Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 124: Nắm giữ tiết tấu hội nghị
“Không có.”
Đúng như dự liệu, Tống Thì Vi lắc đầu. Giọng nói trong trẻo của cô kèm theo cảm giác lạnh lùng vang vọng khắp phòng học.
Dù là Diệp Hiểu Phong hay Hạ Dụ đã gặp Tống Thì Vi mấy lần, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy từ trên người cô gái này có một vòng tròn vô hình tách biệt với mọi người.
Bọn họ cũng không biết làm sao Trần Trứ cùng với cô gái này có quan hệ tốt như vậy?
Trần Trứ không quan tâm, hoa khôi Tống ở môi trường tập thể sẽ không muốn nói chuyện bình thường, nếu cô ấy có vấn đề gì sẽ nhắn tin với mình.
“Còn thầy Trịnh thì sao?”
Trần Trứ hỏi Trịnh Cự có phần tôn trọng hơn: “Thầy nghe mấy người không chuyên nghiệp bọn em bàn bạc, nhất định sẽ có nhiều vấn đề cần góp ý đúng không ạ?”
“Ai dà, thật ra mọi người đã bàn bạc rất tốt rồi, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên các em tham gia vào một hạng mục, kinh nghiệm hay một vài chỗ còn thiếu sót cũng là điều dễ hiểu.”
Mặc dù chuyên môn của Trịnh Cự không phải vấn đề này, nhưng dù sao anh ta cũng là giảng viên hàng thật, nên mở miệng ra vẫn có cảm giác giống ‘giáo viên’ nói chuyện.
Vì Trần Trứ còn chưa phát biểu ý kiến, cho nên Trịnh Cự thoải mái phê bình. Trong lòng anh ta chỉ có chút e dè đối với Trần Trứ và Tống Thì Vi thôi. Dù sao, hai người này trong tài khoản chứng khoán cộng lại cũng hơn 1 triệu tệ.
“Lần này, chúng ta không phải đơn giản tham gia dự thi, mà chúng ta chính là người tổ chức, nên tầm mắt không thể nhìn khu vực 3 mét vuông đất ở trước mặt được…”
Ý của Trịnh Cự là, hạng mục này không chỉ nằm trên vấn đề kỹ thuật. Vừa rồi, Trần Trứ nói rất rõ hai hành động cùng nhau làm, vì sao mọi người không ai nói đến vấn đề phía phó giáo sư kia?
Thật ra, chuyện này có chút làm khó mọi người, đám người Hạ Dụ chỉ mới là sinh viên năm ba, thì làm gì có tư cách mới một vị phó giáo sư tới làm ban giám khảo, việc này phải do chính người tổ chức cuộc thi này làm mới được.
Từ bên ngoài nhìn vào, người tổ chức là Đoàn Ủy, nhưng thực tế lại là Trần Trứ.
“Tôi đang suy nghĩ…Có nên lấy danh nghĩa Đoàn Ủy, gửi lời mới đến tất cả giáo sư học viện Công Nghệ Thông Tin hay không?”
Trịnh Cự nói: “Mời giáo sư từng đứng lớp tới làm giám khảo cuộc thi.”
Trần Trứ gật đầu, thật ra hắn cũng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng hắn đợi tất cả mọi người đưa ra ý kiến, thì mới tiến hành đưa ra tổng kết.
“Nghe ý kiến của mọi người cùng nhau bổ sung, thì cảm giác đầu tiên của tôi là ‘càng nhiều người đốt ngọn lửa cháy càng to’. Đoàn đội chúng ta chẳng khác gì ném đá dò đường, không hề có kinh nghiệm gì, nhưng một khi mọi người đồng tâm hợp lực, gom góp lại ý kiến của từng cá nhân, tôi tin tưởng không có khó khăn gì có thể cản bước chúng ta được…”
Đầu tiên, Trần Trứ nói vài câu khách sáo.
Những lời khách sáo này chẳng khác khi lời mở đầu của một công văn, hay giống như lời giới thiệu của luận văn tốt nghiệp. Kể cả thiếu đi phần này cũng chẳng ảnh hưởng đến nội dung phía sau, nhưng có nó nhất định sẽ khiến cấp bậc đoạn văn cao hơn.
Mặt khác, nó không nhất thiết chỉ áp dụng bên trong thể chế.
Mà nhân viên bán hàng, người làm về nghiên cứu khoa học kỹ thuật, hay là một sinh viên đại học, thì trước một buổi giao lưu hay một buổi nói chuyện có thể dùng hai ba câu như vậy để mở đầu, biết đâu nó sẽ nhận được một số hiệu quả mà chúng ta không tưởng tượng ra nổi.
Sau đó, Trần Trứ bắt đầu tổng kết. Thật ra là ở trường mặt mọi người đưa ra phương án giải quyết, thể hiện trình độ và khả năng của mình.
“Học tỷ Hạ Dụ nói đến chính là vấn đề thời gian. Tôi cảm thấy dựa vào thời gian của mấy học tỷ học trưởng trên thời khóa biểu mà sắp xếp. Chúng ta tìm ra những thời gian thích hợp để tiến hành làm việc, đến lúc đó mọi người nói cho em một tiếng là được.”
“Được.”
Hạ Dụ trả lời.
Trước kia, câu lạc bộ Côn Trùng Bay đã từng tham gia khá nhiều cuộc thi về lập trình. Mặc dù bây giờ cả nhóm đã học năm thứ ba, trương trình học xuất hiện một vài thay đổi, nhưng để mọi người tìm được thời gian rảnh cùng nhau là điều không khó.
“Học trưởng Hiểu Phong lo lắng là vấn đề địa điểm.”
Trần Trứ nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, trong vòng ba ngày sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.”
Diệp Hiểu Phong giơ tay xin phát biểu. Anh ta chờ Trần Trứ nhìn về phía mình rồi mới nói: “Cũng không cần phiền như vậy, trước đó mỗi lần cả nhóm tham gia cuộc thi, đều có thể làm việc tại phòng học, nhà ăn, hoặc thư viện cũng được.”
Hạ Dụ cũng chen vào: “Nhưng muốn nhờ phòng học thật sự khó mượn, nhà ăn thì không có mạng, còn thư viện không thể thảo luận quá to. Cho nên chúng ta đều đi đến tất cả mọi nơi trong trường, kiếm được chỗ nào hay chỗ đó.”
“Hả…”
Trần Trứ có cảm giác là lạ, vốn dĩ phòng học đang cực kỳ nghiêm túc mà, mọi người đừng có đột ngột phá hỏng nó được không?
Nhưng vấn đề liên quan tới địa điểm, thật ra trong lòng Trần Trứ đã có một vài tính toán khác.
“Học trưởng Mông Phóng nghĩ không biết có thể nhờ người ngoài hỗ trợ không?”
Trần Trứ lập tức nói qua chuyện khác: “Hiện tại, tôi có thể trả lời chắc chắn là hoàn toàn thoải mái. Nếu như người đó có hứng thú với hạng mục này, tôi cũng nhiệt tình chào đón.”
Trần Trứ giải quyết xong các vấn đề của sinh viên, thì còn vấn đề của Trịnh Cự. Lúc này, hắn thay đổi cách nói một chút.
“Thầy Trịnh nói có thể dùng danh nghĩa Đoàn Ủy, gửi thiếp mời đến từng giáo sư của học viện Công Nghệ Thông Tin.”
Trần Trứ lịch sự nói: “Em cảm thấy vậy là quá tốt, nếu không có thầy Trịnh chỉ đạo việc này, em cũng không biết phải liên hệ với từng giáo sư thế nào.”
Trịnh Cự được khen nhưng lại khoát tay liên tục, mặc dù anh ta có thể đoán Trần Trứ đang lấy lòng mình, nhưng trong lòng cũng đang cực kỳ vui sướng.
Chuyện này cũng đơn giản thôi, tại sao trong lịch sử nhiều Hoàng Đế như vậy, ai chẳng là người tuyệt đỉnh thông minh, vì sao phần lớn đều thích gian thần cơ chứ?
Bởi vì gian thần có thể cung cấp cảm xúc.
Nó giống như trong tình yêu, mỗi người đều có khát vọng được người yêu quan tâm, bảo vệ. Nên mấy tên lừa đảo sẽ lợi dụng kỹ năng của mình để nói ra thứ mà đối phương thích nhất.
“Nhưng…”
Giọng nói của Trần Trứ bỗng thay đổi, chuyển qua giọng muốn hỏi han xem thế nào: “Vấn đề thư mời, chúng ta có nên tận tay đưa cho từng vị giáo sư, làm như vậy mới thể hiện được thành ý.”
Trịnh Cự giật mình, sau đó nụ cười trên mặt dần thu lại, lúc này mới tâm phục nói: “Em nói cái này, thật sự vừa rồi tôi không nghĩ tới. Trần Trứ, em cân nhắc vân đề chu đáo thật đấy.”
Trần Trứ nghĩ thầm, đây không phải là chu đáo mà là kinh nghiệm. Trước đó, phòng của hắn ở UBND tỉnh sẽ thỉnh thoảng gửi thư cho các phòng ban quan trọng hơn.
Mỗi lần như thế, lão lãnh đạo đều cầm bức thư màu hồng, đến tận phòng gõ cửa.
Nhưng nếu cần gửi cho phòng ban không quá quan trọng, hoặc cấp bậc ngang với phòng của hắn thì trực tiếp để phòng thường trực chuyển qua.
Tổng kết hoàn tất, xem như lần tổ chức hội nghị đầu tiên của đoàn đội lập nghiệp kết thúc viên mãn.
Trong hội nghị không chỉ đưa ra giải pháp xử lý khó khăn bước đầu, mà qua đó Trần Trứ còn xác lập vị trị lãnh đạo bên trong đoàn đội này.
Hội nghị được gọi là ‘hội nghị phòng 218 phía tây tòa nhà dạy học’.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng học chỉ còn lại Trần Trứ, Tống Thì Vi và Triệu Viên Viên.
Trần Trứ mới đi qua hỏi: “Viên Viên, em học chuyên ngành Hán Ngữ, vậy thầy cô giáo chắc có dạy qua viết công văn chứ?”
Trần Trứ đã nghĩ kỹ, mình không thể ở khoa quản lý dự toán 3 năm làm một thứ ký nhỏ được. Sớm muộn gì hắn cũng rời khỏi nơi đó.
Thậm chí người kế nghiệp mình, Trần Trứ cũng bắt đầu suy nghĩ rồi.
Đầu tiên, người đó nhất định phải ở ‘phe Trần’, tiếp theo là trình độ văn chương không được kém hắn, đối với cách hành văn có năng khiếu nhất định. Người như vậy mới có thể nhanh chóng học về viết công văn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Viên Viên là lựa chọn phù hợp nhất.
Viên Viên nhất định nằm trong ‘phe Trần’, cô bé ẩn núp trong nhóm Cos và nhóm Sweet lâu như vậy mà không hề để lộ ra bất kỳ tin tức nào, nên lòng trung thành của cô bé là điều không cần bàn cãi.
Hơn nữa, xét về chuyên ngành học của Viên Viên cũng phù hợp, cô bé thi ngữ văn được 139 điểm. Năng lực này hoàn toàn thích hợp để trở thành ‘người nối nghiệp’.
“Vâng.”
Viên Viên chưa hiểu gì nhưng vẫn thật thà trả lời: “Nhưng hiện tại còn chưa học xong, thầy giáo mới dạy được cách viết ‘thông báo’.”
“Việc này không quan trọng, anh sẽ dạy thêm cho em.”
Trần Trứ nói: “Em về phòng ký túc, dùng hội nghị hôm nay, viết ra nội dung ‘tóm tắt hội nghị’, viết xong thì gửi cho anh xem.”
“Hả.”
Mặc dù Viên Viên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý, rất có tiềm năng trở thành thư ký nhỏ.
Nói thực, nếu cô bé đảm nhận vị trí thư ký, đúng là khiến tất cả mọi người đều yên tâm.
“Đến phần chúng ta…”
Đột nhiên Trần Trứ nhìn về phía Tống Thì Vi.
Tống Thì Vi tưởng rằng Trần Trứ giao nhiệm vụ gì cho mình, bèn nháy nháy mắt chờ đợi.
“Bây giờ chúng ta đi đến mấy khách sạn xung quanh.”
Trần Trứ nói: “Tìm một phòng cho thuê ngắn hạn xem giá cả thế nào?”
Lời tác giả: Từ chương 56 đã lộ ra môn chuyên ngành của Viên Viên, nhưng bây giờ mới chính thức có đất dụng võ.
Đúng như dự liệu, Tống Thì Vi lắc đầu. Giọng nói trong trẻo của cô kèm theo cảm giác lạnh lùng vang vọng khắp phòng học.
Dù là Diệp Hiểu Phong hay Hạ Dụ đã gặp Tống Thì Vi mấy lần, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy từ trên người cô gái này có một vòng tròn vô hình tách biệt với mọi người.
Bọn họ cũng không biết làm sao Trần Trứ cùng với cô gái này có quan hệ tốt như vậy?
Trần Trứ không quan tâm, hoa khôi Tống ở môi trường tập thể sẽ không muốn nói chuyện bình thường, nếu cô ấy có vấn đề gì sẽ nhắn tin với mình.
“Còn thầy Trịnh thì sao?”
Trần Trứ hỏi Trịnh Cự có phần tôn trọng hơn: “Thầy nghe mấy người không chuyên nghiệp bọn em bàn bạc, nhất định sẽ có nhiều vấn đề cần góp ý đúng không ạ?”
“Ai dà, thật ra mọi người đã bàn bạc rất tốt rồi, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên các em tham gia vào một hạng mục, kinh nghiệm hay một vài chỗ còn thiếu sót cũng là điều dễ hiểu.”
Mặc dù chuyên môn của Trịnh Cự không phải vấn đề này, nhưng dù sao anh ta cũng là giảng viên hàng thật, nên mở miệng ra vẫn có cảm giác giống ‘giáo viên’ nói chuyện.
Vì Trần Trứ còn chưa phát biểu ý kiến, cho nên Trịnh Cự thoải mái phê bình. Trong lòng anh ta chỉ có chút e dè đối với Trần Trứ và Tống Thì Vi thôi. Dù sao, hai người này trong tài khoản chứng khoán cộng lại cũng hơn 1 triệu tệ.
“Lần này, chúng ta không phải đơn giản tham gia dự thi, mà chúng ta chính là người tổ chức, nên tầm mắt không thể nhìn khu vực 3 mét vuông đất ở trước mặt được…”
Ý của Trịnh Cự là, hạng mục này không chỉ nằm trên vấn đề kỹ thuật. Vừa rồi, Trần Trứ nói rất rõ hai hành động cùng nhau làm, vì sao mọi người không ai nói đến vấn đề phía phó giáo sư kia?
Thật ra, chuyện này có chút làm khó mọi người, đám người Hạ Dụ chỉ mới là sinh viên năm ba, thì làm gì có tư cách mới một vị phó giáo sư tới làm ban giám khảo, việc này phải do chính người tổ chức cuộc thi này làm mới được.
Từ bên ngoài nhìn vào, người tổ chức là Đoàn Ủy, nhưng thực tế lại là Trần Trứ.
“Tôi đang suy nghĩ…Có nên lấy danh nghĩa Đoàn Ủy, gửi lời mới đến tất cả giáo sư học viện Công Nghệ Thông Tin hay không?”
Trịnh Cự nói: “Mời giáo sư từng đứng lớp tới làm giám khảo cuộc thi.”
Trần Trứ gật đầu, thật ra hắn cũng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng hắn đợi tất cả mọi người đưa ra ý kiến, thì mới tiến hành đưa ra tổng kết.
“Nghe ý kiến của mọi người cùng nhau bổ sung, thì cảm giác đầu tiên của tôi là ‘càng nhiều người đốt ngọn lửa cháy càng to’. Đoàn đội chúng ta chẳng khác gì ném đá dò đường, không hề có kinh nghiệm gì, nhưng một khi mọi người đồng tâm hợp lực, gom góp lại ý kiến của từng cá nhân, tôi tin tưởng không có khó khăn gì có thể cản bước chúng ta được…”
Đầu tiên, Trần Trứ nói vài câu khách sáo.
Những lời khách sáo này chẳng khác khi lời mở đầu của một công văn, hay giống như lời giới thiệu của luận văn tốt nghiệp. Kể cả thiếu đi phần này cũng chẳng ảnh hưởng đến nội dung phía sau, nhưng có nó nhất định sẽ khiến cấp bậc đoạn văn cao hơn.
Mặt khác, nó không nhất thiết chỉ áp dụng bên trong thể chế.
Mà nhân viên bán hàng, người làm về nghiên cứu khoa học kỹ thuật, hay là một sinh viên đại học, thì trước một buổi giao lưu hay một buổi nói chuyện có thể dùng hai ba câu như vậy để mở đầu, biết đâu nó sẽ nhận được một số hiệu quả mà chúng ta không tưởng tượng ra nổi.
Sau đó, Trần Trứ bắt đầu tổng kết. Thật ra là ở trường mặt mọi người đưa ra phương án giải quyết, thể hiện trình độ và khả năng của mình.
“Học tỷ Hạ Dụ nói đến chính là vấn đề thời gian. Tôi cảm thấy dựa vào thời gian của mấy học tỷ học trưởng trên thời khóa biểu mà sắp xếp. Chúng ta tìm ra những thời gian thích hợp để tiến hành làm việc, đến lúc đó mọi người nói cho em một tiếng là được.”
“Được.”
Hạ Dụ trả lời.
Trước kia, câu lạc bộ Côn Trùng Bay đã từng tham gia khá nhiều cuộc thi về lập trình. Mặc dù bây giờ cả nhóm đã học năm thứ ba, trương trình học xuất hiện một vài thay đổi, nhưng để mọi người tìm được thời gian rảnh cùng nhau là điều không khó.
“Học trưởng Hiểu Phong lo lắng là vấn đề địa điểm.”
Trần Trứ nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, trong vòng ba ngày sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.”
Diệp Hiểu Phong giơ tay xin phát biểu. Anh ta chờ Trần Trứ nhìn về phía mình rồi mới nói: “Cũng không cần phiền như vậy, trước đó mỗi lần cả nhóm tham gia cuộc thi, đều có thể làm việc tại phòng học, nhà ăn, hoặc thư viện cũng được.”
Hạ Dụ cũng chen vào: “Nhưng muốn nhờ phòng học thật sự khó mượn, nhà ăn thì không có mạng, còn thư viện không thể thảo luận quá to. Cho nên chúng ta đều đi đến tất cả mọi nơi trong trường, kiếm được chỗ nào hay chỗ đó.”
“Hả…”
Trần Trứ có cảm giác là lạ, vốn dĩ phòng học đang cực kỳ nghiêm túc mà, mọi người đừng có đột ngột phá hỏng nó được không?
Nhưng vấn đề liên quan tới địa điểm, thật ra trong lòng Trần Trứ đã có một vài tính toán khác.
“Học trưởng Mông Phóng nghĩ không biết có thể nhờ người ngoài hỗ trợ không?”
Trần Trứ lập tức nói qua chuyện khác: “Hiện tại, tôi có thể trả lời chắc chắn là hoàn toàn thoải mái. Nếu như người đó có hứng thú với hạng mục này, tôi cũng nhiệt tình chào đón.”
Trần Trứ giải quyết xong các vấn đề của sinh viên, thì còn vấn đề của Trịnh Cự. Lúc này, hắn thay đổi cách nói một chút.
“Thầy Trịnh nói có thể dùng danh nghĩa Đoàn Ủy, gửi thiếp mời đến từng giáo sư của học viện Công Nghệ Thông Tin.”
Trần Trứ lịch sự nói: “Em cảm thấy vậy là quá tốt, nếu không có thầy Trịnh chỉ đạo việc này, em cũng không biết phải liên hệ với từng giáo sư thế nào.”
Trịnh Cự được khen nhưng lại khoát tay liên tục, mặc dù anh ta có thể đoán Trần Trứ đang lấy lòng mình, nhưng trong lòng cũng đang cực kỳ vui sướng.
Chuyện này cũng đơn giản thôi, tại sao trong lịch sử nhiều Hoàng Đế như vậy, ai chẳng là người tuyệt đỉnh thông minh, vì sao phần lớn đều thích gian thần cơ chứ?
Bởi vì gian thần có thể cung cấp cảm xúc.
Nó giống như trong tình yêu, mỗi người đều có khát vọng được người yêu quan tâm, bảo vệ. Nên mấy tên lừa đảo sẽ lợi dụng kỹ năng của mình để nói ra thứ mà đối phương thích nhất.
“Nhưng…”
Giọng nói của Trần Trứ bỗng thay đổi, chuyển qua giọng muốn hỏi han xem thế nào: “Vấn đề thư mời, chúng ta có nên tận tay đưa cho từng vị giáo sư, làm như vậy mới thể hiện được thành ý.”
Trịnh Cự giật mình, sau đó nụ cười trên mặt dần thu lại, lúc này mới tâm phục nói: “Em nói cái này, thật sự vừa rồi tôi không nghĩ tới. Trần Trứ, em cân nhắc vân đề chu đáo thật đấy.”
Trần Trứ nghĩ thầm, đây không phải là chu đáo mà là kinh nghiệm. Trước đó, phòng của hắn ở UBND tỉnh sẽ thỉnh thoảng gửi thư cho các phòng ban quan trọng hơn.
Mỗi lần như thế, lão lãnh đạo đều cầm bức thư màu hồng, đến tận phòng gõ cửa.
Nhưng nếu cần gửi cho phòng ban không quá quan trọng, hoặc cấp bậc ngang với phòng của hắn thì trực tiếp để phòng thường trực chuyển qua.
Tổng kết hoàn tất, xem như lần tổ chức hội nghị đầu tiên của đoàn đội lập nghiệp kết thúc viên mãn.
Trong hội nghị không chỉ đưa ra giải pháp xử lý khó khăn bước đầu, mà qua đó Trần Trứ còn xác lập vị trị lãnh đạo bên trong đoàn đội này.
Hội nghị được gọi là ‘hội nghị phòng 218 phía tây tòa nhà dạy học’.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng học chỉ còn lại Trần Trứ, Tống Thì Vi và Triệu Viên Viên.
Trần Trứ mới đi qua hỏi: “Viên Viên, em học chuyên ngành Hán Ngữ, vậy thầy cô giáo chắc có dạy qua viết công văn chứ?”
Trần Trứ đã nghĩ kỹ, mình không thể ở khoa quản lý dự toán 3 năm làm một thứ ký nhỏ được. Sớm muộn gì hắn cũng rời khỏi nơi đó.
Thậm chí người kế nghiệp mình, Trần Trứ cũng bắt đầu suy nghĩ rồi.
Đầu tiên, người đó nhất định phải ở ‘phe Trần’, tiếp theo là trình độ văn chương không được kém hắn, đối với cách hành văn có năng khiếu nhất định. Người như vậy mới có thể nhanh chóng học về viết công văn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Viên Viên là lựa chọn phù hợp nhất.
Viên Viên nhất định nằm trong ‘phe Trần’, cô bé ẩn núp trong nhóm Cos và nhóm Sweet lâu như vậy mà không hề để lộ ra bất kỳ tin tức nào, nên lòng trung thành của cô bé là điều không cần bàn cãi.
Hơn nữa, xét về chuyên ngành học của Viên Viên cũng phù hợp, cô bé thi ngữ văn được 139 điểm. Năng lực này hoàn toàn thích hợp để trở thành ‘người nối nghiệp’.
“Vâng.”
Viên Viên chưa hiểu gì nhưng vẫn thật thà trả lời: “Nhưng hiện tại còn chưa học xong, thầy giáo mới dạy được cách viết ‘thông báo’.”
“Việc này không quan trọng, anh sẽ dạy thêm cho em.”
Trần Trứ nói: “Em về phòng ký túc, dùng hội nghị hôm nay, viết ra nội dung ‘tóm tắt hội nghị’, viết xong thì gửi cho anh xem.”
“Hả.”
Mặc dù Viên Viên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý, rất có tiềm năng trở thành thư ký nhỏ.
Nói thực, nếu cô bé đảm nhận vị trí thư ký, đúng là khiến tất cả mọi người đều yên tâm.
“Đến phần chúng ta…”
Đột nhiên Trần Trứ nhìn về phía Tống Thì Vi.
Tống Thì Vi tưởng rằng Trần Trứ giao nhiệm vụ gì cho mình, bèn nháy nháy mắt chờ đợi.
“Bây giờ chúng ta đi đến mấy khách sạn xung quanh.”
Trần Trứ nói: “Tìm một phòng cho thuê ngắn hạn xem giá cả thế nào?”
Lời tác giả: Từ chương 56 đã lộ ra môn chuyên ngành của Viên Viên, nhưng bây giờ mới chính thức có đất dụng võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận