Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 53: Mỹ nhân ngốc

Hiện tại, quảng trường Trung Hoa là một trong những khu vực phát triển nhất của Quảng Đông, rất nhiều cửa hàng điện tử đều tập trung ở nơi này.
Tiếc rằng, những năm về sau, khi mua hàng online dần phát triển cùng với sự ra đời của quảng trường CBD - trung tâm tài chính kiểu quảng trường thời đại, thì quảng trường Trung Hoa sau năm 2012 dần dần không có khách hàng đến mua sắm nữa.
Gọi một chiếc taxi, Du Huyền và Trần Trứ cùng nhau ngồi lên hàng ghế sau.
Bên trong, điều hòa không khí thổi từng đợt gió mát lạnh, lúc này Trần Trứ mới cảm nhận được thân thể dễ chịu hơn một chút.
Du Huyền cũng chảy một chút mồ hôi, nhưng cả hai vừa thay đổi không gian, thì cả xe bỗng chốc tỏa ra toàn mùi dầu gội thơm phức, mùi thơm vô cùng dễ chịu.
Vừa rồi vì phải lên xe, nên Trần Trứ không thể không buông tay Du Huyền ra.
Hiện tại, hắn thật sự rất nhớ cảm giác mềm mại vừa rồi. Trần Trứ suy nghĩ làm cách nào để có thể nắm lại đây, nhưng hắn không nghĩ ra cách nào tốt để nắm chặt mấy đầu ngón tay mát lạnh thoải mái kia được.
Không ngờ, chính Du Huyền lai chủ động đưa tay qua, nắm tay trái của Trần Trứ kéo lại, đặt lên đầu gối của cô.
Trần Trứ giật mình nhìn qua Du Huyền.
Du Huyền ngẩng đầu lên, nhíu mày giống vừa giận vừa làm nũng, kiểu như đang hỏi Trần Trứ: “Vì sao không nắm tay nữa? Được rồi, nếu cậu không nắm tay mình, vậy mình sẽ nắm tay cậu.”
Quan trọng nhất là, cô thể hiện ra thái độ ‘đó là điều hiển nhiên’, đương nhiên nó phải như vậy mới được.
Trần Trứ mỉm cười, nhìn Du Huyền đang từ từ cúi xuống, nghiên cứu các đường chỉ tay của mình.
Con gái là vậy, bọn họ thích cử chỉ thân mật như nắm tay, nhẹ nhàng ôm một cái. Bởi vì, những hành động đó tăng thêm quan hệ không muốn rời xa và cảm giác dựa giẫm vào.
Trong tình yêu, một khi xác lập quan hệ, sau đó làm những hành động này một lần, thì phần lớn các cô gái sẽ lặp đi lặp lại động tác đó chẳng biết mệt là gì.
Cho dù, cả hai có phá vỡ tầng cuối cùng, thì các cô nàng vẫn thích nhẹ nhàng ôm nhau.
Giống như Du Huyền vậy, cô là một cô gái đang yêu, không ngờ có thể thoải mái chơi trò ‘tay lớn tay nhỏ’ này suốt cả đường đi.
Đến quảng trường Trung Hoa, cuối cùng Du Huyền cũng làm ra hành động mới, cô ngẩng mặt lên nhìn: “Chúng ta tới đây làm gì?”
“Mua điện thoại.”
Trần Trứ nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói.
“Cậu muốn mua điện thoại sao?”
Du Huyền tò mò hỏi: “Cậu định mua điện thoại hãng nào?”
Trần Trứ không giải thích, mà kéo Du Huyền đi về phía trước. Dọc theo con đường này có rất nhiều cửa hàng bạn điện thoại, nên những nhân viên đang cầm bảng hiệu bên ngoài cửa hàng nhao nhao khen Du Huyền xinh đẹp, còn mời vào xem điện thoại.
“Ồ, anh chàng đẹp trai, bạn gái của cậu xinh thật đấy, vào cửa hàng chúng tôi mua cho cô ấy điện thoại Samsung đi…”
“Samsung làm gì, cậu nghĩ gì thế, cô ấy chỉ hợp với Nokia thôi…”
“Điện thoại Motorola của cửa hàng chúng tôi đẹp hơn cục gạch nhiều, mỹ nữ chị vào mua đi, cửa hàng còn có ưu đãi hấp dẫn…”
Có lẽ, Du Huyền được Trần Trứ nắm tay dạo phố, cho nên cô vô cùng vui vẽ, qua đó giải phóng tính cách hoạt bát của cô nữ sinh mới lớn.
Mỗi khi có người khen cô một câu, cô lại nhẹ nhàng bóp chặt bàn tay của Trần Trứ thêm một chút.
Đi cả đoạn đường dài, Trần Trứ mỉm cười nói: “Bàn tay của mình mất cảm giác rồi.”
Du Huyền không trả lời, có điều thả lỏng bàn tay của mình ra. Rồi từ chỗ bàn tay mình vừa nắm đó, gãi nhẹ nhàng, giống như đang an ủi Trần Trứ vậy.
Bàn tay giống như dùng lông gà lướt lướt qua, khiến cả người Trần Trứ cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được mà nhìn về phía Du Huyền.
Du Huyền nhếch bờ môi đỏ, đứng ở trước cửa quán cà phê, khóe mắt hơi nheo lại, cả khuôn mặt ngập tràn ý cười.
Cảnh tượng này khiến đám con trai đi qua, ai nấy cũng nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt Du Huyền xinh đẹp, dáng người lại cao, kèm với cách phối đồ nhẹ nhàng khỏe khoắn hôm nay, quan trọng nhất là hôm nay cô đang rất vui, cho nên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, khiến lực sát thương diện rộng tăng thêm một bậc.
Tất cả mọi người đều nghĩ, thằng kia có cô bạn gái cỡ này, chắc nhà giàu lắm đây.
Kết quả, tên con trai đang nắm tay cô gái xinh đẹp kia, bỗng dắt cô vào một cửa hàng điện thoại trong nước giá rẻ.
Nếu khách hàng của Motorola hay Nokia đều là những sinh viên hay người trẻ tuổi hơi thành công, bởi cầm trên tay chiếc điện thoại này khiến người sử dụng cũng nhìn sang lên một chút.
Còn cửa hàng điện thoại trong nước phần lớn phục vụ những người trung niên có tuổi. Nói chung điện thoại kiểu này chẳng có gì phải nói, tiếng chuông một màu, mỗi khi có người gọi đến đều lóe lên ánh sáng khó chịu, con mẹ nó có khác gì điện thoại đồ chơi không?
Thời điểm Du Huyền mặc váy xếp nếp để lộ ra bắp chân nhỏ, bước vào cửa hàng, cả cửa hàng giống như sáng bừng lên.
“Nói trước với cậu một chuyện, gần đây trong túi chẳng có mấy đồng.”
Trần Trứ quay qua nói với Du Huyền: “Cho nên, trước tiên cậu dùng điện thoại này cái đã, cuối năm chúng ta đổi qua dùng Nokia.”
“Hả?”
Bây giờ Du Huyền mới hiểu ra, thì ra Trần Trứ muốn mua cả điện thoại cho mình, bèn lắc đầu từ chối: “Mình không cần, không cho phép cậu mua cho mình.”
Phản ứng này của cô cũng nằm trong tính toán của Trần Trứ. Đây là tính cách của cô, nhưng Trần Trứ có lòng tin sẽ thuyết phục được.
Thế là, Trần Trứ kéo Du Huyền qua một bên để bàn bạc: “Điện thoại là món đồ sớm hay muộn cũng phải mua, không chỉ cần thiết khi cậu lên đại học. Mà bình thường chúng ta cũng cần nó để liên lạc, chẳng lẽ đến Quảng Châu rồi còn suốt ngày đến quán net nhắn tin qua lại? Chúng ta không thể để tình duyên đi đường quanh co được.”
Du Huyền nghe được câu ‘thường ngày cũng cần liên lạc’ thì ánh mắt giật giật.
“Đồ trong nước sản xuất ra cũng không quá kém.”
Trần Trứ dẫn Du Huyền đi xem một vòng, còn không ngừng giới thiệu: “Nó chỉ có hai khuyết điểm, một là xấu, hai là giao diện một màu. So với các bạn đại học khác khả năng kém một chút, nhưng giá cả phải chăng, cậu nhìn xem…”
“Đây là điện thoại Trường Hồng, sản phẩm đặc trưng của công ty đấy, giá bán chỉ 800 tệ.”
“Đây là điện thoại Coolpad, công dụng vẫn khá được.”
“Ồ, điện thoại Haier mà cũng là sản phẩm bán chạy nhất cơ à? Hay chúng ta cùng mua điện thoại Haier đi, cậu lấy màu xanh mình lấy màu vàng, tạo thành anh em Hải Nhĩ.”
“À à à.”
Du Huyền bên cạnh nghe Trần Trứ nói linh tinh, vừa quay đầu nhìn báo giá trong quầy, đúng là điện thoại này không đắt lắm.
Du Huyền nghĩ một chút rồi nắm chặt lòng bàn tay Trần Trứ, nói: “Trần Trứ, mình thấy có thể mua được.”
“Ừ được…”
Trần Trứ còn tưởng rằng phải kéo cô đến mấy cửa hàng khác, nói nhảm thêm chút nữa mới được, không ngờ đôi khi Du Huyền cũng biết nghe lời đấy chứ.
Trần Trứ đang định bảo nhân viên của Haier lấy hai chiếc điện thoại 800 tệ kia bỏ vào túi, thì Du Huyền nắm chặt tay hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng Trần Trứ nói: “Nhưng, mình sẽ trả tiền.”
“Vì sao?”
Trần Trứ nhíu mày.
“Chẳng phải cậu nói xấu hổ vì trong người không có nhiều tiền sao?”
Du Huyền thấy phản ứng của Trần Trứ ngơ ngác thì nói thêm: “Cho nên mình trả tiền không đúng sao?”
“Xấu hổ vì bây giờ không có nhiều tiền là thật, nhưng không phải là không có.”
Trần Trứ đành cười khổ giải thích: “Tiền minh đang để một nơi khác, phải chờ đến cuối năm mới lấy ra được, khi đó không chỉ có thể lấy lại mà tiên còn tăng gấp 10 lần…”
Trần Trứ kể cho Du Huyền nghe, nhưng nói được một lúc thấy Du Huyền ngây ra, bèn hỏi: “Cậu nghe không hiểu à?”
“Mình không hiểu nhiều.”
Du Huyền thẳng thắn trả lời.
“Ai dà.”
Trần Trứ chỉ có thể thở dài, đây đúng là mỹ nhân ngốc.
Những người khác khả năng không biết, nhưng Du Huyền lựa chọn học mỹ thuật và thi vào Quảng Mỹ là lựa chọn chính xác nhất. Nếu cô lựa chọn khoa tự nhiên, thì chỉ cần một bài về ‘phân tích lực’ trong vật lý đã khiến cô ngơ người choáng váng rồi.
Nhưng, mỹ nhân ngốc này cũng có ngày ‘thông minh’, Du Huyền nghe Trần Trứ bảo không có tiền, vậy mà còn muốn mua cho cô một cái điện thoại, đúng là hành động ga lăng tuyệt vời.
Có điều, cô cảm thấy nếu trước mặt nhiều người, mà mình trả tiền cho Trần Trứ thì không ổn.
“Trần Trứ…”
Thế là, Du Huyền kéo Trần Trứ ra ngoài, tìm chỗ ít người qua lại, lấy từ cái ví đáng yêu ra một cái thẻ ngân hàng, đưa cho Trần Trứ: “Mật mã là 6 6 6 7 7 7.”
Trần Trứ ngơ ngác cầm lấy thẻ ngân hàng, rồi hỏi: “Có ý gì vậy?”
“Cậu cầm lấy thẻ ngân hàng này trả tiền đi.”
Du Huyền nói: “Như vậy mọi người sẽ nghĩ rằng cậu mua điện thoại cho mình.”
Trần Trứ có cảm giác nói không nên lời, mà có giải thích cũng chẳng giải thích cho cô hiểu được, chỉ đành gật đầu cầm lấy thẻ ngân hàng.
Cũng may 1600 tệ không nhiều lắm, nên trước tiên dùng thẻ của mỹ nhân ngốc này đi.
Trước khi hắn đi đến chỗ tính tiền, bèn quay qua hỏi Du Huyền: “Cậu có nguyện vọng vì muốn thực hiện không?”
Trần Trứ quyết định, mặc kệ Du Huyền nói ra ước nguyện gì, mình nhất định sẽ giúp cô ấy hoàn thành.
Dù là lên mặt trăng, con mẹ nó mình cũng phải chế tạo ra tên lửa.
Du Huyền nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Mình muốn ăn bún thập cẩm cay, là loại siêu cay ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận