Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 184: Tung tin đồn
“Còn có cách kiếm tiền từ hai bên sao?”
Tằng Khôn rất tò mò Trần Trứ định làm gì, nên ngắt lời mà không im lặng lắng nghe.
“Em muốn đưa ra chính sách hội viên, phí tham gia là 399 tệ một năm, đương nhiên số tiền này có thể thay đổi.”
Trần Trứ suy nghĩ rồi nói: “Chỉ có người đăng ký hội viên, mới có thể sử dụng chức năng lựa chọn gia sư.”
“Chỉ hội viên mới được lựa chọn gia sư?”
Miệng Tằng Khôn giật giật. Chúng ta có thể thu loại chi phí này, nhưng khách hàng có thể không lựa chọn trang web Học Tập Trung Đại mà?
Lão Tăng không hiểu được, bởi vì thời đại này cũng rất ít xuất hiện loại hình kinh doanh này.
“Mà Trần Trứ cũng không giống người thiển cận, chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Cậu ta dự định làm như vậy hẳn có cách nhìn đặc biệt.”
Tằng Khôn yên lặng suy nghĩ.
Quả nhiên, Trần Trứ nói ra lý do của mình.
“Mấu chốt của chuyện này là gì, những phụ huynh có thể mời được gia sư, thật ra họ chỉ mong chúng ta phục vụ đủ nhiệt tình, bọn họ cũng không tiếc rẻ số tiền 399 tệ một năm kia làm gì.”
“Vậy chúng ta cần phải cung cấp loại hình phục vụ thế nào? Đầu tiên là đảm báo thông tin của gia sư là thật, nên chúng ta cần phát xét duyệt từ trình độ, giấy chứng nhận, tất tần tật mọi thông tin.”
“Mức độ chân thật đúng là vấn đề mà các phụ huynh lo lắng nhất, bọn họ không sợ bỏ tiền, nhưng sợ nhất bỏ tiền mà thu về kết quả không như ý. Rõ ràng thông tin ghi rõ là tốt nghiệp Thanh Hoa, kết quả gặp mặt mới biết là Thanh Hoa Đồng Phương.”
“Tiếp theo là thế nào, nếu đã đăng ký hội viên, có thể vô điều kiện thoải mái đổi gia sư khác, cho dù buổi sáng vừa mới chọn, nhưng buổi chiều không thích, thì chúng ta sẽ cho bọn họ đổi một người tương tự.”
“Cuối cùng, chúng ta sẽ có một kênh riêng phục vụ cho việc khiếu nại gia sư của các hội viên đã đăng ký. Nhưng vị phụ huynh này chắc chắn có điều kiện kinh tế, nên trong cuộc sống cũng không phải là một người dạng vừa. Vậy chúng ta sẽ thỏa mãn điều kiện cho bọn họ, đó là biến bọn họ thành người cửa trên, bọn họ có rất nhiều quyền quyết định.”
Trần Trứ nói một loạt vấn đề, cuối cùng còn đưa ra tổng kết: “Theo như em phân tích, chỉ cần cách phục vụ của chúng ta đủ, thì 399 tệ chỉ là một con số, hơn nữa nó sẽ giúp chúng ta trở nên đặc biệt hơn.”
“Hơn nữa, nhưng người đã chịu bỏ tiền ra, phải nhận được phục vụ đúng với giá tiền đó, còn chúng ta phải làm việc chuẩn chỉ trung thực.”
Trần Trứ mỉm cười: “Sau này, nếu chúng ta có hình thức phục vụ mới, thì khách hàng sẽ tin tưởng nhanh hơn.”
Tằng Khôn có cái hiểu có cái không, dù sao ông là người làm kỹ thuật đơn thuần. Nhưng ông biết, nếu muốn thực hiến kế hoạch này, kiếm về số tiền từ phía phụ huynh, nhất định cần thêm tiền và thêm người.
“Chi phí phải làm sao đây?”
Tằng Khôn hỏi: “Với lại, người của chúng ta hiện tại không đủ.”
“Tất nhiên người không đủ rồi.”
Trần Trứ suy nghĩ rồi nói: “Giai đoạn đầu, mỗi người chúng ta có thể ôm thêm một việc, trở thành người phục vụ khách hàng, nhưng giai đoạn sau nhất định phải thuê thêm người. Đương nhiên, mức độ yêu cầu của những khách hàng này khá thấp, chỉ cần chúng ta giỏi thuyết phục, để các phụ huynh trở thành hội viên là được.”
“Về phần tiền vốn…”
Trần Trứ xoa xoa cằm: “Chỉ là lông dê trên thân dê mà thôi, nhân viên hộ trợ khách hàng sẽ trả mức lương thấp và được cộng thêm tiền hoa hồng. Ví dụ như lương một tháng chỉ có 600 tệ, nhưng chỉ cần thuyết phục được một khách hàng trở thành hội viên, có thể nhận thêm tiền hoa hồng lên tới 39 tệ…”
Thật ra Trần Trứ muốn biến trang web của mình trở thành thương hiệu. Bởi vì, thời điểm hiện tại, ai cũng muốn kiếm tiền nhanh chóng, sau khi hoàn thành một đơn hàng thì mặc kệ, sau này thế nào không quan tâm.
Đột nhiên hắn có cảm giác, giống như cách thức bảo hành của đồ điện tử. Cách vận hành trang web của hắn cũng là vậy, bởi vì khách hàng sợ thuê được gia sư mà không đúng theo ý của mình…
Cấp cho bọn họ thông tin chuẩn xác, nếu bọn họ không hài lòng có thể đổi, hơn nữa còn có một kênh thông tin để bọn họ khiếu nại, vậy một năm chỉ bỏ ra 399 tệ, có đáng không?
Đương nhiên là đáng rồi. Ở thủ đô, những gia đình muốn thuê sinh viên 985 làm gia sư, 1 giờ phải bỏ ra tận 300 tệ.
Tằng Khôn chẳng biết sau này thế nào, ông không đoán ra là tốt hay xấu. Nhưng nếu đã không đoán ra, vậy chứng tỏ quyết định này có mức độ sai lầm không rõ ràng.
Vậy mình cứ tiếp tục tin tưởng thôi.
Trần Trứ yêu cầu Tằng Thân làm, đơn giản là mỗi người sau khi đăng ký sẽ nhìn thấy một đường link có thể kết nối với khung chát chăm sóc khách hàng của trang web. Như thế sẽ giúp đôi bên dễ dàng trao đổi hơn.
Việc này cũng không khó, nhưng có một điểm khó khăn là Trần Trứ yêu cầu là hắn có thể thoải mái xem xét những đoạn nói chuyện này, nên việc này cần phải xử lý từ bên trong máy chủ.
Cho nên, máy chủ là nhu yếu phẩm cần thiết, nếu không có nó công việc không thể nào triển khai nổi.
“Vất vả giáo sư Tằng cuối tuần còn phải làm thêm giờ.”
Trần Trứ ngại ngùng nói.
“Đây tính là gì chứ.”
Tằng Khôn thấy bình thường: “Năm đó, khi tôi gia nhập đội sản xuất ở nông thôn, đã phải hai ngày hai đêm không chợp mắt để trông coi vườn dưa hấu. Nhưng con người là tồn tại rất đặc biệt, chỉ cần trong lòng muốn làm việc, thì tinh thần có thể thoải mái vực dậy một thân thể.”
Trần Trứ gật đầu. Hắn cảm thấy việc mời lão Tằng là đúng đắn, mặc dù 10 nghìn một tháng rất nhiều, nhưng vô cùng xứng đáng.
Trừ danh hiệu ‘phó giáo sư’ có thể dùng, ông cũng là người rất biết làm việc, cũng thật lòng mong muốn công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ thông tin có thể phát triển.
Sau khi Trần Trứ giao nhiệm vụ cho Tằng Khôn xong, hắn vừa bước chân ra khỏi văn phòng, thì lập tức nhận được điện thoại của Trịnh Cự.
“Trần Trứ.”
Giọng Trịnh Cự có vẻ rất lo lắng: “Trong trường học có người đang điều tra thông tin của cậu. Gần đây cậu có chọc vào người nào không nên dây vào không?”
Trần Trứ nghĩ thầm, đại ca à, thông tin của anh cũng quá chậm đi. Người ta đã đến tìm tôi rồi, mà bây giờ anh mới nghe ngóng được tin tức.
Nếu như Tôn Ngô Không mà chậm chạp như anh, thì Đường Tăng ở Nữ Nhi Quốc đã đẻ được mấy lứa rồi.
“Không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.”
Trần Trứ không giải thích quá nhiều, chỉ nói chuyện này đã được giải quyết. Sau đó hắn gọi điện cho Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm, mời hai đứa tối nay đến Trung Đại ăn cơm.
Nhưng hắn có một yêu cầu, hai thằng phải mang theo máy tính.
Mặc dù hai tên kia chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Hả? Mấy người Du Huyền có tới không?”
Vương Trường Hoa đến Trung Đại thì phát hiện chỉ có ba thằng con trai.
“Đây là chuyện bí mật, không thể dẫn theo con gái.”
Trần Trứ nói đùa một câu, sau đó dẫn 2 thằng đến Tùng Đào Viên ăn tối. Trên đường đi, hắn giải thích mục đích gọi hai đứa tới đây.”
“Phó viện trưởng học viện Công nghệ thông tin tên là Trịnh Duy Địch, ông ta còn mở một công ty Công nghệ thông tin tên là Mẫn Hành. Hằng năm bọn họ độc chiếm cả phòng server của trường học.”
“Tao là một đội viên chính nghĩa, không thể để im cho loại chuyện này tồn tại được.”
“Tao nhất định phải vạch trần hành vi này, nên hôm nay tao gọi bọn mày tới, quyết định công bố việc này trên diễn đàn của trường.”
Trần Trứ nói xong, thì Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa liếc mắt nhìn nhau.
“Mày tin không?”
Hoàng Bách Hàm thoải mái lắc đầu: “Một năm trước nó nói thì tao tin, còn bây giờ thì không.”
Trần Trứ nhịn không được bật cười: “Trong lòng Đại Hoàng, hình tượng của tạo xuống thấp đến như vậy sao?”
Đại Hoàng liếc nhìn ý bảo ‘tự mày hiểu rõ mà’.
Nhưng Trần Trứ lại vô cùng tin tưởng bọn họ, nếu không loại chuyện như thế này sẽ không cố tình tìm hai người. Cho nên, hắn ăn ngay nói thật: “Tao muốn phòng máy chủ kia, bọn mày giúp tao tung tin đồn lên trên diễn đàn, tạo ra một chút lửa, khiến ông ta thêm chút áp lực.”
“Ờ, giờ mới hợp lý này.”
Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa đã hiểu nguyên nhân rồi, nhưng do tính cách của hai người khác biệt, nên phản ứng cũng không hề giống nhau.
Hoàng Bách Hàm lo lắng nếu làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Trần Trứ. Với lại, cấp bậc như phó viện trưởng học viện Công nghệ thông tin, chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhỏ này mà bị ảnh hưởng sao?
Vương Trường Hoa lại tỏ ra kích động vì được tung tin đồn, làm thế nào để được nhiều người chú ý đây?
Trần Trứ giải thích chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mình, hoặc ngay từ thời điểm mình lựa chọn Tằng Khôn, thì sau này đã định sẵn phải đối đầu với Trịnh Duy Địch rồi.
Với lại hắn cũng không muốn xô đổ giáo sư Trịnh, mục tiêu của hắn chỉ là phòng máy chủ.
Đối với vấn đề của Vương Trường Hoa, Trần Trứ vỗ vỗ vai cậu ta, đưa ra lời khẳng định: “Không sai, phải nghĩ cách viết thế nào để nhiều người quan tâm nhất.”
Lập tức, Vương Trường Hoa gõ xuống một tiêu đề trên máy tính, rồi hỏi: “Mày xem thế này có được không?”
Trần Trứ liếc nhìn:
“Chuyện kinh thiên động địa! Phí viện trưởng Trịnh Duy Địch và chủ tịch công ty Công nghệ thông tin Mẫn Hành, quần áo sộc xệch bước ra khỏi phòng làm việc.”
“Chủ tịch Mẫn Hành là con trai.”
Trần Trứ lắc đầu nói.
“Nam…”
Trong đầu Vương Trường Hoa hiện ra một chút chuyện cũ, giọng nói có vẻ như thổn thức, lại có chút chán nản: “Chẳng phải càng hiệu quả hơn sao?”
Tằng Khôn rất tò mò Trần Trứ định làm gì, nên ngắt lời mà không im lặng lắng nghe.
“Em muốn đưa ra chính sách hội viên, phí tham gia là 399 tệ một năm, đương nhiên số tiền này có thể thay đổi.”
Trần Trứ suy nghĩ rồi nói: “Chỉ có người đăng ký hội viên, mới có thể sử dụng chức năng lựa chọn gia sư.”
“Chỉ hội viên mới được lựa chọn gia sư?”
Miệng Tằng Khôn giật giật. Chúng ta có thể thu loại chi phí này, nhưng khách hàng có thể không lựa chọn trang web Học Tập Trung Đại mà?
Lão Tăng không hiểu được, bởi vì thời đại này cũng rất ít xuất hiện loại hình kinh doanh này.
“Mà Trần Trứ cũng không giống người thiển cận, chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Cậu ta dự định làm như vậy hẳn có cách nhìn đặc biệt.”
Tằng Khôn yên lặng suy nghĩ.
Quả nhiên, Trần Trứ nói ra lý do của mình.
“Mấu chốt của chuyện này là gì, những phụ huynh có thể mời được gia sư, thật ra họ chỉ mong chúng ta phục vụ đủ nhiệt tình, bọn họ cũng không tiếc rẻ số tiền 399 tệ một năm kia làm gì.”
“Vậy chúng ta cần phải cung cấp loại hình phục vụ thế nào? Đầu tiên là đảm báo thông tin của gia sư là thật, nên chúng ta cần phát xét duyệt từ trình độ, giấy chứng nhận, tất tần tật mọi thông tin.”
“Mức độ chân thật đúng là vấn đề mà các phụ huynh lo lắng nhất, bọn họ không sợ bỏ tiền, nhưng sợ nhất bỏ tiền mà thu về kết quả không như ý. Rõ ràng thông tin ghi rõ là tốt nghiệp Thanh Hoa, kết quả gặp mặt mới biết là Thanh Hoa Đồng Phương.”
“Tiếp theo là thế nào, nếu đã đăng ký hội viên, có thể vô điều kiện thoải mái đổi gia sư khác, cho dù buổi sáng vừa mới chọn, nhưng buổi chiều không thích, thì chúng ta sẽ cho bọn họ đổi một người tương tự.”
“Cuối cùng, chúng ta sẽ có một kênh riêng phục vụ cho việc khiếu nại gia sư của các hội viên đã đăng ký. Nhưng vị phụ huynh này chắc chắn có điều kiện kinh tế, nên trong cuộc sống cũng không phải là một người dạng vừa. Vậy chúng ta sẽ thỏa mãn điều kiện cho bọn họ, đó là biến bọn họ thành người cửa trên, bọn họ có rất nhiều quyền quyết định.”
Trần Trứ nói một loạt vấn đề, cuối cùng còn đưa ra tổng kết: “Theo như em phân tích, chỉ cần cách phục vụ của chúng ta đủ, thì 399 tệ chỉ là một con số, hơn nữa nó sẽ giúp chúng ta trở nên đặc biệt hơn.”
“Hơn nữa, nhưng người đã chịu bỏ tiền ra, phải nhận được phục vụ đúng với giá tiền đó, còn chúng ta phải làm việc chuẩn chỉ trung thực.”
Trần Trứ mỉm cười: “Sau này, nếu chúng ta có hình thức phục vụ mới, thì khách hàng sẽ tin tưởng nhanh hơn.”
Tằng Khôn có cái hiểu có cái không, dù sao ông là người làm kỹ thuật đơn thuần. Nhưng ông biết, nếu muốn thực hiến kế hoạch này, kiếm về số tiền từ phía phụ huynh, nhất định cần thêm tiền và thêm người.
“Chi phí phải làm sao đây?”
Tằng Khôn hỏi: “Với lại, người của chúng ta hiện tại không đủ.”
“Tất nhiên người không đủ rồi.”
Trần Trứ suy nghĩ rồi nói: “Giai đoạn đầu, mỗi người chúng ta có thể ôm thêm một việc, trở thành người phục vụ khách hàng, nhưng giai đoạn sau nhất định phải thuê thêm người. Đương nhiên, mức độ yêu cầu của những khách hàng này khá thấp, chỉ cần chúng ta giỏi thuyết phục, để các phụ huynh trở thành hội viên là được.”
“Về phần tiền vốn…”
Trần Trứ xoa xoa cằm: “Chỉ là lông dê trên thân dê mà thôi, nhân viên hộ trợ khách hàng sẽ trả mức lương thấp và được cộng thêm tiền hoa hồng. Ví dụ như lương một tháng chỉ có 600 tệ, nhưng chỉ cần thuyết phục được một khách hàng trở thành hội viên, có thể nhận thêm tiền hoa hồng lên tới 39 tệ…”
Thật ra Trần Trứ muốn biến trang web của mình trở thành thương hiệu. Bởi vì, thời điểm hiện tại, ai cũng muốn kiếm tiền nhanh chóng, sau khi hoàn thành một đơn hàng thì mặc kệ, sau này thế nào không quan tâm.
Đột nhiên hắn có cảm giác, giống như cách thức bảo hành của đồ điện tử. Cách vận hành trang web của hắn cũng là vậy, bởi vì khách hàng sợ thuê được gia sư mà không đúng theo ý của mình…
Cấp cho bọn họ thông tin chuẩn xác, nếu bọn họ không hài lòng có thể đổi, hơn nữa còn có một kênh thông tin để bọn họ khiếu nại, vậy một năm chỉ bỏ ra 399 tệ, có đáng không?
Đương nhiên là đáng rồi. Ở thủ đô, những gia đình muốn thuê sinh viên 985 làm gia sư, 1 giờ phải bỏ ra tận 300 tệ.
Tằng Khôn chẳng biết sau này thế nào, ông không đoán ra là tốt hay xấu. Nhưng nếu đã không đoán ra, vậy chứng tỏ quyết định này có mức độ sai lầm không rõ ràng.
Vậy mình cứ tiếp tục tin tưởng thôi.
Trần Trứ yêu cầu Tằng Thân làm, đơn giản là mỗi người sau khi đăng ký sẽ nhìn thấy một đường link có thể kết nối với khung chát chăm sóc khách hàng của trang web. Như thế sẽ giúp đôi bên dễ dàng trao đổi hơn.
Việc này cũng không khó, nhưng có một điểm khó khăn là Trần Trứ yêu cầu là hắn có thể thoải mái xem xét những đoạn nói chuyện này, nên việc này cần phải xử lý từ bên trong máy chủ.
Cho nên, máy chủ là nhu yếu phẩm cần thiết, nếu không có nó công việc không thể nào triển khai nổi.
“Vất vả giáo sư Tằng cuối tuần còn phải làm thêm giờ.”
Trần Trứ ngại ngùng nói.
“Đây tính là gì chứ.”
Tằng Khôn thấy bình thường: “Năm đó, khi tôi gia nhập đội sản xuất ở nông thôn, đã phải hai ngày hai đêm không chợp mắt để trông coi vườn dưa hấu. Nhưng con người là tồn tại rất đặc biệt, chỉ cần trong lòng muốn làm việc, thì tinh thần có thể thoải mái vực dậy một thân thể.”
Trần Trứ gật đầu. Hắn cảm thấy việc mời lão Tằng là đúng đắn, mặc dù 10 nghìn một tháng rất nhiều, nhưng vô cùng xứng đáng.
Trừ danh hiệu ‘phó giáo sư’ có thể dùng, ông cũng là người rất biết làm việc, cũng thật lòng mong muốn công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ thông tin có thể phát triển.
Sau khi Trần Trứ giao nhiệm vụ cho Tằng Khôn xong, hắn vừa bước chân ra khỏi văn phòng, thì lập tức nhận được điện thoại của Trịnh Cự.
“Trần Trứ.”
Giọng Trịnh Cự có vẻ rất lo lắng: “Trong trường học có người đang điều tra thông tin của cậu. Gần đây cậu có chọc vào người nào không nên dây vào không?”
Trần Trứ nghĩ thầm, đại ca à, thông tin của anh cũng quá chậm đi. Người ta đã đến tìm tôi rồi, mà bây giờ anh mới nghe ngóng được tin tức.
Nếu như Tôn Ngô Không mà chậm chạp như anh, thì Đường Tăng ở Nữ Nhi Quốc đã đẻ được mấy lứa rồi.
“Không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.”
Trần Trứ không giải thích quá nhiều, chỉ nói chuyện này đã được giải quyết. Sau đó hắn gọi điện cho Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm, mời hai đứa tối nay đến Trung Đại ăn cơm.
Nhưng hắn có một yêu cầu, hai thằng phải mang theo máy tính.
Mặc dù hai tên kia chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Hả? Mấy người Du Huyền có tới không?”
Vương Trường Hoa đến Trung Đại thì phát hiện chỉ có ba thằng con trai.
“Đây là chuyện bí mật, không thể dẫn theo con gái.”
Trần Trứ nói đùa một câu, sau đó dẫn 2 thằng đến Tùng Đào Viên ăn tối. Trên đường đi, hắn giải thích mục đích gọi hai đứa tới đây.”
“Phó viện trưởng học viện Công nghệ thông tin tên là Trịnh Duy Địch, ông ta còn mở một công ty Công nghệ thông tin tên là Mẫn Hành. Hằng năm bọn họ độc chiếm cả phòng server của trường học.”
“Tao là một đội viên chính nghĩa, không thể để im cho loại chuyện này tồn tại được.”
“Tao nhất định phải vạch trần hành vi này, nên hôm nay tao gọi bọn mày tới, quyết định công bố việc này trên diễn đàn của trường.”
Trần Trứ nói xong, thì Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa liếc mắt nhìn nhau.
“Mày tin không?”
Hoàng Bách Hàm thoải mái lắc đầu: “Một năm trước nó nói thì tao tin, còn bây giờ thì không.”
Trần Trứ nhịn không được bật cười: “Trong lòng Đại Hoàng, hình tượng của tạo xuống thấp đến như vậy sao?”
Đại Hoàng liếc nhìn ý bảo ‘tự mày hiểu rõ mà’.
Nhưng Trần Trứ lại vô cùng tin tưởng bọn họ, nếu không loại chuyện như thế này sẽ không cố tình tìm hai người. Cho nên, hắn ăn ngay nói thật: “Tao muốn phòng máy chủ kia, bọn mày giúp tao tung tin đồn lên trên diễn đàn, tạo ra một chút lửa, khiến ông ta thêm chút áp lực.”
“Ờ, giờ mới hợp lý này.”
Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa đã hiểu nguyên nhân rồi, nhưng do tính cách của hai người khác biệt, nên phản ứng cũng không hề giống nhau.
Hoàng Bách Hàm lo lắng nếu làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Trần Trứ. Với lại, cấp bậc như phó viện trưởng học viện Công nghệ thông tin, chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhỏ này mà bị ảnh hưởng sao?
Vương Trường Hoa lại tỏ ra kích động vì được tung tin đồn, làm thế nào để được nhiều người chú ý đây?
Trần Trứ giải thích chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mình, hoặc ngay từ thời điểm mình lựa chọn Tằng Khôn, thì sau này đã định sẵn phải đối đầu với Trịnh Duy Địch rồi.
Với lại hắn cũng không muốn xô đổ giáo sư Trịnh, mục tiêu của hắn chỉ là phòng máy chủ.
Đối với vấn đề của Vương Trường Hoa, Trần Trứ vỗ vỗ vai cậu ta, đưa ra lời khẳng định: “Không sai, phải nghĩ cách viết thế nào để nhiều người quan tâm nhất.”
Lập tức, Vương Trường Hoa gõ xuống một tiêu đề trên máy tính, rồi hỏi: “Mày xem thế này có được không?”
Trần Trứ liếc nhìn:
“Chuyện kinh thiên động địa! Phí viện trưởng Trịnh Duy Địch và chủ tịch công ty Công nghệ thông tin Mẫn Hành, quần áo sộc xệch bước ra khỏi phòng làm việc.”
“Chủ tịch Mẫn Hành là con trai.”
Trần Trứ lắc đầu nói.
“Nam…”
Trong đầu Vương Trường Hoa hiện ra một chút chuyện cũ, giọng nói có vẻ như thổn thức, lại có chút chán nản: “Chẳng phải càng hiệu quả hơn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận