Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 173: Niềm vui bất ngờ

Trần Trứ dùng một câu uyển chuyển, lại rõ ràng, gián tiếp nhắc nhở Đặng Chi đừng quên ở đây vẫn còn một người.
Nhưng câu trả lời lại khiến Trần Trứ hơi thất vọng.
Đăng Chi nhắn tin lại: Đừng vội chuyển khoản, bài viết ngày đó của em đã được sắp xếp, còn chưa tới lượt em!”
“Chưa tới lượt?”
Việc bản thảo được sắp xếp là chuyện bình thường, nhưng Trần Trứ tưởng mình là người quen, sẽ nhận được ưu tiên chứ? Nhưng theo bình thường đăng bài của mình cũng chẳng sao.
Chỉ có điều, Trần Trứ rất tò mò nguyên nhân vì sao bản thảo của mình lại bị rời đi, chẳng lẽ do mình viết quá kém?
Nhưng trong câu trả lời của Đặng Chi có dấu ‘!’, Trần Trứ suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình không nên hỏi thăm.
Hỏi: ‘!’ trong câu trả lời có nghĩa thế nào.
Trả lời: Đặng Chi nhắc nhở Trần Trứ đừng có thăm dò lung tung, đồng thời tỏ ra cô đang ở vị trí nào, cùng với đó là thông báo mình đang rất bận, đừng quấy rầy.
Hiện tại, Trần Trứ không dám gây chuyện với Đặng Chi, chỉ đành giả vờ vui vẻ nhắn tin lại cho Đăng Chi trên QQ: Mọi thứ em đều nghe chị Chi Chi sắp xếp.
Lại không nhắn lại, có lẽ cô đang bận công việc gì đó mãi không rứt ra được.
Trần Trứ có thể tưởng tượng ra được tác phong làm việc của chị gái này. Cô vừa sắp xếp thời gian phỏng vấn, đồng thời ký phê duyệt hạng mục mình quản lý, đồng thời cầm một ly cà phê nóng hổi, nhìn cấp dưới lần lượt tiến vào trong phòng làm việc.
Sau đó, cô ném tập hồ sơ lên bàn, mạnh mẽ rứt khoát nói: “Họp.”
“Chịu không nổi nữ nhân quá mạnh mẽ.”
Trần Trứ lắc đầu, cầm lấy tờ ‘báo chiều Dương Thành’ lên xem.
Từ khi hắn quyết định gửi bản thảo phỏng vấn cho bên báo chí, thỉnh thoảng Trần Trứ sẽ mua một tờ báo để đọc. Hắn không phải đọc nội dung trên báo viết gì, mà nghiên cứu một chút cách sắp xếp của trang bìa. Trần Trứ ướm thử xem bài phỏng vấn của mình ở góc nào là đẹp nhất.
Mặc kệ việc Đặng Chi không nể mặt mũi hắn trong vấn đề đăng bài, nhưng các công việc khác của Trần Trứ cũng không vì vậy mà dừng lại.
Thực tế, từ lúc Trần Trứ vay cha mẹ 20 nghìn, thì quá trình khởi nghiệp của hắn chính thức được khởi động. Nên bây giờ hắn không cần quan tâm đến khó khăn trắc trở thế nào, nếu bản thân không rơi vào đường cùng, nhất định Trần Trứ sẽ không dừng bước.
Mấy người bạn thân cũng biết Trần Trứ gần đây quá bận rộn, bởi vì đã thật lâu không nhìn thấy hắn chém gió trong nhóm. Thỉnh thoảng hắn hiện ra nói dăm ba câu, rồi nhanh chóng biến thành anh thợ lặn, chìm sâu xuống đáy biển.
Hiện tại, Trần Trứ yêu cầu Đặng Khôn chỉ đạo Hạ Dụ và Phương Tinh hoàn thiện hai hai mục, đồng thời hắn chuẩn bị hồ sơ báo lên ủy ban tỉnh, để nhận được trợ cấp đối với sinh viên lập nghiệp.
Việc xin trợ cấp này cần đóng rất nhiều dấu, nhưng bởi vì hắn có ‘nội ứng’ là Trịnh Cự giúp đỡ, cho nên quá trình vô cùng thuận lợi, khiến hồ sơ đã được đưa đến phòng làm việc của đơn vị chịu trách nhiệm cấp phát rồi.
Tiếp theo sẽ đến giai đoạn ‘sơ thẩm’ và ‘chung thẩm’. Sơ thẩm cần người của Trung Đại phối hợp, đơn giản là điều tra thân phận sinh viên, nên giai đoạn này khá dễ dàng.
Nhưng hai ngày tiếp theo, Đặng Chi vẫn chưa cho Trần Trứ một thời gian cụ thể, nên Trần Trứ có suy nghĩ mình có nên tìm lão Trần nhờ hỏi một chút chuyện này không?
Mặc dù Trần Trứ tự xưng là ‘khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng’, nhưng thực tế ở giai đoạn đầu được cha mẹ ủng hộ rất nhiều.
Có đôi khi, con cái không ép cha mẹ, thì không bao giờ biết được cha mẹ của mình có mối quan hệ rộng như thế.
Nhưng cuối cùng Trần Trứ vẫn quyết định không tìm cha mình, mà tự an ủi bản thân rằng: Cùng lắm thì thôi, mình đổi qua ‘Nhật Báo Phương Nam’ đăng bài, đã đưa tiền đâu mà lo.
Chuyện này chẳng khác gì theo đuổi một nữ thần nhưng không ngờ bản thân biến thành liếm chó, cuối cùng nản chí quyết định đổi qua liếm một nữ thần khác.
Mặc dù ‘Nhật Báo Phương Nam’ có chính sách hơi lệch với ý đồ ban đầu của hắn, thêm vào đó tờ báo này ở Quảng Đông không được đón nhận như ‘Báo Chiều Dương Thành’, nhưng được đăng vẫn tốt hơn là chậm trễ thời gian của mình.
Ngay thời điểm Trần Trứ quyết định thay đổi hướng đi, thì trên QQ đột nhiên xuất hiện một tin nhắn ‘Em có đây không?’, ngay lập tức một tên liếm chó lại vứt bỏ hết tự tin cũng như quyết tâm mới thành lập, quay lại liếm một lần nữa.
Trầm Trứ: Em đây, chị Chi Chi.
Trần Trứ trả lời vẫn khá thân mật.
Chi Chi: Mấy ngày nay để em đợi lâu vậy, trong lòng có phải rất nóng vội không?
Trầm Trứ: Không đâu chị. Thật ra, em chỉ lo lắng mình viết chưa được tốt, mất công chị Chi Chi sửa chữa, làm mất thời gian của chị.
Trần Trứ ôm hết nguyên nhân ‘bài chưa được đăng’ vào người mình.
Chi Chi: Không hề, bản thảo của em có trình độ rất cao. Nói thật với em, bản thảo mà em gửi cho chị, chị không hề sửa một chữ nào.
Trầm Trứ: Chị Chi Chi vẫn giống như em hồi bé, vẫn thường xuyên động viên em.
Thật ra, Trần Trứ chẳng nhớ rõ thời điểm 5 đến 6 tuổi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn cô ý nói như vậy, mục đích là nhắc khéo Đặng Chi một chút, mối quan hệ của hai ta cũng không bình thường đâu đấy.
Chi Chi: Thật sao? Chị nhớ rõ, trước đó thường xuyên chê em quá phiền mà? Được rồi, chúng ta nói chuyện chính nhá, trước đó khi mà chị chưa đọc bản thảo của em, chị còn cho rằng em muốn nhận phần thường hoặc bình xét trong trường, nên mới dùng tiền đăng một bài báo nhỏ.
Chi Chi: Nhưng sau khi đọc kỹ bản thảo của em, mới phát hiện ra em định khởi nghiệp. Sinh viên lập nghiệp cần được nâng đỡ, nhưng từ trước đến nay chưa từng có phỏng vấn đăng báo kiểu này. Cho nên, chị cảm thấy việc làm này rất đặc biệt, cần tiến hành mở rộng.
Chi Chi: Cho nên, chị mới bàn bạc với tổng biên tập. Một là điều chỉnh lại vị trí bài viết trên trang bìa. Hai là tiến hành phỏng vấn lại lần nữa, giúp nội dung thêm phong phú hơn, không thể ngắn gọn lược bỏ nhiều như thế được.
“Vậy sao?”
Trần Trứ ngồi nhìn ba tin nhắn vừa được gửi vào QQ, nhất thời bản thân cũng phản ứng không kịp.
Chẳng lẽ mình hiểu nhầm Đặng Chi rồi sao?
Cô trì hoãn việc đăng bài, vì muốn kiếm về cho mình cơ hội kiếm được vị trí tốt hơn ở trang bìa, đồng thời tăng số lượng chữ trong bài phỏng vấn?
Trần Trứ lược bỏ bớt bản thảo vì muốn tiết kiệm tiền. Hắn cũng muốn bài phỏng vấn của mình dài thêm, để mình có thể phát huy một cách trọn vẹn.
Trầm Trứ: Chị Chi Chi, cho em hỏi chút, điều chỉnh vị trí bài phỏng vấn của em thế nào không?
Chi Chi: Từ B17 vị trí ‘cuộc sống thường ngày’ chuyển qua B03 ‘tiểu điểm đô thị’.
“Vị trí thay đổi lớn vậy sao?”
Trần Trứ nghĩ thầm, bởi vì dạo gần đây hắn thường xuyên nghiên cứu bố cục trang bìa. Cho nên, hắn biết vị trí B03 ‘tiêu điểm đô thị’ là thế nào, nó nằm trong tiêu đề cấp hai của trang bìa. Mọi người có thể hình dung thế này, hạng A là tin tức chính sách, chỉ đạo, hạng B chính là ‘tiêu điểm đô thị’.
Còn vị trí ‘cuộc sống thường ngày’ không thể quyết định được, nó phụ thuộc rất nhiều vào hai tiêu đề kia, chỉ là thêm cho trang bìa thêm trọn vẹn.
Ví dụ như, sau khi tân hôn mới biết cậu nhỏ bất lực, khiến hai vợ chồng cãi nhau, cuối cùng đến bệnh viện Quảng Châu chữa trị, sau đó cậu nhỏ bỗng chốc như hổ như rồng, khiến tân nương bị dày vò trong đêm tân hôn, đến mức phải đầu hàng chịu thua.
Hoặc đại loại, tiểu Lý tự mình du lịch tốn rất nhiều tiền, về sau tìm đến công ty du lịch, đã tiết kiệm được không ít tiền. Hơn nữa trong quá trình du lịch ấy lại vô tình gặp được chuyện vô cùng vui sướng.
Đây chính là quảng cáo mềm, viết ra một câu chuyện, khéo léo chèn vào một chút quảng cáo, giống như việc Trần Trứ dự định thuê, bản chất cũng là loại quảng cáo tuyên truyền.
Nhưng nếu đổi vị trí thành chuyên mục ‘tiêu điểm đô thị’, thì tính chất đã không phải chỉ mình tuyên truyền nữa rồi, mà trong đó còn bao hàm ý định nâng đỡ sinh viên lập nghiệp.
Nhưng bỗng nhiên từ vị trí quảng cáo mềm thấp kém, được kéo lên vị trí nghiêm túc, cần được đề cao trong xã hội. Quá trình này chắc chắn Đặng Chi phải làm không ít việc.
Hiện tại, Trần Trứ có cảm giác thế nào nhỉ?
Nó giống như việc bản thân cưa cẩm nữ thần mãi mà người ta chẳng thèm quan tâm. Đột nhiên đến một ngày, nữ thần kéo mình tới cục dân chính đăng ký kết hôn, đúng là cảm giác đến quá đột ngột.
Lúc này, Trần Trứ mới phản ứng kịp, nên vội vàng cảm ơn Đặng Chi, đây đúng là ân tình cực kỳ lớn.
Trầm Trứ: Cám ơn chị Chi Chi, vô cùng cảm ơn chị.”
Chi Chi: Chủ yếu là xuất phát điểm của em rất tốt, bài viết có tính tin tức khá cao. Nếu như phỏng vấn chỉ vì vấn đề phần thưởng, vậy chỉ đành ngậm ngùi ở vị trí ‘câu chuyện cuộc sống’.
Trầm Trứ: Chị Chi Chi, chị dự định khi nào phỏng vấn lại, là trực tuyến hay offline?
Chi Chi: Offline đi, dù sao đây cũng là vị trí B03 của trang bìa. Có một vài vấn đề không thể qua loa được. Ngày mốt chị sẽ đến trường của em, rồi chị em gặp nhau tiến hành phỏng vấn.
Ngày mốt Trần Trứ kín lịch học, nhưng rõ ràng trong lời nói của Đặng Chi không hề có ý hỏi, mà trực tiếp nói thẳng thời gian cho Trần Trứ biết mà chuẩn bị. Từ việc này, hắn có thể hiểu được trong công việc Đặng Chi cực kỳ mạnh mẽ.
Đương nhiên, Trần Trứ sẽ không ngu đến mức trả lời: “Chị Chi Chi, ngày mốt em có tiết, chị có thể dời lịch đến 5 giờ chiều được không?”
Sự việc này nghe có vẻ vô lý, nhưng ở trong cuộc sống lại vô cùng phổ biến. Có đôi khi, Trần Trứ gặp phải trường hợp khó hiểu như vậy, giống như mọi thứ trên thế giới này phải xoay quanh bọn họ, còn bọn họ lại cảm thấy chuyện này bình thường.
Trần Trứ trả lời: Vâng, chị cứ sắp xếp thời gian, rồi báo cho em một tiếng, lúc nào em cũng rảnh rỗi cả.
Nói đến đây, coi như chuyện chính đã bàn xong.
Lúc này, Đặng Chi mới có ý định trò chuyện vui vẻ, cô còn khen ngợi Trần Trứ: Em tuổi còn trẻ mà có thể duy trì được sự bình tĩnh như vậy là rất giỏi. Chị loay hoay bận rộn mà quên mất không giải thích với em, không ngờ em không hề thúc giục một câu nào.
Trần Trứ: Trước đó em đã nói, mọi chuyện nghe theo chị Chi Chi mà.
Đặng Chi không nhắn tin trả lời lại, Trần Trứ cũng không quan tâm. Nếu Đặng Chi đã muốn tới đây phỏng vấn mình, như vậy mình phải tận dụng tốt chuyện này mới được. Nên hắn lần lượt nhắn tin cho Hạ Dụ, Phương Tinh, Trịnh Cự và Tằng Khôn.
Nội dung rất đơn giản: Chuẩn bị hành động, ngày mốt mọi người cùng nhau ăn một bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận