Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 110: Thì ra con trai mình giỏi như vậy?

“Trần Trứ về đấy à?”
Mao Hiểu Cầm kéo cửa kính thủy tinh ngăn phòng bếp ra, nhìn con trai của mình, mỉm cười nói: “Chờ chút, đêm nay mẹ nấu toàn món con thích đấy, con rửa mặt mũi rồi ra xem ti vi đi.”
Mao Thái Hậu đi công tác về lâu rồi, chỉ là Trần Trứ quá bận nên không có thời gian trở về. Còn một nguyên nữa là hắn mượn được tiền rồi, nên khát vọng với tình thương của mẹ đột nhiên không cấp thiết nữa.
“Mẹ, đêm nay cha có trở về ăn cơm không?”
Trần Trứ hỏi.
Trần Bồi Tùng xã giao tương đối nhiều, nên số lần ăn cơm bên ngoài thường nhiều hơn ăn ở nhà gấp mấy lần.
“Có.”
Mao Hiểu Cầm lớn tiếng trả lời, xen lẫn còn có âm thanh rau vừa đổ vào chảo dầu. Sau đó, bà sợ mùi nồng bay vào phòng khách nên vội vàng đóng cửa ngăn lại.
Trần Trứ tắm rửa xong thì ra ghế salon ngồi xem ti vi, cũng không lâu lắm Trần Bồi Tùng cầm theo quả dưa hấu trở về.
“Ồ, Trần Trứ còn về trước cả bố cơ à?”
Trần Bồi Tùng thay xong giày cũng ngồi xuống ghế salon. Ông ngồi đó hết nhìn chỗ này lại xem chỗ kia trên người Trần Trứ, rồi mới gật đầu nói: “Đen một chút, nhưng không sao, thế mới là con trai chứ.”
Trần Trứ mỉm cười, hắn vẫn giống như thời cấp ba, ở nhà thường khá ít nói.
“Lão Trần, vào giúp đỡ tôi chút.”
Mao Thái Hậu không nỡ sai bảo con trai, nhưng sai chông lại khá thuận mồm.
Trần Bồi Tùng vỗ vỗ vai Trần Trứ, kiểm tra thân thể con trai, thấy thằng bé không hề gầy đi, thì mới vui vẻ bước vào bếp.
Thế là, bên ngoài phòng khách tiếng quảng cáo trên ti vi, trong bên có một cặp vợ chồng, hai người trung niên đang nói chuyện với nhau, kèm theo tiếng xào xáo. Khiến một căn nhà, ba phòng ngủ một phòng khách lộ ra cảm giác ấm cúng náo nhiệt.
“Xoẹt.”
Cửa kính ngăn phòng bếp được kéo ra, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm bê đồ ăn đặt lên bàn, gọi Trần Trứ lại ăn cơm.
Hôm nay, tâm trạng của lão Trần khá vui vẻ, nên vào phòng lấy ra bình Ngũ Lương Dịch thoải mái rót ra một cốc, rồi quay qua hỏi vợ: “Bà có uống một cốc không?”
“Không uống, trong nhà chỉ có mỗi ông là tửu quỷ.”
Bác sĩ Mao trợn mắt nhìn chồng, sau đó đưa cho con trai và mình một chai Sprite, rồi nhắc nhở Trần Trứ: “Ở trường, con uống ít coca thôi, nếu uống nước ngọt thì uống Sprite, còn muốn tốt nữa thì nước khoáng.”
“Vâng.”
Trần Trứ trả lời, rồi cúi xuống ăn cơm.
Mao Thái Hậu nhìn con trai vẫn nghe lời như trước đây, thì trong lòng vui lắm. Bà vừa gắp thức ăn cho Trần Trứ, vừa hỏi tình hình học tập ở trường thế nào.
Đại loại như, sống một mình thế nào, biết giặt quần áo không, ở cùng với các bạn thế nào, học tập có phải rất khó khăn không… đủ hết vấn đề.
Trần Trứ cũng trả lời rõ ràng từng câu một.
Trần Bồi Tùng ngồi đó uống rượu, thỉnh thoảng ông sẽ mỉm cười.
Mãi cho đến khi ông nhận xong một cuộc điện thoại, khi ngồi lại vào bàn thì lông mày nhíu chặt, giống như có chuyện gì khó giải quyết vừa ập đến.
“Sao vậy?”
Mao Hiểu Cầm hỏi.
“Ngày mai, lão Triệu mời cả nhà chúng ta tới ăn cơm.”
Trần Bồi Tùng nói.
Lão Triệu chính là Triệu Đông Hoa Hoa, cha của Triệu Viên Viên.
“Ăn cơm thì ăn cơm chứ sao.”
Mao Hiểu Cầm thấy bình thường, bởi vì hai nhà rất quen nhau, thỉnh thoảng vẫn ngồi lại một chỗ có sao đâu?
“Thế nhưng…”
Trần Bồi Tùng liếc mắt nhìn con trai: “Người ta bảo, bữa cơm này vì cảm ơn Trần Trứ.”
“Hả?”
Mao Hiểu Cầm cũng ngạc nhiên nhìn con trai.
“Mới lên đại học, Viên Viên còn chưa thích ứng được với cuộc sống ở đó, nên cùng với các bạn cùng phòng phát sinh một chút vấn đề nhỏ.”
Trần Trứ vội vàng giải thích: “Sau đó, con nhờ một bạn nữ đến giúp Viên Viên giải quyết. Hiện tại, vấn đề gần như đã giải quyết xong, không ngờ chú Triệu khách sáo quá, thật ra con có làm gì đâu.”
Lúc này, cha mẹ mới hiểu ra, lão Trần còn động viên con trai: “Con làm rất đúng, Viên Viên nhỏ tuổi hơn con một chút, nên chăm sóc con bé.”
Nhưng Mao Hiểu Cầm là mẹ, nên bà nhìn câu chuyện bằng ánh mắt khác.
“Trần Trứ.”
Mao Thái Hậu gọi thằng con vừa mới ăn xong định ra xem tivi lại, mà hỏi: “Con nhờ cô gái nào tới giúp đỡ?”
“Dạ?”
Miệng Trần Trứ giật giật: “Thì là một bạn nữ con quen chứ ai.”
Mao Hiểu Cầm nghe được câu trả lời qua loa thì không tiếp tục hỏi rõ ngọn nguồn nữa, mà hai ông bà dùng ánh mắt đã hiểu liếc nhìn nhau.
Hai vợ chồng nhà này, một người là bác sĩ, một người là lãnh đạo quận, dù sao đầu hai người nhảy số nhanh là chuyện bình thường.
Cho nên, thời điểm rửa chén, Mao Thái Hậu kéo cửa kính phòng bếp lại, rồi hỏi thăm Trần Bồi Tùng: “Con của ông bây giờ còn chủ động nhớ con gái giúp đỡ nữa đấy.”
Lão Trần mỉm cười nói: “Nửa năm trước, ở đồn công an, chẳng phải có hai cô bé đến hỏi thăm nó còn gì?”
“Ông cảm thấy người kia là cô bé nào?”
Mao Hiểu Cầm rất muốn biết chuyện này.
Đầu óc Trần Bồi Tùng bắt đầu tính toán. Trần Trứ có thể nhờ bạn nữ giúp đỡ ở Trung Đại, thì con gái của Tống Tác Dân có khả năng cao hơn, dù sao con bé đang học ở Trung Đại, lúc khai giải hai người còn gặp được con bé nữa mà.
Với lại, vợ mình cũng thích cô bé này hơn.
Nhưng Trần Bồi Tùng lại khác, ông thích cô bé Xuyên Du kia hơn. Ông nhìn ra, cô bé đó cực kỳ quan tâm con trai mình, không hề có chút suy nghĩ nào khác.
Hơn nữa, con bé tặng bánh nếp ăn ngon thật.
Cho nên, lão Trần không muốn trả lời vấn đề này, cứ giả ngốc là được: “Bà quan tâm chuyện này làm gì, tôi chẳng hề muốn biết chút nào. Bà bao nhiêu tuổi rồi, còn hóng hớt mấy chuyện của con trai?”
“Cái gì mà hóng hớt chuyện con trai.”
Mao Hiểu Cầm đập một phát vào lưng chồng mình: “Nó là con tôi, sao tôi không quan tâm được?”
Đêm đã khuya, mà cha mẹ đều không muốn trực tiếp hỏi chuyện này, điều này khiến Mao Hiểu Cầm cực kỳ khó chịu.
Đây là không khí gia đình thoải mái, mọi người đều tôn trọng cuộc sống của nhau, ai cũng suy nghĩ cho người còn lại.
Không khí này không liên quan tới trình độ. Có một vài gia đình, cha mẹ mới học xong tiểu học, nhưng bọn họ luôn đặt bản thân vào hoàn cảnh con cái, từ đó suy nghĩ cho các con.
Nhưng có một vài cha mẹ đã lên đến hàm giáo sư tiến sĩ, mà không thể nào sống cùng với con cái của mình. Tất cả mọi chuyện cần thiết đều phải dựa vào ý kiến của bọn họ, sử dụng lý do yêu thương áp đặt lên cuộc sống của con cái.
Trần Trứ tắm rửa xong thì lên giường nằm, theo thói quen hắn mở nhóm QQ lên.
Nhóm ‘Cos’ và nhóm ‘Sweet’ đã có tới hơn 99 tin nhắn. Mà buồn cười nhất là Viên Viên và Đại Hoàng.
Hai đứa này cứ như chạy xô đám cưới vậy, vội vàng từ nhóm này chuyển qua nhóm kia.
Trong nhóm ‘Cos’ mọi người đang hẹn nhau ăn cơm, có điều ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ ai nấy đều có việc.
Người thân dưới quê của Du Huyền lên thăm bà ngoại, hai nhà Trần Trứ và Viên Viên hẹn nhau ăn cơm, Hoàng Bách Hàm đi đám cưới anh họ, mỗi Vương Trường Hoa và Ngô Dư là không có việc gì làm.
Thế là, Trần Trứ nhắn tin: Hay là hai người tổ chức hẹn trước đi, mình thấy tổ hợp Hoa Dư của hai cậu đẹp đấy.
Ngô Dư: Đừng khiến mình buồn nôn, nhìn mặt cậu ta là mình không nuốt trôi bất kỳ thứ gì.
Vương Trường Hoa: Trần Trứ mày đừng có ghép đôi láo nháo được không? Gần đây tao quen biết một bạn nữ trên mạng, mỗi ngày bọn tao đều nói chuyện trên trời dưới đất, hiện thực xã hội, so với một số người còn đáng yêu hơn nhiều.
Ngô Dư: ‘Một số người’ là nói mình sao?
Sau đó, Ngô Dư và Vương Trường Hoa bắt đầu cãi nhau trong nhóm. Một người cảm thấy bạn gái quen qua mạng chính là tri kỷ, là ông trời ban cho mình. Một người cảm thấy người kia chỉ giỏi nói phét trên mạng, lừa gạt mấy cô gái ngây ngô.
Xen kẽ ở đó là mấy người còn lại hẹn thời gian gặp mặt.
Cuối cùng mọi người quyết định gặp nhau ngày 2 tháng 10, kể cả ngày hôm đó Du Huyền phải đến trung tâm dạy vẽ làm thêm, nhưng Trần Trứ cảm thấy việc đến dạy cho các bạn nhỏ cũng được.
Còn trong nhóm ‘Sweet’, Mưu Giai Văn dự định cùng nhau ăn cơm, nhưng cô hỏi một câu: Vi Vi, mẹ cậu vẫn giống cấp ba, không cho cậu ra ngoài liên hoan sao?
Tống Thì Vi nhắn lại: Ừ.
Mưu Giai Văn: …
Nhưng bạn học tiểu Mưu cực kỳ muốn tập trung lại, thế là kêu gọi trong nhóm: Nếu Vi Vi không đi được, vậy bốn người chúng ta hẹn nhau ăn bữa cơm đi.
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên không nhắn lại.
Mưu Giai Văn tức giận, nhắn vào trong nhóm: Cái gì đấy? Sao mấy người chẳng tỏ ra hứng thú chút gì vậy? Hay tình bạn phai nhạt rồi? Hoặc các người lén lút đi tụ họp sau lưng mình?
Hoàng Bách Hàm: Không có, không có, tuyệt đối không phải thế. Sao có chuyện bọn mình giấu giếm cậu đi liên hoan được.
Viên Viên: Chị Mưu, chị định hôm nào tập trung?
Mưu Giai Văn: Mùng 2.
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đồng thời nói ngày mùng 2 không được, thế là cuộc hẹn đổi qua ngày mùng 3.
Trần Trứ và Du Huyền nhắn tin với nhau một lúc, sau đó bèn đọc lại tin nhắn trong nhóm Sweet. Hắn thấy hoa khôi Tống và bạn học tiểu Mưu có phần đáng thương.
Tống Thì Vi là đáng thương thật.
Cô đã lên đại học rồi mà vẫn bị quản lý chặt như thế. Nhưng nhìn mẹ của cậu ấy thật sự có trình độ, giống khí chất của một vị giáo sư đại học lâu năm.
Chẳng lẽ bà ấy thật sự không hiểu, loại chèn ép với khống chế này thực sự quá độc ác, càng ép mạnh về sau lực phản lại càng nguy hiểm.
Còn bạn học tiểu Mưu là giả đáng thương.
Bởi vì cô còn có Viên Viên và Hoàng Bách Hàm suy nghĩ cho tâm trạng của cô, nên một kỳ nghỉ dài không thể không ra ngoài ăn chung với nhau được.
Sau một đêm ngủ thật đã đời, trưa hôm sau, cả nhà Trần Trứ đi tới cửa hàng mà Triệu Đông Hoa đã đặt từ trước.
Vẫn giống ngày thường, Triệu Đông Hoa và Trần Bồi Tùng trò chuyện công việc, hai người phụ nữ trung niên thì nói chuyện trong nhà. Có điều, sau khi thức ăn thức uống đã dọn ra đầy đủ, thì Triệu Đông Hoa cầm lên một chén rượu giống như muốn mới rượu Trần Trứ.
“Trần Trứ.”
Triệu Đông Hoa làm cảnh sát, nên giọng nói khá to: “Chuyện Viên Viên, cám ơn cháu.”
“Không có gì, cháu chỉ thuận tiện giúp em ấy chút thôi.”
Trần Trứ đứng lên nói.
Triệu Đông Hoa vỗ vỗ cánh tay Trần Trứ, rồi quay qua nói với Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm: “Hai người sinh được đứa con trai thật tốt.”
Trần Bồi Tùng khoát tay, giúp con trai khiêm tốn trả lời: “Chuyện nhỏ thôi mà, sau này trong trường Trần Trứ gặp phải khó khăn gì, thì tìm Viên Viên nhờ giúp đỡ là được mà.”
“Sao có thể như vậy được chứ.”
Triệu Đông Hoa mỉm cười nói: “Trần Trứ nhà hai người, vừa huấn luyện quân sự trong đã được bầu làm lớp trưởng. Năng lực mạnh như vậy, có chuyện gì thằng bé không giải quyết được mà phải nhờ Viên Viên giúp đỡ chứ?”
“Lớp trưởng?”
Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm ngạc nhiên, bởi vì con trai chưa kể với họ chuyện này.
Trần Trứ là người hướng nội, học ba năm cấp ba ở Chấp Tín còn chưa làm trong ban cán sự lớp, vậy mà vừa lên Lĩnh Viện Trung Đại đã trở thành lớp trưởng?
Triệu Đông Hoa nhìn thấy nét mặt của hai vợ chồng nhà này, thì cũng thấy kỳ lạ nói: “Hai người không biết sao? Trần Trứ còn vào cả hội học sinh trường đấy?”
“Hội học sinh?”
Trần Bồi Tung và Mao Hiểu Cầm càng ngạc nhiên hơn. Bởi vì tối qua, Trần Trứ kể về cuộc sống đại học cũng bình thường, nên bọn họ tưởng chẳng có gì khác so với cấp ba.
Không ngờ, từ trong miệng người khác biết được, cuộc sống đại học của con trai mình lại đặc sắc như vậy?
Con cái người ta thường xấu che tốt khoe, đằng này con của mình lại ngược hẳn, cái tốt mà còn giấu giếm cả cha mẹ ruột của mình.
Trần Trứ nhìn ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, đột nhiên cảm thấy mình vô tội. Cái chuyện làm lớp trưởng rồi tiến vào hội học sinh là mấy chuyện nhỏ đám sinh viên chơi đùa, có gì mà phải nói.
“Trần Trứ?”
Mao Hiểu Cầm nhỏ giọng nói: “Trong đại học, rốt cuộc con làm cái gì, nói cho mẹ nghe xem nào?”
Trong lòng Mao Thái Hậu đang rất chờ mong, bởi bà muốn nghe tên một cô gái nào đó.
Trần Trứ suy nghĩ một chút, cảm giác có một chuyện không thể nào lừa gạt được, dù sao nó cũng có báo cáo. Thế là, hắn nghiêng người qua, ghé sát vào tai mẹ ruột nói:
“Mẹ, con đầu tư cổ phiếu lời 300 nghìn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận