Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 100: Tu La Tràng
“Ừ.”
Ngô Dư nghe được giọng điệu nhớ nhung của Du Huyền, có cả chờ mong trong đó, nên đành từ bỏ thuyết phục.
Hiện tại, Du Huyền đã ở trong tình huống này, tuyệt đối sẽ không nghe người khác khuyên bảo.
“Mai cậu định đi lúc nào? Thời gian cho phép mình sẽ theo cậu đi chơi một chuyến.”
Ngô Dư bĩu môi: “Mang tiếng là người Quảng Châu, thế mà mình còn chưa biết trường đại học tốt nhất tỉnh như thế nào, đúng là thất bại.”
“Hay quá, vậy trưa mai chúng ta cùng đi nhá.”
Du Huyền lấy thời khóa biểu, kiểm tra một chút: “Sáng mai chúng ta có hai tiết ‘phác họa’, sau đó…còn có hai tiết chính trị.”
“Vậy có nghĩa, sáng mai chỉ có hai tiết?”
Ngô Dư thẳng thắn nói.
Đã khai giảng được gần một tháng, tiết nào cần chăm chú nghe giảng, tiết nào có thể thoải mái thả lỏng, thì mọi người đều hiểu rất rõ rồi.
Tiết ‘phác họa’ là môn chuyên ngành, nhất định phải cẩn thận lắng nghe.
Còn mấy môn chính trị, hay lịch sử hội họa là mấy môn ngồi nghe mấy giáo viên chém gió 40 phút, còn 5 phút còn lại hỏi dăm ba câu.
“Không thể nói vậy được…”
Du Huyền mỉm cười, nhưng thật sự mấy môn chính trị có học hay không cũng được.
“Trần Trứ thì sao?”
Ngô Dư hỏi: “Sáng mai cậu ấy học gì? Cậu có muốn hỏi thăm một chút không?”
“Không cần hỏi, mai cậu ấy học đủ số tiết.”
Du Huyền không thèm nghĩ, đã trả lời ngay.
Cá Lúc Lắc thường xuyên theo dõi thời khóa biểu của Trần Trứ, còn biết rõ hơn cả thời khóa biểu của mình.
“Chẹp.”
Ngô Dư nhịn không được chép miệng. Cô bạn của mình yêu đương mù quáng, đúng là hết thuốc chữa, nên chỉ đành hỏi: “Vậy mai chúng ta có học hai tiết chính trị không? Nếu sáng mai Trần Trứ đã học kín thì chúng ta đến sớm cũng phải chờ ở ngoài.”
“Không học…”
Du Huyền đã sớm nghĩ ra lý do bao biện của mình: “Lần trước, Trần Trứ đến trường thăm chúng ta. Mình thấy quần áo của cậu ấy hình như hơi cũ thì phải, nên ngày mai chúng ta đi chọn một chút quần áo…”
“Quần áo?”
Ngô Dư tức giận: “Cậu và Trần Trứ yêu nhau thì mặc kệ bọn cậu, sao cứ phải thể hiện cho mình nhìn chứ?”
Có điều, sau khi Du Huyền quyết định đến gặp Trần Trứ, thì đột nhiên tinh thần trở nên dồi dào, cũng không còn chán nản nằm dài ra bàn nữa, mà vừa phơi quần áo vừa ngâm nga câu hát.
Đêm hè, gió thổi từng cơn, một người đang sống trong không khí lãng mạn, thì ngay cả cọng tóc cũng vui vẻ.
Ngô Dư vẫn theo phía sau nói vẩn vơ: “Cùng cậu đi mua quần áo cũng được, nhưng nhất định Trần Trứ phải đãi bọn mình một bữa ở Trung Đại…”
“Chuyện nhỏ.”
Cá Lúc Lắc còn không biết bạn trai mình nghèo rớt mùng tơi, nên lập tức đồng ý hộ Trần Trứ, còn lấy điện thoại ra nói: “Để mình nhắn tin cho cậu ấy, bảo cậu ấy nghĩ xem ngày mai đãi cậu ở nhà hàng nào.”
“Đừng nhắn cho cậu ấy biết.”
Ngô Dưa đưa ra một ý kiến: “Cậu nghĩ xem, nếu ngày mai Trần Trứ đang học, đột nhiên quay đầu phát hiện cậu đang đứng bên ngoài. Đó chẳng phải là chuyện vô cùng lãng mạn, vô cùng bất bờ hay sao?”
“Ừ…Hình như là vậy.”
Du Huyền cũng tưởng tượng ra, nên suy nghĩ ngày mai nên mặc gì đi gặp Trần Trứ đây.
Một đêm mơ giấc mơ thật đẹp.
Sáng mai, Du Huyền tỉnh dậy, vội vàng đi ăn sáng cùng các bạn trong phòng, sau đó chạy lên lớp mỹ thuật ở bảo tàng trung tâm.
Có điều, hôm nay giảng viên giảng bải, giống như cô nghe từ nào cũng để lọt ra từ đó.
Cô cầm bút chì trong tay, nhưng lại quên đi mất mình đang vẽ gì, trong vô thức không ngờ viết xuống hai từ ‘Trần Trứ’ vào giấy vẽ.
“Cậu muốn chết à?”
Ngô Dư ở bên cạnh mắng: “Chút nữa phải nộp bài cho cô giáo đấy, nhất định cô giáo sẽ mắng chết cậu.”
Du Huyền lè lưỡi, sau đó cầm lấy cục tẩy xóa đi, chỉ để lại vết hằn mờ mờ. Chờ mãi cũng đến lúc hết giờ, Du Huyền nhờ một bạn cùng phòng điểm danh hộ, sau đó cùng Ngô Dư âm thầm ra khỏi trường học.
“Đi đâu mua quần áo đây?”
Ngô Dư ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, cả hai mới đi được mấy bước đã thấy người toát hết cả mồ hôi.
“Đến của hàng Nike ở Thiên Hà Thành xem trước cái đã.”
Du Huyền đội mũ lưỡi trai, đi đến bến xe bus gần đó.
“Cái gì? Cậu mua đồ cho Trần Trứ mà phải vào cửa hàng đồ hiệu à?”
Ngô Dư vội vàng đuổi theo nói: “Quần áo trong đó ít cũng phải tới 100 tệ. Cậu nhìn mình xem, mặc trên người bộ quần áo còn chưa tới 3, 40 tệ?”
Hôm nay, Du Huyền mặc một chiếc quần bò ngắn, áo lót màu trắng, khoác bên ngoài một chiếc sơ mi dài, còn dưới chân đi một đôi giày thể thao đã sờn.
Dưới ánh mặt trời, là đôi chân dài thẳng tắp không tì vết, trắng như một khối ngọc thạch tỏa ra ánh sáng đặc biệt.
Trên tay cô đeo chiếc lắc 5 tệ mà Trần Trứ mua tặng.
Quần áo cộng với trang sức trên người Du Huyền cộng lại còn chưa tới 100 tệ. Nhưng vì cô quá đẹp, dáng người cũng cao, nên có mặc thế nào, phối hợp ra sao cũng đều toát ra sức hút của tuổi trẻ.
“Chủ nhiệm Trần đã vào hội học sinh rồi, đã thế còn đang làm thêm ở một phòng ban lợi hại nữa.”
Du Huyền lẩm bẩm: “Vì vậy sẽ thường xuyên đi giao lưu. Còn minh là sinh viên bình thường, mặc thoải mái một chút cũng được.”
“Vậy cũng không cần tự cậu bỏ tiền ra mua.”
Ngô Dư thở dài: “Lần trước, chúng ta đã gặp cha mẹ Trần Trứ ở đồn công an rồi. Nhà cậu ấy không giống gia đình thiếu tiến, nên mẹ cậu ấy chắc chắn mua mấy đồ đó rồi.”
Du Huyền quay đầu, cằm hơi ngước lên, để lộ ra dưới vành mũ là khuôn mặt vui buồn lần lộn, và một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
“Vậy Trần Trứ sẽ rất hạnh phúc.”
Du Huyền mỉm cười: “Bởi cậu ấy có hai người mua quần áo cho mình.”
“Thật là…”
Đột nhiên, Ngô Dư chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài.
Yêu đương mù quáng, hết thuốc chữa.
Thiên Hà Thành là một trung tâm mua sắm trong Quảng Châu. Bên cạnh chính là một quảng trường vừa mới xây dựng xong năm trước. Trung tâm thương mại này dần thay thế Giang Nam Tây, Đông Sơn Khẩu và Quảng trường Trung Hoa, để trở thành trung tâm thương mại phồn hoa nhất Quảng Châu.
Du Huyền và Ngô Dư bước vào trong, lập tức cảm nhận được không khí mát lạnh bên trong, khiến cả hai dễ chịu rất nhiều. Hai người nắm tay nhau, vừa nói chuyện, vừa chọn đồ cho Trần Trứ.
Hai cô gái xinh đẹp đi cùng nhau nên được chào đón nồng nhiệt hơn. Mỗi lần hai người tiến vào một cửa hàng nào đó, thì nhân viên lập tức ra chào hỏi giới thiệu nhiệt tình.
Nhân viên bán hàng nghe Du Huyền nói mua quần áo tặng bạn trai, thì đều liến thoắng khen ngợi.
Thỉnh thoảng có vài người vô tình nhìn thấy khuôn mặt cô được chiếc mũ che khuất, thì trong mắt lộ ra ngạc nhiên và hâm mộ.
Ngạc nhiên vì cô gái này quá xinh đẹp.
Hâm mộ vì bạn trai của cô thật may mắn.
Du Huyền chọn rất cẩn thận, cầm từng cái áo sơ mi lên xem, còn ướm lên người Ngô Dư kiểm tra.
Còn Ngô Dư thì sao? Cô chỉ nhìn thấy bảng giá, cứ trên 150 là cô bảo không đẹp.
Cuối cùng, Du Huyền quyết định không nghe cô bạn thân nữa. Tại cửa hàng Adidas cô chọn được một chiếc áo ngắn tay màu đỏ đen.
“220 tệ đấy.”
Ngô Dư nhíu mày.
“Không sao.”
Du Huyền nhỏ giọng nói: “Mình đã hỏi qua cô Lê ở trung tâm dạy mỹ thuật rồi. Cô ấy nói qua tuần sẽ mở thêm một khóa dạy các bạn nhỏ, khi đó mình sẽ tới làm thêm…”
Trước khi thi vào trường mỹ thuật, phần lớn học sinh đều phai học qua trung tâm. Du Huyền cũng vậy, nhưng sau khi thi đậu đại học, người đó có thể thành đối tượng để tuyên truyền, hoặc có thể trở về làm giáo viên ở đó.
Du Huyền trả lời, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo màu đỏ đen trước mặt. Miệng cô nhếch lên mỉm cười, giống như đang tưởng tượng hình ảnh Trần Trứ mặc nó vào, sẽ đẹp trai thế nào.
Sau khi tính tiền xong xuôi, Ngô Dư nhìn xuống đồng hồ ‘A’ một tiếng: “Đã 11 giờ 20 phút rồi.”
“Cái gì?”
Du Huyền cũng ngây ra, không ngờ chỉ đi dạo một chút mà thời gian trôi qua nhanh thế.
Hai người vội vàng cầm lấy áo, đầu tiên là đi tàu điện ngầm, rồi lại ngồi xe bus. Sau đó, hai người đến Trung Đại, lại lượn một vòng hỏi thăm xem Lĩnh Viện đâu.
Hai người cố gắng chạy, nhưng đón chờ bọn họ là tiếng chuông tan báo tan học vang dội.
Du Huyền và Ngô Dư đến ngoài cửa lớp kinh tế, chỉ thấy từng học sinh đang đi về.
Đây là tiết toán cao cấp, nên sinh viên vừa bước ra vừa phàn nàn nghe giảng mà hoa cả mắt. Có vài người nghi ngờ, trí thông minh của mình không đủ để theo kịp tiết tấu giảng bải của giáo sư.
“Trần Trứ đâu…Đừng nói cậu ấy không đến lớp nhá?”
Hai người vừa ngó vào lớp học, vừa thì thầm trao đổi.
Lúc này, một người có dáng vẻ to lớn, làn da ngăm đen, một nam sinh nhìn khí chất rất giống một lớp trưởng.
Là bí thư chi bộ Lưu Kỳ Minh.
Nếu không có Trần Trứ, chắc chắn Lưu lão đại đã là lớp trưởng.
Lưu Kỳ Minh cũng đang thở dài, không biết sao giáo sư giảng nhanh thế. Cậu trải qua hai tiết toán cao cấp, mà đầu óc sắp không phân biệt nổi đông tây nữa rồi.
Cậu ta đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy có người đang gọi tên Trần Trứ, giống như đang tìm cậu ta.
“Lão Lục đi ăn cơm với bạn gái rồi.”
Lưu Kỳ Minh thuận miệng trả lời.
“Cái gì?”
Ngô Dư còn tưởng mình nghe nhầm.
Cô đang nắm tay Du Huyền, nên trong chớp mắt đã cảm nhận được toàn thân Du Huyền trở nên căng cứng.
“Không phải cậu tìm Trần Trứ sao?”
Lưu Kỳ Minh xoa xoa cái đầu đang đau của mình: “Nó đi ăn cùng bạn gái rồi, thằng nhóc đó chẳng mấy khi đi ăn cùng đám bạn cùng phòng.”
Đây đều là chuyện tất cả mọi người trong lớp đều biết, bởi vì trong lúc huấn luyện quân sự, bạn gái cậu ta còn đến tìm cậu ta nữa mà.
“Trần Trứ…có bạn gái ở Trung Đại?”
Ngô Dư nghe được câu này, cũng cảm giác được xương sống phía sau lưng mình có cảm giác đang lạnh dần từng đốt. Chân tay cũng bắt đầu lạnh dần, rồi bắt đầu run rẩy.
Nếu mình còn phản ứng như vậy.
Thì cô gái yêu đương mù quáng kia sẽ thế nào đây??
Ngô Dư không dám tưởng tượng sẽ thế nào.
“Tiểu Dư…”
Sau lưng, tiếng Du Huyền yếu ớt bỗng vang lên: “Cậu dìu mình một chút, mình sắp đứng không vững rồi.”
Ngô Dư nghe được giọng điệu nhớ nhung của Du Huyền, có cả chờ mong trong đó, nên đành từ bỏ thuyết phục.
Hiện tại, Du Huyền đã ở trong tình huống này, tuyệt đối sẽ không nghe người khác khuyên bảo.
“Mai cậu định đi lúc nào? Thời gian cho phép mình sẽ theo cậu đi chơi một chuyến.”
Ngô Dư bĩu môi: “Mang tiếng là người Quảng Châu, thế mà mình còn chưa biết trường đại học tốt nhất tỉnh như thế nào, đúng là thất bại.”
“Hay quá, vậy trưa mai chúng ta cùng đi nhá.”
Du Huyền lấy thời khóa biểu, kiểm tra một chút: “Sáng mai chúng ta có hai tiết ‘phác họa’, sau đó…còn có hai tiết chính trị.”
“Vậy có nghĩa, sáng mai chỉ có hai tiết?”
Ngô Dư thẳng thắn nói.
Đã khai giảng được gần một tháng, tiết nào cần chăm chú nghe giảng, tiết nào có thể thoải mái thả lỏng, thì mọi người đều hiểu rất rõ rồi.
Tiết ‘phác họa’ là môn chuyên ngành, nhất định phải cẩn thận lắng nghe.
Còn mấy môn chính trị, hay lịch sử hội họa là mấy môn ngồi nghe mấy giáo viên chém gió 40 phút, còn 5 phút còn lại hỏi dăm ba câu.
“Không thể nói vậy được…”
Du Huyền mỉm cười, nhưng thật sự mấy môn chính trị có học hay không cũng được.
“Trần Trứ thì sao?”
Ngô Dư hỏi: “Sáng mai cậu ấy học gì? Cậu có muốn hỏi thăm một chút không?”
“Không cần hỏi, mai cậu ấy học đủ số tiết.”
Du Huyền không thèm nghĩ, đã trả lời ngay.
Cá Lúc Lắc thường xuyên theo dõi thời khóa biểu của Trần Trứ, còn biết rõ hơn cả thời khóa biểu của mình.
“Chẹp.”
Ngô Dư nhịn không được chép miệng. Cô bạn của mình yêu đương mù quáng, đúng là hết thuốc chữa, nên chỉ đành hỏi: “Vậy mai chúng ta có học hai tiết chính trị không? Nếu sáng mai Trần Trứ đã học kín thì chúng ta đến sớm cũng phải chờ ở ngoài.”
“Không học…”
Du Huyền đã sớm nghĩ ra lý do bao biện của mình: “Lần trước, Trần Trứ đến trường thăm chúng ta. Mình thấy quần áo của cậu ấy hình như hơi cũ thì phải, nên ngày mai chúng ta đi chọn một chút quần áo…”
“Quần áo?”
Ngô Dư tức giận: “Cậu và Trần Trứ yêu nhau thì mặc kệ bọn cậu, sao cứ phải thể hiện cho mình nhìn chứ?”
Có điều, sau khi Du Huyền quyết định đến gặp Trần Trứ, thì đột nhiên tinh thần trở nên dồi dào, cũng không còn chán nản nằm dài ra bàn nữa, mà vừa phơi quần áo vừa ngâm nga câu hát.
Đêm hè, gió thổi từng cơn, một người đang sống trong không khí lãng mạn, thì ngay cả cọng tóc cũng vui vẻ.
Ngô Dư vẫn theo phía sau nói vẩn vơ: “Cùng cậu đi mua quần áo cũng được, nhưng nhất định Trần Trứ phải đãi bọn mình một bữa ở Trung Đại…”
“Chuyện nhỏ.”
Cá Lúc Lắc còn không biết bạn trai mình nghèo rớt mùng tơi, nên lập tức đồng ý hộ Trần Trứ, còn lấy điện thoại ra nói: “Để mình nhắn tin cho cậu ấy, bảo cậu ấy nghĩ xem ngày mai đãi cậu ở nhà hàng nào.”
“Đừng nhắn cho cậu ấy biết.”
Ngô Dưa đưa ra một ý kiến: “Cậu nghĩ xem, nếu ngày mai Trần Trứ đang học, đột nhiên quay đầu phát hiện cậu đang đứng bên ngoài. Đó chẳng phải là chuyện vô cùng lãng mạn, vô cùng bất bờ hay sao?”
“Ừ…Hình như là vậy.”
Du Huyền cũng tưởng tượng ra, nên suy nghĩ ngày mai nên mặc gì đi gặp Trần Trứ đây.
Một đêm mơ giấc mơ thật đẹp.
Sáng mai, Du Huyền tỉnh dậy, vội vàng đi ăn sáng cùng các bạn trong phòng, sau đó chạy lên lớp mỹ thuật ở bảo tàng trung tâm.
Có điều, hôm nay giảng viên giảng bải, giống như cô nghe từ nào cũng để lọt ra từ đó.
Cô cầm bút chì trong tay, nhưng lại quên đi mất mình đang vẽ gì, trong vô thức không ngờ viết xuống hai từ ‘Trần Trứ’ vào giấy vẽ.
“Cậu muốn chết à?”
Ngô Dư ở bên cạnh mắng: “Chút nữa phải nộp bài cho cô giáo đấy, nhất định cô giáo sẽ mắng chết cậu.”
Du Huyền lè lưỡi, sau đó cầm lấy cục tẩy xóa đi, chỉ để lại vết hằn mờ mờ. Chờ mãi cũng đến lúc hết giờ, Du Huyền nhờ một bạn cùng phòng điểm danh hộ, sau đó cùng Ngô Dư âm thầm ra khỏi trường học.
“Đi đâu mua quần áo đây?”
Ngô Dư ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, cả hai mới đi được mấy bước đã thấy người toát hết cả mồ hôi.
“Đến của hàng Nike ở Thiên Hà Thành xem trước cái đã.”
Du Huyền đội mũ lưỡi trai, đi đến bến xe bus gần đó.
“Cái gì? Cậu mua đồ cho Trần Trứ mà phải vào cửa hàng đồ hiệu à?”
Ngô Dư vội vàng đuổi theo nói: “Quần áo trong đó ít cũng phải tới 100 tệ. Cậu nhìn mình xem, mặc trên người bộ quần áo còn chưa tới 3, 40 tệ?”
Hôm nay, Du Huyền mặc một chiếc quần bò ngắn, áo lót màu trắng, khoác bên ngoài một chiếc sơ mi dài, còn dưới chân đi một đôi giày thể thao đã sờn.
Dưới ánh mặt trời, là đôi chân dài thẳng tắp không tì vết, trắng như một khối ngọc thạch tỏa ra ánh sáng đặc biệt.
Trên tay cô đeo chiếc lắc 5 tệ mà Trần Trứ mua tặng.
Quần áo cộng với trang sức trên người Du Huyền cộng lại còn chưa tới 100 tệ. Nhưng vì cô quá đẹp, dáng người cũng cao, nên có mặc thế nào, phối hợp ra sao cũng đều toát ra sức hút của tuổi trẻ.
“Chủ nhiệm Trần đã vào hội học sinh rồi, đã thế còn đang làm thêm ở một phòng ban lợi hại nữa.”
Du Huyền lẩm bẩm: “Vì vậy sẽ thường xuyên đi giao lưu. Còn minh là sinh viên bình thường, mặc thoải mái một chút cũng được.”
“Vậy cũng không cần tự cậu bỏ tiền ra mua.”
Ngô Dư thở dài: “Lần trước, chúng ta đã gặp cha mẹ Trần Trứ ở đồn công an rồi. Nhà cậu ấy không giống gia đình thiếu tiến, nên mẹ cậu ấy chắc chắn mua mấy đồ đó rồi.”
Du Huyền quay đầu, cằm hơi ngước lên, để lộ ra dưới vành mũ là khuôn mặt vui buồn lần lộn, và một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
“Vậy Trần Trứ sẽ rất hạnh phúc.”
Du Huyền mỉm cười: “Bởi cậu ấy có hai người mua quần áo cho mình.”
“Thật là…”
Đột nhiên, Ngô Dư chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài.
Yêu đương mù quáng, hết thuốc chữa.
Thiên Hà Thành là một trung tâm mua sắm trong Quảng Châu. Bên cạnh chính là một quảng trường vừa mới xây dựng xong năm trước. Trung tâm thương mại này dần thay thế Giang Nam Tây, Đông Sơn Khẩu và Quảng trường Trung Hoa, để trở thành trung tâm thương mại phồn hoa nhất Quảng Châu.
Du Huyền và Ngô Dư bước vào trong, lập tức cảm nhận được không khí mát lạnh bên trong, khiến cả hai dễ chịu rất nhiều. Hai người nắm tay nhau, vừa nói chuyện, vừa chọn đồ cho Trần Trứ.
Hai cô gái xinh đẹp đi cùng nhau nên được chào đón nồng nhiệt hơn. Mỗi lần hai người tiến vào một cửa hàng nào đó, thì nhân viên lập tức ra chào hỏi giới thiệu nhiệt tình.
Nhân viên bán hàng nghe Du Huyền nói mua quần áo tặng bạn trai, thì đều liến thoắng khen ngợi.
Thỉnh thoảng có vài người vô tình nhìn thấy khuôn mặt cô được chiếc mũ che khuất, thì trong mắt lộ ra ngạc nhiên và hâm mộ.
Ngạc nhiên vì cô gái này quá xinh đẹp.
Hâm mộ vì bạn trai của cô thật may mắn.
Du Huyền chọn rất cẩn thận, cầm từng cái áo sơ mi lên xem, còn ướm lên người Ngô Dư kiểm tra.
Còn Ngô Dư thì sao? Cô chỉ nhìn thấy bảng giá, cứ trên 150 là cô bảo không đẹp.
Cuối cùng, Du Huyền quyết định không nghe cô bạn thân nữa. Tại cửa hàng Adidas cô chọn được một chiếc áo ngắn tay màu đỏ đen.
“220 tệ đấy.”
Ngô Dư nhíu mày.
“Không sao.”
Du Huyền nhỏ giọng nói: “Mình đã hỏi qua cô Lê ở trung tâm dạy mỹ thuật rồi. Cô ấy nói qua tuần sẽ mở thêm một khóa dạy các bạn nhỏ, khi đó mình sẽ tới làm thêm…”
Trước khi thi vào trường mỹ thuật, phần lớn học sinh đều phai học qua trung tâm. Du Huyền cũng vậy, nhưng sau khi thi đậu đại học, người đó có thể thành đối tượng để tuyên truyền, hoặc có thể trở về làm giáo viên ở đó.
Du Huyền trả lời, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo màu đỏ đen trước mặt. Miệng cô nhếch lên mỉm cười, giống như đang tưởng tượng hình ảnh Trần Trứ mặc nó vào, sẽ đẹp trai thế nào.
Sau khi tính tiền xong xuôi, Ngô Dư nhìn xuống đồng hồ ‘A’ một tiếng: “Đã 11 giờ 20 phút rồi.”
“Cái gì?”
Du Huyền cũng ngây ra, không ngờ chỉ đi dạo một chút mà thời gian trôi qua nhanh thế.
Hai người vội vàng cầm lấy áo, đầu tiên là đi tàu điện ngầm, rồi lại ngồi xe bus. Sau đó, hai người đến Trung Đại, lại lượn một vòng hỏi thăm xem Lĩnh Viện đâu.
Hai người cố gắng chạy, nhưng đón chờ bọn họ là tiếng chuông tan báo tan học vang dội.
Du Huyền và Ngô Dư đến ngoài cửa lớp kinh tế, chỉ thấy từng học sinh đang đi về.
Đây là tiết toán cao cấp, nên sinh viên vừa bước ra vừa phàn nàn nghe giảng mà hoa cả mắt. Có vài người nghi ngờ, trí thông minh của mình không đủ để theo kịp tiết tấu giảng bải của giáo sư.
“Trần Trứ đâu…Đừng nói cậu ấy không đến lớp nhá?”
Hai người vừa ngó vào lớp học, vừa thì thầm trao đổi.
Lúc này, một người có dáng vẻ to lớn, làn da ngăm đen, một nam sinh nhìn khí chất rất giống một lớp trưởng.
Là bí thư chi bộ Lưu Kỳ Minh.
Nếu không có Trần Trứ, chắc chắn Lưu lão đại đã là lớp trưởng.
Lưu Kỳ Minh cũng đang thở dài, không biết sao giáo sư giảng nhanh thế. Cậu trải qua hai tiết toán cao cấp, mà đầu óc sắp không phân biệt nổi đông tây nữa rồi.
Cậu ta đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy có người đang gọi tên Trần Trứ, giống như đang tìm cậu ta.
“Lão Lục đi ăn cơm với bạn gái rồi.”
Lưu Kỳ Minh thuận miệng trả lời.
“Cái gì?”
Ngô Dư còn tưởng mình nghe nhầm.
Cô đang nắm tay Du Huyền, nên trong chớp mắt đã cảm nhận được toàn thân Du Huyền trở nên căng cứng.
“Không phải cậu tìm Trần Trứ sao?”
Lưu Kỳ Minh xoa xoa cái đầu đang đau của mình: “Nó đi ăn cùng bạn gái rồi, thằng nhóc đó chẳng mấy khi đi ăn cùng đám bạn cùng phòng.”
Đây đều là chuyện tất cả mọi người trong lớp đều biết, bởi vì trong lúc huấn luyện quân sự, bạn gái cậu ta còn đến tìm cậu ta nữa mà.
“Trần Trứ…có bạn gái ở Trung Đại?”
Ngô Dư nghe được câu này, cũng cảm giác được xương sống phía sau lưng mình có cảm giác đang lạnh dần từng đốt. Chân tay cũng bắt đầu lạnh dần, rồi bắt đầu run rẩy.
Nếu mình còn phản ứng như vậy.
Thì cô gái yêu đương mù quáng kia sẽ thế nào đây??
Ngô Dư không dám tưởng tượng sẽ thế nào.
“Tiểu Dư…”
Sau lưng, tiếng Du Huyền yếu ớt bỗng vang lên: “Cậu dìu mình một chút, mình sắp đứng không vững rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận