bên cạnh chúng ta.”
Tống Tác Dân là người có kinh nghiệm vô cùng phong phú, mỗi câu mỗi chữ ông nói đều có những hàm ý khác.
Thứ nhất, ông muốn thăm dò con gái mình, xem cô đối với việc gặp mặt Trần Trứ phản ứng thế nào.
Thứ hai mới là nghe một chút cách nhìn về thị trường chứng khoán tương lai.
Thứ ba, sau khi hai bên gặp mặt nhau, ông muốn tìm hiểu cậu bé này một chút, xem gia đình Trần Trứ thế nào, tính tình ra sao, cùng với kế hoạch tương lai thế nào.
Tống Thì Vi cau mày. Cô cảm thấy yêu cầu này có chút kỳ lạ, nhưng không hiểu sao mình không hề phản cảm, thế là nói tiếp câu chuyện: “Cuối cùng, Trần Trứ còn cho con một kiến nghị.”
“Kiến nghị gì?”
Vốn dĩ Tống Tác Dân không quan tâm cho lắm, bởi vì lời từ một cậu bé mới trở thành sinh viên, tuy rằng cậu bé này khá nhạy cảm với thị trường chứng khoán, mặc dù hiếm thấy nhưng không phải chưa từng xuất hiện.
Trong lòng ông chỉ suy nghĩ, không ngờ con gái mình không phản đối cũng không đồng ý cuộc hẹn kia.
Mà ông là người cực kỳ hiểu con gái mình, đây là hành động con bé ngầm đồng ý.
Ngay khi Tống Tác Dân còn đang suy nghĩ vớ vẩn, thì giọng Tống Thì Vi nhẹ nhàng vang lên: “Trần Trứ đề nghị tra viết ra một báo cáo phân tích những nguy cơ tiềm ẩn trong thị trường cổ phiếu, nhưng không đưa ra đề nghị và hướng giải quyết cụ thể. Cha có thể gửi nó trong kênh nội bộ hoặc trực tiếp đưa cho lãnh đạo. Dù năm sau có xảy ra chuyện gì, nếu có báo cáo này sẽ cũng không rơi vào thế bị động.”
Tống Tác Dân làm trong xí nghiệp nhà nước lâu như vậy, nên chỉ cần nghe qua đã biết ý Trần Trứ là gì, đó là tránh đầu sóng ngọn gió. Nó còn có thuật ngữ chuyên nghiệp, tên là ‘tận tụy miễn trách’.
Ông không ngờ, một sinh viên đại học có thể hiểu biết nhiều đến vậy?
“Trong trường, Trần Trứ ngoại trừ học tập, còn làm cái gì nữa?”
Đây là lần đầu tiên Tống Tác Dân tỏ rõ thái độ quan tâm đến Trần Trứ.
Tính cách của Tống Thì Vi rất ít nói chuyện của người khác sau lưng, nhưng đây là nói cho cha của mình: “Cậu ấy làm lớp trưởng, vào hội học sinh, hiện tại đang muốn khởi nghiệp thì phải.”
“Khởi nghiệp?”
Lại là một hành động rất ít gặp trong môi trường sinh viên.
Lúc này, thư ký đến nhắc nhở: “Tống đổng, nhân viên đã tới đủ trong phòng họp….”
Tống Tác Dân dự định kết thúc trò chuyện. Nhưng trước khi ông nói tạm biệt bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bèn hỏi: “Mẹ con không biết Trần Trứ đúng không?”
“Vâng.”
Tống Thì Vi gật đầu.
Lúc này Tống Tác Dân mới thả lỏng một chút. Nếu vợ mình mà biết con gái tín nhiệm một nam sinh như thế, cũng không biết bà ấy sẽ làm chuyện gì quá khích.
Bên ngoài hành lang ký túc xá nữ, Tống Thì Vi từ từ bỏ chiếc điện thoại đã nóng xuống, hít một hơi thật sâu.
Chỉ là hiện tại không biết thôi.
Nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nhanh thôi mẹ sẽ biết mà tìm tới.
Thời điểm Tống Thì Vi và cha của mình nói chuyện về Trần Trứ, thì Trần Trứ cũng đang làm việc của mình.
Hắn thông báo cho mấy vị học trưởng học tỷ của khoa công nghệ về việc mình đã thuê phòng khách sạn ngắn hạn cho mọi người làm việc.
Vừa rồi, đám người Hạ Dụ và Diệp Hiểu Phong còn nói chuyện bên trong nhóm QQ của ‘câu lạc bộ Côn Trùng Bay’. Ai cũng cảm thấy Trần Trứ phất tay một cái là có thể giải quyết vấn đề, trông vô cùng giống ông chủ thực thụ.
Thậm chí Mông Phóng còn nói đùa: “Lúc sắp đến phiên mình trả lời, không ngờ trong lòng còn có chút lo lắng, sợ mình không nói được sẽ khiến cậu ấy không vui.”
“Gọi là Trần tổng.”
Hạ Dụ lập tức nhắc nhở.
Đúng lúc này, Hạ Dụ nhận được điện thoại của Trần Trứ, sau đó nói lại cho mọi người chuyện phòng nhà nghỉ thuê ngắn hạn.
Mông Phóng: Trần tổng nói để cậu ấy ba ngày sẽ giải quyết vấn đề, không ngờ chỉ mới qua mấy giờ đồng hồ đã giải quyết xong.
Quách Nguyên: Có tiền thật tốt.
Diệp Hiểu Phong: Nếu biết cậu ấy có ý định thuê phòng khách sạn, mình đã đề nghị thuê hẳn một căn phòng trọ, làm như vậy sẽ tiết kiệm một chút.
Hạ Dụ: Mình cũng nói ý này rồi, thế nhưng Trần tổng bảo không cần phải tiết kiệm chút tiền lẻ này, chỉ cần chúng ta làm ra thành tích là được.
Thực tế, sao Trần Trứ không nghĩ đến việc thuê một căn phòng trọ hoặc một phòng chung cư chứ?
Nhưng thời gian thuê thấp nhất là một năm, đã thế còn phải chia làm hai đợt để trả, rồi còn phải mắc mạng, tiền điện nước, thậm chí thỉnh thoảng còn tổ chức bữa tiệc. Bây giờ, sao hắn có thể gánh số tiền này được.
Nếu tính kỹ ra, so với phòng khách sạn 4 tệ một giờ còn cao hơn nhiều.
Với lại, nói như vậy hoành tráng hơn.
Trần Trứ muốn tìm cho mọi người chỗ thoải mái dễ chịu làm việc, nên trực tiếp đến khách sạn thuê một phòng, hành động đơn giản này thực chất là khoe khoang tiềm lực.
Khi công tác đã hòm hòm, Trần Trứ mới có thời gian giải quyết vấn đề Hoàng Bách Hàm bên kia, nên lập tức nhắn tin qua QQ.
Trần Trứ: Mai mày có làm gì không? Tao định qua chỗ mày chơi.
Hoàng Bách Hàm: Qua đi, mai tao dẫn mày đi dạo quanh trường của tao.
Trần Trứ: Ha ha, tao còn quen hơn cả mày ấy.
Hoàng Bách Hàm: Đừng nói phét, mày đã qua đây lần nào đâu?
Trần Trứ: Tao tới trong mơ rồi. Tao đến trưa hay là chiều tối được đây?
Hoàng Bách Hàm: Trưa đi, đêm nay tao phải tham gia cuộc họp của bộ.
Trần Trứ: Trưa mai tao có việc, tối qua tìm mày.
Thật ra, trưa hắn cũng không có việc gì, nhưng Trần Trứ muốn nhìn Hứa Duyệt hiện tại như thế nào, nên quyết định chiều tối mới đi gặp Đại Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận